Chương 62
Phỉ Phỉ
06/06/2013
Sơ Tuyết khẽ
đứng lên cầm chắc ngọc bội trong tay quay lưng bỏ ra ngoài. Thiên Dực
không chần chừ cũng theo phía sau hắn bởi nàng biết trong chuyện này
nhất định có gì đó khiến hắn cảm thấy rất khó ở và cần nàng bên cạnh.
Người trước người sau cho đến khi cả hai đã ở trên một ngọn đồi thoáng mát với đầy đủ hoa lá tỏa hương xung quanh. Đỉnh đồi là nơi ngự trị của một gốc đại thụ trăm năm vô cùng to lớn với nhiều nhánh cây to nhỏ khác nhau vươn ra khắp tứ phía.
Chiếc xích đu được làm từ những sợi dây thừng bện chặt cứ lung lay theo từng đợt gió thổi đến như lòng người không bao giờ được yên ổn trước cuộc sống đầy thác loạn, đầy ân ân oán oán không bao giờ có thể trả dứt.
– “Sư phụ cùng sư mẫu của ngươi ở ẩn à?” Thiên Dực nhìn thấy trong mắt Sơ Tuyết là một nỗi bi thương nào đó khó dò nhưng cũng tràn đầy sự ấm áp bèn cất tiếng.
– “Không! Họ bị ám sát cách đây năm năm, lúc đó ta còn trẻ nên không đấu lại bọn hắc y nhân đó. Cứ tưởng là hai người đã chết nên mấy năm nay ta luôn truy tìm kẻ chủ mưu để trả thù” Sơ Tuyết mỉm cười ôn nhu nắm lấy bàn tay của Thiên Dực kéo vào lòng mình siết chặt “Họ thật ra là phụ mẫu của ta”
– “Thật sự?” Thiên Dực ngước đầu lên mở tròn hai mắt nhìn hắn “Vậy tại sao họ lại chỉ nhận ngươi làm đệ tử?”
– “Ta không biết. Chuyện ta là hài tử của họ cũng chỉ vô tình biết được khi điều tra ra kẻ chủ mưu cách đây vài năm thôi” Hắn chăm chú nhìn về phía chân trời xa xa kia, nơi những đám mây màu trắng trong tinh khiết cứ bồng bềnh trôi theo từng cơn gió đẩy đưa chúng “Rốt cuộc ta thuộc về đâu?”
– “Thuộc về ta được không?” Nàng hai má đã ửng đỏ, mỉm cười thanh thúy nhìn nam nhân đang ôm mình, đang nâng niu mình như một thứ trân bảo quý hiếm.
– “Nàng phải thuộc về ta chứ không phải ta thuộc về nàng” Hắn đột nhiên nghiêm mặt từ chối lời nói không đúng của nàng. Làm gì có chuyện một nam nhân như hắn, một cung chủ Huyết Sát cung người người nghe đến đều phải run rẩy sợ hãi mà lại phụ thuộc vào một nữ nhân chứ? Nhưng hắn không nhớ đến một chuyện cực kỳ hệ trọng, đấy là nữ nhân này lại rất đặc biệt với biệt hiệu Dực Ma Vương.
– “Hừ!” Thiên Dực bất lực hừ lạnh “Ai là ai của ai cũng thế thôi”
Sơ Tuyết nâng tay mình kiềm chặt chiếc gáy thon gọn sau đó kề môi mình sát vào môi Thiên Dực. Nụ hôn trước tiên cứ như chuồn chuồn đạp nước nhưng sau đó lại mạnh mẽ chiếm lấy, ép sát nàng vào người hắn như khảm cả cơ thể nữ nhân kia vào lồng ngực, vào trái tim của nam nhân mãi mãi giữ lấy. Hắn bá đạo dùng lưỡi tiến sâu vào bên trong khoang miệng nàng chiếm lấy toàn bộ không gian cùng vị ngọt lưu luyến mãi không muốn rời khỏi.
Bàn tay hắn không yên vị, từ dưới eo đã lần mò vào tận bên trong tà áo lên phía trên, hắn thỏa mãn thoa lấy tấm lưng trần mềm mại của nàng. Da gà Thiên Dực cứ từng đợt từng đợt nổi lên nhưng sự bá đạo của hắn lại vô tình mang đến cho nàng một cảm giác rất lạ lẫm, cái cảm giác mà trước đây nàng chưa từng có với những nam nhân khác.
Mất một lúc sau, khi vai áo của Thiên Dực đã rơi xuống đến lưng để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng bộ ngực đẫy đà nhấp nhô theo từng nhịp thở. Cơn gió lạnh cuối thu đầu đông chợt thổi qua khiến nàng rùng mình khẽ run run. Sơ Tuyết liền vội vàng buông nàng ra chỉnh sửa lại y phục cho nàng gọn gàng sau đó mới ôm chầm lấy, đặt nàng yên vị trong lồng ngực rắn chắc, vạm vỡ của nam nhân tránh cho những làn gió độc khiến nàng nhiễm phải phong hàn.
– “Nàng lạnh sao?” Hắn khẽ cất tiếng nói với giọng tràn đầy thương tiếc và tự trách bản thân mình.
– “Giờ thì rất ấm áp” Thiên Dực vòng tay mình ôm lấy eo và dựa hẳn người vào lồng ngực hắn. Nàng đã quyết định, quyết định từ rất lâu rồi chứ không phải là chờ đợi cho đến bây giờ, nam nhân này nhất định là của nàng, của nàng mãi mãi. Chỉ có hắn mới được cái quyền làm phu quân chân chính của Thiên Dực nàng và nàng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào khác thay vị trí của nàng hiện tại chiếm lấy tiện nghi của hắn.
Sơ Tuyết đặt vào lòng bàn tay của Thiên Dực mảnh ngọc bội màu xanh ngọc bích với hai mặt chữ Mộ Dung cùng Huyết chứng minh cho chức vị cung chủ phu nhân trong lòng hắn.
– “Làm nương tử ta nhé!” Câu hỏi nhưng với dấu cảm thán chính là ép nàng chứ không phải hỏi ý kiến. Dù nàng không đồng ý hắn cũng sẽ bá đạo trói nàng vào bên cạnh mình để nam nhân mà nàng thấy duy nhất trong suốt cuộc đời nàng chính là hắn và hắn sẽ khiến nàng yêu hắn, bi lụy vì hắn, chỉ duy nhất hắn mà thôi.
– Bây giờ sao?
Thiên Dực ngơ ngác ngửa mặt lên nhìn Sơ Tuyết. Tại cuộc chiến tranh tàn khốc hiện tại thì việc thành thân là không thể, huống chi nàng không biết tương lai ngày mai sẽ như thế nào. Ai sẽ ra đi, kẻ nào sẽ ở lại và hắn có còn yêu nàng nhiều như hiện tại nữa không vì trên thế gian này không thiếu nữ nhân, những người xinh đẹp hơn nàng, thục nữ hơn nàng và biết đâu họ sẽ yêu hắn nhiều hơn nàng và khiến hắn lại động tâm một lần nữa. Lúc đấy nàng sẽ như thế nào đây? Ghen bóng ghen gió, làm loạn, khóc lóc, năn nỉ, dọa tự tử này nọ thì không phải là tính cách của nàng nên nàng chỉ có thể tự nguyện chúc phúc cho hắn mà thôi.
– “Hứa với ta dù có như thế nào, dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không được bỏ ta mà đi” Sơ Tuyết đẩy Thiên Dực ra, hai tay đặt trên bờ vai của nàng, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng như chờ đợi một lời hứa hẹn.
– “Ừ! Ta hứa” Nàng gật đầu một cách nhanh chóng và chắc nịch.
– “Lật đổ hoàng đế xong, Nam Phong lên ngôi, ta nhất định sẽ đến Trúc Lâm sơn trang một chuyến” Sơ Tuyết nhìn Thiên Dực như một con mèo nhìn thấy miếng mỡ đang chảy nước.
– “Đến nhà ta làm chi?” Nàng ngơ ngà ngơ ngác nhìn hắn. Không phải là nàng không hiểu ý của hắn muốn nói gì mà chẳng qua chính là muốn nghe từ miệng hắn nói ra điều mà nàng đã mong từ lâu.
– “Đến tham quan chứ làm chi? Nghe thiên hạ đồn đãi không nơi nào là đẹp như nhà nàng, ta cũng muốn đến xem một lần cho biết” Sơ Tuyết cười đến vô lại.
– “Hừ! Ngươi đi chết đi” Nàng đánh thùm thụp vào ngực hắn. Những cú đánh của nàng cứ như là đang đuổi ruồi muỗi cùng những sinh vật gì ghê gớm lắm chứ chẳng phải là đánh cho hắn chết như lời nàng nói. Cho đến khi một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lấy hai cổ tay nàng và đôi mắt trong suốt như pha lê đang nhìn nàng đến thất thần.
– “Làm nương tử ta nhé?” Sơ Tuyết lặp lại câu hỏi vừa nãy “Nàng vẫn chưa trả lời ta”
– “Ta… Ta nguyện ý” Cả gương mặt Thiên Dực giờ đang đỏ lên như gấc chín, lần đầu tiên nàng thấy cơ thể mình nóng như vậy khi đối diện trước một nam nhân.
Sơ Tuyết kéo cả người Thiên Dực vào lòng siết chặt. Cả đời này nàng chỉ được làm nương tử của hắn và hắn chỉ có mình nàng là thê tử. Không nhìn ngắm nữ nhân khác, không thú ai khác về nhà, chỉ mình nàng, duy nhất mình Tiểu Dực nàng mà thôi.
Người trước người sau cho đến khi cả hai đã ở trên một ngọn đồi thoáng mát với đầy đủ hoa lá tỏa hương xung quanh. Đỉnh đồi là nơi ngự trị của một gốc đại thụ trăm năm vô cùng to lớn với nhiều nhánh cây to nhỏ khác nhau vươn ra khắp tứ phía.
Chiếc xích đu được làm từ những sợi dây thừng bện chặt cứ lung lay theo từng đợt gió thổi đến như lòng người không bao giờ được yên ổn trước cuộc sống đầy thác loạn, đầy ân ân oán oán không bao giờ có thể trả dứt.
– “Sư phụ cùng sư mẫu của ngươi ở ẩn à?” Thiên Dực nhìn thấy trong mắt Sơ Tuyết là một nỗi bi thương nào đó khó dò nhưng cũng tràn đầy sự ấm áp bèn cất tiếng.
– “Không! Họ bị ám sát cách đây năm năm, lúc đó ta còn trẻ nên không đấu lại bọn hắc y nhân đó. Cứ tưởng là hai người đã chết nên mấy năm nay ta luôn truy tìm kẻ chủ mưu để trả thù” Sơ Tuyết mỉm cười ôn nhu nắm lấy bàn tay của Thiên Dực kéo vào lòng mình siết chặt “Họ thật ra là phụ mẫu của ta”
– “Thật sự?” Thiên Dực ngước đầu lên mở tròn hai mắt nhìn hắn “Vậy tại sao họ lại chỉ nhận ngươi làm đệ tử?”
– “Ta không biết. Chuyện ta là hài tử của họ cũng chỉ vô tình biết được khi điều tra ra kẻ chủ mưu cách đây vài năm thôi” Hắn chăm chú nhìn về phía chân trời xa xa kia, nơi những đám mây màu trắng trong tinh khiết cứ bồng bềnh trôi theo từng cơn gió đẩy đưa chúng “Rốt cuộc ta thuộc về đâu?”
– “Thuộc về ta được không?” Nàng hai má đã ửng đỏ, mỉm cười thanh thúy nhìn nam nhân đang ôm mình, đang nâng niu mình như một thứ trân bảo quý hiếm.
– “Nàng phải thuộc về ta chứ không phải ta thuộc về nàng” Hắn đột nhiên nghiêm mặt từ chối lời nói không đúng của nàng. Làm gì có chuyện một nam nhân như hắn, một cung chủ Huyết Sát cung người người nghe đến đều phải run rẩy sợ hãi mà lại phụ thuộc vào một nữ nhân chứ? Nhưng hắn không nhớ đến một chuyện cực kỳ hệ trọng, đấy là nữ nhân này lại rất đặc biệt với biệt hiệu Dực Ma Vương.
– “Hừ!” Thiên Dực bất lực hừ lạnh “Ai là ai của ai cũng thế thôi”
Sơ Tuyết nâng tay mình kiềm chặt chiếc gáy thon gọn sau đó kề môi mình sát vào môi Thiên Dực. Nụ hôn trước tiên cứ như chuồn chuồn đạp nước nhưng sau đó lại mạnh mẽ chiếm lấy, ép sát nàng vào người hắn như khảm cả cơ thể nữ nhân kia vào lồng ngực, vào trái tim của nam nhân mãi mãi giữ lấy. Hắn bá đạo dùng lưỡi tiến sâu vào bên trong khoang miệng nàng chiếm lấy toàn bộ không gian cùng vị ngọt lưu luyến mãi không muốn rời khỏi.
Bàn tay hắn không yên vị, từ dưới eo đã lần mò vào tận bên trong tà áo lên phía trên, hắn thỏa mãn thoa lấy tấm lưng trần mềm mại của nàng. Da gà Thiên Dực cứ từng đợt từng đợt nổi lên nhưng sự bá đạo của hắn lại vô tình mang đến cho nàng một cảm giác rất lạ lẫm, cái cảm giác mà trước đây nàng chưa từng có với những nam nhân khác.
Mất một lúc sau, khi vai áo của Thiên Dực đã rơi xuống đến lưng để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng bộ ngực đẫy đà nhấp nhô theo từng nhịp thở. Cơn gió lạnh cuối thu đầu đông chợt thổi qua khiến nàng rùng mình khẽ run run. Sơ Tuyết liền vội vàng buông nàng ra chỉnh sửa lại y phục cho nàng gọn gàng sau đó mới ôm chầm lấy, đặt nàng yên vị trong lồng ngực rắn chắc, vạm vỡ của nam nhân tránh cho những làn gió độc khiến nàng nhiễm phải phong hàn.
– “Nàng lạnh sao?” Hắn khẽ cất tiếng nói với giọng tràn đầy thương tiếc và tự trách bản thân mình.
– “Giờ thì rất ấm áp” Thiên Dực vòng tay mình ôm lấy eo và dựa hẳn người vào lồng ngực hắn. Nàng đã quyết định, quyết định từ rất lâu rồi chứ không phải là chờ đợi cho đến bây giờ, nam nhân này nhất định là của nàng, của nàng mãi mãi. Chỉ có hắn mới được cái quyền làm phu quân chân chính của Thiên Dực nàng và nàng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào khác thay vị trí của nàng hiện tại chiếm lấy tiện nghi của hắn.
Sơ Tuyết đặt vào lòng bàn tay của Thiên Dực mảnh ngọc bội màu xanh ngọc bích với hai mặt chữ Mộ Dung cùng Huyết chứng minh cho chức vị cung chủ phu nhân trong lòng hắn.
– “Làm nương tử ta nhé!” Câu hỏi nhưng với dấu cảm thán chính là ép nàng chứ không phải hỏi ý kiến. Dù nàng không đồng ý hắn cũng sẽ bá đạo trói nàng vào bên cạnh mình để nam nhân mà nàng thấy duy nhất trong suốt cuộc đời nàng chính là hắn và hắn sẽ khiến nàng yêu hắn, bi lụy vì hắn, chỉ duy nhất hắn mà thôi.
– Bây giờ sao?
Thiên Dực ngơ ngác ngửa mặt lên nhìn Sơ Tuyết. Tại cuộc chiến tranh tàn khốc hiện tại thì việc thành thân là không thể, huống chi nàng không biết tương lai ngày mai sẽ như thế nào. Ai sẽ ra đi, kẻ nào sẽ ở lại và hắn có còn yêu nàng nhiều như hiện tại nữa không vì trên thế gian này không thiếu nữ nhân, những người xinh đẹp hơn nàng, thục nữ hơn nàng và biết đâu họ sẽ yêu hắn nhiều hơn nàng và khiến hắn lại động tâm một lần nữa. Lúc đấy nàng sẽ như thế nào đây? Ghen bóng ghen gió, làm loạn, khóc lóc, năn nỉ, dọa tự tử này nọ thì không phải là tính cách của nàng nên nàng chỉ có thể tự nguyện chúc phúc cho hắn mà thôi.
– “Hứa với ta dù có như thế nào, dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không được bỏ ta mà đi” Sơ Tuyết đẩy Thiên Dực ra, hai tay đặt trên bờ vai của nàng, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng như chờ đợi một lời hứa hẹn.
– “Ừ! Ta hứa” Nàng gật đầu một cách nhanh chóng và chắc nịch.
– “Lật đổ hoàng đế xong, Nam Phong lên ngôi, ta nhất định sẽ đến Trúc Lâm sơn trang một chuyến” Sơ Tuyết nhìn Thiên Dực như một con mèo nhìn thấy miếng mỡ đang chảy nước.
– “Đến nhà ta làm chi?” Nàng ngơ ngà ngơ ngác nhìn hắn. Không phải là nàng không hiểu ý của hắn muốn nói gì mà chẳng qua chính là muốn nghe từ miệng hắn nói ra điều mà nàng đã mong từ lâu.
– “Đến tham quan chứ làm chi? Nghe thiên hạ đồn đãi không nơi nào là đẹp như nhà nàng, ta cũng muốn đến xem một lần cho biết” Sơ Tuyết cười đến vô lại.
– “Hừ! Ngươi đi chết đi” Nàng đánh thùm thụp vào ngực hắn. Những cú đánh của nàng cứ như là đang đuổi ruồi muỗi cùng những sinh vật gì ghê gớm lắm chứ chẳng phải là đánh cho hắn chết như lời nàng nói. Cho đến khi một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lấy hai cổ tay nàng và đôi mắt trong suốt như pha lê đang nhìn nàng đến thất thần.
– “Làm nương tử ta nhé?” Sơ Tuyết lặp lại câu hỏi vừa nãy “Nàng vẫn chưa trả lời ta”
– “Ta… Ta nguyện ý” Cả gương mặt Thiên Dực giờ đang đỏ lên như gấc chín, lần đầu tiên nàng thấy cơ thể mình nóng như vậy khi đối diện trước một nam nhân.
Sơ Tuyết kéo cả người Thiên Dực vào lòng siết chặt. Cả đời này nàng chỉ được làm nương tử của hắn và hắn chỉ có mình nàng là thê tử. Không nhìn ngắm nữ nhân khác, không thú ai khác về nhà, chỉ mình nàng, duy nhất mình Tiểu Dực nàng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.