Chương 7: Mong Ước Bình Dị
Duylalung
15/04/2023
Minh Nhật và An Thiên đang ngồi trước cửa phòng để thoa thêm thuốc, vết thương của An Thiên đã đỡ rất nhiều nhưng Minh Nhật thấy bản thân có lỗi nên kéo An Thiên ra mà thoa thuốc nịnh bợ cậu.
"Tớ không ngờ luôn, anh họ tớ thật là ác độc mà, tớ mấy tháng rồi không thăm anh ấy mà đã xấu tính vậy rồi, tớ sẽ trả thù cho cậu." Minh Nhật vừa thoa vừa xót
"Cậu dám không đã, có khi cậu bị đánh què chân bò vềkhông chừng." An Thiên vừa nói vừa nhìn ra khung cảnh phía trước, cậu của năm hai mươi chín tuổi bị đánh, bị chửi, bị lăng nhụt thậm chí làm trò cười cho thiên hạ thì hiện tại có là gì nữa.
Nơi này vẫn thanh bình như vậy, An Thiên nhớ cậu ở đây rất nhiều năm, khi cậu học cấp ba và đến tận khi học trung cấp nghề thì cậu vẫn ở đây, không phải vì trường trung cấp kia gần đây mà vì nơi này thật sự rất thân thuộc, chủ nhà ở đây đã lớn tuổi và rất tốt bụng, cậu ở gần bảy năm mà giá phòng vẫn vậy nên nơi này với cậu vô cùng gần gũi, cũng là nơi mà cậu thấy được sự yên bình như vùng quê của Bác gái, dù ở Thành Phố nhưng bác chủ nhà lại có một khu vườn phía trước, còn làm giàn tre để hàng bầu, dây mướp leo lên, đơm hoa, kết quả, ở dưới thì bạc hà, rau cải, có thể nói mảnh vườn này có đầy đủ những cây trái thân thuộc với cậu.
Chủ nhà đã hơn sáu mươi vốn quê ở nông thôn nhưng giờ con cái điều thành tài có người làm giám đốc có người làm kỹ sư nên rước hai ông bà lên để phụng dưỡng, ông bác kể rằng ở quê chăm cây làm vườn quen rồi nhưng lên đây lại không có gì làm cứ bước ra bước vào, con cái thì bận việc nên tụi nó thống nhất mua mảnh đất này xây dãy phòng để ông bà có việc cũng như lựa cây mua đất gieo trồng, vườn cây này là thành quả của cả nhà làm, dù con cái có thành ông này bà nọ cũng xắn tay áo cùng Cha Mẹ vung trồng, thi thoáng các con của hai bác cũng về chơi mà dẫn các cháu ra khu vườn này vui chơi.
Đây chính là điều mà An Thiên mong muốn gia đình về sau của mình cũng sẽ như vậy, Cha Mẹ, con cái, anh chị em dù bận việc luôn quan tâm và nghĩ cho nhau, thật là một gia đình đáng mơ ước, từ cơ hàng còng lưng nuôi con ăn học, đến con cái thành tài quay về báo hiếu đưa Cha Mẹ lên hưởng thụ điều kiện tốt nhất, còn gia đình kiếp trước của cậu lại không như mơ cho lắm, Mẹ chồng thương yêu nhưng chồng và người tình thanh mai của anh ta lại muốn hại chết cậu, thật là từ đức với cậu mà.
Minh Nhật cười khà khà rồi cùng An Thiên nhìn khung cảnh yên bình mà từ nhỏ đến lớn cậu ít khi thấy, phải nói ông nội cậu chính là người giúp cậu có cơ hội tận hưởng trải nghiệm này, từ nhỏ sinh ra đã sống trong nhung lụa, dù dinh thự cậu có cây trái hoa quả nhưng điều là loại trong chậu ngọc bình sành chứ khu vườn có trái dài trái ngắn đung đưa và hoa vàng bướm bay là đà thì lần đầu cậu thấy, thật sự làm lòng người ta yên tĩnh.
"Cậu còn làm nữa không?" Minh Nhật hỏi cậu.
"Còn chứ, dù gì anh họ của cậu cũng rất đáng thương." An Thiên vừa ngắm cảnh vừa trả lời.
"Anh ấy mà nghe được thì cậu có mà lết trở về chứ ở đó mà đáng thương." Minh Nhật hù dọa người bạn như ông cụ non này.
"Học kì này mình học buổi sáng, tớ đã đăng ký ịch làm với bảo mẫu rồi, có gì học không hiểu tớ chỉ cậu với A Huy trên lớp, cũng cảm ơn cậu thật sự, mức lương này và thời gian làm thuận tiện như vầy thì đã gấp đôi công việc lúc trước tớ làm rồi." An Thiên cảm thấy Minh Nhật là món quà đầu tiên khi cậu trở lại nơi này.
