Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 501: Có cái gì phải sợ

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

17/06/2013

Thành phố Bành Từ xảy ra vụ bán trộm đồ quyên góp chống lũ cứu tế lớn, đồng thời còn bị người quyên tặng bắt gặp, cảnh sát đã tổ chức điều tra truy bắt bốn phía, việc này rất nhanh chóng bị lan truyền khắp thành phố. Dựa vào sự thẩm tra của cơ quan cảnh sát thì những kẻ buôn bán đồ quyên góp cứu tế đúng là nhóm tiểu thương, tất cả manh mối đều hướng về một nhóm người: Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi, Từ Đông Kỷ.

Điều tra ra được kết quả như thế này không khó, nhưng để bắt giữ được ba người bọn Mạnh Xuân Sinh thì lại là việc khó khăn, khiến Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh luôn vò đầu bứt tai.

Mạnh Xuân Sinh là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Mạnh Quân, hơn nữa Mạnh Quân còn là thư ký Đảng ủy thành phố nhiệm kỳ trước. Làm việc nhiều năm tại thành phố Bành Từ này, có thể nói môn sinh trải rộng khắp thành phố. Giờ tuổi cao nên đã lui về tuyến sau làm đương chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, nhưng sức ảnh hưởng đến các quan chức thành phố vẫn còn rất lớn. Mạnh Xuân Sinh là người con trai được sinh ra khi ông đã bốn mươi tuổi, lại là do người vợ hai của ông sinh hạ nên luôn nhận được sự yêu thương từ ông, được nuông chiều từ nhỏ nên chẳng nên người, giống như là ngôi sao sẽ không bao giờ sáng vậy.

Quá trình trưởng thành của y cũng là quá trình Mạnh Quân từng bước từng bước ngồi lên được vị trí cao nhất tại thành phố này, thuận buồm xuôi gió, dường như không gặp phải sóng to gió lớn gì hết, có thể nói ông ta giống như một ngôi sao chói sang trong chốn quan trường của thành phố Bành Từ.Có một người cha che chở như vậy, tất cả những tai tiếng mà y gây ra khi còn trẻ, không cần Mạnh Quân mở miệng thì cũng có người tranh giành việc đi sau phủi đít cho y, cứ như vậy tạo cho y tính cách làm việc gì cũng không kiêng nể gì ai.

Hơn nữa, vợ hai của ông ta là con gái của Chủ tịch tiền nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh - Lý Nam Thông. Tuy ông ta sớm đã về hưu, năm nay cũng đã ngoài tám mươi, nói không được dễ nghe cho lắm là ông ta có thể chết bất cứ lúc nào, thế nhưng con cháu của ông ta thì vẫn có mấy người ở chốn quan trường. Con trai út của ông ta là Lý Vũ, hiện là Phó Giám đốc sở Công an tỉnh, có thể nói là quyền cao chức trọng. Đối với một người có gia thế như vậy thì Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh làm sao có thể ra tay dễ dàng được.

Mà hai người Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ cũng tương tự như Mạnh Xuân Sinh, đều là con cháu của quan lại, cha của chúng đều là quan lớn cấp thành phố, một người là chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, người kia là chủ nhiệm ủy ban Tổ chức cán bộ, tại chốn quan trường thành phố có mối quan hệ phức tạp khó gỡ.

Theo lý mà nói nếu dựa vào gia thế của bọn chúng, muốn kiếm tiền đâu cần phải đụng tay vào đồ quyên góp ủng hộ cứu tế lũ lụt.

Nhưng ba người lại cố tình đụng tới đống hàng này. Từ mấy năm trước, ba người này đã không ngừng xuống tay đối với hàng cứu tế. Thành phố Bành Từ nằm ở lưu vực sông Hoài, tại đây cứ ba năm lại có một trận nạn nhỏ, năm năm có một trận nạn lớn, dường như mỗi năm đều phải thực hiện nhiệm vụ chống lũ cứu tế, các loại hàng hóa vật tư trong kho luôn phải dồi dào đầy đủ. Bọn chúng ngay lúc cứu tế đem hàng hóa tích trữ trong kho ra bán với giá rất cao để kiếm lợi nhuận kếch xù, sau đó mua lại những thứ hàng hóa đó bù lấp lại trong kho. Cứ như vậy nếu trên sổ sách mà nói thì hàng hóa chống lũ cứu tế của thành phố không có vấn đề gì hết, nhưng trên thực tế, mỗi năm bọn chúng đều có thể mượn cơ hội này để kiếm được khoản lợi nhuận lớn. Chỉ cần bận rộn trong vòng nửa tháng nhưng đủ ăn trong vòng mấy năm.

Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh đối với việc này không thể nói là không biết cái gì hết, nhưng ở thành phố này, có chỗ dựa vững chắc như ba người bọn họ thì có thể nói là đụng 1 chỗ mà rung toàn thân, hơn nữa bọn họ tuy có hành vi bán trộm hàng cứu tế nhưng mỗi năm đều bổ sung đầy đủ số lượng hàng hóa trong kho. Cho nên trừ khi bắt được tận tay còn không thì khó lòng trị tội bọn chúng được. Hơn nữa khi xảy ra lũ lụt, tất cả các nhà chức trách đều xoay quanh công tác chống lũ, đâu để ý đến việc đi bắt bọn chúng.

Cho nên mấy năm nay tạm coi như mọi người đều bình an vô sự, thật không ngờ tới, mặc dù chính mình đã năm lần bảy lượt nhắc nhở trong hội nghị Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng bọn chúng vẫn cả gan xuống tay làm loạn đối với hàng hóa quyên góp cứu tế ở siêu thị Carrefour. Hơn nữa số lượng bán trộm lại rất lớn, ngay cả vật dụng lên đến triệu tệ cũng bị bọn chúng âm thầm vận chuyển ra khỏi kho.

- Bọn Mạnh Xuân Sinh đúng là quá to gan, hai người chúng ta đã năm lần bảy lượt nghiêm cấm bất cứ người nào nhúng tay vào hàng hóa chống lũ cứu tế, hơn nữa đã chỉ rõ siêu thị Carrefour sẽ có người giám sát việc quyên tặng hàng hóa vật dụng, vậy mà bọn chúng còn không biết kiềm chế.

Vẻ mặt Võ Cảnh Sinh đầy tức giận.Theo quan điểm của ông ta, hành vi của bọn Mạnh Xuân Sinh rõ ràng là đang khiêu chiến với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Căn bản là không xem chủ tịch thành phố là ông ta ra cái gì.

- Anh Võ, sự việc đã xảy ra rồi, nói nữa cũng có tác dụng gì sao? Ha ha, có lẽ bọn chúng thấy trợ lý Lâm và giáo sư Tô bận giúp thành phố bố trí cho người dân gặp nạn, cho rằng hai người này không có thời gian để giám sát nên mới âm thầm xuống tay. Hừ, nói thật tôi vẫn tin vào câu nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt qua được, mà làm sao lại trùng hợp như vậy chứ, lại cố tình cho bọn họ thấy.

Chu Cảnh Minh vẻ mặt ủ rũ nói. Ông ta hơn Võ Cảnh Sinh chín tuổi, sức khỏe không bằng Võ Cảnh Sinh, thời gian này lại rất bận nên thấy mệt mỏi không chịu được, cứ tưởng lần này có thể thoải mái một chút, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.

- Bí thư Chu, anh nói xem việc này nên xử lý thế nào?

Võ Cảnh Sinh ngồi đối diện ông ta hỏi:

- Ba người bọn Mạnh Xuân Sinh nên bắt hay là không bắt?



Bắt? trước tiên không cần nói đến Mạnh Quân và các vị quan chức thành phố sẽ làm như thế nào, chính là Lý gia cũng không dễ đụng vào, đệ tử của Lý Nam Thông trải rộng khắp tỉnh, sức ảnh hưởng rất lớn, không dễ dàng trêu chọc hai người bọn họ và thế lực vững chắc đứng sau lưng chúng.

Không bắt? Siêu thị Carrefour nếu đem chuyện này cho giới truyền thông nào đó của Hồng Kông hoặc trung ương biết, vậy thì sự việc càng phiền phức hơn, nhỏ thì sẽ làm hỏng bộ mặt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bành Từ, lớn thì làm mất mặt Hoa Hạ trước chính phủ toàn thế giới khi xin viện trợ, bùng lên scandal kinh hoàng về việc bán trộm hàng hóa vật tư quyên tặng. Nếu tin tức bị truyền ra như vậy thì các nhà quyên góp cứu tế nước ngoài sẽ nghĩ như thế nào?

- Tôi đã hạ lệnh bịt miệng toàn Ủy ban nhân dân thành phố, không cho phép bất kỳ người nào nếu chưa được sự thông qua của Ủy ban nhân dân thì không được để chuyện này lọt ra ngoài.

Võ Cảnh Sinh thở hổn hển nói:

- Tôi biết anh cũng đã hạ lệnh bịt miệng bên Thành ủy, nhưng lệnh này chỉ hiệu lực nhất thời, không thể lâu dài được, đặc biệt là những người ở siêu thị Carrefour, nếu chúng ta không nhanh chóng cho họ một lời giải thích, tôi sợ họ sẽ đem tin tức này truyền tới Hồng Kông và cơ quan truyền thông ở những địa phương khác, nếu chuyện xảy ra như vậy thật thì chúng ta sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn bị động.

- Khó thật, bán trộm hàng hóa vật tư cứu tế, giá trị lại lớn như vậy, một khi đã bị vạch trần thì có thể bị tử hình. Anh nghĩ coi, chủ tịch Mạnh và bí thư tiền nhiệm Lý có thể đứng giương mắt nhìn con cháu mình đi ra pháp trường không?

