Chương 43
Ngôn Chi Vưu Lí
23/02/2024
Sự im lặng kéo dài trôi giữa ba người, hơi thở như chậm lại, cảnh tượng lúc này là điều Phó Ngọc không ngờ tới.
Cả buổi chiều đắm chìm trong quán net khiến hắn lâng lâng, đã sớm quên mất tiểu sư phụ Lộc Kim, nghĩ đến việc về nhà tiêu hủy bằng chứng trước khi cậu về, nhưng không ngờ mình vẫn chậm một bước.
Lộc Kim thẳng lưng lạnh lùng nhìn hắn, còn Tiếu Doanh thì giống như người đi đường tình cờ dừng lại xem kịch, rồi trong bầu không khí này còn nói đùa.
"Ồ, sư huynh cả về rồi."
"..." Phó Ngọc trừng mắt, lấy điếu thuốc xuống dập tắt dưới đất, rồi nhìn Lộc Kim, "Kim nhi..."
Lộc Kim mặt không biểu cảm: "Không phải cậu ốm rồi sao?"
"Là cảm lạnh." Phó Ngọc nhận lỗi rất nhanh, thái độ thành khẩn, "Tối qua quên đóng cửa sổ, bị gió thổi."
Lộc Kim nghe xong lời giải thích, không có phản ứng gì khác, đẩy hắn ra rồi xuống lầu về nhà.
Phó Ngọc ngẩn người không đuổi theo, quay đầu nhìn, ngẩng đầu hung tợn trừng Tiếu Doanh, chất vấn: "Mẹ kiếp mày không thể giúp tao giữ chân cậu ấy lại, hay nhắn tin thông báo cho tao một tiếng à."
“Cậu bị bệnh thì đi ra ngoài làm gì?"
"Nghỉ ốm nghỉ ốm, nó là giả."
Tiếu Doanh không hiểu lời nói lảm nhảm của hắn, "Vậy thì?"
Phó Ngọc mặt dày nói: "Đi chơi chứ sao, tao phải xứng đáng với chữ "giả" này."
"..."
Tiếu Doanh đột nhiên giơ ngón tay cái với hắn, Phó Ngọc vừa định vênh váo ngẩng cằm lên thì nghe anh ta nói tiếp hai chữ: đồ ngốc.
Cút mẹ mày đi.
Mắng xong Tiếu Doanh, Phó Ngọc xuống siêu thị dưới lầu mua một hộp kẹo mút, sau đó ôm lấy đi tìm Lộc Kim.
Mẹ Lộc đang chuẩn bị bữa tối, sau khi mở cửa cho hắn thì vội vàng chạy đi, Phó Ngọc thay giày đi vào phòng khách, không thấy Lộc Kim đâu.
Trong bếp leng keng, mẹ Lộc tranh thủ nói với hắn: "Nó ở trong phòng."
Phó Ngọc quay đầu nhìn về phía phòng, do dự một chút, rồi bước từng bước tiến về gần phòng.
Phó Ngọc không do dự mở cửa, thấy Lộc Kim khoanh chân ngồi trên ghế, đầu dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng về phía cửa. Một tay chống lên tay vịn, một tay cầm máy nghe nhạc, tai nhét tai nghe màu trắng, mắt nhắm, hàng mi khép hờ cong vút, để lại bóng tối nhàn nhạt.
Phó Ngọc không muốn làm phiền cậu, liền dựa vào khung cửa, rút một viên kẹo mút, bóc giấy gói cho vào miệng.
Kẹo mút nhỏ đi một vòng, Phó Ngọc đi tới tháo một bên tai nghe, cúi người nhét vào tai mình, bên trong phát ra bài hát quen thuộc《 Thất Lý Hương 》.
Lộc Kim mở mắt, ngẩng đầu, bị khuôn mặt đột nhiên xuất hiện làm đồng tử co lại, sau khi bình tĩnh lại thì tháo tai nghe bên kia, thái độ rất lạnh nhạt: “Cậu đến đây làm gì?"
Phó Ngọc dùng lưỡi đẩy viên kẹo sang một bên, quay người đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa viên kẹo mút tới, "Cho cậu kẹo."
Lộc Kim buông chân xuống khỏi ghế, xoay ghế đối mặt với hắn, cúi đầu nhìn hộp kẹo mút, lông mày hơi nhướng lên, nói: "Không ăn, sợ bị tiểu đường."
Phó Ngọc nghe xong suýt làm rơi hộp kẹo, lấy viên kẹo mút trong miệng ra, giọng điệu bất lực, “Cậu đúng là... Ai nói ăn kẹo sẽ bị tiểu đường, hơn nữa cậu không bị hạ đường huyết sao, nên ăn nhiều vào."
Kẹo mút được lấy ra, mùi trái cây lập tức lan tỏa trong không khí, mùi thơm ngọt ngào thu hút tầm mắt, Lộc Kim đã đói đến mức bụng dán vào lưng, sau khi do dự vài giây thì nhận lấy hộp kẹo, chọn một viên vị nho.
Phó Ngọc lại cho viên kẹo mút vào miệng, hai tay chống ra sau, nhìn Lộc Kim hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì thế?"
Lộc Kim vừa ngậm kẹo vào miệng, đầu lưỡi ngọt ngào, nhất thời quên mất cuộc trò chuyện với Tiếu Doanh, cậu nói: "Không có gì."
Phó Ngọc hắt hơi mấy cái trên bàn ăn, mẹ Lộc vì thế mà giữ hắn ở lại, ba Lộc vẫn đang đi công tác, buổi tối không có ai chăm sóc hắn thì không được.
Lộc Kim sợ lây cho mình nên ôm chăn ra ghế sofa ngủ, nhưng nằm chưa được bao lâu thì bị muỗi đốt bốn năm nốt, sau một hồi vật lộn với muỗi thì cuối cùng vẫn quay về phòng.
Phó Ngọc đang buồn ngủ, đột nhiên trước mắt sáng lên, thấy Lộc Kim đi vào, sau đó tự mình chống người ngồi dậy.
Chưa kịp nói gì thì lại thấy cậu cầm con búp bê đặt ở giữa giường, sau đó ôm chăn cùng mình lên giường.
"Bên ngoài bị cắn à." Phó Ngọc hỏi.
"Ừ." Lộc Kim đưa tay vén chăn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Cậu tìm nước hoa hồng cho tôi..." Phó Ngọc lại nói.
"Không cần, buồn ngủ." Lộc Kim từ chối, vén chăn nằm xuống.
Phó Ngọc sau đó cũng nằm xuống, vì nằm ngửa nên khi nằm xuống cánh tay đè lên con búp bê, hắn lập tức đổi sang tư thế nằm nghiêng, hướng về phía Lộc Kim.
Hắn cứ nhìn chằm chằm, cho đến khi nhìn thấy buồn ngủ, mắt vừa nhắm lại, Lộc Kim đột nhiên mở mắt, "Còn chưa ngủ à."
"Ngủ ngay đây..." Phó Ngọc sợ hãi tỉnh giấc, vặn cổ nhìn cậu, “Tôi ngủ đây, Kim nhi."
Sau đó căn phòng trở lại yên tĩnh, Phó Ngọc lại lặng lẽ mở mắt, xuyên qua con búp bê nhìn Lộc Kim, không biết đã nhìn bao lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, Phó Ngọc nghĩ: Cậu mau chóng nhận ra tình cảm của tôi đi.
Ban ngày Phó Ngọc thắng trận bóng rổ, buổi tối mọi người bàn nhau mua đồ ăn đến nhà hắn chơi, Lộc Kim không định tham gia, nhưng bị ép buộc kéo đi cùng.
Một nhóm người đi ra khỏi cổng trường, Lộc Kim nhìn thấy xe của ba Lộc, ông nói bà nội bị bệnh nguy kịch, bây giờ phải đưa cậu về quê.
Lộc Kim và ba Lộc đi rồi, còn Phó Ngọc mất hứng với buổi tụ tập, nói với mọi người rằng không mở nữa, quyết định này có hơi mất hứng, nhưng không ảnh hưởng gì lớn, vì vốn dĩ cũng không quan trọng lắm.
Trên đường đi mọi người lần lượt giải tán, chỉ còn Tiếu Doanh đi theo bên cạnh, hỏi hắn hôm nay có thể ngủ ở nhà hắn không?
Phó Ngọc nói chỉ có dưới đất, ai thích thì ngủ, không ngủ thì cút.
Tiếu Doanh cười, nói có chỗ là được.
Trên ghế phụ, Lộc Kim như ngồi trên đống lửa, tay không ngừng nắm chặt, buông ra, ba Lộc tranh thủ an ủi cậu một câu, cậu mới hơi thả lỏng một chút.
Sau khi ông nội qua đời, bà nội được đưa đến thành phố sinh sống, ban đầu thỏa thuận là sẽ luân phiên nhau, người già ở mỗi nhà ba tháng, lúc đó phòng làm việc của ba Lộc luôn được dọn ra để bà nội ở. Sau đó chưa đến một năm, cô của Lộc Kim đề nghị ở hẳn một nhà, chi phí phụng dưỡng do những người khác cùng nhau chi trả.
Trước khi Lộc Kim học cấp hai, sức khỏe của bà nội vẫn khá tốt, mỗi lần cậu đến thăm, bà còn dắt cậu đi dạo trong công viên. Nhưng mấy năm nay bệnh tật kéo đến, năm kia phát hiện ra bệnh tiểu đường, căn bệnh này đã lấy đi mạng sống của bà nội.
Mọi người trong gia đình đều biết bà nội thích đồ ngọt nhất, uống nước chỉ uống nước có pha mật ong, cô của cậu vì sức khỏe của bà mà kiểm soát chế độ ăn uống, bà cụ cũng cố chấp, tự mình xách đồ về quê. Cô của cậu bị anh trai chửi, năm người con đều vội vã về, khuyên thế nào cũng không chịu quay về. Đang lúc không biết phải làm sao thì anh cả nhà họ Lộc đủ tuổi nghỉ hưu, đưa vợ và mẹ già về quê ở.
Sau Tết bà cụ đã phải nhập viện một lần, vì chỉ số đường huyết quá cao, lời của con trai con gái không có tác dụng, lời của cháu trai cháu gái lại trở thành đinh đóng cột.
Nhìn thấy các cháu vừa khóc vừa chảy nước mũi, bà cụ mới hứa sau này sẽ ăn ít đồ ngọt, nằm viện ba ngày rồi lại về quê.
Trước đó, Lộc Kim chưa bao giờ nghe thấy cụm từ "bệnh nguy kịch".
Tám giờ tối, Lộc Kim gặp bà nội đang nằm trên giường, đầu giường dựng giá truyền dịch, cậu vừa bước một bước thì cổ họng đã nóng ran.
Lộc Kim đi tới ngồi xổm bên giường gọi một tiếng, lúc này phản ứng của bà nội không còn nhanh nhạy nữa, từ từ quay đầu nhìn thấy cậu thì lập tức cong mắt, sau đó giơ tay không cắm kim truyền ra với cậu
Lộc Kim đứng thẳng người nắm lấy, lòng bàn tay chạm vào có nhiệt độ nóng như lửa, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, khẽ nói: "Bà lại không nghe lời rồi."
Ba Lộc nói bà nội lại lén uống nước mật ong.
Bà nội nghe hiểu lời cậu nói, mím môi cười e thẹn, sau đó cố gắng mở miệng, nói với cậu: "A... hô... ẹ..."
Trong nháy mắt, trước mắt Lộc Kim tối sầm lại, bàn tay đang nắm run lên, bà nội đã không nói nên lời.
Sau khi Lộc Kim và ba Lộc đi, Phó Ngọc vẫn luôn mất hồn mất vía, lúc thì nhìn điện thoại, ngay cả khi ăn cơm cũng không yên tĩnh. Cho đến khi ra khỏi cửa hàng cơm, Tiếu Doanh đột nhiên gọi Phó Ngọc lại, nói: "Muốn gọi thì gọi đi, lề mề như đàn bà vậy."
Phó Ngọc không có tâm trạng đáp trả anh ta, ngược lại còn nghe lời anh ta, cầm điện thoại lên rồi lại buông, vẫn còn đang do dự.
Đi đến gần khu dân cư, Tiếu Doanh nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, nói mình đi mua một hộp thuốc lá, nói xong liền bỏ hắn đi.
Phó Ngọc đút tay vào túi đi đến dưới gốc cây long não ven đường, tay phải lấy điện thoại từ trong túi ra bật màn hình, mở giao diện quay số, nhập dãy số mà hắn đã thầm đọc suốt quãng đường.
11 chữ số bấm xong trong vài giây, nhưng bên trong lại đổ chuông hơn chục tiếng mới thông, giọng nói của Lộc Kim nhẹ nhàng truyền đến.
Hắn vừa mở miệng, Phó Ngọc đã biết tình hình có lẽ không ổn, vì vậy hắn căng thẳng, muốn biết kết quả một cách nhanh chóng: "Hôm nay, bà nội có chuyện gì sao? Còn… cậu không sao chứ?"
"Không sao." Cậu bình tĩnh nói.
Sự bình tĩnh có hơi ngoài dự đoán, Phó Ngọc nghe thấy mí mắt đột nhiên ngứa, giơ tay dùng ngón tay cái chà xát, nghe thấy giọng của mẹ Lộc ở đầu bên kia, sau đó là cuộc đối thoại đơn giản giữa cậ và mẹ Lộc.
Ngày mai cậu ấy sẽ trực tiếp từ đây đến trường.
Giữa chừng dừng lại một phút, Lộc Kim quay lại ống nghe, nói: "Không sao, cúp máy nhé."
Phó Ngọc chờ cậu cúp máy, nhưng đầu bên kia vẫn không có động tĩnh, hắn giơ tay vịn vào cây, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Kim nhi..."
Lộc Kim chậm mấy giây mới nói: "Tôi không sao, ngủ ngon."
Tiếu Doanh ngậm thuốc lá đi tới từ bên cạnh, thực ra anh ta đã mua thuốc lá xong từ lâu, đứng trước bãi cỏ cách hắn không xa, vì vậy đã nghe được cuộc đối thoại ít ỏi đáng thương đó.
Tiếp theo nhìn thấy hắn buông điện thoại, ngơ ngác nhìn mũi chân, có một cảm giác, nếu không đi gọi hắn, có vẻ như hắn có thể đứng đến khi mặt trời mọc.
Đợi đến khi một điếu thuốc cháy hết, Tiếu Doanh bóp đầu lọc thuốc xuống đất, giẫm một chân lên rồi đi về phía hắn, vừa đi vừa vung tay vỗ vào lưng hắn.
Phó Ngọc bừng tỉnh, quay lại nhìn anh ta, ngửi thấy mùi thuốc lá, hít mũi, Tiếu Doanh thấy vậy đưa điếu thuốc ra, "Hút một điếu?"
"Không muốn." Phó Ngọc lắc đầu, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Tiếu Doanh cất thuốc lá vào, hỏi hắn:"Bệnh nặng không?"
Phó Ngọc lại lắc đầu, trả lời: "Không rõ."
Tiếu Doanh không thích nhìn vẻ mặt chết chóc này của hắn, giơ tay vòng qua vai hắn, "Được rồi, ngày mai hãy nói tiếp. Không có tin tức tức là tin tốt."
Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Vì chuyện bà nội Lộc Kim bệnh nguy kịch, tâm trạng Phó Ngọc rất buồn, hắn về đến nhà liền vào nhà vệ sinh, định tắm rửa rồi đi ngủ ngay, chỉ mong ngày mai đến thật nhanh.
Tiếu Doanh nhìn thấy chiếc giường 2 mét của hắn, chắc chắn sẽ không đồng ý ngủ dưới đất, trực tiếp chiếm tổ chim ác là, chiếm trước 2/3 chiếc giường.
Phó Ngọc đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chẳng có tâm trạng so đo, giơ tay tắt đèn phòng, đá dép lê nhảy lên giường, kéo chăn chuẩn bị trùm đầu ngủ.
Đột nhiên một lực lớn kéo chăn trên người hắn xuống, thay vào đó là một cơ thể.
"Làm một lần với tôi không?"
_____
Tác giả có lời muốn nói: Emmm chương hai ~ chính là làm bạn ngứa ngáy, đừng đánh tôi…
Cả buổi chiều đắm chìm trong quán net khiến hắn lâng lâng, đã sớm quên mất tiểu sư phụ Lộc Kim, nghĩ đến việc về nhà tiêu hủy bằng chứng trước khi cậu về, nhưng không ngờ mình vẫn chậm một bước.
Lộc Kim thẳng lưng lạnh lùng nhìn hắn, còn Tiếu Doanh thì giống như người đi đường tình cờ dừng lại xem kịch, rồi trong bầu không khí này còn nói đùa.
"Ồ, sư huynh cả về rồi."
"..." Phó Ngọc trừng mắt, lấy điếu thuốc xuống dập tắt dưới đất, rồi nhìn Lộc Kim, "Kim nhi..."
Lộc Kim mặt không biểu cảm: "Không phải cậu ốm rồi sao?"
"Là cảm lạnh." Phó Ngọc nhận lỗi rất nhanh, thái độ thành khẩn, "Tối qua quên đóng cửa sổ, bị gió thổi."
Lộc Kim nghe xong lời giải thích, không có phản ứng gì khác, đẩy hắn ra rồi xuống lầu về nhà.
Phó Ngọc ngẩn người không đuổi theo, quay đầu nhìn, ngẩng đầu hung tợn trừng Tiếu Doanh, chất vấn: "Mẹ kiếp mày không thể giúp tao giữ chân cậu ấy lại, hay nhắn tin thông báo cho tao một tiếng à."
“Cậu bị bệnh thì đi ra ngoài làm gì?"
"Nghỉ ốm nghỉ ốm, nó là giả."
Tiếu Doanh không hiểu lời nói lảm nhảm của hắn, "Vậy thì?"
Phó Ngọc mặt dày nói: "Đi chơi chứ sao, tao phải xứng đáng với chữ "giả" này."
"..."
Tiếu Doanh đột nhiên giơ ngón tay cái với hắn, Phó Ngọc vừa định vênh váo ngẩng cằm lên thì nghe anh ta nói tiếp hai chữ: đồ ngốc.
Cút mẹ mày đi.
Mắng xong Tiếu Doanh, Phó Ngọc xuống siêu thị dưới lầu mua một hộp kẹo mút, sau đó ôm lấy đi tìm Lộc Kim.
Mẹ Lộc đang chuẩn bị bữa tối, sau khi mở cửa cho hắn thì vội vàng chạy đi, Phó Ngọc thay giày đi vào phòng khách, không thấy Lộc Kim đâu.
Trong bếp leng keng, mẹ Lộc tranh thủ nói với hắn: "Nó ở trong phòng."
Phó Ngọc quay đầu nhìn về phía phòng, do dự một chút, rồi bước từng bước tiến về gần phòng.
Phó Ngọc không do dự mở cửa, thấy Lộc Kim khoanh chân ngồi trên ghế, đầu dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng về phía cửa. Một tay chống lên tay vịn, một tay cầm máy nghe nhạc, tai nhét tai nghe màu trắng, mắt nhắm, hàng mi khép hờ cong vút, để lại bóng tối nhàn nhạt.
Phó Ngọc không muốn làm phiền cậu, liền dựa vào khung cửa, rút một viên kẹo mút, bóc giấy gói cho vào miệng.
Kẹo mút nhỏ đi một vòng, Phó Ngọc đi tới tháo một bên tai nghe, cúi người nhét vào tai mình, bên trong phát ra bài hát quen thuộc《 Thất Lý Hương 》.
Lộc Kim mở mắt, ngẩng đầu, bị khuôn mặt đột nhiên xuất hiện làm đồng tử co lại, sau khi bình tĩnh lại thì tháo tai nghe bên kia, thái độ rất lạnh nhạt: “Cậu đến đây làm gì?"
Phó Ngọc dùng lưỡi đẩy viên kẹo sang một bên, quay người đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa viên kẹo mút tới, "Cho cậu kẹo."
