Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 6:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
29/06/2022
Do trong thôn lắp đặt loa, đài phát thanh, điện đã được kéo về từ mấy năm trước.
Không có mấy nhà dùng điện, gia đình Hạ Minh Thành cũng là một trong chục hộ có điện.
Trần Di nhìn bóng đèn mờ ảo, bất quá chỉ cần tránh gió che mưa là đủ rồi.
Tuy rằng không có lửa nhưng so với bên ngoài còn tốt hơn nhiều.
“Cảm ơn đại đội trưởng.” Cô do dự hỏi: “Tôi có thể sống ở đây sao? Rốt cuộc tôi vẫn chưa nhận được sự đồng ý của chủ nhà. Vạn nhất anh ta đột nhiên về nhà, tôi phải giải thích như thế nào với người ta?’’
Không được sự đồng ý của chủ nhân căn nhà liền ở lại trong nhà họ, nếu là cô chắc chắn sẽ tức giận.
Cho nên cô băn khoăn cũng là bình thường, đừng đến lúc đụng tới cái người vô lí nào đó, xông lên đánh cô thì làm sao bây giờ?
Mặc dù Trần Di đến từ mạt, thế nhưng ngoài khả năng chạy nhanh, cô cũng không có công phu hay dị năng nào.
Lý Thanh Lâm bật cười khi nghe lời cô nói: "Tiểu cô nườn cứ yên tâm, hắn đưa chìa khóa cho ta, chắc hẳn biết rằng ta sẽ đưa người đến đây. Cuối năm, người ta sẽ đến thôn kiểm tra, trong thôn rất ít nơi để ở lại, vì vậy mọi người thường đến đây ở nhờ. "
Lúc này Trần Di mới yên tâm, dù sao đừng đem cô trở thành kẻ ăn trộm mà đánh một trận.
Sau khi những người khác rời đi, cô kiểm tra căn nhà, còn có tình hình bên ngoài.
Sau khi xác nhận rằng không có ai khác ở đây, lúc này cô hoàn toàn thoải mái thả lỏng người.
Đặt rương hành lý lên giường thu vào không gian, Trần Di tắt đèn trong phòng, đi theo vào không gian.
Cơn đói bất chợt cùng không khí ấm áp phả ra, làm cô có chút không thích ứng. Bên ngoài trời lạnh cóng, nhưng ở trong đây lại 26 độC, nhiệt độ rất thích hợp.
Trần Di đánh giá không gian, vẫn như kia không có khác.
Bãi đất trống phía đối diện chất đầy hàng hóa, bên cạnh có một cái nhà hai tầng.
Cái này do cô cùng tra nam xây dựng, nó thực sự tốn rất nhiều công sức.
Bởi vì tra nam sợ người khác biết, cho nên chuyện này chỉ có hai người làm.
Không ngờ hôm nay cô vẫn phải sử dụng ngôi nhà này, mặc dù cảm thấy ghê tởm nhưng hủy đi cũng thật đáng tiếc.
Trần Di lắc đầu, chính cô cũng là người xây nửa cái ngôi nhà này, đây chính là mồ hôi tâm huyết của cô, ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tình .
Sau khi vào nhà, cô cởi bỏ bộ quần áo bông trên người, mấy ngày nay chưa thay quần áo, cô cảm thấy toàn thân đều bốc mùi hôi thối.
Gột rửa người bằng nước nóng xong, Trần Di nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát, sau đó đi vào phòng bếp lấy một phần đồ ăn nhanh ra.
Ngày đó cô làm rất nhiều đồ ăn, chính là tiện cho tra nam kia ăn uống một chút.
( Tra nam bã không xứng có tên)
Ngừng nghĩ về những chuyện của kiếp trước, ăn uống no say cô trở lại trên giường lớn ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Di dậy sớm, bởi vì cô không biết khi nào đại đội trưởng sẽ đến, nếu không tìm thấy mình, cô biết giải thích thế nào?
Trời dần sáng, cô lúc này mới nhận ra bên trong nhà rất sạch sẽ.
Tuy rằng thời gian dài không có người ở, nhưng mọi đồ đạc đều có đủ.
Các ngăn tủ đã khóa hết lại, bàn ghế cũng đều có đủ.
Phòng bếp là nơi trước vào cửa, cả đông phòng và tây phòng đều có bệ bếp, tạo điều kiện thuận lợi cho việc sưởi ấm giường.
Trần Di nhìn vào lu nước trống rỗng, rồi đến chiếc nồi sắt rỉ sét.
Không thể nấu cơm, cô trên người không có đồ vật gì.
Nhìn thời gian còn sớm, cô lấy hết hành lý ra, đây đều là đồ vật của nguyên chủ.
(hết chương)
Không có mấy nhà dùng điện, gia đình Hạ Minh Thành cũng là một trong chục hộ có điện.
Trần Di nhìn bóng đèn mờ ảo, bất quá chỉ cần tránh gió che mưa là đủ rồi.
Tuy rằng không có lửa nhưng so với bên ngoài còn tốt hơn nhiều.
“Cảm ơn đại đội trưởng.” Cô do dự hỏi: “Tôi có thể sống ở đây sao? Rốt cuộc tôi vẫn chưa nhận được sự đồng ý của chủ nhà. Vạn nhất anh ta đột nhiên về nhà, tôi phải giải thích như thế nào với người ta?’’
Không được sự đồng ý của chủ nhân căn nhà liền ở lại trong nhà họ, nếu là cô chắc chắn sẽ tức giận.
Cho nên cô băn khoăn cũng là bình thường, đừng đến lúc đụng tới cái người vô lí nào đó, xông lên đánh cô thì làm sao bây giờ?
Mặc dù Trần Di đến từ mạt, thế nhưng ngoài khả năng chạy nhanh, cô cũng không có công phu hay dị năng nào.
Lý Thanh Lâm bật cười khi nghe lời cô nói: "Tiểu cô nườn cứ yên tâm, hắn đưa chìa khóa cho ta, chắc hẳn biết rằng ta sẽ đưa người đến đây. Cuối năm, người ta sẽ đến thôn kiểm tra, trong thôn rất ít nơi để ở lại, vì vậy mọi người thường đến đây ở nhờ. "
Lúc này Trần Di mới yên tâm, dù sao đừng đem cô trở thành kẻ ăn trộm mà đánh một trận.
Sau khi những người khác rời đi, cô kiểm tra căn nhà, còn có tình hình bên ngoài.
Sau khi xác nhận rằng không có ai khác ở đây, lúc này cô hoàn toàn thoải mái thả lỏng người.
Đặt rương hành lý lên giường thu vào không gian, Trần Di tắt đèn trong phòng, đi theo vào không gian.
Cơn đói bất chợt cùng không khí ấm áp phả ra, làm cô có chút không thích ứng. Bên ngoài trời lạnh cóng, nhưng ở trong đây lại 26 độC, nhiệt độ rất thích hợp.
Trần Di đánh giá không gian, vẫn như kia không có khác.
Bãi đất trống phía đối diện chất đầy hàng hóa, bên cạnh có một cái nhà hai tầng.
Cái này do cô cùng tra nam xây dựng, nó thực sự tốn rất nhiều công sức.
Bởi vì tra nam sợ người khác biết, cho nên chuyện này chỉ có hai người làm.
Không ngờ hôm nay cô vẫn phải sử dụng ngôi nhà này, mặc dù cảm thấy ghê tởm nhưng hủy đi cũng thật đáng tiếc.
Trần Di lắc đầu, chính cô cũng là người xây nửa cái ngôi nhà này, đây chính là mồ hôi tâm huyết của cô, ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tình .
Sau khi vào nhà, cô cởi bỏ bộ quần áo bông trên người, mấy ngày nay chưa thay quần áo, cô cảm thấy toàn thân đều bốc mùi hôi thối.
Gột rửa người bằng nước nóng xong, Trần Di nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát, sau đó đi vào phòng bếp lấy một phần đồ ăn nhanh ra.
Ngày đó cô làm rất nhiều đồ ăn, chính là tiện cho tra nam kia ăn uống một chút.
( Tra nam bã không xứng có tên)
Ngừng nghĩ về những chuyện của kiếp trước, ăn uống no say cô trở lại trên giường lớn ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Di dậy sớm, bởi vì cô không biết khi nào đại đội trưởng sẽ đến, nếu không tìm thấy mình, cô biết giải thích thế nào?
Trời dần sáng, cô lúc này mới nhận ra bên trong nhà rất sạch sẽ.
Tuy rằng thời gian dài không có người ở, nhưng mọi đồ đạc đều có đủ.
Các ngăn tủ đã khóa hết lại, bàn ghế cũng đều có đủ.
Phòng bếp là nơi trước vào cửa, cả đông phòng và tây phòng đều có bệ bếp, tạo điều kiện thuận lợi cho việc sưởi ấm giường.
Trần Di nhìn vào lu nước trống rỗng, rồi đến chiếc nồi sắt rỉ sét.
Không thể nấu cơm, cô trên người không có đồ vật gì.
Nhìn thời gian còn sớm, cô lấy hết hành lý ra, đây đều là đồ vật của nguyên chủ.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.