Chương 61: chương 62: Chu Mạch ngủ trần - canh ba
Đề Qua Loạn Khởi
09/04/2016
Hiện tại đều là
sinh viên phố thông, hơn nữa hai, ba ngàn tiền lương cũng có người cướp
không thể không lên đài khiêu vũ ca hát, cái loại đó tiền lương sẽ tương đối cao, hơn nữa có làm, Vạn Tiểu Bân đường cùng sau đó đành phải vào
trong quán rượu đi làm. Ban đầu hắn làm nhân viên phục vụ, bưng trà rót
rượu, về sau theo cha mẹ trị liệu phí tổn càng ngày càng cao, hắn liền
chút phú bà ra tay hào phóng sẽ cho ít tiền khen thưởng, tiểu thịt tươi
nam sinh trắng nõn thanh tú như hắn ở quán bar hỗn tạp không thể nào
không xảy ra chuyện. Nhưng mới vừa lúc mới bắt đầu vận của hắn rất tốt,
được ông chủ che chở liền liên tục không có việc gì, mà hắn cũng vẫn đối với ông chủ kia thập phần cảm kích.
Nhưng mà ở tháng trước, ông chủ giống như là uống say rượu, đột nhiên kêu hắn đến phòng của ông tâ, hắn vừa vào cửa liền bị một người dáng dấp cương nghị nam tính bổ nhào vào ở trên giường rồi bị hôn lên! Sau đó lại là mãnh liệt xé rách quần áo của hắn, một khắc thiếu chút nữa sẽ phải bị xâm phạm, hắn dưới tình thế cấp bách sờ đến cái gạt tàn thuốc đập hôn mê ông ta. . .
Vạn Tiểu Bân về sau mới biết được ông chủ kia lại là thích đàn ông, hơn nữa ông ta để mắt tới Vạn Tiểu Bân đã thật lâu! Ở trong cuộc sống hắc ám, Vạn Tiểu Bân thiếu chút nữa liền bị ông ta nuôi nhốt, hắn liên tục không có khuất phục, liền ở mấy ngày hôm trước mới tìm được cơ hội trốn ra được, được Chu Tích Tiệp cứu.
Trải qua lúc này đây, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, đối với phụ nữ đều không có bất cứ hứng thú gì, hơn nữa đối với nam nhân có các loại cảm giác kỳ quái, trước kia hắn cho là hắn là thích Kiều Đa Bảo, nhưng là cuối cùng hắn phát hiện đây chẳng qua là một loại tình cảm đơn thuần, Long Phượng Kiều lúc ấy theo đuổi qua hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng không có yêu.
Hết lần này tới lần khác Chu Tích Tiệp ở thời điểm hắn nguy nan cứu hắn, khiến hai chân trở nên mềm nhũn, ánh mắt liên tục xoắn ở trên người cậu cơ hồ không chuyển, như trong lòng một cô gái . . .
Đáng tiếc người kia trong lòng có chủ, là không thể nào sẽ coi trọng hắn . . . . Vạn Tiểu Bân trong mắt xẹt qua tầng tầng ảm đạm cùng thất lạc, không mục đích đi lại ở bên đường, không biết nên đi đâu, đột nhiên ven đường một chiếc tắc xi ngừng lại, một bóng dáng thon dài đi ra, kia quen thuộc gò má nhường hắn phảng phất thấy được Chu Tích Tiệp đồng dạng, tâm thoáng cái nhảy được thật nhanh!
Chu Mạch lúc này tâm tình rất tệ, hôm nay mới vừa từ nước ngoài bay trở về, dự định sau này ở nước ngoài tìm hiểu y học, lòng tràn đầy mong đợi cho rằng ở sân bay sẽ có an hem nhà mình tới đón hắn cơ, thật không nghĩ đến sau khi xuống máy bay liên tục đợi đến đêm khuya quỷ cũng không có một tên! Gọi điện thoại cho đại ca Chu Huyền, hắn nói thành phố E bên kia, nói ra cho oai làm hộ vệ kì thực tán gái cũng coi như xong, gọi cho lão Tam Chu Tích Tiệp lại còn tắt máy! Tắt máy!! Cũng còn là anh em sao! ?
Chu Tích Tiệp vốn là còn nhớ hôm nay muốn đi đón hắn, kết quả đúng lúc với Kiều Đa Bảo bị bệnh, cậu vội vã đi tới cũng không kịp nơi nào còn còn nhớ tên Nhị ca này.
Chu Mạch ở sân bay dừng lại một hồi, lại chịu bị ánh mắt quyến rũ của mấy cô gái mới đứng dậy, chuẩn bị đi khách sạn ở một đêm, bởi vì đã trễ thế này cũng không nên về nhà quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi.
Vạn Tiểu Bân tiến lên vài bước mới nhìn rõ ràng diện mạo người đần ông trước mắt, hắn lớn lên cùng Chu Tích Tiệp có vài phần tương tự lại không chân chính là cậu ta, nếu như Chu Tích Tiệp là lạnh lùng ngang ngược, người đàn ông này khí chất nhưng là ôn nhuận mang theo điểm tà mị, xem khóe miệng của hắn bên cạnh lúc nào cũng như ẩn như hiện mỉm cười liền biết rõ.
Chu Mạch xuống xe xong, ánh mắt xẹt qua Vạn Tiểu Bân bên cạnh lúc đi dừng một chút, lập tức dời đi ánh mắt, nhấc theo rương hành lý sải bước hướng tới cửa tiệm rượu đi đến.
Vạn Tiểu Bân nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ngẩn người, đột nhiên mắt sắc nhìn một chiếc ví tiền bị rơi màu đen trên đất, hắn bước lên một bước nhặt lên, vội vàng gọi Chu Mạch nói, "Đợi chút! Ví tiền của anh bị rớt !"
Chu Mạch nghe tiếng quay đầu, bước chân dừng lại, con mắt thâm thúy nhìn về phía Vạn Tiểu Bân. Vạn Tiểu Bân thật không dám nhìn thẳng hắn, mím môi cầm ví tiền trong tay đưa tới.
Tay Chu Mạch thon dài trắng nõn tiếp nhận ví tiền nhìn nhìn liền tùy ý bỏ vào túi, khóe miệng tà mị quyến rũ ra thoáng cái mỉm cười, "Cám ơn."
"Không khách khí. . ." Vạn Tiểu Bân nhìn hắn cùng Chu Tích Tiệp thập phần tương tự có gương mặt tuấn tú, tinh thần có chút hoảng hốt, một lúc sau bừng tỉnh, lấy ánh mắt ra, nói, "Tôi. . Tôi đi trước."
"Chờ." Thanh âm ôn thuạn sau lưng hắn vang lên, Chu Mạch liền khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo nụ cười chợt lóe qua hào quang, hắn thập phần có lễ phép hỏi, "Không để ý tôi mời cậu ngươi uống ly cà phê đi?"
Khách sạn, trong đại sảnh lầu một, Vạn Tiểu Bân câu thúc ngồi ở đối diện Chu Mạch, cà phê nóng hổi được bưng, hắn nhịn không được từng miếng từng miếng uống, hắn một ngày cũng không ăn cái gì, cũng không uống qua nước, lúc này có thể có một ngụm nước nóng xuống bụng, hắn cảm thấy toàn thân đều ấm áp một chút.
"Cảm ơn cậu nhặt được ví tiền của tôi, tôi tên Chu Mạch, xưng hô với cậu như thế nào đây?" Chu Mạch ưu nhã quấy khuấy cà phê, mỉm cười hỏi.
"Tôi. . Tôi gọi Vạn Tiểu Bân." Vạn Tiểu Bân có chút ít kinh ngạc ngẩng đầu, họ Chu, lại cùng Chu Tích Tiệp trưởng thành giống như vậy. . .
Nghĩ tới đây Vạn Tiểu Bân nhịn không được thử dò xét, hỏi một câu, "Xin hỏi. . . Anh biết Chu Tích Tiệp sao?"
Chu Mạch nhìn hắn một cái, khóe miệng vui vẻ không thay đổi, "Nó là em trai tôi."
Nguyên lai là như vậy, Vạn Tiểu Bân bừng tỉnh đại ngộ, nhìn lại hướng ánh mắt của hắn liền không có phòng bị cùng xa cách, trong giọng nói hơi có chút kích động, "Trùng hợp như vậy, tôi cùng cậu ấy là bạn học tiểu học đó!"
"Thật ngay thẳng." Chu Mạch cười cười, khí chất ôn hòa như ngọc làm cho Vạn Tiểu Bân trong lòng cảm thán, đều là anh em, nhưng hai người khí chất mỗi người lại không giống nhau.
Chu Mạch lại gọi một chút điểm tâm đến, Vạn Tiểu Bân đói bụng đến thực tại đều nhịn không được, đành phải không để ý hình tượng bắt đầu ăn, mà Chu Mạch chỉ là tư thái ưu nhã ngồi ở chỗ kia, trong mắt liên tục mang theo vẻ cân nhắc, không vui vẻ,
"Xem ra cậu là gặp phiền toái gì sao?" Chu Mạch nhìn Vạn Tiểu Bân đem điểm tâm trên mặt bàn đảo qua mà ánh mắt sáng lên, lại nhìn lướt qua trên người hắn chật vật, không từ nhàn nhạt hỏi.
"Tôi. . . Trong nhà gặp chút chuyện, tạm thời ở bên ngoài tránh một tý." Vạn Tiểu Bân ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Thì ra là như vậy." Chu Mạch gật đầu nhẹ cũng không có hỏi hắn gặp chuyện phiền toái gì, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn một lát sau nói ra, "Nếu như không để ý, tôi để cho thuê một gian phòng hai người, cậu có thể ở một đêm."
"Không không. . Không cần làm phiền !" Vạn Tiểu Bân vội vàng khoát tay, vừa rồi hắn đều mời hắn ăn, như thế nào còn không biết xấu hổ ở phòng người ta.
"Cậu không cần khách khí, cậu nhặt về cho tôi ví tiền quý báu, lại là bạn học của em trai tôi, những thứ này đều là tiện tay mà thôi."
". . . Nhưng là." Vạn Tiểu Bân còn muốn nói điều gì, nhưng Chu Mạch đã đứng dậy đi tới trước đại sảnh đặt phòng. Nhìn bóng lưng thanh nhã của hắn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy Chu Mạch so với Chu Tích Tiệp tính tình khá hơn nhiều, còn vui vẻ như vậy giúp người.
Vào phòng khách sạn, Chu Mạch đi tới trước phòng tắm tắm rửa, Vạn Tiểu Bân cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng liền mở chương trình truyền hình ngồi ở trên giường xem ti vi.
Chu Mạch tắm rửa xong đi ra, theo thói quen ánh quang chiếu trên người, thân dưới chỉ vây quanh một tấm khăn tắm, bên cạnh dùng khăn lông lau tóc đi tới, Vạn Tiểu Bân nhìn đến vóc người tinh tráng của hắn sắc mặt có chút đỏ lên, mặc dù thân hình Chu Mạch thoạt nhìn so với Chu Tích Tiệp gầy một chút, nhưng Chu Mạch cả người bảnh bao, thân dưới vây quanh khăn tắm đủ làm cho người khác muốn chết. . . Đồng thời lại có cảm giác cực kỳ chọc người. . .
"Đến lượt cậu đi tắm." Chu Mạch thần sắc bình thường vòng qua hắn ở trên ghế sofa ngồi xuống, bưng rượu đỏ lên ưu nhã nhấp một miếng.
Vạn Tiểu Bân bước chân có chút vội vàng đi vào phòng tắm. . . .
Chu Mạch khóe mắt nhìn bóng lưng hắn hoảng loạn chạy trốn, khóe miệng quyến rũ ra tà khí, lại mị hoặc tươi cười, trong mắt lóe ra tia sáng không rõ.
Vạn Tiểu Bân chậm rì rì giặt sạch áo mặc đã lâu, choàng khắn tắm đi ra, ánh mắt tránh đi Chu Mạch trên ghế sa lon sau đó ngồi ở bên giường lau tóc. Ngồi lau lau, hắn liền không nhịn được ngáp một cái, những ngày qua khắp nơi bôn ba, tối hôm qua ở cùng Chu Tích Tiệp lại ngủ không ngon, cho nên hiện tại hắn hơi dính lên giường cơ hồ liền muốn ngủ thiếp đi.
Ngủ đến mông lung, hắn cảm giác được có một bàn tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của hắn, từ lông mày thẳng xuống dưới, đến cổ họng rồi đến lồng ngực, cái tay kia giống như là cây đuốc đem toàn thân hắn đều nóng lên . . .
Vạn Tiểu Bân trong giấc mộng cảm giác toàn thân đều hết sức nóng hổi, cổ họng khô cạn được muốn chết, cái tay kia xẹt qua lồng ngực hắn sau đó như cũ liên tục tiếp tục vuốt ve. . . Khuôn mặt của hắn hồng đến như trái cà chua, trong miệng không kìm lòng nổi tràn ra một tiếng than nhẹ aí muội. . .
Bên tai mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe được tiếng cười nhẹ của Chu Mạch khàn khàn mà có từ tính thấp, "Hóa ra em cũng là như vậy sao. . ."
Một giấc mơ nóng bỏng kiều diễm liên tục ở trong đầu Vạn Tiểu Bân đánh thẳng vào, thiêu đốt lên, thế cho nên sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện nơi đủng quần đã ướt đẫm một mảng lớn!
Vạn Tiểu Bân trên mặt hiện lên vẻ mặt lúng túng, quay đầu nhìn lại Chu Mạch trên giường vẫn ở đang ngủ say, hắn vội vã dùng áo choàng tắm bọc chạy đến trong phòng tắm rửa sạch.
Đợi hắn xử lý xong đi ra, một cái vừa vặn trông thấy trên giường, tư thế ngủ của Chu Mạch lười biếng mị hoặc, cái chăn đơn bạc kia tùy ý đặt tại ngang hông hắn gầy gò, chỉ che đậy kín bộ vị mấu chốt, nhưng mà lại ở lúc hắn ngẫu nhiên xoay người, chăn mền chảy xuống lộ ra một nửa, cảm giác cái mông. . . Vạn Tiểu Bân mặt trong nháy mắt lại nóng bỏng lên, người này lại là ngủ trần!!
Không nghĩ tới mặt ngoài áo mũ chỉnh tề, tao nhã lịch sự, ở trong bóng tối nhưng phóng túng, lay động như thế!
Vạn Tiểu Bân không nói gì ngồi về trên giường nhìn, mãi cho đến sau khi Chu Mạch tỉnh lại cũng không dám nhìn hắn. Nhưng Chu Mạch tác phong nhanh nhẹn ngáp một cái xong, đối diện hắn xoay người ngồi dậy, sau đó liền ở trước mặt hắn - mặc quần lót!
Vạn Tiểu Bân vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt thanh tú lại đỏ lên, hắn cũng không biết gần đây chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng động một chút là mặt đỏ, theo lý thuyết bọn họ đều là con trai, gặp con trai trần truồng một tý không có gì đáng ngại, hắn lại sẽ cảm thấy mười phần ngượng ngùng cùng lúng túng.
Nhưng mà ở tháng trước, ông chủ giống như là uống say rượu, đột nhiên kêu hắn đến phòng của ông tâ, hắn vừa vào cửa liền bị một người dáng dấp cương nghị nam tính bổ nhào vào ở trên giường rồi bị hôn lên! Sau đó lại là mãnh liệt xé rách quần áo của hắn, một khắc thiếu chút nữa sẽ phải bị xâm phạm, hắn dưới tình thế cấp bách sờ đến cái gạt tàn thuốc đập hôn mê ông ta. . .
Vạn Tiểu Bân về sau mới biết được ông chủ kia lại là thích đàn ông, hơn nữa ông ta để mắt tới Vạn Tiểu Bân đã thật lâu! Ở trong cuộc sống hắc ám, Vạn Tiểu Bân thiếu chút nữa liền bị ông ta nuôi nhốt, hắn liên tục không có khuất phục, liền ở mấy ngày hôm trước mới tìm được cơ hội trốn ra được, được Chu Tích Tiệp cứu.
Trải qua lúc này đây, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, đối với phụ nữ đều không có bất cứ hứng thú gì, hơn nữa đối với nam nhân có các loại cảm giác kỳ quái, trước kia hắn cho là hắn là thích Kiều Đa Bảo, nhưng là cuối cùng hắn phát hiện đây chẳng qua là một loại tình cảm đơn thuần, Long Phượng Kiều lúc ấy theo đuổi qua hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng không có yêu.
Hết lần này tới lần khác Chu Tích Tiệp ở thời điểm hắn nguy nan cứu hắn, khiến hai chân trở nên mềm nhũn, ánh mắt liên tục xoắn ở trên người cậu cơ hồ không chuyển, như trong lòng một cô gái . . .
Đáng tiếc người kia trong lòng có chủ, là không thể nào sẽ coi trọng hắn . . . . Vạn Tiểu Bân trong mắt xẹt qua tầng tầng ảm đạm cùng thất lạc, không mục đích đi lại ở bên đường, không biết nên đi đâu, đột nhiên ven đường một chiếc tắc xi ngừng lại, một bóng dáng thon dài đi ra, kia quen thuộc gò má nhường hắn phảng phất thấy được Chu Tích Tiệp đồng dạng, tâm thoáng cái nhảy được thật nhanh!
Chu Mạch lúc này tâm tình rất tệ, hôm nay mới vừa từ nước ngoài bay trở về, dự định sau này ở nước ngoài tìm hiểu y học, lòng tràn đầy mong đợi cho rằng ở sân bay sẽ có an hem nhà mình tới đón hắn cơ, thật không nghĩ đến sau khi xuống máy bay liên tục đợi đến đêm khuya quỷ cũng không có một tên! Gọi điện thoại cho đại ca Chu Huyền, hắn nói thành phố E bên kia, nói ra cho oai làm hộ vệ kì thực tán gái cũng coi như xong, gọi cho lão Tam Chu Tích Tiệp lại còn tắt máy! Tắt máy!! Cũng còn là anh em sao! ?
Chu Tích Tiệp vốn là còn nhớ hôm nay muốn đi đón hắn, kết quả đúng lúc với Kiều Đa Bảo bị bệnh, cậu vội vã đi tới cũng không kịp nơi nào còn còn nhớ tên Nhị ca này.
Chu Mạch ở sân bay dừng lại một hồi, lại chịu bị ánh mắt quyến rũ của mấy cô gái mới đứng dậy, chuẩn bị đi khách sạn ở một đêm, bởi vì đã trễ thế này cũng không nên về nhà quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi.
Vạn Tiểu Bân tiến lên vài bước mới nhìn rõ ràng diện mạo người đần ông trước mắt, hắn lớn lên cùng Chu Tích Tiệp có vài phần tương tự lại không chân chính là cậu ta, nếu như Chu Tích Tiệp là lạnh lùng ngang ngược, người đàn ông này khí chất nhưng là ôn nhuận mang theo điểm tà mị, xem khóe miệng của hắn bên cạnh lúc nào cũng như ẩn như hiện mỉm cười liền biết rõ.
Chu Mạch xuống xe xong, ánh mắt xẹt qua Vạn Tiểu Bân bên cạnh lúc đi dừng một chút, lập tức dời đi ánh mắt, nhấc theo rương hành lý sải bước hướng tới cửa tiệm rượu đi đến.
Vạn Tiểu Bân nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ngẩn người, đột nhiên mắt sắc nhìn một chiếc ví tiền bị rơi màu đen trên đất, hắn bước lên một bước nhặt lên, vội vàng gọi Chu Mạch nói, "Đợi chút! Ví tiền của anh bị rớt !"
Chu Mạch nghe tiếng quay đầu, bước chân dừng lại, con mắt thâm thúy nhìn về phía Vạn Tiểu Bân. Vạn Tiểu Bân thật không dám nhìn thẳng hắn, mím môi cầm ví tiền trong tay đưa tới.
Tay Chu Mạch thon dài trắng nõn tiếp nhận ví tiền nhìn nhìn liền tùy ý bỏ vào túi, khóe miệng tà mị quyến rũ ra thoáng cái mỉm cười, "Cám ơn."
"Không khách khí. . ." Vạn Tiểu Bân nhìn hắn cùng Chu Tích Tiệp thập phần tương tự có gương mặt tuấn tú, tinh thần có chút hoảng hốt, một lúc sau bừng tỉnh, lấy ánh mắt ra, nói, "Tôi. . Tôi đi trước."
"Chờ." Thanh âm ôn thuạn sau lưng hắn vang lên, Chu Mạch liền khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo nụ cười chợt lóe qua hào quang, hắn thập phần có lễ phép hỏi, "Không để ý tôi mời cậu ngươi uống ly cà phê đi?"
Khách sạn, trong đại sảnh lầu một, Vạn Tiểu Bân câu thúc ngồi ở đối diện Chu Mạch, cà phê nóng hổi được bưng, hắn nhịn không được từng miếng từng miếng uống, hắn một ngày cũng không ăn cái gì, cũng không uống qua nước, lúc này có thể có một ngụm nước nóng xuống bụng, hắn cảm thấy toàn thân đều ấm áp một chút.
"Cảm ơn cậu nhặt được ví tiền của tôi, tôi tên Chu Mạch, xưng hô với cậu như thế nào đây?" Chu Mạch ưu nhã quấy khuấy cà phê, mỉm cười hỏi.
"Tôi. . Tôi gọi Vạn Tiểu Bân." Vạn Tiểu Bân có chút ít kinh ngạc ngẩng đầu, họ Chu, lại cùng Chu Tích Tiệp trưởng thành giống như vậy. . .
Nghĩ tới đây Vạn Tiểu Bân nhịn không được thử dò xét, hỏi một câu, "Xin hỏi. . . Anh biết Chu Tích Tiệp sao?"
Chu Mạch nhìn hắn một cái, khóe miệng vui vẻ không thay đổi, "Nó là em trai tôi."
Nguyên lai là như vậy, Vạn Tiểu Bân bừng tỉnh đại ngộ, nhìn lại hướng ánh mắt của hắn liền không có phòng bị cùng xa cách, trong giọng nói hơi có chút kích động, "Trùng hợp như vậy, tôi cùng cậu ấy là bạn học tiểu học đó!"
"Thật ngay thẳng." Chu Mạch cười cười, khí chất ôn hòa như ngọc làm cho Vạn Tiểu Bân trong lòng cảm thán, đều là anh em, nhưng hai người khí chất mỗi người lại không giống nhau.
Chu Mạch lại gọi một chút điểm tâm đến, Vạn Tiểu Bân đói bụng đến thực tại đều nhịn không được, đành phải không để ý hình tượng bắt đầu ăn, mà Chu Mạch chỉ là tư thái ưu nhã ngồi ở chỗ kia, trong mắt liên tục mang theo vẻ cân nhắc, không vui vẻ,
"Xem ra cậu là gặp phiền toái gì sao?" Chu Mạch nhìn Vạn Tiểu Bân đem điểm tâm trên mặt bàn đảo qua mà ánh mắt sáng lên, lại nhìn lướt qua trên người hắn chật vật, không từ nhàn nhạt hỏi.
"Tôi. . . Trong nhà gặp chút chuyện, tạm thời ở bên ngoài tránh một tý." Vạn Tiểu Bân ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Thì ra là như vậy." Chu Mạch gật đầu nhẹ cũng không có hỏi hắn gặp chuyện phiền toái gì, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn một lát sau nói ra, "Nếu như không để ý, tôi để cho thuê một gian phòng hai người, cậu có thể ở một đêm."
"Không không. . Không cần làm phiền !" Vạn Tiểu Bân vội vàng khoát tay, vừa rồi hắn đều mời hắn ăn, như thế nào còn không biết xấu hổ ở phòng người ta.
"Cậu không cần khách khí, cậu nhặt về cho tôi ví tiền quý báu, lại là bạn học của em trai tôi, những thứ này đều là tiện tay mà thôi."
". . . Nhưng là." Vạn Tiểu Bân còn muốn nói điều gì, nhưng Chu Mạch đã đứng dậy đi tới trước đại sảnh đặt phòng. Nhìn bóng lưng thanh nhã của hắn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy Chu Mạch so với Chu Tích Tiệp tính tình khá hơn nhiều, còn vui vẻ như vậy giúp người.
Vào phòng khách sạn, Chu Mạch đi tới trước phòng tắm tắm rửa, Vạn Tiểu Bân cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng liền mở chương trình truyền hình ngồi ở trên giường xem ti vi.
Chu Mạch tắm rửa xong đi ra, theo thói quen ánh quang chiếu trên người, thân dưới chỉ vây quanh một tấm khăn tắm, bên cạnh dùng khăn lông lau tóc đi tới, Vạn Tiểu Bân nhìn đến vóc người tinh tráng của hắn sắc mặt có chút đỏ lên, mặc dù thân hình Chu Mạch thoạt nhìn so với Chu Tích Tiệp gầy một chút, nhưng Chu Mạch cả người bảnh bao, thân dưới vây quanh khăn tắm đủ làm cho người khác muốn chết. . . Đồng thời lại có cảm giác cực kỳ chọc người. . .
"Đến lượt cậu đi tắm." Chu Mạch thần sắc bình thường vòng qua hắn ở trên ghế sofa ngồi xuống, bưng rượu đỏ lên ưu nhã nhấp một miếng.
Vạn Tiểu Bân bước chân có chút vội vàng đi vào phòng tắm. . . .
Chu Mạch khóe mắt nhìn bóng lưng hắn hoảng loạn chạy trốn, khóe miệng quyến rũ ra tà khí, lại mị hoặc tươi cười, trong mắt lóe ra tia sáng không rõ.
Vạn Tiểu Bân chậm rì rì giặt sạch áo mặc đã lâu, choàng khắn tắm đi ra, ánh mắt tránh đi Chu Mạch trên ghế sa lon sau đó ngồi ở bên giường lau tóc. Ngồi lau lau, hắn liền không nhịn được ngáp một cái, những ngày qua khắp nơi bôn ba, tối hôm qua ở cùng Chu Tích Tiệp lại ngủ không ngon, cho nên hiện tại hắn hơi dính lên giường cơ hồ liền muốn ngủ thiếp đi.
Ngủ đến mông lung, hắn cảm giác được có một bàn tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của hắn, từ lông mày thẳng xuống dưới, đến cổ họng rồi đến lồng ngực, cái tay kia giống như là cây đuốc đem toàn thân hắn đều nóng lên . . .
Vạn Tiểu Bân trong giấc mộng cảm giác toàn thân đều hết sức nóng hổi, cổ họng khô cạn được muốn chết, cái tay kia xẹt qua lồng ngực hắn sau đó như cũ liên tục tiếp tục vuốt ve. . . Khuôn mặt của hắn hồng đến như trái cà chua, trong miệng không kìm lòng nổi tràn ra một tiếng than nhẹ aí muội. . .
Bên tai mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe được tiếng cười nhẹ của Chu Mạch khàn khàn mà có từ tính thấp, "Hóa ra em cũng là như vậy sao. . ."
Một giấc mơ nóng bỏng kiều diễm liên tục ở trong đầu Vạn Tiểu Bân đánh thẳng vào, thiêu đốt lên, thế cho nên sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện nơi đủng quần đã ướt đẫm một mảng lớn!
Vạn Tiểu Bân trên mặt hiện lên vẻ mặt lúng túng, quay đầu nhìn lại Chu Mạch trên giường vẫn ở đang ngủ say, hắn vội vã dùng áo choàng tắm bọc chạy đến trong phòng tắm rửa sạch.
Đợi hắn xử lý xong đi ra, một cái vừa vặn trông thấy trên giường, tư thế ngủ của Chu Mạch lười biếng mị hoặc, cái chăn đơn bạc kia tùy ý đặt tại ngang hông hắn gầy gò, chỉ che đậy kín bộ vị mấu chốt, nhưng mà lại ở lúc hắn ngẫu nhiên xoay người, chăn mền chảy xuống lộ ra một nửa, cảm giác cái mông. . . Vạn Tiểu Bân mặt trong nháy mắt lại nóng bỏng lên, người này lại là ngủ trần!!
Không nghĩ tới mặt ngoài áo mũ chỉnh tề, tao nhã lịch sự, ở trong bóng tối nhưng phóng túng, lay động như thế!
Vạn Tiểu Bân không nói gì ngồi về trên giường nhìn, mãi cho đến sau khi Chu Mạch tỉnh lại cũng không dám nhìn hắn. Nhưng Chu Mạch tác phong nhanh nhẹn ngáp một cái xong, đối diện hắn xoay người ngồi dậy, sau đó liền ở trước mặt hắn - mặc quần lót!
Vạn Tiểu Bân vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt thanh tú lại đỏ lên, hắn cũng không biết gần đây chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng động một chút là mặt đỏ, theo lý thuyết bọn họ đều là con trai, gặp con trai trần truồng một tý không có gì đáng ngại, hắn lại sẽ cảm thấy mười phần ngượng ngùng cùng lúng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.