Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 6:

Lâm Miên Miên

19/07/2021

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: .

----------------------

Giản Nhân Nhân ở lại nhà trọ 4 ngày liền: Mỗi ngày, sau khi thức dậy ăn sáng, cô đều một mình đi đến chùa, dùng bữa trưa và bữa tối cùng với Thanh Minh đại sư.

Cô không phải mất công lặn lội đến đây chỉ ăn cơm không. Mấy ngày này, cô đã lén bỏ đến hơn 400 tệ vào hòm công đức trong chùa. Một mặt là muốn kính dâng đến Phật tổ, mặt khác cũng xem như chút tiền cơm hàng ngày tại đây.

Cơm ở trong chùa rất đơn giản. Trong sân còn trồng cà chua và dưa leo. Mấy ngày sau đó, cô cảm thấy da dẻ đẹp lên nhiều, đương nhiên cũng có thể là do trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn.

Giản Nhân Nhân và Thanh minh đại sư cũng dần thân thiết hơn. Chẳng qua là khi ở chùa, cô vẫn gọi cậu là Thanh Minh Đại sư, còn cậu gọi cô là Nhân Nhân thí chủ.

Cũng may cái tên chẳng qua cũng chỉ là biệt hiệu để xưng hô mà thôi. Ngay cả khi xưng hô không quá thân thiết, hai ngày tiếp theo, mối quan hệ của họ vẫn tốt lên theo hướng bạn bè.

Giản Nhân Nhân được biết Thanh Minh từ khi nhỏ xíu đã ở đây. Trụ trì sư phụ nói, cậu sinh ra không bao lâu thì được đặt ở trước của chùa, từ nhỏ đến lớn đều sống ở bên trong chùa này. Nhưng Thanh Minh chính thức quy y cửa phật là sau khi cậu tốt nghiệp đại học.

Trên mạng nói rằng, yêu cầu đối với Hòa thượng bây giờ rất khắt khe.

Xem ra là nói thật.

Mặc dù chưa chính thức xuống tóc, nhưng khi đó Thanh Minh vẫn rất nghiêm khắc tuân thủ quy định Phật môn. Xưa nay đều không ăn mặn, cũng rất ít khi cùng bạn bè đi chơi. Khoảng thời gian học đại học thì luôn gắng học hành chăm chỉ. Hoạt động giải trí duy nhất chính là xem phim, đến cả quán karaoke cũng không ghé qua bao giờ. Các bạn học có lẽ cũng cảm thấy cậu rất vô vị, nên về sau cũng không có gọi cậu đi cùng nữa. Sau khi tốt nghiệp, cậu quay về Chùa, cho nên lại càng ít liên hệ với bạn bè.

-Đại sư, người chưa từng nghĩ sẽ đi tìm lại bố mẹ của mình sao. - Giản Nhân Nhân cùng Thanh Minh đi dạo sau núi, cô hiếu kỳ hỏi.

Thanh Minh nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu hướng ánh nhìn về phía xa xa, đôi mắt vẫn trong trẻo như trước:

- Bọn họ bỏ rơi tôi, tất nhiên là có lý do của họ. Những năm gần đây cũng không tới tìm tôi, chắc đã định vứt bỏ huyết thống của mình rồi. Nếu như giờ tôi đi tìm họ, chẳng phải là quấy rầy làm phiền đến cuộc sống của họ sao?

Khi cậu nói những lời này, bất luận là giọng điệu hay ánh mắt đều không có lấy một tia oán hận.

Giản Nhân Nhân tự mình than thở. Nếu như chuyện như vậy cũng xảy ra đối với cô, rất khó để cô có thể không oán trách cha mẹ chút nào được.

- Vậy cậu không trách họ sao ?- Giản Nhân Nhân cảm thấy tủi thân thay cho Thanh Minh - Sinh ra cậu nhưng lại không nuôi dưỡng cậu, đây là kiểu bố mẹ gì chứ.

Thanh Minh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười:

- Trách ? Có thể cuộc sống của họ cũng rất khó khăn, có thể họ cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình. Hơn nữa, họ đã sinh ra tôi, cho tôi cơ thể khỏe mạnh. Tôi nên cảm ơn bọn họ mới đúng. Họ để cho tôi có thể hít thở không khí, để cho tôi có thể nhìn thấy thế giới này, vậy tại sao tôi phải trách họ?.