Chu Cảnh Minh nhíu nhíu mày, sự việc khó giải quyết như thế này thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải trong con đường làm chính trị của mình.

Võ Cảnh Sinh, Chu Cảnh Minh chưa tìm ra cách xoay xở như thế nào thì trong nhà Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Mạnh Quân cũng loạn cả lên.

- Cái đồ súc sinh như ngươi muốn chọc tức ta chết phải không.

Mạnh Quân đập mạnh lên bàn mà quát ầm lên.

Ngồi đối diện ông ta, người vợ tên là Lý Hồng vẫn đang ôm Mạnh Xuân Sinh, mặt không thèm để ý, oán trách nói:

- Quát cái gì mà quát, ông mà dọa con nó sợ thì gánh không nổi trách nhiệm đâu.

Lý Hồng khi gả cho Mạnh Quân chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn ông ta đã ba mươi tám tuổi, chồng già vợ trẻ, lại thêm bố cô ta Lý Nam Thông làm quan to, Mạnh Quân hồi đó là thư ký Thành ủy, giờ đã là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, nhưng ở trong nhà thì Lý Hồng định đoạt tất cả.

- Làm nó sợ? Tôi lại muốn dọa cho nó chết đi, đỡ phải sau này ăn đạn súng nơi pháp trường.

Mạnh Quân càng lớn tiếng quát:

-Mạnh gia nhà tôi không cứu nổi người như vậy đâu.



- Chẳng phải là bán một chút hàng trong kho hay sao? Bảo Xuân Sinh bù lại cho bọn họ là được, có đáng phải làm lớn chuyện lên như vậy không?

Lý Hồng vẻ mặt không đồng ý nói.

- Cái gì gọi là bán một chút hàng trong kho, nó là bán trộm hàng hóa vật tư chống lũ cứu tế, là phải chịu trách nhiệm hình sự đó.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, so với Lý Hồng thì ông ta càng hiểu rõ, nếu chuyện này bị vỡ lở thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng

- Trách nhiệm hình sự? Cái này phải có cảnh sát bắt người mới tính chứ. Tôi không tin ở thành phố này, ở tỉnh này còn có người nào dám bắt Xuân Sinh, anh trai tôi không phải là tượng đất.

Lý Hồng cười nhạt nói:

- Hơn nữa, ông cụ nhà tôi vẫn chưa chết đâu.

Nói xong Lý Hồng vỗ vai Mạnh Xuân Sinh nói:

- Con trai, con đi vào phòng của mình nghỉ ngơi chút đi, mẹ không giúp được thì còn có cậu con, ông ngoại con, không ai dám làm gì con hết đâu. Không cần để ý đến người cha vô dụng của con đâu, vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa, từng làm thư ký Thành ủy, vậy mà gặp chuyện nhỏ như thế này đã cuống cả lên.

- Cô!

Mạnh Quân đập bàn đứng dậy.

- Lý Hồng, cô cứ nuông chiều con như vậy thì chỉ có hại nó thôi.

Mạnh Xuân Sinh thấy cha mình tức giận như vậy thì nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Sau khi ra khỏi nhà, y không về phòng nghỉ ngơi như lời mẹ nói mà chạy xuống lầu vào gara để xe, lái chiếc BMW của chính mình ra khỏi tòa nhà Thành ủy.

Mạnh Xuân Sinh chẳng để ý đến chuyện này, từ nhỏ đến lớn, y gây ra không biết bao nhiêu tai họa, bất kể là chuyện lớn như thế nào, như cưỡng dâm, đánh người đến tàn tật, đến chỗ cha y đều là việc nhỏ dễ như trở bàn tay. Tính đến bây giờ, đánh người vô số như y mà phòng thẩm vấn đồn công an còn không biết hình dạng như thế nào. Cho nên lần này, xảy ra việc bán trộm hàng hóa vật tư chống lũ cứu tế y cũng chẳng đoái hoài lo lắng gì. Thậm chí nếu nhóm tiểu thương kia bị bắt có kết cục như thế nào y cũng chẳng thèm quan tâm.

Y vừa lái xe vừa tính toán phải nhanh chóng bù vào cho đầy đủ số hàng hóa vật tư đem bán, dù sao thì mùa lũ cũng sắp bắt đầu rồi, con đường thông với bên ngoài cũng mở ra, phải sớm bù hàng vào, chính mình đến lúc đó sẽ một mực khẳng định không có việc đó, nếu bọn chúng còn làm gì mình thì đã có cậu và ông ngoại che chở rồi, y có cái gì phải sợ.

Chiếc BMW chạy đến tửu lầu Phương gia ở phía tây thành, Mạnh Xuân Sinh ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh vào trong…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook