Chương 62: Phiên ngoại
Ngôn Chi Vưu Lí
24/02/2024
01 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Kẹo ngọt
Vì Lộc Kim có tiền sử bị hạ đường huyết, Phó Ngọc vẫn luôn để kẹo trong túi, từ trái cây cho đến sô cô la sữa các loại hương vị, nhưng Lộc Kim chỉ ăn một loại, chính là kẹo que vị dâu tây.
Lộc Kim chế giễu hắn: "Thực ra là anh muốn ăn phải không."
Phó Ngọc cãi: "Không phải rất muốn ăn..."
Một sáng nọ khi chen chúc trên tàu điện ngầm, Lộc Kim chưa kịp ăn sáng, vừa ra khỏi tàu điện ngầm là muốn ngã, Phó Ngọc đỡ cậu vội vàng lấy kẹo ra, phát hiện bị hắn ăn hết rồi, chỉ còn lại một nửa viên kẹo ô mai trong miệng.
Lộc Kim ngồi trên ghế, đưa tay ra.
Phó Ngọc hoảng sợ, "Hết rồi..."
Lộc Kim tức giận, "Một viên cũng không còn?". Truyện Cổ Đại
Phó Ngọc: "Còn... một viên, trong miệng anh này."
"Vậy còn không mau đưa cho em!" Lộc Kim kéo hắn lại hôn, ngậm lấy nửa viên kẹo còn lại, trong miệng chuyển một vòng, cậu nhíu mày.
"Chua quá."
Phó Ngọc che mặt, xấu hổ vô cùng.
02 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Ghen
Trước nhà ga, một nam sinh đi tới mượn điện thoại của Lộc Kim, Lộc Kim tính tình thật thà như vậy, thấy người ta gặp khó khăn liền không chút do dự đưa ra, căn bản không thấy ánh mắt của nam sinh kia đang sáng lên.
Phó Ngọc đưa tay ngăn lại, đưa điện thoại của mình ra, "Dùng của tôi này, tiền nhiều."
Nam sinh vẫn nhìn chằm chằm Lộc Kim, nói: "Là số điện thoại địa phương, không tốn nhiều tiền đâu."
"..." Phó Ngọc đưa que kem cho Lộc Kim, sau đó nheo mắt nhìn nam sinh, "Cậu dùng cái này đi."
Lộc Kim nhận lấy đi sang một bên, đi vứt rác.
Nam sinh gọi xong trả lại cho Phó Ngọc, hỏi hắn: "Anh có thể cho em số điện thoại của anh ấy được không?"
Phó Ngọc một tay đút túi quần, cao 1m78 nhìn xuống cậu ta cao 1m70, giọng không vui nói: "Không được, xong rồi chứ? Xong rồi thì mau đi đi."
Nam sinh giật mình, kẹp chặt đuôi đi mất.
Lộc Kim đi tới, đột nhiên tiến lại gần hắn nói: "Có ngửi thấy mùi gì không?"
Phó Ngọc quay đầu lại, "Mùi gì?"
Lộc Kim cười, "Giấm."
Phó Ngọc bĩu môi, "Vậy em cho anh thêm chút mặt đi."
03 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Em bé
Cuối tuần, Phó Ngọc kéo Lộc Kim đi mua sắm, trong trung tâm thương mại đi thang máy, xuống tầng ba thì có một đứa trẻ đi vào, một bé gái khoảng 4, 5 tuổi chỉ vào một đứa trẻ khác trong thang máy nói: "Em bé kia nhỏ quá."
Mẹ của em bé kia cười, dịu dàng nói: "Con cũng là em bé mà."
Bé gái ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh, giơ ngón tay ra đếm, "Con không nhỏ rồi, con đã bốn tuổi rưỡi rồi."
Tất cả mọi người đều bật cười.
Cửa thang máy mở ra, mọi người đều đi ra ngoài, Lộc Kim cũng định ra ngoài, thì đột nhiên bị Phó Ngọc kéo lại, ghé vào tai cậu nói khẽ: "Em bé Lộc Kim."
Cậu trừng mắt nhìn hắn, vành tai đỏ lên.
Hắn lại đưa tay ra: "Anh trai nắm tay."
Nắm cái đầu anh.
04 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Ngày mưa
Trên đường về nhà thì trời đổ mưa, Lộc Kim và Phó Ngọc cùng nhau trú mưa trước nhà ga, mưa không lớn lắm, nhưng rất nhỏ, rơi vào người rất ngứa, Lộc Kim ghét cảm giác đó.
Họ đứng ở mép ngoài, liên tục có người chạy tới trú mưa, chen chúc hai người ra ngoài. Phó Ngọc kéo cậu chạy đến dưới gốc cây, đỡ được đôi chút.
Không đến một phút, lại có người chạy tới, nói với họ "Nhường một chút".
Phó Ngọc tức giận: "Nhường cụ mày."
Kết quả, Lộc Kim nhường.
Phó Ngọc đau khổ nhìn cậu.
Lộc Kim nói: “Em nhường, nhưng không phải nhường vì cụ anh đâu."
Phó Ngọc: "... Em là tổ tông của anh."
