Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả
Chương 11:
Lâm Miên Miên
19/07/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: .
-------------------
Nếu như đã là chuyện mà bọn họ không biết thì hai đứa gà mờ như cô có nghĩ nát óc cũng không ra được:
Trần Bội nhìn Giản Nhân Nhân đang trầm tư suy nghĩ , cô biết tiếp theo đây sẽ rất khó mở lời, nhưng cũng không thể không hỏi :
-Này, Nhân Nhân...sau đó cậu có uống thuốc tránh thai khẩn cấp không ? Tuy là không tốt cho sức khoẻ nhưng dù sao vẫn hơn là mang thai.
Giản Nhân Nhân nhìn Trần Bội, phì cười một cái.
- Nếu cậu đã bảo Thẩm Tây Thừa đó có quyền có thế, cậu nói xem người ta có đồng ý cho tớ mang thai không? Họ có để một thai phụ như tớ quang minh chính đại bước vào nhà họ Thẩm không ? Cậu không phải lo đâu, anh ta cũng chưa đến nỗi tệ lắm, rất cẩn thận, có đeo bao mà.
Trần Bội nghĩ lại thấy mình có lẽ đã nghĩ thừa rồi, một người đàn ông như Thẩm Tây Thừa sao có thể không dùng biện pháp nào chứ. Nếu mà thế thật thì có lẽ anh ta giờ phải có cả đàn con cũng nên.
- Bây giờ mọi chuyện đều đã nói rõ ràng rồi. Tại sao vợ của giám đốc Trần lại không đến nữa, giám đốc Trần đích thân gọi điện thoại tới xin lỗi, còn cả lý do cậu được ở lại đoàn làm phim. Lúc đó tớ cứ tự hỏi sao trợ lí của Trình Bích Điền lại nói cậu có vây cánh sau lưng, bây giờ thì tớ đã hiểu rồi.
Trần Bội nhìn Giản Nhân Nhân:
- Thực ra nhìn từ góc độ khác thì… Thẩm tiên sinh ra tay xử lí việc này, người trong tổ đều biết cậu có người chống lưng, thế nên mới không dám tuỳ tiện bắt nạt cậu nữa. Cậu xem, bây giờ Trình Bích Điền cũng có dám to tiếng với cậu nữa đâu.
Giản Nhân Nhân cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may mà Trần Bội chuyển chủ đề rất nhanh, không đến mức làm cho cô quá khó xử mà nói không nên lời.
Trước đây mẹ đã nói với cô, con gái cũng nên có lòng tự trọng, không thể quá dễ dãi. Nhưng nếu như một ngày thực sự xảy ra chuyện không may, cũng đừng quá đặt nặng chuyện đó.
Chính bởi những lời mẹ nói đã trở thành quan điểm và ăn sâu vào cô bao nhiêu năm nay, vậy nên sau khi trải qua những việc này, cô cũng không cho rằng bản thân đã mất đi thứ gì đó quá quan trọng.
Bởi vì gặp mặt với Thẩm Tây Thừa, lại thêm cuộc nói chuyện, Giản Nhân Nhân cả đêm không ngủ được. Cô rời khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài tập lời thoại. Ai ngờ vừa bước vào thang máy thì liền trông thấy Trình Bích Điền.
Đã muộn lắm rồi mà, sao cô ta vẫn chưa ngủ ?
Mắt Trình Bích Điền đỏ hoe, giống như đã khóc vậy.
Giản Nhân Nhân và cô ta không thân lắm, cũng không biết nên nói gì. Cả hai chào hỏi nhau xong thì đứng như tượng gỗ, không ai nói với ai câu nào.
Thực ra mấy ngày hôm nay sống gần nhau, cô cảm thấy kiểu của cô nàng Trình Bích Điền này khá khó gần, nhưng tính cách xem ra cũng tạm được. Ít nhất cô ta không còn làm khó cô nữa, mà cũng không thấy cô ta làm khó người khác. Yêu cầu đối với công việc cũng khá cao.
Thấy Trình Bích Điền ra ngoài mà không che chắn gì, Giản Nhân Nhân nhất thời không nhịn được bèn gọi cô ta lại:
- Chị Trình, bây giờ đã rất muộn rồi. Chị ra ngoài một mình không an toàn đâu.
Trình Bích Điền lườm cô:
- Liên quan gì đến cô.
Giản Nhân Nhân cảm thấy bản thân đúng là đi lo chuyện bao đồng, bèn không lên tiếng nữa. Cô ta thích đi đâu thì kệ.
Cô không trả lời, Trình Bích Điền lại nói :
- Nếu như cô đã lo tôi không an toàn thì đi cùng tôi đi.
Cái giọng điệu “Cô đã thành tâm như thế thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy” này là thế quái nào?
Giản Nhân Nhân ngáp một cái :
- Chị Trình, tôi đang hơi buồn ngủ ...
Tất nhiên là cô không muốn đi.
Ai mà biết được Trình Bích Điền muốn đi đâu.
- Buồn ngủ gì chứ, không phải cô muốn tập lời thoại sao? Đợi lát nữa tôi tập với cô là được chứ gì.
- Tôi không muốn...
Trình Bích Điền khẽ hắng giọng.
Giản Nhân Nhân thầm nghĩ, cô ta nói sẽ cùng cô tập lời thoại, sức cám dỗ này quả thực quá lớn. Thế là cô cũng dùng giọng điệu miễn cưỡng lúc nãy của Trình Bích Điền để đáp lại cô ta:
- Vậy được thôi.
Trình Bích Điền lạnh lùng hừ một tiếng.
Cái hay thì không học, cái xấu thì học nhanh thế, chẳng hiểu nổi cô nàng này có tiềm lực hay không nữa.
Ra khỏi khách sạn rồi, Giản Nhân Nhân mới phát hiện Trình Bích Điền là người có sở thích chạy đêm.
Cô bỗng nhiên thấy thật xấu hổ. Trình Bích Điền bây giờ đã là sao hạng A rồi, nhưng vì muốn giữ gìn vóc dáng mà liều mạng đến vậy. Còn cô thì vì tham ăn, lúc tối muộn hôm nay, nhân lúc Trần Bội không ở đó đã đi mua một suất khoai tây răng sói. Cô bây giờ nên tự sát trước mặt Trình Bích Điền mới phải.
- Chị Trình, chị không sợ gặp phải kẻ xấu à?
Chạy được mấy cây số, Giản Nhân Nhân thở hổn hển hỏi.
Sau bao nhiêu chuyện như thế, cô không dám chạy một mình buổi tối nữa.
Trình Bích Điền lại dùng ánh mắt bất cần lúc trước để nhìn cô :
- Gia đình tôi trước đây có mở võ quán.
- Hoá ra Trình tiểu thư là người trong giới võ lâm.
Giản Nhân Nhân đã quen với ánh mắt và giọng điệu đó của cô ta.
Ngay gần khách sạn có một cái công viên, giờ này ngoại trừ những đôi tình nhân đến đó thân mật còn lại không có ai khác. Giản Nhân Nhân và Trình Bích Điền ngồi trên thảm cỏ, không nói với nhau câu nào.
Vẫn là Trình Bích Điền phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Cô đừng tưởng ra ngoài chạy cùng tôi một đêm là đã thân thiết được với tôi.
- Tôi đâu có nghĩ như vậy.
- Sau này cô cũng đừng gọi tôi là chị Trình nữa, nếu còn gọi như vậy tôi sẽ xé rách mồm cô ra.
Giản Nhân Nhân đáp :
- Được.
Cô ngừng lại một chút rồi lại hỏi:
- Vậy tôi phải gọi chị là gì ?
Không thể nào gọi là “này” được. Gọi Bích Điền thì cô ta lại nói mình thân thiết quá.
Trình Bích Điền nghĩ một lát liền đáp:
- Dù sao cũng đừng gọi là chị.
Cô ta cũng chỉ lớn hơn Giản Nhân Nhân có năm tuổi thôi.
-Gọi trực tiếp tên chị người khác sẽ cho là tôi không lễ phép, vậy Bích Điền thì sao ?
Trình Bích Điền liếc xéo:
- Tôi với cô có thân thiết gì đâu.
- Vậy còn Điền Điền?
Giản Nhân Nhân hỏi dò.
- Buồn nôn chết đi được.
- Đúng là làm khó người khác quá mà.
Nhưng thấy tâm trạng của Trình Bích Điền đã khá hơn, Giản Nhân Nhân cảm thấy cuộc đấu khẩu này cũng coi như đáng lắm.
Sau đó, Trình Bích Điền tập với Giản Nhân Nhân một cảnh quay, tiện thể chỉ bảo cho cô, giúp cô học hỏi được không ít. Trước khi vào thang máy, Giản Nhân Nhân nói với Trình Bích Điền:
- Tôi có thể chạy bộ đêm mỗi ngày cùng chị được không ?
- Không được.
Trình Bích Đình không nể nang mà ấn luôn nút đóng cửa thang máy.
Thực ra Giản Nhân Nhân chẳng tò mò chút nào về chuyện đã xảy ra với Trình Bích Điền. Cô không nghĩ đến chuyện suy đoán, cũng không nghĩ đến chuyện nghe ngóng.
Trong giới giải trí này, cho dù là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, cũng sẽ có những chuyện mà không muốn để người khác biết.
Cô không có hứng thú với bí mật của người khác, mà cũng không có ham muốn đi thăm dò người khác.
Từ sau khi Thẩm Tây Thừa buông lời nói muốn kết hôn, bà Thẩm liền bận rộn cả ngày.
Thực ra trong lòng bà còn nôn nóng hơn cả chồng. Hai vợ chồng họ, một người tạo áp lực là đủ rồi. Cho nên từ trước đến giờ đều là bà đứng ra giảng hòa, chồng bà thì đóng vai vai phản diện.
Không nói quá chút nào, ở cái tuổi của bà, có nằm mơ thôi cũng muốn được bế cháu lắm rồi.
Bà Thẩm đối chiếu lại một lượt tuổi tác của các thiên kim chưa chồng trong giới. Tuy nói là không quan trọng tuổi tác, nhưng cũng không thể nhỏ hơn Tây Thừa quá nhiều được. Những cô gái mới hai mấy tuổi đầu thì tâm tính còn chưa ổn định, hoàn cảnh gia đình không được quá phức tạp. Dung mạo cũng phải đạt chuẩn, ít nhất cũng không được xấu. Phong thái và học thức cũng phải tương xứng.
Ngược lại là bà cụ Thẩm lại nhìn người rất thấu tình đạt lí, bà nói với con dâu :
- Đừng nói là điều kiện nọ điều kiện kia, đếm ngược ba đời thì nhà ta cũng từng là kẻ nghèo. Chỉ có một phương diện cần nhất, đó là phải được Tây Thừa thích. Chẳng lẽ con lại muốn con trai con giống như người khác, sống kiểu đồng sàng dị mộng sao ?
- Con chỉ là...
Cụ bà Thẩm khua tay một cái:
- Đừng nói những lời vô ích nữa. Con muốn sắp xếp để nó đi xem mặt, vậy phải hỏi nó trước đã. Dù sao thì chỉ cần Tây Thừa thích thì mẹ cũng sẽ thích.
Thẩm Tây Thừa cũng biết người nhà đang sắp xếp để anh đi xem mặt. Nếu như là vào lúc còn trẻ, anh nhất định sẽ phản kháng lại.
- Con trai, con xem có thích cô nào không ?
Bà Thẩm nói tên mấy cô gái đạt yêu cầu, rồi lại nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
- Mẹ cứ sắp xếp là được rồi.
Bà Thẩm thở dài một cái :
- Bà nội con đã nói chỉ cần con thích là được. Trước mẹ vẫn không hiểu, nhưng giờ cũng nghĩ thông rồi. Tây Thừa, nếu như con không muốn tiến tới với những cô gái này, mẹ cũng không ép con. Dẫu sao chuyện kết hôn cũng là chuyện lớn cả đời, mẹ bây giờ chỉ mong con tìm được người con thích để kết hôn. Cho dù không môn đăng hộ đối cũng được. Dù gì nhà họ Thẩm chúng ta cũng không cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của con để củng cố địa vị gia tộc.
- Vâng. - Thẩm Tây Thừa gật đầu.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của con trai, bà Thẩm chỉ có thể than thở trong lòng. Cái lúc thằng bé mới hai mươi mấy tuổi đầu, bà luôn phải lo cho nó. Tính cách thằng bé rất nghịch ngợm và quyết liệt, sợ nó sẽ gây ra chuyện. Bây giờ nó đã trưởng thành, chín chắn nhưng đôi lúc lại khiến bà cảm thấy có chút xa lạ.
Mấy đứa cháu trong nhà ai cũng muốn trở thành người tiếp quản Thẩm gia. Nhưng ai ai cũng hiểu, vị trí người tiếp quản đó không hề dễ làm.
Bây giờ bà vẫn chưa rõ, con trai bà có muốn kết hôn hay không. Lại càng không biết kiếp này con trai bà liệu còn gặp được người nó thích hay không.
* khoai tây răng sói : một món ăn của tỉnh Tứ Xuyên TQ.
Nguồn: .
-------------------
Nếu như đã là chuyện mà bọn họ không biết thì hai đứa gà mờ như cô có nghĩ nát óc cũng không ra được:
Trần Bội nhìn Giản Nhân Nhân đang trầm tư suy nghĩ , cô biết tiếp theo đây sẽ rất khó mở lời, nhưng cũng không thể không hỏi :
-Này, Nhân Nhân...sau đó cậu có uống thuốc tránh thai khẩn cấp không ? Tuy là không tốt cho sức khoẻ nhưng dù sao vẫn hơn là mang thai.
Giản Nhân Nhân nhìn Trần Bội, phì cười một cái.
- Nếu cậu đã bảo Thẩm Tây Thừa đó có quyền có thế, cậu nói xem người ta có đồng ý cho tớ mang thai không? Họ có để một thai phụ như tớ quang minh chính đại bước vào nhà họ Thẩm không ? Cậu không phải lo đâu, anh ta cũng chưa đến nỗi tệ lắm, rất cẩn thận, có đeo bao mà.
Trần Bội nghĩ lại thấy mình có lẽ đã nghĩ thừa rồi, một người đàn ông như Thẩm Tây Thừa sao có thể không dùng biện pháp nào chứ. Nếu mà thế thật thì có lẽ anh ta giờ phải có cả đàn con cũng nên.
- Bây giờ mọi chuyện đều đã nói rõ ràng rồi. Tại sao vợ của giám đốc Trần lại không đến nữa, giám đốc Trần đích thân gọi điện thoại tới xin lỗi, còn cả lý do cậu được ở lại đoàn làm phim. Lúc đó tớ cứ tự hỏi sao trợ lí của Trình Bích Điền lại nói cậu có vây cánh sau lưng, bây giờ thì tớ đã hiểu rồi.
Trần Bội nhìn Giản Nhân Nhân:
- Thực ra nhìn từ góc độ khác thì… Thẩm tiên sinh ra tay xử lí việc này, người trong tổ đều biết cậu có người chống lưng, thế nên mới không dám tuỳ tiện bắt nạt cậu nữa. Cậu xem, bây giờ Trình Bích Điền cũng có dám to tiếng với cậu nữa đâu.
Giản Nhân Nhân cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may mà Trần Bội chuyển chủ đề rất nhanh, không đến mức làm cho cô quá khó xử mà nói không nên lời.
Trước đây mẹ đã nói với cô, con gái cũng nên có lòng tự trọng, không thể quá dễ dãi. Nhưng nếu như một ngày thực sự xảy ra chuyện không may, cũng đừng quá đặt nặng chuyện đó.
Chính bởi những lời mẹ nói đã trở thành quan điểm và ăn sâu vào cô bao nhiêu năm nay, vậy nên sau khi trải qua những việc này, cô cũng không cho rằng bản thân đã mất đi thứ gì đó quá quan trọng.
Bởi vì gặp mặt với Thẩm Tây Thừa, lại thêm cuộc nói chuyện, Giản Nhân Nhân cả đêm không ngủ được. Cô rời khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài tập lời thoại. Ai ngờ vừa bước vào thang máy thì liền trông thấy Trình Bích Điền.
Đã muộn lắm rồi mà, sao cô ta vẫn chưa ngủ ?
Mắt Trình Bích Điền đỏ hoe, giống như đã khóc vậy.
Giản Nhân Nhân và cô ta không thân lắm, cũng không biết nên nói gì. Cả hai chào hỏi nhau xong thì đứng như tượng gỗ, không ai nói với ai câu nào.
Thực ra mấy ngày hôm nay sống gần nhau, cô cảm thấy kiểu của cô nàng Trình Bích Điền này khá khó gần, nhưng tính cách xem ra cũng tạm được. Ít nhất cô ta không còn làm khó cô nữa, mà cũng không thấy cô ta làm khó người khác. Yêu cầu đối với công việc cũng khá cao.
Thấy Trình Bích Điền ra ngoài mà không che chắn gì, Giản Nhân Nhân nhất thời không nhịn được bèn gọi cô ta lại:
- Chị Trình, bây giờ đã rất muộn rồi. Chị ra ngoài một mình không an toàn đâu.
Trình Bích Điền lườm cô:
- Liên quan gì đến cô.
Giản Nhân Nhân cảm thấy bản thân đúng là đi lo chuyện bao đồng, bèn không lên tiếng nữa. Cô ta thích đi đâu thì kệ.
Cô không trả lời, Trình Bích Điền lại nói :
- Nếu như cô đã lo tôi không an toàn thì đi cùng tôi đi.
Cái giọng điệu “Cô đã thành tâm như thế thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy” này là thế quái nào?
Giản Nhân Nhân ngáp một cái :
- Chị Trình, tôi đang hơi buồn ngủ ...
Tất nhiên là cô không muốn đi.
Ai mà biết được Trình Bích Điền muốn đi đâu.
- Buồn ngủ gì chứ, không phải cô muốn tập lời thoại sao? Đợi lát nữa tôi tập với cô là được chứ gì.
- Tôi không muốn...
Trình Bích Điền khẽ hắng giọng.
Giản Nhân Nhân thầm nghĩ, cô ta nói sẽ cùng cô tập lời thoại, sức cám dỗ này quả thực quá lớn. Thế là cô cũng dùng giọng điệu miễn cưỡng lúc nãy của Trình Bích Điền để đáp lại cô ta:
- Vậy được thôi.
Trình Bích Điền lạnh lùng hừ một tiếng.
Cái hay thì không học, cái xấu thì học nhanh thế, chẳng hiểu nổi cô nàng này có tiềm lực hay không nữa.
Ra khỏi khách sạn rồi, Giản Nhân Nhân mới phát hiện Trình Bích Điền là người có sở thích chạy đêm.
Cô bỗng nhiên thấy thật xấu hổ. Trình Bích Điền bây giờ đã là sao hạng A rồi, nhưng vì muốn giữ gìn vóc dáng mà liều mạng đến vậy. Còn cô thì vì tham ăn, lúc tối muộn hôm nay, nhân lúc Trần Bội không ở đó đã đi mua một suất khoai tây răng sói. Cô bây giờ nên tự sát trước mặt Trình Bích Điền mới phải.
- Chị Trình, chị không sợ gặp phải kẻ xấu à?
Chạy được mấy cây số, Giản Nhân Nhân thở hổn hển hỏi.
Sau bao nhiêu chuyện như thế, cô không dám chạy một mình buổi tối nữa.
Trình Bích Điền lại dùng ánh mắt bất cần lúc trước để nhìn cô :
- Gia đình tôi trước đây có mở võ quán.
- Hoá ra Trình tiểu thư là người trong giới võ lâm.
Giản Nhân Nhân đã quen với ánh mắt và giọng điệu đó của cô ta.
Ngay gần khách sạn có một cái công viên, giờ này ngoại trừ những đôi tình nhân đến đó thân mật còn lại không có ai khác. Giản Nhân Nhân và Trình Bích Điền ngồi trên thảm cỏ, không nói với nhau câu nào.
Vẫn là Trình Bích Điền phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Cô đừng tưởng ra ngoài chạy cùng tôi một đêm là đã thân thiết được với tôi.
- Tôi đâu có nghĩ như vậy.
- Sau này cô cũng đừng gọi tôi là chị Trình nữa, nếu còn gọi như vậy tôi sẽ xé rách mồm cô ra.
Giản Nhân Nhân đáp :
- Được.
Cô ngừng lại một chút rồi lại hỏi:
- Vậy tôi phải gọi chị là gì ?
Không thể nào gọi là “này” được. Gọi Bích Điền thì cô ta lại nói mình thân thiết quá.
Trình Bích Điền nghĩ một lát liền đáp:
- Dù sao cũng đừng gọi là chị.
Cô ta cũng chỉ lớn hơn Giản Nhân Nhân có năm tuổi thôi.
-Gọi trực tiếp tên chị người khác sẽ cho là tôi không lễ phép, vậy Bích Điền thì sao ?
Trình Bích Điền liếc xéo:
- Tôi với cô có thân thiết gì đâu.
- Vậy còn Điền Điền?
Giản Nhân Nhân hỏi dò.
- Buồn nôn chết đi được.
- Đúng là làm khó người khác quá mà.
Nhưng thấy tâm trạng của Trình Bích Điền đã khá hơn, Giản Nhân Nhân cảm thấy cuộc đấu khẩu này cũng coi như đáng lắm.
Sau đó, Trình Bích Điền tập với Giản Nhân Nhân một cảnh quay, tiện thể chỉ bảo cho cô, giúp cô học hỏi được không ít. Trước khi vào thang máy, Giản Nhân Nhân nói với Trình Bích Điền:
- Tôi có thể chạy bộ đêm mỗi ngày cùng chị được không ?
- Không được.
Trình Bích Đình không nể nang mà ấn luôn nút đóng cửa thang máy.
Thực ra Giản Nhân Nhân chẳng tò mò chút nào về chuyện đã xảy ra với Trình Bích Điền. Cô không nghĩ đến chuyện suy đoán, cũng không nghĩ đến chuyện nghe ngóng.
Trong giới giải trí này, cho dù là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, cũng sẽ có những chuyện mà không muốn để người khác biết.
Cô không có hứng thú với bí mật của người khác, mà cũng không có ham muốn đi thăm dò người khác.
Từ sau khi Thẩm Tây Thừa buông lời nói muốn kết hôn, bà Thẩm liền bận rộn cả ngày.
Thực ra trong lòng bà còn nôn nóng hơn cả chồng. Hai vợ chồng họ, một người tạo áp lực là đủ rồi. Cho nên từ trước đến giờ đều là bà đứng ra giảng hòa, chồng bà thì đóng vai vai phản diện.
Không nói quá chút nào, ở cái tuổi của bà, có nằm mơ thôi cũng muốn được bế cháu lắm rồi.
Bà Thẩm đối chiếu lại một lượt tuổi tác của các thiên kim chưa chồng trong giới. Tuy nói là không quan trọng tuổi tác, nhưng cũng không thể nhỏ hơn Tây Thừa quá nhiều được. Những cô gái mới hai mấy tuổi đầu thì tâm tính còn chưa ổn định, hoàn cảnh gia đình không được quá phức tạp. Dung mạo cũng phải đạt chuẩn, ít nhất cũng không được xấu. Phong thái và học thức cũng phải tương xứng.
Ngược lại là bà cụ Thẩm lại nhìn người rất thấu tình đạt lí, bà nói với con dâu :
- Đừng nói là điều kiện nọ điều kiện kia, đếm ngược ba đời thì nhà ta cũng từng là kẻ nghèo. Chỉ có một phương diện cần nhất, đó là phải được Tây Thừa thích. Chẳng lẽ con lại muốn con trai con giống như người khác, sống kiểu đồng sàng dị mộng sao ?
- Con chỉ là...
Cụ bà Thẩm khua tay một cái:
- Đừng nói những lời vô ích nữa. Con muốn sắp xếp để nó đi xem mặt, vậy phải hỏi nó trước đã. Dù sao thì chỉ cần Tây Thừa thích thì mẹ cũng sẽ thích.
Thẩm Tây Thừa cũng biết người nhà đang sắp xếp để anh đi xem mặt. Nếu như là vào lúc còn trẻ, anh nhất định sẽ phản kháng lại.
- Con trai, con xem có thích cô nào không ?
Bà Thẩm nói tên mấy cô gái đạt yêu cầu, rồi lại nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
- Mẹ cứ sắp xếp là được rồi.
Bà Thẩm thở dài một cái :
- Bà nội con đã nói chỉ cần con thích là được. Trước mẹ vẫn không hiểu, nhưng giờ cũng nghĩ thông rồi. Tây Thừa, nếu như con không muốn tiến tới với những cô gái này, mẹ cũng không ép con. Dẫu sao chuyện kết hôn cũng là chuyện lớn cả đời, mẹ bây giờ chỉ mong con tìm được người con thích để kết hôn. Cho dù không môn đăng hộ đối cũng được. Dù gì nhà họ Thẩm chúng ta cũng không cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của con để củng cố địa vị gia tộc.
- Vâng. - Thẩm Tây Thừa gật đầu.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của con trai, bà Thẩm chỉ có thể than thở trong lòng. Cái lúc thằng bé mới hai mươi mấy tuổi đầu, bà luôn phải lo cho nó. Tính cách thằng bé rất nghịch ngợm và quyết liệt, sợ nó sẽ gây ra chuyện. Bây giờ nó đã trưởng thành, chín chắn nhưng đôi lúc lại khiến bà cảm thấy có chút xa lạ.
Mấy đứa cháu trong nhà ai cũng muốn trở thành người tiếp quản Thẩm gia. Nhưng ai ai cũng hiểu, vị trí người tiếp quản đó không hề dễ làm.
Bây giờ bà vẫn chưa rõ, con trai bà có muốn kết hôn hay không. Lại càng không biết kiếp này con trai bà liệu còn gặp được người nó thích hay không.
* khoai tây răng sói : một món ăn của tỉnh Tứ Xuyên TQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.