"Biết tớ tốt thế thì bài tập nhớ đưa tớ chép nhé, a Huy cũng nhờ tớ vậy đó." Minh Nhật cười tươi mà đưa ra yêu sách.
"Tớ kèm thêm cho hai cậu, chứ chép như vậy cậu tốt nghiệp cấp ba còn chưa được nữa lấy gì vào đại học Sân Khấu Điện Ảnh cậu mơ ước được." An Thiên trò truyện với Minh Nhật thì A Huy cũng về đến quăng cho hai cậu bịch táo.
"Nhà tớ gửi lên đấy, chia cho hai cậu này, mai đi học nhớ gọi tớ đó." A Huy ngáp lên ngáp xuống vào phòng ngủ.
"Cậu ta cứ thức khuya, đêm qua tớ còn nghe cậu ẩy chưởi ầm lên gì mà chơi gà, đi rừng vậy coi được hả? Nên giờ chắc buồn ngủ lắm rồi." Minh Nhật nhìn theo A Huy mà đánh giá.
"Biết đâu sau này cậu ấy là Streamer nổi tiếng thì sao? Chúng ta nên nịnh bợ cậu ấy trước đi." ở kiếp trước dù gia cảnh cậu và a Huy không tốt nhưng người bạn duy nhất này của cậu khi lớn lên lại là youtuber nổi tiếng về game, lúc đầu An Thiên còn cảm thấy chơi game làm sao là một nghề được, ấy vậy mà A Huy lại lập trình game thành người nổi tiếng trên các nền tảng, lúc đó a Huy chính là người bạn tốt của cậu tham dự tiệc cưới xa hoa bên nhà Tề Nam và tiền mừng cưới lại vô cùng lớn làm cậy ái náy vô cùng còn gặp mặt trả lại nhưng cậu ta không chịu nhận, vì số tiền đó bằng với số tiền lúc trước cậu nói với a Huy thời đi học còn nhiều mộng mơ nhưng không ngờ người bạn này vẫn nhớ, nếu đủ cậu sẽ mở một quán trà chiều nhỏ (vậy là đi tiền mừng cưới mấy trăm triệu luôn hả ta).
"Vậy lúc đó tớ chỉ có thể là sếp của cậu ta, là sếp tổng nha." Minh Nhật bĩu môi cười nham hiểm, hai người cười nói một lúc rồi thẫn thờ nhìn khung cảnh bình yên phía trước.
Ngày mới đánh thức hai cậu trai trẻ bằng những tia nắng sớm mai, hai bạn học của chúng ta vệ sinh cá nhân rồi như đập vở cửa mà lôi thiên tài Streamer A Huy ra khỏi phòng trong tình trạng vẫn còn nữa tỉnh nữa mê, Minh Nhật đạp xe rất nghệ, chở An Thiên phía sau nhưng cũng giật bánh đầu mấy lần, hành động rất gợi đòn nhưng vì rất lì nên dù An Thiên ở phía sau vừa mắng vừa đánh mà cậu ta vẫn làm thêm mấy lần nữa, còn A Huy với khuôn mặt vẫn còn chưa tỉnh táo cố gắng đuổi theo, đến cổng trường An Thiên đến mua đồ ăn sáng cho cả ba còn Minh Nhật và A Huy thì vào trong gửi xe trước, bửa ăn sáng đơn giản với bánh bao và sữa đậu nành nóng, An Thiên tay sách nách mang vào thì hai người bạn kia cũng vừa gửi xe xong, học sinh cấp ba mà, chưa từng xếp hàng dài để chờ gửi xe thì không phải học sinh rồi.
"Của tớ được hai trứng này."
"Sao của tớ sao lại có một trứng."
"An Thiên cũng có lén lấy trứng của tớ không?"
"Tớ khui ra lấy rồi tiểu phẩu vá lại nên cậu không thấy vết mổ à."
"Mới sáng sớm mà mổ này mổ nọ làm tớ sắp nôn rồi này."
"Ly sữa này của tớ nóng quá"
"Tớ nghĩ chúng mình nên ra kia ăn đi, nhiều quá ai va vào là phỏng đấy." ba cậu thiếu niên chia nhau đồ ăn rồi vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, họ đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, nhìn thấy họ ta như nhìn thấy thanh xuân của chính mình những năm về trước, hoài bảo, hy vọng và đầy niềm tin vào tương lai phía trước.
Sau buổi học, An Thiên tranh thủ ghé qua dinh thự, cậu vào nhà trong thay bộ đồng phục ra rồi đến nhà chính trình diện với Đỗ công tử khó chiều.
"Tớ không ngờ luôn, anh họ tớ thật là ác độc mà, tớ mấy tháng rồi không thăm anh ấy mà đã xấu tính vậy rồi, tớ sẽ trả thù cho cậu." Minh Nhật vừa thoa vừa xót
"Cậu dám không đã, có khi cậu bị đánh què chân bò vềkhông chừng." An Thiên vừa nói vừa nhìn ra khung cảnh phía trước, cậu của năm hai mươi chín tuổi bị đánh, bị chửi, bị lăng nhụt thậm chí làm trò cười cho thiên hạ thì hiện tại có là gì nữa.
Nơi này vẫn thanh bình như vậy, An Thiên nhớ cậu ở đây rất nhiều năm, khi cậu học cấp ba và đến tận khi học trung cấp nghề thì cậu vẫn ở đây, không phải vì trường trung cấp kia gần đây mà vì nơi này thật sự rất thân thuộc, chủ nhà ở đây đã lớn tuổi và rất tốt bụng, cậu ở gần bảy năm mà giá phòng vẫn vậy nên nơi này với cậu vô cùng gần gũi, cũng là nơi mà cậu thấy được sự yên bình như vùng quê của Bác gái, dù ở Thành Phố nhưng bác chủ nhà lại có một khu vườn phía trước, còn làm giàn tre để hàng bầu, dây mướp leo lên, đơm hoa, kết quả, ở dưới thì bạc hà, rau cải, có thể nói mảnh vườn này có đầy đủ những cây trái thân thuộc với cậu.
Chủ nhà đã hơn sáu mươi vốn quê ở nông thôn nhưng giờ con cái điều thành tài có người làm giám đốc có người làm kỹ sư nên rước hai ông bà lên để phụng dưỡng, ông bác kể rằng ở quê chăm cây làm vườn quen rồi nhưng lên đây lại không có gì làm cứ bước ra bước vào, con cái thì bận việc nên tụi nó thống nhất mua mảnh đất này xây dãy phòng để ông bà có việc cũng như lựa cây mua đất gieo trồng, vườn cây này là thành quả của cả nhà làm, dù con cái có thành ông này bà nọ cũng xắn tay áo cùng Cha Mẹ vung trồng, thi thoáng các con của hai bác cũng về chơi mà dẫn các cháu ra khu vườn này vui chơi.
Đây chính là điều mà An Thiên mong muốn gia đình về sau của mình cũng sẽ như vậy, Cha Mẹ, con cái, anh chị em dù bận việc luôn quan tâm và nghĩ cho nhau, thật là một gia đình đáng mơ ước, từ cơ hàng còng lưng nuôi con ăn học, đến con cái thành tài quay về báo hiếu đưa Cha Mẹ lên hưởng thụ điều kiện tốt nhất, còn gia đình kiếp trước của cậu lại không như mơ cho lắm, Mẹ chồng thương yêu nhưng chồng và người tình thanh mai của anh ta lại muốn hại chết cậu, thật là từ đức với cậu mà.
Minh Nhật cười khà khà rồi cùng An Thiên nhìn khung cảnh yên bình mà từ nhỏ đến lớn cậu ít khi thấy, phải nói ông nội cậu chính là người giúp cậu có cơ hội tận hưởng trải nghiệm này, từ nhỏ sinh ra đã sống trong nhung lụa, dù dinh thự cậu có cây trái hoa quả nhưng điều là loại trong chậu ngọc bình sành chứ khu vườn có trái dài trái ngắn đung đưa và hoa vàng bướm bay là đà thì lần đầu cậu thấy, thật sự làm lòng người ta yên tĩnh.
"Cậu còn làm nữa không?" Minh Nhật hỏi cậu.
"Còn chứ, dù gì anh họ của cậu cũng rất đáng thương." An Thiên vừa ngắm cảnh vừa trả lời.
"Anh ấy mà nghe được thì cậu có mà lết trở về chứ ở đó mà đáng thương." Minh Nhật hù dọa người bạn như ông cụ non này.
"Học kì này mình học buổi sáng, tớ đã đăng ký ịch làm với bảo mẫu rồi, có gì học không hiểu tớ chỉ cậu với A Huy trên lớp, cũng cảm ơn cậu thật sự, mức lương này và thời gian làm thuận tiện như vầy thì đã gấp đôi công việc lúc trước tớ làm rồi." An Thiên cảm thấy Minh Nhật là món quà đầu tiên khi cậu trở lại nơi này.
