Chương 26: Chương 4.1: Chàng Trai Xinh Đẹp
Loạn
17/04/2023
Triệu Chi Liên gặp Vu Lan lần thứ hai là sau ba ngày
Vào tối thứ Tư, khi Triệu Chi Liên đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động của cô liền đổ chuông
Điện thoại hiển thị người gọi là Kiều Tri Trân, nhưng người nói chuyện với cô lại là Vu Lan
Trân hiện đang ở trong bệnh viện và rất cần sự giúp đỡ.
" Căn bệnh cũ " mà Kiều Tri Trân đã nói vài ngày trước là viêm ruột thừa.
Y tá nói rằng ca phẫu thuật sẽ phải đợi đến ngày mai, bệnh viện đang thiếu nhân lực trầm trọng, phải thanh toán toàn bộ chi phí trước khi phẫu thuật, vì vậy Vu Lan đã tìm ra điện thoại di động của Kiều Tri Trân và gọi cho Triệu Chi Liên.
Khi Triệu Chi Liên vội vã đến bệnh viện, Kiều Tri Trân đã đau đến mê sảng.
Trong hành lang lờ mờ ánh sáng, cậu thiếu niên cúi đầu xuống nói với Triệu Chi Liên: " Tôi sợ Trân sẽ giống mẹ . "
Triệu Chi Liên nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ở cuối hành lang, khi cô chạy đến bệnh viện, chàng thiếu niên và cô gái tóc ngắn đang đứng cạnh nhau, hiển nhiên là cô gái tóc ngắn và chàng thiếu niên đã đưa Trân đến bệnh viện.
Khuôn mặt của cô gái tóc ngắn cũng đang hướng về phía họ.
" Mẹ tôi đã không đợi được đến sáng, " ngữ khí của cậu thanh niên ngày càng trầm hơn, " Cô, cô nhất định có thể giúp Trân, phải không ạ? "
Lúc này đã dùng từ "cô" một cách lễ phép rồi cơ đấy ( trong tiếng trung không có xưng hô thứ bậc như người Việt, ngôi thứ 2 chỉ dùng từ 你 /ni/, còn từ 您/nín/ sẽ trịnh trọng hơn)
(Để ủng hộ công sức của dịch giả các bạn vui lòng đọc truyện Truất Quyền Trai Đẹp duy nhất tại dtruyen.com nhé)
" Tôi vô cùng xin lỗi vì ngày hôm đó đã mạo phạm đến cô" . " Lời xin lỗi rất thẳng thắn.
Triệu Chi Liên hung hăng trừng mắt liếc nhìn cậu.
Chưa đầy mười phút, khu giải phẫu VIP của bệnh viện bật sáng, Triệu Chi Liên gọi cho Triệu Thư Anh, Triệu Thư Anh gọi cho giám đốc bệnh viện và Kiều Tri Trân được đẩy luôn vào phòng mổ.
Đến nửa đêm, ca phẫu thuật hoàn thành.
Trên đường đi vệ sinh, Triệu Chi Liên Thuận tiện trả tiền phẫu thuật và viện phí cho Kiều Tri Trân .
Khi Vu Lan tìm thấy cô, Triệu Chi Liên đang đắc thắng kể với Triệu Thư Anh về những gì cô đã làm đêm qua : " Phu nhân, cô còn dám nói cháu chưa hiểu chuyện nữa không? "
Phút chốc là tới nửa đêm.
Cúp điện thoại, Triệu Chí Liên đưa mắt nhìn bóng người đang lẳng lặng đứng ở một bên, uể oải hỏi: " Còn chuyện gì không? "
Chàng trai đến trước mặt cô và nói: " Để tôi tiễn cô về "
Khoát tay, cô ngáp dài đi về phía bãi đậu xe, theo sau là tiếng bước chân, cô bước nhanh nó cũng rảo bước nhanh hơn, cô bước chậm lại, người phía sau cũng chậm lại.
Triệu Chi Liên quay đầu lại.... Thiếu niên dừng lại.
Hai người duy trì khoảng cách chừng nửa mét.
Chàng trai đứng dưới bức tường hoa.
Sương đêm quyện quanh khóm hoa, ánh sao và sương đêm đọng trên cành cây cao chót vót, tiếng côn trùng rì rào từ sâu trong khu vườn, cùng ánh đèn vàng mờ ảo trong sân, tất cả đan xen vào nhau khiến cho bóng dáng mảnh khảnh của cậu thiếu niên cứ như đến từ xứ sở thần tiên nào đó.
Triệu Chi Liên một lần nữa than thở rằng một số thứ thật không thể sở hữu bằng tiền.
Nhưng sao ..Tiến một bước, tiến thêm một bước.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn 1 cánh tay.
Thanh âm " Lan " tự nhiên lọt vào đầu lưỡi Triệu Chí Liên: " Đêm nay, cậu cần nhớ kỹ một điều, không có tôi, Trân có thể không đợi được đến bình minh, cho nên ..."
Khẽ cười.
" Lan, mọi lúc mọi nơi cậu luôn phải khắc ghi lòng biết ơn đối với tôi. "
Ngay cả Triệu Chi Liên cũng không thể hiểu nguyên nhân vì sao lại nói " Lan, mọi lúc mọi nơi cậu luôn phải khắc ghi lòng biết ơn đối với tôi. " là có ý gì? Cô chỉ biết trong lòng lập tức tràn ngập vui sướng, niềm vui ấy xoay quanh suy nghĩ “ Chà Chà, cuối cùng mình cũng có thể danh chính ngôn thuận có được một chút quyền chi phối cậu bé xinh đẹp đó rồi ”
Không thể phủ nhận việc chiếc túi đột nhiên " rơi " khỏi tay cô là do Triệu Chí Liên đang thử thăm dò, ai không ngốc cũng thấy được là cô đã cố tình làm rơi chiếc túi.
Do dự một lúc, Vu Lan cúi xuống nhặt chiếc túi lên.
Vào tối thứ Tư, khi Triệu Chi Liên đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động của cô liền đổ chuông
Điện thoại hiển thị người gọi là Kiều Tri Trân, nhưng người nói chuyện với cô lại là Vu Lan
Trân hiện đang ở trong bệnh viện và rất cần sự giúp đỡ.
" Căn bệnh cũ " mà Kiều Tri Trân đã nói vài ngày trước là viêm ruột thừa.
Y tá nói rằng ca phẫu thuật sẽ phải đợi đến ngày mai, bệnh viện đang thiếu nhân lực trầm trọng, phải thanh toán toàn bộ chi phí trước khi phẫu thuật, vì vậy Vu Lan đã tìm ra điện thoại di động của Kiều Tri Trân và gọi cho Triệu Chi Liên.
Khi Triệu Chi Liên vội vã đến bệnh viện, Kiều Tri Trân đã đau đến mê sảng.
Trong hành lang lờ mờ ánh sáng, cậu thiếu niên cúi đầu xuống nói với Triệu Chi Liên: " Tôi sợ Trân sẽ giống mẹ . "
Triệu Chi Liên nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ở cuối hành lang, khi cô chạy đến bệnh viện, chàng thiếu niên và cô gái tóc ngắn đang đứng cạnh nhau, hiển nhiên là cô gái tóc ngắn và chàng thiếu niên đã đưa Trân đến bệnh viện.
Khuôn mặt của cô gái tóc ngắn cũng đang hướng về phía họ.
" Mẹ tôi đã không đợi được đến sáng, " ngữ khí của cậu thanh niên ngày càng trầm hơn, " Cô, cô nhất định có thể giúp Trân, phải không ạ? "
Lúc này đã dùng từ "cô" một cách lễ phép rồi cơ đấy ( trong tiếng trung không có xưng hô thứ bậc như người Việt, ngôi thứ 2 chỉ dùng từ 你 /ni/, còn từ 您/nín/ sẽ trịnh trọng hơn)
(Để ủng hộ công sức của dịch giả các bạn vui lòng đọc truyện Truất Quyền Trai Đẹp duy nhất tại dtruyen.com nhé)
" Tôi vô cùng xin lỗi vì ngày hôm đó đã mạo phạm đến cô" . " Lời xin lỗi rất thẳng thắn.
Triệu Chi Liên hung hăng trừng mắt liếc nhìn cậu.
Chưa đầy mười phút, khu giải phẫu VIP của bệnh viện bật sáng, Triệu Chi Liên gọi cho Triệu Thư Anh, Triệu Thư Anh gọi cho giám đốc bệnh viện và Kiều Tri Trân được đẩy luôn vào phòng mổ.
Đến nửa đêm, ca phẫu thuật hoàn thành.
Trên đường đi vệ sinh, Triệu Chi Liên Thuận tiện trả tiền phẫu thuật và viện phí cho Kiều Tri Trân .
Khi Vu Lan tìm thấy cô, Triệu Chi Liên đang đắc thắng kể với Triệu Thư Anh về những gì cô đã làm đêm qua : " Phu nhân, cô còn dám nói cháu chưa hiểu chuyện nữa không? "
Phút chốc là tới nửa đêm.
Cúp điện thoại, Triệu Chí Liên đưa mắt nhìn bóng người đang lẳng lặng đứng ở một bên, uể oải hỏi: " Còn chuyện gì không? "
Chàng trai đến trước mặt cô và nói: " Để tôi tiễn cô về "
Khoát tay, cô ngáp dài đi về phía bãi đậu xe, theo sau là tiếng bước chân, cô bước nhanh nó cũng rảo bước nhanh hơn, cô bước chậm lại, người phía sau cũng chậm lại.
Triệu Chi Liên quay đầu lại.... Thiếu niên dừng lại.
Hai người duy trì khoảng cách chừng nửa mét.
Chàng trai đứng dưới bức tường hoa.
Sương đêm quyện quanh khóm hoa, ánh sao và sương đêm đọng trên cành cây cao chót vót, tiếng côn trùng rì rào từ sâu trong khu vườn, cùng ánh đèn vàng mờ ảo trong sân, tất cả đan xen vào nhau khiến cho bóng dáng mảnh khảnh của cậu thiếu niên cứ như đến từ xứ sở thần tiên nào đó.
Triệu Chi Liên một lần nữa than thở rằng một số thứ thật không thể sở hữu bằng tiền.
Nhưng sao ..Tiến một bước, tiến thêm một bước.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn 1 cánh tay.
Thanh âm " Lan " tự nhiên lọt vào đầu lưỡi Triệu Chí Liên: " Đêm nay, cậu cần nhớ kỹ một điều, không có tôi, Trân có thể không đợi được đến bình minh, cho nên ..."
Khẽ cười.
" Lan, mọi lúc mọi nơi cậu luôn phải khắc ghi lòng biết ơn đối với tôi. "
Ngay cả Triệu Chi Liên cũng không thể hiểu nguyên nhân vì sao lại nói " Lan, mọi lúc mọi nơi cậu luôn phải khắc ghi lòng biết ơn đối với tôi. " là có ý gì? Cô chỉ biết trong lòng lập tức tràn ngập vui sướng, niềm vui ấy xoay quanh suy nghĩ “ Chà Chà, cuối cùng mình cũng có thể danh chính ngôn thuận có được một chút quyền chi phối cậu bé xinh đẹp đó rồi ”
Không thể phủ nhận việc chiếc túi đột nhiên " rơi " khỏi tay cô là do Triệu Chí Liên đang thử thăm dò, ai không ngốc cũng thấy được là cô đã cố tình làm rơi chiếc túi.
Do dự một lúc, Vu Lan cúi xuống nhặt chiếc túi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.