Chương 496: Quỷ gọi
Túy Tử Mộng Sinh
13/07/2015
Quỷ gọi
- Em không cần để ý tới bọn họ, chữa tốt cho bá phụ là được.
Do Khương Hữu Bằng không biết quan hệ giữa mình và Lữ gia là gì cho nên khi tới bệnh viện cũng không nói về mình mà chỉ hỏi thăm Lữ Tĩnh một chút, nhưng Khương Hữu Bằng cũng không biết đến giờ nhà họ Lữ cũng không biết thân phận thật sự của mình.
Hứa Lập cũng không có ý định làm gì Khương Hữu Bằng mà Khương Hữu Bằng đã chủ động trả viện phí cho nhà họ Lữ như vậy cũng có ý tốt với mình, Hứa Lập cũng muốn cho hắn cơ hội, chẳng qua tình huống cụ thể phải xem sau khi Triệu Quân kết án thì mới nói được.
Vài ngày sau đã tới ngày giết sâu bọ, ngày Hứa Lập đi lên tỉnh tham gia cuộc nghiên cứu ở cơ sở sắp tới gần. Lần này đi cũng mất nửa tháng nhưng tình hình Vọng Giang khiến Hứa Lập không yên lòng, từ khi Vương Định Bang đi thì Vọng Giang đã có biểu hiện khôi phục. Nhưng thị trưởng Tô Quảng Nguyên lại không gặp hắn, Hứa Lập không biết Tô Quảng Nguyên có suy nghĩ gì nữa. Mình mà đi thì mọi chuyện lớn nhỏ ở Vọng Giang đều do Tô Quảng Nguyên xử lý, dù mình có đám người Phương Bách Niên, còn có Triệu Quốc Khánh nhưng mọi chuyện phát sinh đều ảnh hưởng lớn tới đại sự. Mình ở tận Cát sơn cách Vọng Giang ít nhất cũng hơn 1000 dặm cũng không thể đi về ngay được.
Tô Quảng Nguyên cũng lâu không có hành động, như vậy mình phải ra tay trước.
Hứa Lập cân nhắc hồi lâu rồi mới cầm tài liệu mấy ngày trước Lưu Hồng Đào đưa tới về chương trình thu thập ý kiến nhân dân ở thị xã Vọng Giang. Hứa Lập đọc chăm chú một lượt thấy không có gì sai mới gọi Nhâm Minh Sơn nói:
- Minh Sơn, gọi điện báo với các thường ủy 9h sáng ngày mai tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy, đề tài nghiên cứu là về chương trình thu thập ý kiến nhân dân, bên Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sẽ do chủ nhiệm Lưu Hồng Đào cũng tham gia hội nghị. In chương trình này ra mấy bản, các vị thường vụ thị ủy mỗi người một bản.
- Vâng.
Minh Sơn nhận văn kiện nhưng không đọc nội dung trước mặt Hứa Lập mà về văn phòng mình, Nhâm Minh Sơn đọc chăm chú văn kiện.
Hứa Lập và chủ nhiệm Lưu Hồng Đào đã nghiên cứu về đề tài này rất lâu, ở Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc các phó chủ nhiệm đều tham dự với một đề tài nhất định.
Những người này đều tham gia quan trường rất lâu nên đương nhiên biết rõ đề tài này rất quan trọng và cũng bí mật. Ngay cả việc đánh văn kiện đều do một phó chủ nhiệm là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đánh từng chữ, người ngoài không thể biết được.
Nhâm Minh Sơn đọc văn kiện này mấy lần càng thêm bội phục Hứa Lập, văn kiện này chính là mượn dao giết người không thấy máu. Người cầm đao chính là Lưu Hồng Đào, Tô Quảng Nguyên cũng không thể phản kháng mà chỉ trơ mắt nhìn đao đâm vào ngực mình, ngay cả máu chảy cũng không thể giãy dụa.
Với hội nghị lần này Nhâm Minh Sơn cũng không dám sai người khác, nếu người ngoài biết được thì sẽ đắc tội thường ủy nhất là Tô Quảng Nguyên. Nhâm Minh Sơn gọi điện cho thường ủy nói rõ về đề tài hội nghị, các thường ủy nhận được điện thoại của Nhâm Minh Sơn khi nghe về đề tài là thu thập ý kiến nhân dân cũng rất để ý, vừa nghe là biết chuyện của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và chính phủ cũng không có quan hệ gì lớn với mình. Hơn nữa hội nghị lần này do Hứa Lập yêu cầu, giờ tại Vọng Giang Hứa Lập có danh vọng và quyền lực, đừng nói là một đề tài mà vấn đề có khó khăn hơn nữa chỉ cần một lời nói của Hứa Lập là quyết định xong. Hội nghị ngày mai chỉ tham gia cho có trình tự mà thôi.
Gọi điện có các thường vụ xong chỉ còn thị trưởng Tô Quảng Nguyên và phó thị trưởng thường trực Lăng Chí Viễn. Đầu tiên Nhâm Minh Sơn gọi điện cho Tô Quảng Nguyên.
Điện thoại bên kia có tiếng ồn, Tô Quảng Nguyên không có ở văn phòng chắc là ở bên ngoài, không biết là hắn bận việc gì:
- Vâng, thị trưởng Tô, tôi là Nhâm Minh Sơn, bí thư Hứa nói 9h sáng mai khai mạc hội nghị về các đề tài nghiên cứu ( Đề tài là thu thập ý kiến của nhân dân Vọng Giang).
- Nghiên cứu gì? Cậu chờ một chút.
Nhâm Minh Sơn có thể nghe rõ tiếng phanh ô tô khẩn cấp, một lúc sau tiếng nói cũng rõ ràng hơn, xem ra Tô Quảng Nguyên đã dừng xe vào ven đường nghe điện thoại:
- Ừ, Minh Sơn, giờ nói đi.
- Ngày mai 9 giờ sáng bí thư Hứa nói khai mạc hội nghị thường vụ thị ủy về các đề tài nghiên cứu ( Đề tài là thu thập ý kiến của nhân dân Vọng Giang), mời ngài tham gia.
Nhâm Minh Sơn nói rõ từng chữ từng câu.
Khi Nhâm Minh Sơn nói xong thì hồi lâu cũng không thấy Tô Quảng Nguyên nói gì, Nhâm Minh Sơn biết Tô Quảng Nguyên sợ bị tin tức này gây rối loạn. Sao tự nhiên Hứa Lập lại muốn thực hiện việc thu thập ý kiến nhân dân ở Vọng Giang:
- Minh Sơn, đã có đề tài chưa? Nếu có rồi thì cậu đưa cho tôi một bản, cứ đưa đến văn phòng tôi để về tôi xem một chút.
- Được, tôi cũng phải gửi tới ngài một bản.
Nhâm Minh Sơn không biết giờ Tô Quảng Nguyên đang phát hỏa nhưng lại nghe thấy tâm tình cấp bách của Tô Quảng Nguyên, nếu không hắn cũng không vội vàng muốn xem đề tài.
Tô Quảng Nguyên định đi tới thị xã Tùng Giang báo cáo công việc với thị trưởng Hải Đức, muốn hỏi Hải Đức ứng phó với Hứa Lập như thế nào. Từ khi Vương Định Bang đi, Tô Quảng Nguyên cũng thấy áp lực, hơn nữa áp lực không chỉ từ Hứa Lập mà còn từ nhân viên bên dưới.
Trong một thời gian Vọng Giang có không ít chuyện quan trọng, quyết sách quan trọng, những chuyện nhỏ mình cũng biết. Mọi chuyện cơ bản được tự quyết định chứ không cần trưng cầu ý kiến của mình, chủ yếu là thông báo cho mình biết mà thôi. Ngay cả với công việc bên chính quyền, Tô Quảng Nguyên cũng thấy lực bất tòng tâm, ở dưới có mấy phó thị trưởng, đặc biệt là phó thị trưởng thường trực Lăng Chí Viễn, bên mình có việc gì quan trọng đều xin chỉ thị Hứa Lập, không biết vị trí của mình đặt ở đâu? Về lâu dài hắn là một thị trưởng thì có lợi ích gì?
Trần Quốc Minh thậm chí đã hối hận vì sao lúc đầu mình để đồng tiền mê hoặc lại tin vào lời nói dối của Vương Định Bang.
Lúc ấy Vương Định Bang muốn đứng vững Vọng Giang, tiến tới uy hiếp Hứa Lập nên mới tìm đến Tô Quảng Nguyên. Chỉ qua một đêm nói chuyện khiến Tô Quảng Nguyên tin Hứa Lập sẽ không ngồi lâu ở vị trí này, sớm muộn gì cũng có chuyện lớn, nếu theo Hứa Lập sẽ tai bây vạ gió. Sau đó Vương Định Bang còn nhắc tới thị trưởng Tùng Giang Hải Đức, còn nhắc tới chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng.
Tô Quảng Nguyên biết mình cứ đàng hoàng đứng sau Hứa Lập thì khi Hứa Lập đi, vị trí bí thư thị ủy Vọng Giang sẽ là mình. Đến lúc đó không chỉ quyền lực một phương mà có khả năng thành cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở nhưng Tô Quảng Nguyên thấy việc này rất xa.
- Em không cần để ý tới bọn họ, chữa tốt cho bá phụ là được.
Do Khương Hữu Bằng không biết quan hệ giữa mình và Lữ gia là gì cho nên khi tới bệnh viện cũng không nói về mình mà chỉ hỏi thăm Lữ Tĩnh một chút, nhưng Khương Hữu Bằng cũng không biết đến giờ nhà họ Lữ cũng không biết thân phận thật sự của mình.
Hứa Lập cũng không có ý định làm gì Khương Hữu Bằng mà Khương Hữu Bằng đã chủ động trả viện phí cho nhà họ Lữ như vậy cũng có ý tốt với mình, Hứa Lập cũng muốn cho hắn cơ hội, chẳng qua tình huống cụ thể phải xem sau khi Triệu Quân kết án thì mới nói được.
Vài ngày sau đã tới ngày giết sâu bọ, ngày Hứa Lập đi lên tỉnh tham gia cuộc nghiên cứu ở cơ sở sắp tới gần. Lần này đi cũng mất nửa tháng nhưng tình hình Vọng Giang khiến Hứa Lập không yên lòng, từ khi Vương Định Bang đi thì Vọng Giang đã có biểu hiện khôi phục. Nhưng thị trưởng Tô Quảng Nguyên lại không gặp hắn, Hứa Lập không biết Tô Quảng Nguyên có suy nghĩ gì nữa. Mình mà đi thì mọi chuyện lớn nhỏ ở Vọng Giang đều do Tô Quảng Nguyên xử lý, dù mình có đám người Phương Bách Niên, còn có Triệu Quốc Khánh nhưng mọi chuyện phát sinh đều ảnh hưởng lớn tới đại sự. Mình ở tận Cát sơn cách Vọng Giang ít nhất cũng hơn 1000 dặm cũng không thể đi về ngay được.
Tô Quảng Nguyên cũng lâu không có hành động, như vậy mình phải ra tay trước.
Hứa Lập cân nhắc hồi lâu rồi mới cầm tài liệu mấy ngày trước Lưu Hồng Đào đưa tới về chương trình thu thập ý kiến nhân dân ở thị xã Vọng Giang. Hứa Lập đọc chăm chú một lượt thấy không có gì sai mới gọi Nhâm Minh Sơn nói:
- Minh Sơn, gọi điện báo với các thường ủy 9h sáng ngày mai tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy, đề tài nghiên cứu là về chương trình thu thập ý kiến nhân dân, bên Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sẽ do chủ nhiệm Lưu Hồng Đào cũng tham gia hội nghị. In chương trình này ra mấy bản, các vị thường vụ thị ủy mỗi người một bản.
- Vâng.
Minh Sơn nhận văn kiện nhưng không đọc nội dung trước mặt Hứa Lập mà về văn phòng mình, Nhâm Minh Sơn đọc chăm chú văn kiện.
Hứa Lập và chủ nhiệm Lưu Hồng Đào đã nghiên cứu về đề tài này rất lâu, ở Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc các phó chủ nhiệm đều tham dự với một đề tài nhất định.
Những người này đều tham gia quan trường rất lâu nên đương nhiên biết rõ đề tài này rất quan trọng và cũng bí mật. Ngay cả việc đánh văn kiện đều do một phó chủ nhiệm là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đánh từng chữ, người ngoài không thể biết được.
Nhâm Minh Sơn đọc văn kiện này mấy lần càng thêm bội phục Hứa Lập, văn kiện này chính là mượn dao giết người không thấy máu. Người cầm đao chính là Lưu Hồng Đào, Tô Quảng Nguyên cũng không thể phản kháng mà chỉ trơ mắt nhìn đao đâm vào ngực mình, ngay cả máu chảy cũng không thể giãy dụa.
Với hội nghị lần này Nhâm Minh Sơn cũng không dám sai người khác, nếu người ngoài biết được thì sẽ đắc tội thường ủy nhất là Tô Quảng Nguyên. Nhâm Minh Sơn gọi điện cho thường ủy nói rõ về đề tài hội nghị, các thường ủy nhận được điện thoại của Nhâm Minh Sơn khi nghe về đề tài là thu thập ý kiến nhân dân cũng rất để ý, vừa nghe là biết chuyện của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và chính phủ cũng không có quan hệ gì lớn với mình. Hơn nữa hội nghị lần này do Hứa Lập yêu cầu, giờ tại Vọng Giang Hứa Lập có danh vọng và quyền lực, đừng nói là một đề tài mà vấn đề có khó khăn hơn nữa chỉ cần một lời nói của Hứa Lập là quyết định xong. Hội nghị ngày mai chỉ tham gia cho có trình tự mà thôi.
Gọi điện có các thường vụ xong chỉ còn thị trưởng Tô Quảng Nguyên và phó thị trưởng thường trực Lăng Chí Viễn. Đầu tiên Nhâm Minh Sơn gọi điện cho Tô Quảng Nguyên.
Điện thoại bên kia có tiếng ồn, Tô Quảng Nguyên không có ở văn phòng chắc là ở bên ngoài, không biết là hắn bận việc gì:
- Vâng, thị trưởng Tô, tôi là Nhâm Minh Sơn, bí thư Hứa nói 9h sáng mai khai mạc hội nghị về các đề tài nghiên cứu ( Đề tài là thu thập ý kiến của nhân dân Vọng Giang).
- Nghiên cứu gì? Cậu chờ một chút.
Nhâm Minh Sơn có thể nghe rõ tiếng phanh ô tô khẩn cấp, một lúc sau tiếng nói cũng rõ ràng hơn, xem ra Tô Quảng Nguyên đã dừng xe vào ven đường nghe điện thoại:
- Ừ, Minh Sơn, giờ nói đi.
- Ngày mai 9 giờ sáng bí thư Hứa nói khai mạc hội nghị thường vụ thị ủy về các đề tài nghiên cứu ( Đề tài là thu thập ý kiến của nhân dân Vọng Giang), mời ngài tham gia.
Nhâm Minh Sơn nói rõ từng chữ từng câu.
Khi Nhâm Minh Sơn nói xong thì hồi lâu cũng không thấy Tô Quảng Nguyên nói gì, Nhâm Minh Sơn biết Tô Quảng Nguyên sợ bị tin tức này gây rối loạn. Sao tự nhiên Hứa Lập lại muốn thực hiện việc thu thập ý kiến nhân dân ở Vọng Giang:
- Minh Sơn, đã có đề tài chưa? Nếu có rồi thì cậu đưa cho tôi một bản, cứ đưa đến văn phòng tôi để về tôi xem một chút.
- Được, tôi cũng phải gửi tới ngài một bản.
Nhâm Minh Sơn không biết giờ Tô Quảng Nguyên đang phát hỏa nhưng lại nghe thấy tâm tình cấp bách của Tô Quảng Nguyên, nếu không hắn cũng không vội vàng muốn xem đề tài.
Tô Quảng Nguyên định đi tới thị xã Tùng Giang báo cáo công việc với thị trưởng Hải Đức, muốn hỏi Hải Đức ứng phó với Hứa Lập như thế nào. Từ khi Vương Định Bang đi, Tô Quảng Nguyên cũng thấy áp lực, hơn nữa áp lực không chỉ từ Hứa Lập mà còn từ nhân viên bên dưới.
Trong một thời gian Vọng Giang có không ít chuyện quan trọng, quyết sách quan trọng, những chuyện nhỏ mình cũng biết. Mọi chuyện cơ bản được tự quyết định chứ không cần trưng cầu ý kiến của mình, chủ yếu là thông báo cho mình biết mà thôi. Ngay cả với công việc bên chính quyền, Tô Quảng Nguyên cũng thấy lực bất tòng tâm, ở dưới có mấy phó thị trưởng, đặc biệt là phó thị trưởng thường trực Lăng Chí Viễn, bên mình có việc gì quan trọng đều xin chỉ thị Hứa Lập, không biết vị trí của mình đặt ở đâu? Về lâu dài hắn là một thị trưởng thì có lợi ích gì?
Trần Quốc Minh thậm chí đã hối hận vì sao lúc đầu mình để đồng tiền mê hoặc lại tin vào lời nói dối của Vương Định Bang.
Lúc ấy Vương Định Bang muốn đứng vững Vọng Giang, tiến tới uy hiếp Hứa Lập nên mới tìm đến Tô Quảng Nguyên. Chỉ qua một đêm nói chuyện khiến Tô Quảng Nguyên tin Hứa Lập sẽ không ngồi lâu ở vị trí này, sớm muộn gì cũng có chuyện lớn, nếu theo Hứa Lập sẽ tai bây vạ gió. Sau đó Vương Định Bang còn nhắc tới thị trưởng Tùng Giang Hải Đức, còn nhắc tới chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng.
Tô Quảng Nguyên biết mình cứ đàng hoàng đứng sau Hứa Lập thì khi Hứa Lập đi, vị trí bí thư thị ủy Vọng Giang sẽ là mình. Đến lúc đó không chỉ quyền lực một phương mà có khả năng thành cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở nhưng Tô Quảng Nguyên thấy việc này rất xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.