Chương 747: Đông Hàn
Nhược Nhan
06/10/2014
Edit: Mèo
Beta: Nora
Liên lão gia tử đưa tay định vuốt đỉnh
đầu Liên Thủ Nhân như lúc xưa ông thường làm khi Liên Thủ Nhân còn nhỏ. Khi đó, đầu tóc Liên Thủ Nhân vẫn còn đen nhánh, đôi mắt mở to linh
động, chỉ cần Liên Thủ Nhân cười rộ lên một cái đã làm Liên lão gia tử
tràn đầy vui sướng. Ông đưa Liên Thủ Nhân đi học, mỗi một lần Liên Thủ
Nhân được tiên sinh khen ngợi, ông sẽ sờ sờ đầu Liên Thủ Nhân.
Khi đó mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc. Liên Thủ Nhân hầu như là tất cả hi vọng của ông.
Những năm qua, ông vẫn luôn thương yêu đứa con này như cũ. Loại thương yêu này không hề vì cuộc sống sa sút mà mảy may giảm bớt chút nào, ngược lại, trên sự thương yêu còn nhiều thêm mấy phần thương tiếc.
Thế nhưng tay Liên lão gia tử lại dừng ở giữa không trung, không hề chạm đến. Đỉnh đầu Liên Thủ Nhân đã hoa râm làm lòng ông đau nhức ê ẩm từng cơn, không đành lòng chạm tới.
Thế sự tàn khốc như thế, bọn họ không thể không cúi đầu trước hiện thực. Nhưng dù chuyện có thế nào, Liên lão gia tử vẫn muốn tận hết khả năng lưu lại món đồ tốt nhất cho Liên Thủ Nhân.
“Dời qua đây đi.” Liên lão gia tử thu tay lại đặt lên đùi mình: “Trời đang lạnh, ở phòng này sẽ ấm áp hơn. Con ở cùng cha, hai cha con ta sớm tối có thể trò chuyện nhiều thêm mấy câu… Chờ hai lão già chúng ta không còn, cái phòng này sẽ là của con… Vợ chồng Kế Tổ nhất định sẽ hiếu thuận với con. Bất kể ai sống trong nhà này đều sẽ kính trọng con vài phần.”
Bố cục nhà cũ Liên gia hiện tại chính là kiểu mẫu nhà cửa phổ biến nhất thôn làng ở phủ Liêu Đông. Phòng chính là Đông phòng, là chỗ ở của trưởng bối có thân phận cao nhất toàn gia. Hiện tại Liên lão gia tử làm như vậy là chứng tỏ ông đã thật sự chặt đứt tâm tư tái giá cho Liên Thủ Nhân. Bên cạnh đó, ông cũng minh xác lại lần nữa với thế nhân rằng Liên Thủ Nhân là con trai trưởng, người có quyền thừa kế tài sản và địa vị.
“… Vợ chồng Kế Tổ chỉ có Đại Nữu Nữu, con dời qua đây cũng có thể sớm chút được ôm cháu trai.” Liên lão gia tử thấy nãy giờ Liên Thủ Nhân không nói gì thì nói tiếp một câu.
Đằng sau câu này có bao nhiêu viện cớ tìm lý do lấp liếm nhưng cũng càng biểu lộ thêm tâm ý Liên lão gia tử đã quyết.
Ngày đó, không biết về sau Liên lão gia tử nói tất cả những gì với Liên Thủ Nhân, chỉ thấy đến chiều chăn nệm của Liên Thủ Nhân đã được chuyển vào Đông phòng. Liên lão gia tử lại bảo Chu thị dọn ra một hộc tủ cho Liên Thủ Nhân cất quần áo.
Từ đó, Liên Thủ Nhân vẫn luôn ở bên cạnh Liên lão gia tử và Chu thị trong Đông phòng.
