Quyển 5 - Chương 164: Đau Đầu
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Lầu khu nhà tập thể của giáo sư đại học Thân Hoa bị trộm, người bị tình nghi đã bị bắt, rất nhanh từ đại học Thân Hoa lan truyền đi. Cái này gọi là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
Ba ngày phá án thần tốc khiến người ta kinh ngạc, nhưng làm người ta ngạc nhiên hơn là Tuân Ngân Hải bị bắt. Tuân Ngân Hải ở đại học Thân Hoa tuy không thể nói là mọi người đều biết đến nhưng cũng không phải là một tiểu bối vô danh. Ít nhất là giữa các công nhân viên ở Thân Hoa chắc chắn có tiếng tăm. Đương nhiên là danh tiếng này là đến từ cựu phó chủ nhiệm Tuân là người kiêu ngạo, ương ngạnh, về phương diện khác thì là đến từ anh rể Lý Lương Ngọc.
Tuân Ngân Hải bị cảnh sát từ trong nhà mang đi, Lý Lương Ngọc còn gọi điện thoại đến cục trong thành phố hỏi thăm tình hình, nhưng bị người trong cục từ chối. Mà cho tới hiện tại, Lý Lương Ngọc căn bản là không quá hỏi việc này, hơn nữa rất nhiều người ở trước mặt y tỏ ra điệu bộ lo lắng hỏi về Tuân Ngân Hải.
Lý Lương Ngọc hiện giờ có thể nói là mất hết danh tiếng không ngẩng đầu lên được. Không chỉ bởi vì em vợ phó hiệu trưởng đại học Thân Hoa bị cảnh sát bắt giữ, mà còn bị gièm pha trợ giúp trộm cắp khu tập thể của giáo viên, cũng là bởi vì lúc trước nhờ y đảm bảo năng lực Tuân Ngân Hải mới có thể sau khi phạm tội vẫn có thể lưu lại đại học Thân Hoa. Lần phạm tội này của Tuân Ngân Hải, khiến không ít người trong đại học Thân Hoa bất mãn với Lý Lương Ngọc, cho rằng y đã làm mất danh tiếng của đại học Thân Hoa. Trong đó cũng bao gồm không ít các vị lãnh đạo đại học Thân Hoa.
Mặc dù nói, vợ con của Lý Lương Ngọc và Tuân Ngân Hải ở trước mặt y khóc lóc, cầu xin y cứu Tuân Ngân Hải một phen, Lý Lương Ngọc rốt cuộc cũng không nói một câu.
Lý Lương Ngọc trong lòng sớm hận đến chân răng cũng ngứa ngáy, nếu không phải có con gái, nếu không vì y chức cao phải làm gương cho cán bộ cấp dưới, y hận không thể đem bà xã mình một cước đá ra cửa. Cùng cô từ khi kết hôn cho đến nay, Tuân Ngân Hải gây cho y bao nhiêu rắc rối. Quang hốt cứt, Lý Lương Ngọc y đã hết tình.
Được rồi, nếu đã cưới cô nàng nhà họ Tuân thì tức là trở thành người nhà họ Tuân, phải ra sức giúp cho Tuân Ngân Hải thành người, y cũng không nói gì.
Thế nhưng, biết rõ hai cô bé kia là khối sắt thép, còn muốn đụng vô, còn muốn liều mạng gặp, còn muốn kéo chính mình xuống nước, cái này không phải Lý Lương Ngọc có đủ kiên nhẫn chịu đựng.
Lúc trước nó cướp phòng của người ta, huyên náo lãnh đạo đều biết, còn làm kinh động đến tập đoàn Carrefour, mọi người đều bàn tán về việc này. Nếu không phải chính y mặt dày trước lão Trương lên tiếng thì nó đã sớm bị đá ra khỏi đại học Thân Hoa. Nhưng thật không ngờ nó không chịu hối cải mà giờ đây còn gây ra vụ bê bối này, khiến đại học Thân Hoa bị lây tiếng xấu.
Hơn nữa, bí thư Đảng uỷ đương nhiệm của đại học sẽ về hưu, chính mình tranh thủ chờ đợi thời khắc mấu chốt này, đây không phải là nó đã cho mình một nhát dao sao?
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, Lý Lương Ngọc trong lòng hiểu rõ Tuân Ngân Hải lần nữa khiêu khích đối phương, bất kể Triệu Nhã lai lịch ra sao, chính mình giơ tay cản lại cơn giận của tập đoàn Carrefour thì y sẽ không có khả năng được chấp nhận. Vốn dĩ Lý Lương Ngọc thân là hiệu phó đại học Thân Hoa, cũng không cần để ý đến tập đoàn Carrefour, nhưng những gì Tuân Ngân Hải đã làm, không những khiến cho tập đoàn Carrefour đứng về phía chính nghĩa mà còn khiến cho đại học Thân Hoa đối với y có nhiều bất mãn.
Đã không còn tương trợ đến từ đại học Thân Hoa, chỉ còn một mình, Lý Lương Ngọc không ngốc đến nỗi lấy trứng chọi đá, đem chính mình kéo xuống nước.
Cho nên, y thà rằng mỗi ngày nghe hai phụ nữ không ngừng khóc lóc nỉ non, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào việc này.
Mà lúc này ở Thượng Hải cũng có người đứng ngồi không yên giống như lửa cháy đến đít.
Trương Quang Vĩ thật không ngờ, bởi vì Tuân Ngân Hải nhu nhược giúp cho dễ dàng bắt được Câu An. Nhưng Câu An cũng là hòn đá trong nhà xí.
Vừa thối lại vừa cứng. Mấy ngày nay, mặc cho các cảnh sát ra sức thẩm vấn như thế nào, Câu An một mực khẳng định chắc chắn Tuân Ngân Hải nói bậy nói bạ để hãm hại mình.
Mà đối với hành tung của y mười ngày sau vụ án, Câu An cũng bình tĩnh khẳng định là y ở gần bến Thượng Hải. Đó là nơi tụ tập rất đông người mỗi ngày có hàng trăm ngàn người ở địa phương cũng như từ nơi khác qua lại, không ai có thể chứng minh cho y cũng là điều hợp lý.
Nếu như là vụ án thông thường, Câu An sống chết không thừa nhận cũng không có gì, lời khai của Tuân Ngân Hải, Trương Quang Vĩ đã xem qua hoàn toàn có thể xác định hành vi phạm tội của Câu An, phiên toà cho đến thời điểm này, mặc dù Câu An một chữ cũng không nói, bọn họ cũng có đầy đủ dữ liệu để giải thích với Viện kiểm sát nhân dân thành phố.
Nhưng bởi vì Tuân Ngân Hải đã khai rằng Câu An cũng là bị người ta sai khiến đến trộm cắp, vụ án này còn có người đứng sau giật dây. Hơn nữa, hai bộ điện thoại trị giá ba trăm nghìn tệ cũng không rõ tung tích.
Nếu cứ để như thế này kết thúc vụ án, chắc chắn Phương Minh Viễn tuyệt đối không hài lòng.
Trong thời gian này, không phải không có người nhắc tới cấp cho Câu An mánh khoé để y hiểu được sự quan tâm của các quan chức đối với vụ án này, nhưng đều bị Trương Quang Vĩ bác bỏ. Câu An hiển nhiên là phạm tội thường xuyên, cái này từ đầu đến cuối có khả năng còn có nhiều dụng ý. Hơn nữa nói thẳng ra, Câu An chỉ là công cụ gây án, nghi phạm thật sự vẫn còn trong bóng tối, còn hai bộ điện thoại di động kia không biết ở đâu, đây mới là trọng điểm mối quan tâm của Phương Minh Viễn.
Nếu nói Trương Quang Vĩ muốn cho Phương Minh Viễn thêm coi trọng thì phải thể hiện năng lực của bản thân. Dù sao cũng không ai nguyện ý tổn hao tâm sức để nâng đỡ một kẻ vô dụng.
Mà phá vụ án loại này, chắc chắn sẽ giúp y nâng cao vị trí của mình trước mặt Phương Minh Viễn. Chỉ có làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy chính mình đáng hao tâm tổn trí, ngày sau mới có thể chân chính mượn sức ảnh hưởng của nhà họ Phương.
Chính vì mục đích này mà Trương Quang Vĩ mấy ngày nay còn chưa về qua nhà, ngày đêm trấn thủ ở trong cục, thậm chí còn nhiều lần tự mình hỏi cung Câu An, và cùng với toàn bộ thành viên tổ chuyên án phân tích vụ án, tìm kiếm tình tiết đột phá vụ án, lo lắng chờ đợi ngày nào đó Câu An sẽ nói ra.
-Cục trưởng Trương, có muốn báo tin cho người nhà của Câu An để bọn họ thuyết phục nó.
Có người đề nghị. Đây cũng là phương pháp mà sở cảnh sát thường dùng, nhìn chung là cũng có hiệu quả nhất định.
Trương Quang Vĩ cuối cùng vẫn là từ chối đề nghị này. Ngày Câu An vào cục cảnh sát, tình cảnh gia đình, cảnh sát cũng đã tra ra được vài manh mối. Nhưng đối với hai người còn lại nhà Câu An, tuổi tác có phần chênh lệch. Tuỳ tiện đem việc này nói với bọn họ, để có được điều gì, chỉ sợ là càng khó mở miệng Câu An. Đến cuối cùng, Trương Quang Vĩ vẫn không nghĩ là nên đi bước này.
Nhưng nếu không làm như vậy, làm sao khiến cho Câu An khai ra.
Trương Quang Vĩ thực rất đau đầu.
Ba ngày phá án thần tốc khiến người ta kinh ngạc, nhưng làm người ta ngạc nhiên hơn là Tuân Ngân Hải bị bắt. Tuân Ngân Hải ở đại học Thân Hoa tuy không thể nói là mọi người đều biết đến nhưng cũng không phải là một tiểu bối vô danh. Ít nhất là giữa các công nhân viên ở Thân Hoa chắc chắn có tiếng tăm. Đương nhiên là danh tiếng này là đến từ cựu phó chủ nhiệm Tuân là người kiêu ngạo, ương ngạnh, về phương diện khác thì là đến từ anh rể Lý Lương Ngọc.
Tuân Ngân Hải bị cảnh sát từ trong nhà mang đi, Lý Lương Ngọc còn gọi điện thoại đến cục trong thành phố hỏi thăm tình hình, nhưng bị người trong cục từ chối. Mà cho tới hiện tại, Lý Lương Ngọc căn bản là không quá hỏi việc này, hơn nữa rất nhiều người ở trước mặt y tỏ ra điệu bộ lo lắng hỏi về Tuân Ngân Hải.
Lý Lương Ngọc hiện giờ có thể nói là mất hết danh tiếng không ngẩng đầu lên được. Không chỉ bởi vì em vợ phó hiệu trưởng đại học Thân Hoa bị cảnh sát bắt giữ, mà còn bị gièm pha trợ giúp trộm cắp khu tập thể của giáo viên, cũng là bởi vì lúc trước nhờ y đảm bảo năng lực Tuân Ngân Hải mới có thể sau khi phạm tội vẫn có thể lưu lại đại học Thân Hoa. Lần phạm tội này của Tuân Ngân Hải, khiến không ít người trong đại học Thân Hoa bất mãn với Lý Lương Ngọc, cho rằng y đã làm mất danh tiếng của đại học Thân Hoa. Trong đó cũng bao gồm không ít các vị lãnh đạo đại học Thân Hoa.
Mặc dù nói, vợ con của Lý Lương Ngọc và Tuân Ngân Hải ở trước mặt y khóc lóc, cầu xin y cứu Tuân Ngân Hải một phen, Lý Lương Ngọc rốt cuộc cũng không nói một câu.
Lý Lương Ngọc trong lòng sớm hận đến chân răng cũng ngứa ngáy, nếu không phải có con gái, nếu không vì y chức cao phải làm gương cho cán bộ cấp dưới, y hận không thể đem bà xã mình một cước đá ra cửa. Cùng cô từ khi kết hôn cho đến nay, Tuân Ngân Hải gây cho y bao nhiêu rắc rối. Quang hốt cứt, Lý Lương Ngọc y đã hết tình.
Được rồi, nếu đã cưới cô nàng nhà họ Tuân thì tức là trở thành người nhà họ Tuân, phải ra sức giúp cho Tuân Ngân Hải thành người, y cũng không nói gì.
Thế nhưng, biết rõ hai cô bé kia là khối sắt thép, còn muốn đụng vô, còn muốn liều mạng gặp, còn muốn kéo chính mình xuống nước, cái này không phải Lý Lương Ngọc có đủ kiên nhẫn chịu đựng.
Lúc trước nó cướp phòng của người ta, huyên náo lãnh đạo đều biết, còn làm kinh động đến tập đoàn Carrefour, mọi người đều bàn tán về việc này. Nếu không phải chính y mặt dày trước lão Trương lên tiếng thì nó đã sớm bị đá ra khỏi đại học Thân Hoa. Nhưng thật không ngờ nó không chịu hối cải mà giờ đây còn gây ra vụ bê bối này, khiến đại học Thân Hoa bị lây tiếng xấu.
Hơn nữa, bí thư Đảng uỷ đương nhiệm của đại học sẽ về hưu, chính mình tranh thủ chờ đợi thời khắc mấu chốt này, đây không phải là nó đã cho mình một nhát dao sao?
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, Lý Lương Ngọc trong lòng hiểu rõ Tuân Ngân Hải lần nữa khiêu khích đối phương, bất kể Triệu Nhã lai lịch ra sao, chính mình giơ tay cản lại cơn giận của tập đoàn Carrefour thì y sẽ không có khả năng được chấp nhận. Vốn dĩ Lý Lương Ngọc thân là hiệu phó đại học Thân Hoa, cũng không cần để ý đến tập đoàn Carrefour, nhưng những gì Tuân Ngân Hải đã làm, không những khiến cho tập đoàn Carrefour đứng về phía chính nghĩa mà còn khiến cho đại học Thân Hoa đối với y có nhiều bất mãn.
Đã không còn tương trợ đến từ đại học Thân Hoa, chỉ còn một mình, Lý Lương Ngọc không ngốc đến nỗi lấy trứng chọi đá, đem chính mình kéo xuống nước.
Cho nên, y thà rằng mỗi ngày nghe hai phụ nữ không ngừng khóc lóc nỉ non, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào việc này.
Mà lúc này ở Thượng Hải cũng có người đứng ngồi không yên giống như lửa cháy đến đít.
Trương Quang Vĩ thật không ngờ, bởi vì Tuân Ngân Hải nhu nhược giúp cho dễ dàng bắt được Câu An. Nhưng Câu An cũng là hòn đá trong nhà xí.
Vừa thối lại vừa cứng. Mấy ngày nay, mặc cho các cảnh sát ra sức thẩm vấn như thế nào, Câu An một mực khẳng định chắc chắn Tuân Ngân Hải nói bậy nói bạ để hãm hại mình.
Mà đối với hành tung của y mười ngày sau vụ án, Câu An cũng bình tĩnh khẳng định là y ở gần bến Thượng Hải. Đó là nơi tụ tập rất đông người mỗi ngày có hàng trăm ngàn người ở địa phương cũng như từ nơi khác qua lại, không ai có thể chứng minh cho y cũng là điều hợp lý.
Nếu như là vụ án thông thường, Câu An sống chết không thừa nhận cũng không có gì, lời khai của Tuân Ngân Hải, Trương Quang Vĩ đã xem qua hoàn toàn có thể xác định hành vi phạm tội của Câu An, phiên toà cho đến thời điểm này, mặc dù Câu An một chữ cũng không nói, bọn họ cũng có đầy đủ dữ liệu để giải thích với Viện kiểm sát nhân dân thành phố.
Nhưng bởi vì Tuân Ngân Hải đã khai rằng Câu An cũng là bị người ta sai khiến đến trộm cắp, vụ án này còn có người đứng sau giật dây. Hơn nữa, hai bộ điện thoại trị giá ba trăm nghìn tệ cũng không rõ tung tích.
Nếu cứ để như thế này kết thúc vụ án, chắc chắn Phương Minh Viễn tuyệt đối không hài lòng.
Trong thời gian này, không phải không có người nhắc tới cấp cho Câu An mánh khoé để y hiểu được sự quan tâm của các quan chức đối với vụ án này, nhưng đều bị Trương Quang Vĩ bác bỏ. Câu An hiển nhiên là phạm tội thường xuyên, cái này từ đầu đến cuối có khả năng còn có nhiều dụng ý. Hơn nữa nói thẳng ra, Câu An chỉ là công cụ gây án, nghi phạm thật sự vẫn còn trong bóng tối, còn hai bộ điện thoại di động kia không biết ở đâu, đây mới là trọng điểm mối quan tâm của Phương Minh Viễn.
Nếu nói Trương Quang Vĩ muốn cho Phương Minh Viễn thêm coi trọng thì phải thể hiện năng lực của bản thân. Dù sao cũng không ai nguyện ý tổn hao tâm sức để nâng đỡ một kẻ vô dụng.
Mà phá vụ án loại này, chắc chắn sẽ giúp y nâng cao vị trí của mình trước mặt Phương Minh Viễn. Chỉ có làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy chính mình đáng hao tâm tổn trí, ngày sau mới có thể chân chính mượn sức ảnh hưởng của nhà họ Phương.
Chính vì mục đích này mà Trương Quang Vĩ mấy ngày nay còn chưa về qua nhà, ngày đêm trấn thủ ở trong cục, thậm chí còn nhiều lần tự mình hỏi cung Câu An, và cùng với toàn bộ thành viên tổ chuyên án phân tích vụ án, tìm kiếm tình tiết đột phá vụ án, lo lắng chờ đợi ngày nào đó Câu An sẽ nói ra.
-Cục trưởng Trương, có muốn báo tin cho người nhà của Câu An để bọn họ thuyết phục nó.
Có người đề nghị. Đây cũng là phương pháp mà sở cảnh sát thường dùng, nhìn chung là cũng có hiệu quả nhất định.
Trương Quang Vĩ cuối cùng vẫn là từ chối đề nghị này. Ngày Câu An vào cục cảnh sát, tình cảnh gia đình, cảnh sát cũng đã tra ra được vài manh mối. Nhưng đối với hai người còn lại nhà Câu An, tuổi tác có phần chênh lệch. Tuỳ tiện đem việc này nói với bọn họ, để có được điều gì, chỉ sợ là càng khó mở miệng Câu An. Đến cuối cùng, Trương Quang Vĩ vẫn không nghĩ là nên đi bước này.
Nhưng nếu không làm như vậy, làm sao khiến cho Câu An khai ra.
Trương Quang Vĩ thực rất đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.