Cậu thật có tấm lòng lương thiện, cũng rất độ lượng nữa.

Nói chuyện cùng với cậu ta khiến tâm trạng cô cũng trở nên bình yên hơn, giống như không có một chút áp lực nào vậy.

- Ngày mai tôi phải đi rồi. - Giản Nhân Nhân thở dài. - Không đợi được Trụ trì quay về. Có điều, khi ông ấy quay về, cậu cứ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn qua cho tôi nhé.

Thanh Minh ngẩn người liền hỏi:

- Cô phải đi rồi sao?

- Haizz, tôi trở về để quay phim. Chính là diễn thể loại phim truyền hình ấy.



Giản Nhân Nhân trải qua mấy ngày nay cùng với Thanh Minh, cô cảm thấy tìm được lại niềm vui lạc quan trước đây. Đã không có cách nào trở về với thân thể cũ của cô, vậy chi bằng hãy sống tốt với cuộc sống trước mắt.

Giản Nhân Nhân thật sự mang ước mơ trở thành đại minh tinh nổi tiếng, tất nhiên cô không thể tùy ý thay đổi ước mơ của Giản Nhân Nhân được. Hơn nữa cô cũng muốn xem xem, diễn viên rốt cuộc là như thế nào?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Giản Nhân Nhân lại gục đầu xuống.

- Tôi căn bản là không biết diễn, cũng không được học hành bài bản, không biết có diễn tốt được không nữa.

Thanh Minh động viên cô:

- Tôi cảm thấy cô nhất định sẽ diễn rất tốt. Không ai phù hợp làm đại minh tinh hơn cô đâu.

Lần đầu gặp cô, liền cảm thấy tương lai cô không phải người bình thường. Đây là con đường mà cô thích, những người như cô nhất định có thể tỏa sáng.

Giản Nhân Nhân sờ lên khuôn mặt mình:

- Cậu nói đúng, khuôn mặt này thật sự rất đẹp. Có được điều kiện tốt như vậy, chỉ cần tôi nỗ lực hết mình, mong là có thể diễn tốt...

Tự khen bản thân mình

Thanh Minh ngược lại cảm thấy cô ấy rất đáng yêu

Lúc Giản Nhân Nhân xuống núi. Thanh Minh đứng từ nơi cao nhất nhìn theo bóng lưng cô, ánh nắng hoàng hôn trải dài trên mặt đất, trong lòng cậu thì thầm.

“Nhân Nhân thí chủ, mong cô vạn sự như ý.”

****

Khi Giản Nhân Nhân trở về phòng trọ, Trần Bội đang thu dọn hành lý. Bởi vì đây là lần đầu tiên Nhân Nhân tham gia vào đoàn quay phim cho nên cô không yên tâm, cứ đòi cùng theo đến.

- Cậu nói có kỳ lạ không chứ, bà vợ của Giám đốc Trần không thấy đến nữa. Giám đốc Trần lại còn chịu nhận lỗi trước mặt tớ. - Trần Bội vừa thu xếp hành lý vừa cười nói, - Không biết trúng gió gì, mà đến cả tiền hôm trước mời ông ta ăn cơm, ông ta cũng bảo trợ lý trả lại cho mình.

Trần Bội nói đến đấy mới chợt nhớ ra, không chừng giám đốc Trần là một vết sẹo lớn trong lòng Nhân Nhân. Cô vội vàng im lặng rồi lập tức chuyển sang chuyện khác:

- Đúng rồi Nhân Nhân, hôm nay cậu muốn ăn gì? Không biết đồ ăn của đoàn làm phim như thế nào nữa. Hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon. Lẩu hay hải sản bây giờ nhỉ.

Giản Nhân Nhân cũng cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ. Ngày hôm đó cô không được tỉnh táo, nhưng cũng biết vị giám đốc Trần kia cực kỳ bỉ ổi, làm sao lại có chuyện như thế này được?

Cô chợt nhớ ra trong túi còn tấm danh thiếp của người đàn ông kia, hình như như là giám đốc của công ty gì đó. Chẳng lẽ anh ta đã biết hết mọi chuyện nên tìm đến bắt bí Giám đốc Trần.

Cũng có thể là thế lắm. Giản Nhân Nhân lôi tấm danh thiếp trong túi ra, khẽ lẩm nhẩm:

- Thẩm...Tây Thừa?

Nhớ đến cái đêm hỗn loạn đó, cô lại lắc lắc đầu, rồi đem danh thiếp ném vào thùng rác bên cạnh. Cứ cho là về sau mà thật sự có chuyện gì, cô cũng không thể làm phiền đến người ta được. Chẳng lẽ coi chuyện của đêm ấy như một quân bài đi tìm anh ta? Cô không làm nổi chuyện như vậy.

Lúc Giản Nhân Nhân cùng với Trần Bội chuẩn bị ra ngoài đi ăn, cô lại nghĩ tới việc sau còn phải tồn tại trong làng giải trí. Cho dù trước kia chỉ là quần chúng đứng ngoài, cô cũng biết giới giải trí này cực kỳ phức tạp; nói không chừng, một ngày nào đó xảy ra chuyện lớn mà cô không thể giải quyết nổi thì sao. Nghĩ thế, cô vội vàng quay lại phòng tìm lại tấm danh thiếp kia trong thùng rác ở góc nhà, bỏ lại vào ngăn tủ trên đầu giường ngủ.

Sẵn trong tay đang có tiền, Giản Nhân Nhân với Trần Bội quyết định đi ăn một bữa hoành tráng. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, chí ít trong lúc chìm vào giấc ngủ, cô cũng không bi quan nữa.

Thanh Minh nói đúng, chết không giải quyết được chuyện gì hết. Chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng là có thể.



Cô phải bảo vệ thân thể này thật tốt. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa, cô có thể trở về với thân thể trước đây của mình, chủ nhân của thân thể này cũng sẽ trở về đây.

*****

Giản Nhân Nhân đảm nhận vai nữ hạng 4 trong bộ phim này. Là tỳ nữ thân cận của nữ chính, một mực trung thành với nữ chính. Sau đó vì bảo vệ cho nữ chính mà chết, khiến cho nữ thực sự trở nên độc ác.

Nữ chính là Trình Bích Điền, là nữ diễn viên rất nổi tiếng. Cô debut được 5 năm. 2 năm gần đây mới bắt đầu nổi lên. Hiện giờ cô nàng vẫn tập trung vào mảng phim truyền hình, nhưng gần đây cũng có nhận một vài bộ phim điện ảnh tình cảm hài. Lượng vé bán ra cũng không tồi, có thể coi là đã tăng được cảm giác tồn tại với công chúng.

Trình Bích Điền hiện giờ có danh tiếng, cũng có mối tốt, vì thế nên cát xê của cô ta cũng không hề thấp. Là một trong số không ít những diễn viên thế hệ mới, cô ta cũng được coi như một gương mặt nổi bật. Vì thế cô ta đương nhiên sẽ không thèm để ý đến vai nữ hạng 4 trong đoàn phim là ai. Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy Giản Nhân Nhân, cô ta vẫn bị nghẹn một cái.

Những năm trước kia, khi cô ta chưa có tên tuổi thì chỉ có thể đảm nhận vai nữ hạng 3, hạng 4 trong đoàn làm phim. Hiện tại đã nổi tiếng rồi, tính khí có phần cao ngạo. Hai năm gần đây luôn được người khác nịnh nọt dỗ dành, nên khi vừa nhìn thấy Giản Nhân Nhân, cô ta liền nổi giận, trực tiếp đi tìm đạo diễn.

-Đạo diễn Trương, tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với ông ? - Trình Bích Điền ỷ vào việc mình có chỗ dựa phía sau nên nói chuyện với đạo diễn cũng chẳng khách sáo gì.

Đạo diễn nhìn cô ta với vẻ mặt sửng sốt. Mặc dù cũng có chút bất mãn đối với những lời nói và hành động của Trương Bích Điền, nhưng vẫn phải kiềm chế lại. Ông nghi ngờ hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Chú của Trương Bích Điền là một người giàu có mới nổi lên gần đây. Bộ phim này cũng do ông chú ấy bỏ tiền đầu tư, cho nên đạo điễn đối xử với Trình Bích Điền vô cùng khách sáo.

