Chương 428: Mộc tú vu lâm
Túy Tử Mộng Sinh
25/06/2015
Trong thư phòng Phạm gia chỉ có Phạm Kiệt cùng Hứa Lập, ngay cả Phạm Ngọc Hoa cũng không được vào.
- Phạm thúc, lần này sao lại đột nhiên điều chỉnh nhân sự như vậy? Chú thật sự được điều lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy ư?
Hứa Lập vào trong đóng cửa lại rồi nói.
Phạm Kiệt ra hiệu Hứa Lập cũng ngồi xuống. Hứa Lập ngồi rồi cầm thuốc trên bàn đưa cho Phạm Kiệt một điếu, châm cho ông rồi bản thân hắn cũng châm một điếu hút.
Phạm Kiệt hít sâu một hơi, lát sau mới phả khói ra nói.
- Chú lần này được điều tới làm phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, vị trí của chú chỉ sau mỗi Phó trưởng ban thường trực, tuy nói vẫn là cấp phó giám đốc sở, là điều động ngang cấp nhưng trên thực tế là lên chức, còn làm chủ nhiệm văn phòng văn minh tỉnh nữa. Theo lý chủ nhiệm văn phòng văn minh tỉnh là cấp giám đốc sở,có lẽ do chú vừa nhận chức, tổ chức suy nghĩ tới kinh nghiệm của chú nên tạm thời vẫn là cấp phó giám đốc sở. Chẳng qua chỉ cần một hai năm tới không có vấn đề gì chú nghĩ rất nhanh sẽ được điều chỉnh thành cấp giám đốc sở.
- Vậy cháu phải Phạm thúc lên chức.
Hứa Lập nghe ra vẻ vui mừng trong lời nói của Phạm Kiệt, tương lai phát triển của ông khá tốt. Lại nói một lãnh đạo cấp thị xã sao có thể so sánh với lãnh đạo tỉnh được chứ.
- Được rồi, chú lên chức nhanh bằng cháu ư? Chú phấn đấu gần 30 năm vẫn là cấp phó giám đốc sở, cháu thì hay rồi, tham gia công tác mới mấy năm cũng là cấp phó giám đốc sở. Tốc độ nên chức này ai có thể nhanh bằng cháu.
- Đây đều là nhờ Phạm thúc giúp, nếu không đừng nói là vị trí hiện nay, cháu sợ bây giờ mình vẫn ở tại xã Nhị Đạo.
Hứa Lập cười nói.
- Tiểu Hứa, cháu lên chức nhanh, bằng phẳng trong đó mặc dù có nhiều người như chú giúp đỡ, chẳng qua chủ yếu vẫn là dựa vào năng lực của cháu. Chẳng qua cây phát triển quá nhanh sẽ dễ gãy. Lần này việc điều chỉnh lãnh đạo thị xã Tùng Giang chỉ sợ có một bộ phận là nhằm vào cháu mà tới.
- Nhằm vào cháu ư? Sao có thể như vậy? Cháu chỉ là bí thư thị ủy một thị xã cấp huyện, mà việc đồng chí bộ máy lãnh đạo Tùng Giang ít nhất đều là do mấy lãnh đạo tỉnh lên tiếng, chỉ bằng cháu sợ là không có thể diện lớn đến thế.
- Cháu xem nhẹ mình quá đó. Cả nước có mỗi mình cháu một người mới 26 tuổi đã làm tới cấp phó giám đốc sở kiêm bí thư thị ủy một thị xã cấp huyện. Ngay cả các gia tộc cách mạng thì có mấy ai có thể làm tới chức cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở khi 26 tuổi? Biểu hiện của cháu đã khiến một số người chú ý, cháu cẩn thận vẫn hơn.
- Không phải vậy chứ, nếu thật sự có người nhằm vào cháu thì cùng lắm không thông qua việc bổ nhiệm cháu làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang, đâu cần phải về sau mới chỉnh cháu.
- Tiểu Hứa, cháu không nghĩ ra ư. Trước hết nói về việc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Tùng Giang lần này vậy, chờ cháu nghe chú nói xong có lẽ đoán được đôi chút.
Hai người đang nói chuyện cửa phòng đột nhiên được mở ra, Phạm Ngọc Hoa thò đầu vào nói.
- Hai người có muốn uống nước không, con pha.
Hứa Lập vừa định nói chuyện Phạm Kiệt nghiêm túc nói:
- Tiểu Hoa, không được quấy rầy, đợi bố và Tiểu Hứa nói chuyện chính xong, bố sẽ trả Tiểu Hứa lại cho con. Việc bố và Tiểu Hứa nói con không biết là tốt nhất.
- Báu lắm đó.
Phạm Ngọc Hoa thở hổn hển đóng cửa lại. Lâu như vậy Phạm Ngọc Hoa cuối cùng cũng gặp được Hứa Lập, nhưng ai ngờ Hứa Lập vừa tới nhà đã bị bố kéo vào thư phòng, còn không cho mình đi vào, càng đừng nói là cho mình nói chuyện với hắn, bảo sao cô không vui.
Phạm Kiệt cười khổ một tiếng.
- Con bé này. Tiểu Hứa, cháu sau này phải rộng lượng với nó một chút, đều do chú chiều quá nên hư.
Hứa Lập đâu thể nói gì, hắn gật đầu nói:
- Phạm thúc yên tâm, Tiểu Hoa bây giờ được đánh giá là nữ cán bộ xuất sắc của Tùng Giang chúng ta, có thể đảm trách một phía. Chỉ là trước mặt chú nên cô ấy mới ngây thơ vậy thôi.
Phạm Kiệt lắc đầu thở dài nói:
- Bỏ đi, không nói nó nữa, nó không hiểu gì về chính trị, cháu sau này kiểu gì chẳng phải quan tâm tới nó. Chúng ta quay về việc chính đi, trong đợt điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Tùng Giang lần này ngoài chú còn có bốn thường vụ bị điều chỉnh. Trong đó bí thư thị ủy Cát Binh điều lên ủy ban tỉnh làm thường vụ thị ủy, phó chủ tịch tỉnh, vị trí sắp xếp coi như là phía trên, trong sáu vị phó chủ tịch tỉnh thì xếp thứ hai. Y phụ trách chủ tịch tỉnh quản lý giáo dục, khoa học kỹ thuật, văn hóa, thông tin, thể dục, báo chí xuất bản, quyền sở hữu trí tuệ… chủ yếu phụ trách quản lý Sở Giáo dục, sở khoa học công nghệ, sở văn hóa, Sở thể dục thể thao, sở thông tin, đài truyền hình tỉnh, Cục trắc địa tỉnh, cục quản lý quyền sở hữu trí tuệ tỉnh…
- Ồ, có chuyện tốt như vậy sao? Bí thư Cát phụ trách mảng khoa giáo văn nghệ cũng có liên hệ với bên Ban Tuyên giáo chú, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hợp tác.
- Có bí thư Cát hỗ trợ thì chú sau khi tới Ban Tuyên giáo chắc làm việc cũng dễ dàng hơn. Bí thư Cát điều đi rồi, thị trưởng Tằng Ích được kế nhiệm chức bí thư thị ủy, chẳng qua không lập tức kiêm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh, cũng không vào thường vụ tỉnh ủy.
- Thị trưởng Tằng làm bí thư thị ủy, vậy chú nói ai sẽ thay chức thị trưởng? Nếu chú không đi thì sẽ là lựa chọn thích hợp, chẳng lẽ là phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn?
Hứa Lập nhíu mày, hắn dần cảm thấy có chút không đúng.
- Đừng suy nghĩ làm gì, lão Đổng vẫn ở yên không động, tân thị trưởng không phải người Tùng Giang chúng ta mà là nguyên phó giám đốc Sở nội vụ - Hải Đức.
- Hải Đức? Cháu không biết người này.
Hứa Lập căn bản không nghe nói qua người này. Dù sao Hứa Lập vốn chỉ là thị trưởng cấp huyện mà thôi, hắn không thể tiếp xúc được với vòng tròn trên tỉnh. hắn cùng lắm chỉ biết tên những người đứng đầu, còn cấp phó cả tỉnh có tới hàng trăm người, hắn có thể biết được mấy người chứ?
- Hải Đức này chú thật ra gặp mặt vài lần, chẳng qua tên này không dễ quan hệ.
Phạm Kiệt nhìn Hứa Lập rồi nói tiếp.
- Hôm nay cháu cũng đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở, thời gian trước cháu bận ở Vọng Giang nên có vài việc không tiện trao đổi qua điện thoại, bây giờ có một số việc chú cũng nên nói với cháu.
Hứa Lập thấy Phạm Kiệt rất nghiêm túc, hắn biết chuyện không đơn giản như mình nghĩ. Hắn vội vàng ngồi thẳng lưng chăm chú lắng nghe.
- Tỉnh Cát Lâm chúng ta tổng cộng có 8 đơn vị cấp thành phố, thị xã cùng với khu tự trị Triều Tiên cùng với ban quản lý Trường Bạch Sơn, bên dưới còn có 60 huyện thị. Mặc dù địa vị của tỉnh trong toàn quốc là không quá đặc biệt, các số liệu chủ yếu chỉ chiếm 2% cả nước. Trong đó diện tích là 18,74 triệu Km vuông, dân chư 25,23 triệu người, tổng GDP là 365,9 tỷ tệ.
