Quyển 5 - Chương 4: Điều kiện ưu đãi
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Ba ngày trước chủ quản Matsumoto của công ty Tân Nhật – Nhật bản thông qua cán bộ ủy ban Kế hoạch quốc gia biểu đạt ý nguyện muốn thương lượng với nhà họ Phương
Ban đầu Phương Minh Viễn vốn không coi trọng hay để ý gì đến công ty sắt thép Nhật Bản nhưng vì muốn giữ thể diện cho quan viên Ủy ban kế hoạch quốc gia nên mới chú ý đến. Ủy ban kế hoạch quốc gia thành lập từ năm 1952 từng có chức năng phân tích kinh tế hỗ trợ cho chính phủ sau đổi tên thành Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia tên gọi tắt là Ủy ban kế hoạch và phát triển.
Đã trải qua kiếp trước Phương Minh Viễn đương nhiên biết, sau này Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là một trong những chỗ "Bộ lớn siêu cấp" của chính phủ Trung Quốc. Sở hữu gần ba mươi vụ, cục, hơn một ngàn nhân viên biên chế chính thức, bao gồm công nghiệp, giao thông, nguồn năng lượng, và tất cả lĩnh vực kinh tế quốc dân, Bộ Giao thông vận tải, bộ Bảo vệ Môi trường, bộ Y tế và rất nhiều các bộ, ban nghành, uỷ ban trung ương đều có thể ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tìm được. Hơn nữa, phạm trù chức trách của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển còn bao gồm quy hoạch kinh tế quốc dân, sản nghiệp và chính sách đầu tư, thể chế cải cách, cũng tham dự tài chính và giá cả, chính sách chế định tiền.
Ủy ban Kế hoạch & Phát triển và bộ Tài chính, ngân hàng Nhân dân Trung Quốc khống chế điều tiết vĩ mô, chỉ có điều chủ yếu phụ trách tài chính, hoạt động tín dụng, cân bằng vật tư tổng hợp. Quyền lực to lớn này, làm người ta không dám có nửa điểm lơ là. Nếu chẳng may đắc tội bọn quan viên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, ngay cả Phương gia dù có đám người Tô Hoán Đông làm hậu thuẫn, tương lai ngày sau vô tình hay cố ý cho ngươi một ít quy tắc trong phạm vi cho phép, cũng làm cho người ta cảm thấy đau đầu .
Do đó hứa thì hứa, Phương Minh Viễn nhưng không có hứng thú đi gặp người ta, hơn nữa hắn cho rằng mình kêu Lâm Dung đi đến, cũng nể mặt người Nhật Bản lắm rồi.
Matsumoto, tuy là người phụ trách cao nhất ở Tân Nhật ở Trung Quốc, nhưng ông ta ở công ty Tân Nhật của Nhật Bản, cũng không phải là nhân viên quản lý tầng cao nhất. Mà Lâm Dung làm trợ lý, địa vị ở sản nghiệp Phương gia so với mấy người Lâm Liên, Asohon Kagetsu, Tôn Chiếu Luân có hơi thấp một ít, nhưng vẫn cao hơn Matsumoto ở Tân Nhật của Nhật Bản.
Lâm Dung nhấp nháy môi, đem quá trình đàm phán với Matsumoto trong buổi chiều báo cáo.
Song phương trong lần đầu gặp mặt, cơ bản có thể nói là hữu hảo, và tiến hành trong không khí nhiệt tình. Matsumoto trong buổi đầu tiên hội đàm đặc biệt nói chuyện về quan hệ song phương, tỏ vẻ chúc mừng dự án nhà máy sắt thép nhà họ Phương được chính phủ phê chuẩn. Sau đó chủ động đề xuất, nguyện ý lấy giá cả ưu đãi mua hạng mục thiết bị của nhà máy sắt thép.
Phương Minh Viễn hơi hơi nhíu nhíu mày, tuy rằng dựa theo tin tức của Tô Hoán Đông và ba nhà Mai, Lô, Sài biết từ lâu, trên cơ bản về cho mở công ty sắt thép tư nhân đã được cao tầng quyết định, chỉ có điều hiện giờ đang chờ đợi một thời cơ thích hợp. Dự án công tác chuẩn bị xây dựng nhà máy sắt thép của nhà họ Phương, trên cơ bản bắt đầu vận hành. Nhưng khi nghe được một người Nhật Bản chúc mừng, vẫn làm hắn trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Phương Minh Viễn vĩnh viễn không quên, trong Thế Chiến thứ II tình báo của người Nhật kia nổi danh như thế nào!
- Minh Viễn này! Ông Matsumoto còn nhắc tới, nếu Phương gia nguyện ý, công ty Tân Nhật có thể cố gắng tối đa, đem dự án này đưa vào hạng mục viện trợ kinh tế của Nhật Bản, có thể trợ giúp Phương gia xin cho vay ở lãi suất thấp.
Lâm Dung nói tiếp
- Cho vay lãi suất có thể không quá 3%.
Phương Minh Viễn lông mày lập tức nhướng lên, Matsumoto cũng thật là, vì cố gắng có được phần hạng mục này bỏ nhiều công phu. Người phụ trách dám nói ra như thế có thể thấy được, công ty Tân Nhật ở Nhật Bản có lực ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.
Về việc Nhật Bản viện trợ kinh tế Hoa Hạ, Phương Minh Viễn đương nhiên không xa lạ, phải biết rằng trong kiếp trước đây là vấn đề người Hoa Hạ khá ỷ lại. Do đó hễ là mối quan hệ của Hoa Hạ và Nhật Bản thì người dân trong nước chú ý và có hiểu biết khá rõ ràng.
Viện trợ kinh tế của Nhật có từ năm 1979, khi thủ tướng Nhật tuyên bố ủng hộ Hoa Hạ mở cửa cải cách. Nhật cung cấp các kỹ thuật, cho vay viện trợ các hạng mục kinh tế không ràng buộc về tài chính. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ ở kiếp trước trên trang web của chính phủ Nhật thì Nhật cho Hoa Hạ vay ước tính 3 tỉ Yên. Hợp tác không ràng buộc về tài chính ước tính 1050 tỉ Yên. Hợp tác viện trợ kỹ thuật gần 1050 tỉ Yên. Đúng là lúc ấy Nhật bản là quốc gia viện trợ Hoa Hạ nhiều nhất ước chừng 60% tổng viện trợ. Và Hoa Hạ cũng là nước nhận viện trợ của Nhật Bản nhiều nhất.
Phạm vi viện trợ của Nhật Bản bao gồm các lĩnh vực từ đường sắt, quốc lộ, cảng sân bay và lĩnh vực kinh tế phương tiện kiến thiết cơ sở, cùng với khai thác, phát triển, bảo vệ môi trường, đề cao trình độ chữa bệnh bảo vệ sức khoẻ v.v, dự án trải rộng đến tất cả các tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ. Như tuyến đường sắt ngầm số 1 Bắc Kinh, sân bay Bắc Kinh, còn có cải tạo điện khí hoá đường sắt, kiến thiết cảng, cầu, đều từ Nhật Bản cho vay.
Phương Minh Viễn thừa nhận, lúc ấy Hoa Hạ vừa mới mở cửa, bởi vì ngoại hối dự trữ có hạn, nhưng nhu cầu tài chính ngoại tệ lại cấp bách,lúc này lợi tức thấp, chu kỳ cho vay lại dài mới giải quyết được nhu cầu của Hoa Hạ. Cho nên dẫu thế nào, bồi thường chiến tranh hay ra sao thì người Hoa Hạ vẫn cảm tạ thiện ý này. Sự việc ấy cũng ngày một cải thiện mối quan hệ giữa hai nước, và cũng làm đà cho kinh tế Hoa Hạ đi lên. Cống hiến này cũng rất quan trọng.
Nhưng bảo Phương Minh Viễn phải mang ơn người Nhật Bản thì đúng là vọng tưởng!
Không nói chính phủ Hoa Hạ bỏ qua tiền bồi thường chiến tranh từ chính phủ Nhật. 1050 tỷ là tổng ngạch hơn năm lần Nhật Bản viện trợ Hoa Hạ qua mười năm, không có tính toán lợi tức.
Nhật Bản triển khai viện trợ, đối với Nhật Bản mà nói cũng ích lợi thật lớn.
Ví như dựa vào các dự án kiến thiết của chính phủ Hoa Hạ như xây dựng sân bay, người Nhật đồng ý cho chính phủ Hoa Hạ vay mà không yêu cầu phía đối tác trả lãi suất cũng như vẫn cho vay mà yêu cầu khi thời điểm thanh toán chính phủ Nhật sẽ chỉ định nhận thầu các dự án, còn về phía Hoa Hạ cũng không thấy được một phân tiền mặt. Do đó các khoản vay hay thanh toán các khoản vay đều từ các công ty xí nghiệp của Nhật hứng lấy, hoặc tham dự vào. Điều này không thể nghi ngờ lợi nhuận mang lại cực kỳ dày, mượn cơ hội này sản phẩm các công ty xí nghiệp Nhật còn xâm nhập thị trường Hoa Hạ.
Hơn nữa thời điểm này cho vay cũng phải thu lãi suất, lợi tức. Ban đầu chính phủ Nhật Bản cho vay điều kiện cực kỳ hậu đãi, lãi suất chỉ 1%, trước 10 năm không trả tiền vốn, giai đoạn đầu mà nói, đối vớitình trạng thiếu ngoại tệcủa Hoa Hạ trong thời gian này có một sự trợ giúp rất lớn. Lúc ấy Hoa Hạ lợi dụng tiền vay để giảm bớt độ cao của nguyên liệu thép nhập khẩu, đồng thời trung đường sắt, và nhất là đem phần lớn than đá có chất lượng cho Nhật Bản, vì lúc bấy giờ Hoa Hạ có ít lượng ngoại tệ. Mà Nhật Bản cũng thu hoạch dày lợi nhuận. Có thể nói song phương hợp tác đôi bên đều có lợi.
- Hừ! Lãi suất 3% thôi sao? Rất thấp ư? Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
- Rất cao hả?
Lâm Dung nháy mắt mấy cái, khó hiểu nói.
Theo cô biết, lãi suất này so sánh với trong quốc nội thì thấp hơn rất nhiều. Nhất là ở trong nước, doanh nghiệp tư nhân muốn đạt được đại ngạch cho vay, một -không có nội lực cứng rắn, hai - không quan trường hậu thuẫn mạnh mẽ, quả thực là khó hơn lên trời. Phương gia năm đó nếu không phải có giao hảo với Cổ Vũ Thành, không hiến kế cho ngân hàng giao thông phát triển, mà muốn được khoản cho vay lớn ấy, cho dù là mượn nợ, cũng chưa chắc dễ dàng như vậy. Rất nhiều thời điểm, một số doanh nghiệp tư nhân trong nước, không thể không đi vay nặng lãi.
- Dung Dung, lãi suất cao hay thấp, không thể dựa vào tình huống trong nước, mà còn dựa vào tình hình Nhật Bản.
Phương Minh Viễn nhớ rõ, kiếp trước vì kinh tế Nhật Bản đình trệ, cho nên lãi suất càng thấp, sau lại giảm tới mức dưới cả 1%, thậm chí còn xuất hiện lãi suất phần ngàn có lẻ! Cho nên lãi suất vay 3% tuy rằng thấp, nhưng so sánh trong Nhật Bản, lãi suất này cực kỳ cao rồi.
Vả lại, ngay lúc ấy ở các quốc gia phát triển của phương Tây, xuất phát từ tình hình ổn định kinh tế thế giới, chế định kế hoạch viện trợ phát triển Trung Quốc. Nhật Bản là quốc gia phát triển duy nhất tại châu Á, đượcphân công trọng điểm phụ trách viện trợ tại Á Châu, trong đó tự nhiên bao gồm Hoa Hạ – quốc gia gần như nước códiện tích lớn nhất, nhân khẩu nhiều nhất -trở thành quốc gia trọng yếu nhất mà Nhật viện trợ, đó cũng có cái lý bên trong.
Hơn nữa Nhật Bản lúc viện trợ, rất ít sử dụng, và hầu như không ràng buộc gì, điểm này khiếncác quốc gia phương Tây cũngphê bình mãnh liệt, sau thậm chí còn bị các quốc gia phương Tây liên hợp quyết nghị yêu cầu chính phủ Nhật Bản sửa lại. Vì thế Nhật Bản giảm viện trợ trên diện rộng, nhưng theo một số người có liên quan, chỉ duy nhất có Hoa Hạ là chưa từng giảm miễn một đồng nào.
Phương Minh Viễn không biết chính phủ Nhật Bản rốt cuộc hay không giảm miễn cho Hoa Hạ hay không? Bởi vì ở kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc qua chính phủ, cũng như chưa từng có quyền uy nên không biết như thế nào.
Nhưng đối với người Nhật Bản, Phương Minh Viễn là thà rằng chấp nhận tin này là có thật, còn hơn là không!
Lâm Dung như thoáng chút suy nghĩ rồi gật gật đầu, cô quyết định sau khi trở về, nhất định phải gọi điện thoại cho Asohon Kagetsu tìm hiểu một chút về tình hình lãi suất cho vay của ngân hàng Nhật Bản!
Ban đầu Phương Minh Viễn vốn không coi trọng hay để ý gì đến công ty sắt thép Nhật Bản nhưng vì muốn giữ thể diện cho quan viên Ủy ban kế hoạch quốc gia nên mới chú ý đến. Ủy ban kế hoạch quốc gia thành lập từ năm 1952 từng có chức năng phân tích kinh tế hỗ trợ cho chính phủ sau đổi tên thành Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia tên gọi tắt là Ủy ban kế hoạch và phát triển.
Đã trải qua kiếp trước Phương Minh Viễn đương nhiên biết, sau này Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là một trong những chỗ "Bộ lớn siêu cấp" của chính phủ Trung Quốc. Sở hữu gần ba mươi vụ, cục, hơn một ngàn nhân viên biên chế chính thức, bao gồm công nghiệp, giao thông, nguồn năng lượng, và tất cả lĩnh vực kinh tế quốc dân, Bộ Giao thông vận tải, bộ Bảo vệ Môi trường, bộ Y tế và rất nhiều các bộ, ban nghành, uỷ ban trung ương đều có thể ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tìm được. Hơn nữa, phạm trù chức trách của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển còn bao gồm quy hoạch kinh tế quốc dân, sản nghiệp và chính sách đầu tư, thể chế cải cách, cũng tham dự tài chính và giá cả, chính sách chế định tiền.
Ủy ban Kế hoạch & Phát triển và bộ Tài chính, ngân hàng Nhân dân Trung Quốc khống chế điều tiết vĩ mô, chỉ có điều chủ yếu phụ trách tài chính, hoạt động tín dụng, cân bằng vật tư tổng hợp. Quyền lực to lớn này, làm người ta không dám có nửa điểm lơ là. Nếu chẳng may đắc tội bọn quan viên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, ngay cả Phương gia dù có đám người Tô Hoán Đông làm hậu thuẫn, tương lai ngày sau vô tình hay cố ý cho ngươi một ít quy tắc trong phạm vi cho phép, cũng làm cho người ta cảm thấy đau đầu .
Do đó hứa thì hứa, Phương Minh Viễn nhưng không có hứng thú đi gặp người ta, hơn nữa hắn cho rằng mình kêu Lâm Dung đi đến, cũng nể mặt người Nhật Bản lắm rồi.
Matsumoto, tuy là người phụ trách cao nhất ở Tân Nhật ở Trung Quốc, nhưng ông ta ở công ty Tân Nhật của Nhật Bản, cũng không phải là nhân viên quản lý tầng cao nhất. Mà Lâm Dung làm trợ lý, địa vị ở sản nghiệp Phương gia so với mấy người Lâm Liên, Asohon Kagetsu, Tôn Chiếu Luân có hơi thấp một ít, nhưng vẫn cao hơn Matsumoto ở Tân Nhật của Nhật Bản.
Lâm Dung nhấp nháy môi, đem quá trình đàm phán với Matsumoto trong buổi chiều báo cáo.
Song phương trong lần đầu gặp mặt, cơ bản có thể nói là hữu hảo, và tiến hành trong không khí nhiệt tình. Matsumoto trong buổi đầu tiên hội đàm đặc biệt nói chuyện về quan hệ song phương, tỏ vẻ chúc mừng dự án nhà máy sắt thép nhà họ Phương được chính phủ phê chuẩn. Sau đó chủ động đề xuất, nguyện ý lấy giá cả ưu đãi mua hạng mục thiết bị của nhà máy sắt thép.
Phương Minh Viễn hơi hơi nhíu nhíu mày, tuy rằng dựa theo tin tức của Tô Hoán Đông và ba nhà Mai, Lô, Sài biết từ lâu, trên cơ bản về cho mở công ty sắt thép tư nhân đã được cao tầng quyết định, chỉ có điều hiện giờ đang chờ đợi một thời cơ thích hợp. Dự án công tác chuẩn bị xây dựng nhà máy sắt thép của nhà họ Phương, trên cơ bản bắt đầu vận hành. Nhưng khi nghe được một người Nhật Bản chúc mừng, vẫn làm hắn trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Phương Minh Viễn vĩnh viễn không quên, trong Thế Chiến thứ II tình báo của người Nhật kia nổi danh như thế nào!
- Minh Viễn này! Ông Matsumoto còn nhắc tới, nếu Phương gia nguyện ý, công ty Tân Nhật có thể cố gắng tối đa, đem dự án này đưa vào hạng mục viện trợ kinh tế của Nhật Bản, có thể trợ giúp Phương gia xin cho vay ở lãi suất thấp.
Lâm Dung nói tiếp
- Cho vay lãi suất có thể không quá 3%.
Phương Minh Viễn lông mày lập tức nhướng lên, Matsumoto cũng thật là, vì cố gắng có được phần hạng mục này bỏ nhiều công phu. Người phụ trách dám nói ra như thế có thể thấy được, công ty Tân Nhật ở Nhật Bản có lực ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.
Về việc Nhật Bản viện trợ kinh tế Hoa Hạ, Phương Minh Viễn đương nhiên không xa lạ, phải biết rằng trong kiếp trước đây là vấn đề người Hoa Hạ khá ỷ lại. Do đó hễ là mối quan hệ của Hoa Hạ và Nhật Bản thì người dân trong nước chú ý và có hiểu biết khá rõ ràng.
Viện trợ kinh tế của Nhật có từ năm 1979, khi thủ tướng Nhật tuyên bố ủng hộ Hoa Hạ mở cửa cải cách. Nhật cung cấp các kỹ thuật, cho vay viện trợ các hạng mục kinh tế không ràng buộc về tài chính. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ ở kiếp trước trên trang web của chính phủ Nhật thì Nhật cho Hoa Hạ vay ước tính 3 tỉ Yên. Hợp tác không ràng buộc về tài chính ước tính 1050 tỉ Yên. Hợp tác viện trợ kỹ thuật gần 1050 tỉ Yên. Đúng là lúc ấy Nhật bản là quốc gia viện trợ Hoa Hạ nhiều nhất ước chừng 60% tổng viện trợ. Và Hoa Hạ cũng là nước nhận viện trợ của Nhật Bản nhiều nhất.
Phạm vi viện trợ của Nhật Bản bao gồm các lĩnh vực từ đường sắt, quốc lộ, cảng sân bay và lĩnh vực kinh tế phương tiện kiến thiết cơ sở, cùng với khai thác, phát triển, bảo vệ môi trường, đề cao trình độ chữa bệnh bảo vệ sức khoẻ v.v, dự án trải rộng đến tất cả các tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ. Như tuyến đường sắt ngầm số 1 Bắc Kinh, sân bay Bắc Kinh, còn có cải tạo điện khí hoá đường sắt, kiến thiết cảng, cầu, đều từ Nhật Bản cho vay.
Phương Minh Viễn thừa nhận, lúc ấy Hoa Hạ vừa mới mở cửa, bởi vì ngoại hối dự trữ có hạn, nhưng nhu cầu tài chính ngoại tệ lại cấp bách,lúc này lợi tức thấp, chu kỳ cho vay lại dài mới giải quyết được nhu cầu của Hoa Hạ. Cho nên dẫu thế nào, bồi thường chiến tranh hay ra sao thì người Hoa Hạ vẫn cảm tạ thiện ý này. Sự việc ấy cũng ngày một cải thiện mối quan hệ giữa hai nước, và cũng làm đà cho kinh tế Hoa Hạ đi lên. Cống hiến này cũng rất quan trọng.
Nhưng bảo Phương Minh Viễn phải mang ơn người Nhật Bản thì đúng là vọng tưởng!
Không nói chính phủ Hoa Hạ bỏ qua tiền bồi thường chiến tranh từ chính phủ Nhật. 1050 tỷ là tổng ngạch hơn năm lần Nhật Bản viện trợ Hoa Hạ qua mười năm, không có tính toán lợi tức.
Nhật Bản triển khai viện trợ, đối với Nhật Bản mà nói cũng ích lợi thật lớn.
Ví như dựa vào các dự án kiến thiết của chính phủ Hoa Hạ như xây dựng sân bay, người Nhật đồng ý cho chính phủ Hoa Hạ vay mà không yêu cầu phía đối tác trả lãi suất cũng như vẫn cho vay mà yêu cầu khi thời điểm thanh toán chính phủ Nhật sẽ chỉ định nhận thầu các dự án, còn về phía Hoa Hạ cũng không thấy được một phân tiền mặt. Do đó các khoản vay hay thanh toán các khoản vay đều từ các công ty xí nghiệp của Nhật hứng lấy, hoặc tham dự vào. Điều này không thể nghi ngờ lợi nhuận mang lại cực kỳ dày, mượn cơ hội này sản phẩm các công ty xí nghiệp Nhật còn xâm nhập thị trường Hoa Hạ.
Hơn nữa thời điểm này cho vay cũng phải thu lãi suất, lợi tức. Ban đầu chính phủ Nhật Bản cho vay điều kiện cực kỳ hậu đãi, lãi suất chỉ 1%, trước 10 năm không trả tiền vốn, giai đoạn đầu mà nói, đối vớitình trạng thiếu ngoại tệcủa Hoa Hạ trong thời gian này có một sự trợ giúp rất lớn. Lúc ấy Hoa Hạ lợi dụng tiền vay để giảm bớt độ cao của nguyên liệu thép nhập khẩu, đồng thời trung đường sắt, và nhất là đem phần lớn than đá có chất lượng cho Nhật Bản, vì lúc bấy giờ Hoa Hạ có ít lượng ngoại tệ. Mà Nhật Bản cũng thu hoạch dày lợi nhuận. Có thể nói song phương hợp tác đôi bên đều có lợi.
- Hừ! Lãi suất 3% thôi sao? Rất thấp ư? Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
- Rất cao hả?
Lâm Dung nháy mắt mấy cái, khó hiểu nói.
Theo cô biết, lãi suất này so sánh với trong quốc nội thì thấp hơn rất nhiều. Nhất là ở trong nước, doanh nghiệp tư nhân muốn đạt được đại ngạch cho vay, một -không có nội lực cứng rắn, hai - không quan trường hậu thuẫn mạnh mẽ, quả thực là khó hơn lên trời. Phương gia năm đó nếu không phải có giao hảo với Cổ Vũ Thành, không hiến kế cho ngân hàng giao thông phát triển, mà muốn được khoản cho vay lớn ấy, cho dù là mượn nợ, cũng chưa chắc dễ dàng như vậy. Rất nhiều thời điểm, một số doanh nghiệp tư nhân trong nước, không thể không đi vay nặng lãi.
- Dung Dung, lãi suất cao hay thấp, không thể dựa vào tình huống trong nước, mà còn dựa vào tình hình Nhật Bản.
Phương Minh Viễn nhớ rõ, kiếp trước vì kinh tế Nhật Bản đình trệ, cho nên lãi suất càng thấp, sau lại giảm tới mức dưới cả 1%, thậm chí còn xuất hiện lãi suất phần ngàn có lẻ! Cho nên lãi suất vay 3% tuy rằng thấp, nhưng so sánh trong Nhật Bản, lãi suất này cực kỳ cao rồi.
Vả lại, ngay lúc ấy ở các quốc gia phát triển của phương Tây, xuất phát từ tình hình ổn định kinh tế thế giới, chế định kế hoạch viện trợ phát triển Trung Quốc. Nhật Bản là quốc gia phát triển duy nhất tại châu Á, đượcphân công trọng điểm phụ trách viện trợ tại Á Châu, trong đó tự nhiên bao gồm Hoa Hạ – quốc gia gần như nước códiện tích lớn nhất, nhân khẩu nhiều nhất -trở thành quốc gia trọng yếu nhất mà Nhật viện trợ, đó cũng có cái lý bên trong.
Hơn nữa Nhật Bản lúc viện trợ, rất ít sử dụng, và hầu như không ràng buộc gì, điểm này khiếncác quốc gia phương Tây cũngphê bình mãnh liệt, sau thậm chí còn bị các quốc gia phương Tây liên hợp quyết nghị yêu cầu chính phủ Nhật Bản sửa lại. Vì thế Nhật Bản giảm viện trợ trên diện rộng, nhưng theo một số người có liên quan, chỉ duy nhất có Hoa Hạ là chưa từng giảm miễn một đồng nào.
Phương Minh Viễn không biết chính phủ Nhật Bản rốt cuộc hay không giảm miễn cho Hoa Hạ hay không? Bởi vì ở kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc qua chính phủ, cũng như chưa từng có quyền uy nên không biết như thế nào.
Nhưng đối với người Nhật Bản, Phương Minh Viễn là thà rằng chấp nhận tin này là có thật, còn hơn là không!
Lâm Dung như thoáng chút suy nghĩ rồi gật gật đầu, cô quyết định sau khi trở về, nhất định phải gọi điện thoại cho Asohon Kagetsu tìm hiểu một chút về tình hình lãi suất cho vay của ngân hàng Nhật Bản!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.