Trúc Mã Cực Sủng

Chương 53: chương 54: Điểm tâm

Đề Qua Loạn Khởi

01/04/2016

Sáng ngày thứ hai lúc đi làm, Kiều Đa Bảo thiếu chút nữa liền ngủ quên đến muộn, may mắn tối hôm qua ít nhất cài đặt bảy tám đồng hồ báo thức trên di động, một cái vang lên nhấn tắt một người khác cái vang lên cô mới có thể tỉnh lại.

Cô ngồi ở trên vị trí không ngừng thở dài. Lúc Y đi ngang qua, liếc cô một cái nhưng không có như trước giáo huấn nàng cô vài câu phải dậy sớm, chỉ là thuận tay cầm hợp đồng bên trong đưa cho Kiều Đa Bảo nhàn nhạt nói, "Phần hợp đồng này cầm đưa cho Triệu tổng ký tên." Sau đó liền đạp mạnh giày cao gót đi.

Kiều Đa Bảo cầm lấy chén nước đã uống vài ngụm trên mặt bàn, cầm lấy hợp đồng hỏi đồng nghiệp về vị trí xong cụ thể, liền lên thang máy trực tiếp đi tới phòng làm việc Triệu Nghị Nhiên.

Phòng làm việc của Triệu Nghị Nhiên thập phần sạch sẽ ưu nhã, trên mặt bàn bất luận cái gì văn kiện cũng bầy thật chỉnh tề, lúc này anh mang mắt kính gọng vàng đang ở chuyên chú gõ máy tính, gò má thoạt nhìn thập phần tuấn dật mê người.

Kiều Đa Bảo đưa nửa cái đầu vào, nhẹ nhàng gõ cửa.

Triệu Nghị Nhiên mới vừa vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Kiều Đa Bảo bộ dáng dáo dác, ngón tay gõ bàn phím không khỏi lập tức ngừng lại, hắn dựa lưng vào ghế làm việc, khóe miệng khẽ nhếch, "Như thế nào bộ dáng lén lút như tên trộm vậy? Vào đi."

"Ừ, ký cái tên đi." Kiều Đa Bảo nhếch miệng, cầm hợp đồng trong tay đưa tới. Có lẽ nguyên nhân là bạn học cao trung, cô đối cái này người lãnh đạo này không có bao nhiêu tâm lý kính sợ.

Triệu Nghị Nhiên tùy tiện mở ra, cuối cùng ở cuối hợp đồng tiêu sái ký tên vào.

Làm ông chủ chính là sảng khoái a, cả ngày ngồi chỉ huy, sau đó chỉ cần vung bút như vậy, số tiền trên trăm vạn đơn đặt hàng cứ quyết định như vậy, không trách được người người đều muốn làm ông chủ. Kiều Đa Bảo trong mắt lộ ra một tia cực kỳ hâm, về sau cô cũng gọi Tiểu Tiệp cho làm bà chủ, đỡ phải đi làm.

Gặp Kiều Đa Bảo mắt to cô chuyển chuyển, Triệu Nghị Nhiên buồn cười nhìn cô nói, "Như thế nào, hâm mộ ? Nếu như em cũng muốn làm ông chủ, tôi lại có một biện pháp tốt."

"Biện pháp gì?" Kiều Đa Bảo hiếu kỳ.

"Em có thể làm bà chủ của công ty." Triệu Nghị Nhiên nửa đùa, nhưng con mắt ở sâu thẳm lại không có nửa điểm vui vẻ.

Kiều Đa Bảo ngẩn người một chút, lập tức cười híp mắt nói, "Vậy anh sẽ không sợ em đem công ty của ang phá hủy rồi bán?"

"Chỉ cần em thích."

Nhàn nhạt mấy chữ lại hết sức ngang ngược cùng kiên định.

Kiều Đa Bảo nhìn trong ánh mắt của anh mang ý cười nhưng tựa hồ rất nghiêm túc, lại tựa hồ đang nói đùa. Cô lập tức mãnh liệt lắc đầu, "Nhưng em không thích hợp làm boss."

Thầm thì ~~~ trong phòng làm việc trống trải đột nhiên truyền đến một tiếng bụng kêu, hai người đồng thời ngẩn ra, một lúc sau, Kiều Đa Bảo ôm bụng, trên mặt khó được lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.

"Em còn chưa có ăn điểm tâm sao?" Triệu Nghị Nhiên kinh ngạc hỏi.



"À. . . Buổi sáng thức dậy trễ, quên mất." Kiều Đa Bảo khóe miệng như xé ra, đưa tay cầm lấy hợp đồng đã ký lập tức nói sang chuyện khác, "Hợp đồng tốt lắm, em hãy đi về trước ha."

Triệu Nghị Nhiên thấy cô như đang trốn khỏi phòng làm việc có chút buồn cười nhưng đồng thời trong lòng lại có chút ít khổ sở, hắn thở dài, cầm điện thoại lên gọi thư ký, "Đi mua một phần bữa sáng đến, phải có dinh dưỡng."

Kiều Đa Bảo mới vừa trở lại vị trí của mình xử lý công việc không bao lâu, đột nhiên một nữ thư ký nhấc theo một phần đồ ăn đặt ở trên mặt bàn, ánh mắt mang theo ý xem kỹ, nhìn cô nói, "Là Triệu tổng bảo tôi cầm đến cho cô."

Kiều Đa Bảo ngẩn người, chính muốn mở miệng nói chuyện, nữ thư ký kia lại lạnh lùng xoay người đi.

Đồng nghiệp xung quanh thấy vậy đều rối rít đưa ánh mắt đều nhảy vào hướng Kiều Đa Bảo, cùng với bữa sáng trên mặt bàn. . . Có cháo thịt nạc, có sữa có bánh ngọt, hết sức phong phú, trọng điểm là, đây là Triệu đại tổng giám đốc đưa ! Nên biết Triệu Nghị Nhiên mặc dù thời gian qua, trước mặt nhân viên đều là hình tượng ôn nhuận khiêm tốn nhún nhường công tử, nhưng mà thủy chung duy trì một phần cảm giác xa cách, lúc nào thì thấy hắn chính mình phái thư ký đưa bữa ăn sáng cho nhân viên nha?

Có gian tình! Đại đại gian tình!

Kiều Đa Bảo nhíu lông mày, trực giác nhạy cảm cô có thể cảm giác được xung quanh tất cả mọi người nhìn về phía cô, ánh mắt của họ đều không giống nhau, quái dị không nói ra được, nhưng có lại không biết quái dị ở địa phương nào.

Lúc này bụng lại truyền tới một trận oa oa kêu lên, thực tại cô nhịn không được liền nắm lấy đồ, bắt đầu ăn. Dù sao ăn no rồi bụng nói sau, cô lười phải suy đoán ánh mắt người khá.

Mới ăn xong đống đồ vật, Kiều Đa Bảo vuốt bụng đang tiêu hóa, điện thoại di động liền leng keng truyền đến đây một tin nhắn.

Chu Tích Tiệp hỏi cô có đến trễ không, có ăn điểm tâm đúng giờ hay không, cậu cơ hồ mỗi ngày đều hội nhắn tin như vậy.

Kiều Đa Bảo cười như mèo con, bấm điện thoại di động,

( Bữa sáng ăn tới siêu no bụng! Anh ăn chưa? )

Ong ong. . .

Trong phòng họp, Chu Tích Tiệp đang trầm giọng nói nội dung hội nghị, đột nhiên trên mặt bàn, di động chấn động hai cái, cậu nhìn lướt qua lập tức liền dừng nói chuyện lại, cầm lấy điện thoại di động, mặt sắc mặt ngưng trọng nhăn lại, cả bàn họp bao gồm các công nhân viên nhìn trộm mặt nhau, cho rằng thiếu tổng giám đốc có chuyện gì trọng yếu, mỗi một người đều không dám quấy rầy.

( Chưa ăn, không có khẩu vị. )

Kiều Đa Bảo khẽ nhíu mày, cắn môi, hai tay bấm điện thoại di động,

( Vì cái gì lại không có khẩu vị, không phải là anh nói một ngày ba bữa, bữa sáng là trọng yếu nhất sao? )



Chu Tích Tiệp môi mỏng mím lại, (Em không ở bên cạnh anh, không có khẩu vị. )

( Phải không, vậy về sau em cũng không có khẩu vị, em cũng vì vậy không ăn điểm tâm. )

( Em dám? ! ) Chu Tích Tiệp mày kiếm nhíu một cái, nhiệt độ bỗng dưng lạnh lẽo, người trong phòng họp cũng run lên theo, ai cũng không dám lên tiếng.

(Vậy anh ngoan ngoãn ăn điểm tâm nha. )

Kiều Đa Bảo cười, đồng nghiệp chung quanh thấy một bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào của cô, lại liên tưởng tới sáng nay Triệu tổng đưa tới điểm tâm cho cô. . . Thật là không có nghĩ đến a, Kiều Đa Bảo vừa mới nhập chức không bao lâu liền cùng boss thông đồng, chậc chậc. . .

( Được )

Chu Tích Tiệp khóe miệng quyến rũ ra, tựa hồ thập phần hưởng thụ quan tâm của Kiều Đa Bảo, trên mặt cuối cùng cũng có chỗ hòa hoãn, bầu không khí trong phòng họp lúc này mới không có cứng ngắc như vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều sau khi tan việc, Kiều Đa Bảo mới vừa đi ra cửa chính công ty đang định chen lấn giao thông công cộng trở về, xe Triệu Nghị Nhiên lại đột nhiên dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ xe kéo xuống, hắn ôn nhuận cười một tiếng, "Lên xe đi, thuận đường đưa em trở về."

Kiều Đa Bảo sững sờ một tý sau cũng không có nghĩ nhiều liền ngồi lên, lúc này đúng là tan tầm giờ cao điểm, chen lấn giao thông công cộng, có xe đi nhờ không ngồi hơi phí.

Kiều Đa Bảo ngồi xuống xe cúi đầu để điện thoại trong túi xách, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Nghị Nhiên ngay trước mắt bỗng phóng đại, tim đập lỡ một nhịp, đưa tay pằng đập lên trên mặt hắn đẩy về sau!

"Anh làm gì dựa vào gần như vậy?!"

Triệu Nghị Nhiên bịt mũi, ánh mắt vô tội lại không nói gì, "Anh chỉ muốn giúp em nịt giây an toàn. . ."

". . ."

"Thẹn thùng a. . ." Kiều Đa Bảo nét mặt lúng túng, lần này thập phần tự giác kéo dây an toàn xuống trói vào.

"Khụ khụ. . . Không quan hệ." Triệu Nghị Nhiên cương khóe miệng cười cười trực tiếp nổ máy.

Nhưng mà một màn này lại bị nhân viên công ty thấy được, quả thực là tin tức động trời a! Tiểu công nhân mới nhập chức cùng một chỗ với Triệu đại boss! ! Hai người chung xe rời đi, đây là hẹn hò có tiết tấu a a a a!

Cơn gió bát quái dùng sức thổi lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Cực Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook