Chương 41
Phỉ Phỉ
06/06/2013
Bên cạnh đó, Diệp Phi, Thiên Ngân
cùng Lục y và nhị Hắc nhanh chóng lẻn vào nhà lao của hoàng cung một
cách nhanh nhẹn và bí mật. Từng đòn đánh được vung ra khiến những tên
lính canh không kịp trợn tròn mắt đã ra khi đến độ bọn chúng chẳng thể
nào kịp suy nghĩ xem mình đã chết như thế nào.
Vượt qua hàng loạt hành lang dài, ngắn, tăm tối khác nhau nhưng vẫn chưa thấy nhà giam nào có chứa Thiên Kỳ bên trong khiến lòng Diệp Phi đã lạnh nay càng thêm lạnh. Thời gian lại không cho phép nàng có thể kéo dài ra thêm nữa. Thái tử cùng tể tướng là hai con cáo già sống lâu năm nên nhất định không thể nào giam một con mồi béo bở như Thiên kỳ ở một nơi dễ phát hiện như thế này. Mà trong khi cái nhà giam này chẳng hề có chút gì gọi là an toàn cho những phạm nhân khi chạy quanh cả gần nửa canh giờ mà chỉ loe hoe vài bóng lính canh gác đang gật gà gật gù ngủ.
Hình ảnh chiếc bẫy chợt vụt qua trong tư tưởng Diệp Phi khiến nàng đứng khựng lại trong chốc lát. Đôi mày của Thiên Ngân cũng nhíu cả lại khiến những người khác cũng phải nhận ra được sự khác lạ trong cái nhà giam này.
– Đại tỷ, là bẫy.
– Khốn kiếp. Rời khỏi đây mau.
Diệp Phi vừa quay đầu liền một lượt tiên tiễn phóng đến, tuy sự nhận biết của tất cả rất nhanh nhạy nhưng với một không gian chật hẹp không có tí ánh sáng lại gây trở ngại tương đối khá lớn. Lượt tiễn đầu tiên thì mọi người dễ dàng né tránh nhưng liệu hàng chục lượt đằng sau với số lượng tiển gia tăng nhanh chóng thì có thể may mắn hơn lần này nữa hay không?
– Tìm đường ra khỏi đây trước rồi hãy nói.
Thiên Ngân liếc mắt nhìn giáp vòng khu vực xung quanh một cách cẩn thận trong khi lượt tiễn thứ hai đang lên dây cung. Những mũi tiễn này được bắn ra từ những khe nhỏ được khoét trên tường lát đá nên mún ngăn chặn chúng là một chuyện không thể.
Thiên Ngân lùi dần về phía sau tránh đi những làn tiễn với tốc độ ngày một nhanh như thể muốn giết hết bọn họ cho bằng được. Ngặt một nỗi đằng sau nàng chính là cách cửa của một phòng giam. Thâm tâm Thiên Ngân trong vô thức kêu khẽ rằng bản thân mình không xong thật rồi, lần này ăn tiễn là điều chắc chắn.
Trong khi Thiên Ngân đang cố gắn xoay người làm sao cho nguy hiểm được giảm sút tới mức tối thiểu nhất thì dải lụa Bách Liên thủ trên tay Diệp Phi đã nhanh chóng được rút ra bay đến vòng quấn quanh eo Thiên Ngân rồi kéo dần về phía nàng tránh khỏi một màn thua trông thấy.
Bản thân lo cho người khác đã khiến ngực phải của Diệp Phi bị xuyên qua bởi một thanh tiễn nhọn hoắc trong ngỡ ngàng. Cũng may là bên ngực phải, nếu là ngực trái, ngay tim thì giờ đây trong nhà giam của hoàng cung đã lập một bia mộ cho trang chủ Trúc Lâm sơn trang mất rồi.
Tuy nhiên điều đáng lo lắng hiện nay chính là bộ y phục bạch y đã loang lỗ những vết máu, máu chảy rơi xuống đất tạo thành từng mảng to như vẽ thêm họa tiết lên trên nền đất lạnh giá âm u chốn ngục tù. Gương mặt Diệp Phi nhanh chóng trắng bệch ra bởi vì mất máu khá nhiều.
Thiên Ngân một tay đỡ lấy thân hình đang lảo đảo chực chờ ngã xuống đất bất cứ lúc nào, ánh mắt cũng không ngừng quan sát khắp bốn phía như tìm cho mình một con đường thoát thân. Chỉ số thông minh của nàng lúc này nhanh chóng được vận dụng triệt để. Dồn nội lực về phía bàn tay, tung một chưởng vào chiếc cửa sổ thông ánh sát phía trên đầu một buồng giam tương đối rộng khiến nó vỡ ra thành một hình vuông đủ cho từng người nhảy qua lọt ra ngoài.
Mọi người nhanh chóng hiểu dụng ý và liên tục nhấp chân thoát ra. Tuy nhiên với vết thương khá nặng, Diệp Phi đẩy người Thiên Ngân về phía đường thoát thân trong khi bản thân mình vẫn ở lại đánh tiên phong tháo đường cho nàng rút chạy.
– Tỷ ở muội ở, tỷ đi muội đi. Muội không tin với năng lực của hai ta không thể không phá cho cái nhà giam này gà bay chó sủa.
– Hừ! Phải nói là phá cả hoàng cung chứ.
Cả hai tiếp tục vừa tránh tiễn vừa rút dần về phía bên ngoài nhưng con đường ra thì sâu hun hút, dài đằng đẵng biết bao giờ mới đến trong khi sức lực của cả hai lại có giới hạn.
Lục y thân hình tả tơi thấm đẫm máu của Diệp Phi nhanh chóng chạy đến đại sảnh của phủ thái tử. Hình ảnh đập vào mắt nàng chính là nhị tiểu thư cùng lục tiểu thư đang giao đấu tay đôi cực kỳ nhàn nhã với hai nam nhân trong trang phục màu vàng, có lẽ là thái tử cùng một vị hoàng tử nào đó. Trong khi ngũ tiểu thư cùng các chủ Huyết Sát cung đang đứng đằng sau phê bình những chiêu võ của mọi người.
– “Nhị tiểu thư, lục tiểu thư” Lục y thất thanh cất chất giọng gấp gáp khiến không những hai kẻ đang bận rộn tay chân quay đầu chú ý đồng thời vẫn đánh trả mà còn cả những kẻ tưởng chừng như rất rãnh rỗi bên cạnh “Nhà giam là cái bẫy. Đại tiểu thư bị thương”
– “Ha ha ha!” Không đợi Lục y nói xong thì Hàn Lâm Viên cùng Hàn Mạch nhanh chóng rút kiếm về thu lại bên người ngửa cổ lên trời cười như điên dại.
– “Các ngươi tưởng hoàng cung ta là chỗ muốn vô là vô muốn về là về sao? Ngay cả các chủ Vô Danh các cũng đừng hòng rời khỏi đây” Hàn Lâm Viên mỉm cười, tay thì phất lên cao, xung quanh nhanh chóng tràn ngập những tên hắc y tay gươm gươm trường kiếm.
Mọi người khẽ đánh tiếng chữi thề trong lòng. Không ngờ thái tử đích thị là một con cáo đã thành tinh nên từng đường đi nước bước của Diệp phi lại bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Sơ Tuyết nhanh chóng rút Huyết Mạch thần kiếm đứng trước mặt bảo vệ Thiên Dực ngay phía sau mình.
– “Huyết Mạch thần kiếm” Hàn Mạch khẽ thốt lên nhưng nhanh chóng đáy mắt lộ rõ vẻ tàn bạo “Cung chủ Huyết Sát cung cư nhiên cũng có nhúng tay vào triều chính. Lần này ta sẽ có thêm lí do để san bằng toàn bộ võ lâm đồng đạo chính phái”
– “Ngươi nghĩ mình có khả năng sao?” Sơ Tuyết giở giọng cười lạnh nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Dực chắn đằng trước bất chấp mọi nguy hiểm.
Thiên Dực cũng chẳng phải là một con mèo bệnh nằm sưởi ấm không biết đến bắt chuột là gì. Nàng rút trường kiếm trong tay ra hướng về phía Trúc Nhã hét lớn.
– “Nhị tỷ, lục muội. Đi cứu đại tỷ cùng thất muội trước, ở đây đã có ta cùng Tuyết nhi lo liệu” Vừa nói xong thì thân ảnh hai người họ cùng Lục y đã biến mất không hình không bóng khiến Thiên Dực không khỏi thở dài não ruột. Mới nghe tới việc có nàng lo liệu đã nhanh chóng rời đi cứu mạng mình trước. Hảo tỷ muội của nàng đó. ( Phi Phi: Chỉ có mình muội mới nghĩ được chuyện đó thôi. Hảo tỷ muội!!! )
Vượt qua hàng loạt hành lang dài, ngắn, tăm tối khác nhau nhưng vẫn chưa thấy nhà giam nào có chứa Thiên Kỳ bên trong khiến lòng Diệp Phi đã lạnh nay càng thêm lạnh. Thời gian lại không cho phép nàng có thể kéo dài ra thêm nữa. Thái tử cùng tể tướng là hai con cáo già sống lâu năm nên nhất định không thể nào giam một con mồi béo bở như Thiên kỳ ở một nơi dễ phát hiện như thế này. Mà trong khi cái nhà giam này chẳng hề có chút gì gọi là an toàn cho những phạm nhân khi chạy quanh cả gần nửa canh giờ mà chỉ loe hoe vài bóng lính canh gác đang gật gà gật gù ngủ.
Hình ảnh chiếc bẫy chợt vụt qua trong tư tưởng Diệp Phi khiến nàng đứng khựng lại trong chốc lát. Đôi mày của Thiên Ngân cũng nhíu cả lại khiến những người khác cũng phải nhận ra được sự khác lạ trong cái nhà giam này.
– Đại tỷ, là bẫy.
– Khốn kiếp. Rời khỏi đây mau.
Diệp Phi vừa quay đầu liền một lượt tiên tiễn phóng đến, tuy sự nhận biết của tất cả rất nhanh nhạy nhưng với một không gian chật hẹp không có tí ánh sáng lại gây trở ngại tương đối khá lớn. Lượt tiễn đầu tiên thì mọi người dễ dàng né tránh nhưng liệu hàng chục lượt đằng sau với số lượng tiển gia tăng nhanh chóng thì có thể may mắn hơn lần này nữa hay không?
– Tìm đường ra khỏi đây trước rồi hãy nói.
Thiên Ngân liếc mắt nhìn giáp vòng khu vực xung quanh một cách cẩn thận trong khi lượt tiễn thứ hai đang lên dây cung. Những mũi tiễn này được bắn ra từ những khe nhỏ được khoét trên tường lát đá nên mún ngăn chặn chúng là một chuyện không thể.
Thiên Ngân lùi dần về phía sau tránh đi những làn tiễn với tốc độ ngày một nhanh như thể muốn giết hết bọn họ cho bằng được. Ngặt một nỗi đằng sau nàng chính là cách cửa của một phòng giam. Thâm tâm Thiên Ngân trong vô thức kêu khẽ rằng bản thân mình không xong thật rồi, lần này ăn tiễn là điều chắc chắn.
Trong khi Thiên Ngân đang cố gắn xoay người làm sao cho nguy hiểm được giảm sút tới mức tối thiểu nhất thì dải lụa Bách Liên thủ trên tay Diệp Phi đã nhanh chóng được rút ra bay đến vòng quấn quanh eo Thiên Ngân rồi kéo dần về phía nàng tránh khỏi một màn thua trông thấy.
Bản thân lo cho người khác đã khiến ngực phải của Diệp Phi bị xuyên qua bởi một thanh tiễn nhọn hoắc trong ngỡ ngàng. Cũng may là bên ngực phải, nếu là ngực trái, ngay tim thì giờ đây trong nhà giam của hoàng cung đã lập một bia mộ cho trang chủ Trúc Lâm sơn trang mất rồi.
Tuy nhiên điều đáng lo lắng hiện nay chính là bộ y phục bạch y đã loang lỗ những vết máu, máu chảy rơi xuống đất tạo thành từng mảng to như vẽ thêm họa tiết lên trên nền đất lạnh giá âm u chốn ngục tù. Gương mặt Diệp Phi nhanh chóng trắng bệch ra bởi vì mất máu khá nhiều.
Thiên Ngân một tay đỡ lấy thân hình đang lảo đảo chực chờ ngã xuống đất bất cứ lúc nào, ánh mắt cũng không ngừng quan sát khắp bốn phía như tìm cho mình một con đường thoát thân. Chỉ số thông minh của nàng lúc này nhanh chóng được vận dụng triệt để. Dồn nội lực về phía bàn tay, tung một chưởng vào chiếc cửa sổ thông ánh sát phía trên đầu một buồng giam tương đối rộng khiến nó vỡ ra thành một hình vuông đủ cho từng người nhảy qua lọt ra ngoài.
Mọi người nhanh chóng hiểu dụng ý và liên tục nhấp chân thoát ra. Tuy nhiên với vết thương khá nặng, Diệp Phi đẩy người Thiên Ngân về phía đường thoát thân trong khi bản thân mình vẫn ở lại đánh tiên phong tháo đường cho nàng rút chạy.
– Tỷ ở muội ở, tỷ đi muội đi. Muội không tin với năng lực của hai ta không thể không phá cho cái nhà giam này gà bay chó sủa.
– Hừ! Phải nói là phá cả hoàng cung chứ.
Cả hai tiếp tục vừa tránh tiễn vừa rút dần về phía bên ngoài nhưng con đường ra thì sâu hun hút, dài đằng đẵng biết bao giờ mới đến trong khi sức lực của cả hai lại có giới hạn.
Lục y thân hình tả tơi thấm đẫm máu của Diệp Phi nhanh chóng chạy đến đại sảnh của phủ thái tử. Hình ảnh đập vào mắt nàng chính là nhị tiểu thư cùng lục tiểu thư đang giao đấu tay đôi cực kỳ nhàn nhã với hai nam nhân trong trang phục màu vàng, có lẽ là thái tử cùng một vị hoàng tử nào đó. Trong khi ngũ tiểu thư cùng các chủ Huyết Sát cung đang đứng đằng sau phê bình những chiêu võ của mọi người.
– “Nhị tiểu thư, lục tiểu thư” Lục y thất thanh cất chất giọng gấp gáp khiến không những hai kẻ đang bận rộn tay chân quay đầu chú ý đồng thời vẫn đánh trả mà còn cả những kẻ tưởng chừng như rất rãnh rỗi bên cạnh “Nhà giam là cái bẫy. Đại tiểu thư bị thương”
– “Ha ha ha!” Không đợi Lục y nói xong thì Hàn Lâm Viên cùng Hàn Mạch nhanh chóng rút kiếm về thu lại bên người ngửa cổ lên trời cười như điên dại.
– “Các ngươi tưởng hoàng cung ta là chỗ muốn vô là vô muốn về là về sao? Ngay cả các chủ Vô Danh các cũng đừng hòng rời khỏi đây” Hàn Lâm Viên mỉm cười, tay thì phất lên cao, xung quanh nhanh chóng tràn ngập những tên hắc y tay gươm gươm trường kiếm.
Mọi người khẽ đánh tiếng chữi thề trong lòng. Không ngờ thái tử đích thị là một con cáo đã thành tinh nên từng đường đi nước bước của Diệp phi lại bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Sơ Tuyết nhanh chóng rút Huyết Mạch thần kiếm đứng trước mặt bảo vệ Thiên Dực ngay phía sau mình.
– “Huyết Mạch thần kiếm” Hàn Mạch khẽ thốt lên nhưng nhanh chóng đáy mắt lộ rõ vẻ tàn bạo “Cung chủ Huyết Sát cung cư nhiên cũng có nhúng tay vào triều chính. Lần này ta sẽ có thêm lí do để san bằng toàn bộ võ lâm đồng đạo chính phái”
– “Ngươi nghĩ mình có khả năng sao?” Sơ Tuyết giở giọng cười lạnh nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Dực chắn đằng trước bất chấp mọi nguy hiểm.
Thiên Dực cũng chẳng phải là một con mèo bệnh nằm sưởi ấm không biết đến bắt chuột là gì. Nàng rút trường kiếm trong tay ra hướng về phía Trúc Nhã hét lớn.
– “Nhị tỷ, lục muội. Đi cứu đại tỷ cùng thất muội trước, ở đây đã có ta cùng Tuyết nhi lo liệu” Vừa nói xong thì thân ảnh hai người họ cùng Lục y đã biến mất không hình không bóng khiến Thiên Dực không khỏi thở dài não ruột. Mới nghe tới việc có nàng lo liệu đã nhanh chóng rời đi cứu mạng mình trước. Hảo tỷ muội của nàng đó. ( Phi Phi: Chỉ có mình muội mới nghĩ được chuyện đó thôi. Hảo tỷ muội!!! )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.