Những số liệu này Hứa Lập cũng đã biết nhưng hắn vẫn cẩn thận lắng nghe vì hắn biết Phạm Kiệt tất nhiên còn có lời muốn nói.
- Phạm thúc, lần này sao lại đột nhiên điều chỉnh nhân sự như vậy? Chú thật sự được điều lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy ư?
Hứa Lập vào trong đóng cửa lại rồi nói.
Phạm Kiệt ra hiệu Hứa Lập cũng ngồi xuống. Hứa Lập ngồi rồi cầm thuốc trên bàn đưa cho Phạm Kiệt một điếu, châm cho ông rồi bản thân hắn cũng châm một điếu hút.
Phạm Kiệt hít sâu một hơi, lát sau mới phả khói ra nói.
- Chú lần này được điều tới làm phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, vị trí của chú chỉ sau mỗi Phó trưởng ban thường trực, tuy nói vẫn là cấp phó giám đốc sở, là điều động ngang cấp nhưng trên thực tế là lên chức, còn làm chủ nhiệm văn phòng văn minh tỉnh nữa. Theo lý chủ nhiệm văn phòng văn minh tỉnh là cấp giám đốc sở,có lẽ do chú vừa nhận chức, tổ chức suy nghĩ tới kinh nghiệm của chú nên tạm thời vẫn là cấp phó giám đốc sở. Chẳng qua chỉ cần một hai năm tới không có vấn đề gì chú nghĩ rất nhanh sẽ được điều chỉnh thành cấp giám đốc sở.
- Vậy cháu phải Phạm thúc lên chức.
Hứa Lập nghe ra vẻ vui mừng trong lời nói của Phạm Kiệt, tương lai phát triển của ông khá tốt. Lại nói một lãnh đạo cấp thị xã sao có thể so sánh với lãnh đạo tỉnh được chứ.
- Được rồi, chú lên chức nhanh bằng cháu ư? Chú phấn đấu gần 30 năm vẫn là cấp phó giám đốc sở, cháu thì hay rồi, tham gia công tác mới mấy năm cũng là cấp phó giám đốc sở. Tốc độ nên chức này ai có thể nhanh bằng cháu.
- Đây đều là nhờ Phạm thúc giúp, nếu không đừng nói là vị trí hiện nay, cháu sợ bây giờ mình vẫn ở tại xã Nhị Đạo.
Hứa Lập cười nói.
- Tiểu Hứa, cháu lên chức nhanh, bằng phẳng trong đó mặc dù có nhiều người như chú giúp đỡ, chẳng qua chủ yếu vẫn là dựa vào năng lực của cháu. Chẳng qua cây phát triển quá nhanh sẽ dễ gãy. Lần này việc điều chỉnh lãnh đạo thị xã Tùng Giang chỉ sợ có một bộ phận là nhằm vào cháu mà tới.
- Nhằm vào cháu ư? Sao có thể như vậy? Cháu chỉ là bí thư thị ủy một thị xã cấp huyện, mà việc đồng chí bộ máy lãnh đạo Tùng Giang ít nhất đều là do mấy lãnh đạo tỉnh lên tiếng, chỉ bằng cháu sợ là không có thể diện lớn đến thế.
- Cháu xem nhẹ mình quá đó. Cả nước có mỗi mình cháu một người mới 26 tuổi đã làm tới cấp phó giám đốc sở kiêm bí thư thị ủy một thị xã cấp huyện. Ngay cả các gia tộc cách mạng thì có mấy ai có thể làm tới chức cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở khi 26 tuổi? Biểu hiện của cháu đã khiến một số người chú ý, cháu cẩn thận vẫn hơn.
- Không phải vậy chứ, nếu thật sự có người nhằm vào cháu thì cùng lắm không thông qua việc bổ nhiệm cháu làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang, đâu cần phải về sau mới chỉnh cháu.
- Tiểu Hứa, cháu không nghĩ ra ư. Trước hết nói về việc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Tùng Giang lần này vậy, chờ cháu nghe chú nói xong có lẽ đoán được đôi chút.
Hai người đang nói chuyện cửa phòng đột nhiên được mở ra, Phạm Ngọc Hoa thò đầu vào nói.
- Hai người có muốn uống nước không, con pha.
Hứa Lập vừa định nói chuyện Phạm Kiệt nghiêm túc nói:
- Tiểu Hoa, không được quấy rầy, đợi bố và Tiểu Hứa nói chuyện chính xong, bố sẽ trả Tiểu Hứa lại cho con. Việc bố và Tiểu Hứa nói con không biết là tốt nhất.
- Báu lắm đó.
Phạm Ngọc Hoa thở hổn hển đóng cửa lại. Lâu như vậy Phạm Ngọc Hoa cuối cùng cũng gặp được Hứa Lập, nhưng ai ngờ Hứa Lập vừa tới nhà đã bị bố kéo vào thư phòng, còn không cho mình đi vào, càng đừng nói là cho mình nói chuyện với hắn, bảo sao cô không vui.
