Chương 4: Chương 2.1
Diệp Tiểu Lam
30/08/2016
Vào phòng khách, Ái
Nhiên chưa kịp ngồi xuống, Triệu Nhiên đã nhìn thấy thuốc trên tay cô,
nhanh chóng cướp đi. “Ngay cả một tiếng ‘cảm ơn’ anh cũng không nói
sao?” Lửa giận của cô đang bừng bừng, đến việc ngồi xuống ghế salon cũng dùng khá nhiều sức. Ồ! Tâm tình em gái hôm nay không tốt, anh tốt nhât
nên hiểu được đạo lý sinh tồn.
Triệu Nhiên từ từ dựa lưng vào ghế salon, tới gần người đang giận dữ, “Đừng như vậy nữa, tuổi này có thể lập gia đình rồi...”
“Gả cho ai?! Ngay đến chuyện yêu đương em cũng chưa nói qua! Hơn nữa đầu năm nay con mắt nào của anh nhìn thấy cô gái hai mươi ba tuổi đi lấy chồng? Tự đào hố chôn mình cũng không cần gắng sức như thế!” Cô sẽ cố gắng nói chuyện yêu đương, đổi một rồi lại một người bạn trai giống như Lý Nguyên Nghiêu cách vách vậy, cô cần gì phải kết hôn? Trừ phi cô không chịu được ba mẹ đầu độc, nếu không thì, đầu cô vẫn còn tốt, chưa có hư.
“Không phải bạn của em muốn kết hôn sao?” Tin tức quan trọng như thế chẳng lẽ em gái không biết?
“Ai nói Thục Miên muốn kết hôn? A Liên của cô ấy chưa phải tham gia quân ngũ, cô ấy muốn kết hôn gì chứ?”
“Ai nói ư? Chính miệng Thục Miên nói ra, hơn nữa chú rể chính là A Liên trong miệng em đấy.”
“Chính tai anh nghe được?” Cả người Ái Nhiên nhảy dựng lên, đôi mắt trợn to muốn nhìn thấu Triệu Nhiên.
“Kỳ lạ thật! Nguyên Nghiêu không nói cho em biết sao? Bọn anh gặp đám người kia ở trường, có rất nhiều người, còn nói muốn Nguyên Nghiêu làm phù rể, anh vội vàng trở về không nghe được đầy đủ...”
Ầm! Triệu Nhiên còn chưa kết thúc lời nói, đã thấy Ái nhiên lao ra khỏi cửa như mũi tên. Thật sự là Thục Miên muốn gả cho tên A Liên kia! Cô điên rồi! Thứ nhất, A Liên vẫn chưa đi lính, thứ hai chính cô ấy còn học ở Sở nghiên cứu, vậy hai người đó muốn kết hôn cái gì? Bước vào đến sân, trong lòng Ái Nhiên lửa nóng dâng lên cuồn cuộn. Người vừa mới biết tin tức là Nguyên Nghiêu mặc dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một chỗ, căn bản chính là chờ cô tới.
“Anh...”
“Biết rồi? Chẳng qua A Liên sau một năm cô đã quên.” Anh không hề lo lắng, hơn nữa còn biết rõ nguyên nhân mà cô tới.
“Nhớ cái gì? Tôi muốn nói anh làm gì mà không cho tôi biết...” Ái Nhiên bất ngờ dừng lại không nói nữa.
Đúng vậy, cô nhớ rồi. Nhớ lần đi cắm trại, nhớ lại đêm mùa hè đó, nhớ lại ánh sao sáng rực trên bầu trời đêm khi ấy, nhớ lại lúc mọi người nằm trên bãi cỏ xanh trò chuyện. Khi đó Thục Miên và A Liên đang khổ sở vì người nhà không chúc phúc cho tình yêu của họ... Sao vẫn chưa tắt, không khí im lặng hồi lâu bởi vì A Liên mà thay đổi.
“Này... Sau khi tốt nghiệp một năm tôi phải đi lính. Nếu như... nếu như Thục Miên của mọi người không chấp nhận lời cầu hôn của tôi...” A Liên dừng lại thật lâu nhưng không có ai nói chen vào, tâm tình mọi người cũng trở nên lắng xuống. Anh ta mới từ từ nói tiếp, “Bây giờ chúng ta tới nơi này cắm trại, vậy... Không bằng lấy trăng và sao làm chứng, ba người một phù rể, một phù dâu, một người chứng hôn, hoa cỏ làm khách mời, có được hay không?” Giọng nói trầm thấp của A Liên vừa dứt, mọi người choáng váng ba giây. Có được hay không? Bầu không khí quá mức không tin được, chẳng người nào biết trả lời ra sao.
Nguyên Ngiêu là người đầu tiên bật cười ha hả, làm tan đi không khí u buồn. “A Liên! Không nghĩ tới cậu cũng có tế bào văn nghệ như vậy, cái gì mà không bằng lấy sao làm chứng, nhờ cậy mọi người,... Lời này để một mình Thục Miên nghe là tốt rồi, tại sao lại để chúng tôi nghe tới nỗi phải nổi hết cả da gà chứ?” Anh chống một nửa người lên, đập vào cánh tay A Liên một cái thật đau.
“Tôi nào có? Tôi chỉ nói sự thật, không giống như cậu, miệng lưỡi cậu ngọt tất cả các bạn học nữ trong viện đều biết, sao tại hạ có thể so sánh được?” A Liên đỏ mặt giữ vững phòng tuyến cuối cùng.
“Nhưng cậu có thể biến chuyện tình yêu buồn trở nên lãng mạn như vậy cũng coi như rất giỏi, không tệ, tiền đồ vô lượng (ý nói con đường phía trước rất sáng sủa), Nguyên Nghiêu không sợ không có người kế tục rồi.” Hải Sư ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng.
“Này!” A Liên lên tiếng cảnh cáo, “Tôi không mạnh mẽ được như Nguyên Nghiêu, các cô gái trong viện không một ai may mắn thoát khỏi, cũng không phải người hoa tâm như vậy, xin đừng gộp chúng tôi làm một mà nói.”
“Dạ, dạ, dạ. A Liên chỉ trông giữ một cành hoa là Thục Miên.” Hải Sư nhớ ra Thục Miên nằm ở bên cạnh A Liên, vội vàng chân chó nịnh nọt để thoát tội chết.
Vậy mà A Liên còn ác ý than thở một mạch, “Haiz, nếu tôi và Thục Miên cũng có gia đình thân thiết nhiều năm giống Ái Nhiên và Nguyên Nghiêu thì thật là tốt. Hơn nữa lại còn là hàng xóm. Tại sao chứ, hai nhà kết hôn cạnh nhau, cái gì là xe đón dâu, mười hai phần lễ lớn đều miễn toàn bộ, vừa tiết kiệm tiền vừa tiện lợi.”
Nghe vậy, Nguyên Nghiêu có thái độ khác thường nhưng không nói gì cả.
“Đáng tiếc là hai người này lại không nói chuyện yêu đương.” Hải Sư liếc Nguyên Nghiêu bên cạnh một cái, lại nhìn Ái Nhiên bên cạnh Nguyên Nghiêu, sâu sắc hiểu được không thể tiếp tục đề tài này nữa, nếu không anh ta sẽ chờ đợi bị biến thành thịt sư tử biển thượng hạng để chiêu đãi mấy vị khách tham ăn này.
Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người không ai được dò xét, mặc dù anh ta có thể cảm nhận sơ sơ rằng người đàn ông hoa tâm như Nguyên Nghiêu đối xử với Ái Nhiên không vô tình giống như ngoài mặt, nhưng anh ta lại không biết Ái Nhiên đối với Nguyên Nghiêu lạnh lẽo đến mức có thể dọa chết người.
