Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu
Chương 37:
Đông Kiều Vương
11/07/2022
Cả người đều run lên.
“Cố lan, ngươi thật quá đáng……”
Người khác còn biết xấu hổ, làm sao cô ta có thể bất chấp tất cả vạch hết ra như thế?
Một đám hận không thể tự mình rời khỏi cái nơi khói súng này.
Trong lòng cũng không khỏi cảm thán Cố Lan, cô ta thật đúng là cái gì đều dám nói, này không hủy đi thanh danh người ta sao? Còn không quan tâm?
Ngay khi Từ Kỉ đang tức giận, một tiếng rống giận vang lên: “Cố lan, ngươi tìm chết?”
Mọi người nghe thấy giọng nói tức giận này, tất cả đều quay đầu lại theo bản năng.
Liền nhìn thấy Diệp Duật từ đâu xuất hiện, vẻ mặt bất thiện đứng đó.
Cố Lan bắt gặp ánh mắt của Diệp Duật, cô ta cứng người, không khống chế mà lùi lại một bước.
"Diệp Duật ..." Giọng của Từ Kỉ chứa sự ủy khuất vô hạn, hai mắt đỏ hoe.
Phảng phất như giây tiếp theo là có thể khóc ra tới.
Cố Lan sắc mặt tối sầm lại, trong lòng thầm nguyền rủa Từ Kỉ là con đĩ, chỉ có con đĩ này mới biết giả vờ.
Không được, vẻ mặt của Diệp Duật càng trở nên lãnh đạm hơn, trông hắn có chút đáng sợ.
Cô ta rùng mình một cái, trong lòng thầm nói không tốt ... Lúc này, cô ta không quan tâm đến Từ Kỉ nữa, tiến lên vài bước, vội vàng giải thích: "Không phải, Diệp Duật... Ta vừa mới chỉ là lanh mồm lanh miệng một tí ấy mà, cũng không có ý gì khác……"
Diệp Duật không muốn nghe cô ta giải thích nhiều, hắn banh mặt nhìn chằm chằm Cố Lan, lửa giận bùng cháy.
"Đủ rồi, Cố Lan, ta hy vọng về sau ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, nói hươu nói vượn, ta cùng Từ Kỉ là tự do tìm hiểu đối tượng, không cùng bất kỳ ai có quan hệ..."
Hắn cố tình nhấn nhá từ bất kỳ ai.
"Hiện tại, ngươi mau xin lỗi Từ Kỉ."
Cố Lan trợn to mắt không thể tin được, cô ta quay lại chỉ tay vào Từ Kỉ: “Ngươi, ngươi kêu ta xin lỗi cô ta?”
Diệp Duật trầm giọng nói: "Cố Lan, Từ Kỉ có xúc phạm cô không? Ngươi còn nói cô ấy như vậy? Hiện tại phải xin lỗi, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Lời này của hắn làm cho mặt Cố Lan tái mét.
Nếu là người khác, cô ta nhất định sẽ mắng sau lưng, nhưng người này là Diệp Duật ... Cô ta không dám.
Ba mẹ cô ta vẫn chịu sự quản lý của cha Diệp Duật trong nhà máy, nếu họ biết cô chọc giận Diệp Duật, không chừng đến đây muốn lột da cô.
Huống chi, cô ta còn muốn trở lại thành, còn phải dựa vào Diệp Duật giúp cô nghĩ biện pháp.
Còn bắt cô xin lỗi Từ Kỉ ... nghẹn chết cô ta mất, mặt mũi tím tái.
Từ Kỉ nhìn Cố Lan, cô ta lúc này cũng không có ý rộng lượng, dù sao lời vừa rồi của Cố Lan quá ác độc, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cô ta.
Một người không chịu xin lỗi, người kia cũng không nhân nhượng.
Khung cảnh bỗng trở nên cứng nhắc.
Mắt thấy Diệp Duật lại sắp phát giận, có người đứng ra hoà giải, "Cố Lan, vừa rồi chính là cô nói, nếu không, cô mau xin lỗi Từ Kỉ!"
Bên ngoài trời đã lạnh, bọn họ muốn về phòng để sưởi ấm.