"Biết tớ tốt thế thì bài tập nhớ đưa tớ chép nhé, a Huy cũng nhờ tớ vậy đó." Minh Nhật cười tươi mà đưa ra yêu sách.
"Tớ kèm thêm cho hai cậu, chứ chép như vậy cậu tốt nghiệp cấp ba còn chưa được nữa lấy gì vào đại học Sân Khấu Điện Ảnh cậu mơ ước được." An Thiên trò truyện với Minh Nhật thì A Huy cũng về đến quăng cho hai cậu bịch táo.
"Nhà tớ gửi lên đấy, chia cho hai cậu này, mai đi học nhớ gọi tớ đó." A Huy ngáp lên ngáp xuống vào phòng ngủ.
"Cậu ta cứ thức khuya, đêm qua tớ còn nghe cậu ẩy chưởi ầm lên gì mà chơi gà, đi rừng vậy coi được hả? Nên giờ chắc buồn ngủ lắm rồi." Minh Nhật nhìn theo A Huy mà đánh giá.
"Biết đâu sau này cậu ấy là Streamer nổi tiếng thì sao? Chúng ta nên nịnh bợ cậu ấy trước đi." ở kiếp trước dù gia cảnh cậu và a Huy không tốt nhưng người bạn duy nhất này của cậu khi lớn lên lại là youtuber nổi tiếng về game, lúc đầu An Thiên còn cảm thấy chơi game làm sao là một nghề được, ấy vậy mà A Huy lại lập trình game thành người nổi tiếng trên các nền tảng, lúc đó a Huy chính là người bạn tốt của cậu tham dự tiệc cưới xa hoa bên nhà Tề Nam và tiền mừng cưới lại vô cùng lớn làm cậy ái náy vô cùng còn gặp mặt trả lại nhưng cậu ta không chịu nhận, vì số tiền đó bằng với số tiền lúc trước cậu nói với a Huy thời đi học còn nhiều mộng mơ nhưng không ngờ người bạn này vẫn nhớ, nếu đủ cậu sẽ mở một quán trà chiều nhỏ (vậy là đi tiền mừng cưới mấy trăm triệu luôn hả ta).
"Vậy lúc đó tớ chỉ có thể là sếp của cậu ta, là sếp tổng nha." Minh Nhật bĩu môi cười nham hiểm, hai người cười nói một lúc rồi thẫn thờ nhìn khung cảnh bình yên phía trước.
Ngày mới đánh thức hai cậu trai trẻ bằng những tia nắng sớm mai, hai bạn học của chúng ta vệ sinh cá nhân rồi như đập vở cửa mà lôi thiên tài Streamer A Huy ra khỏi phòng trong tình trạng vẫn còn nữa tỉnh nữa mê, Minh Nhật đạp xe rất nghệ, chở An Thiên phía sau nhưng cũng giật bánh đầu mấy lần, hành động rất gợi đòn nhưng vì rất lì nên dù An Thiên ở phía sau vừa mắng vừa đánh mà cậu ta vẫn làm thêm mấy lần nữa, còn A Huy với khuôn mặt vẫn còn chưa tỉnh táo cố gắng đuổi theo, đến cổng trường An Thiên đến mua đồ ăn sáng cho cả ba còn Minh Nhật và A Huy thì vào trong gửi xe trước, bửa ăn sáng đơn giản với bánh bao và sữa đậu nành nóng, An Thiên tay sách nách mang vào thì hai người bạn kia cũng vừa gửi xe xong, học sinh cấp ba mà, chưa từng xếp hàng dài để chờ gửi xe thì không phải học sinh rồi.
"Của tớ được hai trứng này."
"Sao của tớ sao lại có một trứng."
"An Thiên cũng có lén lấy trứng của tớ không?"
"Tớ khui ra lấy rồi tiểu phẩu vá lại nên cậu không thấy vết mổ à."
"Mới sáng sớm mà mổ này mổ nọ làm tớ sắp nôn rồi này."
"Ly sữa này của tớ nóng quá"
"Tớ nghĩ chúng mình nên ra kia ăn đi, nhiều quá ai va vào là phỏng đấy." ba cậu thiếu niên chia nhau đồ ăn rồi vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, họ đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, nhìn thấy họ ta như nhìn thấy thanh xuân của chính mình những năm về trước, hoài bảo, hy vọng và đầy niềm tin vào tương lai phía trước.
Sau buổi học, An Thiên tranh thủ ghé qua dinh thự, cậu vào nhà trong thay bộ đồng phục ra rồi đến nhà chính trình diện với Đỗ công tử khó chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.