Chương 59
Phỉ Phỉ
06/06/2013
Khải Dạ làm một động tác như rút kiếm về nhưng tiếng nói ra lệnh của Hàn Mạch đột nhiên vang lên cắt đứt tư tưởng của hắn. – Một kiếm giết nàng.
Khải Dạ làm sao có thể đả thương nữ nhân trước mặt cơ chứ? Dù không đảm bảo rằng hắn yêu nàng, thương nàng nhưng chính nàng đã khiến hắn động tâm, có ý nghĩ sẽ sủng nàng lên đến tận trời. Cái ý nghĩ đó từ trước đến nay đừng mong Trình Khải Dạ hắn dám mang ra khi nghĩ về bất cứ nữ nhân nào khác.
Chấp nhận hắn là kẻ ‘hoa hoa công tử’ đi khắp đại giang nam bắc, không có thanh lâu nào là không nó dấu chân, dấu tay của hắn ngự lại nhưng kể từ sau khi gặp nàng, nữ tử một thân tử y cho đến bây giờ vẫn không hề thay đổi sở thích đó khiến tâm hắn ấm áp. Lần đầu tiên hắn biết sợ hãi, sợ hãi sẽ đánh mất một nữ nhân trong lúc yêu thương nàng nhất.
Khải Dạ tay cầm kiếm run run trước ánh mắt phẫn nộ chứa đầy bi thương của Tố Huyên. Bên kia, Hàn Mạch vẫn đang đấu tay đôi với Thiên Dực, ánh mắt của hắn lâu lâu lại kiểm tra từng hành động của Khải Dạ trong khi lòng của Thiên Dực lại cực kỳ nóng như lửa thiêu đốt đến tận tâm can.
– “Lục muội! Chạy mau” Thiên Dực lợi dụng thời cơ Hàn Mạch không chú ý bèn rút ám khí độc của mình bắn về phía Khải Dạ.
Với võ công thượng thừa của hắn đương nhiên có thể né được nhưng Hàn Mạch lại làm động tác ngu si hoàn hảo khi một chưởng đánh về phía Tố Huyên đang bị thương nằm trên đất.
Khải Dạ tâm ân ẩn đau bèn dùng thân mình ôm chầm lấy Tố Huyên và lãnh trọn năm mũi ám khí độc cùng với một chưởng chứa năm phần công lực của Hàn Mạch một cách oan uổng.
– Dạ! ( Phi Phi: Giống như muội vâng dạ với lão chứ không phải kêu tên lão! )
Tiếng Tố Huyên la thất thanh bay trong gió thu hút sự chú ý của hai người, một nam một nữ đang cưỡi ngựa đi ngang qua đấy. ( Phi Phi: E hèm! Hai nhân vật thứ nhất đây )
Cả hai với việc hành hiệp trượng nghĩa, ra đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ đã ăn sâu vào trong máu nên nghe tiếng la hét cùng với chiếc mũi nhạy bén hấp thu được mùi tanh của máu bèn nhanh chóng hướng theo phía khu rừng rậm phóng tới.
Đập vào mắt họ chính là cảnh nhiều người vây xung quanh vài người mà trong đó một nam tử đang bị thương rất nặng trên đất, mình mẩy bê bết nào là máu nào là đất cát bụi bậm chứng tỏ vừa trãi qua một trận xung đột với nhau. Bên cạnh hắn ta là một nữ nhân đang thật phần lo lắng. Đằng xa xa lại cảnh đánh nhau của một nam một nữ với thực lực không chênh lệch là bao.
Nhưng hai nữ tử này lại khá là quen dường như họ đã gặp nhau ở đâu rồi. Trống ngực họ đập liên hồi trong khoảng thời gian lấy lại bình tĩnh rút gọn hết mớ kí ức hỗn độn trong não bộ lôi ra hình ảnh hai người này.
Một khoảng thời gian sau tương đối ngắn sau, ngay khi thanh kiếm trên tay nam tử trông rất giống với dáng dấp của một kẻ quân vương chỉ cách xa yết hầu của nữ tử hồng y kia một khoảng chừng vài tất thì ám khí trên tay nam tử vừa xuất hiện đột nhiên phóng ra làm thanh kiếm gãy làm đôi rơi xuống đất gây ra hàng loạt âm thanh thanh thuý vang lên và tiếp sau đó đã thu hút ánh nhìn của mọi người về phía hai người bọn họ.
Thiên Dực cùng Tố Huyên đẩy ánh mắt khó hiểu về hướng ám khí vừa được vung ra cứu họ một mạng. Đập vào mắt họ chính là một cặp nam nữ còn khá trẻ và trông cực kỳ quen thuộc. Hai bên nhíu mày nhìn nhau cho đến khi ánh mắt cả bốn người loé ra thứ ánh sáng kì dị nhất trên cõi đời.
– Ngũ muội! Lục muội!
– Tứ tỷ! Tứ tỷ phu!
Không gian cùng thời gian như ngừng trôi, chim chóc được thể hót líu lo kết hợp với những khóm hoa đủ màu sắc đua nhau nở rực rỡ chào đón một sự kiện trọng đại chưa bao giờ xảy ra trong Túc Lâm sơn trang.
Hai người gắn bó từ nhỏ cho đến khi trưởng thành với lục tỷ muội còn lại trong thất tỷ muội đột nhiên cải lão hoàn đồng, không chết mà sống dậy, thậm chí còn đang đứng trước mặt Thiên Dực cùng Tố Huyên ôn nhu mỉm cười.
– “Hai người… thật sự… không chết” Tố Huyên hai mắt rưng rức nhìn Thiên Bảo cùng Gia Khánh như một niềm vui bất ngờ xuất hiện, như một câu chuyện cổ tích luôn có kết cục vô cùng viên mãn.
– “Chuyện này nói sau” Gia Khánh đột ngột cất tiếng “Giết bọn chúng trước”
– Được!
Gia Khánh cùng Thiên Bảo đột ngột rút kiếm xông về phía trước yểm trợ cho Thiên Dực lui về bảo vệ Tố Huyên cùng Khải Dạ đang trọng thương.
Võ công của Hàn Mạch nếu mang ra so với Gia Khánh thì có lẽ chỉ một trời một vực. Cả Trúc Lâm sơn trang, nói không phải hổ thẹn chứ thật ra không có ai là xứng làm đối thủ của hắn cả ngoại trừ việc ‘song kiếm họp bích’ của Diệp Phi cùng Trúc Nhã mới có thể hạ gục hắn.
Đó là lí do vì sao trong vòng vài chiêu vỏn vẹn, Gia Khánh đã hoàn toàn áp đảo Hàn Mạch lùi dần về phía gốc cổ thụ. Mũi kiếm nhọn ngay lập tức hướng về phía Hàn Mạch khiến trong tích tắc làm hắn hoảng loạn vội vàng tung chân nhảy vào chính giữa những binh lính của mình đang hợp thành vòng tròn bảo vệ.
Thiên Bảo cũng đang nhẹ nhàng đánh bọn tép rêu mang danh quân lính triều đình bên cạnh. Đánh một thái độ nhàm chán chưa từng có.
Hàn Mạch biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ liền nhanh chóng ra hiệu rút lui, thậm chí bỏ quên luôn kẻ mang tên Trình quân sư đang nằm dài bất động trên đất dưới sự bảo hộ của Tố Huyên.
– “Hai muội làm sao bị chúng bao vậy như vậy?” Thiên Bảo phẫn nộ đỡ Tố Huyên đứng lên phủi bụi trên bộ y phục của nàng với ngữ khí thập phần tức giận phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Trong tất cả các tỷ muội, Thiên Bảo có lẽ là người yêu thương và quý trọng người thân của mình nhất, nói như thế không phải những người còn lại là thuộc dạng máu lạnh mà bởi vì trong những kẻ máu lạnh đó thì Thiên Bảo chính là người máu ít lạnh nhất. ( Phi Phi: >.
– “Trong thành bị bọn chúng đầu độc vào nguồn nước chính nên bọn muội phải lên tận đây tìm nước sạch cho quân sĩ” Thiên Dực nhanh chóng giải thích, sau đó liền hiếu kỳ hỏi tiếp “Mà hai người thật sự không chết? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Sao gần hai năm nay hai người không trở về? Biết mọi người lo lắng như thế nào không?”
– “Từ từ nào. Muội hỏi nhiều thế sao bọn ta trả lời nổi?” Gia Khánh mỉm cười đắc ý.
– “Mà để về gặp mọi người rồi giải thích luôn, nói nhiều mệt lắm” Thiên Bảo nhếch miệng cười khiến đầu Thiên Dực đầy hắc tuyến. Chứng bệnh lười kinh niên của Thiên Bảo hoàn toàn không hết dù trãi qua bao nhiêu năm đi nữa.
– “Mà hắn là ai đây?” Gia Khánh đột nhiên nhớ đến tên nam nhân gương mặt thanh tú đang nằm trong lòng Tố Huyên không khỏi hiếu kỳ tra hỏi.
– “Nhìn vậy mà huynh còn không biết sao?” Thiên Bảo không ưng ý nhìn Gia Khánh “Nhất định là lục muội phu của chúng ta, đúng không lục muội?”
– “Không phải!” Mặt Tố Huyên bất giác đỏ lên.
– “Chắc không?” Cả ba đồng thanh càng khiến Tố Huyên gấp gáp ấp úng.
– “Hắn gọi Trình Khải Dạ, là bằng hữu của muội. Mọi người còn không mau phụ muội đưa hắn về trị thương?” Tố Huyên gấp gáp nói hòng xua đi những câu hỏi dồn dập sắp tới của ba kẻ nhiều chuyện bên cạnh nhưng nàng không ngờ rằng khi về tới thành sẽ ngay lập tức xuất hiện một đoàn nhiều chuyện nhân đang xếp hàng chờ đợi nàng để truy vấn thông tin.
Khải Dạ làm sao có thể đả thương nữ nhân trước mặt cơ chứ? Dù không đảm bảo rằng hắn yêu nàng, thương nàng nhưng chính nàng đã khiến hắn động tâm, có ý nghĩ sẽ sủng nàng lên đến tận trời. Cái ý nghĩ đó từ trước đến nay đừng mong Trình Khải Dạ hắn dám mang ra khi nghĩ về bất cứ nữ nhân nào khác.
Chấp nhận hắn là kẻ ‘hoa hoa công tử’ đi khắp đại giang nam bắc, không có thanh lâu nào là không nó dấu chân, dấu tay của hắn ngự lại nhưng kể từ sau khi gặp nàng, nữ tử một thân tử y cho đến bây giờ vẫn không hề thay đổi sở thích đó khiến tâm hắn ấm áp. Lần đầu tiên hắn biết sợ hãi, sợ hãi sẽ đánh mất một nữ nhân trong lúc yêu thương nàng nhất.
Khải Dạ tay cầm kiếm run run trước ánh mắt phẫn nộ chứa đầy bi thương của Tố Huyên. Bên kia, Hàn Mạch vẫn đang đấu tay đôi với Thiên Dực, ánh mắt của hắn lâu lâu lại kiểm tra từng hành động của Khải Dạ trong khi lòng của Thiên Dực lại cực kỳ nóng như lửa thiêu đốt đến tận tâm can.
– “Lục muội! Chạy mau” Thiên Dực lợi dụng thời cơ Hàn Mạch không chú ý bèn rút ám khí độc của mình bắn về phía Khải Dạ.
Với võ công thượng thừa của hắn đương nhiên có thể né được nhưng Hàn Mạch lại làm động tác ngu si hoàn hảo khi một chưởng đánh về phía Tố Huyên đang bị thương nằm trên đất.
Khải Dạ tâm ân ẩn đau bèn dùng thân mình ôm chầm lấy Tố Huyên và lãnh trọn năm mũi ám khí độc cùng với một chưởng chứa năm phần công lực của Hàn Mạch một cách oan uổng.
– Dạ! ( Phi Phi: Giống như muội vâng dạ với lão chứ không phải kêu tên lão! )
Tiếng Tố Huyên la thất thanh bay trong gió thu hút sự chú ý của hai người, một nam một nữ đang cưỡi ngựa đi ngang qua đấy. ( Phi Phi: E hèm! Hai nhân vật thứ nhất đây )
Cả hai với việc hành hiệp trượng nghĩa, ra đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ đã ăn sâu vào trong máu nên nghe tiếng la hét cùng với chiếc mũi nhạy bén hấp thu được mùi tanh của máu bèn nhanh chóng hướng theo phía khu rừng rậm phóng tới.
Đập vào mắt họ chính là cảnh nhiều người vây xung quanh vài người mà trong đó một nam tử đang bị thương rất nặng trên đất, mình mẩy bê bết nào là máu nào là đất cát bụi bậm chứng tỏ vừa trãi qua một trận xung đột với nhau. Bên cạnh hắn ta là một nữ nhân đang thật phần lo lắng. Đằng xa xa lại cảnh đánh nhau của một nam một nữ với thực lực không chênh lệch là bao.
Nhưng hai nữ tử này lại khá là quen dường như họ đã gặp nhau ở đâu rồi. Trống ngực họ đập liên hồi trong khoảng thời gian lấy lại bình tĩnh rút gọn hết mớ kí ức hỗn độn trong não bộ lôi ra hình ảnh hai người này.
Một khoảng thời gian sau tương đối ngắn sau, ngay khi thanh kiếm trên tay nam tử trông rất giống với dáng dấp của một kẻ quân vương chỉ cách xa yết hầu của nữ tử hồng y kia một khoảng chừng vài tất thì ám khí trên tay nam tử vừa xuất hiện đột nhiên phóng ra làm thanh kiếm gãy làm đôi rơi xuống đất gây ra hàng loạt âm thanh thanh thuý vang lên và tiếp sau đó đã thu hút ánh nhìn của mọi người về phía hai người bọn họ.
Thiên Dực cùng Tố Huyên đẩy ánh mắt khó hiểu về hướng ám khí vừa được vung ra cứu họ một mạng. Đập vào mắt họ chính là một cặp nam nữ còn khá trẻ và trông cực kỳ quen thuộc. Hai bên nhíu mày nhìn nhau cho đến khi ánh mắt cả bốn người loé ra thứ ánh sáng kì dị nhất trên cõi đời.
– Ngũ muội! Lục muội!
– Tứ tỷ! Tứ tỷ phu!
Không gian cùng thời gian như ngừng trôi, chim chóc được thể hót líu lo kết hợp với những khóm hoa đủ màu sắc đua nhau nở rực rỡ chào đón một sự kiện trọng đại chưa bao giờ xảy ra trong Túc Lâm sơn trang.
Hai người gắn bó từ nhỏ cho đến khi trưởng thành với lục tỷ muội còn lại trong thất tỷ muội đột nhiên cải lão hoàn đồng, không chết mà sống dậy, thậm chí còn đang đứng trước mặt Thiên Dực cùng Tố Huyên ôn nhu mỉm cười.
– “Hai người… thật sự… không chết” Tố Huyên hai mắt rưng rức nhìn Thiên Bảo cùng Gia Khánh như một niềm vui bất ngờ xuất hiện, như một câu chuyện cổ tích luôn có kết cục vô cùng viên mãn.
– “Chuyện này nói sau” Gia Khánh đột ngột cất tiếng “Giết bọn chúng trước”
– Được!
Gia Khánh cùng Thiên Bảo đột ngột rút kiếm xông về phía trước yểm trợ cho Thiên Dực lui về bảo vệ Tố Huyên cùng Khải Dạ đang trọng thương.
Võ công của Hàn Mạch nếu mang ra so với Gia Khánh thì có lẽ chỉ một trời một vực. Cả Trúc Lâm sơn trang, nói không phải hổ thẹn chứ thật ra không có ai là xứng làm đối thủ của hắn cả ngoại trừ việc ‘song kiếm họp bích’ của Diệp Phi cùng Trúc Nhã mới có thể hạ gục hắn.
Đó là lí do vì sao trong vòng vài chiêu vỏn vẹn, Gia Khánh đã hoàn toàn áp đảo Hàn Mạch lùi dần về phía gốc cổ thụ. Mũi kiếm nhọn ngay lập tức hướng về phía Hàn Mạch khiến trong tích tắc làm hắn hoảng loạn vội vàng tung chân nhảy vào chính giữa những binh lính của mình đang hợp thành vòng tròn bảo vệ.
Thiên Bảo cũng đang nhẹ nhàng đánh bọn tép rêu mang danh quân lính triều đình bên cạnh. Đánh một thái độ nhàm chán chưa từng có.
Hàn Mạch biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ liền nhanh chóng ra hiệu rút lui, thậm chí bỏ quên luôn kẻ mang tên Trình quân sư đang nằm dài bất động trên đất dưới sự bảo hộ của Tố Huyên.
– “Hai muội làm sao bị chúng bao vậy như vậy?” Thiên Bảo phẫn nộ đỡ Tố Huyên đứng lên phủi bụi trên bộ y phục của nàng với ngữ khí thập phần tức giận phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Trong tất cả các tỷ muội, Thiên Bảo có lẽ là người yêu thương và quý trọng người thân của mình nhất, nói như thế không phải những người còn lại là thuộc dạng máu lạnh mà bởi vì trong những kẻ máu lạnh đó thì Thiên Bảo chính là người máu ít lạnh nhất. ( Phi Phi: >.
– “Trong thành bị bọn chúng đầu độc vào nguồn nước chính nên bọn muội phải lên tận đây tìm nước sạch cho quân sĩ” Thiên Dực nhanh chóng giải thích, sau đó liền hiếu kỳ hỏi tiếp “Mà hai người thật sự không chết? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Sao gần hai năm nay hai người không trở về? Biết mọi người lo lắng như thế nào không?”
– “Từ từ nào. Muội hỏi nhiều thế sao bọn ta trả lời nổi?” Gia Khánh mỉm cười đắc ý.
– “Mà để về gặp mọi người rồi giải thích luôn, nói nhiều mệt lắm” Thiên Bảo nhếch miệng cười khiến đầu Thiên Dực đầy hắc tuyến. Chứng bệnh lười kinh niên của Thiên Bảo hoàn toàn không hết dù trãi qua bao nhiêu năm đi nữa.
– “Mà hắn là ai đây?” Gia Khánh đột nhiên nhớ đến tên nam nhân gương mặt thanh tú đang nằm trong lòng Tố Huyên không khỏi hiếu kỳ tra hỏi.
– “Nhìn vậy mà huynh còn không biết sao?” Thiên Bảo không ưng ý nhìn Gia Khánh “Nhất định là lục muội phu của chúng ta, đúng không lục muội?”
– “Không phải!” Mặt Tố Huyên bất giác đỏ lên.
– “Chắc không?” Cả ba đồng thanh càng khiến Tố Huyên gấp gáp ấp úng.
– “Hắn gọi Trình Khải Dạ, là bằng hữu của muội. Mọi người còn không mau phụ muội đưa hắn về trị thương?” Tố Huyên gấp gáp nói hòng xua đi những câu hỏi dồn dập sắp tới của ba kẻ nhiều chuyện bên cạnh nhưng nàng không ngờ rằng khi về tới thành sẽ ngay lập tức xuất hiện một đoàn nhiều chuyện nhân đang xếp hàng chờ đợi nàng để truy vấn thông tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.