Chương 63
Phỉ Phỉ
06/06/2013
Tố Huyên cố gắng rút hết năm mảnh
ám khí của Thiên Dực ra khỏi người Khải Dạ. Nhìn gương mặt tái lại gần
như trắng bệch của hắn không còn tí máu nào tự nhiên khiến nàng đau lòng quá. Nếu nàng nhanh chân chạy ra chỗ khác thì hắn đã không phải dùng cả cơ thể của mình đỡ đòn cho nàng nhiều đến thế.
Nàng tháo bỏ từng lớp y phục màu trắng đã nhem nhuốt từng vệt máu đỏ thẫm trên người hắn bỏ đi sau đó nhẹ nhàng dùng khăn sạch tẩm nước nóng lau đi lau lại xung quanh vết thương cùng với những chỗ dơ khác. Mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể trần như nhộng của nam nhân trước đó nhưng giờ đây, trước hoàn cảnh này cũng không khiến nàng mắc cỡ là mấy. Nàng chỉ chăm chú làm tất cả với một nguyện vọng duy nhất là mong hắn mau tỉnh dậy, mau khỏe hơn, có như thế nàng mới trả được ơn cứu mạng của hắn mà thôi.
Nàng không hề biết rằng tim mình lần đầu tiên đập nhanh như thế trước cái ôm của nam nhân này, lần đầu tiên cảm động trước hành động của hắn và cũng là lần đầu tiên đau lòng khi chứng kiến những vết thương đầy rẫy máu trên người nam nhân kia.
Nàng mau chóng mặc lại y phục cho hắn sau đó mới từng muỗng từng muỗng mớm chén thuốc giải độc mà Thiên Dực đã đưa trước đó. Độc trên ám khí của Dực Ma Vương là vô cùng độc nhưng vì Gia Khánh đã từng điểm huyệt đạo phong tỏa các mạch vị của hắn sớm nên mới giữ lại một mạng này.
Bao nhiêu muỗng thuốc đưa vào miệng hắn cứ tràn ra ngoài, nhìn đôi môi trắng bệch, làn da tái xanh vì không còn nguyên khí, con người nằm lỳ trên giường không giống với cái kẻ trước đây từng theo đuôi quấy rối khiến nàng phiền muốn chết.
– “Hắn sao rồi?” Diệp Phi đột ngột xuất hiện trước cửa phòng từ từ tiến vào khiến Tố Huyên giật mình “Vẫn không đút được thuốc à?”
– “Hắn uống một bát rồi, bát này là thứ hai nhưng sao vẫn chưa tỉnh vậy đại tỷ?” Lời nói thoát khỏi miệng nàng không tránh khỏi cảm giác bồn chồn lo lắng khác thường.
– “Độc của Tiểu Dực đâu phải là loại xoàng xỉnh mà ngoài ra hắn còn nhận một chưởng của Hàn Mạch nữa. Như vậy là may mắn lắm rồi” Diệp Phi thở dài nhìn tiểu muội muội đang đau lòng quỳ bên giường nam nhân xa lạ kia.
– “Nếu vậy thì khi nào hắn mới tỉnh?” Tố Huyên ngước mặt lên nhìn Diệp Phi.
– “Ta đâu phải thần y” Diệp Phi nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực “Người muội nên đi tìm chính là nhị muội chứ không phải ta”
– “Nhị tỷ chỉ bảo uống thuốc của ngũ tỷ đưa là khỏi. Muội cũng làm theo nhưng… như tỷ thấy đấy” Tố Huyên tự dưng gấp gáp đến lạ, không hiểu lí do vì sao mà nàng lại lo lắng cho hắn đến thế này? Chẳng phải là cứu một mạng thôi sao, chỉ cần làm cho hắn ba điều là coi như trả nợ chứ cần gì phải như vậy. Nàng riết rồi cũng chẳng hiểu nỗi bản thân mình muốn gì nữa.
– “Để ta” Diệp Phi thở dài, không nỡ nhìn muội muội mình đau lòng nên đành truyền cho hắn ít nội lực coi như tích đức cho con cháu sau này vậy.
Diệp Phi nghĩ vậy liền nhảy lên giường ngồi sau lưng Khải Dạ cho Tố Huyên đỡ hắn giữ thăng bằng không phải ngã ngửa lên trên giường. Hai chân nàng xếp bằng đặt hai tay lên hai huyệt vị đan điền trên lưng Khải Dạ cố tập hợp nguồn nội lực của mình vào hai lòng bàn tay.
Nàng giữ tư thế đó một khoảng thời gian khá dài đến nỗi mồ hôi đã thấm đẫm đầy trán nàng với toàn bộ cơ thể Khải Dạ. Cả căn phòng nhanh chóng nóng lên thấy lạ. Diệp Phi tập trung đến nỗi Thiên Kỳ cùng Phi Vũ đến lúc nào cũng chẳng hay.
Mãi cho đến lúc nàng thấy cơ thể Khải Dạ hồng hào lên chút ít chứng tỏ hắn đã có sinh lực mới thu nội lực về và đặt chân xuống giường. Một vòng tay nhanh chóng đỡ lấy nàng trong lúc còn loạng choạng không vững.
– “Để ta đưa nàng về phòng nghỉ” Thiên Kỳ không nói gì chỉ nhẹ nhàng nâng đỡ cả cơ thể như chẳng còn chút sức lực nào của Diệp Phi ra ngoài.
Bên trong chỉ còn mỗi Tố Huyên đang cố sức lau mồ hôi cho Khải Dạ và lắng nghe lời khuyên nhũ từ Phi Vũ.
Phải đến ba ngày sau thì Khải Dạ mới từ từ tỉnh sau một giấc ngủ dài. Tố Huyên tạm thời thở hắc ra tràn đầy sự nhẹ nhõm.
– “Huyên nhi!” Mở miệng ra, câu đầu tiên không phải hỏi mình đang ở đâu mà chính là gọi tên nàng, cái tên mà hắn đã bao lần tự nhủ bản thân phải tìm được dù cho có lên tận chân trời.
– “Ngươi khỏe chưa? Thấy còn đau hay khó chịu ở đâu không?” Tố Huyên nhanh chóng đỡ cả người hắn dậy đồng thời vén tay dựng thêm một chiếc gối đỡ tấm lưng của hắn.
– “Ta đã khỏe nhiều lắm” Hắn nhìn nàng ôn nhu mỉm cười “Mà sao ta chỉ bị thương nhẹ vậy?”
– “Một phần do đại tỷ ta truyền nội công cho ngươi, một phần ngũ tỷ thấy hối lỗi mới đem mấy thứ kỳ trân dị bảo mà tỷ ấy cắn răng để dành bao năm qua cho ngươi uống nên mới khỏe như bây giờ” Nàng vừa nói vừa bưng chén thuốc đen thui đắng ngắt đến trước mặt hắn “Ngươi mau uống”
– “Ừm” Không chần chừ, hắn lấy chén thuốc trên tay nàng một hơi nốc cạn sau đó mới nuốt cái ực xuống dạ dày đang réo inh réo ỏi.
– “Ngươi nằm nghỉ để ta bảo người chuẩn bị điểm tâm, ngươi đã ngủ ba ngày rồi mà vẫn chưa có gì bỏ bụng” Tố Huyên nói xong một đường bỏ ra ngoài sắp xếp hết cho Như Ý rồi mới quay lưng trở lại bên trong phòng.
– “Đại tỷ nàng phải chăng là Phi Phi cô nương?” Khải Dạ nhíu mày nhìn nàng với cái bụng chứa đầy thắc mắc cùng hoài nghi mặc dù chúng cũng chẳng khiến hắn cảm thấy no lên chút nào.
– “Ừm! Ngươi theo Hàn Mạch làm quân sư thì cũng nên biết điều đó chứ” Tố Huyên lạnh lùng nhìn nam nhân đang nửa ngồi nửa nằm trên giường khiến hắn tự dưng thấy khó chịu và muốn giải thích cho nàng nguyên nhân vì sao hắn lại về phe triều đình.
– “Thật ra lúc trước hoàng đế đương triều Hàn Lâm Viên có cứu ta một mạng nên ta mới giúp hắn lần này” Khải Dạ nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ cho Tố Huyên hiểu tâm ý của hắn “Nhưng lần này hoàng đệ của hắn đã lấy một mạng của ta thì coi như không ai nợ ai”
– “Thế ngươi có muốn đầu quân cho vương gia Nam Phong coi như là trả ơn cứu mạng của ta không?” Diệp Phi đột ngột xuất hiện trước cửa phòng làm cả hai người giật mình.
– “Ngươi đang dụ dỗ ta sao?” Khải Dạ tuy không có ý xấu nhưng vẫn nhíu mày lấy làm khó hiểu “Đãi ngộ của ta như thế nào?”
– “Ngươi muốn như thế nào?” Thiên Kỳ đột nhiên chen lời, dường như hai người này luôn như hình với bóng, ở đâu có Diệp Phi là ở đấy có Thiên Kỳ. ( Phi Phi: Cái đuôi chính hiệu của ta đấy! Hey, Ky small, follow me!!! Giống đang kiu con… quá! >.< )
– “Ta cũng mang danh là Trình quân sư được chính hoàng đế sắc phong và toàn bộ quan lại trong triều tin dùng đấy” Khải Dạ không khỏi ngẩng mặt lên trời tự kiêu.
Nàng tháo bỏ từng lớp y phục màu trắng đã nhem nhuốt từng vệt máu đỏ thẫm trên người hắn bỏ đi sau đó nhẹ nhàng dùng khăn sạch tẩm nước nóng lau đi lau lại xung quanh vết thương cùng với những chỗ dơ khác. Mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể trần như nhộng của nam nhân trước đó nhưng giờ đây, trước hoàn cảnh này cũng không khiến nàng mắc cỡ là mấy. Nàng chỉ chăm chú làm tất cả với một nguyện vọng duy nhất là mong hắn mau tỉnh dậy, mau khỏe hơn, có như thế nàng mới trả được ơn cứu mạng của hắn mà thôi.
Nàng không hề biết rằng tim mình lần đầu tiên đập nhanh như thế trước cái ôm của nam nhân này, lần đầu tiên cảm động trước hành động của hắn và cũng là lần đầu tiên đau lòng khi chứng kiến những vết thương đầy rẫy máu trên người nam nhân kia.
Nàng mau chóng mặc lại y phục cho hắn sau đó mới từng muỗng từng muỗng mớm chén thuốc giải độc mà Thiên Dực đã đưa trước đó. Độc trên ám khí của Dực Ma Vương là vô cùng độc nhưng vì Gia Khánh đã từng điểm huyệt đạo phong tỏa các mạch vị của hắn sớm nên mới giữ lại một mạng này.
Bao nhiêu muỗng thuốc đưa vào miệng hắn cứ tràn ra ngoài, nhìn đôi môi trắng bệch, làn da tái xanh vì không còn nguyên khí, con người nằm lỳ trên giường không giống với cái kẻ trước đây từng theo đuôi quấy rối khiến nàng phiền muốn chết.
– “Hắn sao rồi?” Diệp Phi đột ngột xuất hiện trước cửa phòng từ từ tiến vào khiến Tố Huyên giật mình “Vẫn không đút được thuốc à?”
– “Hắn uống một bát rồi, bát này là thứ hai nhưng sao vẫn chưa tỉnh vậy đại tỷ?” Lời nói thoát khỏi miệng nàng không tránh khỏi cảm giác bồn chồn lo lắng khác thường.
– “Độc của Tiểu Dực đâu phải là loại xoàng xỉnh mà ngoài ra hắn còn nhận một chưởng của Hàn Mạch nữa. Như vậy là may mắn lắm rồi” Diệp Phi thở dài nhìn tiểu muội muội đang đau lòng quỳ bên giường nam nhân xa lạ kia.
– “Nếu vậy thì khi nào hắn mới tỉnh?” Tố Huyên ngước mặt lên nhìn Diệp Phi.
– “Ta đâu phải thần y” Diệp Phi nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực “Người muội nên đi tìm chính là nhị muội chứ không phải ta”
– “Nhị tỷ chỉ bảo uống thuốc của ngũ tỷ đưa là khỏi. Muội cũng làm theo nhưng… như tỷ thấy đấy” Tố Huyên tự dưng gấp gáp đến lạ, không hiểu lí do vì sao mà nàng lại lo lắng cho hắn đến thế này? Chẳng phải là cứu một mạng thôi sao, chỉ cần làm cho hắn ba điều là coi như trả nợ chứ cần gì phải như vậy. Nàng riết rồi cũng chẳng hiểu nỗi bản thân mình muốn gì nữa.
– “Để ta” Diệp Phi thở dài, không nỡ nhìn muội muội mình đau lòng nên đành truyền cho hắn ít nội lực coi như tích đức cho con cháu sau này vậy.
Diệp Phi nghĩ vậy liền nhảy lên giường ngồi sau lưng Khải Dạ cho Tố Huyên đỡ hắn giữ thăng bằng không phải ngã ngửa lên trên giường. Hai chân nàng xếp bằng đặt hai tay lên hai huyệt vị đan điền trên lưng Khải Dạ cố tập hợp nguồn nội lực của mình vào hai lòng bàn tay.
Nàng giữ tư thế đó một khoảng thời gian khá dài đến nỗi mồ hôi đã thấm đẫm đầy trán nàng với toàn bộ cơ thể Khải Dạ. Cả căn phòng nhanh chóng nóng lên thấy lạ. Diệp Phi tập trung đến nỗi Thiên Kỳ cùng Phi Vũ đến lúc nào cũng chẳng hay.
Mãi cho đến lúc nàng thấy cơ thể Khải Dạ hồng hào lên chút ít chứng tỏ hắn đã có sinh lực mới thu nội lực về và đặt chân xuống giường. Một vòng tay nhanh chóng đỡ lấy nàng trong lúc còn loạng choạng không vững.
– “Để ta đưa nàng về phòng nghỉ” Thiên Kỳ không nói gì chỉ nhẹ nhàng nâng đỡ cả cơ thể như chẳng còn chút sức lực nào của Diệp Phi ra ngoài.
Bên trong chỉ còn mỗi Tố Huyên đang cố sức lau mồ hôi cho Khải Dạ và lắng nghe lời khuyên nhũ từ Phi Vũ.
Phải đến ba ngày sau thì Khải Dạ mới từ từ tỉnh sau một giấc ngủ dài. Tố Huyên tạm thời thở hắc ra tràn đầy sự nhẹ nhõm.
– “Huyên nhi!” Mở miệng ra, câu đầu tiên không phải hỏi mình đang ở đâu mà chính là gọi tên nàng, cái tên mà hắn đã bao lần tự nhủ bản thân phải tìm được dù cho có lên tận chân trời.
– “Ngươi khỏe chưa? Thấy còn đau hay khó chịu ở đâu không?” Tố Huyên nhanh chóng đỡ cả người hắn dậy đồng thời vén tay dựng thêm một chiếc gối đỡ tấm lưng của hắn.
– “Ta đã khỏe nhiều lắm” Hắn nhìn nàng ôn nhu mỉm cười “Mà sao ta chỉ bị thương nhẹ vậy?”
– “Một phần do đại tỷ ta truyền nội công cho ngươi, một phần ngũ tỷ thấy hối lỗi mới đem mấy thứ kỳ trân dị bảo mà tỷ ấy cắn răng để dành bao năm qua cho ngươi uống nên mới khỏe như bây giờ” Nàng vừa nói vừa bưng chén thuốc đen thui đắng ngắt đến trước mặt hắn “Ngươi mau uống”
– “Ừm” Không chần chừ, hắn lấy chén thuốc trên tay nàng một hơi nốc cạn sau đó mới nuốt cái ực xuống dạ dày đang réo inh réo ỏi.
– “Ngươi nằm nghỉ để ta bảo người chuẩn bị điểm tâm, ngươi đã ngủ ba ngày rồi mà vẫn chưa có gì bỏ bụng” Tố Huyên nói xong một đường bỏ ra ngoài sắp xếp hết cho Như Ý rồi mới quay lưng trở lại bên trong phòng.
– “Đại tỷ nàng phải chăng là Phi Phi cô nương?” Khải Dạ nhíu mày nhìn nàng với cái bụng chứa đầy thắc mắc cùng hoài nghi mặc dù chúng cũng chẳng khiến hắn cảm thấy no lên chút nào.
– “Ừm! Ngươi theo Hàn Mạch làm quân sư thì cũng nên biết điều đó chứ” Tố Huyên lạnh lùng nhìn nam nhân đang nửa ngồi nửa nằm trên giường khiến hắn tự dưng thấy khó chịu và muốn giải thích cho nàng nguyên nhân vì sao hắn lại về phe triều đình.
– “Thật ra lúc trước hoàng đế đương triều Hàn Lâm Viên có cứu ta một mạng nên ta mới giúp hắn lần này” Khải Dạ nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ cho Tố Huyên hiểu tâm ý của hắn “Nhưng lần này hoàng đệ của hắn đã lấy một mạng của ta thì coi như không ai nợ ai”
– “Thế ngươi có muốn đầu quân cho vương gia Nam Phong coi như là trả ơn cứu mạng của ta không?” Diệp Phi đột ngột xuất hiện trước cửa phòng làm cả hai người giật mình.
– “Ngươi đang dụ dỗ ta sao?” Khải Dạ tuy không có ý xấu nhưng vẫn nhíu mày lấy làm khó hiểu “Đãi ngộ của ta như thế nào?”
– “Ngươi muốn như thế nào?” Thiên Kỳ đột nhiên chen lời, dường như hai người này luôn như hình với bóng, ở đâu có Diệp Phi là ở đấy có Thiên Kỳ. ( Phi Phi: Cái đuôi chính hiệu của ta đấy! Hey, Ky small, follow me!!! Giống đang kiu con… quá! >.< )
– “Ta cũng mang danh là Trình quân sư được chính hoàng đế sắc phong và toàn bộ quan lại trong triều tin dùng đấy” Khải Dạ không khỏi ngẩng mặt lên trời tự kiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.