Chương 47
Phỉ Phỉ
06/06/2013
Phi Vũ hai
tay bưng mâm đựng bát canh gà còn nóng hôi hổi mò mẫm trong bóng tối
tiến dần về phía màn trướng tướng quân trong doanh trại của quân lính
khởi nghĩa. Tự dưng hôm nay nàng nổi hứng muốn tẩm bổ cho Nam Phong thật tốt để từ ngày mai hắn có sức chuẩn bị đối phó với quân địch. ( Phi Phi: Ta cũng đi đánh nhau nữa nè! Hức hức! Bất công )
Vén tấm màn sa che cửa của bức trướng trông như một túp lều đóng phía ngoài thành, nàng nhẹ nhàng bước vào. Mùi thơm xộc vào bên mũi Nam Phong khiến hắn bất ngờ ngẩng đầu lên xem là ai. Sau khi biết là kẻ nào cư nhiên cả gan ban đêm dám đến đây… câu dẫn hắn thì nam nhân của chúng ta đã mỉm cười hạnh phúc nhìn bát canh gà trên tay Phi Vũ.
– “Huynh nghỉ tay uống miếng canh cho khỏe người đi” Phi Vũ đặt bát canh lên bàn, nhanh chóng đẩy toàn bộ bản đồ cũng như những tài liệu liên quan đến kế sách chiến lượt sang một bên cho rộng chỗ.
– “Muội làm à?” Hắn hít hà lấy mùi thơm đậm đà từ nước cốt thịt gà, vị ngòn ngọt của táo đỏ nấu chín cùng mùi nấm không lẫn vào đâu được đang dần dần bốc lên tỏa xung quanh màn trướng.
– “Ừ! Huynh nếm thử xem có vừa miệng không?” Phi Vũ hai tay chống lấy cằm tựa lên bàn nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc.
– “Nếu là nàng nấu cho ta, bất kể chua hay mặn thì ta đều thấy nó ngọt” Nam Phong giọng giảo hoạt nâng từng muỗng bỏ vào miệng.
- Huynh chỉ giỏi nịnh thôi.
– “Nàng nếm thử xem” Hắn múc một muỗng thổi thật nguội rồi mới đưa đến miệng nàng.
– Ngon thật. Đúng là công thức của đại tỷ.
– “Diệp Phi giỏi nấu ăn lắm à?” Nam Phong tò mò nhìn chòng chọc vào Phi Vũ dò hỏi.
- “Tỷ ấy chỉ nấu được mỗi canh gà thôi. Nếu sau này huynh nghe đến đồ ăn của đại tỷ nấu thì có chết cũng đừng nếm nhá. Nếu không huynh sẽ chết rất khó coi” Phi Vũ nhăn nhăn mặt thè lưỡi ra tỏ vẻ sợ hãi. ( Phi Phi: Ta nghe rồi đấy!!! )
– “Sao ta thấy Thiên Kỳ ăn hoài đấy thôi?” Hắn nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không tin.
– “Huynh không thấy hắn ăn toàn canh gà không thôi sao? Với lại đồ người mình yêu làm tất nhiên dù dở cũng phải khen ngon rồi. Giống như huynh đấy” Phi Vũ cười rõ tươi khiến lòng Nam Phong thêm hồi xao xuyến.
Hắn đưa bát canh gà lên miệng hớp miếng cúi cùng rồi dùng tay kéo gáy Phi Vũ về phía mình chớp lấy đôi môi thơm tho ngọt ngào của nàng. Phi Vũ trong lúc bàng hoàng chỉ kịp há miệng la lên nhưng từ đâu một chất lỏng âm ấm thơm mùi gà từ từ chuyển sang miệng nàng khiến nàng không kịp cử động bèn nuốt lấy nuốt để.
Chiếc lưỡi uốn ** của Nam Phong đùa giỡn với bờ môi cong cong đỏ mọng sau đó tiến vào bên trong quấn quýt với chiếc lưỡi đinh hương của nàng như không muốn rời xa. Khoảnh khắc hai con người dựa vào nhau, trao nhau nụ hôn nồng thắm đã khiến trên đời này lại viết lên thêm một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
Nam Phong khẽ khàng rời khỏi môi nàng vì sợ nếu hôn nữa sẽ khiến nàng bị thương mất nhưng vòng tay của hắn bất giác siết chặt nữ tử trong lòng, ôn nhu xoa xoa mái tóc nàng, dựa cằm mình lên đỉnh đầu nàng thỏ thẻ.
– Hứa với ta, dù ngày mai có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi thành. Chỉ cần muội an toàn thì ta mới không vướng bận đánh lùi quân giặc, được không Tiểu Vũ?
– Huynh đừng lo cho muội, muội là Phi Vũ mà, là thành viên của Trúc Lâm sơn trang đấy.
– Mặc kệ muội là ai, đối với ta thì muội chỉ là một nữ nhân cần được yêu thương và bảo vệ thôi.
– Hì! Muội sẽ luôn ở bên cạnh các tỷ muội khác, huynh yên tâm nhé!
– Ừ!
Cả hai vẫn cứ ôm nhau như vậy, ấm áp bây giờ khiến cho họ luyến tiếc mai sau. Mặc kệ ngày mai có chuyện gì xảy ra, mặc kệ ai sẽ ngã xuống, mặc kệ người nào làm vua với hậu cung ba ngàn giai lệ, chỉ cần giờ phút này, tại nơi đây, họ đan tay vào nhau, dựa vào lòng lẫn nhau, mỉm cười hạnh phúc.
– Chiến tranh kết thúc, muội đồng ý làm nương tử ta nhé?
– Ừ! Chỉ cần lúc đó huynh còn yêu muội.
– Ta luôn yêu muội, mãi mãi, kiếp này, kiếp sau, tận hàng ngàn hàng vạn kiếp sau nữa, ta chỉ có một mình nàng, Tiểu Vũ của ta.
– Muội cũng yêu huynh, Phong Phong. ( Phi Phi: Sến chảy mỡ luôn. Ai da… )
Vén tấm màn sa che cửa của bức trướng trông như một túp lều đóng phía ngoài thành, nàng nhẹ nhàng bước vào. Mùi thơm xộc vào bên mũi Nam Phong khiến hắn bất ngờ ngẩng đầu lên xem là ai. Sau khi biết là kẻ nào cư nhiên cả gan ban đêm dám đến đây… câu dẫn hắn thì nam nhân của chúng ta đã mỉm cười hạnh phúc nhìn bát canh gà trên tay Phi Vũ.
– “Huynh nghỉ tay uống miếng canh cho khỏe người đi” Phi Vũ đặt bát canh lên bàn, nhanh chóng đẩy toàn bộ bản đồ cũng như những tài liệu liên quan đến kế sách chiến lượt sang một bên cho rộng chỗ.
– “Muội làm à?” Hắn hít hà lấy mùi thơm đậm đà từ nước cốt thịt gà, vị ngòn ngọt của táo đỏ nấu chín cùng mùi nấm không lẫn vào đâu được đang dần dần bốc lên tỏa xung quanh màn trướng.
– “Ừ! Huynh nếm thử xem có vừa miệng không?” Phi Vũ hai tay chống lấy cằm tựa lên bàn nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc.
– “Nếu là nàng nấu cho ta, bất kể chua hay mặn thì ta đều thấy nó ngọt” Nam Phong giọng giảo hoạt nâng từng muỗng bỏ vào miệng.
- Huynh chỉ giỏi nịnh thôi.
– “Nàng nếm thử xem” Hắn múc một muỗng thổi thật nguội rồi mới đưa đến miệng nàng.
– Ngon thật. Đúng là công thức của đại tỷ.
– “Diệp Phi giỏi nấu ăn lắm à?” Nam Phong tò mò nhìn chòng chọc vào Phi Vũ dò hỏi.
- “Tỷ ấy chỉ nấu được mỗi canh gà thôi. Nếu sau này huynh nghe đến đồ ăn của đại tỷ nấu thì có chết cũng đừng nếm nhá. Nếu không huynh sẽ chết rất khó coi” Phi Vũ nhăn nhăn mặt thè lưỡi ra tỏ vẻ sợ hãi. ( Phi Phi: Ta nghe rồi đấy!!! )
– “Sao ta thấy Thiên Kỳ ăn hoài đấy thôi?” Hắn nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không tin.
– “Huynh không thấy hắn ăn toàn canh gà không thôi sao? Với lại đồ người mình yêu làm tất nhiên dù dở cũng phải khen ngon rồi. Giống như huynh đấy” Phi Vũ cười rõ tươi khiến lòng Nam Phong thêm hồi xao xuyến.
Hắn đưa bát canh gà lên miệng hớp miếng cúi cùng rồi dùng tay kéo gáy Phi Vũ về phía mình chớp lấy đôi môi thơm tho ngọt ngào của nàng. Phi Vũ trong lúc bàng hoàng chỉ kịp há miệng la lên nhưng từ đâu một chất lỏng âm ấm thơm mùi gà từ từ chuyển sang miệng nàng khiến nàng không kịp cử động bèn nuốt lấy nuốt để.
Chiếc lưỡi uốn ** của Nam Phong đùa giỡn với bờ môi cong cong đỏ mọng sau đó tiến vào bên trong quấn quýt với chiếc lưỡi đinh hương của nàng như không muốn rời xa. Khoảnh khắc hai con người dựa vào nhau, trao nhau nụ hôn nồng thắm đã khiến trên đời này lại viết lên thêm một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
Nam Phong khẽ khàng rời khỏi môi nàng vì sợ nếu hôn nữa sẽ khiến nàng bị thương mất nhưng vòng tay của hắn bất giác siết chặt nữ tử trong lòng, ôn nhu xoa xoa mái tóc nàng, dựa cằm mình lên đỉnh đầu nàng thỏ thẻ.
– Hứa với ta, dù ngày mai có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi thành. Chỉ cần muội an toàn thì ta mới không vướng bận đánh lùi quân giặc, được không Tiểu Vũ?
– Huynh đừng lo cho muội, muội là Phi Vũ mà, là thành viên của Trúc Lâm sơn trang đấy.
– Mặc kệ muội là ai, đối với ta thì muội chỉ là một nữ nhân cần được yêu thương và bảo vệ thôi.
– Hì! Muội sẽ luôn ở bên cạnh các tỷ muội khác, huynh yên tâm nhé!
– Ừ!
Cả hai vẫn cứ ôm nhau như vậy, ấm áp bây giờ khiến cho họ luyến tiếc mai sau. Mặc kệ ngày mai có chuyện gì xảy ra, mặc kệ ai sẽ ngã xuống, mặc kệ người nào làm vua với hậu cung ba ngàn giai lệ, chỉ cần giờ phút này, tại nơi đây, họ đan tay vào nhau, dựa vào lòng lẫn nhau, mỉm cười hạnh phúc.
– Chiến tranh kết thúc, muội đồng ý làm nương tử ta nhé?
– Ừ! Chỉ cần lúc đó huynh còn yêu muội.
– Ta luôn yêu muội, mãi mãi, kiếp này, kiếp sau, tận hàng ngàn hàng vạn kiếp sau nữa, ta chỉ có một mình nàng, Tiểu Vũ của ta.
– Muội cũng yêu huynh, Phong Phong. ( Phi Phi: Sến chảy mỡ luôn. Ai da… )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.