Phòng ốc nhà cũ bây giờ hết sức rộng rãi, hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thấy Liên Thủ Nhân chuyển phòng cũng rất bất bình.
“Cha, cha nhìn phòng chúng con kìa, mấy người chen chúc vô một phòng. Phòng trống không cũng là trống không. Cha coi, đại ca không cần phải nói rồi, hắn được đi theo hai lão nhân người ngủ ấm áp ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Vợ chồng Kế Tổ là vãn bối của chúng con cũng được ở rộng rãi hơn. Cha, người xem, cha cũng nghĩ biện pháp cho chúng con được rộng rãi thoáng đãng chút chứ.”
Sau ngày Liên Thủ Nhân chuyển vào Đông phòng, hôm sau Liên Thủ Nghĩa liền cợt nhả tí tửng theo sát Liên lão gia tử đòi hỏi.
“Hôm nay cánh mày cứng cáp rồi, còn cần ta nghĩ biện pháp cho mày?” Mí mắt Liên lão gia tử cũng không nâng, tùy ý nói: “Mày nói đi, mày muốn thế nào?”
“Cha, Tây Sương phòng kia…” cho tới bây giờ Liên Thủ Nghĩa luôn không phải là người rụt rè, nghe Liên lão gia tử nói vậy lập tức thuận cán mà bò lên trên.
“Tây Sương phòng thì sao?” Liên lão gia tử như cũ không nhìn Liên Thủ Nghĩa: “Mày muốn ở thì tùy mày ở.”
Liên Thủ Nghĩa chậc chậc chậc miệng. Ông ta muốn chiếm Tây Sương phòng nhưng lúc này trời đông giá rét, nếu đến Tây Sương phòng ở thì phải tốn công thu dọn một phen, tối thiểu phải dán hồ lên khe hở ở cửa sổ một lần nữa, sau đó còn phải đốt kháng. Bây giờ mấy người nhà họ chen chúc ở Đông sương phòng, mỗi ngày trừ buổi tối ngủ bất đắc dĩ phải đốt kháng một hồi, thời gian khác bọn họ tình nguyện ra ngoài lang thang, đi hấp thu chùa giường ấm, phòng ấm nhà người ta.
Vì muốn chiếm hữu phòng ốc, bây giờ phải phân người đi qua ngủ, mỗi ngày còn phải thu dọn, đốt kháng, điều này càng làm Liên Thủ Nghĩa khiếp đảm.
Làm sao Liên lão gia tử không hiểu mấy nhi tử của mình, ông cầm chắc vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lười biếng nên mới nói như vậy.
“Cha, vậy lão nhân người cho chúng con Tây sương phòng kia rồi!” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói: “Vậy được, chúng con cũng không vội chuyển, chờ trời ấm áp chút. Có những lời này của lão nhân người là được.”
“Ta gì hả?” Liên lão gia tử lúc này mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Liên Thủ Nghĩa.
“Cha, không phải cha nói cho chúng con Tây sương phòng sao?” Liên Thủ Nghĩa muốn nhân cơ hội này định xuống mọi chuyện.
“Đồ hỗn trướng!” Liên lão gia tử trừng mắt, cao giọng mắng: “Ta đây còn chưa chết, mày đã muốn phân gia sản rồi hả?”
Mấy ngày liên tiếp bị Liên Thủ Nghĩa đi khắp nơi phao tin đồn, Liên lão gia tử đã sớm gai mắt uất nghẹn hắn một hơi. Chẳng qua từ trước đến nay Liên lão gia tử luôn làm việc theo đạo lý, không giống Chu thị càn quấy lung tung, cho nên vẫn chưa phát tác.
“Cha, con không nghĩ vậy…” Dù trong lòng nghĩ thế nào, bị Liên lão gia tử nói như vậy, Liên Thủ Nghĩa vẫn không dám thừa nhận.
“Không phải thì tốt.” Liên lão gia tử cũng không thừa thắng xông lên mà lập tức hòa hoãn khẩu khí xuống: “Con cũng đừng gấp, ta đã an bài cả rồi. Nhưng ta cũng nói trước, hai phòng đông tây trên thượng phòng sau này sẽ là của đại ca con. Chuyện này đừng hòng một ai tranh giành được. Sau này ta và nương con tới ngày đó còn trông vào đại ca con phất cờ trước linh cữu.”
“Mấy gian phòng ở Tây sương phòng kia là lão Tam và lão Tứ cho ta và nương con dưỡng lão. Không phải người nào muốn cũng được.” Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Nghĩa, cố ý dừng lại một chút để Liên Thủ Nghĩa cẩn thận thấu hiểu hàm nghĩa trong lời ông nói: “Chuyện này còn phải xem lại, nếu con cháu hiếu thuận thì còn dễ nói. Nếu như ngỗ nghịch bất hiếu thì nó cũng không có mặt mũi nào ở phòng kia của ta.”
“Con nên làm gì thì làm đi.” Nói xong những thứ này, Liên lão gia tử bình tĩnh phất phất tay để Liên Thủ Nghĩa ra ngoài.
Liên Thủ Nghĩa cũng không ngu, đương nhiên ông ta hiểu rõ ý tứ Liên lão gia tử. Ý Liên lão gia tử rất đơn giản, bọn họ phải hiếu thuận, nghe lời thì Tây Sương phòng kia mới có thể có phần của bọn họ.
Liên Thủ Nghĩa ấm ức đứng lên, bởi vì trò khôi hài làm mai cho Liên Thủ Nhân nên mấy người bọn họ những ngày qua rất chú ý dốc sức toan tính tài sản. Bởi vì Liên lão gia tử tâm tình nặng nề, mất sạch mặt mũi, đối với tất cả bọn họ cũng dễ dàng nhịn xuống cho qua. Nhưng chung quy trong nhà này vẫn luôn là Liên lão gia tử định đoạt.
“Đợi đã.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút rồi gọi Liên Thủ Nghĩa lại: “Không có chuyện gì thì bớt đi lung tung đi, đừng như mấy tên du thủ du thực suốt ngày la cà. Hai ngày này các con chuẩn bị một chút, tới lúc tách hạt ngô rồi. Đợi đến khi bán được ngô thì cũng được ngày tết khá hơn. Cùi ngô nhóm lửa cũng rất tốt. Nói với vợ con, Tứ Lang, Lục Lang mấy ngày này đừng ra ngoài.”
Không cần cố ý dặn dò Liên Nha Nhi vì con bé không hề lang thang bên ngoài như bọn họ.
Một nhà Liên Mạn Nhi biết chuyện Liên lão gia tử bảo Liên Thủ Nhân chuyển vào Đông phòng, còn có ý định muốn tách hạt ngô, liền hiểu rằng trên cơ bản Liên lão gia tử đã trở lại bình thường rồi.
Mắt thấy sắp đến thời gian Liên Chi Nhi thành thân, dĩ nhiên ngày Ngũ Lang trở về cũng càng gần, trong lòng mấy người trong nhà đều vui mừng hứng khởi không thôi. Liên Mạn Nhi nghĩ đến nhà các nàng đặt mua nhà cửa ở phủ thành lâu rồi nhưng Trương thị và Liên Chi Nhi chưa hề được xem qua lần nào.
Trương thị và Liên Chi Nhi thậm chí đến phủ thành cũng chưa từng được tới lần nào.
“Tuy nói sau này lúc nào đi cũng được, nhưng con nghĩ… dứt khoát thừa dịp mấy ngày này chúng ta đi phủ thành đi, để mẹ… nhất là tỷ con được dạo chơi vui vẻ một lần. Cũng đúng lúc chúng ta có thể đi trước để đón ca ca, rồi cùng nhau trở về luôn.” Liên Mạn Nhi đề nghị với người một nhà.
