Chương 819: ôn chuyện
Nhược Nhan
18/11/2014
Edit: Nora
“Lớn tuổi rồi, chỉ muốn lá rụng về cội thôi, không muốn đi nữa!” Thương Hoài Đức đáp.
“Dì ba và dượng ba con định đến Tam Thập Lý Doanh Tử ở.” Liên lão gia tử tiếp lời.
Liên Mạn Nhi hơi kinh ngạc. Thì ra một nhà Tiểu Chu thị lần này tới đây không chỉ đơn thuần thăm người thân mà còn định dọn đến Tam Thập Lý Doanh Tử ở. Nhưng Thương Hoài Đức nói lá rụng về cội không phải ở thôn Hương Hà sao, thế nào lại muốn chuyển đến nơi này?
“Năm đó lúc chuyển nhà đi, nhà cửa ở thôn Hương Hà đã bán đi mất rồi. Bây giờ chuyển về muốn mua lại nhà cửa, người ta không bán. Những năm này chúng ta rời đi, nhà cửa đã được người ta khuếch trương, bây giờ bên đó cũng không còn căn nhà trước kia chúng ta ở năm đó… Nhà ở vừa ý rất khó tìm, bây giờ chúng ta đang thuê nhà của người ta ở tạm.” Thương Hoài Đức nói, giọng nói có chút thương cảm.
Rời đi hơn mười năm, bây giờ về lại cố hương phát hiện người khác, cảnh khác, dù là ai cũng đều khó tránh khỏi bi thương.
“Chuyện thuê nhà không đáng nói, thôn Hương Hà bên đó cũng chẳng còn mấy nhà chúng ta quen biết.” Thương Hoài Đức lại nói.
“Vốn đã chẳng có thân tộc nào, có vài nhà họ Thương cũng đã thay đổi vài thế hệ rồi. Những năm này ở xa không lui tới càng thêm xa cách. Ở bên đó, những lúc ta nhàn rỗi không việc gì muốn đi thăm hỏi tìm người nói chuyện cũng khó khăn.” Đúng lúc này Tiểu Chu thị nói: “Trong thôn này có Nhị tỷ và đại tỷ, chúng ta có chuyện gì chạy tới chỗ các người cũng tiện.”
Hai vợ chồng vừa nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền hiểu. Thì ra cố hương của nhà họ không còn thân tộc, chỗ ở bên kia không thể khai thông quan hệ được, nghĩ đến Tam Thập Lý Doanh Tử có Đại Chu thị và Chu thị nên muốn chuyển đến nơi này ở.
Không thể không nói đây là ý định tương đối khôn khéo.
Hôm nay tuy nhà cũ Liên gia đã không xong, nhưng một nhà Liên Thủ Tín này lại phát đạt, lại có Ngô gia đã bén rễ sâu thâm căn cố đế ở Tam Thập Lý Doanh Tử, nhân mạch không thể xem thường. Thương gia một họ đơn bạc, vừa đến sau đã có hai nhà này chiếu ứng, trong thôn này ai dám không lưu vài phần tình cảm cho bọn họ đây, những chuyện sau này đương nhiên đều thuận buồm xuôi gió.
Lại nói chuyện xa hơn, nếu Thương Hoài Đức muốn kiếm sống cũng được, mà tiểu khuê nữ và tiểu nhi tử Thương gia này đã đến tuổi làm mai mối, nếu tình thế thuận lợi, có thân tộc giúp đỡ cũng sẽ tìm được mối hôn nhân tốt.
Những chuyện này cũng coi là chuyện nhân chi thường tình. Không trách được bọn họ mới trở về chưa lâu đã đến đây tìm nơi nương tựa.
Liên Mạn Nhi nghĩ vậy xong, không khỏi liếc nhìn Chu thị. Dường như, giữa Chu thị và Tiểu Chu thị nói chuyện càng hợp ý hơn với Đại Chu thị nhiều. Lại nói tiếp, tính tình Đại Chu thị hoàn toàn khác Chu thị. Nhưng Tiểu Chu thị này thì trái lại, xem ra tính tình bà ta tương tự với Chu thị.
“Dì dượng ba con đã đến nhà dì cả rồi…” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín.
Một nhà mấy người Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị vừa đến Tam Thập Lý Doanh Tử, trước tiên đến nhà Ngô Ngọc Quý, cũng ăn cơm trưa tại đó. Liên lão gia tử và Chu thị được mời qua tiếp khách. Đại Chu thị, Chu thị và Tiểu Chu thị đã thân mật hàn huyên cả một buổi sáng. Đương nhiên họ cũng đã nói chuyện tình sắp dọn đến Tam Thập Lý Doanh Tử ở cho Ngô gia biết. Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị còn nhờ cậy Ngô Ngọc Quý giúp bọn họ tìm nhà ở.
“… Sau này còn định mua đất trong thôn.” Liên lão gia tử nói ý định của Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị cho Liên Thủ Tín nghe.
“Ừ” Thương Hoài Đức gật đầu: “Đợi ở an ổn rồi, ta định lên trấn xem xem có thể mở cửa hàng may mặc không.”
Nói đến đây Thương Hoài Đức ha ha cười hai tiếng.
“Ở đây không có người ngoài, ta cũng không dối gì cháu, những năm này tích lũy được chút tiền vừa đủ cho hai vợ chồng già và hai đứa trẻ nhà chúng ta từ nay về sau sống. Tuy vậy, có câu nói: miệng ăn núi lở. Một nhà chúng ta vẫn luôn dựa vào tay nghề này ăn cơm. Về sau vẫn định dựa vào nghề này.” Thương Hoài Đức cười nói.
Ngày đó Liên Mạn Nhi cẩn thận nghe vợ Ngô Ngọc Quý nói chuyện, biết rõ lúc Thương Hoài Đức lấy Tiểu Chu thị cũng có chút của cải. Những năm này càng sống càng giàu. Xem cách nói chuyện và ý định của ông ta thì biết đây là người rất khôn khéo, biết dự tính cho cuộc sống.
Lại nói thực ra trước khi Đại Chu thị và Chu thị xuất giá, Ngô gia và Liên gia đều giàu mạnh hơn Thương gia rất nhiều. Chỉ là về sau hai nhà dần qua đều không bằng trước kia, trái lại Tiểu Chu thị càng sống càng tốt.
Mà gia thế Chu gia hưng suy, theo hôn sự của ba vị cô nương Chu gia này có thể thấy được rõ ràng.
Nhiều tuổi nhất, cũng là người hứa hôn xuất giá sớm nhất là Đại Chu thị, gả cho địa chủ Ngô gia. Hơn nữa gia tộc Ngô gia vô cùng đông, là một nhà giàu có ở Tam Thập Lý Doanh Tử. Đến lượt Chu thị, tuy nói tổ tiên Liên lão gia tử đã từng đọc sách nhưng đến phiên ông lại là một cô nhi, từ người học việc trở thành đại chưởng quỹ, tự bản thân tích góp từng tí gia sản một. Sau đó đến Tiểu Chu thị, tổ tiên Thương Hoài Đức làm thợ may, chẳng có hai bên huynh đệ cùng hỗ trợ lẫn nhau, gia tộc cũng không thịnh vượng, mình cũng làm nghề thợ may.
Chu gia suy tàn, việc hôn nhân của mấy cô nương chính là như vậy.
Đương nhiên, so với các cô nương người nhà nông bình thường ba người đều được xem là gả vào nhà tương đối tốt. Liên Mạn Nhi cho rằng, chuyện này không chỉ do công lao của gia thế, mà có liên quan đến tướng mạo của họ nữa.
Ba tỷ muội Đại Chu thị, Chu thị và Tiểu Chu thị đều có dung mạo xinh đẹp. Bất kể ở niên đại nào, dung mạo đều tiếp thêm chút ưu thế cho họ vào thời điểm hứa hôn, có thể lựa chọn được nơi chốn tốt.
“Vợ cháu và cháu ngọai trai đều ở nhà sao? Sao không đi cùng cháu?” Đột nhiên Tiểu Chu thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Mẹ bọn nhỏ… Không ở nhà ạ.” Liên Thủ Tín do dự một chút nói.
“Mẹ cháu được người mời đi dự tiệc rồi ạ, có khi trời tối mới về.” Liên Mạn Nhi nói: “Lễ mừng năm mới có nhiều việc, việc trong nhà ngoài ngõ đều do một mình mẹ cháu thu xếp. Bình thường mẹ cháu đến nhà cũ này không ít lần.”
“À…” Tiểu Chu thị kéo dài giọng à một tiếng, ánh mắt đảo qua ba người Liên Thủ Tín, lúc nhìn Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ánh mắt lại có chút sắc bén.
