Trọng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 2: Trùng sinh, đồng đội đầu tiên
Nguyên Phi Tây Phong Tiếu
04/08/2017
Editor: Linh Phan
“Biên đồng học, Biên đồng học, tỉnh tỉnh... Không được, phải đến bệnh viện, xem ra cũng bị bệnh cúm rồi.”
“Đợi một chút, do Trường Hi ngủ quá trễ thôi, đừng đến bệnh viện vội! Trường Hi, cậu mau tỉnh lại đi!”
Cảm thấy có người đang đẩy chính mình, Biên Trường Hi mơ hồ mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra, nhưng ngay sau đó cô lại ngây ngẩn cả người, đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, giường lớn bằng gỗ thô, màn trắng như tuyết, gian phòng trống trải nhưng ngăn nắp, đây, đây rõ ràng phòng ngủ của cô trước mạt thế!
Người đang lắc người cô thấy cô tỉnh dậy, vui mừng nói: “Trường Hi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại! Thật tốt quá!”
Biên Trường Hi giật mình: “Toa Toa?”
Người trước mắt không phải bạn cùng phòng duy nhất trong hai năm đại học của cô- Trần Di Toa sao?
Cô ấy và cô đều là thiên kim của một tập đoàn lớn trong vùng Giang Thành này, ở nhà rất được cưng chiều, người xinh đẹp lại hiền lành, nhân duyên rất tốt, không giống cô, cả người lôi thôi lếch thếch. Trong đại học, người khác đối với Biên Trường Hi là kính nhi viễn chi*, chỉ có Toa Toa nguyện ý ngủ cùng phòng với cô, bình thường quan hệ của hai người cũng không quá thân mật, nhưng sau mạt thế hai người lưu vong bên ngoài gần như là sống nương tựa lẫn nhau.
Biên Trường Hi thể chất kém, dị năng và vòng ngọc không gian xuất hiện muộn, trong hơn hai tháng kia, nếu không phải là Toa Toa đã thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ che chở cô khắp nơi, cô đã sớm chết từ lâu, cô vẫn luôn cảm kích trong lòng, nhưng cô chưa kịp có được thành tựu gì thì Toa Toa đã chết thảm. Nhiều năm sau cô vẫn không thể quên được
Nhưng tại sao lại có thể nhìn thấy Toa Toa? Không phải cô đã bị Từ Hồng giết chết sao? Trái tim của cô bị bắn thủng, lại bị ngọn lửa cấp tám thiêu cháy, dù hệ Mộc có sinh mệnh lực ương ngạnh nhất cũng không có khả năng sống sót, nhưng mà bây giờ...
“A, tỉnh?” Người còn lại buông di động, cầm lấy nhiệt kế kiểm tra trên trán Biên Trường Hi: “Ừm, quả thật không phát sốt, Biên đồng học, em có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Biên Trường Hi nghi hoặc nhìn người phụ nữ trung niên này, mặc áo khoác dài, trên sống mũi là gọng kính bằng hợp kim khiến bà có vẻ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng khó giấu được sự thân thiết trong ánh mắt, cô lắc đầu.
Cô mê mang một lúc, mơ hồ nhớ lại, vị này hình như là phụ đạo viên lúc cô học năm thứ hai đại học, họ Chu, tính tình bảo thủ nghiêm khắc, thực ra là một người nhiệt tình.
Sau mạt thế cô quyết đoán đi theo nhóm người thứ nhất chạy khỏi trường học, trong hỗn loạn đừng nói là cô Chu, dù là bạn học cùng lớp cũng không thấy mấy người, sau này nghe nói là không chạy trốn đúng lúc, về cơ bản là lành ít dữ nhiều.
“Vậy cũng tốt, xem ra không bị bệnh cúm, chỉ là chính em cũng nên chú ý chút, loại thời điểm này sao có thể thức đêm? Lại còn say rượu? Ngộ nhỡ sức đề kháng giảm sút bị bệnh cúm thì sao, bây giờ bệnh viện rất nguy hiểm, đi vào không biết lúc nào mới có thể trở về.” Cô Chu nói một lúc, phát hiện Biên Trường Hi ngây người không có phản ứng, nếu là trước đây cô đã sớm nhướn mày trừng mắt rồi.
Nhớ tới gia đình hỗn loạn của đứa nhỏ này, cô Chu thở dài không nói thêm gì nữa, quay đầu đuổi đám người đứng xem náo nhiệt ở cửa, lại dặn dò Trần Di Toa vài câu rồi cũng rời đi.
Biên Trường Hi chớp mắt, bệnh cúm?
Đúng rồi, trước mạt thế cả thế giới bùng nổ bệnh cúm, không ngừng có người hôn mê, mà các nhà khoa học và bác sĩ hoàn toàn không hiểu rõ đây là loại bệnh cúm gì, mọi người bó tay hết cách, toàn bộ xã hội bắt đầu hỗn loạn. Thật ra, bệnh cúm lần này là điềm báo, tất cả những người nhiễm bệnh đều trở thành nhóm tang thi đầu tiên, mạt thế bởi vậy mà đến, sau này bệnh cúm bị gọi đùa là siêu vi trùng T.
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của Toa Toa, bỗng nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt hai tay.
Cảm giác có chút kỳ quái.
Cô cúi đầu nhìn, bản thân vậy mà lại nuôi móng tay thật dài màu tím đậm, còn có tóc, uốn thành những lọn lớn, trời mới biết loại tóc này đã hại chết bao nhiêu cô gái thích chưng diện trong mạt thế, cô đã nếm qua thiệt thòi một lần, lúc đó lập tức dùng dao găm cắt ngắn tóc.
Mà tất cả những điều này đều là bộ dáng trước mạt thế!
Ngoài ra, trên cổ tay trái của cô vẫn đang đeo một chiếc vòng tay làm bằng Dương Chi Ngọc*, chính là chiếc vòng ngọc này, di vật của mẹ cô, bên trong ẩn giấu một nông trường, nhưng sau khi cô chết hẳn là chiếc vòng ngọc này cũng đã tan thành mây khói.
Cô siết chặt chăn, một bàn tay chậm rãi bưng kín miệng mình, chỉ sợ bản thân sẽ thét chói tai.
Nhưng toàn thân cũng không khống chế được mà run rẩy.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ!
Bộ dáng kỳ quái của cô khiến Toa Toa khẩn trương: “Cậu làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Biên Trường Hi mạnh mẽ kiềm chế bản thân, kéo chặt thanh tuyến: “Toa Toa, bây giờ là lúc nào?”
Toa Toa mờ mịt, chỉ là vẫn lấy di động ra: “9 giờ 11 phút sáng.”
Biên Trường Hi liếc nhìn một cái, ngày 20 tháng 5 năm 2013.
Cô gắt gao trừng mắt nhìn con số kia.
Người trong mạt thế vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thời khắc kia, thời khắc hủy thiên diệt địa khắc cốt ghi tâm, sau 12 giờ đêm nay, cả thế giới sẽ bị tẩy rửa lần nữa, nhân loại nghênh đón khảo nghiệm tàn khốc nhất trong lịch sử.
Còn lại mười lăm giờ.
Cô vậy mà lại trở về?
“Trường Hi cậu làm sao vậy?” Toa Toa lo lắng hỏi: “Hôm qua là sinh nhật của cậu, cậu uống rất nhiều rượu, còn mang chiếc vòng ngọc cậu vẫn luôn giấu như bảo bối ra đeo, vừa khóc vừa cười, tớ cũng sắp bị cậu hù chết, cậu không sao chứ?”
Rốt cuộc cũng là người đã sống bảy năm trong mạt thế, tính tự chủ của Biên Trường Hi rất mạnh, rất nhanh đã tỉnh táo lại, lúc này trong đầu cô chỉ còn một việc, còn lại mười lăm giờ, có thể làm được điều gì?
Cô lắc lắc cái đầu đau nhức sau khi say rượu, lại nhìn Toa Toa nhiều năm không gặp, áp chế chua xót nơi đáy mắt, hỏi: “Nhìn thấy di động của tớ không?”
Toa Toa cười khổ: “Lúc cậu say khướt đã đập vỡ cả điện thoại và xe riêng của chúng ta, nói cái gì mà bị nghe trộm, cậu muốn gọi điện thoại? Mượn của tớ này, dù sao tớ cũng có rất nhiều cái.”
Biên Trường Hi biến sắc, đón lấy di động nói tiếng cám ơn, ngón tay có chút vụng về thao tác, dù sao cũng đã lâu không chạm qua những thứ này, một phút sau cô xoá bỏ một phần mềm.
“Đây là phần mềm gì?”
“Tải phần mềm này vào di động của cậu, đối phương sẽ có thể nghe lén nội dung cuộc nói chuyện của cậu, không cần khiếp sợ như vậy, với thế lực của hai nhà chúng ta, dùng một chút thủ đoạn theo dõi con cháu là điều bình thường!”
Mặt Trần Di Toa cũng tái đi: “Làm sao có thể, ba của tớ rất thương tớ!” Chỉ là suy nghĩ một chút, tuy Biên Trường Hi có chút lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nói đùa những chuyện này, lại bắt đầu buồn bực.
Thương yêu? Biên Trường Hi lắc đầu, thứ này đặt trước lợi ích thì có là gì?
Cô cầm di động đi đến ban công, nhìn cây xanh ánh nắng phía xa, hốc mắt nóng lên, lúc di động được nhận, cảm xúc càng thêm sôi sục
“Này? Là ai muốn tìm Biên đại soái ca?” Âm thanh nhạc hip hop và rock & roll truyền tới.
Biên Trường Hi hít mũi, trấn định nói: “Là em, Biên tiểu mỹ nữ. Anh đang ở quán bar sao? Em có một việc muốn nhờ anh, có thể nói chuyện không?”
“Ai nha, tiểu Hi à! Chờ một chút.” Bên kia im lặng một lát, sau đó giọng nói lại vang lên, lần này nghiêm túc hơn nhiều: “Bây giờ được rồi, em nói đi, chuyện gì?”
“Em muốn mua một vé máy bay đi Tô Thành, càng sớm càng tốt, phải tới nơi trước chín giờ đêm nay.”
“Vé máy bay? Bây giờ bệnh cúm lợi hại như vậy, vé máy bay có chút khó tìm, em vội vã đi Tô Thành làm gì vậy?”
“Anh chỉ cần nói có mua được không thôi.”
Bên kia im lặng một lát: “Có thể mua được, nhưng em phải nói cho anh biết em đi làm gì?” Hắn rất nghiêm túc nói, lại có chút giọng điệu dạy dỗ trẻ con: “Đừng nói là lại đuổi theo anh đẹp trai nào nha, tiểu Hi, bây giờ bên ngoài rất loạn, nếu em bị lây bệnh, anh phải giao phó với chú gì như thế nào? Không có lý do hợp lý, anh sẽ không để em rời khỏi Giang Thành.”
Lỗ mũi Biên Trường Hi chua xót, khẽ gọi một tiếng: “Biên Khoáng“.
Đúng vậy, cô tới Tô Thành làm gì?
Sau mạt thế, rất nhiều căn cứ nhanh chóng được dựng lên, trong đó căn cứ gần Giang Thành và vững chắc chính là căn cứ Tô Thành, vì Tô Thành vốn đã là thành phố lớn, trọng điểm kinh tế quân sự. Cô trùng sinh, tất nhiên có thể lợi dụng tiên tri này tìm cho mình một phần bảo đảm. Chỉ cần nhanh chóng tới đó, mua một căn nhà, hoặc là chỉ ở khách sạn cũng không sao, một là giảm bớt sự nguy hiểm khi chạy trốn từ Giang Thành đến Tô Thành, hai là khi ở đó bắt đầu xây dựng căn cứ có thể tham dự, bằng kinh nghiệm bảy năm trong mạt thế của cô, chiếm một vị trí trong thượng tầng cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà, như vậy có ý nghĩa sao?
Trùng sinh trở về, chỉ vì đi đường tắt?
Sau khi đến Tô Thành, làm người bề trên sẽ hoàn mỹ? Cuộc sống cứ như vậy?
“Này? Này? Tiểu Hi? Em đừng mất hứng, anh chỉ là...” Biên Khoáng có chút nóng nảy.
Biên Trường Hi cười nói: “Anh nói đúng, lúc này xuất hành quá nguy hiểm.” Ai có thể bảo đảm nhất định mạt thế sẽ đến lúc rạng sáng? Nếu sớm hơn vài giờ thì sao? Đừng nói là máy bay, ngồi xe bus cũng rất nguy hiểm, hơn nữa nếu đi Tô Thành chính là bỏ qua mười mấy giờ ưu thế này, không có chuẩn bị đã tùy tiện nghênh đón mạt thế, quá ngu ngốc.
“Biên Khoáng, em có thể tin tưởng anh không?” Cô nghiêm túc hỏi.
Biên Khoáng hoảng sợ, vội vàng nói: “Đương nhiên, toàn bộ Biên gia, anh chỉ tin tưởng em, em cũng chỉ tin tưởng anh, đây không phải là giao hẹn của chúng ta sao?”
“Tốt lắm, anh có bao nhiêu tiền, cho em mượn hết đi!”
Biên Trường Hi cúp điện thoại, trở lại phòng ngủ, không thấy Trần Di Toa, cô nhíu mày, rất nhanh đã nghĩ ra cô ấy đi đâu. Cô bắt đầu thu thập những thứ có thể mang theo trong phòng ngủ, đáng tiếc từ hai năm trước sau khi ba mẹ cô mất, vì muốn lừa gạt những thân thích trong nhà kia, cô ăn mặc lộn xộn, ngay cả một bộ đồ đứng đắn cũng không có.
Tùy tiện mặc một bộ, chải lại tóc xoăn, cầm một cái ba lô thể thao, bỏ ví tiền, nước và đồ dùng vệ sinh vào, dừng một chút, cô nghĩ, nên nói chuyện rõ ràng với Toa Toa.
Nhưng phải nói như thế nào? Nhất định không thể nói ra toàn bộ chuyện mạt thế, nhưng lại để cho cậu ấy mơ mơ hồ hồ?
Còn chưa quyết định chủ ý, Toa Toa cầm di động lo âu đi vào: “Trường Hi, tớ nói chuyện với ba, ông ấy nói không phải, chỉ nói là sẽ lập tức bảo tài xế tới đón tớ. Có phải tớ quá xúc động không? Chỉ là tớ không thể tin được...”
Biên Trường Hi yên lặng lắng nghe: “Cậu định làm như thế nào?”
*kính nhi viễn chi: đại khái là nể trọng nhưng xa lánh
Dương Chi Ngọc: một loại ngọc quý
“Biên đồng học, Biên đồng học, tỉnh tỉnh... Không được, phải đến bệnh viện, xem ra cũng bị bệnh cúm rồi.”
“Đợi một chút, do Trường Hi ngủ quá trễ thôi, đừng đến bệnh viện vội! Trường Hi, cậu mau tỉnh lại đi!”
Cảm thấy có người đang đẩy chính mình, Biên Trường Hi mơ hồ mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra, nhưng ngay sau đó cô lại ngây ngẩn cả người, đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, giường lớn bằng gỗ thô, màn trắng như tuyết, gian phòng trống trải nhưng ngăn nắp, đây, đây rõ ràng phòng ngủ của cô trước mạt thế!
Người đang lắc người cô thấy cô tỉnh dậy, vui mừng nói: “Trường Hi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại! Thật tốt quá!”
Biên Trường Hi giật mình: “Toa Toa?”
Người trước mắt không phải bạn cùng phòng duy nhất trong hai năm đại học của cô- Trần Di Toa sao?
Cô ấy và cô đều là thiên kim của một tập đoàn lớn trong vùng Giang Thành này, ở nhà rất được cưng chiều, người xinh đẹp lại hiền lành, nhân duyên rất tốt, không giống cô, cả người lôi thôi lếch thếch. Trong đại học, người khác đối với Biên Trường Hi là kính nhi viễn chi*, chỉ có Toa Toa nguyện ý ngủ cùng phòng với cô, bình thường quan hệ của hai người cũng không quá thân mật, nhưng sau mạt thế hai người lưu vong bên ngoài gần như là sống nương tựa lẫn nhau.
Biên Trường Hi thể chất kém, dị năng và vòng ngọc không gian xuất hiện muộn, trong hơn hai tháng kia, nếu không phải là Toa Toa đã thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ che chở cô khắp nơi, cô đã sớm chết từ lâu, cô vẫn luôn cảm kích trong lòng, nhưng cô chưa kịp có được thành tựu gì thì Toa Toa đã chết thảm. Nhiều năm sau cô vẫn không thể quên được
Nhưng tại sao lại có thể nhìn thấy Toa Toa? Không phải cô đã bị Từ Hồng giết chết sao? Trái tim của cô bị bắn thủng, lại bị ngọn lửa cấp tám thiêu cháy, dù hệ Mộc có sinh mệnh lực ương ngạnh nhất cũng không có khả năng sống sót, nhưng mà bây giờ...
“A, tỉnh?” Người còn lại buông di động, cầm lấy nhiệt kế kiểm tra trên trán Biên Trường Hi: “Ừm, quả thật không phát sốt, Biên đồng học, em có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Biên Trường Hi nghi hoặc nhìn người phụ nữ trung niên này, mặc áo khoác dài, trên sống mũi là gọng kính bằng hợp kim khiến bà có vẻ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng khó giấu được sự thân thiết trong ánh mắt, cô lắc đầu.
Cô mê mang một lúc, mơ hồ nhớ lại, vị này hình như là phụ đạo viên lúc cô học năm thứ hai đại học, họ Chu, tính tình bảo thủ nghiêm khắc, thực ra là một người nhiệt tình.
Sau mạt thế cô quyết đoán đi theo nhóm người thứ nhất chạy khỏi trường học, trong hỗn loạn đừng nói là cô Chu, dù là bạn học cùng lớp cũng không thấy mấy người, sau này nghe nói là không chạy trốn đúng lúc, về cơ bản là lành ít dữ nhiều.
“Vậy cũng tốt, xem ra không bị bệnh cúm, chỉ là chính em cũng nên chú ý chút, loại thời điểm này sao có thể thức đêm? Lại còn say rượu? Ngộ nhỡ sức đề kháng giảm sút bị bệnh cúm thì sao, bây giờ bệnh viện rất nguy hiểm, đi vào không biết lúc nào mới có thể trở về.” Cô Chu nói một lúc, phát hiện Biên Trường Hi ngây người không có phản ứng, nếu là trước đây cô đã sớm nhướn mày trừng mắt rồi.
Nhớ tới gia đình hỗn loạn của đứa nhỏ này, cô Chu thở dài không nói thêm gì nữa, quay đầu đuổi đám người đứng xem náo nhiệt ở cửa, lại dặn dò Trần Di Toa vài câu rồi cũng rời đi.
Biên Trường Hi chớp mắt, bệnh cúm?
Đúng rồi, trước mạt thế cả thế giới bùng nổ bệnh cúm, không ngừng có người hôn mê, mà các nhà khoa học và bác sĩ hoàn toàn không hiểu rõ đây là loại bệnh cúm gì, mọi người bó tay hết cách, toàn bộ xã hội bắt đầu hỗn loạn. Thật ra, bệnh cúm lần này là điềm báo, tất cả những người nhiễm bệnh đều trở thành nhóm tang thi đầu tiên, mạt thế bởi vậy mà đến, sau này bệnh cúm bị gọi đùa là siêu vi trùng T.
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của Toa Toa, bỗng nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt hai tay.
Cảm giác có chút kỳ quái.
Cô cúi đầu nhìn, bản thân vậy mà lại nuôi móng tay thật dài màu tím đậm, còn có tóc, uốn thành những lọn lớn, trời mới biết loại tóc này đã hại chết bao nhiêu cô gái thích chưng diện trong mạt thế, cô đã nếm qua thiệt thòi một lần, lúc đó lập tức dùng dao găm cắt ngắn tóc.
Mà tất cả những điều này đều là bộ dáng trước mạt thế!
Ngoài ra, trên cổ tay trái của cô vẫn đang đeo một chiếc vòng tay làm bằng Dương Chi Ngọc*, chính là chiếc vòng ngọc này, di vật của mẹ cô, bên trong ẩn giấu một nông trường, nhưng sau khi cô chết hẳn là chiếc vòng ngọc này cũng đã tan thành mây khói.
Cô siết chặt chăn, một bàn tay chậm rãi bưng kín miệng mình, chỉ sợ bản thân sẽ thét chói tai.
Nhưng toàn thân cũng không khống chế được mà run rẩy.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ!
Bộ dáng kỳ quái của cô khiến Toa Toa khẩn trương: “Cậu làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Biên Trường Hi mạnh mẽ kiềm chế bản thân, kéo chặt thanh tuyến: “Toa Toa, bây giờ là lúc nào?”
Toa Toa mờ mịt, chỉ là vẫn lấy di động ra: “9 giờ 11 phút sáng.”
Biên Trường Hi liếc nhìn một cái, ngày 20 tháng 5 năm 2013.
Cô gắt gao trừng mắt nhìn con số kia.
Người trong mạt thế vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thời khắc kia, thời khắc hủy thiên diệt địa khắc cốt ghi tâm, sau 12 giờ đêm nay, cả thế giới sẽ bị tẩy rửa lần nữa, nhân loại nghênh đón khảo nghiệm tàn khốc nhất trong lịch sử.
Còn lại mười lăm giờ.
Cô vậy mà lại trở về?
“Trường Hi cậu làm sao vậy?” Toa Toa lo lắng hỏi: “Hôm qua là sinh nhật của cậu, cậu uống rất nhiều rượu, còn mang chiếc vòng ngọc cậu vẫn luôn giấu như bảo bối ra đeo, vừa khóc vừa cười, tớ cũng sắp bị cậu hù chết, cậu không sao chứ?”
Rốt cuộc cũng là người đã sống bảy năm trong mạt thế, tính tự chủ của Biên Trường Hi rất mạnh, rất nhanh đã tỉnh táo lại, lúc này trong đầu cô chỉ còn một việc, còn lại mười lăm giờ, có thể làm được điều gì?
Cô lắc lắc cái đầu đau nhức sau khi say rượu, lại nhìn Toa Toa nhiều năm không gặp, áp chế chua xót nơi đáy mắt, hỏi: “Nhìn thấy di động của tớ không?”
Toa Toa cười khổ: “Lúc cậu say khướt đã đập vỡ cả điện thoại và xe riêng của chúng ta, nói cái gì mà bị nghe trộm, cậu muốn gọi điện thoại? Mượn của tớ này, dù sao tớ cũng có rất nhiều cái.”
Biên Trường Hi biến sắc, đón lấy di động nói tiếng cám ơn, ngón tay có chút vụng về thao tác, dù sao cũng đã lâu không chạm qua những thứ này, một phút sau cô xoá bỏ một phần mềm.
“Đây là phần mềm gì?”
“Tải phần mềm này vào di động của cậu, đối phương sẽ có thể nghe lén nội dung cuộc nói chuyện của cậu, không cần khiếp sợ như vậy, với thế lực của hai nhà chúng ta, dùng một chút thủ đoạn theo dõi con cháu là điều bình thường!”
Mặt Trần Di Toa cũng tái đi: “Làm sao có thể, ba của tớ rất thương tớ!” Chỉ là suy nghĩ một chút, tuy Biên Trường Hi có chút lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nói đùa những chuyện này, lại bắt đầu buồn bực.
Thương yêu? Biên Trường Hi lắc đầu, thứ này đặt trước lợi ích thì có là gì?
Cô cầm di động đi đến ban công, nhìn cây xanh ánh nắng phía xa, hốc mắt nóng lên, lúc di động được nhận, cảm xúc càng thêm sôi sục
“Này? Là ai muốn tìm Biên đại soái ca?” Âm thanh nhạc hip hop và rock & roll truyền tới.
Biên Trường Hi hít mũi, trấn định nói: “Là em, Biên tiểu mỹ nữ. Anh đang ở quán bar sao? Em có một việc muốn nhờ anh, có thể nói chuyện không?”
“Ai nha, tiểu Hi à! Chờ một chút.” Bên kia im lặng một lát, sau đó giọng nói lại vang lên, lần này nghiêm túc hơn nhiều: “Bây giờ được rồi, em nói đi, chuyện gì?”
“Em muốn mua một vé máy bay đi Tô Thành, càng sớm càng tốt, phải tới nơi trước chín giờ đêm nay.”
“Vé máy bay? Bây giờ bệnh cúm lợi hại như vậy, vé máy bay có chút khó tìm, em vội vã đi Tô Thành làm gì vậy?”
“Anh chỉ cần nói có mua được không thôi.”
Bên kia im lặng một lát: “Có thể mua được, nhưng em phải nói cho anh biết em đi làm gì?” Hắn rất nghiêm túc nói, lại có chút giọng điệu dạy dỗ trẻ con: “Đừng nói là lại đuổi theo anh đẹp trai nào nha, tiểu Hi, bây giờ bên ngoài rất loạn, nếu em bị lây bệnh, anh phải giao phó với chú gì như thế nào? Không có lý do hợp lý, anh sẽ không để em rời khỏi Giang Thành.”
Lỗ mũi Biên Trường Hi chua xót, khẽ gọi một tiếng: “Biên Khoáng“.
Đúng vậy, cô tới Tô Thành làm gì?
Sau mạt thế, rất nhiều căn cứ nhanh chóng được dựng lên, trong đó căn cứ gần Giang Thành và vững chắc chính là căn cứ Tô Thành, vì Tô Thành vốn đã là thành phố lớn, trọng điểm kinh tế quân sự. Cô trùng sinh, tất nhiên có thể lợi dụng tiên tri này tìm cho mình một phần bảo đảm. Chỉ cần nhanh chóng tới đó, mua một căn nhà, hoặc là chỉ ở khách sạn cũng không sao, một là giảm bớt sự nguy hiểm khi chạy trốn từ Giang Thành đến Tô Thành, hai là khi ở đó bắt đầu xây dựng căn cứ có thể tham dự, bằng kinh nghiệm bảy năm trong mạt thế của cô, chiếm một vị trí trong thượng tầng cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà, như vậy có ý nghĩa sao?
Trùng sinh trở về, chỉ vì đi đường tắt?
Sau khi đến Tô Thành, làm người bề trên sẽ hoàn mỹ? Cuộc sống cứ như vậy?
“Này? Này? Tiểu Hi? Em đừng mất hứng, anh chỉ là...” Biên Khoáng có chút nóng nảy.
Biên Trường Hi cười nói: “Anh nói đúng, lúc này xuất hành quá nguy hiểm.” Ai có thể bảo đảm nhất định mạt thế sẽ đến lúc rạng sáng? Nếu sớm hơn vài giờ thì sao? Đừng nói là máy bay, ngồi xe bus cũng rất nguy hiểm, hơn nữa nếu đi Tô Thành chính là bỏ qua mười mấy giờ ưu thế này, không có chuẩn bị đã tùy tiện nghênh đón mạt thế, quá ngu ngốc.
“Biên Khoáng, em có thể tin tưởng anh không?” Cô nghiêm túc hỏi.
Biên Khoáng hoảng sợ, vội vàng nói: “Đương nhiên, toàn bộ Biên gia, anh chỉ tin tưởng em, em cũng chỉ tin tưởng anh, đây không phải là giao hẹn của chúng ta sao?”
“Tốt lắm, anh có bao nhiêu tiền, cho em mượn hết đi!”
Biên Trường Hi cúp điện thoại, trở lại phòng ngủ, không thấy Trần Di Toa, cô nhíu mày, rất nhanh đã nghĩ ra cô ấy đi đâu. Cô bắt đầu thu thập những thứ có thể mang theo trong phòng ngủ, đáng tiếc từ hai năm trước sau khi ba mẹ cô mất, vì muốn lừa gạt những thân thích trong nhà kia, cô ăn mặc lộn xộn, ngay cả một bộ đồ đứng đắn cũng không có.
Tùy tiện mặc một bộ, chải lại tóc xoăn, cầm một cái ba lô thể thao, bỏ ví tiền, nước và đồ dùng vệ sinh vào, dừng một chút, cô nghĩ, nên nói chuyện rõ ràng với Toa Toa.
Nhưng phải nói như thế nào? Nhất định không thể nói ra toàn bộ chuyện mạt thế, nhưng lại để cho cậu ấy mơ mơ hồ hồ?
Còn chưa quyết định chủ ý, Toa Toa cầm di động lo âu đi vào: “Trường Hi, tớ nói chuyện với ba, ông ấy nói không phải, chỉ nói là sẽ lập tức bảo tài xế tới đón tớ. Có phải tớ quá xúc động không? Chỉ là tớ không thể tin được...”
Biên Trường Hi yên lặng lắng nghe: “Cậu định làm như thế nào?”
*kính nhi viễn chi: đại khái là nể trọng nhưng xa lánh
Dương Chi Ngọc: một loại ngọc quý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.