Lộc Kim buông chân xuống khỏi ghế, xoay ghế đối mặt với hắn, cúi đầu nhìn hộp kẹo mút, lông mày hơi nhướng lên, nói: "Không ăn, sợ bị tiểu đường."
Phó Ngọc nghe xong suýt làm rơi hộp kẹo, lấy viên kẹo mút trong miệng ra, giọng điệu bất lực, “Cậu đúng là... Ai nói ăn kẹo sẽ bị tiểu đường, hơn nữa cậu không bị hạ đường huyết sao, nên ăn nhiều vào."
Kẹo mút được lấy ra, mùi trái cây lập tức lan tỏa trong không khí, mùi thơm ngọt ngào thu hút tầm mắt, Lộc Kim đã đói đến mức bụng dán vào lưng, sau khi do dự vài giây thì nhận lấy hộp kẹo, chọn một viên vị nho.
Phó Ngọc lại cho viên kẹo mút vào miệng, hai tay chống ra sau, nhìn Lộc Kim hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì thế?"
Lộc Kim vừa ngậm kẹo vào miệng, đầu lưỡi ngọt ngào, nhất thời quên mất cuộc trò chuyện với Tiếu Doanh, cậu nói: "Không có gì."
Phó Ngọc hắt hơi mấy cái trên bàn ăn, mẹ Lộc vì thế mà giữ hắn ở lại, ba Lộc vẫn đang đi công tác, buổi tối không có ai chăm sóc hắn thì không được.
Lộc Kim sợ lây cho mình nên ôm chăn ra ghế sofa ngủ, nhưng nằm chưa được bao lâu thì bị muỗi đốt bốn năm nốt, sau một hồi vật lộn với muỗi thì cuối cùng vẫn quay về phòng.
Phó Ngọc đang buồn ngủ, đột nhiên trước mắt sáng lên, thấy Lộc Kim đi vào, sau đó tự mình chống người ngồi dậy.
Chưa kịp nói gì thì lại thấy cậu cầm con búp bê đặt ở giữa giường, sau đó ôm chăn cùng mình lên giường.
"Bên ngoài bị cắn à." Phó Ngọc hỏi.
"Ừ." Lộc Kim đưa tay vén chăn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Cậu tìm nước hoa hồng cho tôi..." Phó Ngọc lại nói.
"Không cần, buồn ngủ." Lộc Kim từ chối, vén chăn nằm xuống.
Phó Ngọc sau đó cũng nằm xuống, vì nằm ngửa nên khi nằm xuống cánh tay đè lên con búp bê, hắn lập tức đổi sang tư thế nằm nghiêng, hướng về phía Lộc Kim.
Hắn cứ nhìn chằm chằm, cho đến khi nhìn thấy buồn ngủ, mắt vừa nhắm lại, Lộc Kim đột nhiên mở mắt, "Còn chưa ngủ à."
"Ngủ ngay đây..." Phó Ngọc sợ hãi tỉnh giấc, vặn cổ nhìn cậu, “Tôi ngủ đây, Kim nhi."
Sau đó căn phòng trở lại yên tĩnh, Phó Ngọc lại lặng lẽ mở mắt, xuyên qua con búp bê nhìn Lộc Kim, không biết đã nhìn bao lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, Phó Ngọc nghĩ: Cậu mau chóng nhận ra tình cảm của tôi đi.
Ban ngày Phó Ngọc thắng trận bóng rổ, buổi tối mọi người bàn nhau mua đồ ăn đến nhà hắn chơi, Lộc Kim không định tham gia, nhưng bị ép buộc kéo đi cùng.
Một nhóm người đi ra khỏi cổng trường, Lộc Kim nhìn thấy xe của ba Lộc, ông nói bà nội bị bệnh nguy kịch, bây giờ phải đưa cậu về quê.
Lộc Kim và ba Lộc đi rồi, còn Phó Ngọc mất hứng với buổi tụ tập, nói với mọi người rằng không mở nữa, quyết định này có hơi mất hứng, nhưng không ảnh hưởng gì lớn, vì vốn dĩ cũng không quan trọng lắm.
Trên đường đi mọi người lần lượt giải tán, chỉ còn Tiếu Doanh đi theo bên cạnh, hỏi hắn hôm nay có thể ngủ ở nhà hắn không?
