Chương 50: chương 51: Quấy rối
Đề Qua Loạn Khởi
25/03/2016
Một nụ hôn dài kết thúc, khuôn mặt Kiều Đa Bảo đỏ rực giống như trái táo,
con ngươi xinh đẹp, cô cụp mắt xuống không nhìn tới con mắt của Chu Tích Tiệp kia ang tối tăm trầm như ban đêm, thâm thúy như biển, mà dưới mông có vật cứng rắn càng làm cho cô một cử động nhỏ cũng không dám.
Mỗi lần hai người hôn, Kiều Đa Bảo cũng có thể cảm giác nửa được dưới của hắn phản ứng sinh lý mãnh liệt, còn nhớ lúc mới bắt đầu cô không biết rõ lại dùng lực tóm một phen, làm hại Chu Tích Tiệp lúc này toàn thân đều run rẩy lên.
Chu Tích Tiệp ôm thật chặt thân thể mềm mại của Kiều Đa Bảo, hít sâu một hơi, vùi đầu ở những sợi tóc đen nhánh, thanh âm ngột ngạt mà có từ tính.
"Bảo nhi, chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn đi."
Kiều Đa Bảo rúc vào cơ ngực rắn chắc cường tráng, ngón tay vô ý thức huy động, thật lâu mới buồn buồn, nhỏ giọng nói ra: "Em hiện tại. . . không phải là không để cho anh chạm vào."
Chu Tích Tiệp bắt lấy tay nhỏ bé của cô đặt trên bờ môi hôn một cái, tiếng cười trầm trầm vang lên.
"Hiện tại không thể được, vạn nhất cha em biết được, khiêng đại pháo đến tập kích anh mất."
"Hừ, không để ý tới anh!"
Kiều Đa Bảo khó được khi thẹn thùng bày tỏ, miễn cho cậu mỗi lần nghẹn đều khó chịu như vậy, lại không nghĩ rằng lại bị cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng, giãy giụa muốn đứng dậy lại bị Chu Tích Tiệp ôm thật chặt, vì vậy mắt to chợt lóe qua một tia giảo hoạt, cái mông nhỏ bắt đầu vô tình hay cố ý đặt lên bắp đùi của cậu.
"Ừm -- nếu đụng đến anh, anh liền ăn em luôn!"
Chu Tích Tiệp khó chịu hừ một tiếng, gương mặt tuấn tú đen sẫ , giống như là cực lực ẩn nhẫn, Kiều Đa Bảo nhìn bộ dáng của cậu hung ác không khỏi rụt cổ một cái.
Chu Tích Tiệp cố ý bố trí giường lớn hơn, người ở phía trên lật người vài cái cũng không có vấn đề gì, hết sức thích hợp khi Kiều Đa Bảo ngủ không được yên ổn.
Nhưng là đến buổi tối lúc ngủ, Chu Tích Tiệp liền cảm giác mình là đang ở trong hai tầng lửa và băng, vừa ngọt ngào lại gian nan.
Bởi vì mỗi lần Kiều Đa Bảo lúc ngủ cặp tay trắng trắng mềm mềm muốn ôm rối lại như ôm cậu, có đôi khi ngủ, liền như chuột túi cả người đè ở trên người cậu, mặc dù điểm này sức nặng không đáng kể chút nào, cậu cũng hết sức muốn ôm cô, thế nhưng thân hình nóng bỏng trổ mã rất khá, quả thực khiến cậu toàn thân như lửa, mỗi lần cũng nhịn không được ôm cô, hôn rồi lại hôn, hận không thể nhập thân thể của cô trong thân thể của mình, sau đó lại phải đi tắm nước lạnh, dập tắt lửa.
----
Kiều Đa Bảo xử lý hoàn tất nghiệp các loại việc vặt xong, đã là đầu mùa xuân- tháng Ba, đúng là lý lịch sơ lược bay đầy trời, thị trường nhân tài oanh động là thời kỳ hoàng kim thực tập tìm việc, những thanh niên nam nữ cuối cùng bắt đầu thoát ly khỏi đại học an nhàn, bước vào xã hội.
Vốn là dựa theo gia cảnh điều kiện của Kiều Đa Bảo cùng với Chu gia che chở, cô tuyệt đối không gặp phải các loại quẫn cảnh bình thường của sinh viên tốt nghiệp.
Đáng tiếc, mẹ của Đa Bảo lúc này lại phá lệ nghiêm túc vô cùng gọi điện thoại cho cô.
Ý là Kiều Đa Bảo nhất định phải tìm việc làm bằng năng lực của mình, trong nhà không cung cấp trợ giúp, không được phép dựa vào bất luận cái gì, nhất là Chu gia, tiền tiêu vặt không còn. Tóm lại chính là một câu nói, Kiều Đa Bảo đã trưởng thành, một khi tốt nghiệp, bước vào xã hội bất cứ chuyện gì chỉ dựa vào chính mình.
Là do bà thuở nhỏ đến lớn theo ý niệm giáo dục ngoại quốc, đó chính là chỉ cần trưởng thành nhất định phải sống độc lập, gặp được bất luận khó khăn gì đều phải tự mình nghĩ biện pháp độc lập giải quyết, hơn nữa bà lúc ấy cũng là như vậy, thậm chí so với Đa Bảo tuổi còn bé hơn cũng đã tự mình kiếm sống.
Bà hiện tại cũng cho rằng Kiều Đa Bảo làm nên như thế, cho dù gia cảnh ưu việt, bạn trai điều kiện tốt, cũng muốn bắt đầu lại từ đầu. Một người cũng không thể cả đời đều an an nhàn nhàn, không có trải qua một tia cản trở cùng chịu khổ không gọi cuộc sống, như ngay từ đầu không thể học cách độc lập tự chủ, hôm sau một khi gặp được bất luận cái gì là gợn sóng, không biết làm sao sẽ thường trở thành một lần nguy hiểm trí mạng.
Nếu như con gái tốt nghiệp liền không thể chờ đợi được, cùng người yêu kết hôn, sau đó sinh con, làm bà chủ, đại khái có thể ở nhà ăn uống lớn lên cuối cùng trực tiếp lập gia đình được, còn đọc như vậy nhiều sách như vậy làm cái gì? Mà ở đoạn lịch trình này, con bé cũng có thể làm chuyện chính mình muốn làm, đem hứng thú yêu thích cùng tiềm lực tận tình phát huy, tận lực sáng tạo đọat lấy huy hoàng thuộc về mình.
Cho dù mẹ không có cưỡng bách cô, nhưng Kiều Đa Bảo cũng rất tự giác, kỳ thật trong lòng cô cũng có quan niệm ý thức như vậy, cô từ vừa mới bắt đầu không có ý định sau khi tốt nghiệp muốn dựa vào ai.
Mà lần này, ‘yêu con gái như mệnh’ Kiều Viễn Sơn không có phản đối cũng không có đồng ý, ông không đành lòng nhìn con gái bảo bối chịu khổ, bí mật còn là cho Đa Bảo ít tiền.
Theo phần lớn bạn học bắt đầu công tác, liền ngay cả Long Phượng Kiều đã ở công ti cha làm việc. Kiều Đa Bảo lại chậm chạp không quyết định được chính mình muốn làm cái gì, cuối cùng đành phải theo chuyên ngành lựa chọn vào phương hướng nghề nghiệp.
Buổi tối, Chu Tích Tiệp tan tầm trở lại, sau khi tắm xong gặp Kiều Đa Bảo làm ổ ở trên ghế sofa, nhíu lông mày gõ máy tính liền đi qua, ôm eo của cô liền đặt trên đùi cậu, cái cằm đặt tựa trên vai cô.
Con mắt nhìn lướt qua máy tích xách tay của cô, không khỏi mở miệng nói: "Em dự định làm phiên dịch viên buôn bán bên ngoài?"
"Ừ, em cũng không biết mình rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể trước dựa theo chuyên ngàng cùng am hiểu đi thử một chút xem." Kiều Đa Bảo cũng không ngẩng đầu lên, ở trên một trang web nhảy vào đăng ký lý lịch sơ lược.
"Đúng là, em lười như vậy, làm phiên dịch bất quá chỉ cần đóng mở mồm."
"Cắt, anh mới lười ấy."
"Đến công ty của anh đi, làm tổng giám đốc anh đang cần một thư ký tinh thông tiếng Anh."
Hơi thở Chu Tích Tiệp ấm áp đánh ở bên tai, ngứa, Kiều Đa Bảo không khỏi rụt cổ một cái.
"Không, em muốn tự mình tìm."
"Cần gì đại phí trắc trở, em đến công ty rồi, đến lúc đó chúng ta ngày ngày cũng có thể gặp mặt, phòng làm việc của anh có gian phòng nghỉ ngơi, bên trong đầy đủ mọi thứ, anh còn mua rất nhiều đồ em thích ăn, buổi trưa nếu em không thích ăn thức ăn nhanh, anh có thể bất cứ lúc nào làm cho em, còn có máy chơi game, truyền hình. . . ."
Chu Tích Tiệp ở bên tai Kiều Đa Bảo ân cần hướng dẫn, giọng nói trầm thấp có từ tính phảng phất như thôi miên âm, tất cả điều kiện hết sức mê hoặc là yếu điểm của cô, nếu là người khác sẽ lập tức gật đầu đáp ứng.
Đáng tiếc, Kiều Đa Bảo khó khi như Đường Tăng phi thường kiên định, không chút do dự lắc đầu.
Chu Tích Tiệp có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt cơ hội làm việc như vậy, bởi vì cậu xem đến, mỗi một điều kiện đều mười phần đủ mê hoặc.
Cậu nhướng mày nhìnở trên máy tính.
"Như thế nào đều là thành phỗ X ?"
"Bởi vì phần lớn xí nghiệp nước ngoài đều tập trung ở phiến nội thành nha."
"Thành phố X cách nơi này xa như vậy, đi lại đều hơn nửa giờ! Em đi tới, lăn qua lăn lại được không?"
"Yên tâm, em nhảy vào công ty này, đều là bao ăn bao ở !" Kiều Đa Bảo hiển nhiên có chút đắc ý.
"Không được, em dời đến cùng anh trụ mới bao lâu? Em suy nghĩ một chút, nếu như ăn ở tại công ty, những thứ thức ăn nhanh kia khẳng định khó ăn cực kỳ, muốn ngủ ký túc xá tập thể hò hét loạn lên, nhân vật mới lại sẽ phải chịu gạt bỏ, những người vững chắc kia gặp ngươi tuổi còn nhỏ xác định cái gì tạp nham đều ném cho em làm, làm việc như vậy, cuộc sống em chịu được sao? . . ."
Chu Tích Tiệp tận tình khuyên bảo nói một tràng 'Bất lợi’, cuối cùng lại quấn trở lại nói đến công ty cậu tốt bao nhiêu.
"Tiểu Tiệp, em biết rõ anh lo lắng em, nhưng nhiều người thuộc khoá này tốt nghiệp bước vào xã hội tìm việc làm hàng năm đều như vậy, khẳng định cũng phải gặp phải khốn cảnh như vậy, người khác đều chịu được mà tiếp tục, em vì cái gì liền không được? Em lại không phải là trẻ con nữa."
Kiều Đa Bảo có chút hết chỗ nói rồi, cô tìm việc, cha cũng không lo lắng như thế, ngược lại đến hắn lại lo buồn, Kiều Đa Bảo lần đầu phát hiện nguyên lai thời gian qua cái người trong trẻo, lạnh lùng cũng có thời điểm càu nhàu như thế.
Chu Tích Tiệp trong lòng thật không cao hứng, không thuyết phục được liền hừ lạnh một tiếng đi vaodthư phòng.
Vài ngày sau, điện thoại phỏng vấn Kiều Đa Bảo đến, Chu Tích Tiệp bị cự tuyệt xong liên tục bản mặt lạnh tán lãnh khí, nhưng giờ phút này lại dựng lỗ tai lên.
Kiều Đa Bảo sôi nổi đi phỏng vấn xong, cậu lấy điện thoại di động ra bóp nặc danh gọi cho người của công ty kia, hơn nữa nghiêm túc cảnh cáo, nếu như hôm nay bọn họ cho Kiều Đa Bảo trúng tuyển bất kỳ một cái nào, cậu liền đem sự tình ông chủ bao dưỡng tiểu tam công bố!
Mà người của công ty kia sự đúng lúc đang ở phỏng vấn Kiều Đa Bảo, đối với cô gái này đem tiếng Anh nói giống như tiếng mẹ đẻ, lưu loát, rất hài lòng đang định cho cô trúng tuyển, điện thoại đã tới rồi.
Biết được một tin tức hù chết người, người nọ sự lập tức sắc mặt trắng bệch, không may, trước đây không lâu vừa vặn bắt gặp ông chủ của công ty mang theo tình nhân đo ăn bữa tiệc lớn bí mật, khi đó chỉ có một người trông thấy, ông chủ cũng cho cô ta lệ phí, nhưng vấn đề hiện tại lại còn có ngườikhác biết rõ, vạn nhất tin tức này tiết lộ, ông chủ dưới cơn nóng giận cho là cô ta đem tin tức xào lên thì làm sao?
Người nọ há miệng run rẩy liên tục đáp ứng, trực tiếp đem Kiều Đa Bảo cùng những người phỏng vấn khác xếp hàng dài đuổi đi.
Kiều Đa Bảo không hiểu tại sao, không phải mới vừa nói tới tiền lương sao, như thế nào tiếp điện thoại thoáng cái đều đuổi người đi.
Chu Tích Tiệp ở thời điểm đối phương đáp ứng như vậy, quả thực sững sờ một tý, một lúc sau một thân một mình khó chịu - rối nở nụ cười.
Không nghĩ tới tùy tiện giả tạo một lý do uy hiếp dĩ nhiên là thực.
Sau đó mấy lần phỏng vấn, Chu Tích Tiệp còn lấy lý do này gọi qua, kết quả tứ trong đó thế nhưng có ba người trúng chiêu, hiệu quả rõ rệt!
Bất quá người của công ty cuối cùng, một chiêu này mất hiệu lực, bởi vì lão tổng của công ty bọn họ là nữ! Hơn nữa chưa lập gia đình!
Mặc dù bọn họ có cá biệt không xác định được độ chuẩn xác tin tức này, vậy do bo bo giữ mình thà rằng tin là không thể tin là không có chuyện, sợ đắc tội ông chủ, đến cuối cùng vẫn là không có bất luận kẻ nào trúng tuyển.
Đáng thương cho những người kia cùng Kiều Đa Bảo cùng phỏng vấn một ngày, mỗi một người đều bị làm liên lụy tới cũng không biết.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Kiều Đa Bảo có chút ít cúi đầu ủ rũ, ngay cả ăn cơm lẫn ngủ đều mệt mỏi. Cô cũng không biết là sao thế này, nếu nói là năng lực của cô không được, nhưng thời điểm phỏng vấn ánh mắt của bọn họ rõ ràng là rất hài lòng nha, nhưng vì cái gì mỗi lần tiếp điện thoại xong liền đem tất cả những người phỏng vấn đều đuổi đi? Thật sự là nghĩ không ra.
Chu Tích Tiệp gặp bộ dáng Kiều Đa Bảo kia nản lòng thoái chí, trong lòng có chút ít áy náy cùng chột dạ, liền liên tiếp vài ngày, sớm tan tầm trở lại làm đồ ăn ngon cho cô.
Hắn tin tưởng, nếu như Đa Bảo chạm vào nhiều mấy lần vách tường sau, nhất định sẽ đến Chu Dương tập đoàn đi làm .
Ngày này, Kiều Đa Bảo lại một lần nữa sớm một chút đi ra cửa phỏng vấn.
Ngồi trên sô pha Chu Tích Tiệp nhìn đồng hồ liền thả máy tính xách tay trong tay ra, đi vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo xuất ra một thẻ điện thoại di động khác thản nhiên gọi cho công ty đó điện thoại 'Cảnh cáo' xong, thuần thục hủy thẻ điện thoại di động đi .
Thật không nghĩ đến khi cậu xoay người, đúng lúc trông thấy Kiều Đa Bảo đứng ở cửa, đang lẳng lặng nhìn xem.
"Em. . . Không có đi phỏng vấn?"
Chu Tích Tiệp nắm thật chặt di động trong tay, vẻ nhất quán lạnh nhạt trên khuôn mặt tuấn tú khó được chợt lóe qua một chút kinh ngạc cùng căng thẳng.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Kiều Đa Bảo thật bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất luận dấu hiệu tức giận gì, mắt to không nháy mắt nhìn cậu.
Chu Tích Tiệp bị cô nhìn có chút ít chột dạ, nhưng không có bao nhiêu hối hận, cậu thản nhiên đi tới, kéo tay Đa Bảo lại bị cô hất ra.
"Đến bên cạnh anh làm việc có cái gì không tốt? Cần gì đi chỗ đó trắc trở tìm việc làm nữa? Huống chi lấy năng lực của anh, đủ để nuôi sống em cả đời, em liền tính không đi làm cũng được." Chu Tích Tiệp nhíu mi lại, con mắt đen như mực không rõ hào quang.
"Chính mình có tay có chân biết kiếm tiền, không cần anh bao dưỡng!" Kiều Đa Bảo tựa hồ chưa từng nghiêm túc nghiêm mặt, nghĩa chính ngôn từ như hôm nay như vậy.
"Vậy em vì cái gì không trực tiếp đến tập đoàn Chu Dương? Ở đó bên trong đó, vô luận là tiền lương còn là điều kiện khác đều so với ở bên ngoài hơn mấy chục lần!"
"Vậy thì thế nào? Em đều nói em muốn chính mình tìm, không nghĩ là dựa vào anh!"
Kiều Đa Bảo có chút bực bội, buồn bực trong lòng tồn trữ tựa hồ không chỗ phát.
Trước kia vô luận ở trường học hay ở bên ngoài, mỗi người biết tới Chu gia cũng thảo luận Chu Tích Tiệp lợi hại đến cỡ nào, có năng lực cỡ nào, tuổi còn trẻ đem công ty xử lý có trật tự, làm ăn càng thêm phát triển không ngừng. Mà cô thì sao, người khác chỉ biết nói cô là một người từ nhỏ ở Chu gia ăn nhờ ở đậu mà thôi, Kiều cha, Kiều mẹ thân phận nghề nghiệp đặc thù lại là cao cấp giữ bí mật, người ngoài không thể được biết, tất cả mọi người chỉ biết Kiều Đa Bảo có gia cảnh hết sức bình thường, căn bản không xứng với cậu.
Những thứ lời ra tiếng vào này cô nghe được quá nhiều, mặc dù cô làm cái gì đều mênh mông mơ mơ màng màng, nhưng không có nghĩa là cô cái gì đều chỉ ngây ngốc không hiểu, cái gì cũng không biết. Cô có thể không quan tâm người khác nói cái gì, nhưng trong đáy lòng lại làm không được mà không chút nào chú ý.
Cho dù mẹ của cô không có yêu cầu cô một mình tiến vào xã hội khảo hạch chính mình, cô cũng vốn định chính mình làm như vậy, trên thực tế Kiều Đa Bảo cũng là người có lòng tự trọng mạnh, cô cũng không cho rằng năng lực chính mình kém, trên đời không có chuyện làm không được, cho dù cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự, ít nhất cũng đã thử qua.
"Đa Bảo, em không hiểu xã hội này phức tạp như thế nào, nhiều tàn khốc như thế nào, tính tình của em lại như vậy, tùy ý không chịu trói buộc, anh lo lắng em sẽ thiệt thòi, em có hiểu hay không?"
Chu Tích Tiệp tựa hồ nhìn ra được vẻ bực bội không kiên nhẫn của cô, không khỏi giảm thấp xuống thanh âm cùng cô giải thích.
"Em hiểu rõ, nhưng em cũng không thể vĩnh viễn đều sợ hãi mà không đối mặt được. Chịu thiệt một chút mới có thể trưởng thành."
"Làm ‘đóa hoa trong nhà ấm’ có cái gì không tốt, người khác muốn làm đều không làm được!" Chu Tích Tiệp hiển nhiên có chút ít không nhịn được, "Tốt lắm, Bảo nhi, em có thể chính mình tìm việc làm, anh đáp ứng em không quấy rối, nhưng em nhất định phải ở phụ cận tìm, phải ở dưới mí mắt của anh."
"Em không cần! Em muốn cách anh xa ra !"
"Đa Bảo, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh!"
"Vậy anh đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của em !" Kiều Đa Bảo mặt đỏ lên, trừng to mắt kiên định nhìn cậu.
"Em. . . Thật sự là không thể nói lý!" Chu Tích Tiệp trong lòng cũng phát hỏa, cậu tân tân khổ khổ vì cô nghĩ, không chấp nhận, không cảm kích cũng coi như xong, còn muốn rời xa cậu, thật sự là không biết cái gì tốt!
Đinh linh linh. . . . Nhưng vào lúc này, Chu Tích Tiệp trong túi quần di động vang lên.
"Hội nghị theo thường lệ tiến hành, tôi lập tức đi tới."
Cậu cùng điện thoại người bên kia dặn dò vài câu xong, liền cầm cái chìa khóa liền chuẩn bị ra cửa, lúc gặp thoáng qua Kiều Đa Bảo, nghe được cô nhẹ nhàng nói một câu nói, trong lòng nhất thời như bị kim châm rất đau, rất đau.
"Tiểu Tiệp, anh trở nên đáng ghét."
Chu Tích Tiệp nắm chìa khóa trong tay thật chặt, mặt không chút thay đổi, gương mặt tuấn tú thoáng cái lạnh nhạt vài phần, bước chân dừng một tý, vẫn là sải bước đi ra ngoài.
"Cho dù là đáng ghét, em cũng vĩnh viễn đều chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh anh!"
Mỗi lần hai người hôn, Kiều Đa Bảo cũng có thể cảm giác nửa được dưới của hắn phản ứng sinh lý mãnh liệt, còn nhớ lúc mới bắt đầu cô không biết rõ lại dùng lực tóm một phen, làm hại Chu Tích Tiệp lúc này toàn thân đều run rẩy lên.
Chu Tích Tiệp ôm thật chặt thân thể mềm mại của Kiều Đa Bảo, hít sâu một hơi, vùi đầu ở những sợi tóc đen nhánh, thanh âm ngột ngạt mà có từ tính.
"Bảo nhi, chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn đi."
Kiều Đa Bảo rúc vào cơ ngực rắn chắc cường tráng, ngón tay vô ý thức huy động, thật lâu mới buồn buồn, nhỏ giọng nói ra: "Em hiện tại. . . không phải là không để cho anh chạm vào."
Chu Tích Tiệp bắt lấy tay nhỏ bé của cô đặt trên bờ môi hôn một cái, tiếng cười trầm trầm vang lên.
"Hiện tại không thể được, vạn nhất cha em biết được, khiêng đại pháo đến tập kích anh mất."
"Hừ, không để ý tới anh!"
Kiều Đa Bảo khó được khi thẹn thùng bày tỏ, miễn cho cậu mỗi lần nghẹn đều khó chịu như vậy, lại không nghĩ rằng lại bị cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng, giãy giụa muốn đứng dậy lại bị Chu Tích Tiệp ôm thật chặt, vì vậy mắt to chợt lóe qua một tia giảo hoạt, cái mông nhỏ bắt đầu vô tình hay cố ý đặt lên bắp đùi của cậu.
"Ừm -- nếu đụng đến anh, anh liền ăn em luôn!"
Chu Tích Tiệp khó chịu hừ một tiếng, gương mặt tuấn tú đen sẫ , giống như là cực lực ẩn nhẫn, Kiều Đa Bảo nhìn bộ dáng của cậu hung ác không khỏi rụt cổ một cái.
Chu Tích Tiệp cố ý bố trí giường lớn hơn, người ở phía trên lật người vài cái cũng không có vấn đề gì, hết sức thích hợp khi Kiều Đa Bảo ngủ không được yên ổn.
Nhưng là đến buổi tối lúc ngủ, Chu Tích Tiệp liền cảm giác mình là đang ở trong hai tầng lửa và băng, vừa ngọt ngào lại gian nan.
Bởi vì mỗi lần Kiều Đa Bảo lúc ngủ cặp tay trắng trắng mềm mềm muốn ôm rối lại như ôm cậu, có đôi khi ngủ, liền như chuột túi cả người đè ở trên người cậu, mặc dù điểm này sức nặng không đáng kể chút nào, cậu cũng hết sức muốn ôm cô, thế nhưng thân hình nóng bỏng trổ mã rất khá, quả thực khiến cậu toàn thân như lửa, mỗi lần cũng nhịn không được ôm cô, hôn rồi lại hôn, hận không thể nhập thân thể của cô trong thân thể của mình, sau đó lại phải đi tắm nước lạnh, dập tắt lửa.
----
Kiều Đa Bảo xử lý hoàn tất nghiệp các loại việc vặt xong, đã là đầu mùa xuân- tháng Ba, đúng là lý lịch sơ lược bay đầy trời, thị trường nhân tài oanh động là thời kỳ hoàng kim thực tập tìm việc, những thanh niên nam nữ cuối cùng bắt đầu thoát ly khỏi đại học an nhàn, bước vào xã hội.
Vốn là dựa theo gia cảnh điều kiện của Kiều Đa Bảo cùng với Chu gia che chở, cô tuyệt đối không gặp phải các loại quẫn cảnh bình thường của sinh viên tốt nghiệp.
Đáng tiếc, mẹ của Đa Bảo lúc này lại phá lệ nghiêm túc vô cùng gọi điện thoại cho cô.
Ý là Kiều Đa Bảo nhất định phải tìm việc làm bằng năng lực của mình, trong nhà không cung cấp trợ giúp, không được phép dựa vào bất luận cái gì, nhất là Chu gia, tiền tiêu vặt không còn. Tóm lại chính là một câu nói, Kiều Đa Bảo đã trưởng thành, một khi tốt nghiệp, bước vào xã hội bất cứ chuyện gì chỉ dựa vào chính mình.
Là do bà thuở nhỏ đến lớn theo ý niệm giáo dục ngoại quốc, đó chính là chỉ cần trưởng thành nhất định phải sống độc lập, gặp được bất luận khó khăn gì đều phải tự mình nghĩ biện pháp độc lập giải quyết, hơn nữa bà lúc ấy cũng là như vậy, thậm chí so với Đa Bảo tuổi còn bé hơn cũng đã tự mình kiếm sống.
Bà hiện tại cũng cho rằng Kiều Đa Bảo làm nên như thế, cho dù gia cảnh ưu việt, bạn trai điều kiện tốt, cũng muốn bắt đầu lại từ đầu. Một người cũng không thể cả đời đều an an nhàn nhàn, không có trải qua một tia cản trở cùng chịu khổ không gọi cuộc sống, như ngay từ đầu không thể học cách độc lập tự chủ, hôm sau một khi gặp được bất luận cái gì là gợn sóng, không biết làm sao sẽ thường trở thành một lần nguy hiểm trí mạng.
Nếu như con gái tốt nghiệp liền không thể chờ đợi được, cùng người yêu kết hôn, sau đó sinh con, làm bà chủ, đại khái có thể ở nhà ăn uống lớn lên cuối cùng trực tiếp lập gia đình được, còn đọc như vậy nhiều sách như vậy làm cái gì? Mà ở đoạn lịch trình này, con bé cũng có thể làm chuyện chính mình muốn làm, đem hứng thú yêu thích cùng tiềm lực tận tình phát huy, tận lực sáng tạo đọat lấy huy hoàng thuộc về mình.
Cho dù mẹ không có cưỡng bách cô, nhưng Kiều Đa Bảo cũng rất tự giác, kỳ thật trong lòng cô cũng có quan niệm ý thức như vậy, cô từ vừa mới bắt đầu không có ý định sau khi tốt nghiệp muốn dựa vào ai.
Mà lần này, ‘yêu con gái như mệnh’ Kiều Viễn Sơn không có phản đối cũng không có đồng ý, ông không đành lòng nhìn con gái bảo bối chịu khổ, bí mật còn là cho Đa Bảo ít tiền.
Theo phần lớn bạn học bắt đầu công tác, liền ngay cả Long Phượng Kiều đã ở công ti cha làm việc. Kiều Đa Bảo lại chậm chạp không quyết định được chính mình muốn làm cái gì, cuối cùng đành phải theo chuyên ngành lựa chọn vào phương hướng nghề nghiệp.
Buổi tối, Chu Tích Tiệp tan tầm trở lại, sau khi tắm xong gặp Kiều Đa Bảo làm ổ ở trên ghế sofa, nhíu lông mày gõ máy tính liền đi qua, ôm eo của cô liền đặt trên đùi cậu, cái cằm đặt tựa trên vai cô.
Con mắt nhìn lướt qua máy tích xách tay của cô, không khỏi mở miệng nói: "Em dự định làm phiên dịch viên buôn bán bên ngoài?"
"Ừ, em cũng không biết mình rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể trước dựa theo chuyên ngàng cùng am hiểu đi thử một chút xem." Kiều Đa Bảo cũng không ngẩng đầu lên, ở trên một trang web nhảy vào đăng ký lý lịch sơ lược.
"Đúng là, em lười như vậy, làm phiên dịch bất quá chỉ cần đóng mở mồm."
"Cắt, anh mới lười ấy."
"Đến công ty của anh đi, làm tổng giám đốc anh đang cần một thư ký tinh thông tiếng Anh."
Hơi thở Chu Tích Tiệp ấm áp đánh ở bên tai, ngứa, Kiều Đa Bảo không khỏi rụt cổ một cái.
"Không, em muốn tự mình tìm."
"Cần gì đại phí trắc trở, em đến công ty rồi, đến lúc đó chúng ta ngày ngày cũng có thể gặp mặt, phòng làm việc của anh có gian phòng nghỉ ngơi, bên trong đầy đủ mọi thứ, anh còn mua rất nhiều đồ em thích ăn, buổi trưa nếu em không thích ăn thức ăn nhanh, anh có thể bất cứ lúc nào làm cho em, còn có máy chơi game, truyền hình. . . ."
Chu Tích Tiệp ở bên tai Kiều Đa Bảo ân cần hướng dẫn, giọng nói trầm thấp có từ tính phảng phất như thôi miên âm, tất cả điều kiện hết sức mê hoặc là yếu điểm của cô, nếu là người khác sẽ lập tức gật đầu đáp ứng.
Đáng tiếc, Kiều Đa Bảo khó khi như Đường Tăng phi thường kiên định, không chút do dự lắc đầu.
Chu Tích Tiệp có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt cơ hội làm việc như vậy, bởi vì cậu xem đến, mỗi một điều kiện đều mười phần đủ mê hoặc.
Cậu nhướng mày nhìnở trên máy tính.
"Như thế nào đều là thành phỗ X ?"
"Bởi vì phần lớn xí nghiệp nước ngoài đều tập trung ở phiến nội thành nha."
"Thành phố X cách nơi này xa như vậy, đi lại đều hơn nửa giờ! Em đi tới, lăn qua lăn lại được không?"
"Yên tâm, em nhảy vào công ty này, đều là bao ăn bao ở !" Kiều Đa Bảo hiển nhiên có chút đắc ý.
"Không được, em dời đến cùng anh trụ mới bao lâu? Em suy nghĩ một chút, nếu như ăn ở tại công ty, những thứ thức ăn nhanh kia khẳng định khó ăn cực kỳ, muốn ngủ ký túc xá tập thể hò hét loạn lên, nhân vật mới lại sẽ phải chịu gạt bỏ, những người vững chắc kia gặp ngươi tuổi còn nhỏ xác định cái gì tạp nham đều ném cho em làm, làm việc như vậy, cuộc sống em chịu được sao? . . ."
Chu Tích Tiệp tận tình khuyên bảo nói một tràng 'Bất lợi’, cuối cùng lại quấn trở lại nói đến công ty cậu tốt bao nhiêu.
"Tiểu Tiệp, em biết rõ anh lo lắng em, nhưng nhiều người thuộc khoá này tốt nghiệp bước vào xã hội tìm việc làm hàng năm đều như vậy, khẳng định cũng phải gặp phải khốn cảnh như vậy, người khác đều chịu được mà tiếp tục, em vì cái gì liền không được? Em lại không phải là trẻ con nữa."
Kiều Đa Bảo có chút hết chỗ nói rồi, cô tìm việc, cha cũng không lo lắng như thế, ngược lại đến hắn lại lo buồn, Kiều Đa Bảo lần đầu phát hiện nguyên lai thời gian qua cái người trong trẻo, lạnh lùng cũng có thời điểm càu nhàu như thế.
Chu Tích Tiệp trong lòng thật không cao hứng, không thuyết phục được liền hừ lạnh một tiếng đi vaodthư phòng.
Vài ngày sau, điện thoại phỏng vấn Kiều Đa Bảo đến, Chu Tích Tiệp bị cự tuyệt xong liên tục bản mặt lạnh tán lãnh khí, nhưng giờ phút này lại dựng lỗ tai lên.
Kiều Đa Bảo sôi nổi đi phỏng vấn xong, cậu lấy điện thoại di động ra bóp nặc danh gọi cho người của công ty kia, hơn nữa nghiêm túc cảnh cáo, nếu như hôm nay bọn họ cho Kiều Đa Bảo trúng tuyển bất kỳ một cái nào, cậu liền đem sự tình ông chủ bao dưỡng tiểu tam công bố!
Mà người của công ty kia sự đúng lúc đang ở phỏng vấn Kiều Đa Bảo, đối với cô gái này đem tiếng Anh nói giống như tiếng mẹ đẻ, lưu loát, rất hài lòng đang định cho cô trúng tuyển, điện thoại đã tới rồi.
Biết được một tin tức hù chết người, người nọ sự lập tức sắc mặt trắng bệch, không may, trước đây không lâu vừa vặn bắt gặp ông chủ của công ty mang theo tình nhân đo ăn bữa tiệc lớn bí mật, khi đó chỉ có một người trông thấy, ông chủ cũng cho cô ta lệ phí, nhưng vấn đề hiện tại lại còn có ngườikhác biết rõ, vạn nhất tin tức này tiết lộ, ông chủ dưới cơn nóng giận cho là cô ta đem tin tức xào lên thì làm sao?
Người nọ há miệng run rẩy liên tục đáp ứng, trực tiếp đem Kiều Đa Bảo cùng những người phỏng vấn khác xếp hàng dài đuổi đi.
Kiều Đa Bảo không hiểu tại sao, không phải mới vừa nói tới tiền lương sao, như thế nào tiếp điện thoại thoáng cái đều đuổi người đi.
Chu Tích Tiệp ở thời điểm đối phương đáp ứng như vậy, quả thực sững sờ một tý, một lúc sau một thân một mình khó chịu - rối nở nụ cười.
Không nghĩ tới tùy tiện giả tạo một lý do uy hiếp dĩ nhiên là thực.
Sau đó mấy lần phỏng vấn, Chu Tích Tiệp còn lấy lý do này gọi qua, kết quả tứ trong đó thế nhưng có ba người trúng chiêu, hiệu quả rõ rệt!
Bất quá người của công ty cuối cùng, một chiêu này mất hiệu lực, bởi vì lão tổng của công ty bọn họ là nữ! Hơn nữa chưa lập gia đình!
Mặc dù bọn họ có cá biệt không xác định được độ chuẩn xác tin tức này, vậy do bo bo giữ mình thà rằng tin là không thể tin là không có chuyện, sợ đắc tội ông chủ, đến cuối cùng vẫn là không có bất luận kẻ nào trúng tuyển.
Đáng thương cho những người kia cùng Kiều Đa Bảo cùng phỏng vấn một ngày, mỗi một người đều bị làm liên lụy tới cũng không biết.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Kiều Đa Bảo có chút ít cúi đầu ủ rũ, ngay cả ăn cơm lẫn ngủ đều mệt mỏi. Cô cũng không biết là sao thế này, nếu nói là năng lực của cô không được, nhưng thời điểm phỏng vấn ánh mắt của bọn họ rõ ràng là rất hài lòng nha, nhưng vì cái gì mỗi lần tiếp điện thoại xong liền đem tất cả những người phỏng vấn đều đuổi đi? Thật sự là nghĩ không ra.
Chu Tích Tiệp gặp bộ dáng Kiều Đa Bảo kia nản lòng thoái chí, trong lòng có chút ít áy náy cùng chột dạ, liền liên tiếp vài ngày, sớm tan tầm trở lại làm đồ ăn ngon cho cô.
Hắn tin tưởng, nếu như Đa Bảo chạm vào nhiều mấy lần vách tường sau, nhất định sẽ đến Chu Dương tập đoàn đi làm .
Ngày này, Kiều Đa Bảo lại một lần nữa sớm một chút đi ra cửa phỏng vấn.
Ngồi trên sô pha Chu Tích Tiệp nhìn đồng hồ liền thả máy tính xách tay trong tay ra, đi vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo xuất ra một thẻ điện thoại di động khác thản nhiên gọi cho công ty đó điện thoại 'Cảnh cáo' xong, thuần thục hủy thẻ điện thoại di động đi .
Thật không nghĩ đến khi cậu xoay người, đúng lúc trông thấy Kiều Đa Bảo đứng ở cửa, đang lẳng lặng nhìn xem.
"Em. . . Không có đi phỏng vấn?"
Chu Tích Tiệp nắm thật chặt di động trong tay, vẻ nhất quán lạnh nhạt trên khuôn mặt tuấn tú khó được chợt lóe qua một chút kinh ngạc cùng căng thẳng.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Kiều Đa Bảo thật bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất luận dấu hiệu tức giận gì, mắt to không nháy mắt nhìn cậu.
Chu Tích Tiệp bị cô nhìn có chút ít chột dạ, nhưng không có bao nhiêu hối hận, cậu thản nhiên đi tới, kéo tay Đa Bảo lại bị cô hất ra.
"Đến bên cạnh anh làm việc có cái gì không tốt? Cần gì đi chỗ đó trắc trở tìm việc làm nữa? Huống chi lấy năng lực của anh, đủ để nuôi sống em cả đời, em liền tính không đi làm cũng được." Chu Tích Tiệp nhíu mi lại, con mắt đen như mực không rõ hào quang.
"Chính mình có tay có chân biết kiếm tiền, không cần anh bao dưỡng!" Kiều Đa Bảo tựa hồ chưa từng nghiêm túc nghiêm mặt, nghĩa chính ngôn từ như hôm nay như vậy.
"Vậy em vì cái gì không trực tiếp đến tập đoàn Chu Dương? Ở đó bên trong đó, vô luận là tiền lương còn là điều kiện khác đều so với ở bên ngoài hơn mấy chục lần!"
"Vậy thì thế nào? Em đều nói em muốn chính mình tìm, không nghĩ là dựa vào anh!"
Kiều Đa Bảo có chút bực bội, buồn bực trong lòng tồn trữ tựa hồ không chỗ phát.
Trước kia vô luận ở trường học hay ở bên ngoài, mỗi người biết tới Chu gia cũng thảo luận Chu Tích Tiệp lợi hại đến cỡ nào, có năng lực cỡ nào, tuổi còn trẻ đem công ty xử lý có trật tự, làm ăn càng thêm phát triển không ngừng. Mà cô thì sao, người khác chỉ biết nói cô là một người từ nhỏ ở Chu gia ăn nhờ ở đậu mà thôi, Kiều cha, Kiều mẹ thân phận nghề nghiệp đặc thù lại là cao cấp giữ bí mật, người ngoài không thể được biết, tất cả mọi người chỉ biết Kiều Đa Bảo có gia cảnh hết sức bình thường, căn bản không xứng với cậu.
Những thứ lời ra tiếng vào này cô nghe được quá nhiều, mặc dù cô làm cái gì đều mênh mông mơ mơ màng màng, nhưng không có nghĩa là cô cái gì đều chỉ ngây ngốc không hiểu, cái gì cũng không biết. Cô có thể không quan tâm người khác nói cái gì, nhưng trong đáy lòng lại làm không được mà không chút nào chú ý.
Cho dù mẹ của cô không có yêu cầu cô một mình tiến vào xã hội khảo hạch chính mình, cô cũng vốn định chính mình làm như vậy, trên thực tế Kiều Đa Bảo cũng là người có lòng tự trọng mạnh, cô cũng không cho rằng năng lực chính mình kém, trên đời không có chuyện làm không được, cho dù cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự, ít nhất cũng đã thử qua.
"Đa Bảo, em không hiểu xã hội này phức tạp như thế nào, nhiều tàn khốc như thế nào, tính tình của em lại như vậy, tùy ý không chịu trói buộc, anh lo lắng em sẽ thiệt thòi, em có hiểu hay không?"
Chu Tích Tiệp tựa hồ nhìn ra được vẻ bực bội không kiên nhẫn của cô, không khỏi giảm thấp xuống thanh âm cùng cô giải thích.
"Em hiểu rõ, nhưng em cũng không thể vĩnh viễn đều sợ hãi mà không đối mặt được. Chịu thiệt một chút mới có thể trưởng thành."
"Làm ‘đóa hoa trong nhà ấm’ có cái gì không tốt, người khác muốn làm đều không làm được!" Chu Tích Tiệp hiển nhiên có chút ít không nhịn được, "Tốt lắm, Bảo nhi, em có thể chính mình tìm việc làm, anh đáp ứng em không quấy rối, nhưng em nhất định phải ở phụ cận tìm, phải ở dưới mí mắt của anh."
"Em không cần! Em muốn cách anh xa ra !"
"Đa Bảo, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh!"
"Vậy anh đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của em !" Kiều Đa Bảo mặt đỏ lên, trừng to mắt kiên định nhìn cậu.
"Em. . . Thật sự là không thể nói lý!" Chu Tích Tiệp trong lòng cũng phát hỏa, cậu tân tân khổ khổ vì cô nghĩ, không chấp nhận, không cảm kích cũng coi như xong, còn muốn rời xa cậu, thật sự là không biết cái gì tốt!
Đinh linh linh. . . . Nhưng vào lúc này, Chu Tích Tiệp trong túi quần di động vang lên.
"Hội nghị theo thường lệ tiến hành, tôi lập tức đi tới."
Cậu cùng điện thoại người bên kia dặn dò vài câu xong, liền cầm cái chìa khóa liền chuẩn bị ra cửa, lúc gặp thoáng qua Kiều Đa Bảo, nghe được cô nhẹ nhàng nói một câu nói, trong lòng nhất thời như bị kim châm rất đau, rất đau.
"Tiểu Tiệp, anh trở nên đáng ghét."
Chu Tích Tiệp nắm chìa khóa trong tay thật chặt, mặt không chút thay đổi, gương mặt tuấn tú thoáng cái lạnh nhạt vài phần, bước chân dừng một tý, vẫn là sải bước đi ra ngoài.
"Cho dù là đáng ghét, em cũng vĩnh viễn đều chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.