Sao em lại ngốc thế này.
#Kẹo ngọt
Vì Lộc Kim có tiền sử bị hạ đường huyết, Phó Ngọc vẫn luôn để kẹo trong túi, từ trái cây cho đến sô cô la sữa các loại hương vị, nhưng Lộc Kim chỉ ăn một loại, chính là kẹo que vị dâu tây.
Lộc Kim chế giễu hắn: "Thực ra là anh muốn ăn phải không."
Phó Ngọc cãi: "Không phải rất muốn ăn..."
Một sáng nọ khi chen chúc trên tàu điện ngầm, Lộc Kim chưa kịp ăn sáng, vừa ra khỏi tàu điện ngầm là muốn ngã, Phó Ngọc đỡ cậu vội vàng lấy kẹo ra, phát hiện bị hắn ăn hết rồi, chỉ còn lại một nửa viên kẹo ô mai trong miệng.
Lộc Kim ngồi trên ghế, đưa tay ra.
Phó Ngọc hoảng sợ, "Hết rồi..."
Lộc Kim tức giận, "Một viên cũng không còn?". Truyện Cổ Đại
Phó Ngọc: "Còn... một viên, trong miệng anh này."
"Vậy còn không mau đưa cho em!" Lộc Kim kéo hắn lại hôn, ngậm lấy nửa viên kẹo còn lại, trong miệng chuyển một vòng, cậu nhíu mày.
"Chua quá."
Phó Ngọc che mặt, xấu hổ vô cùng.
02 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Ghen
Trước nhà ga, một nam sinh đi tới mượn điện thoại của Lộc Kim, Lộc Kim tính tình thật thà như vậy, thấy người ta gặp khó khăn liền không chút do dự đưa ra, căn bản không thấy ánh mắt của nam sinh kia đang sáng lên.
Phó Ngọc đưa tay ngăn lại, đưa điện thoại của mình ra, "Dùng của tôi này, tiền nhiều."
Nam sinh vẫn nhìn chằm chằm Lộc Kim, nói: "Là số điện thoại địa phương, không tốn nhiều tiền đâu."
"..." Phó Ngọc đưa que kem cho Lộc Kim, sau đó nheo mắt nhìn nam sinh, "Cậu dùng cái này đi."
Lộc Kim nhận lấy đi sang một bên, đi vứt rác.
Nam sinh gọi xong trả lại cho Phó Ngọc, hỏi hắn: "Anh có thể cho em số điện thoại của anh ấy được không?"
Phó Ngọc một tay đút túi quần, cao 1m78 nhìn xuống cậu ta cao 1m70, giọng không vui nói: "Không được, xong rồi chứ? Xong rồi thì mau đi đi."
Nam sinh giật mình, kẹp chặt đuôi đi mất.
Lộc Kim đi tới, đột nhiên tiến lại gần hắn nói: "Có ngửi thấy mùi gì không?"
Phó Ngọc quay đầu lại, "Mùi gì?"
Lộc Kim cười, "Giấm."
Phó Ngọc bĩu môi, "Vậy em cho anh thêm chút mặt đi."
03 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Em bé
Cuối tuần, Phó Ngọc kéo Lộc Kim đi mua sắm, trong trung tâm thương mại đi thang máy, xuống tầng ba thì có một đứa trẻ đi vào, một bé gái khoảng 4, 5 tuổi chỉ vào một đứa trẻ khác trong thang máy nói: "Em bé kia nhỏ quá."
Mẹ của em bé kia cười, dịu dàng nói: "Con cũng là em bé mà."
Bé gái ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh, giơ ngón tay ra đếm, "Con không nhỏ rồi, con đã bốn tuổi rưỡi rồi."
Tất cả mọi người đều bật cười.
Cửa thang máy mở ra, mọi người đều đi ra ngoài, Lộc Kim cũng định ra ngoài, thì đột nhiên bị Phó Ngọc kéo lại, ghé vào tai cậu nói khẽ: "Em bé Lộc Kim."
Cậu trừng mắt nhìn hắn, vành tai đỏ lên.
Hắn lại đưa tay ra: "Anh trai nắm tay."
Nắm cái đầu anh.
04 Tác phẩm cao tay làm người ta ngạt thở
#Ngày mưa
Trên đường về nhà thì trời đổ mưa, Lộc Kim và Phó Ngọc cùng nhau trú mưa trước nhà ga, mưa không lớn lắm, nhưng rất nhỏ, rơi vào người rất ngứa, Lộc Kim ghét cảm giác đó.
Họ đứng ở mép ngoài, liên tục có người chạy tới trú mưa, chen chúc hai người ra ngoài. Phó Ngọc kéo cậu chạy đến dưới gốc cây, đỡ được đôi chút.
Không đến một phút, lại có người chạy tới, nói với họ "Nhường một chút".
Phó Ngọc tức giận: "Nhường cụ mày."
Kết quả, Lộc Kim nhường.
Phó Ngọc đau khổ nhìn cậu.
Lộc Kim nói: “Em nhường, nhưng không phải nhường vì cụ anh đâu."
Phó Ngọc: "... Em là tổ tông của anh."
Sao em lại ngốc thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.