Chương 29: Hưng phấn
Khuyết Danh
17/02/2024
"Chẳng phải lúc đó ngươi cũng ngự tọa ở Trường Uyên sao?"
“Ngự tọa chỉ có thể có một người, từ lúc ngươi trở thành ngự toạ của Tử Doanh, ta cũng chỉ là một Người Gác Đêm bình thường."
Hai bên đối diện với nhau
'Vương Thủ Dạ lại nói: "Ngươi có biết vì sao ta đã từng phải lập lời tuyên thệ nặng nề và cam tâm tình nguyện trấn thủ Trường Uyên, vĩnh viễn không bao giờ trở về nhìn Cửu Châu không?"
Sở Dạ lắc đầu.
Khóe miệng Vương Thủ Dạ chợt xuất hiện một nụ cười, ông ta tự kể chuyện xưa cho Sở Dạ: "Đã từng có. một thiếu niên bị bắt nạt từ nhỏ, sống không bằng chết"
"Hắn cho rằng, cả đời này hẳn chỉ có thể sống như vậy cho đến khi hắn chết đi.”
"Thế nhưng sau đó hắn gặp một người con g
Nói đến đây, Vương Thủ Dạ nhìn Sở Dạ với ánh mất hoài niệm và nói: "Đó là một người rất tốt bụng cũng là một nữ nhân xinh đẹp."
Sở Dạ thì lại rất bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?”
Vương Thủ Dạ nói: 'Nàng ấy đã dành cho thiếu niên ấy sự tôn trọng mà hắn chưa bao giờ có cũng như mang lại sự hy vọng mà người thiếu niên ấy chưa bao giờ có.”
“Thậm chí còn giúp thiếu niên đó luyện tập thành công một pháp quyết do Đại Đế lưu lại, để cho thiếu niên đó có tư cách đứng thắng người ở thiên hạ này."
"Nhưng nô lệ là nô lệ!"
"Luôn có những người không muốn nhìn thấy một người đã từng sống trong vũng bùn, đứng cao hơn họ”
"Cuối cùng, thiếu niên kia bị phế đi toàn gân cốt trên cơ thể, lại rơi xuống vũng bùn một lần nữa, nhưng nữ nhân kia đã cứu được hắn."
"Điều kiện để thiếu niên kia có thể sống sót đó. chính là cả đời này, hai người đó sẽ không bao giờ gặp nhau nữa."
"Lần từ biệt đó lại thực sự là mãi mãi.”
Câu chuyện xưa mà Vương Thủ Dạ kể rất ngắn, giong điệu cũng rất thờ ơ, như thể thiếu niên trong truyện xưa kia và nữ nhân trong chuyện xưa đó không hề liên quan gì đến ông ta.
Chẳng qua là, bất cứ ai cũng có thể nghe ra Vương Thủ Dạ chính thiếu niên trong chuyện xưa.
'Vương Thủ Dạ cũng không nói gì về những chuyện đã xảy ra sau đó.
Nhưng mà Sở Dạ lại thoải mái mim cười và sâu sắc nói: "Thế giới này quá bẩn, không nhìn cũng không sao."
"Nhưng người ta yêu chôn cất tại Cửu Châu, kế tục thiên mệnh, lên ngôi hoàng đế, đó là hy vọng duy nhất để hồi sinh nàng ấy.”
Sau đó Vương Thủ Dạ nhìn về phía chân trời mênh mông.
Ông ta lại nói tiếp: "Bây giờ, hy vọng cuối cùng này cũng đã tan vỡ."
"Ta cũng nên đi rồi."
Vừa dứt lời, Vương Thủ Dạ cũng đã đi về phía Yêu. 'Vương Đại Thao.
Nhìn bóng lưng của Vương Thủ Dạ, Sở Dạ biết là lão đầu này đã chết tâm rồi.
Bởi vì niềm hy vọng của ông ta đã tan vỡ, nhưng mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, cũng như phải gánh chịu hậu quả từ sự lựa chọn của chính mình.
Cho nên dù Sở Dạ có thể ngăn cản, thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.
'Vương Thủ Dạ vừa thả lỏng một tay ở phía sau vừa bước lên từng bước từng bước một.
Nhẹ nhàng nỉ non: "Đợi tám nghìn năm!"
Không ngờ lại chờ đợi sự xuất hiện của Đại Thao, có lẽ, đây là số mệnh.
Lúc này, trong tay phải của ông ta có một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, không biết là thanh trường kiếm đó đã xuất hiện trong tay Vương Thủ Dạ từ lúc nào.
Trên thân thanh trường kiếm khắc hai chữ "Cửu Thiên."
Đúng tám ngàn năm trước, Vương Thủ Dạ đã dùng Cửu Thiên Kiếm để chém Yêu Vương Đại Thao.