(Hết chương này)
“Cố lan, ngươi thật quá đáng……”
Người khác còn biết xấu hổ, làm sao cô ta có thể bất chấp tất cả vạch hết ra như thế?
Một đám hận không thể tự mình rời khỏi cái nơi khói súng này.
Trong lòng cũng không khỏi cảm thán Cố Lan, cô ta thật đúng là cái gì đều dám nói, này không hủy đi thanh danh người ta sao? Còn không quan tâm?
Ngay khi Từ Kỉ đang tức giận, một tiếng rống giận vang lên: “Cố lan, ngươi tìm chết?”
Mọi người nghe thấy giọng nói tức giận này, tất cả đều quay đầu lại theo bản năng.
Liền nhìn thấy Diệp Duật từ đâu xuất hiện, vẻ mặt bất thiện đứng đó.
Cố Lan bắt gặp ánh mắt của Diệp Duật, cô ta cứng người, không khống chế mà lùi lại một bước.
"Diệp Duật ..." Giọng của Từ Kỉ chứa sự ủy khuất vô hạn, hai mắt đỏ hoe.
Phảng phất như giây tiếp theo là có thể khóc ra tới.
Cố Lan sắc mặt tối sầm lại, trong lòng thầm nguyền rủa Từ Kỉ là con đĩ, chỉ có con đĩ này mới biết giả vờ.
Không được, vẻ mặt của Diệp Duật càng trở nên lãnh đạm hơn, trông hắn có chút đáng sợ.
Cô ta rùng mình một cái, trong lòng thầm nói không tốt ... Lúc này, cô ta không quan tâm đến Từ Kỉ nữa, tiến lên vài bước, vội vàng giải thích: "Không phải, Diệp Duật... Ta vừa mới chỉ là lanh mồm lanh miệng một tí ấy mà, cũng không có ý gì khác……"
Diệp Duật không muốn nghe cô ta giải thích nhiều, hắn banh mặt nhìn chằm chằm Cố Lan, lửa giận bùng cháy.
"Đủ rồi, Cố Lan, ta hy vọng về sau ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, nói hươu nói vượn, ta cùng Từ Kỉ là tự do tìm hiểu đối tượng, không cùng bất kỳ ai có quan hệ..."
Hắn cố tình nhấn nhá từ bất kỳ ai.
"Hiện tại, ngươi mau xin lỗi Từ Kỉ."
Cố Lan trợn to mắt không thể tin được, cô ta quay lại chỉ tay vào Từ Kỉ: “Ngươi, ngươi kêu ta xin lỗi cô ta?”
Diệp Duật trầm giọng nói: "Cố Lan, Từ Kỉ có xúc phạm cô không? Ngươi còn nói cô ấy như vậy? Hiện tại phải xin lỗi, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Lời này của hắn làm cho mặt Cố Lan tái mét.
Nếu là người khác, cô ta nhất định sẽ mắng sau lưng, nhưng người này là Diệp Duật ... Cô ta không dám.
Ba mẹ cô ta vẫn chịu sự quản lý của cha Diệp Duật trong nhà máy, nếu họ biết cô chọc giận Diệp Duật, không chừng đến đây muốn lột da cô.
Huống chi, cô ta còn muốn trở lại thành, còn phải dựa vào Diệp Duật giúp cô nghĩ biện pháp.
Còn bắt cô xin lỗi Từ Kỉ ... nghẹn chết cô ta mất, mặt mũi tím tái.
Từ Kỉ nhìn Cố Lan, cô ta lúc này cũng không có ý rộng lượng, dù sao lời vừa rồi của Cố Lan quá ác độc, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cô ta.
Một người không chịu xin lỗi, người kia cũng không nhân nhượng.
Khung cảnh bỗng trở nên cứng nhắc.
Mắt thấy Diệp Duật lại sắp phát giận, có người đứng ra hoà giải, "Cố Lan, vừa rồi chính là cô nói, nếu không, cô mau xin lỗi Từ Kỉ!"
Bên ngoài trời đã lạnh, bọn họ muốn về phòng để sưởi ấm.
(Hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.