Phạm Kiệt cười khổ một tiếng.
- Con bé này. Tiểu Hứa, cháu sau này phải rộng lượng với nó một chút, đều do chú chiều quá nên hư.
Hứa Lập đâu thể nói gì, hắn gật đầu nói:
- Phạm thúc yên tâm, Tiểu Hoa bây giờ được đánh giá là nữ cán bộ xuất sắc của Tùng Giang chúng ta, có thể đảm trách một phía. Chỉ là trước mặt chú nên cô ấy mới ngây thơ vậy thôi.
Phạm Kiệt lắc đầu thở dài nói:
- Bỏ đi, không nói nó nữa, nó không hiểu gì về chính trị, cháu sau này kiểu gì chẳng phải quan tâm tới nó. Chúng ta quay về việc chính đi, trong đợt điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Tùng Giang lần này ngoài chú còn có bốn thường vụ bị điều chỉnh. Trong đó bí thư thị ủy Cát Binh điều lên ủy ban tỉnh làm thường vụ thị ủy, phó chủ tịch tỉnh, vị trí sắp xếp coi như là phía trên, trong sáu vị phó chủ tịch tỉnh thì xếp thứ hai. Y phụ trách chủ tịch tỉnh quản lý giáo dục, khoa học kỹ thuật, văn hóa, thông tin, thể dục, báo chí xuất bản, quyền sở hữu trí tuệ… chủ yếu phụ trách quản lý Sở Giáo dục, sở khoa học công nghệ, sở văn hóa, Sở thể dục thể thao, sở thông tin, đài truyền hình tỉnh, Cục trắc địa tỉnh, cục quản lý quyền sở hữu trí tuệ tỉnh…
- Ồ, có chuyện tốt như vậy sao? Bí thư Cát phụ trách mảng khoa giáo văn nghệ cũng có liên hệ với bên Ban Tuyên giáo chú, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hợp tác.
- Có bí thư Cát hỗ trợ thì chú sau khi tới Ban Tuyên giáo chắc làm việc cũng dễ dàng hơn. Bí thư Cát điều đi rồi, thị trưởng Tằng Ích được kế nhiệm chức bí thư thị ủy, chẳng qua không lập tức kiêm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh, cũng không vào thường vụ tỉnh ủy.
- Thị trưởng Tằng làm bí thư thị ủy, vậy chú nói ai sẽ thay chức thị trưởng? Nếu chú không đi thì sẽ là lựa chọn thích hợp, chẳng lẽ là phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn?
Hứa Lập nhíu mày, hắn dần cảm thấy có chút không đúng.
- Đừng suy nghĩ làm gì, lão Đổng vẫn ở yên không động, tân thị trưởng không phải người Tùng Giang chúng ta mà là nguyên phó giám đốc Sở nội vụ - Hải Đức.
- Hải Đức? Cháu không biết người này.
Hứa Lập căn bản không nghe nói qua người này. Dù sao Hứa Lập vốn chỉ là thị trưởng cấp huyện mà thôi, hắn không thể tiếp xúc được với vòng tròn trên tỉnh. hắn cùng lắm chỉ biết tên những người đứng đầu, còn cấp phó cả tỉnh có tới hàng trăm người, hắn có thể biết được mấy người chứ?
- Hải Đức này chú thật ra gặp mặt vài lần, chẳng qua tên này không dễ quan hệ.
Phạm Kiệt nhìn Hứa Lập rồi nói tiếp.
- Hôm nay cháu cũng đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở, thời gian trước cháu bận ở Vọng Giang nên có vài việc không tiện trao đổi qua điện thoại, bây giờ có một số việc chú cũng nên nói với cháu.
Hứa Lập thấy Phạm Kiệt rất nghiêm túc, hắn biết chuyện không đơn giản như mình nghĩ. Hắn vội vàng ngồi thẳng lưng chăm chú lắng nghe.
- Tỉnh Cát Lâm chúng ta tổng cộng có 8 đơn vị cấp thành phố, thị xã cùng với khu tự trị Triều Tiên cùng với ban quản lý Trường Bạch Sơn, bên dưới còn có 60 huyện thị. Mặc dù địa vị của tỉnh trong toàn quốc là không quá đặc biệt, các số liệu chủ yếu chỉ chiếm 2% cả nước. Trong đó diện tích là 18,74 triệu Km vuông, dân chư 25,23 triệu người, tổng GDP là 365,9 tỷ tệ.
Những số liệu này Hứa Lập cũng đã biết nhưng hắn vẫn cẩn thận lắng nghe vì hắn biết Phạm Kiệt tất nhiên còn có lời muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.