Chương 5: Chương 3 Xung đột
Đề Qua Loạn Khởi
15/03/2016
Nụ cười trên
mặt Lâm Nguyệt Dung không chút thay đổi, không biết rõ đang suy nghĩ
gì. Đối với mọi thứ chung quanh xì xào bàn tán dường như cũng không nghe thấy. Chu Tích Tiệp trở lại vị trí của mình, nghe đến những lời này lập tức nhướng mày, có chút không vui quát to một tiếng: "Yên lặng!"
Thoáng chốc, cả lớp vẫn còn ở châu đầu ghé tai. Đám học sinh có tiềm năng lập tức an tĩnh lại, từng người tự giác máng sách vở ra, nghiêm túc chăm chỉ mà học tập. Không thể không nói, ban phổ thông cùng ban trọng điểm chênh lệch còn là rất lớn, chỉ riêng từ phương diện kỷ luật mà nói, những thứ kia khi đi học ban cán bộ liều mạng la rách cổ họng đều không thể duy trì lớp học yên tĩnh. Ban phổ thông cũng đã thất bại hoàn toàn , hơn nữa riêng điều này cũng nổi bật ra một điều trưởng lớp Chu Tích Tiệp này tương đối bị mọi người tôn trọng cùng tin phục.
Kiều Đa Bảo ngồi ở chỗ ngồi của mình, xung quanh yên tĩnh được ngay cả tờ giấy rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Không khí làm cho cô hết sức không thích ứng, không hề buồn ngủ, cô có chút bực bội nắm tóc.
Một lúc sau, Kiều Đa Bảo xoay đầu lại, liền trông thấy bạn học ngồi ở bên cạnh không ngừng quan sát cô, một cái hết sức điềm đạm nho nhã, thoạt nhìn là một nữ sinh rất thanh tú. Cô thấy Kiều Đa Bảo nhìn sang, liền chủ động mỉm cười tự giới thiệu mình, "Xin chào, tớ là Hồ Tiểu Đình."
Kiều Đa Bảo nhìn kỹ ánh mắt của nàng, phát hiện bên trong cũng không có những tạp nham như mấy học sinh kia, liền nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng mèo.
Hồ Tiểu Đình chứng kiến nụ cười của cô không khỏi ngơ ngác một chút, liền đi tới gần hỏi: "Cậu lớn lên thật đáng yêu, bất quá thoạt nhìn tưởng là trẻ nhỏ a.Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Kiều Đa Bảo chớp chớp mắt to, "Cậu đoán?"
". . . 15 "
"Hì hì, cậu lại đoán?"
". . ."
Kỳ thật cô năm nay chưa tới 13, bởi vì so với các học sinh khác, cô học Tiểu học sớm hơn một chút.
==
Kể từ khi thăng lên ban trọng điểm, Kiều Đa Bảo một ngày trôi qua quả thực sống không bằng chết.
Đại loại vì bầu không khí này căng thẳng vô cùng, quả thực làm cho cô chính là muốn nổi điên. Mỗi ngày về nhà là một lần ngã đầu đi nằm ngủ, ban ngày hai mắt gấu mèo vô thần nhìn chằm chằm tấm bảng đen. Thời điểm thi số học bài thi có hơn phân nửa là chỗ trống , bởi vì lúc ấy tay nắm lấy bút, nhưng người thì đã ngủ .
Xem kết quả kỳ thi tháng thứ nhất, lúc đi ra, Chu Tích Tiệp theo lẽ thường, toàn bộ đều đứng nhất. Nhưng Kiều Đa Bảo không vận tốt như vậy, ngữ văn thành tích vốn là không tốt, tiếng Anh cùng mấy môn khoa học tự nhiên lại trở nên thất thường, rất nhiều đều là chỗ trống , dứt khoát đã trở thành đệ nhất đếm ngược. Đám học sinh có tiềm năng càng thêm khinh bỉ , càng thêm nhận định từ ban phổ thông chuyển đến, thực lực xác thực chẳng có gì đặc sắc, có chút ít hy vọng cô không kéo lớp học xuống phía sau. Bạn học lại là tìm thấy giáo vội vàng cầu xin đem cô triệu hồi lại về ban phổ thông.
