Chương 57
Phỉ Phỉ
06/06/2013
- “Nếu độc tố trên sông Phú Vinh
thì nơi đầu nguồn nhất định sẽ không bị độc, tạm thời chúng ta hãy đưa
người lên đó lấy nước chờ đến khi độc tố hoàn toàn tiêu biến dần rồi
tính tiếp” Trúc Nhã gật đầu với Thiên Ngân ngầm đồng ý.
– “Thế còn chuyện con rết xinh đẹp kia thì sao?” Tố Huyên không cam lòng đẩy ánh mắt khinh bỉ của mình về phía Thiên Kỳ.
– “Con rết xinh đẹp?” Diệp Phi không hiểu lời của nàng, nhíu nhíu cặp chân mày.
– “Cái con rết chuyên bám theo lão công của tỷ đấy, nhìn mà phát ngứa mắt” Tố Huyên tức khí trề môi dè bỉu.
– “Hắc Dạ! Trước tiên ngươi theo dõi mọi hành động của Tiểu Yến, tất cả phải báo cáo lại với ta” Thiên Kỳ cao giọng ra lệnh cho Hắc Dạ bới hắn biết hiện tại mọi người đều đang có ác cảm lẫn nghi ngờ Bảo Yến. Nói không tin nàng thì không thể mà tin càng rất khó hơn nữa vì dù sao đấy của là biểu muội đã cùng lớn lên bao nhiêu năm, rồi phụ thân, mẫu thân của nàng chẳng phải cũng đã hi sinh mình để bảo vệ cho hắn và Diệp Phi đấy sao.
– “Nếu có thể tha thứ thì nên tha thứ, dẫu sao ta cũng nợ gia đình nàng một mạng” Diệp Phi thở dài nhìn Tố Huyên cùng mọi người nhẹ giọng khuyên bảo, tất cả cũng chỉ vì nàng lo sợ Thiên Kỳ khó xử với các muội muội mà thôi. ( Phi Phi: Ta cũng biết suy nghĩ chứ bộ >.< !!! )
– “Cám ơn nàng đã hiểu cho ta” Thiên Kỳ hướng Diệp Phi mỉm cười ôn nhu, hắn khẽ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay mình.
– “Haizzz!!!” Tố Huyên thở dài đánh thượt một hơi “Ai cũng có của nợ để gánh vác mà sao muội vẫn cô đơn lẻ loi vậy nè?”
– “Của nợ mà muội còn muốn gánh hay sao? Ta nhớ muội cực kỳ ham tiền mà, ai dám cho muội mượn tiền chứ?” Thiên Dực trề môi ghét bỏ, nàng vẫn còn nhớ mấy cái vụ Tố Huyên chơi nàng mà nàng chưa có dịp tính sổ. Tố Huyên hễ biết nàng có lỗi lầm gì là nhanh chóng lấy ra uy hiế đòi tiền dán mỏ đến độ quyển sổ tay trong người của nàng ta đã dày đặt tên Thiên Dực lẫn số tiền nàng đưa ra tự lúc nào không hay biết. ( Phi Phi: Chẳng phải con rùa vàng Sơ Tuyết trả cho muội hết rồi sao? )
– “Ta/muội có của nợ sao?” Trúc Nhã cùng Thiên Ngân đồng loạt lên tiếng phản đối.
– “Sao nàng lại không có?” Thần Tịch lẫn Thiên Minh chóng vánh phản bác lại làm mọi người ngây đơ. ( Phi Phi: Á! Lão thất, lâu quá không lên tiếng nha! )
– “Đó đó” Tố Huyên nâng tay hết chỉ về phía Thần Tịch rồi hướng sang Thiên Minh sau đó mỉm cười một cách đầy quái dị.
– “Ủa sao nô tì còn nhớ cái gả biến thái lúc trước một hai đòi theo tiểu thư mà” Cát Tường nhanh nhẩu đớp chát ngay tắp lự.
– “Ai?” Mọi người đều đồng thanh khiến Tố Huyên giật thót cả mình.
– “Ngươi nói ta cắt lưỡi” Tố Huyên nhanh chóng hướng Cát Tường hăm dọa khiến mặt nàng ta cắt không còn một giọt máu.
– “Nói! Ta bảo kê” Thiên Dực nắm tay Cát Tường kéo về phía mình, đây đích thực là cơ hội trả thù lục muội của nàng tốt nhất ai bảo trước giờ nàng toàn là bị nàng ta đè đầu cưỡi cổ làm chi. Hắc hắc. ( Phi Phi: Muội là đồ cơ hội )
– Nô tì… nô tì…
– “Không nói ta ***!” Thiên Dực liếc mắt khiến đầu mọi người đều đầy hắc tuyến.
– “Nô tì thật không nhớ hắn tên gì, chỉ biết hắn có đôi mắt rất to, lông mày rậm, mũi cao, môi nhỏ, lạnh như băng nhưng nói chung hắn rất soái” Cát Tường vừa nói vừa gật gật đầu. Giữa việc bị cắt lưỡi với đánh mất tấm thân như ngọc trong tay ngũ tiểu thư thì bị câm vẫn tốt hơn, ít ra còn có cơ hội thành thân nha.
– “Ngươi tả sao ta thấy vẫn giống với cung chủ Huyết Sát cung nha” Diệp Phi hai mắt mở to trừng trừng hướng về phía Sơ Tuyết, đồng loạt hàng chục ánh mắt ngay lập tức nhìn khắp người hắn xem xét.
– Ta… ta…
– “Ngươi cư nhiên hồng hạnh xuất tường” Thiên Dực một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Sơ Tuyết mắng tới mắng lui như một tức phụ hoàn hảo. ( Phi Phi: Ta… nôn! )
– “Không có! Ta là nam nhân sao có hồng hạnh được, nàng nhất định phải tin ta” Sơ Tuyết gấp gáp hướng Thiên Dực giải thích khiến toàn bộ nam nhân liền nhìn hắn với những ánh mắt… khinh bỉ khác xưa.
– “Đúng thế!” Trúc Nhã gật đầu hưởng ứng làm Sơ Tuyết quay sang tặng nàng ánh mắt cảm tạ… nhưng “Với bãn lĩnh của hắn nếu muốn thế đương nhiên sẽ ra thẳng cửa lớn cần chi leo tường cho cực khổ” Sơ Tuyết nhanh chóng thay đổi nét mặt thành căm thù không đội trời chung. Đây chính là bài học thứ nhất, đừng đụng chạm vào bất kỳ nữ nhân nào của Trúc Lâm sơn trang bởi những người còn lại có thể biến bạn ra tro chỉ bằng… võ mồm.
– “Nô tỳ cam đoan không phải ngũ gia” Cát Tường xua xua tay.
– “Đúng thế! Chỉ có ngươi là tin ta” Sơ Tuyết hào hứng nắm tay Cát Tường nhảy nhót hào hứng. ( Phi Phi: Xong! )
– “Buông tay ra!!!” Thiên Dực hét toáng lên “Trước mặt ta còn thế thì hỏi sau lưng ta ngươi còn làm ra cái dạng gì?”
– “Ta… xin lỗi” Sơ Tuyết vội buông tay cùng cúi đầu chịu tội. ( Phi Phi: Ta cảm thấy hình như tên nào khi biết yêu cũng thành cún con hết )
- “Nô tì bị oan tiểu thư. Tại ngũ gia quyến luyến sắc đẹp của nô tì nên mới nắm tay chứ chưa có gì hết” Cát Tường tay xua xua hòng xóa tội mình. ( Phi Phi: =.=” )
– “Haizzz!” Tố Huyên tiến tới vỗ vỗ vai Sơ Tuyết an ủi “Ta nói cho ngươi và cũng là thông báo cho toàn thể nam nhân, những ai muốn thú một trong thất tỷ muội của ta biết rằng, các ngươi muốn thành rễ Trúc Lâm sơn trang đương nhiên phải biết đến tám chữ”
– “Tám chữ gì?” Thiên Minh không cam lòng vừa nhìn Thiên Ngân vừa liếc tới chỗ Tố Huyên.
– “Công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức” Diệp Phi theo đà của Tố Huyên nói tiếp.
– “Đúng thế” Tố Huyên hân hoan vỗ tay tán thưởng đại tỷ của mình.
– “Cái gì?” Toàn bộ nam nhân có mặt đều hết hồn phản ứng.
– “Ta tưởng mấy thứ đó chỉ dành cho nữ nhân thôi chứ” Thiên Kỳ không phục nhìn Diệp Phi khó chịu. Bảo hắn đánh nhau thì còn may ra, đi may vá, nấu ăn thôi thì bảo hắn chết luôn cho rồi.
– “Trúc Lâm sơn trang chúng ta khác” Thiên Dực được thế chống nạnh ưỡn ngực tự sướng.
– “Khác chỗ nào?” Sơ Tuyết vội vội vàng vàng đập vào bụng Thiên Dực khiến nàng hóp cả cơ thể lại. Tất nhiên hắn không muốn cho thiên hạ ‘đục nước béo cò’ chiêm ngưỡng tiện nghi của nữ nhân hắn. ( Phi Phi: Cái đó cũng sợ nữa hả? =.=” )
– “Đó là…” Thiên Dực liếc mắt về phía Sơ Tuyết nhưng cũng không quên giải nghĩa cho bọn nam nhân đang chăm chú hóng hớt xung quanh “… tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ”
“Ạch!”
Một loạt nam nhân tay chống xuống đất không thể đứng vững được nữa.
– “Thế còn chuyện con rết xinh đẹp kia thì sao?” Tố Huyên không cam lòng đẩy ánh mắt khinh bỉ của mình về phía Thiên Kỳ.
– “Con rết xinh đẹp?” Diệp Phi không hiểu lời của nàng, nhíu nhíu cặp chân mày.
– “Cái con rết chuyên bám theo lão công của tỷ đấy, nhìn mà phát ngứa mắt” Tố Huyên tức khí trề môi dè bỉu.
– “Hắc Dạ! Trước tiên ngươi theo dõi mọi hành động của Tiểu Yến, tất cả phải báo cáo lại với ta” Thiên Kỳ cao giọng ra lệnh cho Hắc Dạ bới hắn biết hiện tại mọi người đều đang có ác cảm lẫn nghi ngờ Bảo Yến. Nói không tin nàng thì không thể mà tin càng rất khó hơn nữa vì dù sao đấy của là biểu muội đã cùng lớn lên bao nhiêu năm, rồi phụ thân, mẫu thân của nàng chẳng phải cũng đã hi sinh mình để bảo vệ cho hắn và Diệp Phi đấy sao.
– “Nếu có thể tha thứ thì nên tha thứ, dẫu sao ta cũng nợ gia đình nàng một mạng” Diệp Phi thở dài nhìn Tố Huyên cùng mọi người nhẹ giọng khuyên bảo, tất cả cũng chỉ vì nàng lo sợ Thiên Kỳ khó xử với các muội muội mà thôi. ( Phi Phi: Ta cũng biết suy nghĩ chứ bộ >.< !!! )
– “Cám ơn nàng đã hiểu cho ta” Thiên Kỳ hướng Diệp Phi mỉm cười ôn nhu, hắn khẽ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay mình.
– “Haizzz!!!” Tố Huyên thở dài đánh thượt một hơi “Ai cũng có của nợ để gánh vác mà sao muội vẫn cô đơn lẻ loi vậy nè?”
– “Của nợ mà muội còn muốn gánh hay sao? Ta nhớ muội cực kỳ ham tiền mà, ai dám cho muội mượn tiền chứ?” Thiên Dực trề môi ghét bỏ, nàng vẫn còn nhớ mấy cái vụ Tố Huyên chơi nàng mà nàng chưa có dịp tính sổ. Tố Huyên hễ biết nàng có lỗi lầm gì là nhanh chóng lấy ra uy hiế đòi tiền dán mỏ đến độ quyển sổ tay trong người của nàng ta đã dày đặt tên Thiên Dực lẫn số tiền nàng đưa ra tự lúc nào không hay biết. ( Phi Phi: Chẳng phải con rùa vàng Sơ Tuyết trả cho muội hết rồi sao? )
– “Ta/muội có của nợ sao?” Trúc Nhã cùng Thiên Ngân đồng loạt lên tiếng phản đối.
– “Sao nàng lại không có?” Thần Tịch lẫn Thiên Minh chóng vánh phản bác lại làm mọi người ngây đơ. ( Phi Phi: Á! Lão thất, lâu quá không lên tiếng nha! )
– “Đó đó” Tố Huyên nâng tay hết chỉ về phía Thần Tịch rồi hướng sang Thiên Minh sau đó mỉm cười một cách đầy quái dị.
– “Ủa sao nô tì còn nhớ cái gả biến thái lúc trước một hai đòi theo tiểu thư mà” Cát Tường nhanh nhẩu đớp chát ngay tắp lự.
– “Ai?” Mọi người đều đồng thanh khiến Tố Huyên giật thót cả mình.
– “Ngươi nói ta cắt lưỡi” Tố Huyên nhanh chóng hướng Cát Tường hăm dọa khiến mặt nàng ta cắt không còn một giọt máu.
– “Nói! Ta bảo kê” Thiên Dực nắm tay Cát Tường kéo về phía mình, đây đích thực là cơ hội trả thù lục muội của nàng tốt nhất ai bảo trước giờ nàng toàn là bị nàng ta đè đầu cưỡi cổ làm chi. Hắc hắc. ( Phi Phi: Muội là đồ cơ hội )
– Nô tì… nô tì…
– “Không nói ta ***!” Thiên Dực liếc mắt khiến đầu mọi người đều đầy hắc tuyến.
– “Nô tì thật không nhớ hắn tên gì, chỉ biết hắn có đôi mắt rất to, lông mày rậm, mũi cao, môi nhỏ, lạnh như băng nhưng nói chung hắn rất soái” Cát Tường vừa nói vừa gật gật đầu. Giữa việc bị cắt lưỡi với đánh mất tấm thân như ngọc trong tay ngũ tiểu thư thì bị câm vẫn tốt hơn, ít ra còn có cơ hội thành thân nha.
– “Ngươi tả sao ta thấy vẫn giống với cung chủ Huyết Sát cung nha” Diệp Phi hai mắt mở to trừng trừng hướng về phía Sơ Tuyết, đồng loạt hàng chục ánh mắt ngay lập tức nhìn khắp người hắn xem xét.
– Ta… ta…
– “Ngươi cư nhiên hồng hạnh xuất tường” Thiên Dực một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Sơ Tuyết mắng tới mắng lui như một tức phụ hoàn hảo. ( Phi Phi: Ta… nôn! )
– “Không có! Ta là nam nhân sao có hồng hạnh được, nàng nhất định phải tin ta” Sơ Tuyết gấp gáp hướng Thiên Dực giải thích khiến toàn bộ nam nhân liền nhìn hắn với những ánh mắt… khinh bỉ khác xưa.
– “Đúng thế!” Trúc Nhã gật đầu hưởng ứng làm Sơ Tuyết quay sang tặng nàng ánh mắt cảm tạ… nhưng “Với bãn lĩnh của hắn nếu muốn thế đương nhiên sẽ ra thẳng cửa lớn cần chi leo tường cho cực khổ” Sơ Tuyết nhanh chóng thay đổi nét mặt thành căm thù không đội trời chung. Đây chính là bài học thứ nhất, đừng đụng chạm vào bất kỳ nữ nhân nào của Trúc Lâm sơn trang bởi những người còn lại có thể biến bạn ra tro chỉ bằng… võ mồm.
– “Nô tỳ cam đoan không phải ngũ gia” Cát Tường xua xua tay.
– “Đúng thế! Chỉ có ngươi là tin ta” Sơ Tuyết hào hứng nắm tay Cát Tường nhảy nhót hào hứng. ( Phi Phi: Xong! )
– “Buông tay ra!!!” Thiên Dực hét toáng lên “Trước mặt ta còn thế thì hỏi sau lưng ta ngươi còn làm ra cái dạng gì?”
– “Ta… xin lỗi” Sơ Tuyết vội buông tay cùng cúi đầu chịu tội. ( Phi Phi: Ta cảm thấy hình như tên nào khi biết yêu cũng thành cún con hết )
- “Nô tì bị oan tiểu thư. Tại ngũ gia quyến luyến sắc đẹp của nô tì nên mới nắm tay chứ chưa có gì hết” Cát Tường tay xua xua hòng xóa tội mình. ( Phi Phi: =.=” )
– “Haizzz!” Tố Huyên tiến tới vỗ vỗ vai Sơ Tuyết an ủi “Ta nói cho ngươi và cũng là thông báo cho toàn thể nam nhân, những ai muốn thú một trong thất tỷ muội của ta biết rằng, các ngươi muốn thành rễ Trúc Lâm sơn trang đương nhiên phải biết đến tám chữ”
– “Tám chữ gì?” Thiên Minh không cam lòng vừa nhìn Thiên Ngân vừa liếc tới chỗ Tố Huyên.
– “Công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức” Diệp Phi theo đà của Tố Huyên nói tiếp.
– “Đúng thế” Tố Huyên hân hoan vỗ tay tán thưởng đại tỷ của mình.
– “Cái gì?” Toàn bộ nam nhân có mặt đều hết hồn phản ứng.
– “Ta tưởng mấy thứ đó chỉ dành cho nữ nhân thôi chứ” Thiên Kỳ không phục nhìn Diệp Phi khó chịu. Bảo hắn đánh nhau thì còn may ra, đi may vá, nấu ăn thôi thì bảo hắn chết luôn cho rồi.
– “Trúc Lâm sơn trang chúng ta khác” Thiên Dực được thế chống nạnh ưỡn ngực tự sướng.
– “Khác chỗ nào?” Sơ Tuyết vội vội vàng vàng đập vào bụng Thiên Dực khiến nàng hóp cả cơ thể lại. Tất nhiên hắn không muốn cho thiên hạ ‘đục nước béo cò’ chiêm ngưỡng tiện nghi của nữ nhân hắn. ( Phi Phi: Cái đó cũng sợ nữa hả? =.=” )
– “Đó là…” Thiên Dực liếc mắt về phía Sơ Tuyết nhưng cũng không quên giải nghĩa cho bọn nam nhân đang chăm chú hóng hớt xung quanh “… tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ”
“Ạch!”
Một loạt nam nhân tay chống xuống đất không thể đứng vững được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.