“Về sau đều ở cùng một thôn, lúc nào cũng gặp được mà.” Thương Hoài Đức không đợi Tiểu Chu thị nói gì liền tiếp lời: “Lúc chúng ta dọn đi, Thủ Tín còn chưa hứa hôn, nên chưa từng thấy qua vợ nó.”
Những lời này của Thương Hoài Đức dường như đang giải thích vì sao Tiểu Chu thị vội vã muốn gặp Trương thị, dù sao cũng chưa từng thấy qua vợ cháu ngoại trai.
Liên Mạn Nhi không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng.
Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang và Liên Nha Nhi đều không ở đây. Có lẽ một nhà mấy người này đều đã ra ngoài chơi đến giờ chưa về.
“Đây là hai đứa nhỏ nhất sao, nghe nói đứa lớn nhất làm vợ rồi phải không? Lúc chúng ta chuyển về đã trễ rồi nên không đến dự được. Lựa dịp sang năm đứa lớn sinh hài tử rồi bổ sung phần lễ này vậy.” Thương Hoài Đức nói: “Không phải còn một đứa con trai lớn sao?”
“Ca ca cháu hôm nay đi dự tiệc rồi ạ, người ta không cho huynh ấy về, đang tổ chức hội văn, mời huynh ấy ở lại làm văn rồi ạ.” Tiểu Thất nói.
“Trong tháng giêng Ngũ Lang và cháu đều bận rộn.” Liên Thủ Tín cười vuốt vuốt đầu Tiểu Thất.
“Chúng ta đều đã nghe nói đứa nhỏ Ngũ Lang này có tiền đồ. Ấy chà, vẫn là phần mộ tổ tiên Liên gia các người bốc lên khói xanh nha, Văn Khúc tinh giáng thế rồi. Đừng nói một thôn, một huyện này, thậm chí khắp thiên hạ đều hiếm gặp.” Thương Hoài Đức hơi khoa trương nói.
“Đứa nhỏ có tiền đồ như vậy là nhờ công lao của người lớn, công lao của Thủ Tín đưa đường dẫn lối tốt.” Thương Hoài Đức lại cười nói: “Người này ý mà, từ nhỏ ta đã nhìn ra Thủ Tín sẽ làm việc lớn, tiền đồ vô lượng, là quý nhân… Cả Nhị tỷ và Nhị tỷ phu đây cũng là người có phúc.”
“Nhị tỷ phu, nơi này…” Thương Hoài Đức lại chỉ vào đầu mình: “Nơi này có chân tài thực liệu, có thao lược, là người tài ba. Mệnh Nhị tỷ thật tốt, hậu sinh thịnh vượng.”
“Mệnh ta tốt cái gì, ta chỉ là mệnh nghèo nàn!” Chu thị nói: “Trước kia còn trẻ có thể làm việc còn xem ta là người. Đó là chỗ hữu dụng của ta. Bây giờ thành bà lão sắp xuống mồ lại chẳng đáng một xu. Trong mắt người nào đó có ta chỉ là bất đắc dĩ thôi…”
Liên lão gia tử thấy đang lúc có mặt Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị mà Chu thị lại nói chuyện càng ngày càng không phải liền vội ho khan hai tiếng.
“Ngũ Lang ý mà, dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, bình thường các con phải chăm nom săn sóc nó nhiều chút, đừng để nó quá mệt mỏi.” Liên lão gia tử chuyển hướng chủ đề nói.
“Dạ” Liên Thủ Tín ứng lời.
“Năm nay Ngũ Lang đã hơn mười rồi hả, đã hứa hôn chưa?” Thương Hoài Đức hỏi.
Dường như phàm là chuyện gì liên quan đến thiếu nam thiếu nữ, vấn đề hứa hôn chưa này tất nhiên phải hỏi.
Liên Thủ Tín đáp đúng sự thật.
“Bây giờ Ngũ Lang đang tập trung tinh thần đọc sách. Tiểu tử này không giống khuê nữ, lớn tuổi chút mới hứa hôn cũng chẳng sao. Tiên sinh của Ngũ Lang cũng nói như vậy. Chuyện hôn nhân về sau của Ngũ Lang đoán chừng cha mẹ nó cũng không nhất định có thể làm chủ, phải nghe tiên sinh nó nữa.” Liên lão gia tử đỡ lời.
Thương Hoài Đức lại nương theo câu chuyện, đặc biệt khen Ngũ Lang một hồi.
“Nhị tỷ à, tỷ nói có người nào không già chứ? Chỉ mới chớp mắt đã thấy sắp nhỏ đều trưởng thành rồi, mắt thấy đã sắp mai mối được cả, lớn cả rồi. Chúng ta có thể không già sao?” Tiểu Chu thị cảm khái với Chu thị.
“Haiz~…” Chu thị thở dài.
Đúng lúc này Tưởng thị ôm hai bắp cải trắng đi tới cho Chu thị xem.
“Bà nội, nội xem hai bắp này có được không ạ?” Tưởng thị hỏi Chu thị.
Bây giờ sắc trời đã hơi tối, một nhà mấy người Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị đương nhiên không thể quay về thôn Hương Hà, người một nhà định sẽ ở lại Tam Thập Lý Doanh Tử. Cơm trưa ăn ở nhà Đại Chu thị, bữa cơm tối này Liên lão gia tử và Chu thị đã nói muốn giữ bọn họ lại ăn ở Liên gia.
Chu thị định gói sủi cảo nhân cải trắng chiêu đãi một nhà Tiểu Chu thị. Tưởng thị nhìn sắc trời cũng gần tới giờ nên chuẩn bị, bởi vậy chọn cải trắng định băm nhân bánh.
Có khách đến thăm phải làm cơm chiêu đãi, chủ nhà thường làm đồ ăn ngon, nhất là gói sủi cảo, tất cả trình tự đều phải hỏi qua Chu thị. Cho dù Tưởng thị là cháu dâu có mặt mũi nhất cũng không dám phá vỡ quy củ này. Cho nên nàng chọn cải trắng xong còn phải đưa cho Chu thị xem qua, rồi mới dám bắt tay vào băm nhân bánh.
Chu thị xê dịch ra chỗ mép giường nhận lấy hai bắp cải trắng lật qua lật lại nhìn một lần, rồi đưa tay lột bớt lá cải bên ngoài tiện tay ném xuống đất.
“Băm nhiều thêm một bắp nữa đi, hôm nay nhiều người. Được rồi, băm đi.” Sau đó, Chu thị giao cải trắng vào tay Tưởng thị, khoát tay nói.
“Dì ba và dượng ba con định đến Tam Thập Lý Doanh Tử ở.” Liên lão gia tử tiếp lời.
Liên Mạn Nhi hơi kinh ngạc. Thì ra một nhà Tiểu Chu thị lần này tới đây không chỉ đơn thuần thăm người thân mà còn định dọn đến Tam Thập Lý Doanh Tử ở. Nhưng Thương Hoài Đức nói lá rụng về cội không phải ở thôn Hương Hà sao, thế nào lại muốn chuyển đến nơi này?
“Năm đó lúc chuyển nhà đi, nhà cửa ở thôn Hương Hà đã bán đi mất rồi. Bây giờ chuyển về muốn mua lại nhà cửa, người ta không bán. Những năm này chúng ta rời đi, nhà cửa đã được người ta khuếch trương, bây giờ bên đó cũng không còn căn nhà trước kia chúng ta ở năm đó… Nhà ở vừa ý rất khó tìm, bây giờ chúng ta đang thuê nhà của người ta ở tạm.” Thương Hoài Đức nói, giọng nói có chút thương cảm.
Rời đi hơn mười năm, bây giờ về lại cố hương phát hiện người khác, cảnh khác, dù là ai cũng đều khó tránh khỏi bi thương.
“Chuyện thuê nhà không đáng nói, thôn Hương Hà bên đó cũng chẳng còn mấy nhà chúng ta quen biết.” Thương Hoài Đức lại nói.
“Vốn đã chẳng có thân tộc nào, có vài nhà họ Thương cũng đã thay đổi vài thế hệ rồi. Những năm này ở xa không lui tới càng thêm xa cách. Ở bên đó, những lúc ta nhàn rỗi không việc gì muốn đi thăm hỏi tìm người nói chuyện cũng khó khăn.” Đúng lúc này Tiểu Chu thị nói: “Trong thôn này có Nhị tỷ và đại tỷ, chúng ta có chuyện gì chạy tới chỗ các người cũng tiện.”
Hai vợ chồng vừa nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền hiểu. Thì ra cố hương của nhà họ không còn thân tộc, chỗ ở bên kia không thể khai thông quan hệ được, nghĩ đến Tam Thập Lý Doanh Tử có Đại Chu thị và Chu thị nên muốn chuyển đến nơi này ở.
Không thể không nói đây là ý định tương đối khôn khéo.
Hôm nay tuy nhà cũ Liên gia đã không xong, nhưng một nhà Liên Thủ Tín này lại phát đạt, lại có Ngô gia đã bén rễ sâu thâm căn cố đế ở Tam Thập Lý Doanh Tử, nhân mạch không thể xem thường. Thương gia một họ đơn bạc, vừa đến sau đã có hai nhà này chiếu ứng, trong thôn này ai dám không lưu vài phần tình cảm cho bọn họ đây, những chuyện sau này đương nhiên đều thuận buồm xuôi gió.
Lại nói chuyện xa hơn, nếu Thương Hoài Đức muốn kiếm sống cũng được, mà tiểu khuê nữ và tiểu nhi tử Thương gia này đã đến tuổi làm mai mối, nếu tình thế thuận lợi, có thân tộc giúp đỡ cũng sẽ tìm được mối hôn nhân tốt.
Những chuyện này cũng coi là chuyện nhân chi thường tình. Không trách được bọn họ mới trở về chưa lâu đã đến đây tìm nơi nương tựa.
Liên Mạn Nhi nghĩ vậy xong, không khỏi liếc nhìn Chu thị. Dường như, giữa Chu thị và Tiểu Chu thị nói chuyện càng hợp ý hơn với Đại Chu thị nhiều. Lại nói tiếp, tính tình Đại Chu thị hoàn toàn khác Chu thị. Nhưng Tiểu Chu thị này thì trái lại, xem ra tính tình bà ta tương tự với Chu thị.
“Dì dượng ba con đã đến nhà dì cả rồi…” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín.
Một nhà mấy người Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị vừa đến Tam Thập Lý Doanh Tử, trước tiên đến nhà Ngô Ngọc Quý, cũng ăn cơm trưa tại đó. Liên lão gia tử và Chu thị được mời qua tiếp khách. Đại Chu thị, Chu thị và Tiểu Chu thị đã thân mật hàn huyên cả một buổi sáng. Đương nhiên họ cũng đã nói chuyện tình sắp dọn đến Tam Thập Lý Doanh Tử ở cho Ngô gia biết. Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị còn nhờ cậy Ngô Ngọc Quý giúp bọn họ tìm nhà ở.
“… Sau này còn định mua đất trong thôn.” Liên lão gia tử nói ý định của Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị cho Liên Thủ Tín nghe.
“Ừ” Thương Hoài Đức gật đầu: “Đợi ở an ổn rồi, ta định lên trấn xem xem có thể mở cửa hàng may mặc không.”
Nói đến đây Thương Hoài Đức ha ha cười hai tiếng.
“Ở đây không có người ngoài, ta cũng không dối gì cháu, những năm này tích lũy được chút tiền vừa đủ cho hai vợ chồng già và hai đứa trẻ nhà chúng ta từ nay về sau sống. Tuy vậy, có câu nói: miệng ăn núi lở. Một nhà chúng ta vẫn luôn dựa vào tay nghề này ăn cơm. Về sau vẫn định dựa vào nghề này.” Thương Hoài Đức cười nói.
Ngày đó Liên Mạn Nhi cẩn thận nghe vợ Ngô Ngọc Quý nói chuyện, biết rõ lúc Thương Hoài Đức lấy Tiểu Chu thị cũng có chút của cải. Những năm này càng sống càng giàu. Xem cách nói chuyện và ý định của ông ta thì biết đây là người rất khôn khéo, biết dự tính cho cuộc sống.
Lại nói thực ra trước khi Đại Chu thị và Chu thị xuất giá, Ngô gia và Liên gia đều giàu mạnh hơn Thương gia rất nhiều. Chỉ là về sau hai nhà dần qua đều không bằng trước kia, trái lại Tiểu Chu thị càng sống càng tốt.
Mà gia thế Chu gia hưng suy, theo hôn sự của ba vị cô nương Chu gia này có thể thấy được rõ ràng.
Nhiều tuổi nhất, cũng là người hứa hôn xuất giá sớm nhất là Đại Chu thị, gả cho địa chủ Ngô gia. Hơn nữa gia tộc Ngô gia vô cùng đông, là một nhà giàu có ở Tam Thập Lý Doanh Tử. Đến lượt Chu thị, tuy nói tổ tiên Liên lão gia tử đã từng đọc sách nhưng đến phiên ông lại là một cô nhi, từ người học việc trở thành đại chưởng quỹ, tự bản thân tích góp từng tí gia sản một. Sau đó đến Tiểu Chu thị, tổ tiên Thương Hoài Đức làm thợ may, chẳng có hai bên huynh đệ cùng hỗ trợ lẫn nhau, gia tộc cũng không thịnh vượng, mình cũng làm nghề thợ may.
Chu gia suy tàn, việc hôn nhân của mấy cô nương chính là như vậy.
Đương nhiên, so với các cô nương người nhà nông bình thường ba người đều được xem là gả vào nhà tương đối tốt. Liên Mạn Nhi cho rằng, chuyện này không chỉ do công lao của gia thế, mà có liên quan đến tướng mạo của họ nữa.
Ba tỷ muội Đại Chu thị, Chu thị và Tiểu Chu thị đều có dung mạo xinh đẹp. Bất kể ở niên đại nào, dung mạo đều tiếp thêm chút ưu thế cho họ vào thời điểm hứa hôn, có thể lựa chọn được nơi chốn tốt.
“Vợ cháu và cháu ngọai trai đều ở nhà sao? Sao không đi cùng cháu?” Đột nhiên Tiểu Chu thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Mẹ bọn nhỏ… Không ở nhà ạ.” Liên Thủ Tín do dự một chút nói.
“Mẹ cháu được người mời đi dự tiệc rồi ạ, có khi trời tối mới về.” Liên Mạn Nhi nói: “Lễ mừng năm mới có nhiều việc, việc trong nhà ngoài ngõ đều do một mình mẹ cháu thu xếp. Bình thường mẹ cháu đến nhà cũ này không ít lần.”
“À…” Tiểu Chu thị kéo dài giọng à một tiếng, ánh mắt đảo qua ba người Liên Thủ Tín, lúc nhìn Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ánh mắt lại có chút sắc bén.
“Về sau đều ở cùng một thôn, lúc nào cũng gặp được mà.” Thương Hoài Đức không đợi Tiểu Chu thị nói gì liền tiếp lời: “Lúc chúng ta dọn đi, Thủ Tín còn chưa hứa hôn, nên chưa từng thấy qua vợ nó.”
Những lời này của Thương Hoài Đức dường như đang giải thích vì sao Tiểu Chu thị vội vã muốn gặp Trương thị, dù sao cũng chưa từng thấy qua vợ cháu ngoại trai.
Liên Mạn Nhi không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng.
Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang và Liên Nha Nhi đều không ở đây. Có lẽ một nhà mấy người này đều đã ra ngoài chơi đến giờ chưa về.
“Đây là hai đứa nhỏ nhất sao, nghe nói đứa lớn nhất làm vợ rồi phải không? Lúc chúng ta chuyển về đã trễ rồi nên không đến dự được. Lựa dịp sang năm đứa lớn sinh hài tử rồi bổ sung phần lễ này vậy.” Thương Hoài Đức nói: “Không phải còn một đứa con trai lớn sao?”
“Ca ca cháu hôm nay đi dự tiệc rồi ạ, người ta không cho huynh ấy về, đang tổ chức hội văn, mời huynh ấy ở lại làm văn rồi ạ.” Tiểu Thất nói.
“Trong tháng giêng Ngũ Lang và cháu đều bận rộn.” Liên Thủ Tín cười vuốt vuốt đầu Tiểu Thất.
“Chúng ta đều đã nghe nói đứa nhỏ Ngũ Lang này có tiền đồ. Ấy chà, vẫn là phần mộ tổ tiên Liên gia các người bốc lên khói xanh nha, Văn Khúc tinh giáng thế rồi. Đừng nói một thôn, một huyện này, thậm chí khắp thiên hạ đều hiếm gặp.” Thương Hoài Đức hơi khoa trương nói.
“Đứa nhỏ có tiền đồ như vậy là nhờ công lao của người lớn, công lao của Thủ Tín đưa đường dẫn lối tốt.” Thương Hoài Đức lại cười nói: “Người này ý mà, từ nhỏ ta đã nhìn ra Thủ Tín sẽ làm việc lớn, tiền đồ vô lượng, là quý nhân… Cả Nhị tỷ và Nhị tỷ phu đây cũng là người có phúc.”
“Nhị tỷ phu, nơi này…” Thương Hoài Đức lại chỉ vào đầu mình: “Nơi này có chân tài thực liệu, có thao lược, là người tài ba. Mệnh Nhị tỷ thật tốt, hậu sinh thịnh vượng.”
“Mệnh ta tốt cái gì, ta chỉ là mệnh nghèo nàn!” Chu thị nói: “Trước kia còn trẻ có thể làm việc còn xem ta là người. Đó là chỗ hữu dụng của ta. Bây giờ thành bà lão sắp xuống mồ lại chẳng đáng một xu. Trong mắt người nào đó có ta chỉ là bất đắc dĩ thôi…”
Liên lão gia tử thấy đang lúc có mặt Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị mà Chu thị lại nói chuyện càng ngày càng không phải liền vội ho khan hai tiếng.
“Ngũ Lang ý mà, dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, bình thường các con phải chăm nom săn sóc nó nhiều chút, đừng để nó quá mệt mỏi.” Liên lão gia tử chuyển hướng chủ đề nói.
“Dạ” Liên Thủ Tín ứng lời.
“Năm nay Ngũ Lang đã hơn mười rồi hả, đã hứa hôn chưa?” Thương Hoài Đức hỏi.
Dường như phàm là chuyện gì liên quan đến thiếu nam thiếu nữ, vấn đề hứa hôn chưa này tất nhiên phải hỏi.
Liên Thủ Tín đáp đúng sự thật.
“Bây giờ Ngũ Lang đang tập trung tinh thần đọc sách. Tiểu tử này không giống khuê nữ, lớn tuổi chút mới hứa hôn cũng chẳng sao. Tiên sinh của Ngũ Lang cũng nói như vậy. Chuyện hôn nhân về sau của Ngũ Lang đoán chừng cha mẹ nó cũng không nhất định có thể làm chủ, phải nghe tiên sinh nó nữa.” Liên lão gia tử đỡ lời.
Thương Hoài Đức lại nương theo câu chuyện, đặc biệt khen Ngũ Lang một hồi.
“Nhị tỷ à, tỷ nói có người nào không già chứ? Chỉ mới chớp mắt đã thấy sắp nhỏ đều trưởng thành rồi, mắt thấy đã sắp mai mối được cả, lớn cả rồi. Chúng ta có thể không già sao?” Tiểu Chu thị cảm khái với Chu thị.
“Haiz~…” Chu thị thở dài.
Đúng lúc này Tưởng thị ôm hai bắp cải trắng đi tới cho Chu thị xem.
“Bà nội, nội xem hai bắp này có được không ạ?” Tưởng thị hỏi Chu thị.
Bây giờ sắc trời đã hơi tối, một nhà mấy người Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị đương nhiên không thể quay về thôn Hương Hà, người một nhà định sẽ ở lại Tam Thập Lý Doanh Tử. Cơm trưa ăn ở nhà Đại Chu thị, bữa cơm tối này Liên lão gia tử và Chu thị đã nói muốn giữ bọn họ lại ăn ở Liên gia.
Chu thị định gói sủi cảo nhân cải trắng chiêu đãi một nhà Tiểu Chu thị. Tưởng thị nhìn sắc trời cũng gần tới giờ nên chuẩn bị, bởi vậy chọn cải trắng định băm nhân bánh.
Có khách đến thăm phải làm cơm chiêu đãi, chủ nhà thường làm đồ ăn ngon, nhất là gói sủi cảo, tất cả trình tự đều phải hỏi qua Chu thị. Cho dù Tưởng thị là cháu dâu có mặt mũi nhất cũng không dám phá vỡ quy củ này. Cho nên nàng chọn cải trắng xong còn phải đưa cho Chu thị xem qua, rồi mới dám bắt tay vào băm nhân bánh.
Chu thị xê dịch ra chỗ mép giường nhận lấy hai bắp cải trắng lật qua lật lại nhìn một lần, rồi đưa tay lột bớt lá cải bên ngoài tiện tay ném xuống đất.
“Băm nhiều thêm một bắp nữa đi, hôm nay nhiều người. Được rồi, băm đi.” Sau đó, Chu thị giao cải trắng vào tay Tưởng thị, khoát tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.