- Đạo diễn Trương, quan hệ của ông với chú tôi tốt thế. Ông không nên bẫy tôi như vậy chứ. - Thái độ của Trình Bích Điền vẫn không thay đổi, - Vai nữ thứ 4 này là sao đây? Chẳng lẽ định vả mặt tôi lúc phim công chiếu sao?

Casting vai nữ hạng 4 không phải ông ta, ông ta đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhận nỗi oan này rồi. Có điều ông ta lại cực kỳ tò mò, rốt cuộc vai nữ hạng 4 này là ai mà có thể khiến cho Trình Bích Điền mất bình tĩnh đến thế?

Khoảnh khắc đạo diễn Trương nhìn thấy Giản Nhân Nhân, ông ta lập tức hiểu ngay vì sao Trình Bích Điền lại nổi giận như vậy.

Bất luật là so về dáng người hay khí chất, khi Trình Bích Điền và Giản Nhân Nhân đứng cạnh nhau, thì cô ta chỉ làm nền cho Giản Nhân Nhân mà thôi.

Thật ra, không phải là chưa có trường hợp, nhan sắc của nữ chính bị nữ phụ vượt qua như vậy. Chỉ có điều, trường hợp rõ ràng thế này mới là lần đầu.

Có thể tượng tượng ra, sau khi bộ phim này được công chiếu, nhất định không ít người sẽ mang hai vai diễn ra so sánh. Với tính khí của Trình Bích Điền, cô ta chịu được mới là lạ.

Thực ra Trình Bích Điền cũng rất xinh đẹp. Có điều vẻ đẹp của cô ta là vẻ đẹp đại trà, không có cá tính. Lý do nổi lên được, trừ chuyện có vẻ ngoài khiến người khác yêu mến ra, đương nhiên là khả năng diễn xuất của cô nàng.

Vốn dĩ, nếu Trình Bích Điền đi theo dạng vai tì nữ thì hoàn toàn không vấn đề, nhưng bản thân cô hình như cũng không có mong muốn đó.

Giản Nhân Nhân thì khác. Ông ta đã gặp không ít các nữ minh tinh, thẩm mỹ cũng chai lỳ rồi. Vậy nhưng cô vẫn khiến hai mắt đạo diễn tỏa sáng.

Nếu như Giản Nhân Nhân gặp được cơ hội thích hợp, cộng thêm khả năng diễn xuất không quá tệ, đợi thêm một thời gian nữa, việc nổi tiếng hoàn toàn không khó.

Nhưng trước mắt phải dỗ dành Trình Bích Điền cái đã. Dù sao cô ta cũng là minh tinh, lượng fan cũng không phải là ít.

Đạo diễn cảm thấy đáng tiếc. Vẫn may phần đất diễn của vai nữ hạng 4 có thể quay sau, còn có thể tìm người khác, nhiều diễn viên dự bị cũng nhiều. Nghĩ vậy, ông ta liền để trợ lý của mình đến tìm Giản Nhân Nhân, cho cô phương thức liên lạc của một đoàn phim, bảo cô liên hệ bên đó xem có vai nào thích hợp không. Xem như đền bù cho cô.

Thật ra, đạo điễn cũng cảm thấy rất khó. Tướng mạo của Giản Nhân Nhân quá xuất chúng. Để diễn vai phụ, gặp phải diễn viên chính như Trình Bích Điền thì sẽ khiến người ta không vui. Nếu là vai chính, chưa nói đến chuyện không có chống lưng, thì cô cũng không có năng lực ấy,

Giản Nhân Nhân cùng với Trần Bội ở chung một phòng. Nhưng ngày mai cả hai đều phải rời đi, khiến cho tâm tình không thể nào tốt hơn được, cũng chẳng có tâm trạng mà ăn cơm nữa.

Tương lai phía trước vô cùng tăm tối. Giản Nhân Nhân bước vào toilet, nhìn lên gương mặt mình được phản chiếu trong gương.

Lần đầu tiên cô nhận ra, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook