Quyển 5 - Chương 13: Con đường phát tài mới
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Thời gian bắt đầu vào trung tuần tháng bảy, Bắc Kinh lại nắng gắt như lửa, lúc giữa trưa quả thực giống như đốt lửa, làm người ta cảm thấy khó có thể chịu đựng được. Người qua lại trên đường phố rất thưa thớt, ngay cả xe buýt khi khởi hành đều có vẻ như không có chút sức lực nào.
- Minh Viễn, tớ nói cậu cũng đâu phải không có tiền, sao lại phải ở chỗ này? Đổi một tòa biệt thự không phải ở cũng thoải mái hơn sao!
Ở dưới gió lạnh của điều hòa không khí Mai Nguyên Vũ ngẩng đầu hưởng thụ dòng gió mát nói. Tuy rằng xe khởi động rồi nhưng y vẫn đang nóng muốn chết.
-Hừ, khó trách anh không muốn đi quân đội. Anh như vậy, tới quân đội khẳng định không quá vài ngày đã bị người ta đá trở về. Làm mất thể diện Mai gia.
Đi cùng y còn có Sài Tĩnh Ngọc nhịn không nổi liền cười nói. Cùng đi với y ngoài ra còn có hai anh em Lô thị đã từng học qua trường quân sự, cho nên không tùy tiện giống y .
Mai Nguyên Vũ cũng không tức giận, lại uống mấy ngụm nước, lúc này mới ngồi xuống nói:
- Minh Viễn, tớ nói nghiêm túc, nếu cậu đồng ý, tớ liền giúp cậu tìm chỗ, cam đoan chỗ ở mới so với hiện tại điều kiện tốt hơn nhiều, ở cũng thoải mái! Mà cách trường học cũng không xa, rẽ về hướng bắc, bên con sông đào bảo vệ thành, ước chừng có cái hai ba cái, bên đó là khu quy hoạch mới của trung ương đi khu Tân Khởi, bất kể là cấu trúc hay hướng phòng, rộng rãi, môi trường ở khu đó đều không có lời nào để chê bai hết.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Không cần đâu, khai giảng năm học mới, chúng tôi sẽ chuyển đến sống trong tứ hợp viện trong ngõ.
Phương Minh Viễn đã mua lại tứ hợp viện mà mẹ hắn năm đó từng sống, còn mua thêm hai khoảng sân bên cạnh, trải qua thời gian tu sửa lâu như vậy, lại tiến hành sửa chữa bên trong, trước mắt đã sắp hoàn thành. Đợi đến tháng chín là có thể chính thức vào ở. Bọn Phương Minh Viễn đã đợi việc này từ lâu.
-Trong tứ hợp viện trong ngõ?
Sài Tĩnh Ngọc giật mình nói:
- Các cậu chuyển tới đó làm cái gì? Ở đó lại ồn ào ầm ĩ ...
- Thôi đi, cậu nói đó là tứ hợp viện tạp cư, Minh Viễn bọn họ khẳng định là sống trong tứ hợp viện độc lập!
Mai Nguyên Vũ vung tay lên nói:
- Minh Viễn, quả thật là rất tinh mắt, ở Bắc Kinh, tứ hợp viện tốt đã không còn nhiều nữa. Chỗ đó của các cậu là ở nơi nào? Diện tích rộng bao nhiêu? Là đại tứ hợp? Trung tứ hợp? Hay chỉ là tứ hợp thôi?
Theo như lời Mai Nguyên Vũ nói về đại tứ hợp, trung tứ hợp và tứ hợp, đó chính là quy mô tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Bình thường trung tứ hợp và tứ hợp là nơi người dân thường sinh sống.
Giống tứ hợp, bình thường là có một nhà mà ba thế hệ cùng chung sống, thường là phòng phía bắc ba gian, một sáng hai tối hoặc là hai sáng một tối, đông tây mỗi phòng hai gian, phòng phía nam phòng ba gian. Trưởng bối ở nhà giữa, vãn bối ở phòng bên, phòng phía nam dùng làm thư phòng hoặc phòng khách.
Mà trung tứ hợp, sẽ rộng hơn tứ hợpnhiều, bình thường là phòng phía bắc năm gian, hai bên đông tây mỗi phòng ba gian, trước phòng có hành lang để tránh mưa gió. Lại dùng tường đem toàn bộ sân ngăn cách thành tiền viện, hậu viện, trên tường viện còn mở cửa dạng mặt trăng. Trước viện lưu lại một hai gian phòng làm phòng cho người gác cổng, hậu viện còn lại là dùng làm phòng ở.
Về phần đại tứ hợp viện, đó chính là"khu nhà lớn" mà người xưa thường nhắc đến, nếu không phải quan chức hoặc nhà giàu, hoặc lànha môn quan phủ thì không có khả năng có được. Bình thường là tứ toàn viện kiểu phức hợp, đó là do nhiều tứ hợp viện liên kết chặt chẽ với nhau mà thành. Sân rất nhiều, có tiền viện, hậu viện, đông viện, tây viện, chính viện, thiên viện, giao viện, thư phòng viện, vây phòng viện, trại ngựa, nhất tiến, nhị tiến, tam tiến... Trong viện cùng có hành lang tay vịn liên tiếp các nơi, chiếm đất diện tích lớn. Thậm chí có một số nhà giàu, còn có hoa viên riêng.
Những tứ hợp viện này, gian giữa thường đều có đình viện, sân rộng, đình viện của người phú quýthường thì bố trí cỏ cây, phần lớn đều gieo trồng cây hải đường, nhóm cây lựu, có bể nước lớn nuôi cá vàng, ngụ ý may mắn, là không gian cuộc sống bên ngoài vô cùng lý tưởng. Tứ hợp viện trong kinh thành đều là từ đời Thanh lưu truyền tới nay, chỉ có điều ngoại trừ này có ý nghĩa lịch sử vương phủ hoặc là phủ đệ của nhân sĩ nổi danh ra thì đại đa số hiện giờ đều đã bị xây cất bậy bạ không ra hình thù gì nữa. Hoàn toàn nhìn ra không bố cục và tư tưởng của thời đó.
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười nói:
- Anh thật đúng là khiến tôi ngạc nhiên, đại tứ hợp? Muốn mua là có thể mua được. Cũng chính là quy mô tứ hợp. Nơi đó vốn là nơi cậu tôi, mẹ tôi đã từng sống, sau đó mẹ tôi xuống nông thôn, cậu tôi lại được đơn vị phân phòng, liền chuyển đi. Tôi mua lại nơi đó, lại mua thêm hai sân ở hai bên liền nhau, đem chúng nó nhập làm một chỗ, đem tu sửa trang hoàng thêm chút nữa,tháng chín này là có thể vào ở.
- Chỉ có mấy người các ngươi?
Ánh mắt Mai Nguyên Vũ lập tức sáng lên. Nghe Phương Minh Viễn nói tình huống như vậy, y cũng muốn chuyển đến tứ hợp viện, ba cái tứ hợp nhập làm một, như vậy ngay cả là Phương Minh Viễn, Lâm Dung, Triệu Nhã, Phùng Thiến, Lưu Dũng,Trần Trung bọn họ mỗi người một gian phòng, cũng còn dư thừa.
- Minh Viễn, cậu phải giữ một gian cho tớ!
Sài Tĩnh Ngọc cũng phản ứng lại vội vàng kêu lên.
Tứ hợp viện đối với hai người không phải có gì lạ lùng, lấy địa vị hai nhà ở thủ đô, đừng nói là tứ hợp viện, chính là biệt thự Sơn Tây, cũng có một phần của hai nhà. Mà lần này là cơ hội tốt tiến thêm một bước tiếp cận Phương Minh Viễn. Người lớn của hai nhà ngày thường không ngừng nhắc tới hai người phải tăng cường mối quan hệ với Phương Minh Viễn, tốt nhất có thể trở thành bạn tốt. Việc này không chỉ có tăng thêm quan hệ hợp tác giữa hai nhà và Phương gia, cũng là hy vọng hai người có thể mượn việc này tạo mối quan hệ tốt đẹp với Phương Minh Viễn. Nếu mọi người có thể cùng ở chung với nhau, sớm chiều bên nhau, điều này càng tốt hơn chứ sao.
Hơn nữa đối với hai người mà nói, bọn họ ở cùng một chỗ với Phương Minh Viễn, so với sống ở nhà có thể ít gò bó hơn, tự do hơn.
Dưới sự quyết định của hai người, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể "bất đắc dĩ" gật đầu đồng ý, dù sao phòng cũng còn dư, đừng nói bọn họ hai người vào sống, thêm mấy người nữa cũng tuyệt đối không có vấn đề.
Sài Tĩnh Ngọc cảm thấy rất hài lòng kéo Triệu Nhã và Phùng Thiện đến phòng bên cạnh nói chuyện, còn lại Mai Nguyên Vũ và Phương Minh Viễn, Lưu Dũng đã về Bình Xuyên.
- Nghe nói, cậu cuối kỳ thi này lại thi đậu nằm trong top năm ?
Mai Nguyên Vũ chậc lưỡi tán thưởng nói. Phải biết rằng trung học Long Đàm trường trung học trọng điểm cảu khu này, tỉ lệ học lên tuy rằng không kinh người như trường trong thành phố, nhưng đứng trong top năm, đó cũng đủ tư cách để được lọt vào trường đại học hạng nhất ở Bắc Kinh. Người như Phương Minh Viễn, thời gian xuất hiện trong phòng học của một học kỳ khôngquá một tháng, không ngờ còn có thể đủ vững vàng đứng ở vị trí thứ 5 trong top mười, việc này quả thực là kỳ tích. Nếu không phải Mai Nguyên Vũ biết, Phương Minh Viễn khẳng định là bị khinh là ăn may, nếu không, khẳng định phải hoài nghi tên tiểu tử này biết trước bài thi.
- Dừng lại! Có cái gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.
Phương Minh Viễn tức giận nói. Mấy ngày nay, về cuộc thi này mà hắn cứ bị người ta làm phiền. Nói thật, thành tích này cũng có chút nằm ra ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn cho rằng lần này mình cũng chỉ là bảo vệ vị trí của mình nằm trong top mười, ai ngờ lại nằm ở vị trí thứ tư trong top năm.
Mai Nguyên Vũ cười hai tiếng, lúc này mới nghé sát lại nói:
- Minh Viễn, cậu hiện tại đã là danh nhân rồi, là nhà tư bản đầu tiên bước vào ngành kinh doanh sắt thép.
Phương Minh Viễn cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, vội vàng xen lời hắn:
- Đừng đừng đừng, đừng nói cái gì là nhà tư bản, nghe như vậy không được tự nhiên! Tôi còn thua xa nhà tư bản! Muốn nói gì cứ việc nói thẳng, anh còn như vậy tôi đi. Nguyên Vũ, cậu hiện tại là đang nghỉ ngơi, huynh đệ bọn tôi nơi này còn có nhiều việc phải làm.
Dân doanh nhà tư bản, kia cũng là nhà tư bản, ở Trung Hoa, thân là nhà tư bản, đó chẳng phải là chuyện tốt. Không thấy sau khi được lập, nhóm nhà tư bản kia một đám đều có kết cục như thế nào sao? Bước vào thế kỷ mới, những nhà doanh nghiệp có được bao nhiêu người là bình an?
Mai Nguyên Vũ lại ha hả cười hai tiếng, lúc này mới nói:
- Tôi đây không phải đến nhờ cậu giúp đỡ, chỉ nhìn xem bây giờ còn có con đường nào tốt.
Phương Minh Viễn tựa vào lưng ghế, vặn vẹo suy nghĩ nhìn hắn nói:
- Tôi nói Nguyên Vũ à, cái công ty kia của anh, hiện giờ cũng là một năm hơn một tỉ kim ngạch, ở trong Bắc Kinh cũng không phải không có tiếng tăm gì, cho dù là thị trường bão hòa, anh cũng có thể lựa chọn một con đường khác, tôi cũng không tin, lấy lực ảnh hưởng nhà họ Mai bọn anh ở trong nước, anh tới thành phố ở tỉnh khác làm căn tin nhận thầu mua bán, không lo không có người giúp anh ! Tham nhiều cũng không tốt.
Mai Nguyên Vũ có chút xấu hổ gãi đầu, Phương Minh Viễn nói không có sai, bọn họ thành lập công ty này, hoàn toàn có thể đem việc kinh doanh mở rộng đến thành thị khác trong nước. Một thành phố, đã có thể đủ cung cấp hơn một tỉ đồng kim ngạch, nếu là tính trên toàn quốc, chỉ cần bỏ công một chút, ngày sau kim ngạch buôn bán một năm sẽ là mười tỷ đồng, cũng không tính là cái gì truyện nghìn lẻ một đêm.
- Minh Viễn, công ty này kiếm tiền là kiếm tiền, nhưng thật sự là có chút chưa ổn lắm a. Cậu nói, đi ra ngoài nói chuyện với người khác, người làm ngành tài chính, người kia làm IT, người làm trong ngành công nghiệp nặng và thị nghiệp, còn tớ? Làm căn tin! Cái này nghe cũng thật kỳ cục! Cậu nói, bạn hữu ngày sau, nếu tìm bạn gái , nói ra cũng quá mất mặt.
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười nói:
- Sao anh không nói là làm trong ngành ăn uống? Dân dĩ thực vi thiên, đói ba ngày, xem ai dám xem thường người làm trong ngành ăn uống.
Mai Nguyên Võ đần cái mặt, trầm ngâm không nói.
- Được rồi được rồi, để tôi nghĩ .
Phương Minh Viễn thở dài nói:
- Quy tắc cũ?
- Quy tắc cũ?
Mai Nguyên Võkêu lên:
- Chúng ta cam đoan sẽ không làm việc gì trái quy định pháp luật, cam đoan không lấy quyền ép người, Lấy cường lăng nhược!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
- Nếu nói anh có kiên nhẫn, cũng có ý muốn đầu tư tài chính, không ngại đem những tứ hợp viện bảo tồn còn khá hoàn hảo trong Bắc Kinh này đều thu mua về! Sau đó một lần nữa tu sửa đổi mới hoàn toàn, và tiến hành hiện đại hoá cải tạo. Tốt nhất có thể đem chúng hợp lại, vậy rất tốt.
- A?
Mai Nguyên Võ vẻ mặt có vẽ chưa đượcrõ ràng hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Minh Viễn, tớ nói cậu cũng đâu phải không có tiền, sao lại phải ở chỗ này? Đổi một tòa biệt thự không phải ở cũng thoải mái hơn sao!
Ở dưới gió lạnh của điều hòa không khí Mai Nguyên Vũ ngẩng đầu hưởng thụ dòng gió mát nói. Tuy rằng xe khởi động rồi nhưng y vẫn đang nóng muốn chết.
-Hừ, khó trách anh không muốn đi quân đội. Anh như vậy, tới quân đội khẳng định không quá vài ngày đã bị người ta đá trở về. Làm mất thể diện Mai gia.
Đi cùng y còn có Sài Tĩnh Ngọc nhịn không nổi liền cười nói. Cùng đi với y ngoài ra còn có hai anh em Lô thị đã từng học qua trường quân sự, cho nên không tùy tiện giống y .
Mai Nguyên Vũ cũng không tức giận, lại uống mấy ngụm nước, lúc này mới ngồi xuống nói:
- Minh Viễn, tớ nói nghiêm túc, nếu cậu đồng ý, tớ liền giúp cậu tìm chỗ, cam đoan chỗ ở mới so với hiện tại điều kiện tốt hơn nhiều, ở cũng thoải mái! Mà cách trường học cũng không xa, rẽ về hướng bắc, bên con sông đào bảo vệ thành, ước chừng có cái hai ba cái, bên đó là khu quy hoạch mới của trung ương đi khu Tân Khởi, bất kể là cấu trúc hay hướng phòng, rộng rãi, môi trường ở khu đó đều không có lời nào để chê bai hết.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Không cần đâu, khai giảng năm học mới, chúng tôi sẽ chuyển đến sống trong tứ hợp viện trong ngõ.
Phương Minh Viễn đã mua lại tứ hợp viện mà mẹ hắn năm đó từng sống, còn mua thêm hai khoảng sân bên cạnh, trải qua thời gian tu sửa lâu như vậy, lại tiến hành sửa chữa bên trong, trước mắt đã sắp hoàn thành. Đợi đến tháng chín là có thể chính thức vào ở. Bọn Phương Minh Viễn đã đợi việc này từ lâu.
-Trong tứ hợp viện trong ngõ?
Sài Tĩnh Ngọc giật mình nói:
- Các cậu chuyển tới đó làm cái gì? Ở đó lại ồn ào ầm ĩ ...
- Thôi đi, cậu nói đó là tứ hợp viện tạp cư, Minh Viễn bọn họ khẳng định là sống trong tứ hợp viện độc lập!
Mai Nguyên Vũ vung tay lên nói:
- Minh Viễn, quả thật là rất tinh mắt, ở Bắc Kinh, tứ hợp viện tốt đã không còn nhiều nữa. Chỗ đó của các cậu là ở nơi nào? Diện tích rộng bao nhiêu? Là đại tứ hợp? Trung tứ hợp? Hay chỉ là tứ hợp thôi?
Theo như lời Mai Nguyên Vũ nói về đại tứ hợp, trung tứ hợp và tứ hợp, đó chính là quy mô tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Bình thường trung tứ hợp và tứ hợp là nơi người dân thường sinh sống.
Giống tứ hợp, bình thường là có một nhà mà ba thế hệ cùng chung sống, thường là phòng phía bắc ba gian, một sáng hai tối hoặc là hai sáng một tối, đông tây mỗi phòng hai gian, phòng phía nam phòng ba gian. Trưởng bối ở nhà giữa, vãn bối ở phòng bên, phòng phía nam dùng làm thư phòng hoặc phòng khách.
Mà trung tứ hợp, sẽ rộng hơn tứ hợpnhiều, bình thường là phòng phía bắc năm gian, hai bên đông tây mỗi phòng ba gian, trước phòng có hành lang để tránh mưa gió. Lại dùng tường đem toàn bộ sân ngăn cách thành tiền viện, hậu viện, trên tường viện còn mở cửa dạng mặt trăng. Trước viện lưu lại một hai gian phòng làm phòng cho người gác cổng, hậu viện còn lại là dùng làm phòng ở.
Về phần đại tứ hợp viện, đó chính là"khu nhà lớn" mà người xưa thường nhắc đến, nếu không phải quan chức hoặc nhà giàu, hoặc lànha môn quan phủ thì không có khả năng có được. Bình thường là tứ toàn viện kiểu phức hợp, đó là do nhiều tứ hợp viện liên kết chặt chẽ với nhau mà thành. Sân rất nhiều, có tiền viện, hậu viện, đông viện, tây viện, chính viện, thiên viện, giao viện, thư phòng viện, vây phòng viện, trại ngựa, nhất tiến, nhị tiến, tam tiến... Trong viện cùng có hành lang tay vịn liên tiếp các nơi, chiếm đất diện tích lớn. Thậm chí có một số nhà giàu, còn có hoa viên riêng.
Những tứ hợp viện này, gian giữa thường đều có đình viện, sân rộng, đình viện của người phú quýthường thì bố trí cỏ cây, phần lớn đều gieo trồng cây hải đường, nhóm cây lựu, có bể nước lớn nuôi cá vàng, ngụ ý may mắn, là không gian cuộc sống bên ngoài vô cùng lý tưởng. Tứ hợp viện trong kinh thành đều là từ đời Thanh lưu truyền tới nay, chỉ có điều ngoại trừ này có ý nghĩa lịch sử vương phủ hoặc là phủ đệ của nhân sĩ nổi danh ra thì đại đa số hiện giờ đều đã bị xây cất bậy bạ không ra hình thù gì nữa. Hoàn toàn nhìn ra không bố cục và tư tưởng của thời đó.
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười nói:
- Anh thật đúng là khiến tôi ngạc nhiên, đại tứ hợp? Muốn mua là có thể mua được. Cũng chính là quy mô tứ hợp. Nơi đó vốn là nơi cậu tôi, mẹ tôi đã từng sống, sau đó mẹ tôi xuống nông thôn, cậu tôi lại được đơn vị phân phòng, liền chuyển đi. Tôi mua lại nơi đó, lại mua thêm hai sân ở hai bên liền nhau, đem chúng nó nhập làm một chỗ, đem tu sửa trang hoàng thêm chút nữa,tháng chín này là có thể vào ở.
- Chỉ có mấy người các ngươi?
Ánh mắt Mai Nguyên Vũ lập tức sáng lên. Nghe Phương Minh Viễn nói tình huống như vậy, y cũng muốn chuyển đến tứ hợp viện, ba cái tứ hợp nhập làm một, như vậy ngay cả là Phương Minh Viễn, Lâm Dung, Triệu Nhã, Phùng Thiến, Lưu Dũng,Trần Trung bọn họ mỗi người một gian phòng, cũng còn dư thừa.
- Minh Viễn, cậu phải giữ một gian cho tớ!
Sài Tĩnh Ngọc cũng phản ứng lại vội vàng kêu lên.
Tứ hợp viện đối với hai người không phải có gì lạ lùng, lấy địa vị hai nhà ở thủ đô, đừng nói là tứ hợp viện, chính là biệt thự Sơn Tây, cũng có một phần của hai nhà. Mà lần này là cơ hội tốt tiến thêm một bước tiếp cận Phương Minh Viễn. Người lớn của hai nhà ngày thường không ngừng nhắc tới hai người phải tăng cường mối quan hệ với Phương Minh Viễn, tốt nhất có thể trở thành bạn tốt. Việc này không chỉ có tăng thêm quan hệ hợp tác giữa hai nhà và Phương gia, cũng là hy vọng hai người có thể mượn việc này tạo mối quan hệ tốt đẹp với Phương Minh Viễn. Nếu mọi người có thể cùng ở chung với nhau, sớm chiều bên nhau, điều này càng tốt hơn chứ sao.
Hơn nữa đối với hai người mà nói, bọn họ ở cùng một chỗ với Phương Minh Viễn, so với sống ở nhà có thể ít gò bó hơn, tự do hơn.
Dưới sự quyết định của hai người, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể "bất đắc dĩ" gật đầu đồng ý, dù sao phòng cũng còn dư, đừng nói bọn họ hai người vào sống, thêm mấy người nữa cũng tuyệt đối không có vấn đề.
Sài Tĩnh Ngọc cảm thấy rất hài lòng kéo Triệu Nhã và Phùng Thiện đến phòng bên cạnh nói chuyện, còn lại Mai Nguyên Vũ và Phương Minh Viễn, Lưu Dũng đã về Bình Xuyên.
- Nghe nói, cậu cuối kỳ thi này lại thi đậu nằm trong top năm ?
Mai Nguyên Vũ chậc lưỡi tán thưởng nói. Phải biết rằng trung học Long Đàm trường trung học trọng điểm cảu khu này, tỉ lệ học lên tuy rằng không kinh người như trường trong thành phố, nhưng đứng trong top năm, đó cũng đủ tư cách để được lọt vào trường đại học hạng nhất ở Bắc Kinh. Người như Phương Minh Viễn, thời gian xuất hiện trong phòng học của một học kỳ khôngquá một tháng, không ngờ còn có thể đủ vững vàng đứng ở vị trí thứ 5 trong top mười, việc này quả thực là kỳ tích. Nếu không phải Mai Nguyên Vũ biết, Phương Minh Viễn khẳng định là bị khinh là ăn may, nếu không, khẳng định phải hoài nghi tên tiểu tử này biết trước bài thi.
- Dừng lại! Có cái gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.
Phương Minh Viễn tức giận nói. Mấy ngày nay, về cuộc thi này mà hắn cứ bị người ta làm phiền. Nói thật, thành tích này cũng có chút nằm ra ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn cho rằng lần này mình cũng chỉ là bảo vệ vị trí của mình nằm trong top mười, ai ngờ lại nằm ở vị trí thứ tư trong top năm.
Mai Nguyên Vũ cười hai tiếng, lúc này mới nghé sát lại nói:
- Minh Viễn, cậu hiện tại đã là danh nhân rồi, là nhà tư bản đầu tiên bước vào ngành kinh doanh sắt thép.
Phương Minh Viễn cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, vội vàng xen lời hắn:
- Đừng đừng đừng, đừng nói cái gì là nhà tư bản, nghe như vậy không được tự nhiên! Tôi còn thua xa nhà tư bản! Muốn nói gì cứ việc nói thẳng, anh còn như vậy tôi đi. Nguyên Vũ, cậu hiện tại là đang nghỉ ngơi, huynh đệ bọn tôi nơi này còn có nhiều việc phải làm.
Dân doanh nhà tư bản, kia cũng là nhà tư bản, ở Trung Hoa, thân là nhà tư bản, đó chẳng phải là chuyện tốt. Không thấy sau khi được lập, nhóm nhà tư bản kia một đám đều có kết cục như thế nào sao? Bước vào thế kỷ mới, những nhà doanh nghiệp có được bao nhiêu người là bình an?
Mai Nguyên Vũ lại ha hả cười hai tiếng, lúc này mới nói:
- Tôi đây không phải đến nhờ cậu giúp đỡ, chỉ nhìn xem bây giờ còn có con đường nào tốt.
Phương Minh Viễn tựa vào lưng ghế, vặn vẹo suy nghĩ nhìn hắn nói:
- Tôi nói Nguyên Vũ à, cái công ty kia của anh, hiện giờ cũng là một năm hơn một tỉ kim ngạch, ở trong Bắc Kinh cũng không phải không có tiếng tăm gì, cho dù là thị trường bão hòa, anh cũng có thể lựa chọn một con đường khác, tôi cũng không tin, lấy lực ảnh hưởng nhà họ Mai bọn anh ở trong nước, anh tới thành phố ở tỉnh khác làm căn tin nhận thầu mua bán, không lo không có người giúp anh ! Tham nhiều cũng không tốt.
Mai Nguyên Vũ có chút xấu hổ gãi đầu, Phương Minh Viễn nói không có sai, bọn họ thành lập công ty này, hoàn toàn có thể đem việc kinh doanh mở rộng đến thành thị khác trong nước. Một thành phố, đã có thể đủ cung cấp hơn một tỉ đồng kim ngạch, nếu là tính trên toàn quốc, chỉ cần bỏ công một chút, ngày sau kim ngạch buôn bán một năm sẽ là mười tỷ đồng, cũng không tính là cái gì truyện nghìn lẻ một đêm.
- Minh Viễn, công ty này kiếm tiền là kiếm tiền, nhưng thật sự là có chút chưa ổn lắm a. Cậu nói, đi ra ngoài nói chuyện với người khác, người làm ngành tài chính, người kia làm IT, người làm trong ngành công nghiệp nặng và thị nghiệp, còn tớ? Làm căn tin! Cái này nghe cũng thật kỳ cục! Cậu nói, bạn hữu ngày sau, nếu tìm bạn gái , nói ra cũng quá mất mặt.
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười nói:
- Sao anh không nói là làm trong ngành ăn uống? Dân dĩ thực vi thiên, đói ba ngày, xem ai dám xem thường người làm trong ngành ăn uống.
Mai Nguyên Võ đần cái mặt, trầm ngâm không nói.
- Được rồi được rồi, để tôi nghĩ .
Phương Minh Viễn thở dài nói:
- Quy tắc cũ?
- Quy tắc cũ?
Mai Nguyên Võkêu lên:
- Chúng ta cam đoan sẽ không làm việc gì trái quy định pháp luật, cam đoan không lấy quyền ép người, Lấy cường lăng nhược!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
- Nếu nói anh có kiên nhẫn, cũng có ý muốn đầu tư tài chính, không ngại đem những tứ hợp viện bảo tồn còn khá hoàn hảo trong Bắc Kinh này đều thu mua về! Sau đó một lần nữa tu sửa đổi mới hoàn toàn, và tiến hành hiện đại hoá cải tạo. Tốt nhất có thể đem chúng hợp lại, vậy rất tốt.
- A?
Mai Nguyên Võ vẻ mặt có vẽ chưa đượcrõ ràng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.