“Tại sao thường là những người càng muốn nói lời yêu thương lại càng bị ngăn cản, còn không gặp trắc trở lại không gặp được tình yêu, thần Cupid thật sự là heo đầu thai!” A Liên không còn sợ mạo phạm thần tình yêu nữa, dù sao những điều tồi tệ nhất đều xảy ra trên người anh ta rồi, còn gì phải sợ nữa?
Ái Nhiên yên lặng nghe bạn bè nói ra lời trong lòng thì rất muốn đứng dậy phản bác. Gì mà không có cản trở? Cô không muốn ầm ĩ, thần Cupid đúng là heo đầu thai thì không sai, còn cả bạn bè của cô cũng không kém heo là bao, trong mấy người bọn họ có ai hiểu rằng cô không muốn chỉ có tình cảm hàng xóm với Nguyên Nghiêu chút nào, giống như khi anh giúp cô làm bài tập. Nước mắt mước mũi của cô chưa từng cọ sát người anh, với anh mà nói, một chút bí ẩn, một chút mùi vị phụ nữ cô đều không có, đây mới là trở ngại tình yêu lớn nhất. Hết lần này tới lần khác cô luôn... Haiz, Cupid là heo đầu thai thật không sai. Ái Nhiên nhớ tới lúc mình bi thương, anh mắt không khỏi chua xót... Kết quả, đúng là cô nghe được âm thanh nghẹn ngào! Không phải của cô! Dù có chết cô cũng không khóc trước mặt Nguyên Nghiêu.
“Thục Miên.” A Liên nhỏ giọng gọi một tiếng, ôm bạn gái có đôi mắt đẫm lệ vào trong ngực, “Đừng khóc.” Thì ra người khóc không phải cô, mà là người chưa từng lên tiếng – Thục Miên, nhưng cô cũng rất muốn khóc đấy.
Đột nhiên, Nguyên Nghiêu kéo cả người Ái Nhiên đứng dậy, “Chúng ra đi vào trong rừng nhặt ít củi về đốt.”
“Tôi...”Cô không muốn đi! Thục Miên đang khóc, chính cô cũng muốn khóc! Tiếc rằng cô lại bị người xấu lôi mạnh đi.
“Tôi cũng đi.” Hải Sư cũng vội đi theo, chạy vọt vào rừng giống những người khác, để lại không gian yên tĩnh cho đôi uyên ương số khổ.
Trong lúc mơ hồ, Ái Nhiên nghe thấy A Liên nói với Thục Miên, “Chúng mình trở về nhất định sẽ kết hôn...” Cuối cùng chỉ còn giọng nói vang vọng bên tai. Chúng mình trở về nhất định sẽ kết hôn... Cô ấy rõ ràng đã nghĩ tới. Ái Nhiên không còn sức ngồi phịch xuống tường thấp, lửa giận hừng hực vừa rồi đã vô ảnh vô tung (biến mất không dấu vết).
“Tôi nhớ ra rồi! Lần đi cắm trại kia... A Liên thực sự nghiêm túc...”
Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, “Thì ra cô vẫn cho rằng cậu ấy nói chơi, giỏi thật, tôi và Hải Sư đều biết A Liên rất nghiêm túc, nếu không thì cậu ấy cũng không hoãn đi lính.” “Nhưng mà...” A Liên sẽ phải đi lính, nếu không có người nhà chúc phúc...
“Này, đừng coi thường người đàn ông đang yêu không có biện pháp, A Liên đã giải quyết tốt chuyện này, tất nhiên, ngoại trừ không có cách xử lý chuyện của người nhà Thục Miên thì mọi thứ khác đều OK, chỉ còn thiếu phù dâu thôi.”
“Vậy sao Thục Miên không trực tiếp liên lạc với tôi, dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng.”
“Không cần phải tính toán, tới lúc cô kết hôn cũng không thông báo cho cô ấy biết là được rồi.” Nguyên Nghiêu khẽ lẩm bẩm bên tai cô.
“Anh nói gì cơ?” Ái Nhiên kéo khoảng cách với anh ra, “Giọng nói của đàn ông vốn đã rất trầm, phiền anh nói chuyện lớn tiếng được không?” Giọng của anh ta trầm như vậy rất rất đáng ghét, anh ta có biết hay không,... Như thế, như thế... vừa ngưa ngứa lỗ tai... lại còn mang theo từ tính... Giống như đêm hôm đó...
“Tôi nói này, cô làm gì mãi không ra, điện thoại trong nhà không ai nhận, hoặc là không có ai ở nhà, Thục Miên bận rộn đến nổi điên, không thể làm gì khác hơn là nhờ tôi thay mặt chọn giúp phù dâu.” Thay mặt chọn?! Tìm người thay mặt chọn phù dâu?
“Anh có thể đi tìm người khác, dù sao bạn gái anh cũng có một đống.” Khó trách vừa rồi cô nói đi cắm trại anh ta vẫn thờ ơ, có lẽ anh ta đã sớm gạt bỏ cô ra rồi, cần phụ nữ, người này chỉ vung tay một cái đã có một xe tải, không nhất thiết là không phải cô thì không được! Thật tức chết cô mà!
“Tôi sẽ đi. Tôi có thể để mấy cô gái đó làm khách.” Nguyên Nghiêu bất giác mỉm cười, tùy cô nghĩ như thế nào, chỉ cần cô nhớ rõ những lời đó là tốt rồi. Ái Nhiên chống người, day day huyệt thái dương, không muốn nhiều lời đi vào trong nhà. “Ngày hôm đó tầm khoảng mười giờ, tôi có cần phải gọi cô rời giường không?” Cho dù đó là chuyện của hơn chục ngày sau, anh vẫn hẹn trước một lần, nếu không cô gái này rất “tốt”.
“Để làm gì?” Không phải là anh đã chọn phù dâu rồi sao?!
“Thục Miên chỉ cần cô.” Anh cũng chỉ muốn em. Ánh mắt anh chăm chú nghiêm túc khóa Ái Nhiên lại.
Triệu Nhiên từ từ dựa lưng vào ghế salon, tới gần người đang giận dữ, “Đừng như vậy nữa, tuổi này có thể lập gia đình rồi...”
“Gả cho ai?! Ngay đến chuyện yêu đương em cũng chưa nói qua! Hơn nữa đầu năm nay con mắt nào của anh nhìn thấy cô gái hai mươi ba tuổi đi lấy chồng? Tự đào hố chôn mình cũng không cần gắng sức như thế!” Cô sẽ cố gắng nói chuyện yêu đương, đổi một rồi lại một người bạn trai giống như Lý Nguyên Nghiêu cách vách vậy, cô cần gì phải kết hôn? Trừ phi cô không chịu được ba mẹ đầu độc, nếu không thì, đầu cô vẫn còn tốt, chưa có hư.
“Không phải bạn của em muốn kết hôn sao?” Tin tức quan trọng như thế chẳng lẽ em gái không biết?
“Ai nói Thục Miên muốn kết hôn? A Liên của cô ấy chưa phải tham gia quân ngũ, cô ấy muốn kết hôn gì chứ?”
“Ai nói ư? Chính miệng Thục Miên nói ra, hơn nữa chú rể chính là A Liên trong miệng em đấy.”
“Chính tai anh nghe được?” Cả người Ái Nhiên nhảy dựng lên, đôi mắt trợn to muốn nhìn thấu Triệu Nhiên.
“Kỳ lạ thật! Nguyên Nghiêu không nói cho em biết sao? Bọn anh gặp đám người kia ở trường, có rất nhiều người, còn nói muốn Nguyên Nghiêu làm phù rể, anh vội vàng trở về không nghe được đầy đủ...”
Ầm! Triệu Nhiên còn chưa kết thúc lời nói, đã thấy Ái nhiên lao ra khỏi cửa như mũi tên. Thật sự là Thục Miên muốn gả cho tên A Liên kia! Cô điên rồi! Thứ nhất, A Liên vẫn chưa đi lính, thứ hai chính cô ấy còn học ở Sở nghiên cứu, vậy hai người đó muốn kết hôn cái gì? Bước vào đến sân, trong lòng Ái Nhiên lửa nóng dâng lên cuồn cuộn. Người vừa mới biết tin tức là Nguyên Nghiêu mặc dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một chỗ, căn bản chính là chờ cô tới.
“Anh...”
“Biết rồi? Chẳng qua A Liên sau một năm cô đã quên.” Anh không hề lo lắng, hơn nữa còn biết rõ nguyên nhân mà cô tới.
“Nhớ cái gì? Tôi muốn nói anh làm gì mà không cho tôi biết...” Ái Nhiên bất ngờ dừng lại không nói nữa.
Đúng vậy, cô nhớ rồi. Nhớ lần đi cắm trại, nhớ lại đêm mùa hè đó, nhớ lại ánh sao sáng rực trên bầu trời đêm khi ấy, nhớ lại lúc mọi người nằm trên bãi cỏ xanh trò chuyện. Khi đó Thục Miên và A Liên đang khổ sở vì người nhà không chúc phúc cho tình yêu của họ... Sao vẫn chưa tắt, không khí im lặng hồi lâu bởi vì A Liên mà thay đổi.
“Này... Sau khi tốt nghiệp một năm tôi phải đi lính. Nếu như... nếu như Thục Miên của mọi người không chấp nhận lời cầu hôn của tôi...” A Liên dừng lại thật lâu nhưng không có ai nói chen vào, tâm tình mọi người cũng trở nên lắng xuống. Anh ta mới từ từ nói tiếp, “Bây giờ chúng ta tới nơi này cắm trại, vậy... Không bằng lấy trăng và sao làm chứng, ba người một phù rể, một phù dâu, một người chứng hôn, hoa cỏ làm khách mời, có được hay không?” Giọng nói trầm thấp của A Liên vừa dứt, mọi người choáng váng ba giây. Có được hay không? Bầu không khí quá mức không tin được, chẳng người nào biết trả lời ra sao.
Nguyên Ngiêu là người đầu tiên bật cười ha hả, làm tan đi không khí u buồn. “A Liên! Không nghĩ tới cậu cũng có tế bào văn nghệ như vậy, cái gì mà không bằng lấy sao làm chứng, nhờ cậy mọi người,... Lời này để một mình Thục Miên nghe là tốt rồi, tại sao lại để chúng tôi nghe tới nỗi phải nổi hết cả da gà chứ?” Anh chống một nửa người lên, đập vào cánh tay A Liên một cái thật đau.
“Tôi nào có? Tôi chỉ nói sự thật, không giống như cậu, miệng lưỡi cậu ngọt tất cả các bạn học nữ trong viện đều biết, sao tại hạ có thể so sánh được?” A Liên đỏ mặt giữ vững phòng tuyến cuối cùng.
“Nhưng cậu có thể biến chuyện tình yêu buồn trở nên lãng mạn như vậy cũng coi như rất giỏi, không tệ, tiền đồ vô lượng (ý nói con đường phía trước rất sáng sủa), Nguyên Nghiêu không sợ không có người kế tục rồi.” Hải Sư ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng.
“Này!” A Liên lên tiếng cảnh cáo, “Tôi không mạnh mẽ được như Nguyên Nghiêu, các cô gái trong viện không một ai may mắn thoát khỏi, cũng không phải người hoa tâm như vậy, xin đừng gộp chúng tôi làm một mà nói.”
“Dạ, dạ, dạ. A Liên chỉ trông giữ một cành hoa là Thục Miên.” Hải Sư nhớ ra Thục Miên nằm ở bên cạnh A Liên, vội vàng chân chó nịnh nọt để thoát tội chết.
Vậy mà A Liên còn ác ý than thở một mạch, “Haiz, nếu tôi và Thục Miên cũng có gia đình thân thiết nhiều năm giống Ái Nhiên và Nguyên Nghiêu thì thật là tốt. Hơn nữa lại còn là hàng xóm. Tại sao chứ, hai nhà kết hôn cạnh nhau, cái gì là xe đón dâu, mười hai phần lễ lớn đều miễn toàn bộ, vừa tiết kiệm tiền vừa tiện lợi.”
Nghe vậy, Nguyên Nghiêu có thái độ khác thường nhưng không nói gì cả.
“Đáng tiếc là hai người này lại không nói chuyện yêu đương.” Hải Sư liếc Nguyên Nghiêu bên cạnh một cái, lại nhìn Ái Nhiên bên cạnh Nguyên Nghiêu, sâu sắc hiểu được không thể tiếp tục đề tài này nữa, nếu không anh ta sẽ chờ đợi bị biến thành thịt sư tử biển thượng hạng để chiêu đãi mấy vị khách tham ăn này.
Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người không ai được dò xét, mặc dù anh ta có thể cảm nhận sơ sơ rằng người đàn ông hoa tâm như Nguyên Nghiêu đối xử với Ái Nhiên không vô tình giống như ngoài mặt, nhưng anh ta lại không biết Ái Nhiên đối với Nguyên Nghiêu lạnh lẽo đến mức có thể dọa chết người.
“Tại sao thường là những người càng muốn nói lời yêu thương lại càng bị ngăn cản, còn không gặp trắc trở lại không gặp được tình yêu, thần Cupid thật sự là heo đầu thai!” A Liên không còn sợ mạo phạm thần tình yêu nữa, dù sao những điều tồi tệ nhất đều xảy ra trên người anh ta rồi, còn gì phải sợ nữa?
Ái Nhiên yên lặng nghe bạn bè nói ra lời trong lòng thì rất muốn đứng dậy phản bác. Gì mà không có cản trở? Cô không muốn ầm ĩ, thần Cupid đúng là heo đầu thai thì không sai, còn cả bạn bè của cô cũng không kém heo là bao, trong mấy người bọn họ có ai hiểu rằng cô không muốn chỉ có tình cảm hàng xóm với Nguyên Nghiêu chút nào, giống như khi anh giúp cô làm bài tập. Nước mắt mước mũi của cô chưa từng cọ sát người anh, với anh mà nói, một chút bí ẩn, một chút mùi vị phụ nữ cô đều không có, đây mới là trở ngại tình yêu lớn nhất. Hết lần này tới lần khác cô luôn... Haiz, Cupid là heo đầu thai thật không sai. Ái Nhiên nhớ tới lúc mình bi thương, anh mắt không khỏi chua xót... Kết quả, đúng là cô nghe được âm thanh nghẹn ngào! Không phải của cô! Dù có chết cô cũng không khóc trước mặt Nguyên Nghiêu.
“Thục Miên.” A Liên nhỏ giọng gọi một tiếng, ôm bạn gái có đôi mắt đẫm lệ vào trong ngực, “Đừng khóc.” Thì ra người khóc không phải cô, mà là người chưa từng lên tiếng – Thục Miên, nhưng cô cũng rất muốn khóc đấy.
Đột nhiên, Nguyên Nghiêu kéo cả người Ái Nhiên đứng dậy, “Chúng ra đi vào trong rừng nhặt ít củi về đốt.”
“Tôi...”Cô không muốn đi! Thục Miên đang khóc, chính cô cũng muốn khóc! Tiếc rằng cô lại bị người xấu lôi mạnh đi.
“Tôi cũng đi.” Hải Sư cũng vội đi theo, chạy vọt vào rừng giống những người khác, để lại không gian yên tĩnh cho đôi uyên ương số khổ.
Trong lúc mơ hồ, Ái Nhiên nghe thấy A Liên nói với Thục Miên, “Chúng mình trở về nhất định sẽ kết hôn...” Cuối cùng chỉ còn giọng nói vang vọng bên tai. Chúng mình trở về nhất định sẽ kết hôn... Cô ấy rõ ràng đã nghĩ tới. Ái Nhiên không còn sức ngồi phịch xuống tường thấp, lửa giận hừng hực vừa rồi đã vô ảnh vô tung (biến mất không dấu vết).
“Tôi nhớ ra rồi! Lần đi cắm trại kia... A Liên thực sự nghiêm túc...”
Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, “Thì ra cô vẫn cho rằng cậu ấy nói chơi, giỏi thật, tôi và Hải Sư đều biết A Liên rất nghiêm túc, nếu không thì cậu ấy cũng không hoãn đi lính.” “Nhưng mà...” A Liên sẽ phải đi lính, nếu không có người nhà chúc phúc...
“Này, đừng coi thường người đàn ông đang yêu không có biện pháp, A Liên đã giải quyết tốt chuyện này, tất nhiên, ngoại trừ không có cách xử lý chuyện của người nhà Thục Miên thì mọi thứ khác đều OK, chỉ còn thiếu phù dâu thôi.”
“Vậy sao Thục Miên không trực tiếp liên lạc với tôi, dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng.”
“Không cần phải tính toán, tới lúc cô kết hôn cũng không thông báo cho cô ấy biết là được rồi.” Nguyên Nghiêu khẽ lẩm bẩm bên tai cô.
“Anh nói gì cơ?” Ái Nhiên kéo khoảng cách với anh ra, “Giọng nói của đàn ông vốn đã rất trầm, phiền anh nói chuyện lớn tiếng được không?” Giọng của anh ta trầm như vậy rất rất đáng ghét, anh ta có biết hay không,... Như thế, như thế... vừa ngưa ngứa lỗ tai... lại còn mang theo từ tính... Giống như đêm hôm đó...
“Tôi nói này, cô làm gì mãi không ra, điện thoại trong nhà không ai nhận, hoặc là không có ai ở nhà, Thục Miên bận rộn đến nổi điên, không thể làm gì khác hơn là nhờ tôi thay mặt chọn giúp phù dâu.” Thay mặt chọn?! Tìm người thay mặt chọn phù dâu?
“Anh có thể đi tìm người khác, dù sao bạn gái anh cũng có một đống.” Khó trách vừa rồi cô nói đi cắm trại anh ta vẫn thờ ơ, có lẽ anh ta đã sớm gạt bỏ cô ra rồi, cần phụ nữ, người này chỉ vung tay một cái đã có một xe tải, không nhất thiết là không phải cô thì không được! Thật tức chết cô mà!
“Tôi sẽ đi. Tôi có thể để mấy cô gái đó làm khách.” Nguyên Nghiêu bất giác mỉm cười, tùy cô nghĩ như thế nào, chỉ cần cô nhớ rõ những lời đó là tốt rồi. Ái Nhiên chống người, day day huyệt thái dương, không muốn nhiều lời đi vào trong nhà. “Ngày hôm đó tầm khoảng mười giờ, tôi có cần phải gọi cô rời giường không?” Cho dù đó là chuyện của hơn chục ngày sau, anh vẫn hẹn trước một lần, nếu không cô gái này rất “tốt”.
“Để làm gì?” Không phải là anh đã chọn phù dâu rồi sao?!
“Thục Miên chỉ cần cô.” Anh cũng chỉ muốn em. Ánh mắt anh chăm chú nghiêm túc khóa Ái Nhiên lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.