Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả
Chương 32:
Lâm Miên Miên
19/07/2021
Nhóm: TTTV
Nguồn: .
----------------
Hai người hoàn toàn không thân thiết chụp ảnh cưới quả thực là chuyện khiến người ta lúng túng!
Đặc biệt là những lúc nhiếp ảnh gia yêu cầu họ phải ôm nhau, trao nhau nụ hôn thân mật:
Yêu cầu Thẩm Tây Thừa phải ôm Giản Nhân nhân như kiểu ôm lấy công chúa.
Yêu cầu họ phải nhìn đối phương thật đắm đuối.
Một ngày cứ vậy trôi qua, trên gương mặt Thẩm Tây Thừa cũng thoáng qua nét mệt mỏi, còn Giản Nhân Nhân lại càng không phải nói, cô mệt đến không thở nổi. Hiện giờ cô chẳng cảm nhận được kết hôn là chuyện tốt đẹp chút nào cả, chỉ riêng chụp ảnh cưới thôi đã thấy mệt rã rời rồi chứ chưa nói đến những chuyện khác nữa.
Cũng may mà cô còn nhanh nhẹn chọn đúng Đế Đô để chụp ảnh, bằng không nếu phải ra nước ngoài chụp, chắc sẽ còn mệt hơn nhiều.
Chụp ảnh xong đã là mười giờ tối, Giản Nhân Nhân và Trần Bội cùng nhau trở về nhà. Sau khi tắm xong tinh thần họ cũng phấn chấn hơn rất nhiều, hai người ngồi khoanh chân ăn khuya trên bộ sofa rộng rãi mà Thẩm phu nhân đem đến tặng.
Tất nhiên đồ ăn đêm chẳng phải từ mấy quán nướng ven đường dù ngon lành cũng không hợp vệ sinh, hay đồ ăn của dì sáu mươi tuổi hâm mộ Giản Nhân Nhân tặng đâu. Mà đây là thức ăn do thím Vương bên nhà họ Thẩm đích thân xuống bếp làm, còn có cả canh hầm nữa.
- Thì ra tổ yến có hương vị như này.
Trần Bội nếm thử một miếng, nói với Giản Nhân Nhân:
- Vẫn là nhờ vào phúc của cậu.
Thẩm gia quả thật rất chu đáo, cho dù đem thứ gì đến cũng là phần của hai người, chỉ riêng điểm này đã đủ làm Trần Bội ngưỡng mộ rồi. Trước đây cô và Nhậm Tâm Đồng đã gặp qua biết bao kẻ có tiền nhưng đều là loại mắt cao hơn đầu, chẳng bao giờ coi trọng những người như họ cả.
Giản Nhân Nhân trước giờ đều muốn vẫn luôn đau đáu một chuyện, chỉ có điều là mấy ngày gần đây mọi việc đều dồn dập ập đến, làm cho cô và Trần Bội không có thời gian chuyện trò riêng với nhau,
Cô do dự mất một hồi rồi hỏi:
- Bội Bội, tại sao lúc đầu cậu lại làm trợ lý cho Nhậm Tâm Đồng? Là vì cậu thích công việc này à?
Trần Bội lắc đầu, nhớ đến những ngày đầu tự nhiên cảm thấy không thở nổi.
- Lúc ấy tớ đến Đế Đô tìm việc, vừa lúc có chị bạn giới thiệu qua đây nên tớ cứ theo đó mà làm. Nhân Nhân, không giấu gì cậu, nếu không phải có cậu ở đây, có khi tớ sẽ đi tìm công việc văn phòng nào đó, hoặc có thể sẽ về quê.
Từ những ngày đầu về sống chung với Trần Bội đến nay, Giản Nhân Nhân cũng có thể nhận ra, tuy là Trần Bội có khả năng giao tiếp tốt hơn những người đồng trang lứa khác thế nhưng quả thật cô không thích hợp làm người quản lí.
