Chương 66: chương 68: Kết cục
Đề Qua Loạn Khởi
11/04/2016
Hai người đều là lần
đầu, nhưng lần đầu nếm đến trái cấm. Lần này thân thể làm bằng sắt cũng
không chịu nổi, Kiều Đa Bảo giận dỗi bọc chăn mền ngồi ở trên giường,
mắt to hung hăng nhìn cậu, khuôn mặt kia kiều diễm ướt át, con mắt lam
ngọc thạch vậy lại rạng rỡ phát sáng.
Chu Tích Tiệp yêu thương nấu cho cô nồi cháo, lại chính mình bưng đến trước mặt cô cho cô uống, không bao lâu sau hai người lại nồng tình ý mật cho anh một ngụm, cho em một ngụm bèn nhìn nhau cười.
Đồng thời lúc này, trở lại thành phố A, Chu Huyền mang theo thiếu nữ xinh đẹp cũng tình nồng ý mật trở lại Chu gia, thấy cha mẹ.
Dương Yên thật sự là trông mong Chu Huyền kết hôn đều rất nhiều năm, lần này cuối cùng cho hắn mang về một nàng dâu, hơn nữa còn là người xinh đẹp dịu dàng, lúc này bà liền nắm tay Ôn Khả Tâm cười không khép miệng, mạnh mẽ khen ngợi Chu Huyền ánh mắt tốt, khiến Ôn Khả Tâm thẹn thùng không thôi.
Dương Yên buổi trưa liền chính mình xuống bếp đến ăn mừng, Ôn Khả Tâm cũng liền gấp rút cùng vào trong phòng bếp hỗ trợ, hơn nữa còn làm được thức ăn ngon càng làm cho Dương Yên yêu thích thêm nhiều phần.
Mà cha của Chu Huyền- Chu Đồng đem Chu Huyền gọi vào thư phòng, hai cha con ngồi xuống nói chuyện phiếm.
"Chu Huyền, hôm nay con mang về cô gái chúng ta đều hết sức thích, các con mau chóng thành hôn cũng là tốt nhất, nhưng con nên biết, lúc này đây em trai của con là vì con gánh không ít trách nhiệm cùng phiền toái." Đã nhiều năm như vậy, khuôn mặt Chu Đồng vẫn kiên nghị như xưa, ông nhấp một ngụm trà rồi đặt ly trà xuống trầm giọng nói.
Nghe vậy, Chu Huyền có chút hổ thẹn cúi đầu xuống, "Con biết rõ, lần này lão Tam giúp con nhiều như vậy, là con làm anh trai chưa đủ tốt."
"Ừ, ba anh em con, ta đều không có muốn cầu xin các con tiếp nhận chuyện buôn bán, bình thường các con thích làm cái gì liền đi làm cái đó, ta cũng nói không được, nhưng lão Tam sẽ không có được thích làm gì thì làm, mà lần này nó lại vì cấp con rút năm ngàn vạn mà bốn phía bôn ba, cho nên, cổ phần bên kia về sau thằng bé sẽ chiếm nhiều hơn chút, các con không có ý kiến đi?"
Chu phụ nhìn Chu Huyền một cái, trực bạch nói ra.
Gia đình khá giả bình thường có ba con trai sau này nhất định sẽ sinh ra tranh giành đến long trời lở đất, mà ba con trai của mình dù rất hòa thuận, lão đại, lão Nhị không lòng dạ nào buôn bán, nhưng ông đều tận lực sẽ không thiên vị người nào, chính mình lực chọn, chính mình chịu trách nhiệm, cha Chu chỉ muốn tận lực tránh khắc khẩu sau này.
"Đó là phải, hơn nữa con nguyện ý đem phần cổ đông kia của con cũng chuyển cho lão Tam."
Chu Huyền gật đầu nhẹ, không có bất kỳ ý kiến gì.
"Kia là chuyện giữa các con, con chính mình cùng nó thương lượng đi." Cha Chu khoát tay áo.
"Cha, tình hình công ty hiện tại thế nào, có biện pháp giảm bớt sao?" Chu Huyền nhịn không được có chút lo lắng, não hắn vốn là cực thô, đối với việc trên thương trường đầu óc làm ăn căn bản là một chữ cũng không biết, lại không có hứng thú.
"Điểm này lão Tam xử lý không sai, mặc dù nó định đem khoản nợ nần trước kia của công ti đều thu hồi lại, nhưng vẫn là không đủ, những ngày qua ta tận lực liên lạc với người quen xem có thể hay không hỗ trợ quay vòng một tý."
Nói đến đây khuôn mặt cha Chu có chút nghiêm túc, dù sao đó là công ty ông một tay gây dựng, tâm huyết cả đời đều ở bên trong.
Khiến Chu Huyền càng thêm hổ thẹn bất an, sắc mặt đều khẽ đỏ ửng lên, hắn làm trưởng tử khi lớn lên không giúp gì cho gia đình, còn khiến người thân hỗ trợ vất vả, điều này khiến trong lòng hắn phi thường khó chịu.
Cha Chu tựa hồ nhìn ra hắn đang lúng túng, lên tiếng trấn an, "Con cũng không cần tự trách cái gì, thuật nghiệp có chuyên nghiên cứu, có lẽ trên thương trường con không có thiên phú, nhưng con ở ngành của mình cũng đã là làm được thật tốt, chỉ là không có trên thương trường như vậy mà thu món lợi kếch sù mà thôi, từ từ rồi sẽ đến thật tốt."
Chu Huyền gật đầu nhẹ, buồn bực nói, "Những ngày qua con muốn đi tới công ti của lão Tam giúp đỡ một chút, những người thiếu nợ hoặc là đến đòi nợ đến gây chuyện con liền một đấm đánh qua! Cái khác không làm được, cùng lắm thì con sẽ làm hộ vệ cho thằng bé."
"Ta xem con còn là chớ làm loạn." Cha Chu nhìn bộ dáng của hắn ‘lãnh huyết thô man’ không khỏi có chút buồn cười, lão đại tính tình khiến ông không khỏi nhớ tới bản thân khi còn trẻ- lúc nhiệt huyết thanh xuân, khi đó ông cũng là như thế này, cái gì không giải quyết được sẽ dùng quả đấm, liền ngay cả mẹ của mấy đứa lúc ấy cũng là do ông đoạt tới như vậy.
"Yên tâm đi cha, con có chừng mực."
"Ừ, đúng rồi, Chu Mạch tiểu tử kia tuần trước liền nghe nói trở lại nhưng bây giờ đều không thấy bóng dáng, cũng không biết đã làm gì, con gọi điện thoại kêu nó trở lại đi, nếu là nó cũng có bạn gái, vậy thì hết thảy đều tốt, hiện thời nhìn xem các con mỗi một người đều muốn lập gia đình, ta với mẹ con về sau rốt cuộc không cần lại quan tâm, mặc dù lão Tam tiểu tử kia cực kỳ nóng vội, từ nhỏ cũng biết buộc lại Bảo nhi cho tới bây giờ không có để cho chúng ta quan tâm qua, ha ha."
Cha Chu tựa hồ không chút nào đem chuyên phiền toái của công ty để ở trong lòng, nghĩ tới chuyện trai gái nhân sinh đại sự, ông liền vui vẻ cực kỳ.
Chu Huyền gặp bộ dáng của cha vui vẻ như vậy, khóe miệng của hắn cũng không nhịn được cong cong.
Lúc Chu Huyền đi ra, Chu Tích Tiệp mang theo Kiều Đa Bảo cũng trở lại Chu gia, hai người bọn họ vốn là buổi chiều ở trong nhà trọ chàng chàng thiếp thiếp trôi qua thời gian ngọt ngào, kết quả Dương Yên một cú điện thoại nói Chu Huyền mang theo bạn gái trở lại, bọn họ đều cùng trở về liên hoan, vì vậy hai người cũng đến đây.
Dương Yên hôm nay khả cao hứng nhịn không được, trông thấy Ôn Khả Tâm thẹn thùng bà liền thầm khen Chu Huyền nhanh tay rồi lại đắc ý, lúc nhìn đến vẻ mặt ướt át hồng nộn của Kiều Đa Bảo, bà quả thực là cười không khép miệng, lần này đều là sắp có con dâu, nói không chừng sau đó không lâu, ngay cả cháu trai, cháu gái đều có cũng ước chừng được nha!
Kiều Đa Bảo lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Khả Tâm lại cảm thấy hết sức ôn nhu xinh đẹp cùng hiền lành, mà Ôn Khả Tâm thấy Kiều Đa Bảo lại cảm thán chưa từng gặp cô gái nào đã đến lớn lên mà vẫn đáng yêu, khả ái như vậy, hơn nữa người ta mặc dù xinh xắn lanh lợi, nhưng vóc người là tốt nhất!
Chu Tích Tiệp ngoại trừ cùng cha nói chuyện với Chu Huyền, còn dời đi một chút sự chú ý, chỉ cần cậu không còn xuống, ánh mắt của cậu liền nhìn chằm chằm vào Kiều Đa Bảo không tha, Ôn Khả Tâm lần này cuối cùng có thể cảm nhận được cậu em trai bá đạo có tham muốn giữ lấy mà Chu Huyền nói tới.
Lúc Dương Yên tự mình làm xong món ăn, Chu Mạch cuối cùng khoan thai trở lại, khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là, hắn lại còn dẫn theo một vị nam sinh đồng thời trở về, mà nam sinh này không phải là người khác, hắn thật sự là Vạn Tiểu Bân mà Chu Tích Tiệp trước kia gặp qua! !
Dương Yên ngẩn người, lập tức cười khan nói, "Lão Nhị, vị này là?"
Chu Mạch tư thái tùy ý lười biếng, hắn thoải mái giới thiệu, "Mẹ, người này là bằng hữu của con, cùng nhau đến ăn bữa cơm."
Da của Vạn Tiểu Bân trắng nõn mặt có chút ít hồng, khẽ mỉm cười hướng về phía Dương Yên cùng Chu Đồng ân cần thăm hỏi nói, "Cháu chào chú dì ạ, mạo muội đến quấy rầy."
Những ngày này hắn ở cùng Chu Mạch quả thực như nam đầy tớ, bồi ăn bồi uống, bị Chu Mạch đùa giỡn, nhiều lần hắn muốn rời đi, Chu Mạch cũng sẽ có rất nhiều lý do cùng biện pháp ngăn cản hắn rời đi, kể cả lần này cũng là, nhất định phải cùng Chu Mạch đi Chu gia ăn cơm, thật là làm cho hắn khó xử được không được.
Hết lần này tới lần khác lại gặp được Chu Tích Tiệp, cả quá trình hắn đều căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Dương Yên cũng không biết là tình huống gì, chỉ cho là hắn là bạn học cùng nhau đến ăn bữa cơm mà thôi sẽ không có nghĩ nhiều, mà Chu Tích Tiệp ánh mắt lợi hại lại hướng tới giữa Chu Mạch cùng Vạn Tiểu Bân, khiến Vạn Tiểu Bân sợ quá mức.
Trên bàn cơm cực đông đủ người lớn bé, Dương Yên cảm thấy vui vẻ nghĩ muốn rơi lệ, Chu Đồng vỗ vỗ đầu vai của bà mỉm cười nói, "Về sau nếu là có cháu trai, cháu gái đầy đủ, em còn náo nhiệt hơn."
"Mẹ, những năm này con ở bên ngoài lăn lộn, cũng không có thể bồi ở bên người mẹ, chính là con trai bất hiếu, về sau con cũng sẽ ở thành phố A công tác, hơn nữa vừa ý cũng sẽ ở bên người mẹ." Lần này, Chu Huyền về nhà thật lòng cảm giác mình thật sự là quá không chịu trách nhiệm, liên tục cảm thấy hết sức tự trách.
"Vâng, về sau con cũng sẽ chưm sóc bác." Ôn Khả Tâm thấy Chu Huyền nói như vậy chính mình cũng cuống quít gật đầu liên tục.
Dương Yên gặp con lớn nhất khó khi được bộ dáng nghe lời như vậy, mà Ôn Khả Tâm cũng nhu thuận phu xướng theo, liền không nhịn được xì nở nụ cười, "Được được được, chao ôi người lớn tuổi chính là đa sầu đa cảm, Chu Huyền a con phải chiếu cố nhiều lắm nha, người ta vừa đến bên này chưa quen cuộc sống nơi đây."
"Vâng, con sẽ ." Chu Huyền gật đầu nhẹ.
"Không cần lo lắng, em có thể cùng chị ngao du hết thành phố A luôn!" Kiều Đa Bảo chớp mắt to, chen miệng nói.
Chu Tích Tiệp gắp miếng thịt lớn vào bát cô, nói, "Em không rảnh!"
"Ơ? Bây giờ em đang vô ích a!" Kiều Đa Bảo quay đầu lăng lăng nhìn cậu.
"Em cũng mới vừa trở về, phải theo giúp anh!" Chu Tích Tiệp cũng mặc kệ nhiều người ở đây như vậy, một chút cũng không e lệ, nói trắng ra khỏi miệng.
Nhưng Kiều Đa Bảo là thần kinh thô, cô gái khác nghe được bạn trai mình nói như vậy nhất định sẽ thẹn thùng cúi đầu xuống, nhưng cô lại sẽ không, ngược lại nhếch miệng lườm cậu, "Anh cứ muốn đi!"
"Dĩ nhiên anh rất muốn!"
"Hừ! Em sẽ phải chăm sóc, bồi dưỡng chị ấy ăn uống rồi cả ngủ nữa!"
"Ừ, em tạm thời đi làm bóng đèn đi. . ."
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt cực kỳ giống thời điểm trước kia cùng nhau ăn cơm, Chu Huyền cùng Chu Mạch cũng đã quen rồi sẽ thập phần tự nhiên ăn cơm, ngược lại là Ôn Khả Tâm cùng Vạn Tiểu Bân đều có chút lúng túng cùng luống cuống, nhưng đồng thời lại thập phần hâm mộ người một nhà cùng nhau ăn cơm ấm áp như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Tích Tiệp vào thư phòng của cha thương lượng một chút kế hoạch đi ra, lúc trông thấy Chu Mạch trên hành lang, liền đi qua.
"Rùa biển cuối cùng cam lòng cho trở lại ?" Chu Tích Tiệp quét mắt nhìn hắn một cái, châm chọc nói.
“Tò mò làm cái gì, còn không sợ anh đây cướp người của chú sao." Chu Mạch buồn cười lườm cậu, chưa từng quên lần trước, hắn cũng bắt lấy Chu Tích Tiệp bằng những lời kia.
"Hừ, em khuyên anh tốt nhất mau chóng tìm phụnữ kết hôn sinh con, đừng ra nước ngoài, trở lại lây dính những thứ tập tục xấu, biến thái kia!" Con mắt Chu Tích Tiệp hết sức cay độc, một cái có thể nhìn ra được ở giữa Chu Mạch cùng Vạn Tiểu Bân có một chút mờ ám.
Chu Mạch không thể không cúi đầu cười một tiếng, "Trong nhà có em cùng đại ca sinh con không phải là đủ rồi sao? Anh không sao cả."
"Cắt, về sau sinh con, con lại không là của anh! Anh không lấy vợ sinh con, sợ là về sau không có người dưỡng lão!" Chu Tích Tiệp châm biếm.
"Kia đều là chuyện nhỏ, sau này hãy nói đi." Chu Mạch làm người ta cân nhắc không ra.
"Em nói anh thật sự là nghiêm túc? Cùng ‘nương nương’ kia đến cùng sao!?" Chu Tích Tiệp thoáng cái nghiêm nghị đứng lên, khóe mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Kiều Đa Bảo lầu dưới phòng khách chính.
Đang trêu cợt tình cảnh của Vạn Tiểu Bân, sau đó tiến đến bên tai Chu Mạch ác độc nói ra, "Hay em nói cho mẹ nha!"
Chu Tích Tiệp cũng chỉ ở trước mặt người nhà mới sẽ lộ ra điểm yêu tinh như vậu.
Chu Mạch đột nhiên nở nụ cười, mắt xếch hẹp dài cười rộ lên hết sức tà mị.
Chu Tích Tiệp thoáng cái cảnh giác lên, lạnh lùng nói, "Cười đến như tiện nhân làm cái gì !"
"Lão Tam, chúng ta làm một khoản giao dịch như thế nào." Chu Mạch cười nghiêng đầu nhìn cậu.
"Nói!"
"Anh nghe đại ca nói hắn vì muốn cười đại tẩu quất của công ty năm ngàn vạn, anh lấy ra một ngàn vạn góp đủ cho em, như thế nào?" Chu Mạch bí hiểm nói ra.
Chu Tích Tiệp nghe vậy đầu tiên là sững sờ, ánh mắt bắt đầu có chút quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, "Anh ở nước ngoài đều làm cái gì?"
"Em trước đó đừng quản anh làm cái gì, một ngàn vạn này em có muốn hay không?"
"Nói nhảm, đều là người một nhà, anh vốn là cần phải lấy ra!" Chu Tích Tiệp hừ lạnh. Vừa rồi cậu cùng cha thương lượng, cậu đã từ từng phương diện gom đủ gần ba n gàn vạn, còn thiếu hai ngàn vạn là công ty có thể vận hành bình thường, đây căn bản không cần cha Chu ra tay, mà bây giờ Chu Mạch lại còn nói hắn có tiền, điều này thực khiến trong lòng cậu kinh hãi.
Chu Mạch liền như hồ ly giảo hoạt, "Chẳng lẽ em liền không muốn đại ca về sau ở trước mặt em đều đối đãi như tôn tử sao?"
Chu Tích Tiệp nghe vậy ánh mắt sáng lên, Chu Huyền kia thật sự là đem cậu bắt nạt từ nhỏ đến lớn, lần này cuối cùng bởi vì mấy ngàn vạn này khiến hắn ăn nói khép nép, cậu sao có thể không bắt lấy cơ hội tốt này? Mà cậu cũng chính bởi vì cái này mà những ngày này mới chạy động chạy tây chịu khó bù lại phiền toái của công ty.
"Triển đi, em liền tận lực thay anh giấu giếm một chút tập tục biến thái đi." Chu Tích Tiệp giọng nói thập phần vô sỉ, Chu Mạch sắc mặt mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng sớm vừa muốn đem cậu hung hăng đánh một hồi .
"Anh còn có bao nhiêu tiền riêng tất cả đều móc ra đi, nếu không em cũng không bảo đảm thay anh giấu giếm bao lâu a."
Chu Mạch khóe miệng giật giật, "Em coi anh trai đây mở ngân hàng a, liền một ngàn vạn, rất hiếm có! Vốn là anh còn dự định tự mình đi làm, hiện tại phải đi tới bệnh viện đi làm cho người khác ."
"Hừ, anh cũng xứng đáng! Một đống phụ nữ kia cho được lựa chọn thì không cần, lại vừa ý tiểu bạch kiểm kia!" Chu Tích Tiệp triệt để khinh bỉ hắn, làm cho Chu Mạch lửa trong bụng đều phát không ra, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Ban đêm, Chu Tích Tiệp lái xe mang Kiều Đa Bảo trở lại nhà trọ của bọn họ, Dương Yên biết rõ bọn họ vợ chồng son muốn thân thiết, dứt khoát đều lười gọi bọn họ ở lại.
Từ trong nhà đi đến ngồi thang máy trở lại gian phòng của mình, dọc theo con đường này Chu Tích Tiệp thái độ đều ôn hoà, chỉ là nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Đa Bảo thật chặt.
Ban đầu Kiều Đa Bảo còn thấy kỳ quái, sau khi mở cửa tiến vào, Chu Tích Tiệp một phen đè cô ở trên tường, hừng hực hôn lên rồi ùn ùn kéo tới, rơi xuống.
Kiều Đa Bảo trừng to mắt, một câu đều nói không nên lời, miệng bị cậu chặn cực kỳ chặt chẽ, cả người bị cậu vân vê đến sờ qua, cơ hồ như muốn nhét cô tiến trong thân thể của cậu!
"Ừm. . Ư. . . Chờ. . . Một tý. . ." Giọng nói đứt quãng bị cậu đều chặn trở về, Kiều Đa Bảo toàn thân bủn rủn đến lợi hại, khuôn mặt vốn là trơn mềm thoáng cái càng thêm hồng lên.
Chu Tích Tiệp ở Chu gia thậm chí là lúc lái xe cũng đã nhịn được hết sức vất vả, hiện tại cuối cùng cũng có thể phát ra, ở đâu còn quản nhiều như vậy, máu vừa xông lên, cậu trực tiếp hóa thành sói, đem tiểu bạch thỏ trong lòng chốc lát liền cởi quần áo, lộ ra áo bra hồng phấn, cùng với hai bầu ngực căng lớn như tuyết trắng.
Ánh mắt của cậu thâm trầm đến đáng sợ, cúi đầu liền hung hăng hôn lên bầu tuyết trắng này, bàn tay vân vê xoa xoa eo của cô, cả người đều cuồng dã dựng lên, một tay ôm lấy cô liền hướng trên ghế sa lon áp chế lên.
"Đợi chút! !" Kiều Đa Bảo khó khăn thở gấp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai tay chống lồng ngực của cậu không để cho cậu đến gần.
"Em muốn nói với anh một sự kiện!" Kiều Đa Bảo thấy cậu lấy tay của cô xuống lại bắt đầu mãnh liệt muốn cô, vội vàng ngẩng đầu lên nói ra.
"Để sau hãy nói. . ." Chu Tích Tiệp tháo ra cổ áo, thanh âm khàn khàn trầm thấp đến lợi hại.
"Không cần, hiện tại liền nói!"
Kiều Đa Bảo bướng bỉnh đem đầu vặn vẹo vặn vẹo, chính là không để cho cậu tiến đến.
"Tiểu bại hoại, em đến cùng muốn nói gì! ?" Chu Tích Tiệp thở hổn hển, hung dữ bóp bả vai bóng loáng của cô nói ra, cầm lấy tay nhỏ bé của cô liền hướng dưới người cậu.
Chỗ kia đã cứng rắn lên.
Trong tay cô nắm lầy nguồn lửa kia, nó còn nhảy lên gì đó, trên mặt vừa hồng vừa thẹn thùng, cô muốn rút tay về lại bị bàn tay cậu che lấp, lấy đè ở chỗ đó."Em. . ."
"Có cái gì mau nói! Nếu không anh liền muốn bắt đầu. . ." Chu Tích Tiệp nhìn xem cảnh xuân trước mắt, ngửi trên người cô mùi hương thơm ngát, trong mắt một mảnh mê muội, nhịn không được vùi đầu ở ngực cô. . .
Cậu lúc này, đã không còn có bộ dáng bình thường lạnh lùng như băng sơn, hoàn toàn là sói đói bất chấp ánh sáng . . .
"Em hôm nay. . . Cùng ba nói chuyện điện thoại, ông nói ông có thể xuất ra một ngàn vạn. . ." Kiều Đa Bảo chịu đựng động tác của cậu, hừ hừ nói.
Chu Tích Tiệp nghe vậy ngẩng đầu, con mắt chăm chú nhìn cô, thanh âm ổn định một tý, "Anh không cần."
"Không phải, là anh hãy nghe em nói, ba nói cái kia là. . . Là đồ cưới cho em." Kiều Đa Bảo đỏ mặt, khẽ cắn môi đạo, "Ông nói ông cùng mẹ, những năm này đều bận bề công việc.. Công tác, vẫn luôn không có chiếu cố, nuôi dưỡng em thật tốt, bọn họ cảm thấy thiếu nợ em rất nhiều, mặc dù chính em thì không cho là như vậy, nhưng bọn họ kỳ thật rất sớm liền vì em tiết kiệm một khoản hết sức phong phú cho em về sau làm đồ cưới, lần này nghe nói đến công ty anh xảy ra vấn đề, cho nên ông mới rõ ràng sớm nói cho em biết. Cho nên, số tiền kia anh cứ việc cầm đi khẩn cấp trước đi, anh không cần cảm thấy trong lòng bất an ."
"A Tiệp, mặc dù trên công việc, em không có thể đến giúp anh cái gì, nhưng là về sau em cũng sẽ tận lực học được làm một người vợ tốt, chiếu cố anh, cùng anh ăn cùng anh du ngoạn cùng anh. . . ngủ."
Kiều Đa Bảo sau khi nói xong, môi khẽ bĩu một cái, liễm mắt to cực nhanh nhìn cậu một cái, trên mặt hiện lên nét thản nhiên xinh đẹp.
Mắt Chu Tích Tiệp đầy ý xuân không chớp, nhìn chằm chằm cô, vốn là bao hàm nồng đậm tình dục, ánh mắt hiện tại đã trở nên ôn nhu một mảnh, giống như biển sâu chìm đắm người khác.
Ngón tay của cậu ma sát khuôn mặt của cô, thanh âm rất thấp lại ôn thuần như rượu, "Anh vẫn luôn nói, em không cần vì anh làm bất cứ chuyện gì, giao ra bất kỳ vật gì, bởi vì ở trong tình yêu, em chỉ cần hưởng thụ tất cả yêu thương của anh, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cùng may mắn của anh."
"Anh cả đời này trừ em cùng người thân của anh ra, những người khác anh cũng sẽ không trả lại ra nhiều hơn dù chỉ một phần tình cảm, bởi vì cho người khác nhiều một phần, yêu thương em sẽ sơ sẩy một phần, mà kỳ thật thực chính là anh muốn cho em, là tối hết sức hoàn mỹ cùng thật lòng, không giả dối một phần."
Kiều Đa Bảo nhìn cậu, trong mắt từ từ dâng một tầng hơi nước hơi mỏng, tựa như hai viên thạch anh xinh đẹp động phách.
"A Tiệp, em cũng muốn nói cho anh biết, từ nhỏ đến lớn, mọi thú chứa ở trong lòng em đều là anh, chưa từng có qua người khác."
Chu Tích Tiệp hôn thật sâu ánh mắt của cô, đặt tay cô tại trái tim của cậu, cậu cũng có một phần tình cảm ở bên trong đó.
Hai tháng sau, Chu Tích Tiệp lấy hai ngàn vạn sính lễ bỏ vào Kiều gia, trực tiếp mà đem tiểu thanh mai mà cậu đã cất giữ vài chục năm, hiện thời cuối cùng cũng hái được trở về.
Đáng tiếc, tân hôn sáng ngày thứ hai, Kiều Đa Bảo vừa rời giường liền kêu rên một tiếng, "Em còn chưa có chơi đủ a a, còn trẻ như vậy! Vì sao lại có con trong bụng sớm như vậy nha nha nha ~~~! ! !"
Toàn văn kết.
Chu Tích Tiệp yêu thương nấu cho cô nồi cháo, lại chính mình bưng đến trước mặt cô cho cô uống, không bao lâu sau hai người lại nồng tình ý mật cho anh một ngụm, cho em một ngụm bèn nhìn nhau cười.
Đồng thời lúc này, trở lại thành phố A, Chu Huyền mang theo thiếu nữ xinh đẹp cũng tình nồng ý mật trở lại Chu gia, thấy cha mẹ.
Dương Yên thật sự là trông mong Chu Huyền kết hôn đều rất nhiều năm, lần này cuối cùng cho hắn mang về một nàng dâu, hơn nữa còn là người xinh đẹp dịu dàng, lúc này bà liền nắm tay Ôn Khả Tâm cười không khép miệng, mạnh mẽ khen ngợi Chu Huyền ánh mắt tốt, khiến Ôn Khả Tâm thẹn thùng không thôi.
Dương Yên buổi trưa liền chính mình xuống bếp đến ăn mừng, Ôn Khả Tâm cũng liền gấp rút cùng vào trong phòng bếp hỗ trợ, hơn nữa còn làm được thức ăn ngon càng làm cho Dương Yên yêu thích thêm nhiều phần.
Mà cha của Chu Huyền- Chu Đồng đem Chu Huyền gọi vào thư phòng, hai cha con ngồi xuống nói chuyện phiếm.
"Chu Huyền, hôm nay con mang về cô gái chúng ta đều hết sức thích, các con mau chóng thành hôn cũng là tốt nhất, nhưng con nên biết, lúc này đây em trai của con là vì con gánh không ít trách nhiệm cùng phiền toái." Đã nhiều năm như vậy, khuôn mặt Chu Đồng vẫn kiên nghị như xưa, ông nhấp một ngụm trà rồi đặt ly trà xuống trầm giọng nói.
Nghe vậy, Chu Huyền có chút hổ thẹn cúi đầu xuống, "Con biết rõ, lần này lão Tam giúp con nhiều như vậy, là con làm anh trai chưa đủ tốt."
"Ừ, ba anh em con, ta đều không có muốn cầu xin các con tiếp nhận chuyện buôn bán, bình thường các con thích làm cái gì liền đi làm cái đó, ta cũng nói không được, nhưng lão Tam sẽ không có được thích làm gì thì làm, mà lần này nó lại vì cấp con rút năm ngàn vạn mà bốn phía bôn ba, cho nên, cổ phần bên kia về sau thằng bé sẽ chiếm nhiều hơn chút, các con không có ý kiến đi?"
Chu phụ nhìn Chu Huyền một cái, trực bạch nói ra.
Gia đình khá giả bình thường có ba con trai sau này nhất định sẽ sinh ra tranh giành đến long trời lở đất, mà ba con trai của mình dù rất hòa thuận, lão đại, lão Nhị không lòng dạ nào buôn bán, nhưng ông đều tận lực sẽ không thiên vị người nào, chính mình lực chọn, chính mình chịu trách nhiệm, cha Chu chỉ muốn tận lực tránh khắc khẩu sau này.
"Đó là phải, hơn nữa con nguyện ý đem phần cổ đông kia của con cũng chuyển cho lão Tam."
Chu Huyền gật đầu nhẹ, không có bất kỳ ý kiến gì.
"Kia là chuyện giữa các con, con chính mình cùng nó thương lượng đi." Cha Chu khoát tay áo.
"Cha, tình hình công ty hiện tại thế nào, có biện pháp giảm bớt sao?" Chu Huyền nhịn không được có chút lo lắng, não hắn vốn là cực thô, đối với việc trên thương trường đầu óc làm ăn căn bản là một chữ cũng không biết, lại không có hứng thú.
"Điểm này lão Tam xử lý không sai, mặc dù nó định đem khoản nợ nần trước kia của công ti đều thu hồi lại, nhưng vẫn là không đủ, những ngày qua ta tận lực liên lạc với người quen xem có thể hay không hỗ trợ quay vòng một tý."
Nói đến đây khuôn mặt cha Chu có chút nghiêm túc, dù sao đó là công ty ông một tay gây dựng, tâm huyết cả đời đều ở bên trong.
Khiến Chu Huyền càng thêm hổ thẹn bất an, sắc mặt đều khẽ đỏ ửng lên, hắn làm trưởng tử khi lớn lên không giúp gì cho gia đình, còn khiến người thân hỗ trợ vất vả, điều này khiến trong lòng hắn phi thường khó chịu.
Cha Chu tựa hồ nhìn ra hắn đang lúng túng, lên tiếng trấn an, "Con cũng không cần tự trách cái gì, thuật nghiệp có chuyên nghiên cứu, có lẽ trên thương trường con không có thiên phú, nhưng con ở ngành của mình cũng đã là làm được thật tốt, chỉ là không có trên thương trường như vậy mà thu món lợi kếch sù mà thôi, từ từ rồi sẽ đến thật tốt."
Chu Huyền gật đầu nhẹ, buồn bực nói, "Những ngày qua con muốn đi tới công ti của lão Tam giúp đỡ một chút, những người thiếu nợ hoặc là đến đòi nợ đến gây chuyện con liền một đấm đánh qua! Cái khác không làm được, cùng lắm thì con sẽ làm hộ vệ cho thằng bé."
"Ta xem con còn là chớ làm loạn." Cha Chu nhìn bộ dáng của hắn ‘lãnh huyết thô man’ không khỏi có chút buồn cười, lão đại tính tình khiến ông không khỏi nhớ tới bản thân khi còn trẻ- lúc nhiệt huyết thanh xuân, khi đó ông cũng là như thế này, cái gì không giải quyết được sẽ dùng quả đấm, liền ngay cả mẹ của mấy đứa lúc ấy cũng là do ông đoạt tới như vậy.
"Yên tâm đi cha, con có chừng mực."
"Ừ, đúng rồi, Chu Mạch tiểu tử kia tuần trước liền nghe nói trở lại nhưng bây giờ đều không thấy bóng dáng, cũng không biết đã làm gì, con gọi điện thoại kêu nó trở lại đi, nếu là nó cũng có bạn gái, vậy thì hết thảy đều tốt, hiện thời nhìn xem các con mỗi một người đều muốn lập gia đình, ta với mẹ con về sau rốt cuộc không cần lại quan tâm, mặc dù lão Tam tiểu tử kia cực kỳ nóng vội, từ nhỏ cũng biết buộc lại Bảo nhi cho tới bây giờ không có để cho chúng ta quan tâm qua, ha ha."
Cha Chu tựa hồ không chút nào đem chuyên phiền toái của công ty để ở trong lòng, nghĩ tới chuyện trai gái nhân sinh đại sự, ông liền vui vẻ cực kỳ.
Chu Huyền gặp bộ dáng của cha vui vẻ như vậy, khóe miệng của hắn cũng không nhịn được cong cong.
Lúc Chu Huyền đi ra, Chu Tích Tiệp mang theo Kiều Đa Bảo cũng trở lại Chu gia, hai người bọn họ vốn là buổi chiều ở trong nhà trọ chàng chàng thiếp thiếp trôi qua thời gian ngọt ngào, kết quả Dương Yên một cú điện thoại nói Chu Huyền mang theo bạn gái trở lại, bọn họ đều cùng trở về liên hoan, vì vậy hai người cũng đến đây.
Dương Yên hôm nay khả cao hứng nhịn không được, trông thấy Ôn Khả Tâm thẹn thùng bà liền thầm khen Chu Huyền nhanh tay rồi lại đắc ý, lúc nhìn đến vẻ mặt ướt át hồng nộn của Kiều Đa Bảo, bà quả thực là cười không khép miệng, lần này đều là sắp có con dâu, nói không chừng sau đó không lâu, ngay cả cháu trai, cháu gái đều có cũng ước chừng được nha!
Kiều Đa Bảo lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Khả Tâm lại cảm thấy hết sức ôn nhu xinh đẹp cùng hiền lành, mà Ôn Khả Tâm thấy Kiều Đa Bảo lại cảm thán chưa từng gặp cô gái nào đã đến lớn lên mà vẫn đáng yêu, khả ái như vậy, hơn nữa người ta mặc dù xinh xắn lanh lợi, nhưng vóc người là tốt nhất!
Chu Tích Tiệp ngoại trừ cùng cha nói chuyện với Chu Huyền, còn dời đi một chút sự chú ý, chỉ cần cậu không còn xuống, ánh mắt của cậu liền nhìn chằm chằm vào Kiều Đa Bảo không tha, Ôn Khả Tâm lần này cuối cùng có thể cảm nhận được cậu em trai bá đạo có tham muốn giữ lấy mà Chu Huyền nói tới.
Lúc Dương Yên tự mình làm xong món ăn, Chu Mạch cuối cùng khoan thai trở lại, khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là, hắn lại còn dẫn theo một vị nam sinh đồng thời trở về, mà nam sinh này không phải là người khác, hắn thật sự là Vạn Tiểu Bân mà Chu Tích Tiệp trước kia gặp qua! !
Dương Yên ngẩn người, lập tức cười khan nói, "Lão Nhị, vị này là?"
Chu Mạch tư thái tùy ý lười biếng, hắn thoải mái giới thiệu, "Mẹ, người này là bằng hữu của con, cùng nhau đến ăn bữa cơm."
Da của Vạn Tiểu Bân trắng nõn mặt có chút ít hồng, khẽ mỉm cười hướng về phía Dương Yên cùng Chu Đồng ân cần thăm hỏi nói, "Cháu chào chú dì ạ, mạo muội đến quấy rầy."
Những ngày này hắn ở cùng Chu Mạch quả thực như nam đầy tớ, bồi ăn bồi uống, bị Chu Mạch đùa giỡn, nhiều lần hắn muốn rời đi, Chu Mạch cũng sẽ có rất nhiều lý do cùng biện pháp ngăn cản hắn rời đi, kể cả lần này cũng là, nhất định phải cùng Chu Mạch đi Chu gia ăn cơm, thật là làm cho hắn khó xử được không được.
Hết lần này tới lần khác lại gặp được Chu Tích Tiệp, cả quá trình hắn đều căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Dương Yên cũng không biết là tình huống gì, chỉ cho là hắn là bạn học cùng nhau đến ăn bữa cơm mà thôi sẽ không có nghĩ nhiều, mà Chu Tích Tiệp ánh mắt lợi hại lại hướng tới giữa Chu Mạch cùng Vạn Tiểu Bân, khiến Vạn Tiểu Bân sợ quá mức.
Trên bàn cơm cực đông đủ người lớn bé, Dương Yên cảm thấy vui vẻ nghĩ muốn rơi lệ, Chu Đồng vỗ vỗ đầu vai của bà mỉm cười nói, "Về sau nếu là có cháu trai, cháu gái đầy đủ, em còn náo nhiệt hơn."
"Mẹ, những năm này con ở bên ngoài lăn lộn, cũng không có thể bồi ở bên người mẹ, chính là con trai bất hiếu, về sau con cũng sẽ ở thành phố A công tác, hơn nữa vừa ý cũng sẽ ở bên người mẹ." Lần này, Chu Huyền về nhà thật lòng cảm giác mình thật sự là quá không chịu trách nhiệm, liên tục cảm thấy hết sức tự trách.
"Vâng, về sau con cũng sẽ chưm sóc bác." Ôn Khả Tâm thấy Chu Huyền nói như vậy chính mình cũng cuống quít gật đầu liên tục.
Dương Yên gặp con lớn nhất khó khi được bộ dáng nghe lời như vậy, mà Ôn Khả Tâm cũng nhu thuận phu xướng theo, liền không nhịn được xì nở nụ cười, "Được được được, chao ôi người lớn tuổi chính là đa sầu đa cảm, Chu Huyền a con phải chiếu cố nhiều lắm nha, người ta vừa đến bên này chưa quen cuộc sống nơi đây."
"Vâng, con sẽ ." Chu Huyền gật đầu nhẹ.
"Không cần lo lắng, em có thể cùng chị ngao du hết thành phố A luôn!" Kiều Đa Bảo chớp mắt to, chen miệng nói.
Chu Tích Tiệp gắp miếng thịt lớn vào bát cô, nói, "Em không rảnh!"
"Ơ? Bây giờ em đang vô ích a!" Kiều Đa Bảo quay đầu lăng lăng nhìn cậu.
"Em cũng mới vừa trở về, phải theo giúp anh!" Chu Tích Tiệp cũng mặc kệ nhiều người ở đây như vậy, một chút cũng không e lệ, nói trắng ra khỏi miệng.
Nhưng Kiều Đa Bảo là thần kinh thô, cô gái khác nghe được bạn trai mình nói như vậy nhất định sẽ thẹn thùng cúi đầu xuống, nhưng cô lại sẽ không, ngược lại nhếch miệng lườm cậu, "Anh cứ muốn đi!"
"Dĩ nhiên anh rất muốn!"
"Hừ! Em sẽ phải chăm sóc, bồi dưỡng chị ấy ăn uống rồi cả ngủ nữa!"
"Ừ, em tạm thời đi làm bóng đèn đi. . ."
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt cực kỳ giống thời điểm trước kia cùng nhau ăn cơm, Chu Huyền cùng Chu Mạch cũng đã quen rồi sẽ thập phần tự nhiên ăn cơm, ngược lại là Ôn Khả Tâm cùng Vạn Tiểu Bân đều có chút lúng túng cùng luống cuống, nhưng đồng thời lại thập phần hâm mộ người một nhà cùng nhau ăn cơm ấm áp như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Tích Tiệp vào thư phòng của cha thương lượng một chút kế hoạch đi ra, lúc trông thấy Chu Mạch trên hành lang, liền đi qua.
"Rùa biển cuối cùng cam lòng cho trở lại ?" Chu Tích Tiệp quét mắt nhìn hắn một cái, châm chọc nói.
“Tò mò làm cái gì, còn không sợ anh đây cướp người của chú sao." Chu Mạch buồn cười lườm cậu, chưa từng quên lần trước, hắn cũng bắt lấy Chu Tích Tiệp bằng những lời kia.
"Hừ, em khuyên anh tốt nhất mau chóng tìm phụnữ kết hôn sinh con, đừng ra nước ngoài, trở lại lây dính những thứ tập tục xấu, biến thái kia!" Con mắt Chu Tích Tiệp hết sức cay độc, một cái có thể nhìn ra được ở giữa Chu Mạch cùng Vạn Tiểu Bân có một chút mờ ám.
Chu Mạch không thể không cúi đầu cười một tiếng, "Trong nhà có em cùng đại ca sinh con không phải là đủ rồi sao? Anh không sao cả."
"Cắt, về sau sinh con, con lại không là của anh! Anh không lấy vợ sinh con, sợ là về sau không có người dưỡng lão!" Chu Tích Tiệp châm biếm.
"Kia đều là chuyện nhỏ, sau này hãy nói đi." Chu Mạch làm người ta cân nhắc không ra.
"Em nói anh thật sự là nghiêm túc? Cùng ‘nương nương’ kia đến cùng sao!?" Chu Tích Tiệp thoáng cái nghiêm nghị đứng lên, khóe mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Kiều Đa Bảo lầu dưới phòng khách chính.
Đang trêu cợt tình cảnh của Vạn Tiểu Bân, sau đó tiến đến bên tai Chu Mạch ác độc nói ra, "Hay em nói cho mẹ nha!"
Chu Tích Tiệp cũng chỉ ở trước mặt người nhà mới sẽ lộ ra điểm yêu tinh như vậu.
Chu Mạch đột nhiên nở nụ cười, mắt xếch hẹp dài cười rộ lên hết sức tà mị.
Chu Tích Tiệp thoáng cái cảnh giác lên, lạnh lùng nói, "Cười đến như tiện nhân làm cái gì !"
"Lão Tam, chúng ta làm một khoản giao dịch như thế nào." Chu Mạch cười nghiêng đầu nhìn cậu.
"Nói!"
"Anh nghe đại ca nói hắn vì muốn cười đại tẩu quất của công ty năm ngàn vạn, anh lấy ra một ngàn vạn góp đủ cho em, như thế nào?" Chu Mạch bí hiểm nói ra.
Chu Tích Tiệp nghe vậy đầu tiên là sững sờ, ánh mắt bắt đầu có chút quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, "Anh ở nước ngoài đều làm cái gì?"
"Em trước đó đừng quản anh làm cái gì, một ngàn vạn này em có muốn hay không?"
"Nói nhảm, đều là người một nhà, anh vốn là cần phải lấy ra!" Chu Tích Tiệp hừ lạnh. Vừa rồi cậu cùng cha thương lượng, cậu đã từ từng phương diện gom đủ gần ba n gàn vạn, còn thiếu hai ngàn vạn là công ty có thể vận hành bình thường, đây căn bản không cần cha Chu ra tay, mà bây giờ Chu Mạch lại còn nói hắn có tiền, điều này thực khiến trong lòng cậu kinh hãi.
Chu Mạch liền như hồ ly giảo hoạt, "Chẳng lẽ em liền không muốn đại ca về sau ở trước mặt em đều đối đãi như tôn tử sao?"
Chu Tích Tiệp nghe vậy ánh mắt sáng lên, Chu Huyền kia thật sự là đem cậu bắt nạt từ nhỏ đến lớn, lần này cuối cùng bởi vì mấy ngàn vạn này khiến hắn ăn nói khép nép, cậu sao có thể không bắt lấy cơ hội tốt này? Mà cậu cũng chính bởi vì cái này mà những ngày này mới chạy động chạy tây chịu khó bù lại phiền toái của công ty.
"Triển đi, em liền tận lực thay anh giấu giếm một chút tập tục biến thái đi." Chu Tích Tiệp giọng nói thập phần vô sỉ, Chu Mạch sắc mặt mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng sớm vừa muốn đem cậu hung hăng đánh một hồi .
"Anh còn có bao nhiêu tiền riêng tất cả đều móc ra đi, nếu không em cũng không bảo đảm thay anh giấu giếm bao lâu a."
Chu Mạch khóe miệng giật giật, "Em coi anh trai đây mở ngân hàng a, liền một ngàn vạn, rất hiếm có! Vốn là anh còn dự định tự mình đi làm, hiện tại phải đi tới bệnh viện đi làm cho người khác ."
"Hừ, anh cũng xứng đáng! Một đống phụ nữ kia cho được lựa chọn thì không cần, lại vừa ý tiểu bạch kiểm kia!" Chu Tích Tiệp triệt để khinh bỉ hắn, làm cho Chu Mạch lửa trong bụng đều phát không ra, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Ban đêm, Chu Tích Tiệp lái xe mang Kiều Đa Bảo trở lại nhà trọ của bọn họ, Dương Yên biết rõ bọn họ vợ chồng son muốn thân thiết, dứt khoát đều lười gọi bọn họ ở lại.
Từ trong nhà đi đến ngồi thang máy trở lại gian phòng của mình, dọc theo con đường này Chu Tích Tiệp thái độ đều ôn hoà, chỉ là nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Đa Bảo thật chặt.
Ban đầu Kiều Đa Bảo còn thấy kỳ quái, sau khi mở cửa tiến vào, Chu Tích Tiệp một phen đè cô ở trên tường, hừng hực hôn lên rồi ùn ùn kéo tới, rơi xuống.
Kiều Đa Bảo trừng to mắt, một câu đều nói không nên lời, miệng bị cậu chặn cực kỳ chặt chẽ, cả người bị cậu vân vê đến sờ qua, cơ hồ như muốn nhét cô tiến trong thân thể của cậu!
"Ừm. . Ư. . . Chờ. . . Một tý. . ." Giọng nói đứt quãng bị cậu đều chặn trở về, Kiều Đa Bảo toàn thân bủn rủn đến lợi hại, khuôn mặt vốn là trơn mềm thoáng cái càng thêm hồng lên.
Chu Tích Tiệp ở Chu gia thậm chí là lúc lái xe cũng đã nhịn được hết sức vất vả, hiện tại cuối cùng cũng có thể phát ra, ở đâu còn quản nhiều như vậy, máu vừa xông lên, cậu trực tiếp hóa thành sói, đem tiểu bạch thỏ trong lòng chốc lát liền cởi quần áo, lộ ra áo bra hồng phấn, cùng với hai bầu ngực căng lớn như tuyết trắng.
Ánh mắt của cậu thâm trầm đến đáng sợ, cúi đầu liền hung hăng hôn lên bầu tuyết trắng này, bàn tay vân vê xoa xoa eo của cô, cả người đều cuồng dã dựng lên, một tay ôm lấy cô liền hướng trên ghế sa lon áp chế lên.
"Đợi chút! !" Kiều Đa Bảo khó khăn thở gấp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai tay chống lồng ngực của cậu không để cho cậu đến gần.
"Em muốn nói với anh một sự kiện!" Kiều Đa Bảo thấy cậu lấy tay của cô xuống lại bắt đầu mãnh liệt muốn cô, vội vàng ngẩng đầu lên nói ra.
"Để sau hãy nói. . ." Chu Tích Tiệp tháo ra cổ áo, thanh âm khàn khàn trầm thấp đến lợi hại.
"Không cần, hiện tại liền nói!"
Kiều Đa Bảo bướng bỉnh đem đầu vặn vẹo vặn vẹo, chính là không để cho cậu tiến đến.
"Tiểu bại hoại, em đến cùng muốn nói gì! ?" Chu Tích Tiệp thở hổn hển, hung dữ bóp bả vai bóng loáng của cô nói ra, cầm lấy tay nhỏ bé của cô liền hướng dưới người cậu.
Chỗ kia đã cứng rắn lên.
Trong tay cô nắm lầy nguồn lửa kia, nó còn nhảy lên gì đó, trên mặt vừa hồng vừa thẹn thùng, cô muốn rút tay về lại bị bàn tay cậu che lấp, lấy đè ở chỗ đó."Em. . ."
"Có cái gì mau nói! Nếu không anh liền muốn bắt đầu. . ." Chu Tích Tiệp nhìn xem cảnh xuân trước mắt, ngửi trên người cô mùi hương thơm ngát, trong mắt một mảnh mê muội, nhịn không được vùi đầu ở ngực cô. . .
Cậu lúc này, đã không còn có bộ dáng bình thường lạnh lùng như băng sơn, hoàn toàn là sói đói bất chấp ánh sáng . . .
"Em hôm nay. . . Cùng ba nói chuyện điện thoại, ông nói ông có thể xuất ra một ngàn vạn. . ." Kiều Đa Bảo chịu đựng động tác của cậu, hừ hừ nói.
Chu Tích Tiệp nghe vậy ngẩng đầu, con mắt chăm chú nhìn cô, thanh âm ổn định một tý, "Anh không cần."
"Không phải, là anh hãy nghe em nói, ba nói cái kia là. . . Là đồ cưới cho em." Kiều Đa Bảo đỏ mặt, khẽ cắn môi đạo, "Ông nói ông cùng mẹ, những năm này đều bận bề công việc.. Công tác, vẫn luôn không có chiếu cố, nuôi dưỡng em thật tốt, bọn họ cảm thấy thiếu nợ em rất nhiều, mặc dù chính em thì không cho là như vậy, nhưng bọn họ kỳ thật rất sớm liền vì em tiết kiệm một khoản hết sức phong phú cho em về sau làm đồ cưới, lần này nghe nói đến công ty anh xảy ra vấn đề, cho nên ông mới rõ ràng sớm nói cho em biết. Cho nên, số tiền kia anh cứ việc cầm đi khẩn cấp trước đi, anh không cần cảm thấy trong lòng bất an ."
"A Tiệp, mặc dù trên công việc, em không có thể đến giúp anh cái gì, nhưng là về sau em cũng sẽ tận lực học được làm một người vợ tốt, chiếu cố anh, cùng anh ăn cùng anh du ngoạn cùng anh. . . ngủ."
Kiều Đa Bảo sau khi nói xong, môi khẽ bĩu một cái, liễm mắt to cực nhanh nhìn cậu một cái, trên mặt hiện lên nét thản nhiên xinh đẹp.
Mắt Chu Tích Tiệp đầy ý xuân không chớp, nhìn chằm chằm cô, vốn là bao hàm nồng đậm tình dục, ánh mắt hiện tại đã trở nên ôn nhu một mảnh, giống như biển sâu chìm đắm người khác.
Ngón tay của cậu ma sát khuôn mặt của cô, thanh âm rất thấp lại ôn thuần như rượu, "Anh vẫn luôn nói, em không cần vì anh làm bất cứ chuyện gì, giao ra bất kỳ vật gì, bởi vì ở trong tình yêu, em chỉ cần hưởng thụ tất cả yêu thương của anh, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cùng may mắn của anh."
"Anh cả đời này trừ em cùng người thân của anh ra, những người khác anh cũng sẽ không trả lại ra nhiều hơn dù chỉ một phần tình cảm, bởi vì cho người khác nhiều một phần, yêu thương em sẽ sơ sẩy một phần, mà kỳ thật thực chính là anh muốn cho em, là tối hết sức hoàn mỹ cùng thật lòng, không giả dối một phần."
Kiều Đa Bảo nhìn cậu, trong mắt từ từ dâng một tầng hơi nước hơi mỏng, tựa như hai viên thạch anh xinh đẹp động phách.
"A Tiệp, em cũng muốn nói cho anh biết, từ nhỏ đến lớn, mọi thú chứa ở trong lòng em đều là anh, chưa từng có qua người khác."
Chu Tích Tiệp hôn thật sâu ánh mắt của cô, đặt tay cô tại trái tim của cậu, cậu cũng có một phần tình cảm ở bên trong đó.
Hai tháng sau, Chu Tích Tiệp lấy hai ngàn vạn sính lễ bỏ vào Kiều gia, trực tiếp mà đem tiểu thanh mai mà cậu đã cất giữ vài chục năm, hiện thời cuối cùng cũng hái được trở về.
Đáng tiếc, tân hôn sáng ngày thứ hai, Kiều Đa Bảo vừa rời giường liền kêu rên một tiếng, "Em còn chưa có chơi đủ a a, còn trẻ như vậy! Vì sao lại có con trong bụng sớm như vậy nha nha nha ~~~! ! !"
Toàn văn kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.