Chương 29
Ngôn Chi Vưu Lí
22/02/2024
Giấy báo trúng tuyển ghi ngày 8 tháng 8 là ngày nhập học, tức là ngày mai, hai ngày trước Lộc Kim được mẹ đưa về quê, lúc đi có nói hôm nay sẽ về, nhưng đến giờ là ba giờ chiều rồi mà vẫn chưa thấy về.
Phó Ngọc một mình ở nhà buồn chán, cầm tiền đến quán net giết thời gian, ở cửa gặp Sư Hàm Tiếu, bị cậu ta túm tóc cười ầm lên, nói hắn cắt tóc giống hệt hòa thượng, nhưng vẫn đẹp trai như thường.
Phó Ngọc dang hai tay ra, ra vẻ khó xử nói: "Đẹp trai, tao biết phải làm sao đây."
Thấy hắn đắc chí đến mức sáng lấp lánh, Sư Hàm Tiếu khạc nhổ vào người hắn: “Mẹ mày! Mày có biết viết ba chữ không biết xấu hổ không?"
Phó Ngọc nhìn chằm chằm cậu ta, khinh thường nói: "Là bốn chữ."
Sư Hàm Tiếu:...
Hai người vừa đẩy nhau vừa đi vào trong, mở hai máy rồi ngồi xuống bắt đầu trò chuyện. Sư Hàm Tiếu vào trường số Một, đã rất không dễ dàng, theo điểm số trước đó của cậu ta thì chỉ có thể ngồi chơi xơi nước ở nhà, nên cậu ta rất mãn nguyện, ba mẹ cậu ta còn vì thế mà thiết đãi họ hàng ba ngày, nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt.
Phó Ngọc tưởng tượng ra cảnh Sư Hàm Tiếu cầm cốc bia ngoan ngoãn đi từng bàn mời mọi người, ông nội, bà nội, chú cả, chú hai, dì cả, dì hai… Hắn cười một cách thiếu đạo đức.
Sư Hàm Tiếu không có tâm trạng so đo, dựa vào ghế ngẩn người, có vẻ như có tâm sự.
Nhìn cậu ta như vậy thì không cần đoán cũng biết là có liên quan đến Đồng Đồng, tên nhóc này bị ma nhập rồi, Phó Ngọc bất lực lắc đầu, đột nhiên nhớ ra một người, liền hỏi: “Đậu phộng thi thế nào rồi?"
Không hỏi thì sắc mặt vẫn không đến nỗi nào, vừa hỏi thì Sư Hàm Tiếu nhăn mặt, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, Phó Ngọc hít một hơi, giơ tay chọc chọc vào cánh tay cậu ta, "Hê hê, mày định thế nào đây, nó chết à."
"..." Sư Hàm Tiếu im lặng một lúc, nói: "Vào trường số Hai rồi."
"Ồ, không tệ." Kết quả này nằm ngoài dự đoán của hắn, Phó Ngọc thực sự bất ngờ, Đậu Phộng và Sư Hàm Tiếu ngang tài ngang sức, còn tưởng rằng chỉ có thể vào trường nghề, không ngờ cũng vào được trường cấp ba.
"Tao nên thi ít điểm hơn một chút, đcm nó chứ!" Sư Hàm Tiếu đột nhiên đá mạnh vào bàn, làm cho anh chàng đang chơi game bên cạnh giật mình, đành phải dừng lại quay đầu lại liếc cậu ta.
Phó Ngọc giơ tay ra hiệu, nói một câu xin lỗi, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta, “Mày có điên không?"
Sư Hàm Tiếu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, cúi đầu ngẩn người một lúc lâu, rồi giơ tay lên xoa mặt, giọng nói trầm thấp: "Đồng Đồng cũng vào trường số Hai."
Chậc, hóa ra là vì thế.
Trước đây thì chắc chắn hắn sẽ rắc muối vào vết thương, nhưng sau lần trước cậu ta nói câu đó, hắn không còn nói ra được những lời chế giễu nữa.
Thực ra bọn họ đều như nhau, đều là yêu mà không được.
Còn tên kia ngốc muốn chết, mấy hôm trước nhân cơ hội nói với cậu rằng "anh yêu em", kết quả cậu đáp lại một câu "nói chuyện bình thường đi", phản ứng bình thường sẽ như vậy sao?
Tên ngốc kia.
"Chỉ có thể nói là hai người không có duyên, quên đi không phải tốt hơn sao, trường số Một có rất nhiều bạn gái xinh đẹp, tao đoán là mày đến đó không bao lâu sẽ quên cô ấy ngay thôi."
"Hừ, ai mà biết được." Sư Hàm Tiếu tự giễu với đôi mắt tối sầm lại, "Giá mà như vậy thì tốt rồi." Nói xong, cậu ta chuyển chủ đề sang người hắn, "Giờ đã tốt nghiệp rồi, mày vẫn chưa có người mình thích à?"
Phó Ngọc chống cằm bằng một tay, lười biếng nâng mí mắt lên, thốt ra một chữ: "Có."
Sư Hàm Tiếu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Thật á."
"Ừ." Đã có từ lâu rồi.
"Lớp nào?"
"Không biết."
"Không biết là sao?" Sư Hàm Tiếu vội vàng ngồi thẳng dậy, "Không phải là học sinh trường mình chứ?"
"Phải." Phó Ngọc nói, dừng lại một chút rồi lại nói: "Cậu ấy không thích tao."
Sư Hàm Tiếu còn chưa kịp hỏi thêm thì đột nhiên nghe được kết quả, trong khoảnh khắc ngẩn người, cậu ta nghĩ đến chính mình, ngả người ra sau ghế, giơ tay che mắt, "Mẹ kiếp..."
Một khoảng thời gian dài im lặng, Phó Ngọc thấy chán không khí này, đứng dậy phủi quần áo, nhấc chân định đi, Sư Hàm Tiếu gọi hắn lại, "Đi đâu thế?"
"Đi đây, mai phải nhập học." Hắn đút tay vào túi quần, ánh mắt lướt qua phía đối diện, toàn là những khuôn mặt trẻ trung, có vài người là học sinh trường bọn họ.
"Nhập học..." Sư Hàm Tiếu bừng tỉnh, kêu lên: "Mẹ kiếp, hình như tao cũng phải nhập học. Nhưng chơi thêm một ván nữa rồi đi, đã mất tiền rồi!"
Phó Ngọc quay đầu nhìn cậu ta, sau đó nhìn vào máy tính, kéo ghế ngồi xuống, bật máy tính lên, nói với cậu ta: "Chỉ một ván thôi."
Trở về nhà, Phó Ngọc thấy mẹ Lộc chuẩn bị lên lầu, hắn nhả tàn thuốc vào thùng rác, dập tắt, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ bà, vừa chạy vừa gọi: "Dì Nhậm."
Mẹ Lộc quay người dừng lại, đáp lại lời chào, rồi bảo hắn vào ăn cơm tối.
Phó Ngọc hơi lúng túng, cơm tối không quan trọng, hắn thò đầu vào cửa sổ nhìn, không thấy gì, liền hỏi bà: "Dì Nhậm, hôm nay cậu ấy về chưa ạ?"
Mẹ Lộc nói: "Về rồi, cùng Tiếu Doanh đi hiệu sách rồi."
"Tiếu, Doanh."
"Ừ, là anh trai của Lộc Kim… con đã nghe..."
Phó Ngọc không nghe hết câu đã chạy mất, mẹ Lộc tỏ vẻ bối rối, không nghĩ nhiều, mở cửa lên lầu.
Hiệu sách.
Lộc Kim chọn xong sách, cầm thêm hai quyển nữa, ngẩng đầu hỏi người đối diện: "Tìm được chưa?"
Tiếu Doanh từ phía đối diện giá sách xuất hiện, giơ một quyển sách về phía cậu, Lộc Kim mỉm cười, ôm sách quay người đi vòng qua giá sách để gặp anh ta.
"Có phải quyển này không?" Tiếu Doanh đưa sách cho cậu rồi hỏi.
Lộc Kim nhận lấy, lật đến gáy sách, thấy tên sách và tác giả, đúng là quyển cậu cần tìm, liền gật đầu nói: "Đúng rồi."
Tiếu Doanh từ từ dời tầm mắt, hai tay đút túi, cúi đầu nhìn bốn quyển sách mà cậu đang ôm, trầm giọng nói: "Không ngờ dì thích đọc sách này."
Lộc Kim mặt cứng đờ, cảm thấy xấu hổ hơn cả khi chính mình đọc, cười ngượng ngùng hai tiếng, sau đó vội vàng quay người đi về phía quầy thu ngân.
Trả tiền xong, Lộc Kim xách túi quay người lại, Tiếu Doanh đứng cách cậu một mét, thấy cậu đã xong thì đi tới, hai người sóng vai nhau ra khỏi hiệu sách.
Tiếu Doanh đưa Lộc Kim đến ngã tư, muốn gọi xe cho cậu nhưng bị từ chối, chỉ cần đi bộ 15 phút, gọi xe quá lãng phí. Tiếu Doanh vốn không làm khó người khác, không nài ép, chỉ nhắc nhở cậu chú ý xe cộ trên đường.
Lộc Kim ngoan ngoãn đáp lại, nói với anh ta hẹn gặp lại ở trường.
Tiếu Doanh vẫn đút túi, nghiêng người, quay lưng về phía ánh nắng gay gắt, mắt nheo lại, nhếch cằm về phía cậu, "Hẹn gặp lại ở trường."
Sau đó quay người đi về hướng ngược lại.
Lộc Kim cũng quay người bước lên vạch kẻ đường, đèn đỏ bên kia còn 5 giây, đến giây thứ 4 thì nghe thấy tiếng gọi phía sau, bên ngoài như vậy cậu chỉ quen một người.
Phó Ngọc chạy đến bên cạnh Lộc Kim, dừng lại, thở hổn hển như một con lừa, Lộc Kim nhìn thấy số giây bên kia giảm dần, nghiêng đầu hỏi: "Có thể qua đường trước không?"
"Hô hô hô hô..." Hắn thở không ra hơi, không nói được, rồi lắc đầu, nắm chặt cánh tay cậu.
Lộc Kim đợi hắn từ một con lừa thành một con chó, vai cũng mỏi nhừ, lại hỏi: "Được chưa?"
Cuối cùng Phó Ngọc cũng có chút phản ứng, mệt mỏi đứng dậy, tay vẫn chưa buông, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu, thở hổn hển hỏi: "Sao cậu không về nhà?"
"Đây, mua cái này." Cậu giơ túi trên tay lên, đèn đỏ bên kia lại chuyển sang màu đỏ, phải đợi lại, vì vậy cậu yên tâm quay đầu lại hỏi, "Cậu đến đây làm gì?"
Phó Ngọc thở xong, khuôn mặt đỏ như quả đào vào mùa này, hồng hào, một cậu con trai có làn da như vậy thật là không ai bằng, Lộc Kim phát hiện ra trọng tâm của mình đã lệch, vội vàng kéo lại, nhìn lại hắn.
Phó Ngọc nói: "Tìm cậu."
Lộc Kim thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
Không có chuyện thì không được tìm sao, Phó Ngọc thầm phàn nàn, giơ tay vuốt ve cổ, sau đó nói: "Ngày mai khai giảng, muốn hỏi cậu mặc gì."
"Hả?" Lộc Kim nhướng mày, há to miệng, trừng mắt. Xác định là hắn hỏi, bất lực mím môi, liếc hắn một cái, quay đầu lại nói: "Mặc quần áo."
Phó Ngọc khựng tay lại, ngẩng đầu lên, rồi bật cười.
"Quần áo gì, dài hay ngắn."
"Áo ngắn, quần dài."
"Màu gì?"
"... Cậu cứ trần truồng đi."
"Không được, cơ thể đẹp đẽ này của tôi không thể để người khác nhìn bừa bãi được."
Lộc Kim đột nhiên nhớ đến chủ đề ngủ khỏa thân trước đây, Phó Ngọc mới thực sự là "kẻ thích ngủ khỏa thân", ở nhà trần truồng, ngủ chung với cậu mặc quần ngủ, giới hạn là quần lót, bởi vì người này thường xuyên ngủ mất quần, đến giờ cậu vẫn tò mò không biết hắn làm thế nào.
Bây giờ xem ra, kỳ nghỉ hè của học sinh cuối cấp cũng không tốt như vậy, tính ra mới nghỉ có một tháng rưỡi, kỳ nghỉ hè hạnh phúc nhất vẫn là kỳ nghỉ hè lên cấp hai, không áp lực, tha hồ chơi.
Sau kỳ nghỉ hè tiểu học, Lộc Kim trở thành một đứa trẻ châu Phi, còn Phó Ngọc không đen đi chút nào, ngược lại còn bị cháy nắng, cả tháng sau vẫn mặc áo dài quần dài.
Dù vậy hắn vẫn không chịu ngồi yên, chỉ cần không ai nhìn thấy là chạy ra ngoài, mẹ Lộc bảo Lộc Kim trông chừng hắn, Lộc Kim nhìn trúng ume Tây Du Ký, nào có tâm trí để ý đến hắn.
Mẹ Lộc nhìn hắn đau đầu, lôi hắn từ dưới lầu lên, kiên nhẫn hỏi: "Tiểu Ngọc, sao con cứ chạy ra ngoài thế, ở nhà chơi với Kim Kim không vui sao?"
"Dì ơi, con thích màu da của Kim Kim."
"Màu gì?"
"Đen đen."
"Ơ... ừm... Suỵ... Nó không thích nghe đâu, sắp nổi giận rồi."
Lộc Kim ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn hai người lớn nhỏ ở cửa ra vào, cả hai mỉm cười với cậu. Cậu nhíu mày, liếc nhìn rồi lại cúi đầu, bàn tay cầm sách nắm chặt thành nắm đấm.
"Cười gì vậy?" Một giọng nói dịu dàng hỏi bên cạnh.
Lộc Kim hoàn hồn, mỉm cười nhạt nhẽo, cúi đầu nhìn cái bóng xiên trên mặt đất, hỏi hắn: "Cậu nói xem lần huấn luyện quân sự này cậu có bị đen không?"
Phó Ngọc lập tức ủ rũ, cúi đầu, cái bóng thấp hơn hắn một chút, giọng điệu đầy bất lực, "Sẽ không đâu, tôi đã thử nghiệm nhiều năm như vậy, kết quả cho thấy sẽ không.”
"Haha, chú Phó bình thường, rốt cuộc cậu giống ai thế." Lộc Kim nói xong thì hối hận, muốn tát mình, cậu bất an liếc nhìn hắn.
Phó Ngọc im lặng.
Lộc Kim cắn môi.
Không biết qua bao nhiêu giây, hắn nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi, có lẽ giống mẹ tôi."
Lộc Kim ừ một tiếng rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn phía đối diện, đèn giao thông đang đỏ, từ lúc hắn gọi cậu lại, bọn họ vẫn luôn đứng ở ngã tư trò chuyện.
Chẳng trách bác lao công đi ngang qua, liếc nhìn họ mấy lần, ngay khi cậu chuẩn bị nói với hắn rằng hãy qua đường thì Phó Ngọc đột nhiên cầm lấy túi trong tay cậu, nói: "Đèn xanh rồi."
Đến khu dân cư, Phó Ngọc trả lại túi cho cậu, tiện hỏi: "Ngày mai đến trường lúc mấy giờ?"
Lộc Kim suy nghĩ một chút rồi nói: "9 giờ."
Phó Ngọc kinh ngạc: "Sớm vậy!"
Lộc Kim: "..."
Phó Ngọc: "Nhớ gọi tôi nhé."
Lại một vòng luẩn quẩn, thật sự muốn đánh chết cậu ta, Lộc Kim lạnh lùng quay người, vừa đi được hai bước, gáy đã bị đập một cái, cậu sờ đầu nhìn lại, là một đồng xu một tệ.
Tiếp đó, Phó Ngọc vui vẻ nói ở phía sau: "Hôm nay, tôi ném đồng xu, cậu ước một điều, chúng ta sẽ học chung một lớp."
Lộc Kim ôm đầu đứng thẳng dậy, giẫm chân lên đồng xu và tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước đi đều nghiến răng nghiến lợi, miệng lẩm bẩm một câu, đánh chết được không?
____
Tác giả có lời muốn nói: Lộc Kim: Mỗi ngày đều muốn đánh chết công.
Tác giả: Thụ da đen là bảo vật.
Phó Ngọc: Đúng vậy!
Lộc Kim:... Cậu coi tôi là rùa hả.
Phó Ngọc: Dù sao thì cũng thử xem ~~~
Tác giả: Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng Đại Bảo Ngọc, cậu muốn cười chết tôi để tôi được thừa kế thẻ tín dụng của mình hả!
P/s: Tiểu ca ca Tiếu Doanh đã đến, nói thật là tôi rất thích công này, ờ không, là nhân vật phụ này, emmmm rất thích ha ha. Gần đây tôi đu một bộ truyện tranh Hàn Quốc, phần đầu toàn ăn thủy tinh, sau đó ngọt ngào, đến hôm nay thì cầu hôn rồi!!! Đi trên đường vừa xem vừa khóc... Ha ha ha vui quá, lì xì tiếp nào!
