Chương 27: Hóa Ra Anh Ta Cũng Bị Trầm Cảm
Duylalung
15/04/2023
An Thiên thơ thẩn đi đến quầy thông tin, tuy thông tin bệnh viện được bảo mật nhưng vẫn có một số ngoại lệ, một ngoại lệ chính là người đi cùng An Thiên đến là Minh Nhật.
Minh Nhật cũng rất tò mò, từ đầu An Thiên đã hỏi đến Tề gia, xem ra rất để ý đến đại thiếu gia Tề Nam đó nhưng rõ ràng thông tin cậu biết được anh ta đã đi du học tại Pháp được hai năm, sao lại nghe An Thiên nói anh ta đang ở đây.
"Xin lỗi, Đỗ thiếu gia và An tiên sinh, hồ sơ bệnh án được kiểm tra không có ai tên Tề Nam cả." Nhân viên mở thư mục lưu trữ bệnh không hề có tên Tề Nam đó.
"Sao có thể? Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta và Tề phu nhân, hai Mẹ con đã đến đây cơ mà, anh ta còn mặt áo của bệnh viện." An Thiên tin chắc mình không nhìn nhằm, dù chỉ nhìn bóng lưng của anh ta thì An Thiên cũng nhận ra được, dù gì.. cậu đã sống cùng, ngủ cùng hắn ta hơn năm năm.
"An Thiên, sao cậu biết họ, thông tin gia thế Tề gia dường như rất ít trên mặt báo á, cậu quen họ sao? Còn biết cả Tề phu nhân nữa." Minh Nhật lần này thông minh mà nhận thấy điểm lạ của An Thiên, cho là An Thiên cái gì cũng giỏi nhưng trong giới hào môn mà nói người xuất chúng như Tề Nam có thể sẽ có người biết nhưng Tề phu nhân, cậu còn chưa biết nhưng An Thiên lại biết còn chắc diện mạo như đinh đóng cột.
"Tớ.. tớ là Fan hâm mộ của Tề Nam, còn là Fan cuồng nên tớ tìm hiểu hơi kỹ." An Thiên nhanh chóng tìm lý do chính đáng, không thể nào một người như cậu lại biết đến gia thế của Tề gia, ở đời trước có rất nhiều fan cuồng tìm hiểu, săm soi đời tư người nỗi tiếng, Tề Nam trong mắt người ngoài là một chàng trai tài giỏi, gương mặt điển trai thân hình nam tính, là hình tượng tổng tài vừa có tiền vừa có quyền trong truyền thuyết nên cũng có nhiều người mơ mộng cũng không sai.
"Hóa ra là vậy, tớ xem vài bài báo của anh ta rồi, nhìn cũng tạm được nhưng không bằng anh họ tớ đâu." Minh Nhật lại tin người, cậu đã xem qua Tề Nam đúng là có phần đẹp trai được nhiều người hâm mộ, mà gia thế hiển hách như vậy thì nhiều người hâm mộ muốn bước vào hào môn cũng phải, còn An Thiên bạn cậu vốn đã mê tiền nên việc hâm mộ yêu thích người như Tề Nam quả là lựa chọn không tồi.
"Cậu đừng so sánh nữa, nhưng thật sự không có tên của Tề Nam sao? Vậy tên của Tề phu nhân." An Thiên cười trừ với Minh Nhật rồi hỏi tiếp hộ lý đang trực.
Hộ lý lại kiểm tra một lần nữa còn huy động thêm một người nữa cũng kiểm tra nhưng vẫn không có tên giống như An Thiên nói.
"Có lẽ họ làm hồ sơ bệnh án giả rồi." Minh Nhật lên tiếng, nếu như An Thiên là fan cuồng còn chắc chắn tận mắt nhìn thấy họ thì chỉ có thể là làm giả hồ sơ.
"Một số nhà giàu hay có quyền thế vì tránh thông tin báo trí hay các tay săn ảnh đăng báo lá cải thì họ sẽ thay đổi hồ sơ thành một người khác, có thể là nhân viên hay người thân của họ, bệnh viện của Ba tớ là tư nhân lại bảo mật thông tin khách hàng như thế nên chuyện tráo thân phận rất dễ, bọn tớ chỉ chữa bệnh, thu tiền chứ không nhiều quy trình như bên ngoài đâu" Minh Nhật giải thích rất cặn kẽ, nói về kỹ năng sống ngoài xã hội cậu chưa hơn ai nhưng kinh nghiệm trong giới nhà giàu này cậu cũng thuộc dạng thiếu gia có chút đầu óc chứ không phải loại gái rú, sắm siêu xe sang để mang tiếng cho gia đình rồi.