Lúc nào Trương thị đi phủ thành cũng không sao, nhưng Liên Chi Nhi sắp trở thành người Ngô gia. Trước khi thành thân có thể đi phủ thành tận hưởng hai ngày vui vẻ là an bài rất không tệ, dù sao mọi chuyện sắp đặt cho việc thành thân đều đã sắp xếp xong xuôi, không cần bọn họ xếp đặt gì nữa.
Sau khi thương lượng một chốc, người một nhà đều cao hứng gật đầu đồng ý.
Trước khi đi phủ thành, Liên Thủ Tín dẫn người một nhà đến thăm Liên lão gia tử và Chu thị.
Mới mấy ngày không gặp Liên lão gia tử và Chu thị, vừa vào nhà mọi người đã thấy Liên lão gia tử gầy đi một vòng rõ rệt, bên tóc mai còn tăng thêm một bệt tóc trắng, nụ cười của ông hướng tới bọn họ lại thêm vài phần ý vị lấy lòng. Lòng Liên Thủ Tín thoáng cái ê ẩm như bị ai nhéo.
Liên Mạn Nhi thu hết những biểu hiện này vào tầm mắt, trong lòng nàng cũng không biết là tư vị gì. Nàng không nỡ nhìn người già không tốt. Vả lại, vốn chuyện cũng không tới nỗi như vậy, Liên lão gia tử và Chu thị rõ ràng có thể trôi qua rất tốt. Nghĩ vậy càng làm người ta không biết là mùi vị gì.
Liên lão gia tử liên tiếp mời mấy người Liên Thủ Tín lên kháng ngồi. Mặc dù Chu thị ngồi trên kháng không lên tiếng, nhưng bà vẫn đứng dậy lấy đệm ngồi đã được bọc da cho mấy mẹ con Liên Mạn Nhi trải ra kháng cho họ ngồi.
Mọi người ngồi xuống hàn huyên, phần lớn là Liên Thủ Tín hỏi Liên lão gia tử và Chu thị thân thể thế nào, có muốn ăn hay mặc thứ gì không. Đương nhiên Liên lão gia tử sẽ nói không cần gì cả, bọn họ rất tốt.
Lần này người một nhà cũng mang chút ít điểm tâm tới đây, tất cả đều đã được bày lên giường gạch, do một tay Tiểu Thất mở ra cho Liên lão gia tử xem. Tiểu Thất một câu gọi ông nội, bà nội, một câu nói cho họ biết loại điểm tâm nào là loại ăn ngon nhất.
“Ừ…ừ…” Đối mặt với cháu nội nhỏ nhất, nụ cười trên mặt Liên lão gia tử có chút biến hóa vi diệu. Liên Mạn Nhi thấy vậy thì thoải mái hơn một chút. Mặc dù Chu thị vẫn nghiêm mặt nhưng vẻ mặt bà đã hơi buông lỏng.
“Tiểu Thất lại cao lớn cứng cỏi hơn rồi!” Liên lão gia tử giơ tay lên sờ sờ đầu Tiểu Thất.
Kế tiếp mọi người nhàn tản nói việc nhà, Liên lão gia tử nói chuyện mùa thu hoạch ngô năm nay.
“… Quả thật dễ chăm sóc, lại cho nhiều sản lượng. Chuyện này các con làm tốt lắm. Hoàng thượng ban thưởng cho tòa cổng chào ngự ban cũng là có mắt nhìn xa trông rộng.”
Sau đó, Liên lão gia tử tựa hồ lơ đãng nói chuyện Liên Thủ Nhân dời tới ở cùng ông.
“Cha và mẹ con cũng già rồi, ban đêm có chuyện gì cũng cần người sai sử. Đại ca con ở phòng này cũng tiện lợi hơn nhiều… Nào đốt kháng, đổ nước tiểu, đổ bô… Có đại ca con ở đây hầu hạ, cha và nương con thoải mái hơn… Coi như vẫn còn có nó kế thừa…” Liên lão gia tử nói liên miên, thỉnh thoảng còn thừa dịp mọi người không chú ý mà liếc trộm sắc mặt Liên Thủ Tín.
Nói một hồi, cả nhà Liên Thủ Tín nói chuyện muốn đi phủ thành.
Khi đó mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc. Liên Thủ Nhân hầu như là tất cả hi vọng của ông.
Những năm qua, ông vẫn luôn thương yêu đứa con này như cũ. Loại thương yêu này không hề vì cuộc sống sa sút mà mảy may giảm bớt chút nào, ngược lại, trên sự thương yêu còn nhiều thêm mấy phần thương tiếc.
Thế nhưng tay Liên lão gia tử lại dừng ở giữa không trung, không hề chạm đến. Đỉnh đầu Liên Thủ Nhân đã hoa râm làm lòng ông đau nhức ê ẩm từng cơn, không đành lòng chạm tới.
Thế sự tàn khốc như thế, bọn họ không thể không cúi đầu trước hiện thực. Nhưng dù chuyện có thế nào, Liên lão gia tử vẫn muốn tận hết khả năng lưu lại món đồ tốt nhất cho Liên Thủ Nhân.
“Dời qua đây đi.” Liên lão gia tử thu tay lại đặt lên đùi mình: “Trời đang lạnh, ở phòng này sẽ ấm áp hơn. Con ở cùng cha, hai cha con ta sớm tối có thể trò chuyện nhiều thêm mấy câu… Chờ hai lão già chúng ta không còn, cái phòng này sẽ là của con… Vợ chồng Kế Tổ nhất định sẽ hiếu thuận với con. Bất kể ai sống trong nhà này đều sẽ kính trọng con vài phần.”
Bố cục nhà cũ Liên gia hiện tại chính là kiểu mẫu nhà cửa phổ biến nhất thôn làng ở phủ Liêu Đông. Phòng chính là Đông phòng, là chỗ ở của trưởng bối có thân phận cao nhất toàn gia. Hiện tại Liên lão gia tử làm như vậy là chứng tỏ ông đã thật sự chặt đứt tâm tư tái giá cho Liên Thủ Nhân. Bên cạnh đó, ông cũng minh xác lại lần nữa với thế nhân rằng Liên Thủ Nhân là con trai trưởng, người có quyền thừa kế tài sản và địa vị.
“… Vợ chồng Kế Tổ chỉ có Đại Nữu Nữu, con dời qua đây cũng có thể sớm chút được ôm cháu trai.” Liên lão gia tử thấy nãy giờ Liên Thủ Nhân không nói gì thì nói tiếp một câu.
Đằng sau câu này có bao nhiêu viện cớ tìm lý do lấp liếm nhưng cũng càng biểu lộ thêm tâm ý Liên lão gia tử đã quyết.
Ngày đó, không biết về sau Liên lão gia tử nói tất cả những gì với Liên Thủ Nhân, chỉ thấy đến chiều chăn nệm của Liên Thủ Nhân đã được chuyển vào Đông phòng. Liên lão gia tử lại bảo Chu thị dọn ra một hộc tủ cho Liên Thủ Nhân cất quần áo.
Từ đó, Liên Thủ Nhân vẫn luôn ở bên cạnh Liên lão gia tử và Chu thị trong Đông phòng.
Phòng ốc nhà cũ bây giờ hết sức rộng rãi, hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thấy Liên Thủ Nhân chuyển phòng cũng rất bất bình.
“Cha, cha nhìn phòng chúng con kìa, mấy người chen chúc vô một phòng. Phòng trống không cũng là trống không. Cha coi, đại ca không cần phải nói rồi, hắn được đi theo hai lão nhân người ngủ ấm áp ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Vợ chồng Kế Tổ là vãn bối của chúng con cũng được ở rộng rãi hơn. Cha, người xem, cha cũng nghĩ biện pháp cho chúng con được rộng rãi thoáng đãng chút chứ.”
Sau ngày Liên Thủ Nhân chuyển vào Đông phòng, hôm sau Liên Thủ Nghĩa liền cợt nhả tí tửng theo sát Liên lão gia tử đòi hỏi.
“Hôm nay cánh mày cứng cáp rồi, còn cần ta nghĩ biện pháp cho mày?” Mí mắt Liên lão gia tử cũng không nâng, tùy ý nói: “Mày nói đi, mày muốn thế nào?”
“Cha, Tây Sương phòng kia…” cho tới bây giờ Liên Thủ Nghĩa luôn không phải là người rụt rè, nghe Liên lão gia tử nói vậy lập tức thuận cán mà bò lên trên.
“Tây Sương phòng thì sao?” Liên lão gia tử như cũ không nhìn Liên Thủ Nghĩa: “Mày muốn ở thì tùy mày ở.”
Liên Thủ Nghĩa chậc chậc chậc miệng. Ông ta muốn chiếm Tây Sương phòng nhưng lúc này trời đông giá rét, nếu đến Tây Sương phòng ở thì phải tốn công thu dọn một phen, tối thiểu phải dán hồ lên khe hở ở cửa sổ một lần nữa, sau đó còn phải đốt kháng. Bây giờ mấy người nhà họ chen chúc ở Đông sương phòng, mỗi ngày trừ buổi tối ngủ bất đắc dĩ phải đốt kháng một hồi, thời gian khác bọn họ tình nguyện ra ngoài lang thang, đi hấp thu chùa giường ấm, phòng ấm nhà người ta.
Vì muốn chiếm hữu phòng ốc, bây giờ phải phân người đi qua ngủ, mỗi ngày còn phải thu dọn, đốt kháng, điều này càng làm Liên Thủ Nghĩa khiếp đảm.
Làm sao Liên lão gia tử không hiểu mấy nhi tử của mình, ông cầm chắc vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lười biếng nên mới nói như vậy.
“Cha, vậy lão nhân người cho chúng con Tây sương phòng kia rồi!” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói: “Vậy được, chúng con cũng không vội chuyển, chờ trời ấm áp chút. Có những lời này của lão nhân người là được.”
“Ta gì hả?” Liên lão gia tử lúc này mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Liên Thủ Nghĩa.
“Cha, không phải cha nói cho chúng con Tây sương phòng sao?” Liên Thủ Nghĩa muốn nhân cơ hội này định xuống mọi chuyện.
“Đồ hỗn trướng!” Liên lão gia tử trừng mắt, cao giọng mắng: “Ta đây còn chưa chết, mày đã muốn phân gia sản rồi hả?”
Mấy ngày liên tiếp bị Liên Thủ Nghĩa đi khắp nơi phao tin đồn, Liên lão gia tử đã sớm gai mắt uất nghẹn hắn một hơi. Chẳng qua từ trước đến nay Liên lão gia tử luôn làm việc theo đạo lý, không giống Chu thị càn quấy lung tung, cho nên vẫn chưa phát tác.
“Cha, con không nghĩ vậy…” Dù trong lòng nghĩ thế nào, bị Liên lão gia tử nói như vậy, Liên Thủ Nghĩa vẫn không dám thừa nhận.
“Không phải thì tốt.” Liên lão gia tử cũng không thừa thắng xông lên mà lập tức hòa hoãn khẩu khí xuống: “Con cũng đừng gấp, ta đã an bài cả rồi. Nhưng ta cũng nói trước, hai phòng đông tây trên thượng phòng sau này sẽ là của đại ca con. Chuyện này đừng hòng một ai tranh giành được. Sau này ta và nương con tới ngày đó còn trông vào đại ca con phất cờ trước linh cữu.”
“Mấy gian phòng ở Tây sương phòng kia là lão Tam và lão Tứ cho ta và nương con dưỡng lão. Không phải người nào muốn cũng được.” Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Nghĩa, cố ý dừng lại một chút để Liên Thủ Nghĩa cẩn thận thấu hiểu hàm nghĩa trong lời ông nói: “Chuyện này còn phải xem lại, nếu con cháu hiếu thuận thì còn dễ nói. Nếu như ngỗ nghịch bất hiếu thì nó cũng không có mặt mũi nào ở phòng kia của ta.”
“Con nên làm gì thì làm đi.” Nói xong những thứ này, Liên lão gia tử bình tĩnh phất phất tay để Liên Thủ Nghĩa ra ngoài.
Liên Thủ Nghĩa cũng không ngu, đương nhiên ông ta hiểu rõ ý tứ Liên lão gia tử. Ý Liên lão gia tử rất đơn giản, bọn họ phải hiếu thuận, nghe lời thì Tây Sương phòng kia mới có thể có phần của bọn họ.
Liên Thủ Nghĩa ấm ức đứng lên, bởi vì trò khôi hài làm mai cho Liên Thủ Nhân nên mấy người bọn họ những ngày qua rất chú ý dốc sức toan tính tài sản. Bởi vì Liên lão gia tử tâm tình nặng nề, mất sạch mặt mũi, đối với tất cả bọn họ cũng dễ dàng nhịn xuống cho qua. Nhưng chung quy trong nhà này vẫn luôn là Liên lão gia tử định đoạt.
“Đợi đã.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút rồi gọi Liên Thủ Nghĩa lại: “Không có chuyện gì thì bớt đi lung tung đi, đừng như mấy tên du thủ du thực suốt ngày la cà. Hai ngày này các con chuẩn bị một chút, tới lúc tách hạt ngô rồi. Đợi đến khi bán được ngô thì cũng được ngày tết khá hơn. Cùi ngô nhóm lửa cũng rất tốt. Nói với vợ con, Tứ Lang, Lục Lang mấy ngày này đừng ra ngoài.”
Không cần cố ý dặn dò Liên Nha Nhi vì con bé không hề lang thang bên ngoài như bọn họ.
Một nhà Liên Mạn Nhi biết chuyện Liên lão gia tử bảo Liên Thủ Nhân chuyển vào Đông phòng, còn có ý định muốn tách hạt ngô, liền hiểu rằng trên cơ bản Liên lão gia tử đã trở lại bình thường rồi.
Mắt thấy sắp đến thời gian Liên Chi Nhi thành thân, dĩ nhiên ngày Ngũ Lang trở về cũng càng gần, trong lòng mấy người trong nhà đều vui mừng hứng khởi không thôi. Liên Mạn Nhi nghĩ đến nhà các nàng đặt mua nhà cửa ở phủ thành lâu rồi nhưng Trương thị và Liên Chi Nhi chưa hề được xem qua lần nào.
Trương thị và Liên Chi Nhi thậm chí đến phủ thành cũng chưa từng được tới lần nào.
“Tuy nói sau này lúc nào đi cũng được, nhưng con nghĩ… dứt khoát thừa dịp mấy ngày này chúng ta đi phủ thành đi, để mẹ… nhất là tỷ con được dạo chơi vui vẻ một lần. Cũng đúng lúc chúng ta có thể đi trước để đón ca ca, rồi cùng nhau trở về luôn.” Liên Mạn Nhi đề nghị với người một nhà.
Lúc nào Trương thị đi phủ thành cũng không sao, nhưng Liên Chi Nhi sắp trở thành người Ngô gia. Trước khi thành thân có thể đi phủ thành tận hưởng hai ngày vui vẻ là an bài rất không tệ, dù sao mọi chuyện sắp đặt cho việc thành thân đều đã sắp xếp xong xuôi, không cần bọn họ xếp đặt gì nữa.
Sau khi thương lượng một chốc, người một nhà đều cao hứng gật đầu đồng ý.
Trước khi đi phủ thành, Liên Thủ Tín dẫn người một nhà đến thăm Liên lão gia tử và Chu thị.
Mới mấy ngày không gặp Liên lão gia tử và Chu thị, vừa vào nhà mọi người đã thấy Liên lão gia tử gầy đi một vòng rõ rệt, bên tóc mai còn tăng thêm một bệt tóc trắng, nụ cười của ông hướng tới bọn họ lại thêm vài phần ý vị lấy lòng. Lòng Liên Thủ Tín thoáng cái ê ẩm như bị ai nhéo.
Liên Mạn Nhi thu hết những biểu hiện này vào tầm mắt, trong lòng nàng cũng không biết là tư vị gì. Nàng không nỡ nhìn người già không tốt. Vả lại, vốn chuyện cũng không tới nỗi như vậy, Liên lão gia tử và Chu thị rõ ràng có thể trôi qua rất tốt. Nghĩ vậy càng làm người ta không biết là mùi vị gì.
Liên lão gia tử liên tiếp mời mấy người Liên Thủ Tín lên kháng ngồi. Mặc dù Chu thị ngồi trên kháng không lên tiếng, nhưng bà vẫn đứng dậy lấy đệm ngồi đã được bọc da cho mấy mẹ con Liên Mạn Nhi trải ra kháng cho họ ngồi.
Mọi người ngồi xuống hàn huyên, phần lớn là Liên Thủ Tín hỏi Liên lão gia tử và Chu thị thân thể thế nào, có muốn ăn hay mặc thứ gì không. Đương nhiên Liên lão gia tử sẽ nói không cần gì cả, bọn họ rất tốt.
Lần này người một nhà cũng mang chút ít điểm tâm tới đây, tất cả đều đã được bày lên giường gạch, do một tay Tiểu Thất mở ra cho Liên lão gia tử xem. Tiểu Thất một câu gọi ông nội, bà nội, một câu nói cho họ biết loại điểm tâm nào là loại ăn ngon nhất.
“Ừ…ừ…” Đối mặt với cháu nội nhỏ nhất, nụ cười trên mặt Liên lão gia tử có chút biến hóa vi diệu. Liên Mạn Nhi thấy vậy thì thoải mái hơn một chút. Mặc dù Chu thị vẫn nghiêm mặt nhưng vẻ mặt bà đã hơi buông lỏng.
“Tiểu Thất lại cao lớn cứng cỏi hơn rồi!” Liên lão gia tử giơ tay lên sờ sờ đầu Tiểu Thất.
Kế tiếp mọi người nhàn tản nói việc nhà, Liên lão gia tử nói chuyện mùa thu hoạch ngô năm nay.
“… Quả thật dễ chăm sóc, lại cho nhiều sản lượng. Chuyện này các con làm tốt lắm. Hoàng thượng ban thưởng cho tòa cổng chào ngự ban cũng là có mắt nhìn xa trông rộng.”
Sau đó, Liên lão gia tử tựa hồ lơ đãng nói chuyện Liên Thủ Nhân dời tới ở cùng ông.
“Cha và mẹ con cũng già rồi, ban đêm có chuyện gì cũng cần người sai sử. Đại ca con ở phòng này cũng tiện lợi hơn nhiều… Nào đốt kháng, đổ nước tiểu, đổ bô… Có đại ca con ở đây hầu hạ, cha và nương con thoải mái hơn… Coi như vẫn còn có nó kế thừa…” Liên lão gia tử nói liên miên, thỉnh thoảng còn thừa dịp mọi người không chú ý mà liếc trộm sắc mặt Liên Thủ Tín.
Nói một hồi, cả nhà Liên Thủ Tín nói chuyện muốn đi phủ thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.