Phó Ngọc một mình ở nhà buồn chán, cầm tiền đến quán net giết thời gian, ở cửa gặp Sư Hàm Tiếu, bị cậu ta túm tóc cười ầm lên, nói hắn cắt tóc giống hệt hòa thượng, nhưng vẫn đẹp trai như thường.
Phó Ngọc dang hai tay ra, ra vẻ khó xử nói: "Đẹp trai, tao biết phải làm sao đây."
Thấy hắn đắc chí đến mức sáng lấp lánh, Sư Hàm Tiếu khạc nhổ vào người hắn: “Mẹ mày! Mày có biết viết ba chữ không biết xấu hổ không?"
Phó Ngọc nhìn chằm chằm cậu ta, khinh thường nói: "Là bốn chữ."
Sư Hàm Tiếu:...
Hai người vừa đẩy nhau vừa đi vào trong, mở hai máy rồi ngồi xuống bắt đầu trò chuyện. Sư Hàm Tiếu vào trường số Một, đã rất không dễ dàng, theo điểm số trước đó của cậu ta thì chỉ có thể ngồi chơi xơi nước ở nhà, nên cậu ta rất mãn nguyện, ba mẹ cậu ta còn vì thế mà thiết đãi họ hàng ba ngày, nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt.
Phó Ngọc tưởng tượng ra cảnh Sư Hàm Tiếu cầm cốc bia ngoan ngoãn đi từng bàn mời mọi người, ông nội, bà nội, chú cả, chú hai, dì cả, dì hai… Hắn cười một cách thiếu đạo đức.
Sư Hàm Tiếu không có tâm trạng so đo, dựa vào ghế ngẩn người, có vẻ như có tâm sự.
Nhìn cậu ta như vậy thì không cần đoán cũng biết là có liên quan đến Đồng Đồng, tên nhóc này bị ma nhập rồi, Phó Ngọc bất lực lắc đầu, đột nhiên nhớ ra một người, liền hỏi: “Đậu phộng thi thế nào rồi?"
Không hỏi thì sắc mặt vẫn không đến nỗi nào, vừa hỏi thì Sư Hàm Tiếu nhăn mặt, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, Phó Ngọc hít một hơi, giơ tay chọc chọc vào cánh tay cậu ta, "Hê hê, mày định thế nào đây, nó chết à."
"..." Sư Hàm Tiếu im lặng một lúc, nói: "Vào trường số Hai rồi."
"Ồ, không tệ." Kết quả này nằm ngoài dự đoán của hắn, Phó Ngọc thực sự bất ngờ, Đậu Phộng và Sư Hàm Tiếu ngang tài ngang sức, còn tưởng rằng chỉ có thể vào trường nghề, không ngờ cũng vào được trường cấp ba.
"Tao nên thi ít điểm hơn một chút, đcm nó chứ!" Sư Hàm Tiếu đột nhiên đá mạnh vào bàn, làm cho anh chàng đang chơi game bên cạnh giật mình, đành phải dừng lại quay đầu lại liếc cậu ta.
Phó Ngọc giơ tay ra hiệu, nói một câu xin lỗi, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta, “Mày có điên không?"
Sư Hàm Tiếu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, cúi đầu ngẩn người một lúc lâu, rồi giơ tay lên xoa mặt, giọng nói trầm thấp: "Đồng Đồng cũng vào trường số Hai."
Chậc, hóa ra là vì thế.
Trước đây thì chắc chắn hắn sẽ rắc muối vào vết thương, nhưng sau lần trước cậu ta nói câu đó, hắn không còn nói ra được những lời chế giễu nữa.
Thực ra bọn họ đều như nhau, đều là yêu mà không được.
Còn tên kia ngốc muốn chết, mấy hôm trước nhân cơ hội nói với cậu rằng "anh yêu em", kết quả cậu đáp lại một câu "nói chuyện bình thường đi", phản ứng bình thường sẽ như vậy sao?
Tên ngốc kia.
"Chỉ có thể nói là hai người không có duyên, quên đi không phải tốt hơn sao, trường số Một có rất nhiều bạn gái xinh đẹp, tao đoán là mày đến đó không bao lâu sẽ quên cô ấy ngay thôi."
"Hừ, ai mà biết được." Sư Hàm Tiếu tự giễu với đôi mắt tối sầm lại, "Giá mà như vậy thì tốt rồi." Nói xong, cậu ta chuyển chủ đề sang người hắn, "Giờ đã tốt nghiệp rồi, mày vẫn chưa có người mình thích à?"
Phó Ngọc chống cằm bằng một tay, lười biếng nâng mí mắt lên, thốt ra một chữ: "Có."
Sư Hàm Tiếu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Thật á."
"Ừ." Đã có từ lâu rồi.
"Lớp nào?"
"Không biết."
"Không biết là sao?" Sư Hàm Tiếu vội vàng ngồi thẳng dậy, "Không phải là học sinh trường mình chứ?"
"Phải." Phó Ngọc nói, dừng lại một chút rồi lại nói: "Cậu ấy không thích tao."
Sư Hàm Tiếu còn chưa kịp hỏi thêm thì đột nhiên nghe được kết quả, trong khoảnh khắc ngẩn người, cậu ta nghĩ đến chính mình, ngả người ra sau ghế, giơ tay che mắt, "Mẹ kiếp..."
Một khoảng thời gian dài im lặng, Phó Ngọc thấy chán không khí này, đứng dậy phủi quần áo, nhấc chân định đi, Sư Hàm Tiếu gọi hắn lại, "Đi đâu thế?"
"Đi đây, mai phải nhập học." Hắn đút tay vào túi quần, ánh mắt lướt qua phía đối diện, toàn là những khuôn mặt trẻ trung, có vài người là học sinh trường bọn họ.
"Nhập học..." Sư Hàm Tiếu bừng tỉnh, kêu lên: "Mẹ kiếp, hình như tao cũng phải nhập học. Nhưng chơi thêm một ván nữa rồi đi, đã mất tiền rồi!"
Phó Ngọc quay đầu nhìn cậu ta, sau đó nhìn vào máy tính, kéo ghế ngồi xuống, bật máy tính lên, nói với cậu ta: "Chỉ một ván thôi."
Trở về nhà, Phó Ngọc thấy mẹ Lộc chuẩn bị lên lầu, hắn nhả tàn thuốc vào thùng rác, dập tắt, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ bà, vừa chạy vừa gọi: "Dì Nhậm."
Mẹ Lộc quay người dừng lại, đáp lại lời chào, rồi bảo hắn vào ăn cơm tối.
Phó Ngọc hơi lúng túng, cơm tối không quan trọng, hắn thò đầu vào cửa sổ nhìn, không thấy gì, liền hỏi bà: "Dì Nhậm, hôm nay cậu ấy về chưa ạ?"
Mẹ Lộc nói: "Về rồi, cùng Tiếu Doanh đi hiệu sách rồi."
"Tiếu, Doanh."
"Ừ, là anh trai của Lộc Kim… con đã nghe..."
Phó Ngọc không nghe hết câu đã chạy mất, mẹ Lộc tỏ vẻ bối rối, không nghĩ nhiều, mở cửa lên lầu.
Hiệu sách.
Lộc Kim chọn xong sách, cầm thêm hai quyển nữa, ngẩng đầu hỏi người đối diện: "Tìm được chưa?"
Tiếu Doanh từ phía đối diện giá sách xuất hiện, giơ một quyển sách về phía cậu, Lộc Kim mỉm cười, ôm sách quay người đi vòng qua giá sách để gặp anh ta.
"Có phải quyển này không?" Tiếu Doanh đưa sách cho cậu rồi hỏi.
Lộc Kim nhận lấy, lật đến gáy sách, thấy tên sách và tác giả, đúng là quyển cậu cần tìm, liền gật đầu nói: "Đúng rồi."
Tiếu Doanh từ từ dời tầm mắt, hai tay đút túi, cúi đầu nhìn bốn quyển sách mà cậu đang ôm, trầm giọng nói: "Không ngờ dì thích đọc sách này."
Lộc Kim mặt cứng đờ, cảm thấy xấu hổ hơn cả khi chính mình đọc, cười ngượng ngùng hai tiếng, sau đó vội vàng quay người đi về phía quầy thu ngân.
Trả tiền xong, Lộc Kim xách túi quay người lại, Tiếu Doanh đứng cách cậu một mét, thấy cậu đã xong thì đi tới, hai người sóng vai nhau ra khỏi hiệu sách.
Tiếu Doanh đưa Lộc Kim đến ngã tư, muốn gọi xe cho cậu nhưng bị từ chối, chỉ cần đi bộ 15 phút, gọi xe quá lãng phí. Tiếu Doanh vốn không làm khó người khác, không nài ép, chỉ nhắc nhở cậu chú ý xe cộ trên đường.
Lộc Kim ngoan ngoãn đáp lại, nói với anh ta hẹn gặp lại ở trường.
Tiếu Doanh vẫn đút túi, nghiêng người, quay lưng về phía ánh nắng gay gắt, mắt nheo lại, nhếch cằm về phía cậu, "Hẹn gặp lại ở trường."
Sau đó quay người đi về hướng ngược lại.
Lộc Kim cũng quay người bước lên vạch kẻ đường, đèn đỏ bên kia còn 5 giây, đến giây thứ 4 thì nghe thấy tiếng gọi phía sau, bên ngoài như vậy cậu chỉ quen một người.
Phó Ngọc chạy đến bên cạnh Lộc Kim, dừng lại, thở hổn hển như một con lừa, Lộc Kim nhìn thấy số giây bên kia giảm dần, nghiêng đầu hỏi: "Có thể qua đường trước không?"
"Hô hô hô hô..." Hắn thở không ra hơi, không nói được, rồi lắc đầu, nắm chặt cánh tay cậu.
Lộc Kim đợi hắn từ một con lừa thành một con chó, vai cũng mỏi nhừ, lại hỏi: "Được chưa?"
Cuối cùng Phó Ngọc cũng có chút phản ứng, mệt mỏi đứng dậy, tay vẫn chưa buông, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu, thở hổn hển hỏi: "Sao cậu không về nhà?"
"Đây, mua cái này." Cậu giơ túi trên tay lên, đèn đỏ bên kia lại chuyển sang màu đỏ, phải đợi lại, vì vậy cậu yên tâm quay đầu lại hỏi, "Cậu đến đây làm gì?"
Phó Ngọc thở xong, khuôn mặt đỏ như quả đào vào mùa này, hồng hào, một cậu con trai có làn da như vậy thật là không ai bằng, Lộc Kim phát hiện ra trọng tâm của mình đã lệch, vội vàng kéo lại, nhìn lại hắn.
Phó Ngọc nói: "Tìm cậu."
Lộc Kim thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
Không có chuyện thì không được tìm sao, Phó Ngọc thầm phàn nàn, giơ tay vuốt ve cổ, sau đó nói: "Ngày mai khai giảng, muốn hỏi cậu mặc gì."
"Hả?" Lộc Kim nhướng mày, há to miệng, trừng mắt. Xác định là hắn hỏi, bất lực mím môi, liếc hắn một cái, quay đầu lại nói: "Mặc quần áo."
Phó Ngọc khựng tay lại, ngẩng đầu lên, rồi bật cười.
"Quần áo gì, dài hay ngắn."
"Áo ngắn, quần dài."
"Màu gì?"
"... Cậu cứ trần truồng đi."
"Không được, cơ thể đẹp đẽ này của tôi không thể để người khác nhìn bừa bãi được."
Lộc Kim đột nhiên nhớ đến chủ đề ngủ khỏa thân trước đây, Phó Ngọc mới thực sự là "kẻ thích ngủ khỏa thân", ở nhà trần truồng, ngủ chung với cậu mặc quần ngủ, giới hạn là quần lót, bởi vì người này thường xuyên ngủ mất quần, đến giờ cậu vẫn tò mò không biết hắn làm thế nào.
Bây giờ xem ra, kỳ nghỉ hè của học sinh cuối cấp cũng không tốt như vậy, tính ra mới nghỉ có một tháng rưỡi, kỳ nghỉ hè hạnh phúc nhất vẫn là kỳ nghỉ hè lên cấp hai, không áp lực, tha hồ chơi.
Sau kỳ nghỉ hè tiểu học, Lộc Kim trở thành một đứa trẻ châu Phi, còn Phó Ngọc không đen đi chút nào, ngược lại còn bị cháy nắng, cả tháng sau vẫn mặc áo dài quần dài.
Dù vậy hắn vẫn không chịu ngồi yên, chỉ cần không ai nhìn thấy là chạy ra ngoài, mẹ Lộc bảo Lộc Kim trông chừng hắn, Lộc Kim nhìn trúng ume Tây Du Ký, nào có tâm trí để ý đến hắn.
Mẹ Lộc nhìn hắn đau đầu, lôi hắn từ dưới lầu lên, kiên nhẫn hỏi: "Tiểu Ngọc, sao con cứ chạy ra ngoài thế, ở nhà chơi với Kim Kim không vui sao?"
"Dì ơi, con thích màu da của Kim Kim."
"Màu gì?"
"Đen đen."
"Ơ... ừm... Suỵ... Nó không thích nghe đâu, sắp nổi giận rồi."
Lộc Kim ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn hai người lớn nhỏ ở cửa ra vào, cả hai mỉm cười với cậu. Cậu nhíu mày, liếc nhìn rồi lại cúi đầu, bàn tay cầm sách nắm chặt thành nắm đấm.
"Cười gì vậy?" Một giọng nói dịu dàng hỏi bên cạnh.
Lộc Kim hoàn hồn, mỉm cười nhạt nhẽo, cúi đầu nhìn cái bóng xiên trên mặt đất, hỏi hắn: "Cậu nói xem lần huấn luyện quân sự này cậu có bị đen không?"
Phó Ngọc lập tức ủ rũ, cúi đầu, cái bóng thấp hơn hắn một chút, giọng điệu đầy bất lực, "Sẽ không đâu, tôi đã thử nghiệm nhiều năm như vậy, kết quả cho thấy sẽ không.”
"Haha, chú Phó bình thường, rốt cuộc cậu giống ai thế." Lộc Kim nói xong thì hối hận, muốn tát mình, cậu bất an liếc nhìn hắn.
Phó Ngọc im lặng.
Lộc Kim cắn môi.
Không biết qua bao nhiêu giây, hắn nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi, có lẽ giống mẹ tôi."
Lộc Kim ừ một tiếng rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn phía đối diện, đèn giao thông đang đỏ, từ lúc hắn gọi cậu lại, bọn họ vẫn luôn đứng ở ngã tư trò chuyện.
Chẳng trách bác lao công đi ngang qua, liếc nhìn họ mấy lần, ngay khi cậu chuẩn bị nói với hắn rằng hãy qua đường thì Phó Ngọc đột nhiên cầm lấy túi trong tay cậu, nói: "Đèn xanh rồi."
Đến khu dân cư, Phó Ngọc trả lại túi cho cậu, tiện hỏi: "Ngày mai đến trường lúc mấy giờ?"
Lộc Kim suy nghĩ một chút rồi nói: "9 giờ."
Phó Ngọc kinh ngạc: "Sớm vậy!"
Lộc Kim: "..."
Phó Ngọc: "Nhớ gọi tôi nhé."
Lại một vòng luẩn quẩn, thật sự muốn đánh chết cậu ta, Lộc Kim lạnh lùng quay người, vừa đi được hai bước, gáy đã bị đập một cái, cậu sờ đầu nhìn lại, là một đồng xu một tệ.
Tiếp đó, Phó Ngọc vui vẻ nói ở phía sau: "Hôm nay, tôi ném đồng xu, cậu ước một điều, chúng ta sẽ học chung một lớp."
Lộc Kim ôm đầu đứng thẳng dậy, giẫm chân lên đồng xu và tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước đi đều nghiến răng nghiến lợi, miệng lẩm bẩm một câu, đánh chết được không?
____
Tác giả có lời muốn nói: Lộc Kim: Mỗi ngày đều muốn đánh chết công.
Tác giả: Thụ da đen là bảo vật.
Phó Ngọc: Đúng vậy!
Lộc Kim:... Cậu coi tôi là rùa hả.
Phó Ngọc: Dù sao thì cũng thử xem ~~~
Tác giả: Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng Đại Bảo Ngọc, cậu muốn cười chết tôi để tôi được thừa kế thẻ tín dụng của mình hả!
P/s: Tiểu ca ca Tiếu Doanh đã đến, nói thật là tôi rất thích công này, ờ không, là nhân vật phụ này, emmmm rất thích ha ha. Gần đây tôi đu một bộ truyện tranh Hàn Quốc, phần đầu toàn ăn thủy tinh, sau đó ngọt ngào, đến hôm nay thì cầu hôn rồi!!! Đi trên đường vừa xem vừa khóc... Ha ha ha vui quá, lì xì tiếp nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.