Chương 869: Thập tử nhất sinh
Nhược Nhan
16/12/2014
Edit: Phi yến
Beta: Tiểu Tuyền Mấy người Liên Thủ Tín đều thất kinh, “ Sao ngươi lại tới đây, trong nhà xảy ra chuyện gì?’
Người đến là nô bộc trong nhà Liên Mạn Nhi trước đây, giờ đã được thăng làm quản sự trông coi đất đai, tên là Đại Lực, mọi người đều gọi hắn là Phùng quản sự.
Phùng quản sự thường theo Liên Thủ Tín đến phủ thành, nhưng lần này lại không đi theo. Tuy tháng hai còn chưa bắt đầu cày bừa vụ xuân, nhưng lúa mì vụ đông cần người thường xuyên trông coi.
Bây giờ Phùng quản sự bỗng nhiên đến phủ thành, bộ dạng gấp gáp, phong trần mệt mỏi, khó trách Liên Thủ Tín lại hỏi ở nhà xảy ra chuyện gì.
“Lão gia, thái thái mời người trở về nhà gấp” Phùng quản sự hành lễ với mọi người xong vội nói, “Lão thái gia sợ là không xong rồi.’
“Hả?” liên Thủ Tín đứng bật dậy, “Ngươi nói gì? Trước khi ta đi lão gia tử còn rất khỏe mà, ngươi nói rõ ràng xem sao?”
“Phùng quản sự, thúc đừng hoảng, từ từ nói.” Ngũ lang trấn định hơn Liên Thủ Tín một chút.
Lúc này không nên hoảng hốt, Ngũ lang thấy Phùng quản sự hấp tấp, cả người lại mệt mỏi, chắc hắn đã từ thôn Tam Thập Lý Doanh Tử chạy thẳng đến đây không nghỉ ngơi. Trong mấy quản sự, sai vặt của Liên gia, Phùng quản sự cưỡi ngựa giỏi nhất, chắc là có chuyện gì quan trọng nên Trương thị mới sai hắn đến đây.
Ngũ lang cho Phùng quản sự ngồi xuống, lại sai người lấy trà cho hắn.
Phùng quản sự tạ ơn nhưng không ngồi, hắn bưng chén trà uống một hơi cạn sạch sau đó để xuống.
Quản sự Phùng ổn định tinh thần xong, Ngũ lang mới kêu hắn kể tình hình chi tiết.
“Buổi tối lão thái gia nằm vật ra, đến nửa đêm thì hôn mê, nhà cũ sợ quá nên phái người đến tìm thái thái, thái thái phái quản sự Hàn Trung qua xem, giúp gọi lang trung, hốt thuốc, lão thái gia uống thuốc xong cũng không thấy khá hơn. Sáng sớm nay, Lý lang trung lại kê đơn nhưng lão thái gia uống không vào, ý của lang trung sợ là lão thái gia không qua khỏi. thái thái vội sai ta chạy đến đây báo tin, để lão gia mau trở về.”
Phùng quản sự nói như vậy thì chắc là bệnh tình của lão gia tử rất nguy kịch rồi, mọi người cũng không hỏi thêm mà dặn dò xuống dưới chuẩn bị hành lý, lên xe ngựa trở về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử.
“Cha và Ngũ lang về trước, hai con ngày mai trở về là được.” Liên Thủ Tín nói.
Bởi vì trời đã tối, Liên Thủ Tín định đi suốt đêm, bệnh tình của Liên lão gia tử nguy kịch, hắn là con, Ngũ lang là trưởng tử của nhà hắn, trên người lại có công danh, thông thường sẽ được đối xử như là một người trưởng thành cho nên hai người bọn họ nhất định phải lập tức trở về.
Mà Liên Mạn Nhi là con gái, tiểu Thất tuổi còn nhỏ hai người bọn họ có thể trở về chậm một bước.
Đi đường ban đêm vừa cực khổ vừa không an toàn, Liên Mạn Nhi suy nghĩ sau đó thấp giọng bàn bạc với tiểu Thất vài câu.
“Cha, hai chúng con theo người trở về luôn, lỡ như có chuyện thì chúng con cũng có thể gặp ông nội lần cuối.” liên Mạn Nhi nói.
Nghe quản sự Phùng nói thì bệnh kỳ này của Liên lão gia tử rất nguy hiểm, nếu có thể qua khỏi thì tiểu Thất và Mạn Nhi lúc nào về cũng không sao. Nếu không qua được …….. dựa theo lễ tiết mà nói cũng không ai trách được hai đứa trẻ. Tuy nhiên Liên Mạn Nhi vẫn quyết định trở về.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện lớn của đời người, hơn nữa ….
“Thật sao?”Liên Thủ Tín vừa ngạc nhiên vừa mừng.
“Con ngoan.” Liên Thủ Tín chỉ nói hai chữ nhưng Mạn Nhi và tiểu Thất đều biết, hắn rất vui mừng.
Lúc này đêm đã khuya, hành lý và xe ngựa đã chuẩn bị xong, Liên Mạn Nhi đề nghị hai người Liên Thủ Tín và Ngũ lang không nên cưỡi la, mà ngồi xe ngựa cho an toàn. Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng ngồi cùng một xe.
Lúc này Phùng quản sự đã ăn cơm no, Liên Thủ Tín an bài hắn ngồi chung xe để hắn kể tỉ mỉ hơn về bệnh tình của Liên lão gia tử. liên Mạn Nhi cũng thấy lạ vì sao bệnh của Liên lão gia tử lại đột ngột trở nặng nên phái tiểu Hạch Đào qua truyền tin. Vì vậy tỷ đệ hai người rất nhanh đã biết nguyên nhân.
Liên lão gia ngã bệnh là vì Tứ lang.
Tứ lang từ sau khi lên huyện Cẩm Dương làm việc trong cửa hàng giấy cuộn thì không về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử lần nào. Chưởng quỹ Tưởng đưa tin cho Liên Thủ Tín nói Tứ lang ngoài việc âm trầm hơn một chút thì khả năng làm việc cũng được.
Mà lão gia tử biết Tứ lang an phận làm việc ở đó thì chỉ hận không thể như Chu thị, đốt hương niệm Phật nhiều một chút.
Trong lúc mọi người dần dần quên đi chuyện này, Liên lão gia tử bắt đầu thu xếp làm mai cho Tứ lang thì có chuyện bất ngờ xảy ra.
Đêm hôm qua, Liên lão gia tử bởi vì nóng lòng tính toán hôn sự cho Tứ lang, nên bảo Chu thị lấy tiền ra xem trong nhà có bao nhiêu tiền. nhưng khi Chu thị mở tủ ra thì tiền không cánh mà bay.
Chu thị dựng hết lông tơ, tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được số tiền kia.
Liên lão gia tử và Chu thị không thể không chấp nhận sự thật này, ngoài tiền trong hộp, vài món đồ trang sức đeo tay cũng bị trộm đi.
Sự hoài nghi đầu tiên rơi xuống trên người của Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị.
Hai người này nghe nói tiền bị mất cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ thề thốt không hề lấy trộm, mà sau khi lục soát phòng của bọn họ cũng không thấy tiền đâu nên hoài nghi dành cho bọn họ cũng được giải trừ.
Nhưng tiền không thể không cánh mà bay, trong nhà cũ người ra vào cũng nhiều nhưng người ngoài đâu có biết Chu thị để tiền ở đâu. Hơn nữa, có thể ở trong nhà trộm tiền mà không kinh động bất cứ ai là chuyện mà người ngoài không thể làm được.
Tiền trong hộp này nhất định là do trộm nhà lấy đi, hơn nữa tên trộm này còn rất không có tính người, trộm sạch sẽ không chừa lại một phân tiền nào.
Trong lúc mọi người đang loay hoay thì Đại Nữu Nữu nói một câu cung cấp manh mối cho mọi người.
Đại Nữu Nữu nói lúc nàng ra sau nhà đi vệ sinh có nhìn thấy một người nấp sau đám củi.
“Hình như là Tứ thúc.” Nàng nói với mọi người.
“Con nhìn thấy người, sao không gọi, sau đó cũng không nói với mẹ?” Tưởng thị vội hỏi Đại Nữu Nữu.
Đại Nữu Nữu không nói lời nào nhìn qua Liên Đóa Nhi, vì trong nhà có chuyện nên Liên Đóa Nhi cũng bị gọi đến, còn bị Chu thị hỏi một phen.
“Đóa Nhi, muội cùng Nữu Nữu ở sau viện phải không, muội nhìn thấy cái gì?” Tưởng thị hỏi.
“Không thấy gì hết, là Đại Nữu Nữu mắt kém thôi.” Liên Đóa Nhi lạnh lùng nói: “Là bóng cây, đung đưa qua lại nhìn giống người.”
Tuy Liên Đóa Nhi nói như vậy nhưng vì có lời của Đại Nữu Nữu nên Liên lão gia tử nổi lên nghi ngờ, ông bảo Liên Kế Tổ dắt Liên Đóa Nhi qua một bên, lại hỏi tỉ mỉ Đại Nữu Nữu, sau cùng kết luận tám chín phần là Tứ lang có trở về.
Sau đó Liên lão gia tử lại phái Tưởng thị đi ra ngoài hỏi thăm một phen, có người nói hôm nay có nhìn thấy Tứ lang về thôn.
“…….Ở bên ngoài đầu tường nhà các ngươi, ta nhìn thấy hắn, còn gọi hắn nhưng hắn không trả lời, bỏ chạy còn nhanh hơn mèo.”
Lần này, Liên lão gia tử và mọi người đều nhận định Tứ lang từ huyện thành về trộm tiền trong nhà.
Liên lão gia tử mặt trầm như nước, ông nghĩ rằng ông đã thay đổi được đứa cháu này, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ông bị đả kích rất lớn. Chu thị vừa khóc vừa mắng, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ngồi bên cạnh đương nhiên là gánh lấy tai ương.
Song, chuyện tệ hơn còn ở phía sau, lúc Chu thị đang mắng chửi, mọi người đang thương lượng nên phái ai đi huyện thành tìm Tứ lang để lấy lại tiền và đồ trang sức của Chu thị, thì Liên Lan Nhi đến.
Liên Lan Nhi khóc lóc đi vào thôn, quần áo rách rưới mặt mũi nhọ nhem, dùng lời Chu thị hay nói về Hà thị đó là lôi thôi như từ trong ống khói bò ra.
Mọi người ở nhà cũ thấy cả nhà Liên Lan Nhi đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Liên Lan Nhi khóc từ lúc vào thôn cho tới cửa nhà cũ làm cho không ít người đến xem, nàng khóc cũng kha khá rồi nên mới bắt đầu kể rõ ràng.
Không chỉ có Liên Lan Nhi khóc mà còn có La Bảo Tài, Kim Tỏa, vợ Kim Tỏa, Ngân Tỏa đều khóc lu loa.
Nhà Liên Lan Nhi bị hỏa hoạn, không phải do mùa khô dễ cháy mà do có người cố ý phóng hỏa. tiểu viện nhỏ của La gia, mấy gian phòng, đến cửa hàng tạp hóa cũng bị đốt sạch sẽ, chỉ thừa lại tường đổ nát mà thôi.
“Là cái tên chết bầm Tứ lang làm đó.” Liên Lan Nhi khóc mắng.
“Tỷ ngậm máu phun người.” Liên Thủ Nghĩa lập tức phủ nhận. Tứ lang ăn trộm tiền trong nhà là một chuyện, nhưng đốt nhà La gia lại là một chuyện khác.
Chuyện đầu tiên, trong nhà có thể giải quyết với nhau, Liên lão gia tử sẽ không làm gì quá với Tứ lang. Nhưng chuyện phía sau, đủ để bắt Tứ lang vào nhà lao thậm chí là chém đầu, ở thời đại này phóng hỏa là trọng tội.
“Chuyện này ta có thể nói bậy sao? Có người thấy nó, còn có thêm một người khác nữa.”
Beta: Tiểu Tuyền Mấy người Liên Thủ Tín đều thất kinh, “ Sao ngươi lại tới đây, trong nhà xảy ra chuyện gì?’
Người đến là nô bộc trong nhà Liên Mạn Nhi trước đây, giờ đã được thăng làm quản sự trông coi đất đai, tên là Đại Lực, mọi người đều gọi hắn là Phùng quản sự.
Phùng quản sự thường theo Liên Thủ Tín đến phủ thành, nhưng lần này lại không đi theo. Tuy tháng hai còn chưa bắt đầu cày bừa vụ xuân, nhưng lúa mì vụ đông cần người thường xuyên trông coi.
Bây giờ Phùng quản sự bỗng nhiên đến phủ thành, bộ dạng gấp gáp, phong trần mệt mỏi, khó trách Liên Thủ Tín lại hỏi ở nhà xảy ra chuyện gì.
“Lão gia, thái thái mời người trở về nhà gấp” Phùng quản sự hành lễ với mọi người xong vội nói, “Lão thái gia sợ là không xong rồi.’
“Hả?” liên Thủ Tín đứng bật dậy, “Ngươi nói gì? Trước khi ta đi lão gia tử còn rất khỏe mà, ngươi nói rõ ràng xem sao?”
“Phùng quản sự, thúc đừng hoảng, từ từ nói.” Ngũ lang trấn định hơn Liên Thủ Tín một chút.
Lúc này không nên hoảng hốt, Ngũ lang thấy Phùng quản sự hấp tấp, cả người lại mệt mỏi, chắc hắn đã từ thôn Tam Thập Lý Doanh Tử chạy thẳng đến đây không nghỉ ngơi. Trong mấy quản sự, sai vặt của Liên gia, Phùng quản sự cưỡi ngựa giỏi nhất, chắc là có chuyện gì quan trọng nên Trương thị mới sai hắn đến đây.
Ngũ lang cho Phùng quản sự ngồi xuống, lại sai người lấy trà cho hắn.
Phùng quản sự tạ ơn nhưng không ngồi, hắn bưng chén trà uống một hơi cạn sạch sau đó để xuống.
Quản sự Phùng ổn định tinh thần xong, Ngũ lang mới kêu hắn kể tình hình chi tiết.
“Buổi tối lão thái gia nằm vật ra, đến nửa đêm thì hôn mê, nhà cũ sợ quá nên phái người đến tìm thái thái, thái thái phái quản sự Hàn Trung qua xem, giúp gọi lang trung, hốt thuốc, lão thái gia uống thuốc xong cũng không thấy khá hơn. Sáng sớm nay, Lý lang trung lại kê đơn nhưng lão thái gia uống không vào, ý của lang trung sợ là lão thái gia không qua khỏi. thái thái vội sai ta chạy đến đây báo tin, để lão gia mau trở về.”
Phùng quản sự nói như vậy thì chắc là bệnh tình của lão gia tử rất nguy kịch rồi, mọi người cũng không hỏi thêm mà dặn dò xuống dưới chuẩn bị hành lý, lên xe ngựa trở về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử.
“Cha và Ngũ lang về trước, hai con ngày mai trở về là được.” Liên Thủ Tín nói.
Bởi vì trời đã tối, Liên Thủ Tín định đi suốt đêm, bệnh tình của Liên lão gia tử nguy kịch, hắn là con, Ngũ lang là trưởng tử của nhà hắn, trên người lại có công danh, thông thường sẽ được đối xử như là một người trưởng thành cho nên hai người bọn họ nhất định phải lập tức trở về.
Mà Liên Mạn Nhi là con gái, tiểu Thất tuổi còn nhỏ hai người bọn họ có thể trở về chậm một bước.
Đi đường ban đêm vừa cực khổ vừa không an toàn, Liên Mạn Nhi suy nghĩ sau đó thấp giọng bàn bạc với tiểu Thất vài câu.
“Cha, hai chúng con theo người trở về luôn, lỡ như có chuyện thì chúng con cũng có thể gặp ông nội lần cuối.” liên Mạn Nhi nói.
Nghe quản sự Phùng nói thì bệnh kỳ này của Liên lão gia tử rất nguy hiểm, nếu có thể qua khỏi thì tiểu Thất và Mạn Nhi lúc nào về cũng không sao. Nếu không qua được …….. dựa theo lễ tiết mà nói cũng không ai trách được hai đứa trẻ. Tuy nhiên Liên Mạn Nhi vẫn quyết định trở về.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện lớn của đời người, hơn nữa ….
“Thật sao?”Liên Thủ Tín vừa ngạc nhiên vừa mừng.
“Con ngoan.” Liên Thủ Tín chỉ nói hai chữ nhưng Mạn Nhi và tiểu Thất đều biết, hắn rất vui mừng.
Lúc này đêm đã khuya, hành lý và xe ngựa đã chuẩn bị xong, Liên Mạn Nhi đề nghị hai người Liên Thủ Tín và Ngũ lang không nên cưỡi la, mà ngồi xe ngựa cho an toàn. Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng ngồi cùng một xe.
Lúc này Phùng quản sự đã ăn cơm no, Liên Thủ Tín an bài hắn ngồi chung xe để hắn kể tỉ mỉ hơn về bệnh tình của Liên lão gia tử. liên Mạn Nhi cũng thấy lạ vì sao bệnh của Liên lão gia tử lại đột ngột trở nặng nên phái tiểu Hạch Đào qua truyền tin. Vì vậy tỷ đệ hai người rất nhanh đã biết nguyên nhân.
Liên lão gia ngã bệnh là vì Tứ lang.
Tứ lang từ sau khi lên huyện Cẩm Dương làm việc trong cửa hàng giấy cuộn thì không về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử lần nào. Chưởng quỹ Tưởng đưa tin cho Liên Thủ Tín nói Tứ lang ngoài việc âm trầm hơn một chút thì khả năng làm việc cũng được.
Mà lão gia tử biết Tứ lang an phận làm việc ở đó thì chỉ hận không thể như Chu thị, đốt hương niệm Phật nhiều một chút.
Trong lúc mọi người dần dần quên đi chuyện này, Liên lão gia tử bắt đầu thu xếp làm mai cho Tứ lang thì có chuyện bất ngờ xảy ra.
Đêm hôm qua, Liên lão gia tử bởi vì nóng lòng tính toán hôn sự cho Tứ lang, nên bảo Chu thị lấy tiền ra xem trong nhà có bao nhiêu tiền. nhưng khi Chu thị mở tủ ra thì tiền không cánh mà bay.
Chu thị dựng hết lông tơ, tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được số tiền kia.
Liên lão gia tử và Chu thị không thể không chấp nhận sự thật này, ngoài tiền trong hộp, vài món đồ trang sức đeo tay cũng bị trộm đi.
Sự hoài nghi đầu tiên rơi xuống trên người của Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị.
Hai người này nghe nói tiền bị mất cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ thề thốt không hề lấy trộm, mà sau khi lục soát phòng của bọn họ cũng không thấy tiền đâu nên hoài nghi dành cho bọn họ cũng được giải trừ.
Nhưng tiền không thể không cánh mà bay, trong nhà cũ người ra vào cũng nhiều nhưng người ngoài đâu có biết Chu thị để tiền ở đâu. Hơn nữa, có thể ở trong nhà trộm tiền mà không kinh động bất cứ ai là chuyện mà người ngoài không thể làm được.
Tiền trong hộp này nhất định là do trộm nhà lấy đi, hơn nữa tên trộm này còn rất không có tính người, trộm sạch sẽ không chừa lại một phân tiền nào.
Trong lúc mọi người đang loay hoay thì Đại Nữu Nữu nói một câu cung cấp manh mối cho mọi người.
Đại Nữu Nữu nói lúc nàng ra sau nhà đi vệ sinh có nhìn thấy một người nấp sau đám củi.
“Hình như là Tứ thúc.” Nàng nói với mọi người.
“Con nhìn thấy người, sao không gọi, sau đó cũng không nói với mẹ?” Tưởng thị vội hỏi Đại Nữu Nữu.
Đại Nữu Nữu không nói lời nào nhìn qua Liên Đóa Nhi, vì trong nhà có chuyện nên Liên Đóa Nhi cũng bị gọi đến, còn bị Chu thị hỏi một phen.
“Đóa Nhi, muội cùng Nữu Nữu ở sau viện phải không, muội nhìn thấy cái gì?” Tưởng thị hỏi.
“Không thấy gì hết, là Đại Nữu Nữu mắt kém thôi.” Liên Đóa Nhi lạnh lùng nói: “Là bóng cây, đung đưa qua lại nhìn giống người.”
Tuy Liên Đóa Nhi nói như vậy nhưng vì có lời của Đại Nữu Nữu nên Liên lão gia tử nổi lên nghi ngờ, ông bảo Liên Kế Tổ dắt Liên Đóa Nhi qua một bên, lại hỏi tỉ mỉ Đại Nữu Nữu, sau cùng kết luận tám chín phần là Tứ lang có trở về.
Sau đó Liên lão gia tử lại phái Tưởng thị đi ra ngoài hỏi thăm một phen, có người nói hôm nay có nhìn thấy Tứ lang về thôn.
“…….Ở bên ngoài đầu tường nhà các ngươi, ta nhìn thấy hắn, còn gọi hắn nhưng hắn không trả lời, bỏ chạy còn nhanh hơn mèo.”
Lần này, Liên lão gia tử và mọi người đều nhận định Tứ lang từ huyện thành về trộm tiền trong nhà.
Liên lão gia tử mặt trầm như nước, ông nghĩ rằng ông đã thay đổi được đứa cháu này, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ông bị đả kích rất lớn. Chu thị vừa khóc vừa mắng, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ngồi bên cạnh đương nhiên là gánh lấy tai ương.
Song, chuyện tệ hơn còn ở phía sau, lúc Chu thị đang mắng chửi, mọi người đang thương lượng nên phái ai đi huyện thành tìm Tứ lang để lấy lại tiền và đồ trang sức của Chu thị, thì Liên Lan Nhi đến.
Liên Lan Nhi khóc lóc đi vào thôn, quần áo rách rưới mặt mũi nhọ nhem, dùng lời Chu thị hay nói về Hà thị đó là lôi thôi như từ trong ống khói bò ra.
Mọi người ở nhà cũ thấy cả nhà Liên Lan Nhi đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Liên Lan Nhi khóc từ lúc vào thôn cho tới cửa nhà cũ làm cho không ít người đến xem, nàng khóc cũng kha khá rồi nên mới bắt đầu kể rõ ràng.
Không chỉ có Liên Lan Nhi khóc mà còn có La Bảo Tài, Kim Tỏa, vợ Kim Tỏa, Ngân Tỏa đều khóc lu loa.
Nhà Liên Lan Nhi bị hỏa hoạn, không phải do mùa khô dễ cháy mà do có người cố ý phóng hỏa. tiểu viện nhỏ của La gia, mấy gian phòng, đến cửa hàng tạp hóa cũng bị đốt sạch sẽ, chỉ thừa lại tường đổ nát mà thôi.
“Là cái tên chết bầm Tứ lang làm đó.” Liên Lan Nhi khóc mắng.
“Tỷ ngậm máu phun người.” Liên Thủ Nghĩa lập tức phủ nhận. Tứ lang ăn trộm tiền trong nhà là một chuyện, nhưng đốt nhà La gia lại là một chuyện khác.
Chuyện đầu tiên, trong nhà có thể giải quyết với nhau, Liên lão gia tử sẽ không làm gì quá với Tứ lang. Nhưng chuyện phía sau, đủ để bắt Tứ lang vào nhà lao thậm chí là chém đầu, ở thời đại này phóng hỏa là trọng tội.
“Chuyện này ta có thể nói bậy sao? Có người thấy nó, còn có thêm một người khác nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.