Nếu như đổi lại là người khác đối mặt tình huống như vậy sớm liền không biết làm sao, nước mắt lưng tròng , nhưng cô chẳng những không cảm thấy thương tâm khó xử, ngược lại trong lòng mừng thầm, cô cho rằng có lẽ cô có cơ hội trở lại ban phổ thông.
So sánh với mọi người hoàn toàn bất đồng thái độ, Chu Tích Tiệp trong lòng cũng rất là sốt ruột, cậu trăm phương ngàn kế làm cho cô thăng lên bantrọng điểm , làm sao có thể lại để cho cô chạy đi. Từ nơi xem bảng thành tích, lúc ra, cậu đã không chỉ một lần đi tìm thầy giáo, khuyên bảo, thầy giáo lại rất để ý thành tích của Kiều Đa Bảo, nhất là ngữ Văn, ngày đó cô chỉ viết có mười chữ, khiến cô giáo Văn tức giận đến thiếu chút nữa là viêm phế quản.
Ở trong phòng làm việc, đối với giáo viên ngươi một lời ta một tiếng, Chu Tích Tiệp rất lạnh nhạt mạch lạc giải thích,
"Làm trưởng lớp, em cho rằng Kiều bạn học lần này không có phát huy ra năng lực chân chính độ. Hơn nữa lúc này mới vừa tới một tháng, ban phổ thông cùng ban trọng điểm chế độ không giống nhau, tiến độ theo không kịp thật là bình thường, cho nên lúc này đây kiểm tra không thể thể hiện được điều gì."
Chủ nhiệm lớp - thầy Lưu gật đầu nhẹ, dù sao thầy Lưu cũng là người mang Kiều Đa Bảo sang ban bên này, cũng hết sức hiểu rõ tình huống thực tế con nhóc này. Trải qua một phen tranh luận, cuối cùng Kiều Đa Bảo may mắn bị lưu lại , căn bản do thầy giáo hết sức coi trọng Chu Tích Tiệp, đối với cậu lời nói cũng không cách nào khinh thường.
Cuối cùng Chu Tích Tiệp nhân cơ hội yêu cầu thầy giáo đem Kiều Đa Bảo chuyển tới gần chỗ cậu ngồi, nói ra cho oai chính là làm trưởng lớp có trách nhiệm hỗ trợ nâng cao thành tích học tập của bạn học khiến cho cho giáo viên rối rít tán thưởng không thôi.
Kiều Đa Bảo bị thầy giáo điều đến ngồi gần Chu Tích Tiệp .Với vẻ mặt bị sét đánh, cô ngồi yên ở vị trí mới, ca thán một tiếng nằm sấp ở trên bàn.
Vừa quay đầu liền có thể trông thấy gò má của Chu Tích Tiệp, như thế này so với cùng bàn có cái gì khác nhau? Mặc dù chỉ là trung gian cách cái lối đi mà thôi.
Trước ngồi ở chỗ gần cửa sổ còn có thể ngẫu nhiên nằm ngủ mà không bị phát hiện. Nhưng bây giờ, cô ngồi ở vị trí trung tâm phòng học, tựa hồ nhất cử nhất động của cô đều bị cả lớp nhân thu vào trong mắt, toàn thân như bị kim châm, cảm giác không được tự nhiên.
Có người buồn bực có người lại vui vẻ, Kiều Đa Bảo ngồi cùng bàn với Hồ Tiểu Đình. Cô gái này học tập liều mạng chăm chỉ quanh năm. Sinh ra đến này, chính là lần đầu tiên ngồi ở một đống học sinh khá giỏi, mấy bạn học phía sau cũng đều ngồi thẳng tăm tắp, miễn bàn là có rất nhiều hưng phấn.
Hồ Tiểu Đình biết mình gia cảnh không tốt, nếu như thành tích không thể đi lên, thi không đậu , nếu thi rớt một lần thôi, cha cô sẽ lại không cho phép cô đi học . Cho nên cô không thể không so với người khác mà phải cố gắng nhiều hơn. Hiện tại cô không chỉ không nghỉ ngơi giữa giờ, buổi trưa cũng không ngủ, cả buổi tối nằm đọc sách, ở ký túc xá cũng âm thầm cầm đèn pin lặng lẽ đi xem sách.
Ở ban trọng điểm, mỗi khi thi xong, một nửa sẽ được đi hội nghị cho những học sinh khá giỏi, những người còn lại sẽ ở lại trong phòng tự học.
Những thủ đoạn này cơ hồ ngôi trường nào cũng có, làm như vậy mặc dù nói có thể khích lệ học sinh, gia tăng sức cạnh tranh, bồi dưỡng học sinh khá giỏi gì gì đó, nhưng như vậy không thể nghi ngờ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng một nửa kia học sinh.
Thời điểm họp, Kiều Đa Bảo một mình một bàn làm người khác đi qua phòng học cũng phải chú ý tới. Bởi vì trước sau trái phải, xung quanh cô hai ba bàn cơ bản đều là trống không.
Kiều Đa Bảo không tim không phổi, học người ta xoay bút. Lòng tự trọng bị tổn thương gì gì đó căn bản không có khả năng xuất hiện ở trên người cô, ngược lại cảm thấy không có Chu Tích Tiệp bên người nhìn chằm chằm, toàn thân cô cảm thấy thực thoải mái.
Hồ Tiểu Đình sẽ không rộng lượng như vậy, phòng học hai bên với các lọai ánh mắt chĩa vào chỉ làm cho mặt của cô càng thêm cháy đỏ , đành phải vùi đầu khổ sở học tập, hy vọng lần sau thi được điểm tốt hơn.
Khi nhìn thấy những học sinh khá giỏi họp trở lại, Hồ Tiểu Đình vội vàng cầm lấy máy tính xách tay tiến tới chỗ ngồi củachỗ ngồi Lưu Hải Yến hỏi vài đề toán.
Lưu Hải Yến là đại biểu số học trong lớp, là có chút ít thô lỗ thẳng thắn, tóc ngắn, thành tích số học tốt. Vừa vặn lần này kỳ thi tháng của cô thành tích phát huy không lý tưởng, điểm số cùng bị người khác vượt qua. Nhìn xem thầy giáo lại thêm khen ngợi bạn học kia, trong lòng liền không vui. Không nghĩ tới, lần này Hồ Tiểu Đình đúng lúc lại đụng vào họng súng đến.
Hồ Tiểu Đình còn không có mở miệng, Lưu Hải Yến liền nổi đóa, cô xả giận hướng về phía Hồ Tiểu Đình lớn tiếng mắng, "Cậu tại sao ngu ngốc như vậy! Vài vấn đề đơn giản như vậy cũng còn muốn tới hỏi! Đầu cậu là óc heo sao! ? Lấy về! Hôm nay tôi không tâm tình dạy!"
Người chung quanh cơ hồ đều yên tĩnh trở lại, bởi vì thanh âm Lưu Hải Yến mắng mỏ thật sự là quá lớn, nhưng mọi người cũng chỉ là hướng về phía các cô nhìn mấy lần rồi liền lạnh lùng ai làm chuyện nấy, mặc ai nấy nói qua nói lại, Lâm Nguyệt Dung ngồi cách đó không xa nhưng là cô lại chỉ lười biếng liếc mắt nhìn.
Hồ Tiểu Đình bị chửi bỗng khuôn mặt đỏ lên, trong hốc mắt gắt gao nén nước mắt không cho chúng rớt xuống. Cô không nói được lời nào, cầm lại máy tính xách tay, cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình.
Kiều Đa Bảo đúng lúc ấy lại không ngủ, miễn cưỡng xoay bút bút. Nghe thấy tiếng mới quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy Hồ Tiểu Đình đi về rơi một giọt nước mắt.
Hồ Tiểu Đình là một nữ sinh thiện lương. Cô đối Kiều Đa Bảo lúc nào cũng coi cô như chị em, cũng không có vì thành tích của cô mà cũng những người kia soi mói Kiều Đa Bảo. Hơn nữa cô thường xuyên có mang ấm nước sôi đến phòng học cho cô, mỗi lần cuối tuần nghỉ, trở về trường, cô ấy cũng sẽ mang một chút khoai lang, ngũ cốc hoa màu đến, vừa đúng Kiều Đa Bảo không thích ăn đồ ngọt nhưng kì lạ hết sức lại thích ăn những thứ này. Kiều Đa Bảo nhớ kỹ tên của cô, thi thoảng còn đem trong nhà các loại nhãn hiệu chocolate tặng cho Hồ Tiểu Đình.
Giờ phút này trông thấy Hồ Tiểu Đình rơi nước mắt, Kiều Đa Bảo ngơ ngác sững sờ một chút. Lúc sau, đột nhiên cả người như bị ai đó giẫm phải đuôi, cô đứng lên, bút trong tay bị bẻ thành hai đoạn!
Thoáng chốc, cả lớp vẫn còn ở châu đầu ghé tai. Đám học sinh có tiềm năng lập tức an tĩnh lại, từng người tự giác máng sách vở ra, nghiêm túc chăm chỉ mà học tập. Không thể không nói, ban phổ thông cùng ban trọng điểm chênh lệch còn là rất lớn, chỉ riêng từ phương diện kỷ luật mà nói, những thứ kia khi đi học ban cán bộ liều mạng la rách cổ họng đều không thể duy trì lớp học yên tĩnh. Ban phổ thông cũng đã thất bại hoàn toàn , hơn nữa riêng điều này cũng nổi bật ra một điều trưởng lớp Chu Tích Tiệp này tương đối bị mọi người tôn trọng cùng tin phục.
Kiều Đa Bảo ngồi ở chỗ ngồi của mình, xung quanh yên tĩnh được ngay cả tờ giấy rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Không khí làm cho cô hết sức không thích ứng, không hề buồn ngủ, cô có chút bực bội nắm tóc.
Một lúc sau, Kiều Đa Bảo xoay đầu lại, liền trông thấy bạn học ngồi ở bên cạnh không ngừng quan sát cô, một cái hết sức điềm đạm nho nhã, thoạt nhìn là một nữ sinh rất thanh tú. Cô thấy Kiều Đa Bảo nhìn sang, liền chủ động mỉm cười tự giới thiệu mình, "Xin chào, tớ là Hồ Tiểu Đình."
Kiều Đa Bảo nhìn kỹ ánh mắt của nàng, phát hiện bên trong cũng không có những tạp nham như mấy học sinh kia, liền nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng mèo.
Hồ Tiểu Đình chứng kiến nụ cười của cô không khỏi ngơ ngác một chút, liền đi tới gần hỏi: "Cậu lớn lên thật đáng yêu, bất quá thoạt nhìn tưởng là trẻ nhỏ a.Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Kiều Đa Bảo chớp chớp mắt to, "Cậu đoán?"
". . . 15 "
"Hì hì, cậu lại đoán?"
". . ."
Kỳ thật cô năm nay chưa tới 13, bởi vì so với các học sinh khác, cô học Tiểu học sớm hơn một chút.
==
Kể từ khi thăng lên ban trọng điểm, Kiều Đa Bảo một ngày trôi qua quả thực sống không bằng chết.
Đại loại vì bầu không khí này căng thẳng vô cùng, quả thực làm cho cô chính là muốn nổi điên. Mỗi ngày về nhà là một lần ngã đầu đi nằm ngủ, ban ngày hai mắt gấu mèo vô thần nhìn chằm chằm tấm bảng đen. Thời điểm thi số học bài thi có hơn phân nửa là chỗ trống , bởi vì lúc ấy tay nắm lấy bút, nhưng người thì đã ngủ .
Xem kết quả kỳ thi tháng thứ nhất, lúc đi ra, Chu Tích Tiệp theo lẽ thường, toàn bộ đều đứng nhất. Nhưng Kiều Đa Bảo không vận tốt như vậy, ngữ văn thành tích vốn là không tốt, tiếng Anh cùng mấy môn khoa học tự nhiên lại trở nên thất thường, rất nhiều đều là chỗ trống , dứt khoát đã trở thành đệ nhất đếm ngược. Đám học sinh có tiềm năng càng thêm khinh bỉ , càng thêm nhận định từ ban phổ thông chuyển đến, thực lực xác thực chẳng có gì đặc sắc, có chút ít hy vọng cô không kéo lớp học xuống phía sau. Bạn học lại là tìm thấy giáo vội vàng cầu xin đem cô triệu hồi lại về ban phổ thông.
Nếu như đổi lại là người khác đối mặt tình huống như vậy sớm liền không biết làm sao, nước mắt lưng tròng , nhưng cô chẳng những không cảm thấy thương tâm khó xử, ngược lại trong lòng mừng thầm, cô cho rằng có lẽ cô có cơ hội trở lại ban phổ thông.
So sánh với mọi người hoàn toàn bất đồng thái độ, Chu Tích Tiệp trong lòng cũng rất là sốt ruột, cậu trăm phương ngàn kế làm cho cô thăng lên bantrọng điểm , làm sao có thể lại để cho cô chạy đi. Từ nơi xem bảng thành tích, lúc ra, cậu đã không chỉ một lần đi tìm thầy giáo, khuyên bảo, thầy giáo lại rất để ý thành tích của Kiều Đa Bảo, nhất là ngữ Văn, ngày đó cô chỉ viết có mười chữ, khiến cô giáo Văn tức giận đến thiếu chút nữa là viêm phế quản.
Ở trong phòng làm việc, đối với giáo viên ngươi một lời ta một tiếng, Chu Tích Tiệp rất lạnh nhạt mạch lạc giải thích,
"Làm trưởng lớp, em cho rằng Kiều bạn học lần này không có phát huy ra năng lực chân chính độ. Hơn nữa lúc này mới vừa tới một tháng, ban phổ thông cùng ban trọng điểm chế độ không giống nhau, tiến độ theo không kịp thật là bình thường, cho nên lúc này đây kiểm tra không thể thể hiện được điều gì."
Chủ nhiệm lớp - thầy Lưu gật đầu nhẹ, dù sao thầy Lưu cũng là người mang Kiều Đa Bảo sang ban bên này, cũng hết sức hiểu rõ tình huống thực tế con nhóc này. Trải qua một phen tranh luận, cuối cùng Kiều Đa Bảo may mắn bị lưu lại , căn bản do thầy giáo hết sức coi trọng Chu Tích Tiệp, đối với cậu lời nói cũng không cách nào khinh thường.
Cuối cùng Chu Tích Tiệp nhân cơ hội yêu cầu thầy giáo đem Kiều Đa Bảo chuyển tới gần chỗ cậu ngồi, nói ra cho oai chính là làm trưởng lớp có trách nhiệm hỗ trợ nâng cao thành tích học tập của bạn học khiến cho cho giáo viên rối rít tán thưởng không thôi.
Kiều Đa Bảo bị thầy giáo điều đến ngồi gần Chu Tích Tiệp .Với vẻ mặt bị sét đánh, cô ngồi yên ở vị trí mới, ca thán một tiếng nằm sấp ở trên bàn.
Vừa quay đầu liền có thể trông thấy gò má của Chu Tích Tiệp, như thế này so với cùng bàn có cái gì khác nhau? Mặc dù chỉ là trung gian cách cái lối đi mà thôi.
Trước ngồi ở chỗ gần cửa sổ còn có thể ngẫu nhiên nằm ngủ mà không bị phát hiện. Nhưng bây giờ, cô ngồi ở vị trí trung tâm phòng học, tựa hồ nhất cử nhất động của cô đều bị cả lớp nhân thu vào trong mắt, toàn thân như bị kim châm, cảm giác không được tự nhiên.
Có người buồn bực có người lại vui vẻ, Kiều Đa Bảo ngồi cùng bàn với Hồ Tiểu Đình. Cô gái này học tập liều mạng chăm chỉ quanh năm. Sinh ra đến này, chính là lần đầu tiên ngồi ở một đống học sinh khá giỏi, mấy bạn học phía sau cũng đều ngồi thẳng tăm tắp, miễn bàn là có rất nhiều hưng phấn.
Hồ Tiểu Đình biết mình gia cảnh không tốt, nếu như thành tích không thể đi lên, thi không đậu , nếu thi rớt một lần thôi, cha cô sẽ lại không cho phép cô đi học . Cho nên cô không thể không so với người khác mà phải cố gắng nhiều hơn. Hiện tại cô không chỉ không nghỉ ngơi giữa giờ, buổi trưa cũng không ngủ, cả buổi tối nằm đọc sách, ở ký túc xá cũng âm thầm cầm đèn pin lặng lẽ đi xem sách.
Ở ban trọng điểm, mỗi khi thi xong, một nửa sẽ được đi hội nghị cho những học sinh khá giỏi, những người còn lại sẽ ở lại trong phòng tự học.
Những thủ đoạn này cơ hồ ngôi trường nào cũng có, làm như vậy mặc dù nói có thể khích lệ học sinh, gia tăng sức cạnh tranh, bồi dưỡng học sinh khá giỏi gì gì đó, nhưng như vậy không thể nghi ngờ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng một nửa kia học sinh.
Thời điểm họp, Kiều Đa Bảo một mình một bàn làm người khác đi qua phòng học cũng phải chú ý tới. Bởi vì trước sau trái phải, xung quanh cô hai ba bàn cơ bản đều là trống không.
Kiều Đa Bảo không tim không phổi, học người ta xoay bút. Lòng tự trọng bị tổn thương gì gì đó căn bản không có khả năng xuất hiện ở trên người cô, ngược lại cảm thấy không có Chu Tích Tiệp bên người nhìn chằm chằm, toàn thân cô cảm thấy thực thoải mái.
Hồ Tiểu Đình sẽ không rộng lượng như vậy, phòng học hai bên với các lọai ánh mắt chĩa vào chỉ làm cho mặt của cô càng thêm cháy đỏ , đành phải vùi đầu khổ sở học tập, hy vọng lần sau thi được điểm tốt hơn.
Khi nhìn thấy những học sinh khá giỏi họp trở lại, Hồ Tiểu Đình vội vàng cầm lấy máy tính xách tay tiến tới chỗ ngồi củachỗ ngồi Lưu Hải Yến hỏi vài đề toán.
Lưu Hải Yến là đại biểu số học trong lớp, là có chút ít thô lỗ thẳng thắn, tóc ngắn, thành tích số học tốt. Vừa vặn lần này kỳ thi tháng của cô thành tích phát huy không lý tưởng, điểm số cùng bị người khác vượt qua. Nhìn xem thầy giáo lại thêm khen ngợi bạn học kia, trong lòng liền không vui. Không nghĩ tới, lần này Hồ Tiểu Đình đúng lúc lại đụng vào họng súng đến.
Hồ Tiểu Đình còn không có mở miệng, Lưu Hải Yến liền nổi đóa, cô xả giận hướng về phía Hồ Tiểu Đình lớn tiếng mắng, "Cậu tại sao ngu ngốc như vậy! Vài vấn đề đơn giản như vậy cũng còn muốn tới hỏi! Đầu cậu là óc heo sao! ? Lấy về! Hôm nay tôi không tâm tình dạy!"
Người chung quanh cơ hồ đều yên tĩnh trở lại, bởi vì thanh âm Lưu Hải Yến mắng mỏ thật sự là quá lớn, nhưng mọi người cũng chỉ là hướng về phía các cô nhìn mấy lần rồi liền lạnh lùng ai làm chuyện nấy, mặc ai nấy nói qua nói lại, Lâm Nguyệt Dung ngồi cách đó không xa nhưng là cô lại chỉ lười biếng liếc mắt nhìn.
Hồ Tiểu Đình bị chửi bỗng khuôn mặt đỏ lên, trong hốc mắt gắt gao nén nước mắt không cho chúng rớt xuống. Cô không nói được lời nào, cầm lại máy tính xách tay, cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình.
Kiều Đa Bảo đúng lúc ấy lại không ngủ, miễn cưỡng xoay bút bút. Nghe thấy tiếng mới quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy Hồ Tiểu Đình đi về rơi một giọt nước mắt.
Hồ Tiểu Đình là một nữ sinh thiện lương. Cô đối Kiều Đa Bảo lúc nào cũng coi cô như chị em, cũng không có vì thành tích của cô mà cũng những người kia soi mói Kiều Đa Bảo. Hơn nữa cô thường xuyên có mang ấm nước sôi đến phòng học cho cô, mỗi lần cuối tuần nghỉ, trở về trường, cô ấy cũng sẽ mang một chút khoai lang, ngũ cốc hoa màu đến, vừa đúng Kiều Đa Bảo không thích ăn đồ ngọt nhưng kì lạ hết sức lại thích ăn những thứ này. Kiều Đa Bảo nhớ kỹ tên của cô, thi thoảng còn đem trong nhà các loại nhãn hiệu chocolate tặng cho Hồ Tiểu Đình.
Giờ phút này trông thấy Hồ Tiểu Đình rơi nước mắt, Kiều Đa Bảo ngơ ngác sững sờ một chút. Lúc sau, đột nhiên cả người như bị ai đó giẫm phải đuôi, cô đứng lên, bút trong tay bị bẻ thành hai đoạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.