Nói cho cùng bọn họ cũng đã trải qua bao chuyện ở nơi này, nhờ đó rút được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Từ ngày “Giản Nhân Nhân” gia nhập vào làng giải trí đầy hỗn loạn đến nay, Trần Bội đã luôn sát cánh bên cạnh cô, nhưng thật ra cả hai người họ cũng chỉ là những kẻ tay mơ mà thôi.
Nếu như ở ngành nghề khác, may ra có thể nâng đỡ nhau từ từ mà trưởng thành, nhưng trong cái giới giải trí hỗn loạn này, một người là tay mơ còn được, đến cả hai người đều là tay mơ thì khó mà tồn tại lâu dài được.
Cũng giống như chuyện của Tổng giám đốc Trần, không thể nói là Trần Bội đã sai được. Dù gì cô ấy cũng là người mới nên chưa thể học được cách giải quyết mọi chuyện êm đẹp trong tình cảnh khó khăn như thế. Trên cương vị là bạn bè thì Trần Bội không sai, nhưng với cương vị là người quản lí, để nghệ sĩ dưới tay mình quản lý bị người khác nẫng tay trên như thế đã là sai rồi.
Giản Nhân Nhân nhớ đến lời chú Thanh Minh từng nói, người chủ cũ của thân thể này không sống được lâu. Có đôi khi cô không tin vào số mệnh, cũng chẳng để tâm đến mấy trò mê tín dị đoan, thế nhưng tất thảy những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa rồi khiến cô chẳng thể làm ngơ được nữa.
Nếu như chủ cũ tự sát vì chuyện đó, với tư cách là người quản lí Trần Bội nên giải quyết như thế nào?
Giản Nhân Nhân đang định mở lời thì lần này Trần Bội đã cướp lời cô.
- Nhân Nhân, thực ra mấy ngày nay tớ đã muốn nói với cậu rồi! Với hiểu biết và năng lực hiện tại, tớ không thích hợp làm người quản lý. Mấy ngày trước trợ lý của Thẩm tiên sinh có nói chuyện với tớ, tớ nghĩ đợi cậu kết hôn xong, Thẩm tiên sinh nhất định sẽ sắp xếp cho cậu công ty mới và cả một trợ lý chuyên nghiệp hơn...
Giản Nhân Nhân rất ngạc nhiên, cô không ngờ là Thẩm Tây Thừa lại suy nghĩ đến cả chuyện này.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt của Trần Bội, phát hiện đối phương không có chút biểu cảm đau buồn hay tiếc nuối gì.
- Nhân Nhân, tớ rất muốn ở cùng cậu, nhưng tớ cũng biết bản thân không thể giúp đỡ được gì cho cậu.
Trần Bội khẽ mỉm cười giễu cợt.
- Nếu như ngày hôm đó tớ cẩn thận hơn một chút, để tâm nhiều hơn thì có thể ngày hôm nay sẽ không xảy ra những chuyện này. Mỗi khi nghĩ đến nó, tớ gần như không ngủ được, tuy cậu luôn tỏ ra không bận tâm những chuyện này nhưng tớ biết, trong lòng cậu vẫn luôn rất để tâm đến nó. Tớ cũng đã nghĩ kĩ rồi, với trình độ của tớ thì đến cánh cổng của Thẩm Thị cũng đừng mong đặt chân vào, bây giờ Thẩm tiên sinh đã đồng ý cho tớ một cơ hội, tớ cũng muốn thử một lần.
- Cậu đã quyết định chưa?
Giản Nhân Nhân hỏi.
Trần Bội gật đầu:
- Ừ, tớ đã quyết định rồi. Thực ra nếu như hôm tốt nghiệp chị ấy không giới thiệu cơ hội cho tớ, có lẽ tớ đã vào làm ở một công ty nào đó, Nhân Nhân, tớ xin lỗi.
- Vậy được rồi.
Tất nhiên Giản Nhân Nhân cũng có suy nghĩ riêng của mình, vốn dĩ cô muốn để Trần Bội đi theo học tập, bây giờ cô ấy cũng đã có dự tính riêng ở nơi tốt hơn, cô cũng không muốn níu kéo thêm.
Đối với cô hay Trần Bội mà nói, sự sắp xếp này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Trần Bội rất nhanh đã vui trở lại, kéo tay Giản Nhân Nhân nói:
- Đợi cậu kết hôn xong chúng ta sẽ không còn cơ hội ở cùng nhau nữa. Nhưng Nhân Nhân cậu yên tâm, khi nào cần tớ, cậu có thể gọi cho tớ bất cứ lúc nào. Hy vọng là Thẩm tiên sinh có thể tìm cho cậu được một người quản lý thật tốt, thật chuyên nghiệp, giống như là quản lý của Nhâm Tâm Đồng vậy! Tớ nghĩ tương lai của cậu nhất định sẽ rất xán lạn.
Giản Nhân Nhân đã từng đứng ở góc độ của người ngoài để nhận định, cô cũng nhận ra Trần Bội không phải là một người quản lí tốt. Tuy nhiên không thể phủ nhận được cô ấy là một người bạn tốt, mặc dù trước kia ít nhiều vì lợi ích riêng của bản thân, nhưng thực sự mà nói cô đối với chủ cũ cũng rất thực tâm.
Theo cô nghĩ, sở dĩ Trần Bội có thể quyết định dứt khoát như vậy không hẳn là do bị cám dỗ bởi danh tiếng của Thẩm thị, mà cô ấy thật lòng mong chủ cũ có thể sống thật tốt.
***
Sau khi về đến phòng, Giản Nhân Nhân lại không ngủ được, cô do dự một hồi bèn quyết định gọi điện cho Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa cũng mới về đến nhà chưa lâu, đang chuẩn bị tắm rửa thì nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên Nhân Nhân, anh nhấc máy lên và trả lời bằng giọng trầm ấm:
- Alo?
Giản Nhân Nhân không có thói quen lòng vòng, cô ngập ngừng một lát rồi hỏi thẳng:
- Là anh bảo trợ lý của anh đến tìm Bội Bội à?
Thẩm Tây Thừa ừ một tiếng:
- Xin lỗi.
- Không sao đâu.
Giản Nhân Nhân cũng không phải là người không biết tốt xấu.
- Em biết anh cũng là vì muốn tốt cho em.
- Tất cả mọi chuyện từ bé tới lớn tôi đều biết hết, tôi cho rằng Trần tiểu thư không thích hợp làm người quản lý.
Trong ấn tượng của Giản Nhân Nhân, đây là lần đầu tiên anh tự nói tự quyết, vì vậy cũng có chút bất ngờ. Nhưng nghe anh nói như vậy Giản Nhân Nhân cũng đã hiểu thêm đôi chút về ý định nghiêm túc của anh.
- Em biết, cho dù anh không nói, em cũng sẽ nói với Bội Bội, để cô ấy rèn luyện thêm một thời gian nữa đã. Em cũng sẽ nỗ lực học hỏi thêm nữa để có thể trở thành một diễn viên tốt.
Giản Nhân Nhân chầm chậm nói:
- Chỉ là, để Trần Bội đến Thẩm thị làm việc có phải là đã làm khó cho anh không ?
- Không đâu.
Thẩm Tây Thừa đáp lại rất nhanh:
- Tôi chỉ cho cô ấy cơ hội. Cô ấy là bạn em, lại chăm sóc em suốt một thời gian dài như thế, tuy rằng có những lúc không làm tròn trách nhiệm nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, cô ấy đối với em rất hết mình.
Giản Nhân Nhân vẫn cảm thấy thật ngại ngùng.
Cô không nói thêm gì, Thẩm Tây Thừa cũng không thúc giục cô, cứ như vậy đôi bên đều lặng im.
- Sau này sẽ không như vậy nữa.
Vẫn là Thẩm Tây Thừa phá vỡ bầu không khí yên lặng.
- Sau này tôi sẽ bàn bạc với em trước, sẽ không quyết định thay em việc gì khác.
- Là anh sợ em sẽ khó có thể mở lời với Trần Bội phải không? Vậy nên anh mới nói giúp em.
Giản Nhân Nhân không phải là kẻ ngốc, con người Thẩm Tây Thừa thế nào đều đã thể hiện rõ ràng. Cho dù là chuyện hệ trọng như giữ hay bỏ đứa bé, anh đều không quyết định thay cô, huống chi là chuyện nhỏ thế này. Anh làm như vậy có lẽ đã nghĩ đến với tính cách của cô sẽ khó có thể chủ động nói ra chuyện này, thế nên anh mới quyết định nói thay cô.
Thẩm Tây Thừa không từ chối cũng chẳng thừa nhân.
- Bội Bội không hợp làm người quản lý và em bây giờ cũng không hợp làm một diễn viên. Những điều này em đều hiểu và có lẽ anh cũng hiểu, vậy nên mới nghĩ đến tìm cho em một công ty khác tốt hơn, tìm một người quản lý mới giỏi hơn, như vậy em sẽ có một nơi chốn ổn định hơn, không sợ mình bơ vơ nữa.
Giọng nói của Giản Nhân Nhân lần này đã chân thành hơn rất nhiều.
- Thẩm Tây Thừa, cảm ơn anh.
Cô thực sự rất cảm kích anh.
Không phải vì anh đã giúp Bội Bội tìm được một chỗ tốt, cũng không phải vì anh tìm giúp cô một người quản lý mới, mà bởi vì cô cảm nhận được sau này anh thực sự sẽ toàn tâm toàn lực mà giúp đỡ cô phát triển sự nghiệp trong tương lai.
Nếu như không phải là vì ủng hộ cô, chắc chắn anh sẽ không làm những việc này.
Đó có lẽ là lý do khi cô kể về ước mơ của mình, anh đã chăm chú lắng nghe một cách nghiêm túc, cái gật đầu đồng ý lúc đó cũng xuất phát từ tấm lòng mà ra.
Đối với thân phận và địa vị của anh thì chuyện này quả thực là rất hiếm, cho dù là những người đàn ông bình thường cũng chưa chắc đã làm được điều này.
- Không cần.
Thẩm Tây Thừa trả lời lại.
Giản Nhân Nhân giây phút này cũng không biết phải nói thế nào.
Những lời nên nói cũng đã nói rồi, nên cảm ơn cô cũng đã cám ơn rồi.
Đang chuẩn bị kiếm lý do để ngắt điện thoại thì Thẩm Tây Thừa đột nhiên mở lời:
- Giản tiểu thư, ngày mai em có rảnh không?
- ...Có.
- Vậy trưa ngày mai tôi qua đón em. Vì thời gian khá gấp gáp nên chúng ta sẽ chọn tạm một chiếc nhẫn kim cương làm nhẫn cưới, sau đó tôi sẽ mua một chiếc khác bù lại cho em.
Giản Nhân Nhân biết, nhẫn cưới của người có tiền đều là đặt làm, sẽ được thiết kế kiểu dáng riêng, còn phải tìm kim cương phù hợp. Những công đoạn này không thể làm xong trong ngày một ngay hai được! Tuy nhiên họ phải tổ chức hôn lễ gấp ở dưới quê, mà trong nghi thức tất nhiên cần phải có nhẫn cưới, vì vậy đành tạm thời đi mua một cái.
Chỉ có điều, cô vẫn cảm thấy có chút không quen.
Là một cảm giác khác lạ không noi nên lời, đúng vậy, ngày hôm nay họ cùng nhau đi chụp ảnh cưới, ngày mai sẽ cùng đi mua nhẫn cưới, không biết chừng mấy ngày nữa còn đi đăng ký kết hôn. Mối quan hệ giữa họ đã định là vậy mà anh vẫn còn gọi cô bằng tên “Giản tiểu thư”, thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng xa cách.
Để phối hợp tốt với anh, Giản Nhân Nhân liền trả lời:
- Được thôi, Thẩm tiên sinh.
Cô đặt một tay lên bụng, nghĩ thầm trong lòng: “Con nghe thấy chưa, mẹ con và bố con thực sự là không thân nhau tí nào!”