"Tớ mới biết đấy, vậy giờ phải làm sao đây, tớ muốn biết anh ta ở đâu." An Thiên rất muốn xác nhận lại chuyện gì đã xảy ra, có phải khi cậu trọng sinh đã có thay đổi gì, Tề Nam cao cao tại thượng kia sẽ không yếu ớt như thế còn ở trong nước nhưng lại thông cáo là du học được.
"Cậu có cảm thấy mình là fan hâm mộ có phần biến thái không hả? Cũng may là cậu không hâm mộ thiếu gia nhà giàu như tớ, nghĩ tới fan cuồng như cậu làm tớ sợ nổi da gà." Minh Nhật giọng điệu khinh bỉ đứa bạn tốt mê trai này.
"Đúng rồi, ở lầu hai có camera, phiền Chị trích xuất lại camera tầng hai vào khoản bốn giờ ba mươi." An Thiên cảm thấy đây chính là công dụng của những chiếc Camera cồng kềnh to bự của những năm về nước khi cậu chưa bị tai nạn và về lại nơi này.
Nữ hộ lý to mắt nhìn An Thiên với tinh thần fan cuồng mà nhảy số nhanh như thế rồi nhìn qua Minh Nhật, đổi lấy cái gật đầu của cậu rồi kiểm tra camera, Minh Nhật đứng một bên nhìn cậu bạn mình mà lắc đầu "Đúng là cuồng điên biến thái mà, bình thường dễ thương, tốt bụng học giỏi lắm mà gặp trai cái thế hà."
Khung cảnh trước mắt đã được thu vào tầm mắt của Đỗ Minh, từ đầu cậu chuyện anh đã nghe đã nhìn, khi An Thiên có những biểu hiện lúc chiều anh đã thấy lạ, nghe được cậu trò truyện điện thoại với Minh Nhật muốn tìm thông tin của ai rồi đi đến quầy thông tin nên anh cũng tỏ ý bảo dì Lâm đẩy xe lăng đến một góc, dì Lâm cũng không dám làm gì ngoài lùi lại vài bước nhìn cậu chủ với đôi mắt thâm trầm cũng bàn tay đang siết chặt tay cầm của xe đây, hỏa khí người ở gần phải lo sợ, anh ta đang nhìn theo bóng lưng của An Thiên đang bước vào thang máy lên tầng năm.
Bọn người An Thiên khi tra được thông tin phòng mà người cậu nói từ camera thì cả Minh Nhật và một hộ lý cũng tò mò đi theo xem thử, dù gì đây cũng là công tử gia tộc không hề thua kém Đỗ gia, nói về Đỗ gia chuyên bất động sản, nhà hàng, khách sạn trung tâm thương mại tại các khu đất vàng thì Tề gia nắm trùm mảng xuất nhập khẩu, may mặt, gia công ở các cụm khu công nghiệp lớn, hai gia tộc tuy có ít liên hệ vì định hướng không giống nhau nhưng cả hai gia tộc vẫn hay được đặt lên bàn cân để so sánh.
Đến nơi cả ba người họ đi đến nơi camera cuối cùng quay được bóng lưng anh nha, nhưng điểm nhìn tiếp theo lại làm họ kinh ngạt, ở ngoài ba cửa phòng liên tục ở tầng năm có vệ sĩ canh gác, còn che tất cả camera gần đó nên mới không thể tra đến phòng của anh ta.
"Cậu chủ, đây là ba phòng Vip của Đinh tổng, nghe nói con trai nuôi của ông bị trầm cảm rồi lấy đồ rọc tay nên nhập viện điều trị tâm lý á." Nữ hộ lý cung cấp thêm thông tin rồi nhanh chóng chạy về quầy làm việc, nếu anh con nuôi kia là Tề Nam thật và giấy tờ hồ sơ là giả, còn chuyện anh ta đang đi du học bị lộ thì chuyện cô biết nhất định sẽ bị xử lý, biết đâu còn thủ tiêu cả cô, nên nhân lúc mọi chuyện chưa đi xa, xem như không biết gì bỏ lại hai anh bạn trẻ kia mà tốc biến về chỗ làm.
"Ồ, lại thêm một người giàu trầm cảm, hèn chi lại che giấu thông tin người bệnh, còn bảo con trai họ du học tận hai năm rồi cơ." Minh Nhật đã hóng chuyện thành công và biết được một thông tin nóng như thế nhất định phải kể Ba Mẹ nghe (một đứa con mười điểm).
