Chương 2:
Đồ Ca
15/08/2021
Bên cạnh Ân Húc hiếm khi có phụ nữ, vậy mà đợt công tác này Tô Ân Kỳ luôn ở cạnh anh như hình với bóng khiến đám đồng nghiệp không khỏi trợn tròn mắt nhìn, tròng mắt hiện lên ba chữ ------"Vật quý hiếm".
"Sếp ơi, sau này em sẽ không nghi ngờ giới tính của anh nữa đâu!" Thằng em út tính tình ngay thẳng lên tiếng trước, bị gõ đầu một cái.
Tô Ân Kỳ vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi."
"Ừm, bạn, gái." Có người híp mắt bổ sung giải thích lời của cô.
Giải thích thế nào cũng không được mà Ân Húc hết lần này đến lần khác đều không nói tiếng nào, Tô Ân Kỳ dứt khoát không giải thích nữa.
Lúc Ân Húc và đồng nghiệp làm việc, Tô Ân Kỳ đi dạo xung quanh một mình, đến tối anh gọi cho cô bảo cô cùng ăn cơm, cô hấp tấp chạy tới, tưởng là
ăn cùng với đồng nghiệp, ai ngờ chỉ có mình anh.
"Mấy đồng nghiệp của anh đâu? Không cùng đi ăn à?"
"Đuổi rồi."
"Sao thế?"
"Quá tham ăn." Anh nghiêm túc nói như thật.
Tin anh thì cô không phải là Tô Ân Kỳ nữa rồi, cô xì một tiếng, liếc xéo anh: "Anh sợ em kể hết chuyện xấu của cậu ra, sau này không thể huênh hoang với họ nữa chứ gì?"
"Em nói cũng đúng." Anh gật đầu, "Nhất định anh sẽ không nói với họ em thích mặc đồ lót Hello Kitty."
Cô tức giận trừng mắt với anh: "Anh dám!"
Khóe môi Ân Húc lộ ra ý cười: "Anh nào dám chứ."
Cô khẽ hừ một tiếng, không hiểu sao tâm trạng lại sa sút: "Lúc chiều anh ta gọi điện cho em nói là sắp ly hôn, hỏi em có thể cho anh ta cơ hội quay lại không."
Ánh đèn điện phía xa bỗng chốc chập chờn, Ân Húc không biết đang nghĩ gì, rất lâu vẫn không lên tiếng, nửa ngày sau mới quay đầu nhìn cô cười: "Chúng ta vào quán ăn đi."
Hải sản, đồ nướng và bia, Tô Ân Kỳ quyết định không say không về. Mà Ân Húc ngoại trừ rót bia cho cô thì cũng chẳng đụng vào đồ ăn mấy. Cô uống say lại bắt đầu nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, anh ngồi bên cạnh chỉ chăm chú lắng nghe, cùng lắm là đưa khăn tay cho cô.
Nếu như để ý, chuyện yêu đương của Tô Ân Kỳ mấy năm nay không suôn sẻ tẹo nào, lúc trước đang tốt đẹp thì bị một cái ả vừa đẹp vừa giàu chen chân vào, gã kia mối ngon liền chia tay cô, chẳng mấy chốc đã bị trời phạt, bị cô ả kia đá chổng vó, lần này thì biến cô thành tiểu tam luôn...
"Em chỉ muốn một tình yêu đẹp, em chỉ muốn gặp được một người tốt thực sự yêu mình, sao lại khó khăn như vậy... Làm người thật khó! Em muốn kết hôn! Hu hu hu... Ân Húc anh làm chứng cho em..." Khóc lóc một hồi cô lại phát hiện vấn đề mới, "Sao anh lại không uống? Không phải bạn tốt là có rượu cùng say sao?" Vì vậy cô đưa ly mình uống dở cho anh, còn mình thì cầm cả chai uống.
"Nào! Cạn ly, cạn ly! Thất tình muôn năm!"
Điều cuối cùng cô nhớ được là mình đi WC cũng cần người đỡ, nhưng người đỡ cô là ai lại không nhớ được, trong đầu lóe lên một hình ảnh mơ hồ, cô cởi quần ngồi lên bồn cầu kể cho đối phương nghe khi còn bé đái dầm, thật ra là vì cô thấy vào toilet đi vệ sinh đi xong thì nhận ra mình đái dầm rồi.
"Anh nói có khi nào em thức dậy lại thấy mình đái dầm không?" Nói xong ngồi cười một mình.
Kí ức ngắt quãng như giấc mơ không chân thực chút nào, Tô Ân Kỳ dùng sức gõ gõ đầu làm cho mình tỉnh táo đôi chút, mở mắt ra lại thấy mình đang nằm trên giường lớn của khách sạn, chăn bông mềm mại bọc lấy cơ thể trần truồng của cô... Đợi đã...! Khỏa thân? Cô mở to hai mắt, vén chăn lên xác nhận lần nữa, lập tức tỉnh táo hẳn ra.
Ai giúp cô cởi quần áo?
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói nhàn nhạt phát ra từ sau lưng làm cô cứng đờ người.
Cái này, giọng nói này... Tô Ân Kỳ không dám quay đầu lại, vì cô sợ... Sợ chủ nhân của giọng nói này cũng đang khỏa thân giống như cô.
"Chậc chậc, rõ ràng tối qua còn nhiệt tình như lửa..."
Tô Ân Kỳ không bình tĩnh nổi nữa, dứt khoát quay đầu lại trừng mắt anh: "Anh nói bậy ----" Lời nói được một nửa lại tự động thu lại, bởi vì cô nhìn thấy Ân Húc giờ phút này đang nghiêng người chống đầu sau lưng cô, cười như không cười mang theo một tia trêu tức, vô cùng mị hoặc. Hơn nữa, vì động tác của cô mà cái chăn trượt xuống một chút, không thể che hết thân thể của anh, để lộ ra nửa thân trên săn chắc, cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Cái tên này dáng người không tệ nha...
Làm bạn nhiều năm như vậy, bây giờ lại ở trên giường "thẳng thắng" nhìn nhau thế này, Tô Ân Kỳ có chút lúng túng, nhưng cô lại tò mò tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô với Ân Húc sẽ không phải... Vì vậy cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tối hôm qua..."
Anh dường như biết cô muốn hỏi gì, lập tức đem mọi chuyện nói ra: "Tối hôm qua em lên người anh làm rất là sung sức."
"Sao lại vậy được!" Tô Ân Kỳ trừng mắt, "Rõ ràng em uống say..."
"Vì vậy em bộc lộ ra bản tính cầm thú, anh bị em gặm đến ngay cả bã cũng không chừa." Anh bình tĩnh trần thuật lại sẽ việc, Tô Ân Kỳ nghe vậy chui vào trong chăn, không còn mặt mũi gặp người nữa, nhưng cô quên mất trong chăn còn có vật không thể nhìn, vì vậy lại hét lên, nhanh chóng chui ra, mặt mũi đỏ bừng, vừa thẹn vừa quẫn bách.
"Thật ra... người hiện đại quan niệm đã cởi mở hơn nhiều rồi, tối hôm qua là ngoài ý muốn..."
Ân Húc không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, biết rõ cô muốn nói gì lại không chịu phối hợp, đợi nửa này cũng không bổ sung nốt câu nói, anh cười nhạt một tiếng, nói: "Tô Ân Kỳ, em phải chịu trách nhiệm với anh."
"A?" Cô sững sờ, người bình thường lúc này không phải đều vội vàng rũ sạch trách nhiệm sao? Anh đang hát cái tuồng gì vậy?
"Anh là người cổ hủ lắm." Anh lại nói tiếp.
Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn đột nhiên mở ra, một đám người mồm năm miệng mười vọt vào, Tô Ân Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng, Ân Húc đã cầm chăn bọc lấy người cô. Nhưng cô lớn như thế, cuộn trong chăn giống một cái bao tải, ai nhìn đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe gã đồng nghiệp út lúng túng nói: "Sếp à... Điện thoại của anh tắt máy, chúng em không gọi cho anh được, tưởng anh xảy ra chuyện gì, chúng em, chúng em lo anh..."
Còn có người trêu ghẹo: "Hôm qua đúng là kịch liệt quá nha sếp -----"
Sau đó nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống cùng một giọng nói nặng nề "Cút " giống giọng của Ân Húc.
Căn phòng nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Kéo chăn chùm đầu xuống, Tô Ân Kỳ chậm rãi thò đầu ra: "Suýt thì ngạt chết em rồi." Cô đảo mắt quanh phòng tìm quần áo, bi thương phát hiện ra chúng bị vứt vương vãi khắp phòng...
Chuẩn bị lên tiếng lại thấy anh quay lưng bước xuống giường, bình thản nhặt lại hết quần áo của cô rồi để lên giường, sau đó nhặt đồ của mình mặc vào, Tô Ân Kỳ ngây ngốc nhìn toàn bộ quá trình, mãi đến khi anh quay lại nhìn cô nhướn mày: "Còn chưa nhìn đủ?"
Cô lập tức phản xạ có điều kiện cầm gối đánh anh, bị Ân Húc dễ dàng bắt được, anh đang muốn lên tiếng chợt bị cái gì đó hấp dẫn liền đi về phía cô.
Tô Ân Kỳ như gặp kẻ thù, đề phòng nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Ân Húc duỗi tay xốc chăn lên, dưới chăn lộ ra một vệt đỏ, lông mày anh nhíu lại mang theo một tia nghi ngờ.
"Không phải em nói cậu tung hoành tình trường nhiều năm đã lên giường với bạn trai nhiều lần rồi sao?" Hơn nữa mỗi lần yêu đương đều ra khoe khoang khắp nơi chỉ sợ người ta không biết.
Cô vội vàng vươn tay che đi vệt đỏ, không hiểu sao lại có chút áy náy: "Anh không biết bây giờ dịch HIV/AIDS đang hoành hành à? Em tiếc cái mạng này lắm."
Anh yên lặng nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua xem rốt cuộc bên trong hồ lô của cô bán thuốc gì, cô chỉ thấy mặt càng ngày càng đỏ, bất lực để mặc anh nhìn, cuối cùng như thẹn quá hóa giận hét lên: "Tớ là người bảo thủ không được à!"
"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Tô Ân Kỳ ngây người, lúc nãy anh nói "Em phải chịu trách nhiệm với anh" tuy nghiêm túc nhưng vẫn nghe ra được ý trêu đùa, nhưng nét mặt nghiêm túc lúc anh nói "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em" này cô chưa từng thấy bao giờ.
Thời điểm đó, không hiểu sao cô lại tin anh.
"Sếp ơi, sau này em sẽ không nghi ngờ giới tính của anh nữa đâu!" Thằng em út tính tình ngay thẳng lên tiếng trước, bị gõ đầu một cái.
Tô Ân Kỳ vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi."
"Ừm, bạn, gái." Có người híp mắt bổ sung giải thích lời của cô.
Giải thích thế nào cũng không được mà Ân Húc hết lần này đến lần khác đều không nói tiếng nào, Tô Ân Kỳ dứt khoát không giải thích nữa.
Lúc Ân Húc và đồng nghiệp làm việc, Tô Ân Kỳ đi dạo xung quanh một mình, đến tối anh gọi cho cô bảo cô cùng ăn cơm, cô hấp tấp chạy tới, tưởng là
ăn cùng với đồng nghiệp, ai ngờ chỉ có mình anh.
"Mấy đồng nghiệp của anh đâu? Không cùng đi ăn à?"
"Đuổi rồi."
"Sao thế?"
"Quá tham ăn." Anh nghiêm túc nói như thật.
Tin anh thì cô không phải là Tô Ân Kỳ nữa rồi, cô xì một tiếng, liếc xéo anh: "Anh sợ em kể hết chuyện xấu của cậu ra, sau này không thể huênh hoang với họ nữa chứ gì?"
"Em nói cũng đúng." Anh gật đầu, "Nhất định anh sẽ không nói với họ em thích mặc đồ lót Hello Kitty."
Cô tức giận trừng mắt với anh: "Anh dám!"
Khóe môi Ân Húc lộ ra ý cười: "Anh nào dám chứ."
Cô khẽ hừ một tiếng, không hiểu sao tâm trạng lại sa sút: "Lúc chiều anh ta gọi điện cho em nói là sắp ly hôn, hỏi em có thể cho anh ta cơ hội quay lại không."
Ánh đèn điện phía xa bỗng chốc chập chờn, Ân Húc không biết đang nghĩ gì, rất lâu vẫn không lên tiếng, nửa ngày sau mới quay đầu nhìn cô cười: "Chúng ta vào quán ăn đi."
Hải sản, đồ nướng và bia, Tô Ân Kỳ quyết định không say không về. Mà Ân Húc ngoại trừ rót bia cho cô thì cũng chẳng đụng vào đồ ăn mấy. Cô uống say lại bắt đầu nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, anh ngồi bên cạnh chỉ chăm chú lắng nghe, cùng lắm là đưa khăn tay cho cô.
Nếu như để ý, chuyện yêu đương của Tô Ân Kỳ mấy năm nay không suôn sẻ tẹo nào, lúc trước đang tốt đẹp thì bị một cái ả vừa đẹp vừa giàu chen chân vào, gã kia mối ngon liền chia tay cô, chẳng mấy chốc đã bị trời phạt, bị cô ả kia đá chổng vó, lần này thì biến cô thành tiểu tam luôn...
"Em chỉ muốn một tình yêu đẹp, em chỉ muốn gặp được một người tốt thực sự yêu mình, sao lại khó khăn như vậy... Làm người thật khó! Em muốn kết hôn! Hu hu hu... Ân Húc anh làm chứng cho em..." Khóc lóc một hồi cô lại phát hiện vấn đề mới, "Sao anh lại không uống? Không phải bạn tốt là có rượu cùng say sao?" Vì vậy cô đưa ly mình uống dở cho anh, còn mình thì cầm cả chai uống.
"Nào! Cạn ly, cạn ly! Thất tình muôn năm!"
Điều cuối cùng cô nhớ được là mình đi WC cũng cần người đỡ, nhưng người đỡ cô là ai lại không nhớ được, trong đầu lóe lên một hình ảnh mơ hồ, cô cởi quần ngồi lên bồn cầu kể cho đối phương nghe khi còn bé đái dầm, thật ra là vì cô thấy vào toilet đi vệ sinh đi xong thì nhận ra mình đái dầm rồi.
"Anh nói có khi nào em thức dậy lại thấy mình đái dầm không?" Nói xong ngồi cười một mình.
Kí ức ngắt quãng như giấc mơ không chân thực chút nào, Tô Ân Kỳ dùng sức gõ gõ đầu làm cho mình tỉnh táo đôi chút, mở mắt ra lại thấy mình đang nằm trên giường lớn của khách sạn, chăn bông mềm mại bọc lấy cơ thể trần truồng của cô... Đợi đã...! Khỏa thân? Cô mở to hai mắt, vén chăn lên xác nhận lần nữa, lập tức tỉnh táo hẳn ra.
Ai giúp cô cởi quần áo?
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói nhàn nhạt phát ra từ sau lưng làm cô cứng đờ người.
Cái này, giọng nói này... Tô Ân Kỳ không dám quay đầu lại, vì cô sợ... Sợ chủ nhân của giọng nói này cũng đang khỏa thân giống như cô.
"Chậc chậc, rõ ràng tối qua còn nhiệt tình như lửa..."
Tô Ân Kỳ không bình tĩnh nổi nữa, dứt khoát quay đầu lại trừng mắt anh: "Anh nói bậy ----" Lời nói được một nửa lại tự động thu lại, bởi vì cô nhìn thấy Ân Húc giờ phút này đang nghiêng người chống đầu sau lưng cô, cười như không cười mang theo một tia trêu tức, vô cùng mị hoặc. Hơn nữa, vì động tác của cô mà cái chăn trượt xuống một chút, không thể che hết thân thể của anh, để lộ ra nửa thân trên săn chắc, cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Cái tên này dáng người không tệ nha...
Làm bạn nhiều năm như vậy, bây giờ lại ở trên giường "thẳng thắng" nhìn nhau thế này, Tô Ân Kỳ có chút lúng túng, nhưng cô lại tò mò tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô với Ân Húc sẽ không phải... Vì vậy cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tối hôm qua..."
Anh dường như biết cô muốn hỏi gì, lập tức đem mọi chuyện nói ra: "Tối hôm qua em lên người anh làm rất là sung sức."
"Sao lại vậy được!" Tô Ân Kỳ trừng mắt, "Rõ ràng em uống say..."
"Vì vậy em bộc lộ ra bản tính cầm thú, anh bị em gặm đến ngay cả bã cũng không chừa." Anh bình tĩnh trần thuật lại sẽ việc, Tô Ân Kỳ nghe vậy chui vào trong chăn, không còn mặt mũi gặp người nữa, nhưng cô quên mất trong chăn còn có vật không thể nhìn, vì vậy lại hét lên, nhanh chóng chui ra, mặt mũi đỏ bừng, vừa thẹn vừa quẫn bách.
"Thật ra... người hiện đại quan niệm đã cởi mở hơn nhiều rồi, tối hôm qua là ngoài ý muốn..."
Ân Húc không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, biết rõ cô muốn nói gì lại không chịu phối hợp, đợi nửa này cũng không bổ sung nốt câu nói, anh cười nhạt một tiếng, nói: "Tô Ân Kỳ, em phải chịu trách nhiệm với anh."
"A?" Cô sững sờ, người bình thường lúc này không phải đều vội vàng rũ sạch trách nhiệm sao? Anh đang hát cái tuồng gì vậy?
"Anh là người cổ hủ lắm." Anh lại nói tiếp.
Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn đột nhiên mở ra, một đám người mồm năm miệng mười vọt vào, Tô Ân Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng, Ân Húc đã cầm chăn bọc lấy người cô. Nhưng cô lớn như thế, cuộn trong chăn giống một cái bao tải, ai nhìn đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe gã đồng nghiệp út lúng túng nói: "Sếp à... Điện thoại của anh tắt máy, chúng em không gọi cho anh được, tưởng anh xảy ra chuyện gì, chúng em, chúng em lo anh..."
Còn có người trêu ghẹo: "Hôm qua đúng là kịch liệt quá nha sếp -----"
Sau đó nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống cùng một giọng nói nặng nề "Cút " giống giọng của Ân Húc.
Căn phòng nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Kéo chăn chùm đầu xuống, Tô Ân Kỳ chậm rãi thò đầu ra: "Suýt thì ngạt chết em rồi." Cô đảo mắt quanh phòng tìm quần áo, bi thương phát hiện ra chúng bị vứt vương vãi khắp phòng...
Chuẩn bị lên tiếng lại thấy anh quay lưng bước xuống giường, bình thản nhặt lại hết quần áo của cô rồi để lên giường, sau đó nhặt đồ của mình mặc vào, Tô Ân Kỳ ngây ngốc nhìn toàn bộ quá trình, mãi đến khi anh quay lại nhìn cô nhướn mày: "Còn chưa nhìn đủ?"
Cô lập tức phản xạ có điều kiện cầm gối đánh anh, bị Ân Húc dễ dàng bắt được, anh đang muốn lên tiếng chợt bị cái gì đó hấp dẫn liền đi về phía cô.
Tô Ân Kỳ như gặp kẻ thù, đề phòng nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Ân Húc duỗi tay xốc chăn lên, dưới chăn lộ ra một vệt đỏ, lông mày anh nhíu lại mang theo một tia nghi ngờ.
"Không phải em nói cậu tung hoành tình trường nhiều năm đã lên giường với bạn trai nhiều lần rồi sao?" Hơn nữa mỗi lần yêu đương đều ra khoe khoang khắp nơi chỉ sợ người ta không biết.
Cô vội vàng vươn tay che đi vệt đỏ, không hiểu sao lại có chút áy náy: "Anh không biết bây giờ dịch HIV/AIDS đang hoành hành à? Em tiếc cái mạng này lắm."
Anh yên lặng nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua xem rốt cuộc bên trong hồ lô của cô bán thuốc gì, cô chỉ thấy mặt càng ngày càng đỏ, bất lực để mặc anh nhìn, cuối cùng như thẹn quá hóa giận hét lên: "Tớ là người bảo thủ không được à!"
"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Tô Ân Kỳ ngây người, lúc nãy anh nói "Em phải chịu trách nhiệm với anh" tuy nghiêm túc nhưng vẫn nghe ra được ý trêu đùa, nhưng nét mặt nghiêm túc lúc anh nói "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em" này cô chưa từng thấy bao giờ.
Thời điểm đó, không hiểu sao cô lại tin anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.