Chương 629: Hết sức căng thẳng
Túy Tử Mộng Sinh
18/09/2015
Người phụ nữ bị ấn xuống đất nhìn thanh sắt đưa tới gần mình, ả cũng hét ầm lên rồi không biết lấy đâu ra sức mà vùng thoát được hai tên lính Triều Tiên đang giữ mình, ả chạy về phía La Thanh Thụ. Ả cũng biết La Thanh Thụ là lãnh đạo bên phía Trung Quốc, ả muốn nhờ La Thanh Thụ giúp mình.
Nhưng ả ta vừa chạy được vài bước, còn cách La Thanh Thụ ít nhất chụng mét đã bị lính Triều Tiên bắt được, hơn nữa lần này không chỉ bị ấn xuống đất mà còn bị hai tên lính giơ báng súng lên đánh cho một trận. Người phụ nữ thoáng cái đổ máu nhưng ả không hét mà chỉ nhìn La Thanh Thụ với ánh mắt cầu khẩn.
Kim Thân Thành nhìn người phụ nữ này bị đánh như vậy, y không nhìn được. Nhưng y cũng đâu có biện pháp gì chứ, đã ký giấy bàn giao người, người phụ nữ đó đã giao vào tay biên phòng Triều Tiên, về phần người ta xử lý như thế nào là việc của người ta, mình nếu can thiệp chính là can thiệp vào tình hình nội bộ Triều Tiên. Mình chỉ là một trung đội trưởng lực lượng biên phòng thì sao dám tạo mâu thuẫn giữa hai quốc gia.
Người phụ nữ kia thấy La Thanh Thụ chỉ lắc đầu thở dài không nói gì, vẻ cầu xin trong mắt ả biến thành tuyệt vọng.
Chuyện này còn chưa xong thì phía bên kia lại truyền tới tiếng kêu của một tên lính Triều Tiên. Kim Thân Thành nhìn theo thì thấy có người biết sau khi về sẽ sống không bằng chết nên định nhảy cầu tự tử, nhưng người phụ nữ này mới chạy được hai bước đã bị bắt lại. Sau đó ả ta không ngừng bị đánh, ả chỉ có thể ôm đầu lăn trên mặt đất không dám chống cự, không dám kêu gào.
Tất cả diễn ra ngay trước mặt Kim Thân Thành, mấy trăm lính biên phòng, cảnh sát Trung Quốc đều thấy rõ ràng, bọn họ sao không động lòng chứ. Nhất là những nữ cảnh sát áp giải tới đây đều không chịu nổi, có người còn mím chặt môi, có cô khóc. Sớm biết những người phụ nữ Triều Tiên bị đưa về nước sẽ thế này thì có lẽ bọn họ đã xin không tới đây.
Kim Thân Thành và Hứa Lập không trực tiếp ra mặt mà đứng ở trụ sở lực lượng biên phòng dùng ống nhòm quan sát tình hình ở cầu sắt. Thấy tình hình như vậy bọn họ đều đau lòng, cảm thấy nặng nề. Đám lính Triều Tiên không coi những người phụ nữ kia là người. Trước mặt bao người đánh đập tàn nhẫn như vậy, như thế tới khi về nước thì sẽ đối xử với người phụ nữ này như thế nào?
Kim Thân Thành tái mặt, hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào bàn tay nhưng y không cảm thấy đau về thể xác mà lại thấy đau về tâm hồn. Là mình hại bọn họ. Nếu không phải mình đưa bọn họ tới đây thì họ sao bị ngược đãi như vậy chứ? Nếu mình liều thêm chút nữa, không cần người bảo lãnh vẫn có thể nhập tịch cho họ thì họ sao gặp việc này. Dù lui một bước tìm tội đưa bọn họ vào tù cũng tốt hơn là đưa về Triều Tiên. Mà đây mới là nhóm đầu tiên, còn hơn ngàn người nữa sẽ bị hành hạ như vậy, La Thanh Thụ cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Nhưng chuyện tới bây giờ thì Kim Thân Thành còn có thể có biện pháp gì? Người đã giao cho biên phòng Triều Tiên, người ta xử lý như thế nào là việc của người ta, mình không thể nói gì. Mình chỉ có thể về nghĩ biện pháp cứu những người còn lại mà thôi.
Tuy nói như vậy nhưng Kim Thân Thành vẫn đau lòng, nhìn những người phụ nữ cùng tộc với mình bị hại mà không thể giúp, Kim Thân Thành không nhịn được rơi nước mắt.
Hứa Lập đứng ở bên cạnh Kim Thân Thành, hắn tuy là người cứng rắn nhưng cũng phải xem tình hình. Đối với kẻ thù hắn sẽ không nương tay nhưng với dân chúng bình thường thì Hứa Lập lại luôn có cảm giác đồng tình. Nhưng tình hình hiện nay thì Hứa Lập cũng không tiện ra mặt.
Ngay khi Kim Thân Thành, Hứa Lập đều cảm thấy không cam lòng thì bên dưới lại xảy ra biến hoá.
Lính biên phòng khu tự trị đứng ở đầu này thấy lính biên phòng Triều Tiên không con những người phụ nữ kia là người, mọi người đều kích động. Hơn nữa những chiến sĩ này đều còn trẻ, nhất là có một chiến sĩ tên Trần Gia Nham mới nhập ngũ mùa đông năm trước, y chưa từng chấp hành nhiệm vụ kiểu này bao giờ. Bây giờ lần đầu thấy có người phụ nữ bị lính biên phòng Triều Tiên dùng đũa sắt đâm xuyên qua tay, y không tự chủ cầm chặt súng trong tay.
Mà khi lính biên phòng Triều Tiên định dùng đũa sắt đâm xuyên qua người phụ nữ thứ hai, Trần Gia Nham không chịu nổi nữa, y giơ tay lên, lên cò giơ súng nhằm vào lính biên phòng Triều Tiên đang định ra tay.
- Dừng tay lại.
Lính biên phòng Triều Tiên ở đối diện hoảng hốt nhìn súng đang chĩa vào mình, hơn nữa bảo hiểm đã mở, Trần Gia Nham này còn đặt tay vào cò súng có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Tên lính Triều Tiên bị súng chỉ vào vội vàng ném đũa sắt xuống đất, y cũng giơ súng lên chỉ vào Trần Gia Nham. Lính biên phòng hai bên thấy người mình bị chĩa súng vào thì sao để yên, ai cũng giơ súng chỉ vào đối phương, tình hình hết sức căng thẳng.
Kim Thân Thành đứng ở cửa sổ nhìn cảnh bên dưới tới há hốc mồm. Y không ngờ được một cuộc trả người bình thường lại thành ra như thế này. Ném ống nhòm xuống, Kim Thân Thành bất chấp thân phận vội vàng chạy xuống lầu, lao ra hiện trường ngăn cản. Y biết lính biên phòng hai bên đều có súng thật, đạn thật, chỉ cần có chiến sĩ hơi khẩn trương nổ súng sẽ biến thành cuộc bắn nhau, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Hứa Lập đương nhiên cũng không thể không chút động lòng, hắn cũng biết rõ nếu như chuyện xử lý không tốt thì đây không đơn giản là cuộc đấu súng mà có thể trở thành cuộc chiến của hai quốc gia. Triều Tiên nghèo, nền kinh tế hiện nay chỉ tương đương Trung Quốc những năm 70, cuộc sống của dân chúng không hạnh phúc mấy, ngay cả vấn đề no ấm cũng là một điều khó khăn. Nhưng dù như vậy nhưng lực lượng quân sự của Triều Tiên không hề kém, họ có vũ khí hạt nhân nên còn không sợ cả Mỹ.
Nhưng ả ta vừa chạy được vài bước, còn cách La Thanh Thụ ít nhất chụng mét đã bị lính Triều Tiên bắt được, hơn nữa lần này không chỉ bị ấn xuống đất mà còn bị hai tên lính giơ báng súng lên đánh cho một trận. Người phụ nữ thoáng cái đổ máu nhưng ả không hét mà chỉ nhìn La Thanh Thụ với ánh mắt cầu khẩn.
Kim Thân Thành nhìn người phụ nữ này bị đánh như vậy, y không nhìn được. Nhưng y cũng đâu có biện pháp gì chứ, đã ký giấy bàn giao người, người phụ nữ đó đã giao vào tay biên phòng Triều Tiên, về phần người ta xử lý như thế nào là việc của người ta, mình nếu can thiệp chính là can thiệp vào tình hình nội bộ Triều Tiên. Mình chỉ là một trung đội trưởng lực lượng biên phòng thì sao dám tạo mâu thuẫn giữa hai quốc gia.
Người phụ nữ kia thấy La Thanh Thụ chỉ lắc đầu thở dài không nói gì, vẻ cầu xin trong mắt ả biến thành tuyệt vọng.
Chuyện này còn chưa xong thì phía bên kia lại truyền tới tiếng kêu của một tên lính Triều Tiên. Kim Thân Thành nhìn theo thì thấy có người biết sau khi về sẽ sống không bằng chết nên định nhảy cầu tự tử, nhưng người phụ nữ này mới chạy được hai bước đã bị bắt lại. Sau đó ả ta không ngừng bị đánh, ả chỉ có thể ôm đầu lăn trên mặt đất không dám chống cự, không dám kêu gào.
Tất cả diễn ra ngay trước mặt Kim Thân Thành, mấy trăm lính biên phòng, cảnh sát Trung Quốc đều thấy rõ ràng, bọn họ sao không động lòng chứ. Nhất là những nữ cảnh sát áp giải tới đây đều không chịu nổi, có người còn mím chặt môi, có cô khóc. Sớm biết những người phụ nữ Triều Tiên bị đưa về nước sẽ thế này thì có lẽ bọn họ đã xin không tới đây.
Kim Thân Thành và Hứa Lập không trực tiếp ra mặt mà đứng ở trụ sở lực lượng biên phòng dùng ống nhòm quan sát tình hình ở cầu sắt. Thấy tình hình như vậy bọn họ đều đau lòng, cảm thấy nặng nề. Đám lính Triều Tiên không coi những người phụ nữ kia là người. Trước mặt bao người đánh đập tàn nhẫn như vậy, như thế tới khi về nước thì sẽ đối xử với người phụ nữ này như thế nào?
Kim Thân Thành tái mặt, hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào bàn tay nhưng y không cảm thấy đau về thể xác mà lại thấy đau về tâm hồn. Là mình hại bọn họ. Nếu không phải mình đưa bọn họ tới đây thì họ sao bị ngược đãi như vậy chứ? Nếu mình liều thêm chút nữa, không cần người bảo lãnh vẫn có thể nhập tịch cho họ thì họ sao gặp việc này. Dù lui một bước tìm tội đưa bọn họ vào tù cũng tốt hơn là đưa về Triều Tiên. Mà đây mới là nhóm đầu tiên, còn hơn ngàn người nữa sẽ bị hành hạ như vậy, La Thanh Thụ cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Nhưng chuyện tới bây giờ thì Kim Thân Thành còn có thể có biện pháp gì? Người đã giao cho biên phòng Triều Tiên, người ta xử lý như thế nào là việc của người ta, mình không thể nói gì. Mình chỉ có thể về nghĩ biện pháp cứu những người còn lại mà thôi.
Tuy nói như vậy nhưng Kim Thân Thành vẫn đau lòng, nhìn những người phụ nữ cùng tộc với mình bị hại mà không thể giúp, Kim Thân Thành không nhịn được rơi nước mắt.
Hứa Lập đứng ở bên cạnh Kim Thân Thành, hắn tuy là người cứng rắn nhưng cũng phải xem tình hình. Đối với kẻ thù hắn sẽ không nương tay nhưng với dân chúng bình thường thì Hứa Lập lại luôn có cảm giác đồng tình. Nhưng tình hình hiện nay thì Hứa Lập cũng không tiện ra mặt.
Ngay khi Kim Thân Thành, Hứa Lập đều cảm thấy không cam lòng thì bên dưới lại xảy ra biến hoá.
Lính biên phòng khu tự trị đứng ở đầu này thấy lính biên phòng Triều Tiên không con những người phụ nữ kia là người, mọi người đều kích động. Hơn nữa những chiến sĩ này đều còn trẻ, nhất là có một chiến sĩ tên Trần Gia Nham mới nhập ngũ mùa đông năm trước, y chưa từng chấp hành nhiệm vụ kiểu này bao giờ. Bây giờ lần đầu thấy có người phụ nữ bị lính biên phòng Triều Tiên dùng đũa sắt đâm xuyên qua tay, y không tự chủ cầm chặt súng trong tay.
Mà khi lính biên phòng Triều Tiên định dùng đũa sắt đâm xuyên qua người phụ nữ thứ hai, Trần Gia Nham không chịu nổi nữa, y giơ tay lên, lên cò giơ súng nhằm vào lính biên phòng Triều Tiên đang định ra tay.
- Dừng tay lại.
Lính biên phòng Triều Tiên ở đối diện hoảng hốt nhìn súng đang chĩa vào mình, hơn nữa bảo hiểm đã mở, Trần Gia Nham này còn đặt tay vào cò súng có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Tên lính Triều Tiên bị súng chỉ vào vội vàng ném đũa sắt xuống đất, y cũng giơ súng lên chỉ vào Trần Gia Nham. Lính biên phòng hai bên thấy người mình bị chĩa súng vào thì sao để yên, ai cũng giơ súng chỉ vào đối phương, tình hình hết sức căng thẳng.
Kim Thân Thành đứng ở cửa sổ nhìn cảnh bên dưới tới há hốc mồm. Y không ngờ được một cuộc trả người bình thường lại thành ra như thế này. Ném ống nhòm xuống, Kim Thân Thành bất chấp thân phận vội vàng chạy xuống lầu, lao ra hiện trường ngăn cản. Y biết lính biên phòng hai bên đều có súng thật, đạn thật, chỉ cần có chiến sĩ hơi khẩn trương nổ súng sẽ biến thành cuộc bắn nhau, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Hứa Lập đương nhiên cũng không thể không chút động lòng, hắn cũng biết rõ nếu như chuyện xử lý không tốt thì đây không đơn giản là cuộc đấu súng mà có thể trở thành cuộc chiến của hai quốc gia. Triều Tiên nghèo, nền kinh tế hiện nay chỉ tương đương Trung Quốc những năm 70, cuộc sống của dân chúng không hạnh phúc mấy, ngay cả vấn đề no ấm cũng là một điều khó khăn. Nhưng dù như vậy nhưng lực lượng quân sự của Triều Tiên không hề kém, họ có vũ khí hạt nhân nên còn không sợ cả Mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.