Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Chương 21:

Tiểu Tiểu Đích Hiểu

11/08/2024

Khương Nhã dặn dò thêm vài câu rồi mới chạy về nhà, về đến nhà thì Dương Quý Mai đã chuẩn bị bữa sáng xong, Khương Cầm và Khương Tùng đã ngồi vào bàn ăn rồi.

Thấy Khương Nhã về, Khương Tùng đang ngậm mì trong miệng, nói ú ớ: “Chị, mau ăn đi, mì nguội hết rồi.”

Ăn sáng xong, ba chị em Khương Nhã đeo cặp sách đến trường.

————

Thị trấn sôi động hơn nhiều so với ngôi làng, vì là chợ nên người dân từ các làng lân cận đã đổ ra đường. Mãn Lâm đổ mồ hôi đầm đìa và cảm thấy hơi khó chịu giữa đám đông.

Mãn Lâm muốn đi qua con đường này để đến chỗ mua thuốc, nhưng ở đây đông người quá, nhìn dòng người tấp nập, trong đầu ông chợt lóe sáng, nhớ ra gần đây có một con đường tắt, đi đường đó có thể tránh được khu chợ đông đúc này, lại còn đến nơi nhanh hơn.

Nghĩ vậy, Mãn Lâm liền rẽ sang một con đường khác, đi khoảng mười phút, ông nghe thấy loáng thoáng tiếng cãi vã, nhìn thấy trước cửa một cửa hàng có rất nhiều người đang đứng, Mãn Lâm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.

Khi nhìn rõ tên cửa hàng, Mãn Lâm chợt nhớ đến lời Khương Nhã dặn trước khi ông ấy đi, nhất định phải tránh tiệm rèn.

Thế nhưng, trước mặt ông chẳng phải là một tiệm rèn sao?

Lời nói của Khương Nhã chỉ thoáng qua trong đầu Mãn Lâm mà thôi, suy cho cùng cũng chỉ là lời trẻ con, không thể nào tin được, hơn nữa nếu muốn tránh chỗ này thì chỉ có nước quay lại con đường cũ, như vậy chẳng phải là công cốc hay sao.



Nghĩ đến đây, Mãn Lâm liền nhấc chân định bước đi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Liệu có nên quay trở lại, hay là tiếp tục đi?

Suy nghĩ một hồi, Mãn Lâm quyết định không quay lại, bước chân do dự tiến về phía trước. Khi thấy không có gì bất thường xảy ra, Mãn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, tự thấy bản thân vì câu nói của Khương Nhã mà trở nên nhạy cảm quá mức.

Mãn Lâm bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi qua đoạn đường này.

Ngay khi Mãn Lâm đi ngang qua tiệm rèn, bất chợt một bóng đen xẹt qua. Giữa tiếng la hét kinh hãi của đám đông, một vật gì đó sượt qua ngực Mãn Lâm. Vật đó lạnh toát, bay vụt qua lớp áo trước ngực Mãn Lâm rồi rơi xuống đất phát ra tiếng "choang" chói tai.

"Hú hồn..." Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng đó đều hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ Mãn Lâm thật may mắn. Con dao bay đến như vậy mà không hề hấn gì.

Tâm trí Mãn Lâm trống rỗng, nhìn con dao rơi dưới đất, ông ấy chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Nếu lúc nãy ông ấy không do dự, mà không quan tâm đến lời nói của Khương Nhã mà cứ thế bước đi, thì có lẽ con dao kia đã không chỉ sượt qua người ông ấy như vậy, với góc độ và lực đạo đó... có lẽ đã găm thẳng vào ngực ông ấy rồi.

Nghĩ đến đây, trán Mãn Lâm toát mồ hôi lạnh, nhìn những người xung quanh, ông ấy cảm thấy chân mình như nhũn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook