Chương 14
Phỉ Phỉ
06/06/2013
Diệp Phi cùng Thiên Kỳ trở về phủ trước ánh mắt căm ghét của thái tử cùng tể tướng.
Nàng không quan tâm, cái đáng quan tâm ở đây chính là kế hoạch đã xong
một bước.
Ngồi trên xe ngựa nàng cứ lắc lư theo từng nhịp xóc của xe. Hắn thấy nàng lắc qua lắc lại như kẻ say rượu thì không khỏi buồn cười.
– Sao vậy? Buồn ngủ hả?
– “Ừm” Nàng đưa tay che miệng ngáp một cái rõ dài.
Thấy vậy hắn choàng tay qua vai kéo nàng về phía mình, đầu nàng dựa vào bờ vai rộng rắn chắc của hắn. Dù khá ngại ngùng nhưng cơn buồn ngủ dường như quá mạnh mẽ khiến nàng dịu dàng chìm dần vào giấc ngủ trong lòng nam nhân mà nàng có lẽ đã trao trái tim mình cho hắn lúc nào không hề hay biết.
Cửa vương phủ hiện ra và xe ngựa cũng đã dừng lại nhưng thiên hạ trong lòng Thiên Kỳ vẫn không có dấu hiệu gì là tỉnh giấc. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng trong lòng tiến về Vũ Phong các.
Gia nhân trong phủ dù biết vài ngày trước vương gia của họ có mang về phủ một nữ nhân nhan sắc thanh tú, nay lại thấy ngài ôm cô nương ta trong lòng thì không khỏi lạ lẫm. Xưa nay vương gia chúa ghét nữ nhân mà nay lại đột ngột thay đổi như vậy, nhất định đây sẽ là vương phi tương lai của vương phủ. Ai ai cũng đang lập tính trong đầu hòng lấy lòng nàng ta để sung sướng sau này.
Vũ Phong các là thư phòng của Thiên Kỳ, xưa nay rất ít người được đặt chân vào đây nhất là nữ nhân, chỉ vài người hắn cho đặc cách vào dọn dẹp. Bởi nơi đây chứa khá nhiều bí mật của huynh đệ Phong – Kỳ nhằm soán ngôi vua.
Hắn đặt nàng một cách nhẹ nhàng xuống giường đồng thời đưa tay kéo chiếc chăn dưới chân lên đắp đến ngang ngực cho nàng. Cứ thế hắn say mê ngồi ngắm mỹ nhân ngủ. Khi ngủ trong nàng thật hiền, khác hẳn với lúc tỉnh táo. Nàng cứ như một hài tử thích quậy phá trong thân xác người lạnh lùng chững chạc. Chắc là do hoàn cảnh sống cùng với quá khứ đã dần khiến nàng thay đổi cách nhìn đời. Hắn là người rất may mắn vì đã có thể khiến nàng tin tưởng đến vậy. Đây có lẽ là số mệnh duy nhất mà ông trời giao cho khiến hắn thấy thõa mãn không hề hối hận. Hắn quyết tâm sẽ bảo vệ nàng bằng cả sinh mạng của mình.
– Ừ ngươi không ngốc. Nhưng ngươi chỉ có thể lấy nương tử khi ngươi yêu người đó và người đó yêu ngươi thôi, hiểu chưa?
– Yêu… là sao?
– Ừm đại khái là khi ngươi xa người đó thì ngươi sẽ nhớ, gần người đó ngươi lại không muốn xa. Khi người đó đau ngươi càng đau gấp bội, khi người đó vui ngươi sẽ thấy hạnh phúc và ngươi có thể hi sinh mạng sống của mình chỉ vì người đó. Như thế là ngươi đã yêu.
– Ta vui khi thấy nàng vui, đau khi thấy nàng cố gắng bảo vệ ta…xa nàng một ngày mà ta thấy cứ như cả năm trời nhưng khi bên cạnh nàng rồi…ta lại ao ước không bao giờ rời xa…Ta tin rằng mình có thể hi sinh bản thân chỉ để bảo vệ nàng. Như vậy là ta đã…yêu nàng. Nếu vậy chỉ cần nàng yêu ta…thì ta có thể lấy nàng làm nương tử, đúng không?
Hắn lần mò ngón tay thô ráp của mình lên từng tấc da trên khuôn mặt mịn màng của nàng. Bất giác không chịu nổi, hắn cứ cúi đầu gần xuống, gần xuống, gần xuống chút nữa. Môi nàng khiến hắn không kiềm chế được lòng mình mà khẽ đưa lưỡi liếm láp lấy đôi môi đỏ mọng chúm chím đấy. Khó khăn lắm hắn mới miễn cưỡng dứt ra khỏi sự quyến rũ mê người của nàng.
Hắn lật đật đứng bật dậy lao ra khỏi phòng tránh cho mình đánh thức nàng. Nhưng hắn lại không biết một điều rằng ngay khi cánh cửa đóng lại, nữ tử bên trong lại run lên với tay ôm chặt lấy khuôn mặt đỏ bừng như ngọn lửa của mình. Giây lát sau, nàng lần ngón tay đến đôi môi vẫn còn vương hơi ấm của hắn, miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
– Ngươi đâu biết rằng ta lại trao trái tim mình cho ngươi mất rồi, ngốc tử.
***
Diệp Phi vung thanh kiếm trong tay tạo thành những đường đi tuyệt kỹ, thanh kiếm như một con rắn uốn lượn theo từng độ cong của cổ tay. Qua bên trái lại luồng bên phải, biến mất rồi xuất hiện khiến Thiên Long cùng Thiên Kỳ vô cùng ngỡ ngàng. Cả hai không ngờ tuyệt thế võ công của Trúc Lâm sơn trang lại hoàn mỹ đến thế. Nó kết hợp với thiên nhiên tại thành một môn võ khiến đối thủ không đường nào mà đoán được đường kiếm đi.
– “Các người ngắm đủ chưa?” Diệp Phi dừng động tác di chuyển thanh kiếm thẳng đứng ra đằng sau lưng của mình rồi tiêu sái tiến lại đứng đối diện với hai người họ.
– “Hì! Ta đến tạm biệt muội để đưa quân ra biên giới” Nam Phong gấp chiếc phiến trong tay rồi nhìn Diệp Phi hòng xin ý kiến.
– “Thiên Kỳ, huynh đưa cho Nam Phong 10 vạn quân còn chúng ta chỉ cần 5 vạn là đủ” Diệp Phi tiến lại bàn đá ngồi xuống chống tay lên bàn nhìn Thiên Kỳ “Chúng ta chỉ đi cứu tế, mang nhiều quân sẽ bị nghi ngờ. Còn Nam Phong, huynh đến biên cương cố gắng đẩy lùi quân Nô và giúp đỡ dân chúng an cư lập nghiệp, ngoài ra huynh tranh thủ đào tạo binh sĩ bài bản một chút. Người nào huynh nghĩ có khả năng lãnh đạo thì sau khi đến nơi cứ bí mật sai họ về đây vào Vô Danh các, Hồng y sẽ giúp họ luyện tập thêm. Còn tam muội cứ đi theo Phong ca ca của muội được rồi”.
– “Đại tỷ!” Phi Vũ hai má phiếm phiếm hồng hết nhìn nàng lại quay sang Nam Phong cũng đang trong tình trạng tương tự.
– “Ta thật không hiểu tại sao nàng lại có thể nghĩ ra những kế sách vẹn toàn như vậy được” Thiên Kỳ nhanh tay rót trà vào ly rồi thổi nguội đưa đến tận tay nàng, thiếu điều hắn muốn đút cho nàng uống luôn ấy chứ.
– “Đó là lí do vì sao tam muội ta nói huynh đệ hai người đã cầu viện đúng người” Nàng nốc cạn cốc trà mà không thèm nhìn hai khuôn mặt đang muốn cười nhưng mí mắt cứ giựt giựt mãi không thôi. Sau đó nàng quay mặt ra đằng sau gọi “Tứ y”.
– “Chủ nhân” Tứ y đồng loạt có mặt chào nàng nhưng không thèm để ý đến hai nam nhân đang ngồi đối diện. Trong mắt họ chỉ có Diệp Phi là chủ nhân và họ chỉ chào nàng mà thôi, tuy họ cũng có hảo cảm với Thiên Kỳ ít nhiều nhưng với cái lí do tiếp cận chủ nhân của họ khiến nó biến thành con số… âm.
– Hồng y, ngươi tiếp tục đào tạo đệ tử của Vô Danh các trong thời gian ta vắng mặt, ngoài ra ngươi phải ra sức tìm kiếm thêm nhiều thành viên gia nhập hơn nữa phòng hờ tể tướng thay đổi kế sách.
– Vâng. Chủ nhân.
– Lục y, ngươi cùng với Hiên Viên cài người của chúng ta vào hoàng cung càng nhiều càng chức vụ cao càng tốt. Ngoài ra ngươi cử thêm người bảo vệ Viên tướng quân và theo dõi sát sao từng bước đi, nhất cử nhất động của thái tử, tể tướng cùng hai vị hoàng tử rồi báo cáo lại cho ta.
– Vâng. Chủ nhân.
– Thanh y, ngươi đến Võ Đang, Thiếu Lâm và Nga Mi chiêu binh mãi mã cùng triển khai kế họach cho các vị trưởng môn. Sau đó đến phía Bắc theo bảo vệ Thiên Phong, lần này chúng ta đi lành ít dữ nhiều, các ngươi nhất định phải cẩn thận. Mình Tử y theo ta được rồi.
– Vâng. Chủ nhân
Ngồi trên xe ngựa nàng cứ lắc lư theo từng nhịp xóc của xe. Hắn thấy nàng lắc qua lắc lại như kẻ say rượu thì không khỏi buồn cười.
– Sao vậy? Buồn ngủ hả?
– “Ừm” Nàng đưa tay che miệng ngáp một cái rõ dài.
Thấy vậy hắn choàng tay qua vai kéo nàng về phía mình, đầu nàng dựa vào bờ vai rộng rắn chắc của hắn. Dù khá ngại ngùng nhưng cơn buồn ngủ dường như quá mạnh mẽ khiến nàng dịu dàng chìm dần vào giấc ngủ trong lòng nam nhân mà nàng có lẽ đã trao trái tim mình cho hắn lúc nào không hề hay biết.
Cửa vương phủ hiện ra và xe ngựa cũng đã dừng lại nhưng thiên hạ trong lòng Thiên Kỳ vẫn không có dấu hiệu gì là tỉnh giấc. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng trong lòng tiến về Vũ Phong các.
Gia nhân trong phủ dù biết vài ngày trước vương gia của họ có mang về phủ một nữ nhân nhan sắc thanh tú, nay lại thấy ngài ôm cô nương ta trong lòng thì không khỏi lạ lẫm. Xưa nay vương gia chúa ghét nữ nhân mà nay lại đột ngột thay đổi như vậy, nhất định đây sẽ là vương phi tương lai của vương phủ. Ai ai cũng đang lập tính trong đầu hòng lấy lòng nàng ta để sung sướng sau này.
Vũ Phong các là thư phòng của Thiên Kỳ, xưa nay rất ít người được đặt chân vào đây nhất là nữ nhân, chỉ vài người hắn cho đặc cách vào dọn dẹp. Bởi nơi đây chứa khá nhiều bí mật của huynh đệ Phong – Kỳ nhằm soán ngôi vua.
Hắn đặt nàng một cách nhẹ nhàng xuống giường đồng thời đưa tay kéo chiếc chăn dưới chân lên đắp đến ngang ngực cho nàng. Cứ thế hắn say mê ngồi ngắm mỹ nhân ngủ. Khi ngủ trong nàng thật hiền, khác hẳn với lúc tỉnh táo. Nàng cứ như một hài tử thích quậy phá trong thân xác người lạnh lùng chững chạc. Chắc là do hoàn cảnh sống cùng với quá khứ đã dần khiến nàng thay đổi cách nhìn đời. Hắn là người rất may mắn vì đã có thể khiến nàng tin tưởng đến vậy. Đây có lẽ là số mệnh duy nhất mà ông trời giao cho khiến hắn thấy thõa mãn không hề hối hận. Hắn quyết tâm sẽ bảo vệ nàng bằng cả sinh mạng của mình.
– Ừ ngươi không ngốc. Nhưng ngươi chỉ có thể lấy nương tử khi ngươi yêu người đó và người đó yêu ngươi thôi, hiểu chưa?
– Yêu… là sao?
– Ừm đại khái là khi ngươi xa người đó thì ngươi sẽ nhớ, gần người đó ngươi lại không muốn xa. Khi người đó đau ngươi càng đau gấp bội, khi người đó vui ngươi sẽ thấy hạnh phúc và ngươi có thể hi sinh mạng sống của mình chỉ vì người đó. Như thế là ngươi đã yêu.
– Ta vui khi thấy nàng vui, đau khi thấy nàng cố gắng bảo vệ ta…xa nàng một ngày mà ta thấy cứ như cả năm trời nhưng khi bên cạnh nàng rồi…ta lại ao ước không bao giờ rời xa…Ta tin rằng mình có thể hi sinh bản thân chỉ để bảo vệ nàng. Như vậy là ta đã…yêu nàng. Nếu vậy chỉ cần nàng yêu ta…thì ta có thể lấy nàng làm nương tử, đúng không?
Hắn lần mò ngón tay thô ráp của mình lên từng tấc da trên khuôn mặt mịn màng của nàng. Bất giác không chịu nổi, hắn cứ cúi đầu gần xuống, gần xuống, gần xuống chút nữa. Môi nàng khiến hắn không kiềm chế được lòng mình mà khẽ đưa lưỡi liếm láp lấy đôi môi đỏ mọng chúm chím đấy. Khó khăn lắm hắn mới miễn cưỡng dứt ra khỏi sự quyến rũ mê người của nàng.
Hắn lật đật đứng bật dậy lao ra khỏi phòng tránh cho mình đánh thức nàng. Nhưng hắn lại không biết một điều rằng ngay khi cánh cửa đóng lại, nữ tử bên trong lại run lên với tay ôm chặt lấy khuôn mặt đỏ bừng như ngọn lửa của mình. Giây lát sau, nàng lần ngón tay đến đôi môi vẫn còn vương hơi ấm của hắn, miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
– Ngươi đâu biết rằng ta lại trao trái tim mình cho ngươi mất rồi, ngốc tử.
***
Diệp Phi vung thanh kiếm trong tay tạo thành những đường đi tuyệt kỹ, thanh kiếm như một con rắn uốn lượn theo từng độ cong của cổ tay. Qua bên trái lại luồng bên phải, biến mất rồi xuất hiện khiến Thiên Long cùng Thiên Kỳ vô cùng ngỡ ngàng. Cả hai không ngờ tuyệt thế võ công của Trúc Lâm sơn trang lại hoàn mỹ đến thế. Nó kết hợp với thiên nhiên tại thành một môn võ khiến đối thủ không đường nào mà đoán được đường kiếm đi.
– “Các người ngắm đủ chưa?” Diệp Phi dừng động tác di chuyển thanh kiếm thẳng đứng ra đằng sau lưng của mình rồi tiêu sái tiến lại đứng đối diện với hai người họ.
– “Hì! Ta đến tạm biệt muội để đưa quân ra biên giới” Nam Phong gấp chiếc phiến trong tay rồi nhìn Diệp Phi hòng xin ý kiến.
– “Thiên Kỳ, huynh đưa cho Nam Phong 10 vạn quân còn chúng ta chỉ cần 5 vạn là đủ” Diệp Phi tiến lại bàn đá ngồi xuống chống tay lên bàn nhìn Thiên Kỳ “Chúng ta chỉ đi cứu tế, mang nhiều quân sẽ bị nghi ngờ. Còn Nam Phong, huynh đến biên cương cố gắng đẩy lùi quân Nô và giúp đỡ dân chúng an cư lập nghiệp, ngoài ra huynh tranh thủ đào tạo binh sĩ bài bản một chút. Người nào huynh nghĩ có khả năng lãnh đạo thì sau khi đến nơi cứ bí mật sai họ về đây vào Vô Danh các, Hồng y sẽ giúp họ luyện tập thêm. Còn tam muội cứ đi theo Phong ca ca của muội được rồi”.
– “Đại tỷ!” Phi Vũ hai má phiếm phiếm hồng hết nhìn nàng lại quay sang Nam Phong cũng đang trong tình trạng tương tự.
– “Ta thật không hiểu tại sao nàng lại có thể nghĩ ra những kế sách vẹn toàn như vậy được” Thiên Kỳ nhanh tay rót trà vào ly rồi thổi nguội đưa đến tận tay nàng, thiếu điều hắn muốn đút cho nàng uống luôn ấy chứ.
– “Đó là lí do vì sao tam muội ta nói huynh đệ hai người đã cầu viện đúng người” Nàng nốc cạn cốc trà mà không thèm nhìn hai khuôn mặt đang muốn cười nhưng mí mắt cứ giựt giựt mãi không thôi. Sau đó nàng quay mặt ra đằng sau gọi “Tứ y”.
– “Chủ nhân” Tứ y đồng loạt có mặt chào nàng nhưng không thèm để ý đến hai nam nhân đang ngồi đối diện. Trong mắt họ chỉ có Diệp Phi là chủ nhân và họ chỉ chào nàng mà thôi, tuy họ cũng có hảo cảm với Thiên Kỳ ít nhiều nhưng với cái lí do tiếp cận chủ nhân của họ khiến nó biến thành con số… âm.
– Hồng y, ngươi tiếp tục đào tạo đệ tử của Vô Danh các trong thời gian ta vắng mặt, ngoài ra ngươi phải ra sức tìm kiếm thêm nhiều thành viên gia nhập hơn nữa phòng hờ tể tướng thay đổi kế sách.
– Vâng. Chủ nhân.
– Lục y, ngươi cùng với Hiên Viên cài người của chúng ta vào hoàng cung càng nhiều càng chức vụ cao càng tốt. Ngoài ra ngươi cử thêm người bảo vệ Viên tướng quân và theo dõi sát sao từng bước đi, nhất cử nhất động của thái tử, tể tướng cùng hai vị hoàng tử rồi báo cáo lại cho ta.
– Vâng. Chủ nhân.
– Thanh y, ngươi đến Võ Đang, Thiếu Lâm và Nga Mi chiêu binh mãi mã cùng triển khai kế họach cho các vị trưởng môn. Sau đó đến phía Bắc theo bảo vệ Thiên Phong, lần này chúng ta đi lành ít dữ nhiều, các ngươi nhất định phải cẩn thận. Mình Tử y theo ta được rồi.
– Vâng. Chủ nhân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.