Chương 576: Rắn chuột một ổ
Túy Tử Mộng Sinh
10/08/2015
Người đi kiện trong cả nước muốn lên Bắc Kinh kiện tất nhiên sẽ tìm tới các ngành quan trọng có thể đồng tình với bọn họ. Nhưng những nơi này đều có cảnh sát canh gác, bọn họ căn bản không vào được cho nên chỉ có thể ở ngoài cửa. Mà lúc đó các ban ngành này sẽ yêu cầu đồn công an khu vực ra mặt, đồn công an sẽ tiến hành theo khu vực đầu tiên là đăng ký danh sách rồi thông báo cho chính quyền địa phương đến dẫn người về, đồng thời cũng sẽ gửi bản danh sách lên Cục tiếp dân quốc gia, làm như vậy cũng có nghĩa địa phương đó sẽ tăng thêm vụ việc tiếp dân không xử lý được.
Cũng là vì có các quy định liên quan như vậy nên mới cho người ta cơ hội để chạy chọt. Bình thường các văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của các tỉnh thành đều có quan hệ khá tốt với đồn công an mấy khu vực quan trọng tại Bắc Kinh, một khi có người địa phương mình tới kiện cáo thì đồn công an sẽ thông báo cho cán bộ ở văn phòng đại diện tỉnh đó tại Bắc Kinh, như vậy sẽ không cần đăng ký danh sách, không cần báo lên trên.
Mà đồn công an lúc này cũng được “thu hoạch”, đối phương sẽ không quên mang lại lợi ích cho bọn họ, mời cơm, mời đi chơi thậm chí là “trả kinh phí”, cứ giúp mỗi một người tỉnh đó không bị đưa vào danh sách người đi kiện thì sẽ trả cho đồn công an khoảng vài trăm đến vài ngàn tệ.
Mà đối với những người đã bị đưa vào danh sách gửi lên cấp trên thì càng khó xử lý ổn hơn, nhất định phải bỏ nhiều tiền hơn nữa để mong người của mấy cơ quan cấp trên xóa tên người tỉnh mình ra khỏi danh sách.
Theo Hứa Lập biết thì ở Vọng Giang cũng tồn tại tình huống như thế này, hơn nữa chỉ riêng tiền chi tiêu cho công việc này cũng mấy tới trăm ngàn thậm chí là mấy trăm ngàn. Nhưng đây cũng là điều bất đắc dĩ, người ra làm quan không chỉ là vì dân chúng mà còn vì tiền đồ của mình. Nếu như công tác tiếp dân xảy ra vấn đề thì sẽ miễn bàn, bảo sao ai cũng nói hiện nay không chỉ có mấy ngành công an, kiểm tra, tư pháp là kiếm được nhiều tiền, ngay cả cục tiếp dân ở cấp tỉnh, thị xã cũng là đơn vị béo bở.
Ngay cả một thị xã cấp huyện nho nhỏ như Vọng Giang cứ đến dịp lễ tết quan trọng là phải cử người tham gia một tổ công tác tiếp dân do tỉnh tổ chức mà lên Bắc Kinh xem có người ở Vọng Giang lên Bắc Kinh kiện không. Hứa Lập không tin văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh lại không biết cái này, lại không có chút liên lạc gì với đồn công an các khu vực trọng điểm.
Cho nên Hứa Lập khi nghe Hồ Gia Thần nói mấy đồng chí ở phân cục Thiên An Môn không nể mặt, chẳng những không thả người mà còn muốn báo cáo lên cấp trên; Hứa Lập không ngu tới mức tưởng chuyện thật sự không giải quyết được. Trong này sợ là có vấn đề, chẳng lẽ đám người Anh Phầm muốn giở trò làm khó mình?
Nhưng mình mới tới Bắc Kinh chưa lâu nên không tiện phát tác với Hồ Gia Thần. Hứa Lập đành nói:
- Anh ngăn bọn họ lại một chút, đừng để bọn họ báo cáo lên cấp trên. Tôi gọi điện cho đồng chí Anh Phàm xem y có biện pháp xử lý nào không?
Hứa Lập gọi điện thoại cho Anh Phàm nhưng bên kia lại truyền tới thông báo số máy hiện không liên lạc được. Hứa Lập bỏ điện thoại cười lạnh một tiếng. Chuyện tới bây giờ đã quá rõ ràng, đây căn bản là chuyện tốt đám người Anh Phàm, Hồ Gia Thần gây ra nhằm làm khó mình. Thực ra Hứa Lập có mặc kệ việc này cũng không sao, bây giờ chỉ là đầu năm, chỉ tiêu số người kiện bị đưa vào danh sách của tỉnh Cát Lâm còn không ít. Ở trong tỉnh lại có chủ tịch tỉnh Văn Thiên giúp mình, dù Mã Tuấn Tùng muốn gây phiền phức cho mình chỉ sợ cũng chỉ nói vài câu trên hội nghị mà thôi chứ không dao động được vị trí của mình.
Nhưng Hứa Lập lại có chút không cam lòng. Xem ra Anh Phàm vì đối phó mình mà dùng đến bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả biện pháp hại mình, hại người cũng dùng tới. Nếu mình tiếp tục mềm yếu sẽ khiến đối phương cho rằng mình dễ bị bắt nạt, mình cũng không được ai đồng tình. Lúc cần thiết mình phải cứng rắn lên mới được, ít nhất cũng đưa ra tiếng nói của bản thân khiến những người khác đặc biệt là người đang đứng ngoài quan sát thấy sự lợi hại của mình, miễn cho những người này cũng bỏ đá xuống giếng.
- Alo, Thôi Lâm, thủ tục làm xong chưa, cậu đi ra ngoài với tôi một chuyến.
Hứa Lập gọi Thôi Lâm sau đó hai người đi thẳng tới phân cục Thiên An Môn.
Hứa Lập tới cửa phân cục đã thấy Hồ Gia Thần đứng đây không ngừng đi qua đi lại có vẻ rất lo lắng. Hứa Lập xuống xe, Hồ Gia Thần đi lên chào lãnh đạo.
- Chủ nhiệm Hứa, lần này, lần này tôi thật sự không có biện pháp, bọn họ không nhận quà giống trước đây mà cố ý muốn báo cáo vụ việc này lên cấp trên.
- Hừ.
Hứa Lập cười lạnh một tiếng, mặc dù Hồ Gia Thần giỏi đóng kịch nhưng Hứa Lập vẫn nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt đối phương. Xem ra Hồ Gia Thần lần này sợ rằng không chỉ có không làm hết sức mà còn đứng giữa gây ra vụ việc này nếu không thì hắn đã che dấu được vẻ đắc ý kia.
- Trưởng phòng Hồ, tôi cho anh 15 phút để giải quyết việc này, nếu không giải quyết được thì chỉ có thể nói rõ anh không có năng lực thích hợp với vị trí hiện tại, tôi sẽ phản ánh với chủ tịch tỉnh Cát điều anh khỏi văn phòng Bắc Kinh.
Hồ Gia Thần không nghĩ tới Hứa Lập làm tuyệt như vậy, vì một vụ việc kiện này mà điều mình khỏi văn phòng Bắc Kinh. Mình đã công tác ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm, mạng lưới quan hệ của mình toàn bộ ở Bắc Kinh. Nếu mình thật sự bị điều về Cát Lâm thì mình lại giống cá bị bắt lên bờ, sẽ không thể xoay người lại. Hồ Gia Thần mặc dù đã nghe chính miệng Hứa Lập nói lời này nhưng hắn vẫn có chút không thể tin. Hứa Lập mới tới văn phòng Bắc Kinh chưa đầy tuần mà đã điều mình – trưởng phòng hành chính đi ư? Hắn còn muốn làm việc ở văn phòng Bắc Kinh này nữa không?
Nhìn vẻ giật mình của Hồ Gia Thần, Hứa Lập xua tay nhìn đồng hồ và lạnh lùng nói:
- Bây giờ là 10h, nếu như 10h15 anh còn không có tin tức tốt thì anh chuẩn bị quay về Cát Lâm đi.
Hứa Lập nói xong không nhìn Hồ Gia Thần, hắn xoay người cùng Thôi Lâm lên xe chờ kết quả.
Hồ Gia Thần ngẩn ra trong giây lát rồi mới có phản ứng. Hắn không biết Hứa Lập nói là thật hay không, cũng không biết Hứa Lập có năng lực điều chỉnh vị trí của mình hay không nhưng hắn vẫn có chút sợ hãi. Vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy của Hứa Lập làm Hồ Gia Thần hoảng hốt, nhìn Hứa Lập như một con sói đang nhìn con cừu non vậy.
Hồ Gia Thần đi sang bên lấy điện thoại di động ra gọi. Hứa Lập trên xe thấy biết ngay Hồ Gia Thần đang xin chỉ thị của Anh Phàm. Hứa Lập cười lạnh nói:
- Hừ, tên Hồ Gia Thần này và Anh Phàm là rắn chuột một ổ. Tôi sẽ ra tay với anh xem Anh Phàm có thể cứu được anh không.
Nhìn vẻ mặt Hứa Lập không được tốt, Thôi Lâm nói:
- Chủ nhiệm Hứa, văn phòng Bắc Kinh phức tạp như vậy ư? Ngay cả người một nhà cũng không quản được sao, nếu không mai tôi tìm bọn họ nói chuyện?
Thôi Lâm có ý gì, Hứa Lập đương nhiên biết, đây chính là muốn dùng nắm đấm để cho đám người Anh Phàm một bài học. Thôi Lâm mà ra tay thì dù có đánh trọng thương đám người Anh Phàm, bọn họ cũng không tìm được chứng cứ là do Thôi Lâm làm ra.
Cũng là vì có các quy định liên quan như vậy nên mới cho người ta cơ hội để chạy chọt. Bình thường các văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của các tỉnh thành đều có quan hệ khá tốt với đồn công an mấy khu vực quan trọng tại Bắc Kinh, một khi có người địa phương mình tới kiện cáo thì đồn công an sẽ thông báo cho cán bộ ở văn phòng đại diện tỉnh đó tại Bắc Kinh, như vậy sẽ không cần đăng ký danh sách, không cần báo lên trên.
Mà đồn công an lúc này cũng được “thu hoạch”, đối phương sẽ không quên mang lại lợi ích cho bọn họ, mời cơm, mời đi chơi thậm chí là “trả kinh phí”, cứ giúp mỗi một người tỉnh đó không bị đưa vào danh sách người đi kiện thì sẽ trả cho đồn công an khoảng vài trăm đến vài ngàn tệ.
Mà đối với những người đã bị đưa vào danh sách gửi lên cấp trên thì càng khó xử lý ổn hơn, nhất định phải bỏ nhiều tiền hơn nữa để mong người của mấy cơ quan cấp trên xóa tên người tỉnh mình ra khỏi danh sách.
Theo Hứa Lập biết thì ở Vọng Giang cũng tồn tại tình huống như thế này, hơn nữa chỉ riêng tiền chi tiêu cho công việc này cũng mấy tới trăm ngàn thậm chí là mấy trăm ngàn. Nhưng đây cũng là điều bất đắc dĩ, người ra làm quan không chỉ là vì dân chúng mà còn vì tiền đồ của mình. Nếu như công tác tiếp dân xảy ra vấn đề thì sẽ miễn bàn, bảo sao ai cũng nói hiện nay không chỉ có mấy ngành công an, kiểm tra, tư pháp là kiếm được nhiều tiền, ngay cả cục tiếp dân ở cấp tỉnh, thị xã cũng là đơn vị béo bở.
Ngay cả một thị xã cấp huyện nho nhỏ như Vọng Giang cứ đến dịp lễ tết quan trọng là phải cử người tham gia một tổ công tác tiếp dân do tỉnh tổ chức mà lên Bắc Kinh xem có người ở Vọng Giang lên Bắc Kinh kiện không. Hứa Lập không tin văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh lại không biết cái này, lại không có chút liên lạc gì với đồn công an các khu vực trọng điểm.
Cho nên Hứa Lập khi nghe Hồ Gia Thần nói mấy đồng chí ở phân cục Thiên An Môn không nể mặt, chẳng những không thả người mà còn muốn báo cáo lên cấp trên; Hứa Lập không ngu tới mức tưởng chuyện thật sự không giải quyết được. Trong này sợ là có vấn đề, chẳng lẽ đám người Anh Phầm muốn giở trò làm khó mình?
Nhưng mình mới tới Bắc Kinh chưa lâu nên không tiện phát tác với Hồ Gia Thần. Hứa Lập đành nói:
- Anh ngăn bọn họ lại một chút, đừng để bọn họ báo cáo lên cấp trên. Tôi gọi điện cho đồng chí Anh Phàm xem y có biện pháp xử lý nào không?
Hứa Lập gọi điện thoại cho Anh Phàm nhưng bên kia lại truyền tới thông báo số máy hiện không liên lạc được. Hứa Lập bỏ điện thoại cười lạnh một tiếng. Chuyện tới bây giờ đã quá rõ ràng, đây căn bản là chuyện tốt đám người Anh Phàm, Hồ Gia Thần gây ra nhằm làm khó mình. Thực ra Hứa Lập có mặc kệ việc này cũng không sao, bây giờ chỉ là đầu năm, chỉ tiêu số người kiện bị đưa vào danh sách của tỉnh Cát Lâm còn không ít. Ở trong tỉnh lại có chủ tịch tỉnh Văn Thiên giúp mình, dù Mã Tuấn Tùng muốn gây phiền phức cho mình chỉ sợ cũng chỉ nói vài câu trên hội nghị mà thôi chứ không dao động được vị trí của mình.
