Chương 650: Bới móc
Nhược Nhan
02/08/2014
Edit: An
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc Cổ thị mới chết, mười dặm tám thôn xung quanh xôn xao một thời gian ngắn. Mới đầu là nói Cổ thị nham hiểm như thế nào, nàng chết là quả báo. Về sau, lúc chuyện này từ từ lắng xuống, người ta nhắc đến Liên gia thì đề tài trọng điểm cũng không phải là Cổ thị nữa.
Người chết như đèn tắt, nhà nông ai cũng thờ phụng điều này. Người đã chết rồi, trừ khi là người bị nàng trực tiếp hại, còn với những người khác mà nói, mọi thứ đều rất dễ lãng quên
Quên đi việc ác Cổ thị từng làm nhưng đề tài về Liên gia vẫn được tiếp tục Nhưng mọi người đều thay đổi chiều hướng. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu bàn tán về Chu thị, nói Chu thị khắt khe với con dâu như thế nào. Cái chết của Cổ thị có một phần bị đẩy lỗi tới trên người Chu thị, nói Chu thị ngược đãi khiến Cổ thị dù đang tuổi trung niên nhưng thân thể đã sớm bị hư tổn.
Người ta còn nhắc lại chuyện thê tử kết tóc của Liên Thủ Nhân ngày trước cũng là chết trẻ. Còn có hài tử sinh non của Trương thị cũng bị nhắc tới, cuối cùng thậm chí cả chuyện Triệu thị và Liên Thủ Lễ chỉ sinh được một Liên Diệp Nhi cũng bị quy lỗi cho Chu thị, nói Chu thị hành hạ hỏng cả thân thể của Triệu thị.
Khi những lời đồn này truyền tới tai Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi còn có chút khâm phục khả năng dự đoán của Liên lão gia tử. Khi đó, Liên lão gia tử đã sai người hủy cối xay đá đi.
Những lời này tất nhiên không ai nói với Chu thị. Nhưng Chu thị nghe đông nghe tây, cũng nghe được ít chuyện. Bây giờ Liên Mạn Nhi nói như vậy, sắc mặt Chu thị không cứng đờ mới là kỳ quái.
“Ta đi đường đàng hoàng ngay thẳng, ta sợ gì ai nói!” Sau khi cứng đờ một lúc, Chu thị giơ một tay lên, mạnh mẽ nói, “Người nào nói gì sau lưng ta, giỏi thì tới trước mặt ta mà nói.”
Chu thị nói như vậy, vẫn mạnh mẽ mười phần như cũ, nhưng những người quen thân của bà vẫn có thể nhìn ra, lúc này bà chỉ là ngoài mạnh trong yếu.
Liên Mạn Nhi thấy Chu thị không mắng chửi người nữa, khí thế cũng yếu đi rồi, thì không tiếp tục đề tài này nữa.
“Bà nội, chúng cháu mang điểm tâm tươi mới đến, rất mềm mại, mời bà và ông nội nếm thử.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Nhà lão Tứ đến sao? Bà còn ở ngoài nói năng càn rỡ gì thế? Còn không mau cho bọn nhỏ vào nhà.” Lúc này giọng nói của Liên lão gia tử truyền ra từ trong thượng phòng.
Đối mặt với Liên Mạn Nhi, ngoài mặt Chu thị dù vẫn kiêu ngạo như trước nhưng trong lòng không có nền tảng. Bà có thể không nể mặt bất cứ người nào trong nhà Liên Thủ Tín nhưng lại không dám không nể mặt Liên Mạn Nhi. Vừa rồi Liên Mạn Nhi châm biếm bà, lúc này lại chịu cười cười nói nói, Chu thị cũng không dám lên tiếng, chỉ nghiêng người đi vào.
Đoàn người vào nhà, mọi người ở nhà cũ đều tới chào hỏi, Tưởng thị chuẩn bị pha trà.
“Vợ Kế Tổ, đừng vội, ngày nóng bức như thế này cũng không muốn uống trà cho lắm.” Trương thị bảo Tưởng thị không cần đun nước pha trà.
Lộn xộn một lúc, mọi người mới nhộn nhịp ngồi xuống. Liên Mạn Nhi tặng hộp điểm tâm, Chu thị liền dẫn Tưởng thị ra ngoài bày biện điểm tâm.
“… Toàn là đồ tinh xảo đắt tiền, cũng không phải năm mới lễ tết gì, đừng có mua. Trong nhà cái gì cũng có, tiền kia của các con cũng không phải gió thổi tới, còn nhiều chỗ cần dùng tiền mà.” Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nói với Liên Thủ TÍn, “Ngũ Lang đi chỗ kia rồi, lúc nào mới trở lại…”
Liên lão gia tử liền trò chuyện việc nhà với Liên Thủ Tín.
Chu thị cầm một đĩa điểm tâm vào, đặt xuống trước mặt Liên lão gia tử.
“Cho ông đó, con ông tặng ông điểm tâm tốt.” Lời này cũng không có gì xấu nhưng giọng nói của Chu thị cùng với động tác vô cùng thô lỗ khiến cho những lời này làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Liên lão gia tử liền ngừng câu chuyện, không nói nữa.
Chu thị cũng không nhìn Liên lão gia tử, ngồi lên giường cách Liên lão gia tử hai thước.
Liên lão gia tử không nói lời nào, Chu thị vừa phụng phịu, những người khác trong nhà cũ cũng không dám nói gì, không khí trong phòng bỗng trở nên cứng nhắc.
Chu thị này, luôn luôn có biện pháp đạt kết quả như vậy, thậm chí còn không cần cố ý nói gì. Liên Mạn Nhi âm thầm nghĩ, chẳng nhẽ đây cũng là một loại thiên phú sao?
“Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?” Liên Thủ Tín không chịu được không khí như vậy, liền hỏi.
Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu, về nhà cũ, cứ như trong bầu không khí như thế này thì ảnh hưởng của Chu thị với Liên Thủ Tín lại gia tăng vậy. Liên Thủ Tín chủ động nhắc tới chuyện này khiến cho Chu thị lại lên cơn.
“Không có chuyện gì ngươi sẽ không tới?” Quả nhiên, Chu thị lập tức soi mói lời nói của Liên Thủ Tín, hung dữ nói.
“Mẹ, lời này của mẹ…” Liên Thủ Tín có chút không biết phải làm sao, “Con, con chỉ hỏi một chút thôi mà…”
“Sao, giờ ngươi còn dám tranh cãi với ta? Ta là mẹ ngươi, ta nói ngươi một chút không được à?” Chu thị lập tức cao giọng, nghiêm khắc nói với Liên Thủ Tín.
“Có gì bà từ từ nói, bọn nhỏ ít tới thăm bà sao? Có lời gì bà từ từ nói.” Lúc này Liên lão gia tử liền xen vào.
Chu thị liền quay đầu nhìn Liên lão gia tử một cái, hình như thật sự nghe lời, dừng một lúc liền dịu giọng xuống.
“Trên núi kia, Trầm gia ở phủ thành kia, mấy ngày qua có người tới phải không?” Chu thị hỏi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi hơi động, Chu thị từ trước tới giờ chỉ quan tâm chuyện trong nhà, rất ít khi hỏi tới chuyện bên ngoài. Như loại chuyện này, chỉ có Liên lão gia tử là quan tâm. Hôm nay tại sao Chu thị lại đột nhiên quan tâm tới chuyện của Trầm gia?
Liên Mạn Nhi vội vàng nháy mắt ra hiệu với Liên Thủ Tín, để hắn chú tâm cẩn thận.
“Vâng.” Liên Thủ Tín thành thật trả lời.
“Các ngươi và Trầm gia quan hệ rất tốt đúng không, đến Vương gia là cử nhân mà còn kém các ngươi đúng chứ?” Chu thị lại hỏi.
“… Đó là do bọn nhỏ, Ngũ Lang và Cửu gia của Trầm gia học cùng, cùng thi đậu tú tài, hiện nay trên núi có một tiên sinh rất tốt do Trầm gia mời, tiểu Thất đi theo Cửu gia Trầm gia, theo học vị tiên sinh kia.” Liên Thủ Tín thận trọng đáp.
Đây là lời giải thích nhà Liên Mạn Nhi đã thống nhất từ trước, dù ai hỏi tới chuyện liên quan tới Trầm gia cũng đều trả lời như vậy.
“Vậy không phải trên núi có một vị thiên kim tiểu thư sao, ngày nào cũng bảo Mạn Nhi tới phụng bồi đúng không?” Cũng không biết Chu thị có nghe hiểu lời Liên Thủ Tín nói hay không…, bà chỉ tiếp tục hỏi.
“A…” Liên Thủ Tín không trả lời ngay mà nhìn Liên Mạn Nhi.
“…Cũng phải đi mấy lần…” Liên Mạn Nhi trả lời lập lờ.
Chu thị ngồi khoanh chân trên giường gạch, hai tay đặt trên đùi, bắt đầu hít thở.
Liên Mạn Nhi hiểu ra, hóa ra lúc đầu Chu thị tức giận nàng, căn cứ vào những lời mắng lúc mới vào cửa thì…, Liên Mạn Nhi cũng đoán được vài phần lý do Chu thị cố ý gọi Liên Thủ Tín tới.
Thật ra thì, lúc muốn đi theo Liên Thủ Tín tới nhà cũ, nàng cũng đoán được một chút.
“… Dẫn theo chị ngươi, dẫn theo Diệp Nhi, còn…” Chu thị nâng mắt lên nhìn Trương Thải Vân một cái, “Còn dẫn cả Ngô Gia Ngọc đi cùng phải không? Đều là tỷ muội, ai xa ai gần ngươi không biết sao? Đóa Nhi thì ta không nói, nhưng còn có Nha Nhi, có chuyện tốt này, cũng không mất công, sao ngươi không dẫn Nha Nhi theo, chỉ bỏ lại một mình nàng!”
Quả nhiên là cáu giận vì việc này.
Nhưng Chu thị bắt đầu che chở Liên Nha Nhi từ lúc nào vậy? Liên Mạn Nhi thầm cười lạnh, nếu Chu thị quả thật thấy bất công thay Liên Nha Nhi, nàng còn có thể thay đổi chút cái nhìn về Chu thị. Nhưng tất nhiên, Chu thị tức giận như vậy, chỉ lấy Liên Nha Nhi làm lá chắn thôi.
“… Cháu cũng muốn dẫn cả Nha Nhi đi cùng.” Liên Mạn Nhi trả lời không chút hoang mang, “Nhưng mọi người nói Nha Nhi phải trông Nhị Nữu Nữu, không đi được. Lên núi chơi, giống như bà nội đã nói, không thể làm chậm việc chính sự.”
“Sao lại không đi được chứ, đây cũng không phải là chuyện bình thường.” Hà thị lúc này gấp lên, cũng không quan tâm Chu thị nữa, cười nói với Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, cháu muốn dẫn Nha Nhi ra ngoài lúc nào cũng được. Nhị Nữu Nữu không phải còn có bá mẫu trông sao?”
Bình thường rảnh rỗi không có chuyện gì, Hà thị cũng ném Nhị Nữu Nữu cho Liên Nha Nhi trông, hiện tại còn có thể nói như thế.
“Có những lời này của Nhị bá mẫu còn không dễ dàng sao. Lần sau đi chơi, cháu sẽ tới gọi Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Tốt, thật là tốt.” Hà thị cười híp mắt, ngay cả Liên Thủ Nghĩa ngồi cạnh cũng lộ vẻ vui mừng.
Mấy người Liên Mạn Nhi đi bái kiến Trầm Cẩn, mỗi người đều được một phần lễ không tệ, chuyện này tất nhiên nhà Liên Mạn Nhi không nói ra ngoài nhưng mọi người cũng biết rất nhanh.
“Mạn Nhi à, cháu nói lời phải giữ lời đấy nhé. Có chuyện tốt gì cũng phải nhớ tới muội tử Nha Nhi của cháu, chúng ta luôn nhớ ân tình của cháu. Sau này, muội tử Nha Nhi của cháu có tiền đồ tốt cũng không quên công của cháu.” Hà thị cười toe toét nói.
“Đúng đúng, nhắc tới huyết mạch gần gũi, liền hai tỷ muội cháu gần nhau nhất. Mạn Nhi à, muội tử Nha Nhi của cháu ngày nào cũng nhắc tới cháu, nói cháu thật tốt.” Liên Thủ Nghĩa cũng đánh bạo nói.
“Đúng đúng, Nha Nhi, mau lên, đến bên Mạn Nhi tỷ của con, ở đó làm gì.” Hà thị vừa hô to vừa đứng lên đi ra cửa, kéo Liên Nha Nhi vào phòng.
“Đi, đi nói chuyện với Mạn Nhi tỷ đi.” Hà thị một tay ôm lấy Nhị Nữu Nữu trong lòng Liên Nha Nhi, vừa đẩy Liên Nha Nhi tới trước mặt Liên Mạn Nhi.
Liên Nha Nhi cực ít bị chú ý, bỗng chốc không biết phải làm sao, Nhị Nữu Nữu bị Hà thị ôm không thoải mái, oa một tiếng liền khóc.
Hành động này của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã cắt đứt việc Chu thị mượn đề tài nói chuyện, hơn nữa Liên Mạn Nhi đồng ý mau lẹ dứt khoát khiến Chu thị không có cách nào tức giận tiếp.
Chu thị ngồi trên giường gạch, mặt tức giận lúc xanh lúc tím.
“Nhìn các ngươi xem, tầm nhìn hạn hẹp như vậy! Sao ngươi không liếm gót giày người ta luôn đi!” Chu thị chỉ vào Hà thị và Liên Thủ Nghĩa mà mắng.
Liên Mạn Nhi thấy lửa giận của Chu thị chuyển sang Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, liền nháy mắt với Liên Thủ Tín và Trương thị. Dù sao Chu thị muốn gì cũng đã nói ra, mà nàng cũng đưa ra câu trả lời hài lòng rồi.
Bây giờ không đi thì đợi khi nào.
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc Cổ thị mới chết, mười dặm tám thôn xung quanh xôn xao một thời gian ngắn. Mới đầu là nói Cổ thị nham hiểm như thế nào, nàng chết là quả báo. Về sau, lúc chuyện này từ từ lắng xuống, người ta nhắc đến Liên gia thì đề tài trọng điểm cũng không phải là Cổ thị nữa.
Người chết như đèn tắt, nhà nông ai cũng thờ phụng điều này. Người đã chết rồi, trừ khi là người bị nàng trực tiếp hại, còn với những người khác mà nói, mọi thứ đều rất dễ lãng quên
Quên đi việc ác Cổ thị từng làm nhưng đề tài về Liên gia vẫn được tiếp tục Nhưng mọi người đều thay đổi chiều hướng. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu bàn tán về Chu thị, nói Chu thị khắt khe với con dâu như thế nào. Cái chết của Cổ thị có một phần bị đẩy lỗi tới trên người Chu thị, nói Chu thị ngược đãi khiến Cổ thị dù đang tuổi trung niên nhưng thân thể đã sớm bị hư tổn.
Người ta còn nhắc lại chuyện thê tử kết tóc của Liên Thủ Nhân ngày trước cũng là chết trẻ. Còn có hài tử sinh non của Trương thị cũng bị nhắc tới, cuối cùng thậm chí cả chuyện Triệu thị và Liên Thủ Lễ chỉ sinh được một Liên Diệp Nhi cũng bị quy lỗi cho Chu thị, nói Chu thị hành hạ hỏng cả thân thể của Triệu thị.
Khi những lời đồn này truyền tới tai Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi còn có chút khâm phục khả năng dự đoán của Liên lão gia tử. Khi đó, Liên lão gia tử đã sai người hủy cối xay đá đi.
Những lời này tất nhiên không ai nói với Chu thị. Nhưng Chu thị nghe đông nghe tây, cũng nghe được ít chuyện. Bây giờ Liên Mạn Nhi nói như vậy, sắc mặt Chu thị không cứng đờ mới là kỳ quái.
“Ta đi đường đàng hoàng ngay thẳng, ta sợ gì ai nói!” Sau khi cứng đờ một lúc, Chu thị giơ một tay lên, mạnh mẽ nói, “Người nào nói gì sau lưng ta, giỏi thì tới trước mặt ta mà nói.”
Chu thị nói như vậy, vẫn mạnh mẽ mười phần như cũ, nhưng những người quen thân của bà vẫn có thể nhìn ra, lúc này bà chỉ là ngoài mạnh trong yếu.
Liên Mạn Nhi thấy Chu thị không mắng chửi người nữa, khí thế cũng yếu đi rồi, thì không tiếp tục đề tài này nữa.
“Bà nội, chúng cháu mang điểm tâm tươi mới đến, rất mềm mại, mời bà và ông nội nếm thử.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Nhà lão Tứ đến sao? Bà còn ở ngoài nói năng càn rỡ gì thế? Còn không mau cho bọn nhỏ vào nhà.” Lúc này giọng nói của Liên lão gia tử truyền ra từ trong thượng phòng.
Đối mặt với Liên Mạn Nhi, ngoài mặt Chu thị dù vẫn kiêu ngạo như trước nhưng trong lòng không có nền tảng. Bà có thể không nể mặt bất cứ người nào trong nhà Liên Thủ Tín nhưng lại không dám không nể mặt Liên Mạn Nhi. Vừa rồi Liên Mạn Nhi châm biếm bà, lúc này lại chịu cười cười nói nói, Chu thị cũng không dám lên tiếng, chỉ nghiêng người đi vào.
Đoàn người vào nhà, mọi người ở nhà cũ đều tới chào hỏi, Tưởng thị chuẩn bị pha trà.
“Vợ Kế Tổ, đừng vội, ngày nóng bức như thế này cũng không muốn uống trà cho lắm.” Trương thị bảo Tưởng thị không cần đun nước pha trà.
Lộn xộn một lúc, mọi người mới nhộn nhịp ngồi xuống. Liên Mạn Nhi tặng hộp điểm tâm, Chu thị liền dẫn Tưởng thị ra ngoài bày biện điểm tâm.
“… Toàn là đồ tinh xảo đắt tiền, cũng không phải năm mới lễ tết gì, đừng có mua. Trong nhà cái gì cũng có, tiền kia của các con cũng không phải gió thổi tới, còn nhiều chỗ cần dùng tiền mà.” Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nói với Liên Thủ TÍn, “Ngũ Lang đi chỗ kia rồi, lúc nào mới trở lại…”
Liên lão gia tử liền trò chuyện việc nhà với Liên Thủ Tín.
Chu thị cầm một đĩa điểm tâm vào, đặt xuống trước mặt Liên lão gia tử.
“Cho ông đó, con ông tặng ông điểm tâm tốt.” Lời này cũng không có gì xấu nhưng giọng nói của Chu thị cùng với động tác vô cùng thô lỗ khiến cho những lời này làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Liên lão gia tử liền ngừng câu chuyện, không nói nữa.
Chu thị cũng không nhìn Liên lão gia tử, ngồi lên giường cách Liên lão gia tử hai thước.
Liên lão gia tử không nói lời nào, Chu thị vừa phụng phịu, những người khác trong nhà cũ cũng không dám nói gì, không khí trong phòng bỗng trở nên cứng nhắc.
Chu thị này, luôn luôn có biện pháp đạt kết quả như vậy, thậm chí còn không cần cố ý nói gì. Liên Mạn Nhi âm thầm nghĩ, chẳng nhẽ đây cũng là một loại thiên phú sao?
“Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?” Liên Thủ Tín không chịu được không khí như vậy, liền hỏi.
Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu, về nhà cũ, cứ như trong bầu không khí như thế này thì ảnh hưởng của Chu thị với Liên Thủ Tín lại gia tăng vậy. Liên Thủ Tín chủ động nhắc tới chuyện này khiến cho Chu thị lại lên cơn.
“Không có chuyện gì ngươi sẽ không tới?” Quả nhiên, Chu thị lập tức soi mói lời nói của Liên Thủ Tín, hung dữ nói.
“Mẹ, lời này của mẹ…” Liên Thủ Tín có chút không biết phải làm sao, “Con, con chỉ hỏi một chút thôi mà…”
“Sao, giờ ngươi còn dám tranh cãi với ta? Ta là mẹ ngươi, ta nói ngươi một chút không được à?” Chu thị lập tức cao giọng, nghiêm khắc nói với Liên Thủ Tín.
“Có gì bà từ từ nói, bọn nhỏ ít tới thăm bà sao? Có lời gì bà từ từ nói.” Lúc này Liên lão gia tử liền xen vào.
Chu thị liền quay đầu nhìn Liên lão gia tử một cái, hình như thật sự nghe lời, dừng một lúc liền dịu giọng xuống.
“Trên núi kia, Trầm gia ở phủ thành kia, mấy ngày qua có người tới phải không?” Chu thị hỏi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi hơi động, Chu thị từ trước tới giờ chỉ quan tâm chuyện trong nhà, rất ít khi hỏi tới chuyện bên ngoài. Như loại chuyện này, chỉ có Liên lão gia tử là quan tâm. Hôm nay tại sao Chu thị lại đột nhiên quan tâm tới chuyện của Trầm gia?
Liên Mạn Nhi vội vàng nháy mắt ra hiệu với Liên Thủ Tín, để hắn chú tâm cẩn thận.
“Vâng.” Liên Thủ Tín thành thật trả lời.
“Các ngươi và Trầm gia quan hệ rất tốt đúng không, đến Vương gia là cử nhân mà còn kém các ngươi đúng chứ?” Chu thị lại hỏi.
“… Đó là do bọn nhỏ, Ngũ Lang và Cửu gia của Trầm gia học cùng, cùng thi đậu tú tài, hiện nay trên núi có một tiên sinh rất tốt do Trầm gia mời, tiểu Thất đi theo Cửu gia Trầm gia, theo học vị tiên sinh kia.” Liên Thủ Tín thận trọng đáp.
Đây là lời giải thích nhà Liên Mạn Nhi đã thống nhất từ trước, dù ai hỏi tới chuyện liên quan tới Trầm gia cũng đều trả lời như vậy.
“Vậy không phải trên núi có một vị thiên kim tiểu thư sao, ngày nào cũng bảo Mạn Nhi tới phụng bồi đúng không?” Cũng không biết Chu thị có nghe hiểu lời Liên Thủ Tín nói hay không…, bà chỉ tiếp tục hỏi.
“A…” Liên Thủ Tín không trả lời ngay mà nhìn Liên Mạn Nhi.
“…Cũng phải đi mấy lần…” Liên Mạn Nhi trả lời lập lờ.
Chu thị ngồi khoanh chân trên giường gạch, hai tay đặt trên đùi, bắt đầu hít thở.
Liên Mạn Nhi hiểu ra, hóa ra lúc đầu Chu thị tức giận nàng, căn cứ vào những lời mắng lúc mới vào cửa thì…, Liên Mạn Nhi cũng đoán được vài phần lý do Chu thị cố ý gọi Liên Thủ Tín tới.
Thật ra thì, lúc muốn đi theo Liên Thủ Tín tới nhà cũ, nàng cũng đoán được một chút.
“… Dẫn theo chị ngươi, dẫn theo Diệp Nhi, còn…” Chu thị nâng mắt lên nhìn Trương Thải Vân một cái, “Còn dẫn cả Ngô Gia Ngọc đi cùng phải không? Đều là tỷ muội, ai xa ai gần ngươi không biết sao? Đóa Nhi thì ta không nói, nhưng còn có Nha Nhi, có chuyện tốt này, cũng không mất công, sao ngươi không dẫn Nha Nhi theo, chỉ bỏ lại một mình nàng!”
Quả nhiên là cáu giận vì việc này.
Nhưng Chu thị bắt đầu che chở Liên Nha Nhi từ lúc nào vậy? Liên Mạn Nhi thầm cười lạnh, nếu Chu thị quả thật thấy bất công thay Liên Nha Nhi, nàng còn có thể thay đổi chút cái nhìn về Chu thị. Nhưng tất nhiên, Chu thị tức giận như vậy, chỉ lấy Liên Nha Nhi làm lá chắn thôi.
“… Cháu cũng muốn dẫn cả Nha Nhi đi cùng.” Liên Mạn Nhi trả lời không chút hoang mang, “Nhưng mọi người nói Nha Nhi phải trông Nhị Nữu Nữu, không đi được. Lên núi chơi, giống như bà nội đã nói, không thể làm chậm việc chính sự.”
“Sao lại không đi được chứ, đây cũng không phải là chuyện bình thường.” Hà thị lúc này gấp lên, cũng không quan tâm Chu thị nữa, cười nói với Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, cháu muốn dẫn Nha Nhi ra ngoài lúc nào cũng được. Nhị Nữu Nữu không phải còn có bá mẫu trông sao?”
Bình thường rảnh rỗi không có chuyện gì, Hà thị cũng ném Nhị Nữu Nữu cho Liên Nha Nhi trông, hiện tại còn có thể nói như thế.
“Có những lời này của Nhị bá mẫu còn không dễ dàng sao. Lần sau đi chơi, cháu sẽ tới gọi Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Tốt, thật là tốt.” Hà thị cười híp mắt, ngay cả Liên Thủ Nghĩa ngồi cạnh cũng lộ vẻ vui mừng.
Mấy người Liên Mạn Nhi đi bái kiến Trầm Cẩn, mỗi người đều được một phần lễ không tệ, chuyện này tất nhiên nhà Liên Mạn Nhi không nói ra ngoài nhưng mọi người cũng biết rất nhanh.
“Mạn Nhi à, cháu nói lời phải giữ lời đấy nhé. Có chuyện tốt gì cũng phải nhớ tới muội tử Nha Nhi của cháu, chúng ta luôn nhớ ân tình của cháu. Sau này, muội tử Nha Nhi của cháu có tiền đồ tốt cũng không quên công của cháu.” Hà thị cười toe toét nói.
“Đúng đúng, nhắc tới huyết mạch gần gũi, liền hai tỷ muội cháu gần nhau nhất. Mạn Nhi à, muội tử Nha Nhi của cháu ngày nào cũng nhắc tới cháu, nói cháu thật tốt.” Liên Thủ Nghĩa cũng đánh bạo nói.
“Đúng đúng, Nha Nhi, mau lên, đến bên Mạn Nhi tỷ của con, ở đó làm gì.” Hà thị vừa hô to vừa đứng lên đi ra cửa, kéo Liên Nha Nhi vào phòng.
“Đi, đi nói chuyện với Mạn Nhi tỷ đi.” Hà thị một tay ôm lấy Nhị Nữu Nữu trong lòng Liên Nha Nhi, vừa đẩy Liên Nha Nhi tới trước mặt Liên Mạn Nhi.
Liên Nha Nhi cực ít bị chú ý, bỗng chốc không biết phải làm sao, Nhị Nữu Nữu bị Hà thị ôm không thoải mái, oa một tiếng liền khóc.
Hành động này của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã cắt đứt việc Chu thị mượn đề tài nói chuyện, hơn nữa Liên Mạn Nhi đồng ý mau lẹ dứt khoát khiến Chu thị không có cách nào tức giận tiếp.
Chu thị ngồi trên giường gạch, mặt tức giận lúc xanh lúc tím.
“Nhìn các ngươi xem, tầm nhìn hạn hẹp như vậy! Sao ngươi không liếm gót giày người ta luôn đi!” Chu thị chỉ vào Hà thị và Liên Thủ Nghĩa mà mắng.
Liên Mạn Nhi thấy lửa giận của Chu thị chuyển sang Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, liền nháy mắt với Liên Thủ Tín và Trương thị. Dù sao Chu thị muốn gì cũng đã nói ra, mà nàng cũng đưa ra câu trả lời hài lòng rồi.
Bây giờ không đi thì đợi khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.