Trúc Lâm Sơn Trang

Chương 99

Phỉ Phỉ

28/08/2013

Diệp Phi nhấp ngụm trà Bích Loa Xuân thượng hạng của kinh thành trong khi hai hàng chân mày lá liễu lại nhíu chặt thành hình chữ xuyên. Trúc Nhã nhìn đại tỷ của mình chỉ nhếch miệng cười, một nụ cười khó thấy trên gương mặt băng lãnh của nàng trước khi gặp Thần Tịch, nhưng giờ đây mọi người xung quanh đã phần nào cảm thấy quen thuộc với khuôn mặt tươi cười này rồi.

Diệp Phi đặt tách trà xuống bàn sau đó nhìn chằm chặp Trúc Nhã.- Việc này muội nói cho Nam Phong biết chưa?- “Vẫn chưa, tỷ là người đầu tiên hay” Trúc Nhã bình chân như vại nói cứ như đây là chuyện của ai đó chứ chẳng phải của mình.- “Chắc phải có nguyên do chứ?” Diệp Phi liệu sự như thần, nếu như sự xuất hiện của Triệu Viễn mấy ngày nay trong thành thì người nên biết đầu tiên chính là Trấn Nam hoàng đế Hàn Nam Phong hay là Duệ Thân vương gia Hàn Thiên Kỳ chứ chẳng phải là nàng, một vương phi nhỏ bé đã sớm khuất xa thế sự trên đời.- “Bởi cách đây vài ngày, muội có bảo Hồng y cùng Hiên Viên theo dõi hành tung của hắn” Trúc Nhã ngừng lại lấy hơi sau đó tiếp “Họ đã thấy hắn đêm hôm lẻn vào cung”- “Vào cung? Hắn liên lạc với ai trong cung hay sao?” Diệp Phi sửng sốt. Triệu Viễn chính là kẻ đầu tiên trốn thoát sau ngày nghĩa quân tiến vào kinh thành, phá cổng hoàng cung và đưa Nam Phong ngồi lên ngai vàng. Cáo thị truy nã hắn nửa năm nay vẫn không hề có chút tin tức nay lại cả gan lòi mặt ra rục rịch nơi cấm địa.Triệu Viễn hắn là một tên cáo già sau lão thừa tướng, hắn đã quyết làm chuyện gì sẽ lập kế hoạch từng đường đi nước bước rõ ràng, kỹ lưỡng. Lần trở về này của hắn nhất định là trả thù, mà trả thù cho chính bản thân hắn hay giúp đỡ kẻ nào lên ngôi đây?Hàn Lâm Viên đã chết, Hàn Mạch bị trục xuất khỏi lãnh thổ Hàn Thiên quốc. Duy chỉ còn Hàn Lãnh vẫn không chút tăm hơi nhưng hắn lại chính là kẻ không đáng để quan tâm nhất.- “Hồng y có đi theo nhưng lại bị cắt đuôi ngay sau đó” Trúc Nhã thở dài “Nhưng đêm hôm sau cả hai lại thấy hắn bước ra từ tẩm cung của quận chúa”- Bảo Yến?- Chính là con rết xấu xí đó.- Lần trước nàng ta giúp hắn độc vào nguồn nước ở Phú An thành, lần này hai người họ cấu kết cũng không khiến ta ngạc nhiên mấy. Duy chỉ nguyên nhân và kế hoạch của họ lại khiến ta đau đầu. Một kẻ cáo già không thể nắm bụng hắn, một người vì tình cảm có thể liều mạng làm mọi chuyện.- “Tỷ cũng biết rõ ả ta vì yêu sinh hận sao?” Trúc Nhã ha hả cười gập cả bụng.- “Hừ! Ta đâu phải mù hay điếc mà chuyện rõ còn hơn ban ngày đó lại không phát hiện ra?” Diêp Phi nhanh chóng liếc xéo nàng “Muội cho người của Vô Danh các trà trộn vào tẩm cung của Bảo Yến, cài người vào nơi càng thân cận với nàng ta càng tốt. Tiếp tục theo dõi hành tung của Triệu Viễn, ngoài ra cần mau chóng báo cho mọi người biết chuyện, phòng còn hơn chữa”- Muội biết rồi. À! Nhân tiện muội đưa cả Tứ y cho tỷ. Mặc dù không biết hai người họ có chuyện gì nhưng chỉ cần liếc một mắt cũng biết đối tượng nhắm vào là tỷ và lão đại.- Um! Vậy cũng tốt dù sao ta cũng đang mang thai. Cả muội cũng cần cẩn thận.- Muội biết rồi.Nhìn chiếc xe ngựa của Trúc Nhã khuất xa dần cánh cổng vương phủ, Diệp Phi khẽ thở dài một hơi nặng nề. Biết bao giờ mọi người mới được bình an sống hạnh phúc đây?Nàng quay sang quản gia đứng bên cạnh.- Vương gia khi nào mới trở về vậy?- Bẩm vương phi. Vương gia tiến cung nên lão nô cũng không dám hỏi thăm hành tung của chủ tử.Diệp Phi lại thở dài. Cái tên Nam Phong chết tiệt này, tối ngày chỉ biết sai phu quân nàng tiến cung. Mặc dù biết quốc sự cấp bách nhưng có cần sáng nào cũng phải đi cho đến xế chiều mới về không cơ chứ? Thật là não cả đầu.Hoàng cung.Thiết triều.- “Luân Bang lần này tiến cống với mục đích gì chứ? Cả mấy năm qua chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Lẫn lần nội chiến trước, ngoại trừ Hoả Liên quốc có ý đồ thì bọn chúng cũng không động đậy gì cả” Nam Phong khó chịu nhíu mày. Cả tuần nay quốc sự liên miên, đầu hắn lại ong ong đau như búa bổ.- “Bọn chúng tiến cống thì chúng ta cứ nhận, hoàng thượng lo lắng gì?” Quang Thuỷ Cách Lại Bộ thượng thư là người hai triều đại, quan tam phẩm duy nhất được giữ trong triều sau khi quân Hàn Lâm Viên thất thủ cách đây gần một năm.- “Quan thượng thư nói vậy là không đúng nghĩa. Chẳng có một ai khi không lại dâng cống phẩm của nước mình cho một nước không mấy liên quan đã gần trăm năm nay” Thần Tịch lên tiếng, sau đó là hàng loạt những lời bàn tán xôn xao, đồng ý có mà phản bác cũng có.- “Thần thiết nghĩ trước tiên chúng ta nên điều tra những cống phẩm đó bao gồm những gì, bao nhiêu người hộ tống và thực lực của họ trước khi tìm đến mục đích chuyến đi lần này” Viên Nhậm tướng quân bước lên một bước cúi đầu bẩm báo.- “Viên tướng quân nói rất đúng. Vậy chuyện này ta giao cho Vô Danh các lãnh nhiệm” Nam Phong phất tay xuống phía dưới, ngay sau đó Thần Tịch cũng cúi gập người hướng ngai vàng phía trên.- Thần thay mặc thê tử xin lĩnh mệnh.Kể từ khi người mặc hoàng bào thêu hình long tử kia ngồi lên ngai vàng, lấy hiệu Trấn Nam, Hàn Thiên quốc càng ngày càng vững mạnh. Đã từ lâu không còn nạn lũ lụt, mất mùa mà nạn đói cùng ôn dịch dường như đã lùi nhanh chóng đến khó tin.Bên cạnh đó cũng không thể không nhắc đến sự trợ giúp thần kỳ của Vô Danh các với tân các chủ Vô Sắc thần y, Huyết Sát cung với Mộ Dung cung chủ, Nguyệt Dạ sơn trang với Trình trang chủ. Ngoài ra, không ai bảo nhau thì đến hài tử ba tuổi cũng phải thầm tán dương bọn hắn vì đã ra sức quyến rũ tỷ muội Trúc Lâm sơn trang để giờ đây giang hồ cũng không dám náo loạn gây trở ngại cho triều đình.Ngự thư phòng.Nam Phong ngồi trên áng văn thư xoa xoa trán nhìn Thiên Kỳ bên dưới với sắc mặt trầm trọng. Cách đây một năm, khi cánh cổng hoàng cung mở ra chào đón bọn họ tiến vào thì cũng là lúc sứ giả của Chu quốc tấn kiến. Thân là tân hoàng đế, việc đón tiếp sứ giả một nước trong hoà bình là việc thiên kinh địa nghĩ nhưng tấu sớ bẩm báo của người nước Chu khiến Nam Phong nổi một trận lôi đình.Thật ra ngày ấy, sau khi lên ngôi thì hắn có biết chuyện Hàn Lâm Viên lúc trước đã giam giữ một vị công chúa Chu quốc bên người. Ngay lập tức hắn cho người đưa nàng trở về quê nhà an toàn.Ai ngờ vị công chúa này đối với hắn nhất kiến chung tình hại Trấn Nam hoàng đế một hồi khổ sở vừa đi trấn an tiểu hoàng hậu vừa chạy trốn những lời lẽ hăm doạ mang đậm chất giang hồ của tỷ muội thê tử mình.Bây giờ tin tức truyền đến khiến hắn càng lâm vào bất lực. Nguyên lai ngày xưa vị công chúa này đã thất thân trong tay Hàn Lâm Viên thế cư nhiên hoàng đế Chu quốc không biết phải trái bắt hắn một mực phải chịu trách nhiệm.Nhưng tin hoàng đế Hàn Thiên quốc nghìn năm chung tình chỉ lập một hậu không hề có thê thiếp khác trong hậu cung khiến hoàng đế Chu quốc vì nữ nhi mà ngậm bồ hòn làm ngọt yêu cầu hắn mang chức danh Quý phi dành cho nàng.- Hoàng đệ! Ngươi nói trẫm phải làm sao đây?Nhìn thấy nỗi khổ tâm trong ánh mắt cùng vẻ ngoài mệt mỏi của hoàng huynh, lòng Thiên Kỳ cũng không được tốt cho lắm nhưng việc nhìn thấy sự khổ sở của người khác cũng khiến hắn thầm vui vui. Ai bảo ngày hắn đại hôn lúc trước, kẻ hoàng huynh này cư nhiên cầm đầu nhóm phá đêm động phòng của hắn khiến tiểu thê tử hắn một phen kinh hách mà nhớ đến tận bây giờ.- Đã thế chỉ còn một con đường để đi.- “Cách nào?” Nam Phong hớn hở nhìn Thiên Kỳ chờ mong.- Thú thêm Chu quốc công chúa.- “Đừng có mơ” Nam Phong thất vọng muốn xì khói lỗ tai. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng này mà hoàng đệ của hắn cư nhiên còn có tâm tình để đùa giỡn.- “Ta đâu bảo huynh thú nàng ta” Thiên Kỳ khinh bỉ nhìn Nam Phong, sau đó tiếp lời “Cứ việc ban nàng ta cho một vị đại thần nào đó chức vụ lớn lớn một chút làm chính thê là xong”- Nhưng còn chuyện…- Huynh không nhận ai nói gì huynh? Huống hồ Chu quốc hoàng đế mang nhi nữ của mình sang đây là để liên kết với Hàn Lâm Viên. Nàng ta thất thân với hắn thì chứng tỏ đã là thê của hắn, điều này chả liên quan gì đến huynh. Được chính Trấn Nam hoàng đế ban hôn đã là phúc phần rồi.- Nhưng nàng ta yêu chính là… Liệu nàng ta có chấp nhận hay không?- Sao huynh lôi thôi thế nhỉ? Lo mấy chuyện vớ vẩn đó chi bằng trở về tẩm cung ôm ấp thê tử còn sung sướng hơn.Thiên Kỳ tức giận không chịu được. Hắn từ sớm đã phải vào cung chưa kịp hôn vương phi yêu quý của mình, giờ đây còn phải lo chuyện phòng the của hoàng đế. Thật là tức không chịu được.- Haizz! Ngươi về đi. Biết triệu ngươi vào cung sớm chính là giết đi tâm hồn non nớt của đôi phu thê sắp thành phụ mẫu.- Huynh cũng sớm trở thành phụ thân thôi, không cần ganh tị với ta.Thiên Kỳ một đường không cần hành lễ thoát ly khỏi cung bỏ lại Nam Phong mới một mớ bòng bong suy nghĩ. Nhưng thôi kệ, cái gì đến rồi sẽ đến, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Chẳng thà lo lắng nhức óc, hắn về tẩm cung ôm ôm ấp ấp hoàng hậu của hắn còn vui thú hơn.- Bãi giá Phượng Ly cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Lâm Sơn Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook