Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 26:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
08/07/2022
Mặc dù nam nhân này không tồi, đời trước bởi vì chữ yêu mà cô chết thảm, đời này cô thật sự không nghĩ đến việc kết hôn.
Nếu đây là giải pháp duy nhất, cô cũng không nên làm chậm trễ cả đời người ta đi?
Một cuộc hôn nhân không có tình cảm giống như rơi vào nấm mồ tình yêu vậy*.
*Có thời gian dài tìm hiểu về đối phương là cần thiết nhưng chưa đủ. Để có một cuộc hôn nhân bền vững cần người trong cuộc có sự tin tưởng, thấu hiểu, chia sẻ với nhau. Vậy bản chất hôn nhân không phải là nấm mồ chôn tình yêu.
Cho nên, cô không thể đồng ý.
"Đại đội trưởng, hai người chúng tôi không có nền tảng tình cảm, chuyện này không có khả năng."
Nghe vậy, Lý Thanh Lâm lắc đầu, "Tình cảm có thể bồi dưỡng, cô cũng biết đấy, Minh Thành là tài xế lái xe trong lâm trường công việc của hắn thật sự rất tốt."
Ở trong mắt hắn, cho dù Trần Di có trở về thành phố, có lẽ cũng không tìm được người nào tốt như Hạ Minh Thành.
Chưa kể đến công việc, diện mạo của hắn còn thuộc dạng nổi bật nhất trong cái thôn này.
Trần Di thở dài, có chút bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ nói: "Đại đội trưởng, ngài nói chuyện này với đồng chí Hạ Minh Thành chưa? Hắn nói như thế nào?"
Cho dù cô đồng ý chuyện này, nhưng Hạ Minh Thành sẽ nguyện ý chứ?
Đều là người xa lạ, làm sao kết hôn được.
Không phải cô không tự tin về ngoại hình của, mà là cô thực sự không rõ cái cảm xúc này.
Hạ Minh Thành đứng ở bên hố bếp, thêm củi vào trong.
Nghe cuộc nói chuyện trong phòng, hắn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
“Tiểu Trần, ý của cô là nếu Minh Thành đồng ý kết hôn thì cô đồng ý sao?” Lý Thanh Lâm nhìn cô.
Trần Di lắc đầu, "Đại đội trưởng, ngài không hiểu ý của tôi, hai người chúng tôi không có tình cảm, cho dù kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc."
"Aii..." Lý Thanh Lâm thở dài nói: "Thôi được rồi cái nha đầu này, ta sẽ sắp xếp cho cô về chỗ ở của thanh niên trí thức, nhưng phải đến hai ngày nữa mới được."
Giường ở khu thanh niên trí thức ở kia cũng chưa sửa được. Bùn đất đều bị đóng băng, làm sao đào được?
Nhưng tình huống hiện tại khiến hắn không thể không xem xét lại, bắt buộc phải tìm được đất.
Nghe vậy, Trần Di gật đầu, "Vậy làm phiền đại đội trưởng."
Chỉ cần có chỗ ở, vài năm sau là có thể trở lại thành phố.
Cô cũng biết về đoạn lịch sử này, sau vài năm nữa có thể trở về thành, những ngày tốt lành không phải sẽ nhanh tới?
Hai người từ trong nhà đi ra, Hạ Minh Thành ngồi xổm bên cạnh bếp lò nhóm lửa.
“Lý thúc về.” hắn đứng dậy chào.
Lý Thanh Lâm gật đầu, sau đó liền rời đi.
Trần Di thấy hắn nhóm lửa, liền nói: "Sáng nay để tôi nấu? Anh đi lấy một ít cải trắng."
Đồ ăn trong bếp đã hết, Hạ Minh Thành chắc cũng mang đồ ăn ra, hẳn là trong nhà có hầm đựng thức ăn đi.
Hạ Minh Thành gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Thời điểm hắn lấy đồ ăn về tới, liền nhìn thấy một cái chậu sắt nhỏ bên cạnh bàn, bên trong có mỡ lợn còn có miếng thịt.
“Đây là cái gì?” hắn đặt cái rổ xuống, nhìn người đối diện.
Trần Di cười cười trả lời: "Thịt lợn đóng hộp, tôi mang theo không ít, cho anh cải thiện bữa ăn."
Thật ra, hai người bọn họ mấy ngày nay ăn không tồi, nhất là thịt lợn do Hạ Minh Thành mang về, còn có canh nấu từ chân dê.
Ở nhờ nhà người khác sao có thể tùy tiện ăn ngon như vậy?
Hạ Minh Thành nghe vậy thở dài nói, " Mấy thứ này cô cứ giữ đi, sau này về chỗ thanh niên trí thức cũng không có thứ tốt. Không cần phải lấy cái này để cho tôi, mấy cái này tôi đều ăn qua rồi."
Hắn cái gì cũng đều ăn qua, cũng không đến mức quá thích ăn thịt.
Hắn chẳng qua cảm thấy Trần Di sống không dễ dàng gì, dù sao nơi này cũng xa nhà cô.
Ở cái nơi đất khách quê người không thân thích này, sống một mình quả không dễ dàng.
Khi đến Trần Di sẽ rời đi trong hai ngày tới, hắn trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Sao cô lại không nghĩ như hắn chứ?
Trần Di không nghe hắn nói, lo rửa rau rồi cắt ra làm một nồi thịt kho tàu.
(Hết chương này)
Nếu đây là giải pháp duy nhất, cô cũng không nên làm chậm trễ cả đời người ta đi?
Một cuộc hôn nhân không có tình cảm giống như rơi vào nấm mồ tình yêu vậy*.
*Có thời gian dài tìm hiểu về đối phương là cần thiết nhưng chưa đủ. Để có một cuộc hôn nhân bền vững cần người trong cuộc có sự tin tưởng, thấu hiểu, chia sẻ với nhau. Vậy bản chất hôn nhân không phải là nấm mồ chôn tình yêu.
Cho nên, cô không thể đồng ý.
"Đại đội trưởng, hai người chúng tôi không có nền tảng tình cảm, chuyện này không có khả năng."
Nghe vậy, Lý Thanh Lâm lắc đầu, "Tình cảm có thể bồi dưỡng, cô cũng biết đấy, Minh Thành là tài xế lái xe trong lâm trường công việc của hắn thật sự rất tốt."
Ở trong mắt hắn, cho dù Trần Di có trở về thành phố, có lẽ cũng không tìm được người nào tốt như Hạ Minh Thành.
Chưa kể đến công việc, diện mạo của hắn còn thuộc dạng nổi bật nhất trong cái thôn này.
Trần Di thở dài, có chút bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ nói: "Đại đội trưởng, ngài nói chuyện này với đồng chí Hạ Minh Thành chưa? Hắn nói như thế nào?"
Cho dù cô đồng ý chuyện này, nhưng Hạ Minh Thành sẽ nguyện ý chứ?
Đều là người xa lạ, làm sao kết hôn được.
Không phải cô không tự tin về ngoại hình của, mà là cô thực sự không rõ cái cảm xúc này.
Hạ Minh Thành đứng ở bên hố bếp, thêm củi vào trong.
Nghe cuộc nói chuyện trong phòng, hắn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
“Tiểu Trần, ý của cô là nếu Minh Thành đồng ý kết hôn thì cô đồng ý sao?” Lý Thanh Lâm nhìn cô.
Trần Di lắc đầu, "Đại đội trưởng, ngài không hiểu ý của tôi, hai người chúng tôi không có tình cảm, cho dù kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc."
"Aii..." Lý Thanh Lâm thở dài nói: "Thôi được rồi cái nha đầu này, ta sẽ sắp xếp cho cô về chỗ ở của thanh niên trí thức, nhưng phải đến hai ngày nữa mới được."
Giường ở khu thanh niên trí thức ở kia cũng chưa sửa được. Bùn đất đều bị đóng băng, làm sao đào được?
Nhưng tình huống hiện tại khiến hắn không thể không xem xét lại, bắt buộc phải tìm được đất.
Nghe vậy, Trần Di gật đầu, "Vậy làm phiền đại đội trưởng."
Chỉ cần có chỗ ở, vài năm sau là có thể trở lại thành phố.
Cô cũng biết về đoạn lịch sử này, sau vài năm nữa có thể trở về thành, những ngày tốt lành không phải sẽ nhanh tới?
Hai người từ trong nhà đi ra, Hạ Minh Thành ngồi xổm bên cạnh bếp lò nhóm lửa.
“Lý thúc về.” hắn đứng dậy chào.
Lý Thanh Lâm gật đầu, sau đó liền rời đi.
Trần Di thấy hắn nhóm lửa, liền nói: "Sáng nay để tôi nấu? Anh đi lấy một ít cải trắng."
Đồ ăn trong bếp đã hết, Hạ Minh Thành chắc cũng mang đồ ăn ra, hẳn là trong nhà có hầm đựng thức ăn đi.
Hạ Minh Thành gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Thời điểm hắn lấy đồ ăn về tới, liền nhìn thấy một cái chậu sắt nhỏ bên cạnh bàn, bên trong có mỡ lợn còn có miếng thịt.
“Đây là cái gì?” hắn đặt cái rổ xuống, nhìn người đối diện.
Trần Di cười cười trả lời: "Thịt lợn đóng hộp, tôi mang theo không ít, cho anh cải thiện bữa ăn."
Thật ra, hai người bọn họ mấy ngày nay ăn không tồi, nhất là thịt lợn do Hạ Minh Thành mang về, còn có canh nấu từ chân dê.
Ở nhờ nhà người khác sao có thể tùy tiện ăn ngon như vậy?
Hạ Minh Thành nghe vậy thở dài nói, " Mấy thứ này cô cứ giữ đi, sau này về chỗ thanh niên trí thức cũng không có thứ tốt. Không cần phải lấy cái này để cho tôi, mấy cái này tôi đều ăn qua rồi."
Hắn cái gì cũng đều ăn qua, cũng không đến mức quá thích ăn thịt.
Hắn chẳng qua cảm thấy Trần Di sống không dễ dàng gì, dù sao nơi này cũng xa nhà cô.
Ở cái nơi đất khách quê người không thân thích này, sống một mình quả không dễ dàng.
Khi đến Trần Di sẽ rời đi trong hai ngày tới, hắn trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Sao cô lại không nghĩ như hắn chứ?
Trần Di không nghe hắn nói, lo rửa rau rồi cắt ra làm một nồi thịt kho tàu.
(Hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.