Chương 69
Phỉ Phỉ
06/06/2013
- “Vậy ra đây là truyền nhân của
ngũ muội à?” Thiên Kỳ làm vẻ mặt khó tin nhìn Ngân Tuyết. Không chỉ mình hắn mà còn những người không biết ở đây cũng đều tỏ rõ vẻ không tin nỗi trên khuôn mặt mình. Nữ nhân mới chừng 17 tuổi đã có đệ tử 16 tuổi,
thôi thì bảo phương trượng Thiếu Lâm thành thân coi bộ còn dễ tin hơn. ( Phi Phi: Mô Phật! Bần tăng không ăn thịt chó chỉ muốn lấy vợ thôi )
– “Phi Ngân Tuyết ra mắt các vị bá bá, bá mẫu cùng thúc thúc, cô cô” Ngân Tuyết cúi người đầy vẻ kính trọng với người bề trên. Dĩ nhiên nhan sắc của nàng so với Liên Hoa công chúa chỉ có hơn chứ không hề kém, điều này làm Khải Dạ càng không thể tin được.
– “Người nhà cả. Không cần giả tạo như thế đâu” Diệp Phi khinh bỉ nhìn Nhạn Tuyết làm mọi người phì cười.
– “Cứ để bản chất thật của mình lòi ra đi. Ở đây toàn bộ đều là hoa đã có chậu hết rồi, không còn ai cắm đất cho ngươi hưởng đâu mà giả ngây” Tố Huyên khẽ vuốt vuốt móng tay của mình nói trong khi không thèm quan tâm đến ai kia đang tức anh ách.
– “Con cũng đoan trang hiền thục lắm chứ bộ” Ngân Tuyết không để ý những ánh mắt khó coi của mọi người xung quanh, thậm chí có kẻ còn vuốt vuốt ngực tránh cơn buồn nôn trong người “Thế mà đại bá mẫu với lục cô cô cứ có ác cảm với con miết”
– “Đồ nhi tên Phi Ngân Tuyết?” Sơ Tuyết hớn hở nhìn Ngân Tuyết hỏi.
– “Vâng” Ngân Tuyết lễ phép cúi mình “Phi Ngân Tuyết ra mắt sư công”
– “Ngoan. Ngoan” Sơ Tuyết vui mừng vỗ vỗ đầu Ngân Tuyết “Đặt có cái tên cư nhiên thoải mái leo lên đầu ba người ngồi luôn”
– “Hả?” Mọi người trợn tròn hai con mắt nhìn Sơ Tuyết.
- “Không phải hả?” Sơ Tuyết giả vờ làm ra vẻ bí ẩn sau đó liền nói “Phi Ngân Tuyết không phải là tên của Diệp Phi, Thiên Ngân và ta sao?”
– “Ừ ha! Sao giờ ta mới nghĩ ra ta” Tố Huyên bùng tay cái phốc “Sau này muốn chữi cứ lôi Tuyết nhi ra chữi là có thể ‘giận cá chém thớt’ rồi”
– “Bởi thế ta mới bảo đại tỷ trục xuất ả ra khỏi nhà cho rồi” Thiên Ngân ức chế liếc nhìn Tố Huyên và Ngân Tuyết đang đứng kế bên nhau.
– “Ta thấy ngươi nên đổi thành Mộ Dung Dực Tuyết hay hơn” Thiên Kỳ hớn ha hớn hở đưa ra đề xuất.
– “Ngươi…” Sơ Tuyết cùng Thiên Dực tức giận đập bàn rầm rầm phản đối kiến kiến ngu xuẩn của hắn nhưng mọi người ai cũng đều gật đầu tán thành sự sáng suốt lâu lâu mới xuất hiện.
– “Được đó” Ngân Tuyết mỉm cười thú vị “Vừa tôn trọng cái tên phụ mẫu đặt cho nè, vừa được mang họ Mộ Dung của cung chủ Huyết Sát cung nè, thế mà còn thể hiện ‘tôn sư trọng đạo’ khi chèn tên sư phụ vào nữa”
– “Được cái đầu nhà ngươi” Thiên Dực thở phì phò, hai má thì ửng đỏ vì cơn tức giận mãi không thể nguôi.
– “Ngươi dịch dung thành công chúa Hỏa Liên quốc để làm gì?” Trúc Nhã im lặng nãy giờ mới lên tiếng nhưng vào đúng trọng tâm câu chuyện mà mọi người đều đang rất muốn biết.
– “À! Cách đây bốn tháng con vô tình đi đến kinh thành của Hỏa Liên quốc thì nghe được tin trong cung có một báu vật mang tên Tuyết Liên bảy sắc gì đó nên hào hứng trở thành thần thâu vào mượn tạm cái đó để xem xem nó trông như thế nào” Ngân Tuyết nhấp ngụm trà cho đỡ khát rồi mới bắt đầu kể.
– “Tuyết Liên bảy sắc à? Là vật gì vậy? Ta chưa nghe bao giờ” Nam Phong nhìn Phi Vũ vì hắn nghĩ với sự tinh thông của nàng thì nàng sẽ biết đôi chút về thứ kì lạ này.
– “Ta cũng chưa từng nghe đến nó” Phi Vũ cất lời liền khiến sự thất vọng rơi trên nhiều khuôn mặt, mọi người liền quay sang Ngân Tuyết.
– “Thật ra con cũng chưa được nhìn thấy nó” Ngân Tuyết gãi gãi đầu hối lỗi.
– “Nó có bảy màu đúng không?” Thiên Minh đột ngột cất tiếng hỏi.
– “Đúng vậy” Ngân Tuyết gật gật đầu “Nghe bọn cung nữ kháo nhau rằng nó phát ra thứ ánh sáng bảy màu. Rồi theo truyền thuyết thì có thể chữa được bách bệnh và cải lão hoàn đồng nữa đó”
– “Thật là kỳ lạ vậy sao?” Thần Tịch không tin hỏi lại lần nữa.
– “Chính tai con nghe đó nhị bá bá nhưng lời đồn thì vẫn cứ là lời đồn thôi bởi chưa có ai từng thử qua cả” Ngân Tuyết khẳng định khiến mọi người đều rơi vào trầm tư suy nghĩ.
– “Đệ biết nó không?” Nam Phong hướng Thiên Minh hỏi bởi lúc nãy hắn đột nhiên biết nó có bảy màu chứng tỏ nhất định từng nghe qua.
– Lúc trước phụ hoàng còn sinh thời có từng nhắc qua một nhánh hoa giống như hoa tuyết có khả năng phát ra thứ ánh sáng bảy màu rất đẹp. Nó mọc ở trên đỉnh Hương Sơn cao hơn 3000 trượng nhưng phải trãi qua 500 năm mới có một nhánh ra hoa. Nghe nói nó có thể chữa được các loại bệnh hiểm nghèo và khiến người ăn phải bách độc bất xâm nhưng cải lão hoàn đồng thì chưa từng nghe nói đến.
– “Rồi sao con không thử lấy nó? Con mang danh là đệ nhất thần thâu của Trúc Lâm sơn trang cơ mà” Thiên Dực tiếc nuối trách móc đệ tử của mình không thương tiếc.
– “Con có trèo vào ngân khố với mật thất của lão hoàng đế tìm kiếm chứ bộ nhưng không có” Ngân Tuyết bất đác dĩ nhún nhún vai nói tiếp “Rồi con nghe nói lão hoàng đế này rất thương muội muội của mình là Hỏa Liên Hoa công chúa nên con nghĩ biết đâu lão giấu ở trong tẩm cung của nàng ta thì sao. Thế là đêm đó con trèo vào nhưng ả công chúa đó là người có võ công, càng không phải là kẻ tầm thường. Với sức của con đấu với sư phụ đến mười chiêu mới thua nhưng đánh nhau với nàng ta đã ngả ngửa trong vòng ba chiêu”
– “Thật sự? Võ công của ngũ tỷ cũng nằm trong hàng thứ mười của võ lâm nhân sĩ Hàn Thiên quốc ta mà” Tố Huyên tỏ vẻ không tin nhìn chằm chằm Thiên Dực.
– “Không thể nào” Nam Phong gạt phắt đi suy đoán của Ngân Tuyết “Ta chưa từng nghe nhị công chúa của Hỏa Liên quốc là người có võ bởi nàng mang danh kỳ nữ tử chân yếu tay mềm khắp ngũ quốc ai mà không biết đến”
- “Đại ca ta nói đúng đấy! Cách đây vài năm ta từng đến Hỏa Liên quốc cầu hòa đã diện kiến qua nhị công chúa. Nàng ta đích thực là một nữ nhân không chút nội lực trong người. Làm sao chỉ trong một thời gian ngắn đã đánh bại được cả đệ tử của ngũ muội chứ?” Thiên Kỳ cũng đồng ý với Nam Phong khiến mọi người càng nhíu mày khó hiểu hơn nữa.
– “Lúc trước khi còn làm thái tử, Hàn Lâm Viên cũng từng nói với ta rằng nữ nhân hắn mến mộ nhất chính là nhị công chúa Hỏa Liên quốc với tài nghệ đánh đàn cùng tài năng cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông của nàng ta” Thiên Minh cũng cùng ý nghĩ với Thiên Kỳ và Nam Phong.
– “Thế mọi người nghĩ đó là công chúa giả à?” Diệp Phi nhíu mày rơi vào trầm tư.
– “Phi Ngân Tuyết ra mắt các vị bá bá, bá mẫu cùng thúc thúc, cô cô” Ngân Tuyết cúi người đầy vẻ kính trọng với người bề trên. Dĩ nhiên nhan sắc của nàng so với Liên Hoa công chúa chỉ có hơn chứ không hề kém, điều này làm Khải Dạ càng không thể tin được.
– “Người nhà cả. Không cần giả tạo như thế đâu” Diệp Phi khinh bỉ nhìn Nhạn Tuyết làm mọi người phì cười.
– “Cứ để bản chất thật của mình lòi ra đi. Ở đây toàn bộ đều là hoa đã có chậu hết rồi, không còn ai cắm đất cho ngươi hưởng đâu mà giả ngây” Tố Huyên khẽ vuốt vuốt móng tay của mình nói trong khi không thèm quan tâm đến ai kia đang tức anh ách.
– “Con cũng đoan trang hiền thục lắm chứ bộ” Ngân Tuyết không để ý những ánh mắt khó coi của mọi người xung quanh, thậm chí có kẻ còn vuốt vuốt ngực tránh cơn buồn nôn trong người “Thế mà đại bá mẫu với lục cô cô cứ có ác cảm với con miết”
– “Đồ nhi tên Phi Ngân Tuyết?” Sơ Tuyết hớn hở nhìn Ngân Tuyết hỏi.
– “Vâng” Ngân Tuyết lễ phép cúi mình “Phi Ngân Tuyết ra mắt sư công”
– “Ngoan. Ngoan” Sơ Tuyết vui mừng vỗ vỗ đầu Ngân Tuyết “Đặt có cái tên cư nhiên thoải mái leo lên đầu ba người ngồi luôn”
– “Hả?” Mọi người trợn tròn hai con mắt nhìn Sơ Tuyết.
- “Không phải hả?” Sơ Tuyết giả vờ làm ra vẻ bí ẩn sau đó liền nói “Phi Ngân Tuyết không phải là tên của Diệp Phi, Thiên Ngân và ta sao?”
– “Ừ ha! Sao giờ ta mới nghĩ ra ta” Tố Huyên bùng tay cái phốc “Sau này muốn chữi cứ lôi Tuyết nhi ra chữi là có thể ‘giận cá chém thớt’ rồi”
– “Bởi thế ta mới bảo đại tỷ trục xuất ả ra khỏi nhà cho rồi” Thiên Ngân ức chế liếc nhìn Tố Huyên và Ngân Tuyết đang đứng kế bên nhau.
– “Ta thấy ngươi nên đổi thành Mộ Dung Dực Tuyết hay hơn” Thiên Kỳ hớn ha hớn hở đưa ra đề xuất.
– “Ngươi…” Sơ Tuyết cùng Thiên Dực tức giận đập bàn rầm rầm phản đối kiến kiến ngu xuẩn của hắn nhưng mọi người ai cũng đều gật đầu tán thành sự sáng suốt lâu lâu mới xuất hiện.
– “Được đó” Ngân Tuyết mỉm cười thú vị “Vừa tôn trọng cái tên phụ mẫu đặt cho nè, vừa được mang họ Mộ Dung của cung chủ Huyết Sát cung nè, thế mà còn thể hiện ‘tôn sư trọng đạo’ khi chèn tên sư phụ vào nữa”
– “Được cái đầu nhà ngươi” Thiên Dực thở phì phò, hai má thì ửng đỏ vì cơn tức giận mãi không thể nguôi.
– “Ngươi dịch dung thành công chúa Hỏa Liên quốc để làm gì?” Trúc Nhã im lặng nãy giờ mới lên tiếng nhưng vào đúng trọng tâm câu chuyện mà mọi người đều đang rất muốn biết.
– “À! Cách đây bốn tháng con vô tình đi đến kinh thành của Hỏa Liên quốc thì nghe được tin trong cung có một báu vật mang tên Tuyết Liên bảy sắc gì đó nên hào hứng trở thành thần thâu vào mượn tạm cái đó để xem xem nó trông như thế nào” Ngân Tuyết nhấp ngụm trà cho đỡ khát rồi mới bắt đầu kể.
– “Tuyết Liên bảy sắc à? Là vật gì vậy? Ta chưa nghe bao giờ” Nam Phong nhìn Phi Vũ vì hắn nghĩ với sự tinh thông của nàng thì nàng sẽ biết đôi chút về thứ kì lạ này.
– “Ta cũng chưa từng nghe đến nó” Phi Vũ cất lời liền khiến sự thất vọng rơi trên nhiều khuôn mặt, mọi người liền quay sang Ngân Tuyết.
– “Thật ra con cũng chưa được nhìn thấy nó” Ngân Tuyết gãi gãi đầu hối lỗi.
– “Nó có bảy màu đúng không?” Thiên Minh đột ngột cất tiếng hỏi.
– “Đúng vậy” Ngân Tuyết gật gật đầu “Nghe bọn cung nữ kháo nhau rằng nó phát ra thứ ánh sáng bảy màu. Rồi theo truyền thuyết thì có thể chữa được bách bệnh và cải lão hoàn đồng nữa đó”
– “Thật là kỳ lạ vậy sao?” Thần Tịch không tin hỏi lại lần nữa.
– “Chính tai con nghe đó nhị bá bá nhưng lời đồn thì vẫn cứ là lời đồn thôi bởi chưa có ai từng thử qua cả” Ngân Tuyết khẳng định khiến mọi người đều rơi vào trầm tư suy nghĩ.
– “Đệ biết nó không?” Nam Phong hướng Thiên Minh hỏi bởi lúc nãy hắn đột nhiên biết nó có bảy màu chứng tỏ nhất định từng nghe qua.
– Lúc trước phụ hoàng còn sinh thời có từng nhắc qua một nhánh hoa giống như hoa tuyết có khả năng phát ra thứ ánh sáng bảy màu rất đẹp. Nó mọc ở trên đỉnh Hương Sơn cao hơn 3000 trượng nhưng phải trãi qua 500 năm mới có một nhánh ra hoa. Nghe nói nó có thể chữa được các loại bệnh hiểm nghèo và khiến người ăn phải bách độc bất xâm nhưng cải lão hoàn đồng thì chưa từng nghe nói đến.
– “Rồi sao con không thử lấy nó? Con mang danh là đệ nhất thần thâu của Trúc Lâm sơn trang cơ mà” Thiên Dực tiếc nuối trách móc đệ tử của mình không thương tiếc.
– “Con có trèo vào ngân khố với mật thất của lão hoàng đế tìm kiếm chứ bộ nhưng không có” Ngân Tuyết bất đác dĩ nhún nhún vai nói tiếp “Rồi con nghe nói lão hoàng đế này rất thương muội muội của mình là Hỏa Liên Hoa công chúa nên con nghĩ biết đâu lão giấu ở trong tẩm cung của nàng ta thì sao. Thế là đêm đó con trèo vào nhưng ả công chúa đó là người có võ công, càng không phải là kẻ tầm thường. Với sức của con đấu với sư phụ đến mười chiêu mới thua nhưng đánh nhau với nàng ta đã ngả ngửa trong vòng ba chiêu”
– “Thật sự? Võ công của ngũ tỷ cũng nằm trong hàng thứ mười của võ lâm nhân sĩ Hàn Thiên quốc ta mà” Tố Huyên tỏ vẻ không tin nhìn chằm chằm Thiên Dực.
– “Không thể nào” Nam Phong gạt phắt đi suy đoán của Ngân Tuyết “Ta chưa từng nghe nhị công chúa của Hỏa Liên quốc là người có võ bởi nàng mang danh kỳ nữ tử chân yếu tay mềm khắp ngũ quốc ai mà không biết đến”
- “Đại ca ta nói đúng đấy! Cách đây vài năm ta từng đến Hỏa Liên quốc cầu hòa đã diện kiến qua nhị công chúa. Nàng ta đích thực là một nữ nhân không chút nội lực trong người. Làm sao chỉ trong một thời gian ngắn đã đánh bại được cả đệ tử của ngũ muội chứ?” Thiên Kỳ cũng đồng ý với Nam Phong khiến mọi người càng nhíu mày khó hiểu hơn nữa.
– “Lúc trước khi còn làm thái tử, Hàn Lâm Viên cũng từng nói với ta rằng nữ nhân hắn mến mộ nhất chính là nhị công chúa Hỏa Liên quốc với tài nghệ đánh đàn cùng tài năng cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông của nàng ta” Thiên Minh cũng cùng ý nghĩ với Thiên Kỳ và Nam Phong.
– “Thế mọi người nghĩ đó là công chúa giả à?” Diệp Phi nhíu mày rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.