Chương 88: Thẻ tín dụng
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Nhân viên phục vụ đi rồi, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngồi xuống, Phạm Ngọc Hoa nhỏ giọng nói:
- Em sớm nghe nói đồ ăn ở đây đắt tiền, xa hoa nhưng không thể đắt như vậy được, ăn một bữa mà một van, còn ai dám đến ăn. Em ở đây có ít tiền, anh cầm lấy mà dùng.
Thấy Phạm Ngọc Hoa lấy ví ra muốn đưa tiền cho mình, Hứa Lập cười nói:
- Được rồi, mời em ăn một bữa mà thôi, anh có thể mời được. Anh đã nói với em rồi, anh cùng bạn học có mở một công ty, cổ phần ở công ty hàng năm anh cũng được không ít tiền.
- Nhưng có tiền không thể phung phí như vậy. Có tiền anh phải tiết kiệm, ít nhất để mua nhà chứ, dì và thúc thúc mùa đông còn phải dùng lò sưởi, anh sao lại phung phí thế.
Hứa Lập nghe xong tâm lý căng thẳng, sao mình lại quên chuyện này, huyện Giang Ninh nằm ở phía đông bắc đến mùa đông lúc lạnh nhất phải xuống tới âm ba mươi độ. Bố vì không muốn để nhà lạnh mà mỗi ngày đều phải nhóm lò đốt rất nhiều than, ông bị bệnh viêm phổi cũng chính là vì hàng năm nhóm lò sưởi ấm mà ra. Bây giờ mình có nhiều tiền nhưng lại chưa làm gì cho cha mẹ được, vẫn để bố mẹ ở trong căn hộ tập thể nhỏ đó, như vậy chính là phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ.
Hứa Lập nắm tay Phạm Ngọc Hoa nói:
- Cám ơn em, nếu không có em nhắc nhở anh đã quên rồi, anh đúng là bất hiếu.
Hai người đang nói chuyện thì nhân viên bán hàng đi tới với sắc mặt không tốt lắm, nói:
- Xin lỗi tiên sinh, thẻ tín dụng của ngài không đủ tiền.
- Cái gì? Không có chuyện đó được.
Hứa Lập kinh hãi, vừa nãy hắn đã lấy chiếc thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ, trong đó còn hơn trăm nghìn mà mình chưa bao giờ tiêu đến, sai giờ lại hết?
- Tiên sinh, bên trong chỉ có một ngàn, quả thật không đủ để thanh toán.
Nhân viên phục vụ nói.
Hứa Lập dù giật mình nhưng cũng không tiện cãi nhau với nhân viên phục vụ. Hắncầm lại thẻ tín dụng từ tay đối phương rồi lấy nốt mấy chiếc thẻ khác trong ví ra cho nhân viên phục vụ nói:
- Cô đi xem tấm thẻ này có thanh toán được hay không.
Nhân viên phục vụ thấy Hứa Lập đưa nhiều thẻ như vậy cũng không dám tỏ thái độ gì, y ngoan ngoãn đi tính tiền.
Phạm Ngọc Hoa nhỏ giọng nói:
- Anh có nhớ nhầm không? Nếu không em có mang thẻ, tiền lương của em ở trong đó, anh lấy mà dùng.
Hứa Lập biết Phạm Ngọc Hoa có lòng nhưng mình là đàn ông sao có thể dùng tiền của Phạm Ngọc Hoa, vậy bữa cơm này thành thế nào, mình không phải thành kẻ ăn bám sao.
Không nghĩ chỉ lát sau nhân viên phục vụ quay lại với sắc mặt xanh mét nói:
- Xin lỗi tiên sinh, mấy tấm thẻ này cũng không đủ tiền.
Nói xong hắn ném mấy tấm thẻ lên bàn.
- Cô.
Hứa Lập có chút tức giận, mỗi tấm thẻ ít nhất cũng có mười vạn, nhiều nhất có đến trăm vạn, sao không đủ tiền.
- Được rồi, được rồi, không nên tức giận, cô cầm thẻ này đi tính tiền này.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập rồi đưa thẻ của mình đưa nhân viên phục vụ, trong thẻ toàn bộ là tiền lương của Phạm Ngọc Hoa từ khi đi làm đến nay, cha mẹ cô không bảo cô đưa tiền cho họ mà nói muốn làm hồi môn cho Phạm Ngọc Hoa sau này.
Nhân viên phục vụ cầm thẻ của Phạm Ngọc Hoa, ánh mắt nhìn Hứa Lập của ả càng khác, trong đó rõ ràng là miệt thị Hứa Lập. Hứa Lập tức giận muốn đến đá cho cô ta mấy cái, nhưng gây chuyện với một nhân viên phục vụ, Hứa Lập thật không có mặt mũi làm chuyện này.
Không nghĩ nhân viên phục vụ kia đi năm phút rồi quay lại với vẻ mặt tức giận, ném thẻ lên bàn nói:
- Thẻ này cũng không có tiền, các người đùa tôi hả, không có tiền dám đến đây ăn cơm? Lại còn gọi toàn mấy món đắt tiền nữa.
Hứa Lập vốn định đi đến tát cho nhân viên phục vụ vài cái nhưng hắn cố nhịn rồi suy nghĩ. Hắn ngược lại không vội mà kéo Phạm Ngọc Hoa ngồi xuống rồi nói với nhân viên phục vụ:
- Đi gọi quản lý của cô đến đây.
Nhân viên phục vụ nghe nói gọi quản lý, ả nói:
- Các ngươi ăn cơm không trả tiền, lại còn muốn tìm quản lý? Quản lý chúng tôi không rảnh.
Hứa Lập nhìn nhân viên phục vụ với ánh mắt hung dữ, lạnh lùng nói:
- Tôi bảo cô đi gọi quản lý, cô không nghe thấy sao?
Thanh âm lạnh như vậy khiến Phạm Ngọc Hoa ngồi bên cũng rùng mình, càng đứng nói nhân viên phục vụ bị Hứa Lập trừng mắt nhìn. Ả chỉ cảm thấy thấy nhiệt độ xung quanh mình đột nhiên giảm xuống mười mấy độ như trời đông giá rét.
- Tôi, tôi đi gọi.
Nói xong nhân viên phục vụ đi nhanh. Trong mắt ả Hứa Lập chính là một kẻ côn đồ, loại người ăn cơm không trả tiền như vậy một nhân viên phục vụ như ả không thể nào đối phó được, hơn nữa mình cũng không đáng vì chuyện của khách sạn rồi để bị người ta đánh cho một trận.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập, trừ trong ánh mắt của cô Hứa Lập thấy sự lo lắng và nỗi sợ hãi, Hứa Lập nhẹ vỗ nhẹ nhàng an ủi Phạm Ngọc Hoa nói:
- Không sao đâu, vừa nãy họ nói thẻ anh không có tiền anh đã rất giận nhưng khi họ nói thẻ của em không có tiền anh lại không giận. Tiểu Hoa, em nói anh biết thẻ em có bao nhiêu tiền?
- Có hơn một vạn.
Phạm Ngọc Hoa không suy nghĩ nói với Hứa Lập.
- Với thẻ của em, em là người rõ ràng nhất, nếu có một vạn sao lại không đủ tính tiền?
- Đúng vậy, tiền lương của em cũng ở trong đó, em lại không tiêu đến, sao lại không có tiền?
Phạm Ngọc Hoa nghi hoặc nói.
Hứa Lập cười nói:
- Em không biết sao? Như vậy là có người cố ý trêu đùa chúng ta.
- Ai, ai lại đùa như vậy?
Phạm Ngọc Hoa suy nghĩ rồi kêu lên:
- Là Chu Thông, nhất định là tên tiểu nhân đó. Hừ em biết hắn là tiểu nhân bị thiệt thì sẽ không từ bỏ ý định mà.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Chính là tên tiểu nhân Chu Thông, chẳng qua đầu óc hắn thật có hạn.
- Sao anh lại nói như vậy? Hắn hại chúng ta đến giờ này không đi được, hắn nhất định đắc ý lắm.
- Chu Thông nếu thông minh sẽ nói thẻ anh không có tiền còn để em thanh toán là xong. Anh biết em đối với anh là thật lòng, nhưng nếu xuất hiện tình huống như thế kia thì em không nghĩ gì thì không có khả năng đó.
Phạm Ngọc Hoa nghĩ lại rồi gật đầu, đúng là Hứa Lập mời mình ăn cơm rồi kiên quyết dẫn mình đến Long Cung. Nhìn Hứa Lập cầm một tập thẻ nhưng một vạn cũng không có sau đó do mình trả tiền, dù chính mình không nói gì nhưng trong lòng nhất định có khúc mắc.
Hứa Lập nói tiếp:
- Nhưng giờ Chu Thông nói thẻ em không có tiền, ngược lại đã giúp anh, em nói đúng không.
Phạm Ngọc Hoa cau mày nhíu mặt rồi suy nghĩ, cô chợt lo lắng nói với Hứa Lập:
- Nhưng hắn nói thẻ chúng ta không có tiền, không để chúng ra thanh toán thì chúng ta phải làm gì.
- Em sớm nghe nói đồ ăn ở đây đắt tiền, xa hoa nhưng không thể đắt như vậy được, ăn một bữa mà một van, còn ai dám đến ăn. Em ở đây có ít tiền, anh cầm lấy mà dùng.
Thấy Phạm Ngọc Hoa lấy ví ra muốn đưa tiền cho mình, Hứa Lập cười nói:
- Được rồi, mời em ăn một bữa mà thôi, anh có thể mời được. Anh đã nói với em rồi, anh cùng bạn học có mở một công ty, cổ phần ở công ty hàng năm anh cũng được không ít tiền.
- Nhưng có tiền không thể phung phí như vậy. Có tiền anh phải tiết kiệm, ít nhất để mua nhà chứ, dì và thúc thúc mùa đông còn phải dùng lò sưởi, anh sao lại phung phí thế.
Hứa Lập nghe xong tâm lý căng thẳng, sao mình lại quên chuyện này, huyện Giang Ninh nằm ở phía đông bắc đến mùa đông lúc lạnh nhất phải xuống tới âm ba mươi độ. Bố vì không muốn để nhà lạnh mà mỗi ngày đều phải nhóm lò đốt rất nhiều than, ông bị bệnh viêm phổi cũng chính là vì hàng năm nhóm lò sưởi ấm mà ra. Bây giờ mình có nhiều tiền nhưng lại chưa làm gì cho cha mẹ được, vẫn để bố mẹ ở trong căn hộ tập thể nhỏ đó, như vậy chính là phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ.
Hứa Lập nắm tay Phạm Ngọc Hoa nói:
- Cám ơn em, nếu không có em nhắc nhở anh đã quên rồi, anh đúng là bất hiếu.
Hai người đang nói chuyện thì nhân viên bán hàng đi tới với sắc mặt không tốt lắm, nói:
- Xin lỗi tiên sinh, thẻ tín dụng của ngài không đủ tiền.
- Cái gì? Không có chuyện đó được.
Hứa Lập kinh hãi, vừa nãy hắn đã lấy chiếc thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ, trong đó còn hơn trăm nghìn mà mình chưa bao giờ tiêu đến, sai giờ lại hết?
- Tiên sinh, bên trong chỉ có một ngàn, quả thật không đủ để thanh toán.
Nhân viên phục vụ nói.
Hứa Lập dù giật mình nhưng cũng không tiện cãi nhau với nhân viên phục vụ. Hắncầm lại thẻ tín dụng từ tay đối phương rồi lấy nốt mấy chiếc thẻ khác trong ví ra cho nhân viên phục vụ nói:
- Cô đi xem tấm thẻ này có thanh toán được hay không.
Nhân viên phục vụ thấy Hứa Lập đưa nhiều thẻ như vậy cũng không dám tỏ thái độ gì, y ngoan ngoãn đi tính tiền.
Phạm Ngọc Hoa nhỏ giọng nói:
- Anh có nhớ nhầm không? Nếu không em có mang thẻ, tiền lương của em ở trong đó, anh lấy mà dùng.
Hứa Lập biết Phạm Ngọc Hoa có lòng nhưng mình là đàn ông sao có thể dùng tiền của Phạm Ngọc Hoa, vậy bữa cơm này thành thế nào, mình không phải thành kẻ ăn bám sao.
Không nghĩ chỉ lát sau nhân viên phục vụ quay lại với sắc mặt xanh mét nói:
- Xin lỗi tiên sinh, mấy tấm thẻ này cũng không đủ tiền.
Nói xong hắn ném mấy tấm thẻ lên bàn.
- Cô.
Hứa Lập có chút tức giận, mỗi tấm thẻ ít nhất cũng có mười vạn, nhiều nhất có đến trăm vạn, sao không đủ tiền.
- Được rồi, được rồi, không nên tức giận, cô cầm thẻ này đi tính tiền này.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập rồi đưa thẻ của mình đưa nhân viên phục vụ, trong thẻ toàn bộ là tiền lương của Phạm Ngọc Hoa từ khi đi làm đến nay, cha mẹ cô không bảo cô đưa tiền cho họ mà nói muốn làm hồi môn cho Phạm Ngọc Hoa sau này.
Nhân viên phục vụ cầm thẻ của Phạm Ngọc Hoa, ánh mắt nhìn Hứa Lập của ả càng khác, trong đó rõ ràng là miệt thị Hứa Lập. Hứa Lập tức giận muốn đến đá cho cô ta mấy cái, nhưng gây chuyện với một nhân viên phục vụ, Hứa Lập thật không có mặt mũi làm chuyện này.
Không nghĩ nhân viên phục vụ kia đi năm phút rồi quay lại với vẻ mặt tức giận, ném thẻ lên bàn nói:
- Thẻ này cũng không có tiền, các người đùa tôi hả, không có tiền dám đến đây ăn cơm? Lại còn gọi toàn mấy món đắt tiền nữa.
Hứa Lập vốn định đi đến tát cho nhân viên phục vụ vài cái nhưng hắn cố nhịn rồi suy nghĩ. Hắn ngược lại không vội mà kéo Phạm Ngọc Hoa ngồi xuống rồi nói với nhân viên phục vụ:
- Đi gọi quản lý của cô đến đây.
Nhân viên phục vụ nghe nói gọi quản lý, ả nói:
- Các ngươi ăn cơm không trả tiền, lại còn muốn tìm quản lý? Quản lý chúng tôi không rảnh.
Hứa Lập nhìn nhân viên phục vụ với ánh mắt hung dữ, lạnh lùng nói:
- Tôi bảo cô đi gọi quản lý, cô không nghe thấy sao?
Thanh âm lạnh như vậy khiến Phạm Ngọc Hoa ngồi bên cũng rùng mình, càng đứng nói nhân viên phục vụ bị Hứa Lập trừng mắt nhìn. Ả chỉ cảm thấy thấy nhiệt độ xung quanh mình đột nhiên giảm xuống mười mấy độ như trời đông giá rét.
- Tôi, tôi đi gọi.
Nói xong nhân viên phục vụ đi nhanh. Trong mắt ả Hứa Lập chính là một kẻ côn đồ, loại người ăn cơm không trả tiền như vậy một nhân viên phục vụ như ả không thể nào đối phó được, hơn nữa mình cũng không đáng vì chuyện của khách sạn rồi để bị người ta đánh cho một trận.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập, trừ trong ánh mắt của cô Hứa Lập thấy sự lo lắng và nỗi sợ hãi, Hứa Lập nhẹ vỗ nhẹ nhàng an ủi Phạm Ngọc Hoa nói:
- Không sao đâu, vừa nãy họ nói thẻ anh không có tiền anh đã rất giận nhưng khi họ nói thẻ của em không có tiền anh lại không giận. Tiểu Hoa, em nói anh biết thẻ em có bao nhiêu tiền?
- Có hơn một vạn.
Phạm Ngọc Hoa không suy nghĩ nói với Hứa Lập.
- Với thẻ của em, em là người rõ ràng nhất, nếu có một vạn sao lại không đủ tính tiền?
- Đúng vậy, tiền lương của em cũng ở trong đó, em lại không tiêu đến, sao lại không có tiền?
Phạm Ngọc Hoa nghi hoặc nói.
Hứa Lập cười nói:
- Em không biết sao? Như vậy là có người cố ý trêu đùa chúng ta.
- Ai, ai lại đùa như vậy?
Phạm Ngọc Hoa suy nghĩ rồi kêu lên:
- Là Chu Thông, nhất định là tên tiểu nhân đó. Hừ em biết hắn là tiểu nhân bị thiệt thì sẽ không từ bỏ ý định mà.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Chính là tên tiểu nhân Chu Thông, chẳng qua đầu óc hắn thật có hạn.
- Sao anh lại nói như vậy? Hắn hại chúng ta đến giờ này không đi được, hắn nhất định đắc ý lắm.
- Chu Thông nếu thông minh sẽ nói thẻ anh không có tiền còn để em thanh toán là xong. Anh biết em đối với anh là thật lòng, nhưng nếu xuất hiện tình huống như thế kia thì em không nghĩ gì thì không có khả năng đó.
Phạm Ngọc Hoa nghĩ lại rồi gật đầu, đúng là Hứa Lập mời mình ăn cơm rồi kiên quyết dẫn mình đến Long Cung. Nhìn Hứa Lập cầm một tập thẻ nhưng một vạn cũng không có sau đó do mình trả tiền, dù chính mình không nói gì nhưng trong lòng nhất định có khúc mắc.
Hứa Lập nói tiếp:
- Nhưng giờ Chu Thông nói thẻ em không có tiền, ngược lại đã giúp anh, em nói đúng không.
Phạm Ngọc Hoa cau mày nhíu mặt rồi suy nghĩ, cô chợt lo lắng nói với Hứa Lập:
- Nhưng hắn nói thẻ chúng ta không có tiền, không để chúng ra thanh toán thì chúng ta phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.