Khoảnh khắc Cửu Thiên Kiếm xuất hiện, cơ thể của Đại Thao run lên một cách kỳ lạ không rõ lý do.
Dường như là đang sợ hãi.
Chẳng qua là nỗi sợ này cũng không xuất phát từ Đệ Ngũ Kinh Hồng.
Mà nó xuất phát từ bản năng cơ thể của Đại Thao.
Đột nhiên, Vương Thủ Dạ quét qua không khí và nhảy thắng vào mây xanh.
'Đứng giằng co với cơ thể cao lớn của Đại Thao.
Sự tương phản rõ rệt giống như một con kiến làm rung chuyển ngọn núi.
Bi tráng không thể giải thích được.
'Vương Thủ Dạ cầm Cửu Thiên Kiếm trong tay và giơ cao lên đỉnh đầu.
Tay trái ngưng quyết, tay phải cầm kiếm.
Trong miệng ngâm tụng lời thề của Người Gác Đêm.
“Trấn thủ Trường Uyên, chấp đao dạ hành."
“Cuộc đời này như vậy, quãng đời còn lại cũng giống nhau!
“Người Gác Đêm Tử Doanh Vương Thủ Dạ mời ngự tọa xem."
Giọng nói của Vương Thủ Dạ lan truyền và làm lay động toàn bộ Hoang Vực, Sở Dạ ngẩng đầu nhìn ra xa.
Vô số người tu hành trong Hoang Vực cũng ngắng đầu nhìn ra xa.
Ngoại trừ Sở Dạ, chưa một ai từng nghe đến cái tên Vương Thủ Dạ này.
Cũng không một ai biết danh tính thực sự của 'Vương Thủ Dạ.
Nhưng vào lúc này, bởi vì Vương Thủ Dạ kêu hô mà địa vị của Vương Thủ Dạ ở trong lòng vô số người tu hành bỗng nhiên tăng lên.
Giống như một thác đổ xuống sông, điên cưồng gào thét không dừng lại.
'Vương Thủ Dạ xuất kiếm chém Yêu Vương chỉ để bảo vệ những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai.
Ánh sáng đỏ mờ ảo ban đầu của Cửu Thiên Kiếm cũng phá tan bầu trời vào lúc này.
Bất cứ ai ở trong Hoang Vực cũng đều có thể chứng kiến lưồng ánh sáng chói lọi đó. Đều có thể cảm nhân được kiếm ý hủy thiên diệt địa này.
“Ngự tọa chỉ có thể có một người, từ lúc ngươi trở thành ngự toạ của Tử Doanh, ta cũng chỉ là một Người Gác Đêm bình thường."
Hai bên đối diện với nhau
'Vương Thủ Dạ lại nói: "Ngươi có biết vì sao ta đã từng phải lập lời tuyên thệ nặng nề và cam tâm tình nguyện trấn thủ Trường Uyên, vĩnh viễn không bao giờ trở về nhìn Cửu Châu không?"
Sở Dạ lắc đầu.
Khóe miệng Vương Thủ Dạ chợt xuất hiện một nụ cười, ông ta tự kể chuyện xưa cho Sở Dạ: "Đã từng có. một thiếu niên bị bắt nạt từ nhỏ, sống không bằng chết"
"Hắn cho rằng, cả đời này hẳn chỉ có thể sống như vậy cho đến khi hắn chết đi.”
"Thế nhưng sau đó hắn gặp một người con g
Nói đến đây, Vương Thủ Dạ nhìn Sở Dạ với ánh mất hoài niệm và nói: "Đó là một người rất tốt bụng cũng là một nữ nhân xinh đẹp."
Sở Dạ thì lại rất bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?”
Vương Thủ Dạ nói: 'Nàng ấy đã dành cho thiếu niên ấy sự tôn trọng mà hắn chưa bao giờ có cũng như mang lại sự hy vọng mà người thiếu niên ấy chưa bao giờ có.”
“Thậm chí còn giúp thiếu niên đó luyện tập thành công một pháp quyết do Đại Đế lưu lại, để cho thiếu niên đó có tư cách đứng thắng người ở thiên hạ này."
"Nhưng nô lệ là nô lệ!"
"Luôn có những người không muốn nhìn thấy một người đã từng sống trong vũng bùn, đứng cao hơn họ”
"Cuối cùng, thiếu niên kia bị phế đi toàn gân cốt trên cơ thể, lại rơi xuống vũng bùn một lần nữa, nhưng nữ nhân kia đã cứu được hắn."
"Điều kiện để thiếu niên kia có thể sống sót đó. chính là cả đời này, hai người đó sẽ không bao giờ gặp nhau nữa."
"Lần từ biệt đó lại thực sự là mãi mãi.”