Nguồn: .
----------------
Hai người hoàn toàn không thân thiết chụp ảnh cưới quả thực là chuyện khiến người ta lúng túng!
Đặc biệt là những lúc nhiếp ảnh gia yêu cầu họ phải ôm nhau, trao nhau nụ hôn thân mật:
Yêu cầu Thẩm Tây Thừa phải ôm Giản Nhân nhân như kiểu ôm lấy công chúa.
Yêu cầu họ phải nhìn đối phương thật đắm đuối.
Một ngày cứ vậy trôi qua, trên gương mặt Thẩm Tây Thừa cũng thoáng qua nét mệt mỏi, còn Giản Nhân Nhân lại càng không phải nói, cô mệt đến không thở nổi. Hiện giờ cô chẳng cảm nhận được kết hôn là chuyện tốt đẹp chút nào cả, chỉ riêng chụp ảnh cưới thôi đã thấy mệt rã rời rồi chứ chưa nói đến những chuyện khác nữa.
Cũng may mà cô còn nhanh nhẹn chọn đúng Đế Đô để chụp ảnh, bằng không nếu phải ra nước ngoài chụp, chắc sẽ còn mệt hơn nhiều.
Chụp ảnh xong đã là mười giờ tối, Giản Nhân Nhân và Trần Bội cùng nhau trở về nhà. Sau khi tắm xong tinh thần họ cũng phấn chấn hơn rất nhiều, hai người ngồi khoanh chân ăn khuya trên bộ sofa rộng rãi mà Thẩm phu nhân đem đến tặng.
Tất nhiên đồ ăn đêm chẳng phải từ mấy quán nướng ven đường dù ngon lành cũng không hợp vệ sinh, hay đồ ăn của dì sáu mươi tuổi hâm mộ Giản Nhân Nhân tặng đâu. Mà đây là thức ăn do thím Vương bên nhà họ Thẩm đích thân xuống bếp làm, còn có cả canh hầm nữa.
- Thì ra tổ yến có hương vị như này.
Trần Bội nếm thử một miếng, nói với Giản Nhân Nhân:
- Vẫn là nhờ vào phúc của cậu.
Thẩm gia quả thật rất chu đáo, cho dù đem thứ gì đến cũng là phần của hai người, chỉ riêng điểm này đã đủ làm Trần Bội ngưỡng mộ rồi. Trước đây cô và Nhậm Tâm Đồng đã gặp qua biết bao kẻ có tiền nhưng đều là loại mắt cao hơn đầu, chẳng bao giờ coi trọng những người như họ cả.
Giản Nhân Nhân trước giờ đều muốn vẫn luôn đau đáu một chuyện, chỉ có điều là mấy ngày gần đây mọi việc đều dồn dập ập đến, làm cho cô và Trần Bội không có thời gian chuyện trò riêng với nhau,
Cô do dự mất một hồi rồi hỏi:
- Bội Bội, tại sao lúc đầu cậu lại làm trợ lý cho Nhậm Tâm Đồng? Là vì cậu thích công việc này à?
Trần Bội lắc đầu, nhớ đến những ngày đầu tự nhiên cảm thấy không thở nổi.
- Lúc ấy tớ đến Đế Đô tìm việc, vừa lúc có chị bạn giới thiệu qua đây nên tớ cứ theo đó mà làm. Nhân Nhân, không giấu gì cậu, nếu không phải có cậu ở đây, có khi tớ sẽ đi tìm công việc văn phòng nào đó, hoặc có thể sẽ về quê.
Từ những ngày đầu về sống chung với Trần Bội đến nay, Giản Nhân Nhân cũng có thể nhận ra, tuy là Trần Bội có khả năng giao tiếp tốt hơn những người đồng trang lứa khác thế nhưng quả thật cô không thích hợp làm người quản lí.
Nói cho cùng bọn họ cũng đã trải qua bao chuyện ở nơi này, nhờ đó rút được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Từ ngày “Giản Nhân Nhân” gia nhập vào làng giải trí đầy hỗn loạn đến nay, Trần Bội đã luôn sát cánh bên cạnh cô, nhưng thật ra cả hai người họ cũng chỉ là những kẻ tay mơ mà thôi.
Nếu như ở ngành nghề khác, may ra có thể nâng đỡ nhau từ từ mà trưởng thành, nhưng trong cái giới giải trí hỗn loạn này, một người là tay mơ còn được, đến cả hai người đều là tay mơ thì khó mà tồn tại lâu dài được.
Cũng giống như chuyện của Tổng giám đốc Trần, không thể nói là Trần Bội đã sai được. Dù gì cô ấy cũng là người mới nên chưa thể học được cách giải quyết mọi chuyện êm đẹp trong tình cảnh khó khăn như thế. Trên cương vị là bạn bè thì Trần Bội không sai, nhưng với cương vị là người quản lí, để nghệ sĩ dưới tay mình quản lý bị người khác nẫng tay trên như thế đã là sai rồi.
Giản Nhân Nhân nhớ đến lời chú Thanh Minh từng nói, người chủ cũ của thân thể này không sống được lâu. Có đôi khi cô không tin vào số mệnh, cũng chẳng để tâm đến mấy trò mê tín dị đoan, thế nhưng tất thảy những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa rồi khiến cô chẳng thể làm ngơ được nữa.
Nếu như chủ cũ tự sát vì chuyện đó, với tư cách là người quản lí Trần Bội nên giải quyết như thế nào?
Giản Nhân Nhân đang định mở lời thì lần này Trần Bội đã cướp lời cô.
- Nhân Nhân, thực ra mấy ngày nay tớ đã muốn nói với cậu rồi! Với hiểu biết và năng lực hiện tại, tớ không thích hợp làm người quản lý. Mấy ngày trước trợ lý của Thẩm tiên sinh có nói chuyện với tớ, tớ nghĩ đợi cậu kết hôn xong, Thẩm tiên sinh nhất định sẽ sắp xếp cho cậu công ty mới và cả một trợ lý chuyên nghiệp hơn...
Giản Nhân Nhân rất ngạc nhiên, cô không ngờ là Thẩm Tây Thừa lại suy nghĩ đến cả chuyện này.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt của Trần Bội, phát hiện đối phương không có chút biểu cảm đau buồn hay tiếc nuối gì.
- Nhân Nhân, tớ rất muốn ở cùng cậu, nhưng tớ cũng biết bản thân không thể giúp đỡ được gì cho cậu.
Trần Bội khẽ mỉm cười giễu cợt.
- Nếu như ngày hôm đó tớ cẩn thận hơn một chút, để tâm nhiều hơn thì có thể ngày hôm nay sẽ không xảy ra những chuyện này. Mỗi khi nghĩ đến nó, tớ gần như không ngủ được, tuy cậu luôn tỏ ra không bận tâm những chuyện này nhưng tớ biết, trong lòng cậu vẫn luôn rất để tâm đến nó. Tớ cũng đã nghĩ kĩ rồi, với trình độ của tớ thì đến cánh cổng của Thẩm Thị cũng đừng mong đặt chân vào, bây giờ Thẩm tiên sinh đã đồng ý cho tớ một cơ hội, tớ cũng muốn thử một lần.
- Cậu đã quyết định chưa?
Giản Nhân Nhân hỏi.
Trần Bội gật đầu:
- Ừ, tớ đã quyết định rồi. Thực ra nếu như hôm tốt nghiệp chị ấy không giới thiệu cơ hội cho tớ, có lẽ tớ đã vào làm ở một công ty nào đó, Nhân Nhân, tớ xin lỗi.
- Vậy được rồi.
Tất nhiên Giản Nhân Nhân cũng có suy nghĩ riêng của mình, vốn dĩ cô muốn để Trần Bội đi theo học tập, bây giờ cô ấy cũng đã có dự tính riêng ở nơi tốt hơn, cô cũng không muốn níu kéo thêm.
Đối với cô hay Trần Bội mà nói, sự sắp xếp này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Trần Bội rất nhanh đã vui trở lại, kéo tay Giản Nhân Nhân nói:
- Đợi cậu kết hôn xong chúng ta sẽ không còn cơ hội ở cùng nhau nữa. Nhưng Nhân Nhân cậu yên tâm, khi nào cần tớ, cậu có thể gọi cho tớ bất cứ lúc nào. Hy vọng là Thẩm tiên sinh có thể tìm cho cậu được một người quản lý thật tốt, thật chuyên nghiệp, giống như là quản lý của Nhâm Tâm Đồng vậy! Tớ nghĩ tương lai của cậu nhất định sẽ rất xán lạn.
Giản Nhân Nhân đã từng đứng ở góc độ của người ngoài để nhận định, cô cũng nhận ra Trần Bội không phải là một người quản lí tốt. Tuy nhiên không thể phủ nhận được cô ấy là một người bạn tốt, mặc dù trước kia ít nhiều vì lợi ích riêng của bản thân, nhưng thực sự mà nói cô đối với chủ cũ cũng rất thực tâm.
Theo cô nghĩ, sở dĩ Trần Bội có thể quyết định dứt khoát như vậy không hẳn là do bị cám dỗ bởi danh tiếng của Thẩm thị, mà cô ấy thật lòng mong chủ cũ có thể sống thật tốt.
***
Sau khi về đến phòng, Giản Nhân Nhân lại không ngủ được, cô do dự một hồi bèn quyết định gọi điện cho Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa cũng mới về đến nhà chưa lâu, đang chuẩn bị tắm rửa thì nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên Nhân Nhân, anh nhấc máy lên và trả lời bằng giọng trầm ấm:
- Alo?
Giản Nhân Nhân không có thói quen lòng vòng, cô ngập ngừng một lát rồi hỏi thẳng:
- Là anh bảo trợ lý của anh đến tìm Bội Bội à?
Thẩm Tây Thừa ừ một tiếng:
- Xin lỗi.
- Không sao đâu.
Giản Nhân Nhân cũng không phải là người không biết tốt xấu.
- Em biết anh cũng là vì muốn tốt cho em.
- Tất cả mọi chuyện từ bé tới lớn tôi đều biết hết, tôi cho rằng Trần tiểu thư không thích hợp làm người quản lý.
Trong ấn tượng của Giản Nhân Nhân, đây là lần đầu tiên anh tự nói tự quyết, vì vậy cũng có chút bất ngờ. Nhưng nghe anh nói như vậy Giản Nhân Nhân cũng đã hiểu thêm đôi chút về ý định nghiêm túc của anh.
- Em biết, cho dù anh không nói, em cũng sẽ nói với Bội Bội, để cô ấy rèn luyện thêm một thời gian nữa đã. Em cũng sẽ nỗ lực học hỏi thêm nữa để có thể trở thành một diễn viên tốt.
Giản Nhân Nhân chầm chậm nói:
- Chỉ là, để Trần Bội đến Thẩm thị làm việc có phải là đã làm khó cho anh không ?
- Không đâu.
Thẩm Tây Thừa đáp lại rất nhanh:
- Tôi chỉ cho cô ấy cơ hội. Cô ấy là bạn em, lại chăm sóc em suốt một thời gian dài như thế, tuy rằng có những lúc không làm tròn trách nhiệm nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, cô ấy đối với em rất hết mình.
Giản Nhân Nhân vẫn cảm thấy thật ngại ngùng.
Cô không nói thêm gì, Thẩm Tây Thừa cũng không thúc giục cô, cứ như vậy đôi bên đều lặng im.
- Sau này sẽ không như vậy nữa.
Vẫn là Thẩm Tây Thừa phá vỡ bầu không khí yên lặng.
- Sau này tôi sẽ bàn bạc với em trước, sẽ không quyết định thay em việc gì khác.
- Là anh sợ em sẽ khó có thể mở lời với Trần Bội phải không? Vậy nên anh mới nói giúp em.
Giản Nhân Nhân không phải là kẻ ngốc, con người Thẩm Tây Thừa thế nào đều đã thể hiện rõ ràng. Cho dù là chuyện hệ trọng như giữ hay bỏ đứa bé, anh đều không quyết định thay cô, huống chi là chuyện nhỏ thế này. Anh làm như vậy có lẽ đã nghĩ đến với tính cách của cô sẽ khó có thể chủ động nói ra chuyện này, thế nên anh mới quyết định nói thay cô.
Thẩm Tây Thừa không từ chối cũng chẳng thừa nhân.
- Bội Bội không hợp làm người quản lý và em bây giờ cũng không hợp làm một diễn viên. Những điều này em đều hiểu và có lẽ anh cũng hiểu, vậy nên mới nghĩ đến tìm cho em một công ty khác tốt hơn, tìm một người quản lý mới giỏi hơn, như vậy em sẽ có một nơi chốn ổn định hơn, không sợ mình bơ vơ nữa.
Giọng nói của Giản Nhân Nhân lần này đã chân thành hơn rất nhiều.
- Thẩm Tây Thừa, cảm ơn anh.
Cô thực sự rất cảm kích anh.
Không phải vì anh đã giúp Bội Bội tìm được một chỗ tốt, cũng không phải vì anh tìm giúp cô một người quản lý mới, mà bởi vì cô cảm nhận được sau này anh thực sự sẽ toàn tâm toàn lực mà giúp đỡ cô phát triển sự nghiệp trong tương lai.
Nếu như không phải là vì ủng hộ cô, chắc chắn anh sẽ không làm những việc này.
Đó có lẽ là lý do khi cô kể về ước mơ của mình, anh đã chăm chú lắng nghe một cách nghiêm túc, cái gật đầu đồng ý lúc đó cũng xuất phát từ tấm lòng mà ra.
Đối với thân phận và địa vị của anh thì chuyện này quả thực là rất hiếm, cho dù là những người đàn ông bình thường cũng chưa chắc đã làm được điều này.
- Không cần.
Thẩm Tây Thừa trả lời lại.
Giản Nhân Nhân giây phút này cũng không biết phải nói thế nào.
Những lời nên nói cũng đã nói rồi, nên cảm ơn cô cũng đã cám ơn rồi.
Đang chuẩn bị kiếm lý do để ngắt điện thoại thì Thẩm Tây Thừa đột nhiên mở lời:
- Giản tiểu thư, ngày mai em có rảnh không?
- ...Có.
- Vậy trưa ngày mai tôi qua đón em. Vì thời gian khá gấp gáp nên chúng ta sẽ chọn tạm một chiếc nhẫn kim cương làm nhẫn cưới, sau đó tôi sẽ mua một chiếc khác bù lại cho em.
Giản Nhân Nhân biết, nhẫn cưới của người có tiền đều là đặt làm, sẽ được thiết kế kiểu dáng riêng, còn phải tìm kim cương phù hợp. Những công đoạn này không thể làm xong trong ngày một ngay hai được! Tuy nhiên họ phải tổ chức hôn lễ gấp ở dưới quê, mà trong nghi thức tất nhiên cần phải có nhẫn cưới, vì vậy đành tạm thời đi mua một cái.
Chỉ có điều, cô vẫn cảm thấy có chút không quen.
Là một cảm giác khác lạ không noi nên lời, đúng vậy, ngày hôm nay họ cùng nhau đi chụp ảnh cưới, ngày mai sẽ cùng đi mua nhẫn cưới, không biết chừng mấy ngày nữa còn đi đăng ký kết hôn. Mối quan hệ giữa họ đã định là vậy mà anh vẫn còn gọi cô bằng tên “Giản tiểu thư”, thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng xa cách.
Để phối hợp tốt với anh, Giản Nhân Nhân liền trả lời:
- Được thôi, Thẩm tiên sinh.
Cô đặt một tay lên bụng, nghĩ thầm trong lòng: “Con nghe thấy chưa, mẹ con và bố con thực sự là không thân nhau tí nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.