Nhưng Hứa Lập lại có chút không cam lòng. Xem ra Anh Phàm vì đối phó mình mà dùng đến bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả biện pháp hại mình, hại người cũng dùng tới. Nếu mình tiếp tục mềm yếu sẽ khiến đối phương cho rằng mình dễ bị bắt nạt, mình cũng không được ai đồng tình. Lúc cần thiết mình phải cứng rắn lên mới được, ít nhất cũng đưa ra tiếng nói của bản thân khiến những người khác đặc biệt là người đang đứng ngoài quan sát thấy sự lợi hại của mình, miễn cho những người này cũng bỏ đá xuống giếng.
- Alo, Thôi Lâm, thủ tục làm xong chưa, cậu đi ra ngoài với tôi một chuyến.
Hứa Lập gọi Thôi Lâm sau đó hai người đi thẳng tới phân cục Thiên An Môn.
Hứa Lập tới cửa phân cục đã thấy Hồ Gia Thần đứng đây không ngừng đi qua đi lại có vẻ rất lo lắng. Hứa Lập xuống xe, Hồ Gia Thần đi lên chào lãnh đạo.
- Chủ nhiệm Hứa, lần này, lần này tôi thật sự không có biện pháp, bọn họ không nhận quà giống trước đây mà cố ý muốn báo cáo vụ việc này lên cấp trên.
- Hừ.
Hứa Lập cười lạnh một tiếng, mặc dù Hồ Gia Thần giỏi đóng kịch nhưng Hứa Lập vẫn nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt đối phương. Xem ra Hồ Gia Thần lần này sợ rằng không chỉ có không làm hết sức mà còn đứng giữa gây ra vụ việc này nếu không thì hắn đã che dấu được vẻ đắc ý kia.
- Trưởng phòng Hồ, tôi cho anh 15 phút để giải quyết việc này, nếu không giải quyết được thì chỉ có thể nói rõ anh không có năng lực thích hợp với vị trí hiện tại, tôi sẽ phản ánh với chủ tịch tỉnh Cát điều anh khỏi văn phòng Bắc Kinh.
Hồ Gia Thần không nghĩ tới Hứa Lập làm tuyệt như vậy, vì một vụ việc kiện này mà điều mình khỏi văn phòng Bắc Kinh. Mình đã công tác ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm, mạng lưới quan hệ của mình toàn bộ ở Bắc Kinh. Nếu mình thật sự bị điều về Cát Lâm thì mình lại giống cá bị bắt lên bờ, sẽ không thể xoay người lại. Hồ Gia Thần mặc dù đã nghe chính miệng Hứa Lập nói lời này nhưng hắn vẫn có chút không thể tin. Hứa Lập mới tới văn phòng Bắc Kinh chưa đầy tuần mà đã điều mình – trưởng phòng hành chính đi ư? Hắn còn muốn làm việc ở văn phòng Bắc Kinh này nữa không?
Nhìn vẻ giật mình của Hồ Gia Thần, Hứa Lập xua tay nhìn đồng hồ và lạnh lùng nói:
- Bây giờ là 10h, nếu như 10h15 anh còn không có tin tức tốt thì anh chuẩn bị quay về Cát Lâm đi.
Hứa Lập nói xong không nhìn Hồ Gia Thần, hắn xoay người cùng Thôi Lâm lên xe chờ kết quả.
Hồ Gia Thần ngẩn ra trong giây lát rồi mới có phản ứng. Hắn không biết Hứa Lập nói là thật hay không, cũng không biết Hứa Lập có năng lực điều chỉnh vị trí của mình hay không nhưng hắn vẫn có chút sợ hãi. Vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy của Hứa Lập làm Hồ Gia Thần hoảng hốt, nhìn Hứa Lập như một con sói đang nhìn con cừu non vậy.
Hồ Gia Thần đi sang bên lấy điện thoại di động ra gọi. Hứa Lập trên xe thấy biết ngay Hồ Gia Thần đang xin chỉ thị của Anh Phàm. Hứa Lập cười lạnh nói:
- Hừ, tên Hồ Gia Thần này và Anh Phàm là rắn chuột một ổ. Tôi sẽ ra tay với anh xem Anh Phàm có thể cứu được anh không.
Nhìn vẻ mặt Hứa Lập không được tốt, Thôi Lâm nói:
- Chủ nhiệm Hứa, văn phòng Bắc Kinh phức tạp như vậy ư? Ngay cả người một nhà cũng không quản được sao, nếu không mai tôi tìm bọn họ nói chuyện?
Thôi Lâm có ý gì, Hứa Lập đương nhiên biết, đây chính là muốn dùng nắm đấm để cho đám người Anh Phàm một bài học. Thôi Lâm mà ra tay thì dù có đánh trọng thương đám người Anh Phàm, bọn họ cũng không tìm được chứng cứ là do Thôi Lâm làm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.