"Trầm cảm, anh ta sao lại bị trầm cảm." An Thiên không thể tin được, dáng vẻ ngạo mạng của anh ta khi ở bên cậu, còn nhiều lúc triêu chọc cậu bắt cậu phải nấu món này món kia rồi bảo về nhà Mẹ làm cậu tức điên rượt đánh anh ta khắp nhà, còn anh ta thì vừa chạy vừa cười ha hả, sao có thể từng trầm cảm.
"Nhà giàu là thế đó, nếu tớ sống với ông nội hay Chú Tư của tớ thì tớ cũng sẽ bị thế thôi, cậu đừng nghĩ bọn tớ ăn sung mặc sướng, khi nhỏ hưởng gì khi lớn lên trách nhiệm rất nhiều, phải gánh cả gia tộc trên vai, Tề Nam kia có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi." Minh Nhật cảm thông cho Tề Nam, cả anh ta và anh họ cậu điều đáng thương.
Hai người thấy không tiến được nên âm thầm lùi lại, vừa đi vừa thảo luận thì đột nhiên lạnh sống lưng mà không hẹn trước đồng loạt quay đầu lại.
Là Đỗ Minh.
Như vừa sợ người ta phát hiện truyện xấu mình vừa làm nên cả hai xanh mặt, giọng điệu rung rung.
"Anh họ."
"Cậu chủ."
Đỗ Minh tầm mắt hướng về An Thiên, tay ngoắc cậu lại rồi gõ gõ lên tay xe đẩy, sau lưng là gương mặt cũng không thể xanh hơn của dì Lâm mà ra hiệu cho An Thiên nhanh lên, đẩy xe cho cậu chủ nếu không chúng ta không xong đâu.
An Thiên chạy như bay lại chỗ Đỗ Minh.
"Cậu chủ, tôi đẩy xe đưa cậu về phòng nha." An Thiên mặt thì rất ổn nhưng nội tâm rất lo sợ, y như lần đầu gặp Đỗ Minh bị anh ta đánh cho xưng chân.
Đỗ Minh gật nhẹ rồi được An Thiên đẩy đi còn sau lưng là Minh Nhật và dì Lâm cũng sợ hãi đi theo rồi chẳng dám vào phòng chỉ ở ngoài nhìn vô, ai cũng cảm nhận được, tâm trạng của người bệnh Đỗ Minh đang rất không tốt.
An Thiên, chúc cậu bình an..
Minh Nhật cũng rất tò mò, từ đầu An Thiên đã hỏi đến Tề gia, xem ra rất để ý đến đại thiếu gia Tề Nam đó nhưng rõ ràng thông tin cậu biết được anh ta đã đi du học tại Pháp được hai năm, sao lại nghe An Thiên nói anh ta đang ở đây.
"Xin lỗi, Đỗ thiếu gia và An tiên sinh, hồ sơ bệnh án được kiểm tra không có ai tên Tề Nam cả." Nhân viên mở thư mục lưu trữ bệnh không hề có tên Tề Nam đó.
"Sao có thể? Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta và Tề phu nhân, hai Mẹ con đã đến đây cơ mà, anh ta còn mặt áo của bệnh viện." An Thiên tin chắc mình không nhìn nhằm, dù chỉ nhìn bóng lưng của anh ta thì An Thiên cũng nhận ra được, dù gì.. cậu đã sống cùng, ngủ cùng hắn ta hơn năm năm.
"An Thiên, sao cậu biết họ, thông tin gia thế Tề gia dường như rất ít trên mặt báo á, cậu quen họ sao? Còn biết cả Tề phu nhân nữa." Minh Nhật lần này thông minh mà nhận thấy điểm lạ của An Thiên, cho là An Thiên cái gì cũng giỏi nhưng trong giới hào môn mà nói người xuất chúng như Tề Nam có thể sẽ có người biết nhưng Tề phu nhân, cậu còn chưa biết nhưng An Thiên lại biết còn chắc diện mạo như đinh đóng cột.
"Tớ.. tớ là Fan hâm mộ của Tề Nam, còn là Fan cuồng nên tớ tìm hiểu hơi kỹ." An Thiên nhanh chóng tìm lý do chính đáng, không thể nào một người như cậu lại biết đến gia thế của Tề gia, ở đời trước có rất nhiều fan cuồng tìm hiểu, săm soi đời tư người nỗi tiếng, Tề Nam trong mắt người ngoài là một chàng trai tài giỏi, gương mặt điển trai thân hình nam tính, là hình tượng tổng tài vừa có tiền vừa có quyền trong truyền thuyết nên cũng có nhiều người mơ mộng cũng không sai.
"Hóa ra là vậy, tớ xem vài bài báo của anh ta rồi, nhìn cũng tạm được nhưng không bằng anh họ tớ đâu." Minh Nhật lại tin người, cậu đã xem qua Tề Nam đúng là có phần đẹp trai được nhiều người hâm mộ, mà gia thế hiển hách như vậy thì nhiều người hâm mộ muốn bước vào hào môn cũng phải, còn An Thiên bạn cậu vốn đã mê tiền nên việc hâm mộ yêu thích người như Tề Nam quả là lựa chọn không tồi.
"Cậu đừng so sánh nữa, nhưng thật sự không có tên của Tề Nam sao? Vậy tên của Tề phu nhân." An Thiên cười trừ với Minh Nhật rồi hỏi tiếp hộ lý đang trực.
Hộ lý lại kiểm tra một lần nữa còn huy động thêm một người nữa cũng kiểm tra nhưng vẫn không có tên giống như An Thiên nói.
"Có lẽ họ làm hồ sơ bệnh án giả rồi." Minh Nhật lên tiếng, nếu như An Thiên là fan cuồng còn chắc chắn tận mắt nhìn thấy họ thì chỉ có thể là làm giả hồ sơ.
"Một số nhà giàu hay có quyền thế vì tránh thông tin báo trí hay các tay săn ảnh đăng báo lá cải thì họ sẽ thay đổi hồ sơ thành một người khác, có thể là nhân viên hay người thân của họ, bệnh viện của Ba tớ là tư nhân lại bảo mật thông tin khách hàng như thế nên chuyện tráo thân phận rất dễ, bọn tớ chỉ chữa bệnh, thu tiền chứ không nhiều quy trình như bên ngoài đâu" Minh Nhật giải thích rất cặn kẽ, nói về kỹ năng sống ngoài xã hội cậu chưa hơn ai nhưng kinh nghiệm trong giới nhà giàu này cậu cũng thuộc dạng thiếu gia có chút đầu óc chứ không phải loại gái rú, sắm siêu xe sang để mang tiếng cho gia đình rồi.
"Tớ mới biết đấy, vậy giờ phải làm sao đây, tớ muốn biết anh ta ở đâu." An Thiên rất muốn xác nhận lại chuyện gì đã xảy ra, có phải khi cậu trọng sinh đã có thay đổi gì, Tề Nam cao cao tại thượng kia sẽ không yếu ớt như thế còn ở trong nước nhưng lại thông cáo là du học được.
"Cậu có cảm thấy mình là fan hâm mộ có phần biến thái không hả? Cũng may là cậu không hâm mộ thiếu gia nhà giàu như tớ, nghĩ tới fan cuồng như cậu làm tớ sợ nổi da gà." Minh Nhật giọng điệu khinh bỉ đứa bạn tốt mê trai này.
"Đúng rồi, ở lầu hai có camera, phiền Chị trích xuất lại camera tầng hai vào khoản bốn giờ ba mươi." An Thiên cảm thấy đây chính là công dụng của những chiếc Camera cồng kềnh to bự của những năm về nước khi cậu chưa bị tai nạn và về lại nơi này.
Nữ hộ lý to mắt nhìn An Thiên với tinh thần fan cuồng mà nhảy số nhanh như thế rồi nhìn qua Minh Nhật, đổi lấy cái gật đầu của cậu rồi kiểm tra camera, Minh Nhật đứng một bên nhìn cậu bạn mình mà lắc đầu "Đúng là cuồng điên biến thái mà, bình thường dễ thương, tốt bụng học giỏi lắm mà gặp trai cái thế hà."
Khung cảnh trước mắt đã được thu vào tầm mắt của Đỗ Minh, từ đầu cậu chuyện anh đã nghe đã nhìn, khi An Thiên có những biểu hiện lúc chiều anh đã thấy lạ, nghe được cậu trò truyện điện thoại với Minh Nhật muốn tìm thông tin của ai rồi đi đến quầy thông tin nên anh cũng tỏ ý bảo dì Lâm đẩy xe lăng đến một góc, dì Lâm cũng không dám làm gì ngoài lùi lại vài bước nhìn cậu chủ với đôi mắt thâm trầm cũng bàn tay đang siết chặt tay cầm của xe đây, hỏa khí người ở gần phải lo sợ, anh ta đang nhìn theo bóng lưng của An Thiên đang bước vào thang máy lên tầng năm.
Bọn người An Thiên khi tra được thông tin phòng mà người cậu nói từ camera thì cả Minh Nhật và một hộ lý cũng tò mò đi theo xem thử, dù gì đây cũng là công tử gia tộc không hề thua kém Đỗ gia, nói về Đỗ gia chuyên bất động sản, nhà hàng, khách sạn trung tâm thương mại tại các khu đất vàng thì Tề gia nắm trùm mảng xuất nhập khẩu, may mặt, gia công ở các cụm khu công nghiệp lớn, hai gia tộc tuy có ít liên hệ vì định hướng không giống nhau nhưng cả hai gia tộc vẫn hay được đặt lên bàn cân để so sánh.
Đến nơi cả ba người họ đi đến nơi camera cuối cùng quay được bóng lưng anh nha, nhưng điểm nhìn tiếp theo lại làm họ kinh ngạt, ở ngoài ba cửa phòng liên tục ở tầng năm có vệ sĩ canh gác, còn che tất cả camera gần đó nên mới không thể tra đến phòng của anh ta.
"Cậu chủ, đây là ba phòng Vip của Đinh tổng, nghe nói con trai nuôi của ông bị trầm cảm rồi lấy đồ rọc tay nên nhập viện điều trị tâm lý á." Nữ hộ lý cung cấp thêm thông tin rồi nhanh chóng chạy về quầy làm việc, nếu anh con nuôi kia là Tề Nam thật và giấy tờ hồ sơ là giả, còn chuyện anh ta đang đi du học bị lộ thì chuyện cô biết nhất định sẽ bị xử lý, biết đâu còn thủ tiêu cả cô, nên nhân lúc mọi chuyện chưa đi xa, xem như không biết gì bỏ lại hai anh bạn trẻ kia mà tốc biến về chỗ làm.
"Ồ, lại thêm một người giàu trầm cảm, hèn chi lại che giấu thông tin người bệnh, còn bảo con trai họ du học tận hai năm rồi cơ." Minh Nhật đã hóng chuyện thành công và biết được một thông tin nóng như thế nhất định phải kể Ba Mẹ nghe (một đứa con mười điểm).
"Trầm cảm, anh ta sao lại bị trầm cảm." An Thiên không thể tin được, dáng vẻ ngạo mạng của anh ta khi ở bên cậu, còn nhiều lúc triêu chọc cậu bắt cậu phải nấu món này món kia rồi bảo về nhà Mẹ làm cậu tức điên rượt đánh anh ta khắp nhà, còn anh ta thì vừa chạy vừa cười ha hả, sao có thể từng trầm cảm.
"Nhà giàu là thế đó, nếu tớ sống với ông nội hay Chú Tư của tớ thì tớ cũng sẽ bị thế thôi, cậu đừng nghĩ bọn tớ ăn sung mặc sướng, khi nhỏ hưởng gì khi lớn lên trách nhiệm rất nhiều, phải gánh cả gia tộc trên vai, Tề Nam kia có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi." Minh Nhật cảm thông cho Tề Nam, cả anh ta và anh họ cậu điều đáng thương.
Hai người thấy không tiến được nên âm thầm lùi lại, vừa đi vừa thảo luận thì đột nhiên lạnh sống lưng mà không hẹn trước đồng loạt quay đầu lại.
Là Đỗ Minh.
Như vừa sợ người ta phát hiện truyện xấu mình vừa làm nên cả hai xanh mặt, giọng điệu rung rung.
"Anh họ."
"Cậu chủ."
Đỗ Minh tầm mắt hướng về An Thiên, tay ngoắc cậu lại rồi gõ gõ lên tay xe đẩy, sau lưng là gương mặt cũng không thể xanh hơn của dì Lâm mà ra hiệu cho An Thiên nhanh lên, đẩy xe cho cậu chủ nếu không chúng ta không xong đâu.
An Thiên chạy như bay lại chỗ Đỗ Minh.
"Cậu chủ, tôi đẩy xe đưa cậu về phòng nha." An Thiên mặt thì rất ổn nhưng nội tâm rất lo sợ, y như lần đầu gặp Đỗ Minh bị anh ta đánh cho xưng chân.
Đỗ Minh gật nhẹ rồi được An Thiên đẩy đi còn sau lưng là Minh Nhật và dì Lâm cũng sợ hãi đi theo rồi chẳng dám vào phòng chỉ ở ngoài nhìn vô, ai cũng cảm nhận được, tâm trạng của người bệnh Đỗ Minh đang rất không tốt.
An Thiên, chúc cậu bình an..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.