Câu chuyện xưa mà Vương Thủ Dạ kể rất ngắn, giong điệu cũng rất thờ ơ, như thể thiếu niên trong truyện xưa kia và nữ nhân trong chuyện xưa đó không hề liên quan gì đến ông ta.
Chẳng qua là, bất cứ ai cũng có thể nghe ra Vương Thủ Dạ chính thiếu niên trong chuyện xưa.
'Vương Thủ Dạ cũng không nói gì về những chuyện đã xảy ra sau đó.
Nhưng mà Sở Dạ lại thoải mái mim cười và sâu sắc nói: "Thế giới này quá bẩn, không nhìn cũng không sao."
"Nhưng người ta yêu chôn cất tại Cửu Châu, kế tục thiên mệnh, lên ngôi hoàng đế, đó là hy vọng duy nhất để hồi sinh nàng ấy.”
Sau đó Vương Thủ Dạ nhìn về phía chân trời mênh mông.
Ông ta lại nói tiếp: "Bây giờ, hy vọng cuối cùng này cũng đã tan vỡ."
"Ta cũng nên đi rồi."
Vừa dứt lời, Vương Thủ Dạ cũng đã đi về phía Yêu. 'Vương Đại Thao.
Nhìn bóng lưng của Vương Thủ Dạ, Sở Dạ biết là lão đầu này đã chết tâm rồi.
Bởi vì niềm hy vọng của ông ta đã tan vỡ, nhưng mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, cũng như phải gánh chịu hậu quả từ sự lựa chọn của chính mình.
Cho nên dù Sở Dạ có thể ngăn cản, thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.
'Vương Thủ Dạ vừa thả lỏng một tay ở phía sau vừa bước lên từng bước từng bước một.
Nhẹ nhàng nỉ non: "Đợi tám nghìn năm!"
Không ngờ lại chờ đợi sự xuất hiện của Đại Thao, có lẽ, đây là số mệnh.
Lúc này, trong tay phải của ông ta có một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, không biết là thanh trường kiếm đó đã xuất hiện trong tay Vương Thủ Dạ từ lúc nào.
Trên thân thanh trường kiếm khắc hai chữ "Cửu Thiên."
Đúng tám ngàn năm trước, Vương Thủ Dạ đã dùng Cửu Thiên Kiếm để chém Yêu Vương Đại Thao.
Khoảnh khắc Cửu Thiên Kiếm xuất hiện, cơ thể của Đại Thao run lên một cách kỳ lạ không rõ lý do.
Dường như là đang sợ hãi.
Chẳng qua là nỗi sợ này cũng không xuất phát từ Đệ Ngũ Kinh Hồng.
Mà nó xuất phát từ bản năng cơ thể của Đại Thao.
Đột nhiên, Vương Thủ Dạ quét qua không khí và nhảy thắng vào mây xanh.
'Đứng giằng co với cơ thể cao lớn của Đại Thao.
Sự tương phản rõ rệt giống như một con kiến làm rung chuyển ngọn núi.
Bi tráng không thể giải thích được.
'Vương Thủ Dạ cầm Cửu Thiên Kiếm trong tay và giơ cao lên đỉnh đầu.
Tay trái ngưng quyết, tay phải cầm kiếm.
Trong miệng ngâm tụng lời thề của Người Gác Đêm.
“Trấn thủ Trường Uyên, chấp đao dạ hành."
“Cuộc đời này như vậy, quãng đời còn lại cũng giống nhau!
“Người Gác Đêm Tử Doanh Vương Thủ Dạ mời ngự tọa xem."
Giọng nói của Vương Thủ Dạ lan truyền và làm lay động toàn bộ Hoang Vực, Sở Dạ ngẩng đầu nhìn ra xa.
Vô số người tu hành trong Hoang Vực cũng ngắng đầu nhìn ra xa.
Ngoại trừ Sở Dạ, chưa một ai từng nghe đến cái tên Vương Thủ Dạ này.
Cũng không một ai biết danh tính thực sự của 'Vương Thủ Dạ.
Nhưng vào lúc này, bởi vì Vương Thủ Dạ kêu hô mà địa vị của Vương Thủ Dạ ở trong lòng vô số người tu hành bỗng nhiên tăng lên.
Giống như một thác đổ xuống sông, điên cưồng gào thét không dừng lại.
'Vương Thủ Dạ xuất kiếm chém Yêu Vương chỉ để bảo vệ những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai.
Ánh sáng đỏ mờ ảo ban đầu của Cửu Thiên Kiếm cũng phá tan bầu trời vào lúc này.
Bất cứ ai ở trong Hoang Vực cũng đều có thể chứng kiến lưồng ánh sáng chói lọi đó. Đều có thể cảm nhân được kiếm ý hủy thiên diệt địa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.