Phó Ngọc nói chỉ có dưới đất, ai thích thì ngủ, không ngủ thì cút.
Tiếu Doanh cười, nói có chỗ là được.
Trên ghế phụ, Lộc Kim như ngồi trên đống lửa, tay không ngừng nắm chặt, buông ra, ba Lộc tranh thủ an ủi cậu một câu, cậu mới hơi thả lỏng một chút.
Sau khi ông nội qua đời, bà nội được đưa đến thành phố sinh sống, ban đầu thỏa thuận là sẽ luân phiên nhau, người già ở mỗi nhà ba tháng, lúc đó phòng làm việc của ba Lộc luôn được dọn ra để bà nội ở. Sau đó chưa đến một năm, cô của Lộc Kim đề nghị ở hẳn một nhà, chi phí phụng dưỡng do những người khác cùng nhau chi trả.
Trước khi Lộc Kim học cấp hai, sức khỏe của bà nội vẫn khá tốt, mỗi lần cậu đến thăm, bà còn dắt cậu đi dạo trong công viên. Nhưng mấy năm nay bệnh tật kéo đến, năm kia phát hiện ra bệnh tiểu đường, căn bệnh này đã lấy đi mạng sống của bà nội.
Mọi người trong gia đình đều biết bà nội thích đồ ngọt nhất, uống nước chỉ uống nước có pha mật ong, cô của cậu vì sức khỏe của bà mà kiểm soát chế độ ăn uống, bà cụ cũng cố chấp, tự mình xách đồ về quê. Cô của cậu bị anh trai chửi, năm người con đều vội vã về, khuyên thế nào cũng không chịu quay về. Đang lúc không biết phải làm sao thì anh cả nhà họ Lộc đủ tuổi nghỉ hưu, đưa vợ và mẹ già về quê ở.
Sau Tết bà cụ đã phải nhập viện một lần, vì chỉ số đường huyết quá cao, lời của con trai con gái không có tác dụng, lời của cháu trai cháu gái lại trở thành đinh đóng cột.
Nhìn thấy các cháu vừa khóc vừa chảy nước mũi, bà cụ mới hứa sau này sẽ ăn ít đồ ngọt, nằm viện ba ngày rồi lại về quê.
Trước đó, Lộc Kim chưa bao giờ nghe thấy cụm từ "bệnh nguy kịch".
Tám giờ tối, Lộc Kim gặp bà nội đang nằm trên giường, đầu giường dựng giá truyền dịch, cậu vừa bước một bước thì cổ họng đã nóng ran.
Lộc Kim đi tới ngồi xổm bên giường gọi một tiếng, lúc này phản ứng của bà nội không còn nhanh nhạy nữa, từ từ quay đầu nhìn thấy cậu thì lập tức cong mắt, sau đó giơ tay không cắm kim truyền ra với cậu
Lộc Kim đứng thẳng người nắm lấy, lòng bàn tay chạm vào có nhiệt độ nóng như lửa, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, khẽ nói: "Bà lại không nghe lời rồi."
Ba Lộc nói bà nội lại lén uống nước mật ong.
Bà nội nghe hiểu lời cậu nói, mím môi cười e thẹn, sau đó cố gắng mở miệng, nói với cậu: "A... hô... ẹ..."
Trong nháy mắt, trước mắt Lộc Kim tối sầm lại, bàn tay đang nắm run lên, bà nội đã không nói nên lời.
Sau khi Lộc Kim và ba Lộc đi, Phó Ngọc vẫn luôn mất hồn mất vía, lúc thì nhìn điện thoại, ngay cả khi ăn cơm cũng không yên tĩnh. Cho đến khi ra khỏi cửa hàng cơm, Tiếu Doanh đột nhiên gọi Phó Ngọc lại, nói: "Muốn gọi thì gọi đi, lề mề như đàn bà vậy."
Phó Ngọc không có tâm trạng đáp trả anh ta, ngược lại còn nghe lời anh ta, cầm điện thoại lên rồi lại buông, vẫn còn đang do dự.
Đi đến gần khu dân cư, Tiếu Doanh nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, nói mình đi mua một hộp thuốc lá, nói xong liền bỏ hắn đi.
Phó Ngọc đút tay vào túi đi đến dưới gốc cây long não ven đường, tay phải lấy điện thoại từ trong túi ra bật màn hình, mở giao diện quay số, nhập dãy số mà hắn đã thầm đọc suốt quãng đường.
11 chữ số bấm xong trong vài giây, nhưng bên trong lại đổ chuông hơn chục tiếng mới thông, giọng nói của Lộc Kim nhẹ nhàng truyền đến.
Hắn vừa mở miệng, Phó Ngọc đã biết tình hình có lẽ không ổn, vì vậy hắn căng thẳng, muốn biết kết quả một cách nhanh chóng: "Hôm nay, bà nội có chuyện gì sao? Còn… cậu không sao chứ?"
"Không sao." Cậu bình tĩnh nói.
Sự bình tĩnh có hơi ngoài dự đoán, Phó Ngọc nghe thấy mí mắt đột nhiên ngứa, giơ tay dùng ngón tay cái chà xát, nghe thấy giọng của mẹ Lộc ở đầu bên kia, sau đó là cuộc đối thoại đơn giản giữa cậ và mẹ Lộc.
Ngày mai cậu ấy sẽ trực tiếp từ đây đến trường.
Giữa chừng dừng lại một phút, Lộc Kim quay lại ống nghe, nói: "Không sao, cúp máy nhé."
Phó Ngọc chờ cậu cúp máy, nhưng đầu bên kia vẫn không có động tĩnh, hắn giơ tay vịn vào cây, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Kim nhi..."
Lộc Kim chậm mấy giây mới nói: "Tôi không sao, ngủ ngon."
Tiếu Doanh ngậm thuốc lá đi tới từ bên cạnh, thực ra anh ta đã mua thuốc lá xong từ lâu, đứng trước bãi cỏ cách hắn không xa, vì vậy đã nghe được cuộc đối thoại ít ỏi đáng thương đó.
Tiếp theo nhìn thấy hắn buông điện thoại, ngơ ngác nhìn mũi chân, có một cảm giác, nếu không đi gọi hắn, có vẻ như hắn có thể đứng đến khi mặt trời mọc.
Đợi đến khi một điếu thuốc cháy hết, Tiếu Doanh bóp đầu lọc thuốc xuống đất, giẫm một chân lên rồi đi về phía hắn, vừa đi vừa vung tay vỗ vào lưng hắn.
Phó Ngọc bừng tỉnh, quay lại nhìn anh ta, ngửi thấy mùi thuốc lá, hít mũi, Tiếu Doanh thấy vậy đưa điếu thuốc ra, "Hút một điếu?"
"Không muốn." Phó Ngọc lắc đầu, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Tiếu Doanh cất thuốc lá vào, hỏi hắn:"Bệnh nặng không?"
Phó Ngọc lại lắc đầu, trả lời: "Không rõ."
Tiếu Doanh không thích nhìn vẻ mặt chết chóc này của hắn, giơ tay vòng qua vai hắn, "Được rồi, ngày mai hãy nói tiếp. Không có tin tức tức là tin tốt."
Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Vì chuyện bà nội Lộc Kim bệnh nguy kịch, tâm trạng Phó Ngọc rất buồn, hắn về đến nhà liền vào nhà vệ sinh, định tắm rửa rồi đi ngủ ngay, chỉ mong ngày mai đến thật nhanh.
Tiếu Doanh nhìn thấy chiếc giường 2 mét của hắn, chắc chắn sẽ không đồng ý ngủ dưới đất, trực tiếp chiếm tổ chim ác là, chiếm trước 2/3 chiếc giường.
Phó Ngọc đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chẳng có tâm trạng so đo, giơ tay tắt đèn phòng, đá dép lê nhảy lên giường, kéo chăn chuẩn bị trùm đầu ngủ.
Đột nhiên một lực lớn kéo chăn trên người hắn xuống, thay vào đó là một cơ thể.
"Làm một lần với tôi không?"
_____
Tác giả có lời muốn nói: Emmm chương hai ~ chính là làm bạn ngứa ngáy, đừng đánh tôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.