Trúc Mã Cực Sủng

Chương 49: chương 50: Giai đoạn tốt nghiệp

Đề Qua Loạn Khởi

24/03/2016

Ánh nắng sáng sớm ấm áp, không khí dã ngoại thập phần trong sạch vui vẻ.

Phần lớn nữ sinh cũng đã dậy sớm, trước cảnh dã ngoại xinh đẹp bày biện đủ loại tư thế tự sướng, nhưng cũng có yêu tinh ngủ nướng liền còn làm ổ ở trong chăn.

Chu Tích Tiệp ở quân doanh hai năm sớm đã tập dậy sớm thành thói quen, mà Kiều Đa Bảo vẫn còn thở to ngủ, không có một chút tri giác, nếu là nữ sinh khác nửa đêm chui vào lều bạn trai mình sớm liền thừa dịp người khác còn không có tỉnh liền chạy về, đâu còn như cô như vậy, không hề cố kỵ.

Kiều Đa Bảo khi tỉnh lại mặt trời đã nhô lên cao, cô lăn lông lốc ngồi dậy, như không nghe thấy tiếng ồn ào phía ngoài, đỉnh tóc rối bời như ổ chim nhìn xem hoa cỏ phía ngoài liền bắt đầu ngẩn người. Chu Tích Tiệp trở lại lều, đã nhìn thấy cô đang ngây ngốc, bộ dáng thập phần đáng yêu, không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Em. . . Tại sao lại ở chỗ này?" Kiều Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng ngáp một cái, mê mang nhìn Chu đại.

Chu Tích Tiệp không nói gì, tính mau quên của cô thật đúng là không người nào có thể so sánh, còn chưa nói, mày kiếm đột nhiên nhíu một cái, con mắt quét đến tay phải Kiều Đa Bảo, phát hiện nơi kia còn quấn màu trắng băng vải tựa hồ so với ngày hôm qua đã sưng lên.

Cậu lập tức đi tới, cầm lấy tay phải của cô ngừng lại cẩn thận quan sát, trầm giọng nói: "Tại sao lại sưng lên?"

Kiều Đa Bảo cúi đầu nhìn nhìn, mới trì độn cảm giác được tay phải của mình có chút mơ hồ đau.

Cô lao lực hồi tưởng một chút nhưng lại cái gì cũng không nhớ nổi, ấp úng , "Em cũng không biết. . . Có thể là không cẩn thận đụng phải a."

Chu Tích Tiệp lườm cô một cái, "Đây rõ ràng là bị người khác áp chế đến, đều đã gọi em tới lều anh ngủ còn không nghe lời!"

Kiều Đa Bảo hướng cậu le lưỡi một cái, không lên tiếng, tùy ý để cậu cẩn thận mở băng gạc trên tay phải bôi thuốc một lần nữa, cả cái quá trình cô cũng không dám thở mạnh, bởi vì bộ dáng Chu Tích Tiệp nghiêm mặt giống như toàn bộ thế giới thiếu tiền cậu.

Chu Tích Tiệp cầm tay của cô một lần nữa thoa hết thuốc xong, như diễn ảo thuật từ trong ba lô xuất ra một cây lược. Bởi vì Kiều Đa Bảo bị thương tay, thường xuyên duỗi không được nên không thể cột tóc, thời điểm hai người cùng một chỗ lúc nào Chu Tích Tiệp cũng sờ đầu, buộc tóc cho cô, tựa hồ không có việc gì có thể làm khó người này.

Kiều Đa Bảo thường xuyên cười cậu như mẹ mình, lại bị cậu hung hăng trừng.

Hai người thu thập xong chuẩn bị ra ngoài, Kiều Đa Bảo cười như mèo nhỏ tặc tặc ở trên mặt của cậu hôn một cái, gương mặt tuấn tú âm trầm của Chu Tích Tiệp mới không có khó coi như vậy.

"Ồ, Đa Bảo tối hôm qua cậu ra ngoài lúc nào ? Thế nào tớ lại không biết rõ?"

Bởi vì lều Chu Tích Tiệp cách đại bản doanh hơi xa một chút, hai người bọn họ lúc đi ra cũng không có nhiều người trông thấy, liền tính cá biệt nhìn thấy chỉ là vì con mắt lóe lóe cũng không có hết sức đi nói cái gì, dù sao tất cả mọi người đều trưởng thành, hai bên cũng có bạn trai, bạn gái, có một số việc đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Nhưng ‘tâm hoài bất quỹ’ Cao Tâm Nhã lại hết lần này tới lần khác mắt sắc đâm ra, còn biểu hiện vẻ mặt ngây thơ cùng vô tội.

Thanh âm không cao không thấp, vừa vặn toàn bộ mọi người nghe thấy được, vì vậy, thoáng cái ánh mắt của mọi người đều rối rít nhảy vào hướng Kiều Đa Bảo.

Có một số việc trong lòng mọi người biết rõ là tốt rồi, nhưng bây giờ đã nói ra lại có chút gây khó chịu, nhưng kì lạ là Cao Tâm Nhã thoạt nhìn rất vô tội, không biết rõ cô có phải thật vậy hay không không biết rõ, còn là cố ý.

Kiều Đa Bảo còn chưa phục hồi lại tinh thần, Chu Tích Tiệp cũng đã giận tái mặt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng đến Cao Tâm Nhã.

Cao Tâm Nhã chống lại cái nhìn lạnh như băng một cái, trong nháy mắt toàn thân đều nổi da gà, tim đập thoáng cái nhanh mấy nhịp, trên mặt nóng hổi.

"Mắc mớ gì tới cậu!" Chu Tích Tiệp sát khí mười phần liếc cô một cái, lạnh lùng nói mấy chữ này rồi không có lại liếc nhìn cô ta một cái, kéo Kiều Đa Bảo trực tiếp đi về hướng xe buýt.

Cao Tâm Nhã trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nếu như là Kiều Đa Bảo nói như vậy cô cũng sẽ không khó xử như vậy, nhưng kì lạ là những lời này Chu Tích Tiệp nói, bạn học xung quanh nhìn cô dưới ánh mắt khác thường, cô hiện tại hận không thể tìm cái lỗ dưới đất chui vào.

Kiều Đa Bảo mắt to chuyển chuyển, nhìn xung quanh đủ loại ánh mắt mới tựa hồ hiểu đại khái chuyện gì xảy ra, không khỏi mím mím môi, trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Cô nghĩ tới, tối hôm qua bị thương tay phải chính là bị Cao Tâm Nhã đè ép một tý, cô không chịu nổi mới chui vào lều Chu Tích Tiệp, hiện tại hoàn hảo bị hỏi lên, Tiểu Tiệp nói đúng, liền không nên cùng cô ta thân cận quá.



Kiều Đa Bảo nghĩ thông suốt xong, toàn thân một trận thoải mái, cảm giác giống như là từ bỏ một cái túi lớn khỏi người.

Từ đó sau mấy ngày, chẳng những Kiều Đa Bảo nhìn thấy Cao Tâm Nhã liền đường vòng mà đi, chính là những bạn học khác thấy cô ta đều mang vẻ mặt trào phúng cùng tránh né, mà Cao Tâm Nhã cũng một lần bị một tin đồn khó nghe đồn đại huyên náo, thiếu chút nữa muốn nhảy lầu!

Tin đồn kia lại nói cô vì muốn đào bạn trai của bạn thân, chẳng những trang bị vết thương ở chân để thu được đồng tình, buổi tối còn chui vào lều của người ta dự định hiến thân làm tiểu tam! !

Ông trời a, cô là muốn đào bạn trai của Kiều Đa Bảo, nhưng căn bản không thành công nha, cái gì trang bị vết thương ở chân, cô là thật sự làm bị thương được hay không! Còn có chui lều hiến thân, cô là muốn tới, thế nhưng tối muộn đau chân căn bản không nhúc nhích được, chui như thế nào! ? Cao Tâm Nhã trăm miệng cũng khó giải thích, chỉ có thể một mực chắc chắn đó là vu oan, nhưng mà không có người tin tưởng cô.

Về phần kia, bạn than cùng nam sinh kia lại không có tiết lộ là ai, nhưng bạn bè của Cao Tâm Nhã lại suy đoán đượ. Mỗi một người đều mặt đen lại cùng cô ta tuyệt giao, cô ta quả thực quá mức giả dối, không ngừng hỏi cung bạn trai của mình, còn cãi nhau một trận cuối cùng thế nhưng thiếu chút nữa huyên náo chia tay.

Nói tóm lại, quãng thời gian cuối cùng trong những năm đại học của Cao Tâm Nhã quả thực là một bộ hắc ám sử đầy nước mắt, cô không chỉ một lần nguyền rủa những người kia thả ra những thứ tin đồn này, cô đã từng hoài nghi có phải hay không do Chu Tích Tiệp làm, nhưng lại không quá xác định, bởi vì một người lạnh lùng như vậynhư thế nào lại như đàn bà nói huyên thuyên?

Trên thực tế, Chu Tích Tiệp chỉ là ở trên diễn đàn đại học tùy tiện nặc danh phát một cái thiệp mà thôi.

Cuộc sống đại học căn bản là tất cả nam nữ trẻ tuổi đều rất sung sướng, nhưng trên đời không có buổi tiệc không tàn, thời gian tốt đẹp cũng có lúc kết thúc.

Lịch trình đại học cuẩ Chu Tích Tiệp mặc dù ghế trống một năm, nhưng mà trong hai năm rưỡi ngắn ngủi liền tu đầy chương trình học bốn năm cùng với toàn bộ học phần, tất cả thầy trò khác trừng mắt cứng lưỡi. Về sau trong lúc vô tình có người biết chuyện lộ ra cậu là người nối nghiệp đứng đầu công ty lớn trong nước nào đó sau lại là nhấc lên sóng to gió lớn.

Có con tin nghi, bởi vì Chu Tích Tiệp bình thường thập phần an phận, chưa từng có ở trường học khoe khoang, nhưng cũng có người tin, bởi vì cậu giơ tay nhấc chân đều có một loại cảm giác tuyệt đối như cấp trên ngang ngược cùng thành thục, hơn nữa gia cảnh đặc biệt cũng tương đối giàu có, đúng là đã ở nơi cao cấp nhìn thấy Chu Tích Tiệp cùng vài vị lão tổng công ty nói chuyện với nhau, đồn đại liền thật hơn thực vài phần. Bởi vậy, Chu Tích Tiệp không hề nghi ngờ một lần nứa trở thành nhân vật phong vân, một mình áp đảo hẳn Dụ Đàm, Ôn Thịnh, Lôi Tư - tam đại hot boy thịt tươi.

An phận, đẹp trai, chung tình, nhiều tiền, có khí phách, một người như vậy quả thực khiến toàn trường thậm chí là nữ sinh trường khác đều điên cuồng, cái gì mà tài tử âm nhạc, vương tử đàn ghi-ta, F3 hết thảy đều ném đến góc đi. Cho dù có bộ phận nữ sinh cũng biết Chu Tích Tiệp có bạn gái, nhưng còn có rất nhiều đối với Kiều Đa Bảo chẳng thèm ngó tới, tre già măng mọc chạy về phía Chu Tích Tiệp, làm cho cậu thấy thật phiền. Thaaji tốt, vào lúc đó đã mau tốt nghiệp, Chu Tích Tiệp không thường xuất hiện tại sân trường mới từ từ dẹp loạn.

Tới gần tốt nghiệp, thời điểm làm một số người kiên trì bắt đầu nhảy vào phỏng vấn lý lịch sơ lược, Chu Tích Tiệp đã tiếp thủ Chu Dương tập đoàn, trở thành thiếu gia kế nhiệm, công ty từ trên xuống dưới, tất cả sự tình đều phải đi qua tay của cậu.

Chu Tích Tiệp cũng đã được như ước nguyện, cuối cùng ở phụ cận công ty mua một căn phòng nhỏ, Kiều Đa Bảo có thể chính thức dời qua, cùng hắn ở cùng một chỗ.

Hai người trước kia tại trường học, bởi vì các loại nguyên nhân, thật lâu mới có thể cùng nhau ở chung hai ngày, hiện tại mỗi buổi tối cũng có thể ôm cô gái mình yêu đi ngủ. Chu Tích Tiệp mặc dù mặt ngoài lạnh nhạt, nhưng sớm ngầm vụng trộm, cũng không biết đã hưng phấn bao nhiêu ngày, quả thực đem phòng ở của mình quét dọn sáng sáng, nghênh đón Kiều Đa Bảo đến.

Chiều hôm đó, Chu Tích Tiệp sớm ra công ty, lái xe đi đến cửa ký túc xá chuẩn bị đón Kiều Đa Bảo đến.

"Em ở trưởng ba năm cũng chỉ có từng này hành lý?"

Chu Tích Tiệp ngừng xe xong, xem một chút bên cạnh những nữ sinh kia bao lớn bao nhỏ kéo rương đồ nhét vào bên trong xe hoặc là gửi qua chỗ ghi danh bưu điện, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Kiều Đa Bảo kéo vẻn vẹn một cái tiểu rương hành lý từ ký túc xá đi ra.

Kiều Đa Bảo mang tai nghe, trong miệng nhai kẹo cao su, một tay kéo đồ, một tay chen vào túi áo, chậm chạp lắc lư ra, thập phần thoải mái tự nhiên.

"Ừ, bởi vì em quá nghèo. . . Cho nên mới ít đồ như vậy." Kiều Đa Bảo nhai nhai, mơ hồ không rõ nói một câu, cầm trong tay rương hành lý tiện tay đưa cho Chu Tích Tiệp rồi trực tiếp chui vào trong xe của cậu.

Chu Tích Tiệp liếc cô một cái không lên tiếng, đem đồ của cô cho vào đuôi xe cất kỹ. Kỳ thật không cần phải nói cậu cũng biết Kiều Đa Bảo khẳng định lại đem cả bộ sách một quyển không dư thừa bán đi, sau đó biết rõ đi chỗ của cậu ở, chăn mền đệm giường cũ khẳng định cũng cấp ném đi.

Nữ sinh xung quanh gặp nam thần trong lòng hiện thân đều rối rít thấp thanh la hoảng lên, thập phần hưng phấn, gặp Kiều Đa Bảo tiện tay sai vặt nam thần, mỗi một người đều đối với Kiều Đa Bảo phóng đi ánh mắt cực kỳ ghen tị cùng phẫn uất, đáng tiếc Kiều Đa Bảo căn bản nhìn cũng không nhìn, Chu Tích Tiệp lại là không nói hai lời trực tiếp lái xe tránh người.

Trong xe, Kiều Đa Bảo nhấc tay chống vào cửa sổ xe, nghiêng thân thể nhìn gò má của Chu Tích Tiệp tuấn lãng như được trời ban, không khỏi vươn tay bóp mặt của cậu cười nheo mắt, "Chậc chậc, xem một chút những nữ sinh kia mỗi một người đều hận không thể ăn hình dạng của anh, đều đem anh trở thành thịt của Đường Tăng."

Chu Tích Tiệp nghe vậy hơi cong môi một cái, mắt nhìn thẳng nói ra, "Vậy bây giờ khối thịt Đường Tăng này trực tiếp đưa đến trong miệng em, em dự định ăn như thế nào? Là chiên xào, trụng dầu hay là trực tiếp nướng?"

"Ta – ăn – sống!" Kiều Đa Bảo trừng mắt, một ngụm cắn lấy cánh tay rắn chắc đang nắm tay lái.



"Hừ hừ, cứng rắn."

Không đợi Chu Tích Tiệp có phản ứng, Kiều Đa Bảo liền buông miệng một cái, mạnh mẽ hừ nước miếng.

Chu Tích Tiệp chỉ cảm thấy cái miệng mềm mại nhỏ nhắn cắn lấy trên cánh tay mình, một dòng điện tê dại lập tức truyền khắp toàn thân, trong lòng ngứa ngáy, bộ vị nào đó lại là có chút nghẹn, khó chịu.

Ánh mắt của cậu tối tối tăm, lại quét mắt một vòng tới một bên Kiều Đa Bảo cười tươi đẹp đến kiều mỵ, cảm thấy âm thầm quyết định nên đem kế hoạch kết hôn bày lên.

Cậu không cho rằng yêu đương cần nói cái vài năm, cậu cùng với Đa Bảo từ nhỏ quen biết, sớm đã nhận định hai bên, hiện tại cậu lại muốn đem nỗi đau nhiều năm như vậy trong lòng triệt để thuộc về mình, không để cho bất luận kẻ nào ngấp nghé!

Đêm đó Chu Tích Tiệp chính mình xuống bếp, làm vài món ăn Kiều Đa Bảo thích ăn nhất, tỷ như sườn xào chua ngọt, cá hạt thông, thịt kho tàu, hương vị thế nhưng không hề kém so với người khác.

Thật lâu trước cũng biết Đa Bảo thích ăn những thức ăn này, Dương Yên cũng thường xuyên làm cho cô ăn, Chu Tích Tiệp về sau cũng học mấy lần, cuối cùng vào hôm nay mới cho cô rồi thể hiện một tay.

"Ăn quá ngon, Tiểu Tiệp lúc nào anh lại biết làm những thức ăn này nha?"

Kiều Đa Bảo ăn đến gào khóc khiển trách, miệng chảy đầy mỡ, bụng đều phồng dậy cũng còn cố ăn.

"Tốt lắm, buổi tối không cần ăn quá nhiều, khiến cho em muốn ngủ cũng không được." Chu Tích Tiệp dùng giấy khăn lau miệng cho cô, chuẩn bị thu thập bát đũa.

"Để em, anh đi nghỉ ngơi đi."

Kiều Đa Bảo cắn miệng, hết sức tự giác đứng lên thu thập, ở Chu gia lúc ăn cơm cùng nhau cô cũng không ít lần giúp Dương Yên cùng rửa chén, rửa rau gì gì đó, mặc dù có thời điểm cô mơ mơ màng màng, nhưng cũng không phải đứa bé không hiểu chuyện.

Chu Tích Tiệp biết rõ tính cách của cô, cho dù cô cái gì cũng không làm, nhưng không hắn cũng là không để ý chút nào.

Cậu cười cười, ngồi trên sô pha mở laptop, xử lý một chút công chuyện còn dư lại ban ngày.

Kiều Đa Bảo rửa chén xong, lắc lắc nước trên tay, trực tiếp hướng ghế sô pha đi đến, Chu Tích Tiệp cũng không ngẩng đầu chỉ là đưa tay mò lấy eo thon của cô để cô ngồi ở trên đùi của hắn. Mà Kiều Đa Bảo thuận tay đem bàn tay nhỏ bé có chút ướt lạnh, khắc ở trên khuôn mặt tuấn tú của cậu, cười hì hì hỏi cậu lạnh không lạnh không.

"Về sau rửa cái gì đều nên dùng nước ấm, tiểu ngu ngốc." Chu Tích Tiệp bắt tay nhỏ bé của cô lại, nắm ở trong lòng bàn tay ấm áp.

"Anh mới ngu ngốc." Kiều Đa Bảo bất mãn, dùng cái trán đụng phải hạ trán của cậu, khóe mắt quét đến trên máy vi tính của cậu rậm rạp chằng chịt số liệu bản văn gì gì đó, không khỏi cảm thấy có chút hại não.

"Tiểu Tiệp, mỗi ngày anh đều muốn tiếp xúc những vật này? Không biết choáng váng đầu sao?"

"Ừm, theo thói quen thì tốt rồi."

"Thật là làm cho người ta nhức đầu, em về sau cũng không muốn làm ông chủ." Kiều Đa Bảo nhếch miệng.

"Vậy em dự định làm cái gì? Em sớm muộn đều làm bà chủ, nếu không thì hiện tại đến làm thư ký cho anh luyện tay một chút đi." Chu Tích Tiệp nhéo nhéo cái mũi của cô, cưng chiều nói ra.

". . ."

Kiều Đa Bảo lắc lắc đầu, "Em không thể vào công ty lớn nhà anh, mẹ em nói em phải tự lực cánh sinh, tự mưu sinh lộ, tự học thành tài, tự nghĩ ra huy hoàng. . . Ưm. . ."

Chu Tích Tiệp thấy miệng nhỏ đỏ hồng khi đóng khi mở, đầu óc nóng lên, cúi đầu liền hôn lên, bàn tay nâng sau gáy của cô, nhấc tay ôm lấy eo thon, lưu luyến quên về tại cánh môi ấm áp mềm mại rồi trở mình trằn trọc, cuối cùng tiến quân thần tốc cuồn cuộn nổi lên, lười đưa vào thăm dò, từ cưng chiều ôn nhu đến cuồng nhiệt bá đạo, Kiều Đa Bảo toàn thân xụi lơ ở trong ngực của cậu, ngước đầu lên nắm chặt lấy quần áo của cậu.

Chu Tích Tiệp chỉ đang nói đùa, cũng không có thúc giục cô đến công ty của cậu, dù sao còn không có thật sự tiến vào giai đoạn tốt nghiệp, trường học có rất nhiều thứ như luận văn tốt nghiệp chụp hình gì gì đó dù thời gian ngắn cũng cần nộp lại mới có thể đi thực tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Cực Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook