Quyển 3 - Chương 595: Kẻ thù giấu mặt
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Vương Tuyết Kiều, người cũng như tên, chẳng những có một làn da trắng như tuyết mà còn có một vóc dáng tuyệt vời với những đường cong lả lướt, đã vậy lại còn còn sở hữu một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không biết đã làm say mê biết bao nam nhân huyện Bình Xuyên.
Khi còn ở đại học, do không thể thỏa mãn yêu cầu “tâm sự một mình” của lãnh đạo khoa, cuối cùng không đủ điều kiện ở lại Phụng Nguyên, cô đành trở về huyện Bình Xuyên để tìm công ăn việc làm, khi huyện đang cần một cán bộ cho hợp tác xã mua bán. Sau đó hai năm thì kết hôn với con thứ hai của cục trưởng cục tài chính huyện trước đây.
Kết quả là sau ba năm kết hôn, anh chồng có bồ nhí, Vương Tuyết Kiều tức giận đòi ly hôn với hắn, để bịt miệng cô, bố chồng nàng đem phần lớn tài sản của hai người cho Vương Tuyết Kiều đứng tên. Sau khi ly hôn, một thân một mình cô đã phải hứng chịu những lời đàm tiếu, nói xấu sau lưng của biết bao người. Song vì nể mặt bố chồng cũ của cô nên cũng không ai dám công khai làm khó dễ cô, đương nhiên vẫn khó tránh khỏi những lời nói tranh thủ cơ hội.
Nhưng không ai ngờ, ngay những ngày cuối năm thứ hai sau khi cô ly hôn, bố chồng cũ của cô bị tai nạn xe cộ trên đường đi làm việc ở thành phố, liệt nửa người, từ đó, hiển nhiên chức vụ cũng bị hạ xuống theo. Vậy là phiền toái của Vương Tuyết Kiều đã tới. Lãnh đạo của hợp tác xã mua bán, lại còn cấp trên của chủ quản lãnh đạo, cùng với muôn mặt bọn đàn ông, tất cả đều xem nàng như một món ngon béo bở, ai cũng muốn cắn lấy một cái.
Hôm nay vị lãnh đạo này mời cô uống trà, ngày mai lại có vị lãnh đạo kia mời cô ăn cơm, sau đó lại có lãnh đạo tìm cô tâm sự, cả bọn cứ nối đuôi nhau mà đến, với đủ mọi loại lý do, Vương Tuyết Kiều cắn răng cự tuyệt tất cả. Nhưng phiền toái cũng vẫn nối tiếp nhau mà đến.
Đầu tiên là cô bị điều đến một chức vụ râu ria không quan trọng, rồi đến anh trai, chị dâu, cha mẹ cô cũng bị làm khó dễ, cuộc sống của gia đình nàng thật khổ không nói nổi. Ngay lúc Vương Tuyết Kiều thực sự không chống đỡ nổi nữa, thì Ngụy Bá Đạt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, lại còn là bí thư mới điều đến của Phó Chủ tịch huyện.
Thế là Vương Tuyết Kiều lọt vào thế tấn công của Ngụy Bá Đạt, mà không hề mảy may chống cự liền rơi vào tay giặc, trở thành người tình của Ngụy Bá Đạt huyện Bình Xuyên. Có Ngụy Bá Đạt làm người che chở, thoạt đầu những bọn lãnh đạo kia như thể lũ đầy tớ kéo nhau đến cửa nhà nịnh hót lấy lòng, chức vụ công tác của cô cũng được điều chỉnh, anh trai, chị dâu, cha mẹ côlại được đối xử bình thường, thậm chí còn được bồi thường không ít.
Đương nhiên, kết quả như vậy cũng không làm Vương Tuyết Kiều cảm thấy thỏa mãn, thế nhưng Ngụy Bá Đạt cũng đã nói, Lưu Trì chỉ vừa mới đến Bình Xuyên, chỗ ngồi chưa vững, giúp đỡ Vương Tuyết Kiều thoát khỏi cảnh khốn cùng không khó, nhưng muốn thực sự chỉnh đốn những tên lãnh đạo kia thì còn phải chờ Lưu Trì đứng vững ở huyện Bình Xuyên đã, thì Ngụy Bá Đạt mới có đủ sức giúp cô hoàn thành nguyện vọng. Vương Tuyết Kiều nghĩ thấy cũng có lý nên tạm thời cho qua. Nhưng sau khi đã trải qua một phen bị đọa đày, Vương Tuyết Kiều nhận thấy rằng người trong nhà hoặc là sẽ ở trong quan trường, hoặc là sẽ ở trên thương trường, nhất định phải có chút thành tựu, còn không, nếu như một ngày Ngụy Bá Đạt bị điều ra khỏi huyện Bình Xuyên, nhà họ Vương ở lại sẽ không thể nào an bình được. Cuộc sống như vậy Vương Tuyết Kiều đã chịu đựng đủ rồi.
Thế nên khi phố cổ Bình Xuyên tiến hành tuyển thương nhân, Vương Tuyết Kiều liền xin Ngụy Bá Đạt ra mặt giúp đỡ anh trai Vương Triết của mình thuê một cửa tiệm, bảo anh ta mướn hai gã nhân viên đến phụ việc buôn bán. Dù sao thì với Vương Triết lúc này, việc quản lý trông nom chẳng qua chỉ là mắt nhắm mắt mở, Vương Triết vốn cũng vô công rồi nghề, mỗi ngày cũng có thể bỏ chút thời gian trông nom tiệm.
Vài tháng tiếp theo, do nhân khí phố cổ Bình Xuyên hưng thịnh, vị trí cửa tiệm của anh trai cô lại tốt, nên thu nhập tăng rõ rệt. Hai ngày trước, khi gặp mặt, chị dâu còn than vắn thở dài, hối hận lúc đầu đã không kiên quyết, ngay cả có vay tiền cũng phải thuê lại cửa tiệm.
Vương Tuyết Kiều tính đi tính lại, nếu như dựa theo thu nhập trung bình mấy tháng tới, thì chỉ cần thời gian một năm, số vốn đầu tư cho cửa tiệm đã có thể thu hồi, đến đầu tháng tư sang năm sẽ có lãi. Vương Tuyết Kiều còn cao hứng cân nhắc xem làm thế nào thuyết phục Ngụy Bá Đạt, bảo hắn ra mặt giúp đỡ để thuê cửa tiệm tiếp theo.
Không ai ngờ, Vương Triết vừa gọi điện thoại đến, nói là chiều nay tấm biển hiệu của cửa tiệm đã bị nhân viên quản lý phố cổ cưỡng chế tháo gỡ trước mặt mọi người, họ còn nói nếu như dám treo biển hành nghề lần nữa sẽ thu hồi cửa tiệm. Vương Tuyết Kiều nghe xong nổi giận, gọi cho Ngụy Bá Đạt ngay lập tức.
- Sao? Em nói tấm biển hiệu thế nào? Chuyện gì đã xảy ra?
Ngụy Bá Đạt kinh ngạc nói.
Theo lý mà nói, đâu cần phải như vậy chứ, lúc trước Vương Triết lấy cửa tiệm, cũng là do y ra sức, việc này tuy không có nhiều người biết, thế nhưng phần lớn ban quản lý phố cổ đều biết cả. Nếu như Vương Triết có kinh doanh gì đó sai trái, thì cũng không đáng phải làm như vậy trước mặt công chúng. Như vậy chẳng phải làm mất mặt mình sao?
- Dĩ nhiên là biển hiệu cửa hàng rồi
Vương Triết nói không rõ ràng, Vương Tuyết Kiều thì cho rằng chắc hẳn là như thế.
- Bá Đạt à, bọn họ còn đe dọa anh trai em, nếu còn treo biển hiệu nữa, họ sẽ thu hồi cửa tiệm. Bọn họ ức hiếp người quá đáng, anh trai em đã đóng tiền thuê một năm rồi, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi hủy hợp đồng, thu hồi cửa tiệm chứ?
Vương Tuyết Kiều nũng nịu nói
- Anh hãy lấy lại công bằng cho ông chủ Vương của chúng ta đi
Giọng Vương Tuyết Kiều vốn dĩ đã quyến rũ, lúc này lại đầy tâm huyết, lọt vào tai Ngụy Bá Đạt lại càng yểu điệu, khiến y tê liệt hết nửa người.
- Được được được, việc này ta nhớ rồi
Nếu không phải đang ở tiệm ăn, Ngụy Bá Đạt hẳn đã trêu ghẹo Vương Tuyết Kiều vài câu, nhưng y nhìn thấy phía sau quầy hàng lúc này là nhân viên phục vụ, đành phải tự kiềm lòng.
Bỏ điện thoại xuống, Ngụy Bá Đạt không quay về phòng ngay, mà lấy điếu thuốc ra châm, dạo hai vòng ở hành lang. Chuyện của Vương Triết quả thật có chút kỳ quặc, ban quản lý phố cổ làm sao mà không nể mặt mình như vậy được?
Tuy rằng Ngụy Bá Đạt cũng biết, ban quản lý phố cổ Bình Xuyên kia đều là thuộc hạ của Phương gia, mà sức ảnh hưởng của Phương gia ở tỉnh Tần Tây mà nói, thì cán bộ cấp huyện cũng không đủ để nói. Như mấy người Lý Đông Tinh, nếu không phải vì trước đây Phương gia nổi dậy trong lúc mọi người hợp tác, thì hôm nay họ muốn gặp người chủ chốt của Phương gia cũng không phải chuyện dễ dàng. Thế lực của Lưu Trì tuy mạnh, nhưng dù sao cũng vừa mới tới huyện Bình Xuyên, căn cơ chưa vững, sức ảnh hưởng không thể nào sánh được với Phương gia.
Thế nhưng người không cùng phe, vì một chuyện thế này mà làm đến mức như vậy sao? Huống hồ, lẽ nào Phương gia không nhìn ra, với thế lực và sức mạnh của Lưu Trì, đến Bình Xuyên hẳn sẽ có ngày thay thế chức bí thư huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện, Phương gia lập nghiệp ở Bình Xuyên này, chẳng lẽ họ không sợ sau này Lưu Trì đẩy bọn họ xuống hay sao?
Ngụy Bá Đạt lưỡng lự hết lần này đến lần khác, vẫn chưa gọi điện thoại.
Khi Nguy Bá Đạt quay trở về, y thấy ba cô gái từ nhà vệ sinh đi ra, Ngụy Bá Đạt không cầm được sáng mắt lên, cô lớn tuổi nhất xem chừng khoảng hai mươi ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt thanh tú tinh khôi như một đóa phù dung, khoác một bộ trang phục công sở, lộ rõ vòng eo và đôi chân thon dài. Theo sau nàng là hai cô gái còn trẻ hơn, lại mang điệu bộ sinh viên, tuy rằng một người dẫn đầu như vậy không đủ khiến người khác cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng đều là mỹ nhân, người nào cũng hơn Vương Tuyết Kiều, không có ai dưới cả.
Ngụy Bá Đạt thầm thở dài một tiếng, tỉnh Tần Tây này thật đúng là nơi sinh ra mỹ nữ
Ngụy Bá Đạt vẫn dõi mắt theo bóng dáng ba cô gái biến mất ở hành lang, nơi đó là phòng cao nhất của tửu lầu Phương gia, phải là những tình huống đặc biệt mới mở, chỉ có những nhân vật có sức ảnh hưởng hoặc những người lãnh đạo đến ăn cơm mới mở phòng này.
Vào thời điểm Lưu Trì nhậm chức, lãnh đạo huyện Lữ Lương đã chiêu đãi hắn tại phòng cao nhất của tửu lầu Phương gia. Ngụy Bá Đạt tuy không đủ tư cách đến đó, nhưng cũng đi vào nhìn thoáng qua. Phòng đó ở buồng trong, bên ngoài có thể bày hai bàn, để cho những nhân viên đi theo ăn cơm, bên trong tuy rằng diện tích không thua gì bên ngoài, nhưng chỉ bày một bàn, chừa phần lớn không gian để sinh hoạt.
Ngụy Bá Đạt nhíu nhíu mày, xem ra hôm nay tửu lầu Phương gia có nhân vật tai to mặt lớn nào tới đây, không biết là vị lãnh đạo huyện nào? Nhưng ba cô gái ấy y đều chưa từng gặp qua ở chính phủ hay đảng ủy, không biết có lai lịch thế nào?
- Trưởng ban thư ký Ngụy, ngài đã đến đây thì đừng về, ngài mà tức giận chẳng phải là làm khó chúng tôi sao? Nếu như vậy, lão già này xin tạ lỗi với ngài
Lão mập Mễ lúc này cũng xuất hiện ở hành lang, nhìn quanh quất vài cái rồi đến chỗ Ngụy Bá Đạt, ngay lập tức tươi cười. Thực sự là không có lòng dạ nào ăn cơm của bọn họ, trong phòng bên trái thì chờ Ngụy Bá Đạt không trở lại, bên phải chờ Ngụy Bá Đạt thì không thấy bóng dáng, sáu người không khỏi nói lo thầm trong bụng, nghĩ rằng Ngụy Bá Đạt hẳn đã mượn cớ nghe điện thoại mà bỏ đi.
Bọn họ nghĩ đến đó thì có chút hoang mang. Phải nói chuyện bọn họ thèm muốn thị trường huyện Bình Xuyên không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng muốn vào thị trường huyện Bình Xuyên mà không có người dẫn đường, muốn độc quyền một ngành sản xuất nào đó của huyện Bình Xuyên thì quả là mơ mộng hão huyền.
Tuy rằng Ngụy Bá Đạt đòi hỏi như vậy có chút quá đáng, nhưng bọn họ đều muốn biết, rốt cục thì y dựa vào cái gì mà cho rằng sau một năm, bọn họ có thể buôn bán lời to? Làm một gã thương nhân, biết được cơ hội buôn bán ngay trước mắt nhưng lại chắc chắn không nắm được, thì hẳn là thống khổ nhất rồi.
Ngụy Bá Đạt khẽ cười nói:
- Đây là tấm lòng của ông chủ Mễ, tôi chẳng qua chỉ vừa nói chuyện điện thoại xong rút điếu thuốc ra hút ở chỗ này mà thôi.
Lão mập Mễ rủa thầm trong lòng, Ngụy Bá Đạt này "bộ dạng ăn uống" như thế thật khó coi, nếu như cũng có thể xem là quân tử thì e là trên đời này không có được bao nhiêu người. Bản thân mình dù thế nào vẫn cầm tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được, mà bọn quan chức này lại dùng thủ đoạn của chính phủ, còn muốn theo chính phủ kiếm tiền. Như vậy, cũng xứng đáng là quân tử.
Mặc dù trong lòng chửi rủa, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, chỉ cười tủm tỉm kéo Ngụy Bá Đạt về phòng.
- Thư ký Ngụy, đây là sự thật ư?
Lão mập Mễ hỏi giọng run run, mặt đầy vẻ khó tin.
- Dĩ nhiên là thật, thời hạn cụ thể còn chưa rõ, nhưng nội trong một năm, chắn chắc sẽ hoàn thành.
Ngụy Bá Đạt dù bận vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, nhìn lão Mễ chờ đợi nói:
- Không biết các vị cảm thấy tin tức này có đáng giá không, vậy được bốn mươi phần trăm cổ phần công ty chứ?
- Đáng giá đáng giá
Lão mập Mễ luôn miệng đáp
- Đề xuất của thư lý Ngụy, tôi ủng hộ vô điều kiện
Hắn chưa dứt lời, những người còn lại đã không chịu được cùng nhao nhao. Không phải ai cũng ngốc, nếu đúng như lời Ngụy Bá Đạt, thì trong thời gian một năm, huyện Bình Xuyên sẽ do thành phố Phụng Nguyên quản lý, như vậy đúng là đã trao cho bọn họ một khối bánh hạnh nhân từ trên trời rơi xuống. Nói cách khác, sau một năm, bọn họ đã có tư cách tổ chức sự nghiệp ở thành phố Phụng Nguyên
Thâm niên kinh doanh của thành phố Phụng Nguyên, không phải thành phố Thiên Hán kia, mà là trung tâm tỉnh Tần Tây, tỉnh lị tỉnh Tần Tây, những người cùng nghề ở Thiên Hán còn phải ao ước đến chết chứ mà có vào thành phố Phụng Nguyên kinh doanh, vậy có nghĩa là bọn họ với tài sản của danh nghĩa khác cũng có thể từng bước đi vào thị trường Phụng Nguyên mà không bị thế lực bản xứ chèn ép quá mức, đây quả là cơ hội hiếm có.
Ngụy Bá Đạt thầm cười khẩy, thương nhân trọng tiền bạc, quả đúng là như vậy. Khi vừa mới nghe mình yêu cầu bốn mươi phần trăm cổ phần, cả bọn trông như lão già đã chết, vậy mà bây giờ lại chuyển sang sắc mặt như thế, thật sự khiến người khác khinh thường.
- Đây là sự thật mà tỉnh đã làm và đều biết, chỉ còn tìm cơ hội thích hợp để tuyên bố thôi
Tô Ái Quân nghiêm mặt nói
- Thành phố Duy Nam bên kia thì thế nào?
Phương Minh Viễn hỏi. Phụng Nguyên muốn chiếm huyện Bình Xuyên, việc này cậu hiển nhiên đã sớm biết, thế nhưng thành phố Duy Nam bên kia vẫn không cam lòng - điều này cũng dễ hiểu, không những diện tích quản lý lớn, tổn thất này càng không thể chấp nhận. Không còn Bình Xuyên, toàn bộ đời sống ở Duy Nam sẽ đi xuống theo, vốn dĩ là con dê đầu đàn, làm không khéo lại trở thành kẻ theo đuôi, ai mà chịu được.
Tô Ái Quân cười khà khà hai tiếng mà nói:
- Tốt lắm, bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố, hội đồng nhân dân thành phố Duy Nam, chỉ còn vài người lãnh đạo chủ chốt, ban tổ chức cán bộ tỉnh hứa hẹn trong hai năm thăng cấp toàn bộ lên một bậc, đến khi ban tổ chức cán bộ tỉnh chấp thuận, sẽ không hạ phái cán bộ trong tỉnh, vì trước mắt cán bộ của thành phố Duy Nam người được chọn có chí tiến thủ đang tăng lên, như vậy sẽ không có trở ngại nữa.
Phương Minh Viễn lắc đầu, hoàn toàn không còn gì để nói. Đây là quan trường Hoa Hạ, bọn quan viên chủ quản một phương, không phải để tạo phúc một phương, mà là để có thể trèo lên một địa vị cao. Thế nên, miễn là có thể thăng chức, quyền lợi của địa phương có bị tổn hại hay không, trong lòng bọn họ không quan trọng. Những nhà lãnh đạo trước kia của thành phố Duy Nam vì sao không muốn, không phải là lo lắng Bình Xuyên sẽ do Phụng Nguyên quản lý, mà là cuộc sống ở Duy Nam chắn chắc bị ảnh hưởng, ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của họ. Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có thể nói là bắt được điểm này, giải quyết tận gốc một lần, lần này nhỏ, lực cản của quan trường phía trên rất nhiều, đến mức sự phản đối của dân chúng, đó đều là chân tướng chưa rõ ràng của quần chúng.
Nếu là ở nước Mỹ, muốn thay đổi khu vực hành chính của thành phố là một phiền phức lớn, không khéo còn phải mở một cuộc bỏ phiếu toàn dân
Việc này đối với thành phố Duy Nam mà nói dĩ nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng đối với Bình Xuyên mà nói, lại cũng không phải chuyện xấu. Trở thành huyện trực thuộc thành phố Phụng Nguyên, huyện Bình Xuyên sẽ có đủ khả năng thúc đẩy chính trị, kinh tế, tài nguyên càng nhiều hơn, còn việc nâng cao hơn nữa mức sống huyện Bình Xuyên sẽ thật nhanh chóng, chắc chắc là có lợi.
- Minh Viễn, tên Lưu Trì ấy, cháu phải lưu ý một chút. Một khi Bình Xuyên trở thành huyện trực thuộc Phụng Nguyên, mấy người Lý Đông Tinh và Lữ Lương đoán chừng đều lần lượt bị điều đi, mà thế chỗ cho bọn họ rất có thể chính là Lưu Trì
Tô Ái Quân nghiêm túc nói
- Mà cái tên Lưu Trì này, bởi bối cảnh xuất thân, tác phong luôn khá cương quyết. Hơn nữa chú còn nghe nói, dưới tay hắn cũng chẳng thể lôi thôi
Tác phong khá cương quyết, chỉ có điều là ngoan cố và tin tưởng vào phương pháp cưỡng chế hơn là dùng lời lẽ khéo léo. Đối với Lưu Trì, Phương Minh Viễn thực ra cũng không giống như hắn biểu hiện ra bên ngoài. Từ lúc Lưu Trì được điều về đây, Phương Minh Viễn đã chú ý tới y. Đối với việc công tác của y ở Thiên Hán cũng có nghe thấy. Lưu Trì giữ chức quản lý một xí nghiệp quốc hữu, bởi vì hơn nửa năm mà không có tiền lương, công nhân kéo đến trước cửa Ủy ban nhân dân huyện biểu tình, Lưu Trì không nương tình mà dùng đến cảnh sát, buộc công nhân giải tán, còn bắt giữ bảy tên cầm đầu, sau đó, bảy tên ấy đều bị phán năm đến mười năm tù, với tội danh... dường như là cái gì đó làm nguy hại an ninh quốc gia, nhiễu loạn trật tự xã hội
Như thế chẳng phải thả chó đánh rắm sao? Bọn công nhân chẳng qua chỉ vì làm hơn nửa năm không có lương, không còn cách nào sinh sống mới đến huyện đòi giải thích rõ ràng, không tấn công ủy ban nhân dân huyện, cũng không có hành động gì quá khích, nếu có thể làm nguy hại an ninh quốc gia, nhiễu loạn trật tự xã hội, như vậy thì quốc gia này cũng quá yếu đuối rồi, đến mức ngay cả lương của công nhân cũng có thể đe dọa sự an toàn của nó. Nhưng Hoa Hạ trường hợp bỏ đi này rất nhiều, một số biết đối nhân xử thế, một số thậm chí còn có hồ sơ đầy bụi bặm trong tòa án
Hơn nữa, Tô Ái Quân không biết, tên Lưu Trì này, Phương Minh Viễn cũng có ấn tượng từ trước, y là Phó chủ tịch thường trực thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây, năm 2009, bị bắt giam, nghe đâu của cải tham ô hối lộ lên đến mấy chục triệu nhân dân tệ. Dĩ nhiên người Hoa Hạ hiểu rõ, con số này không có ý nghĩa, căn cứ vào truyền thống Hoa Hạ, cầm chắc ít nhất là gấp năm lần, thậm chí có thể còn nhiều hơn.
Thế nên không cần Tô Ái Quân nhắc nhở, Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ, nếu như Lưu Trì này chủ quản huyện Bình Xuyên, thì Phương gia ở đó sẽ không còn hợp tác thuận lợi như khi Lý Đông Tinh chủ quản. Nếu nói Lý Đông Tinh chẳng qua chỉ muốn cải thiện cuộc sống của bản thân, cấp cho người thân chút vốn liếng, thì Lưu Trì này chính là một con cá mập biển cô độc, lòng tham không đáy, mà sở thích lại khác thường, đối với y, Phương gia nhất định phải có sự đề phòng.
Khi còn ở đại học, do không thể thỏa mãn yêu cầu “tâm sự một mình” của lãnh đạo khoa, cuối cùng không đủ điều kiện ở lại Phụng Nguyên, cô đành trở về huyện Bình Xuyên để tìm công ăn việc làm, khi huyện đang cần một cán bộ cho hợp tác xã mua bán. Sau đó hai năm thì kết hôn với con thứ hai của cục trưởng cục tài chính huyện trước đây.
Kết quả là sau ba năm kết hôn, anh chồng có bồ nhí, Vương Tuyết Kiều tức giận đòi ly hôn với hắn, để bịt miệng cô, bố chồng nàng đem phần lớn tài sản của hai người cho Vương Tuyết Kiều đứng tên. Sau khi ly hôn, một thân một mình cô đã phải hứng chịu những lời đàm tiếu, nói xấu sau lưng của biết bao người. Song vì nể mặt bố chồng cũ của cô nên cũng không ai dám công khai làm khó dễ cô, đương nhiên vẫn khó tránh khỏi những lời nói tranh thủ cơ hội.
Nhưng không ai ngờ, ngay những ngày cuối năm thứ hai sau khi cô ly hôn, bố chồng cũ của cô bị tai nạn xe cộ trên đường đi làm việc ở thành phố, liệt nửa người, từ đó, hiển nhiên chức vụ cũng bị hạ xuống theo. Vậy là phiền toái của Vương Tuyết Kiều đã tới. Lãnh đạo của hợp tác xã mua bán, lại còn cấp trên của chủ quản lãnh đạo, cùng với muôn mặt bọn đàn ông, tất cả đều xem nàng như một món ngon béo bở, ai cũng muốn cắn lấy một cái.
Hôm nay vị lãnh đạo này mời cô uống trà, ngày mai lại có vị lãnh đạo kia mời cô ăn cơm, sau đó lại có lãnh đạo tìm cô tâm sự, cả bọn cứ nối đuôi nhau mà đến, với đủ mọi loại lý do, Vương Tuyết Kiều cắn răng cự tuyệt tất cả. Nhưng phiền toái cũng vẫn nối tiếp nhau mà đến.
Đầu tiên là cô bị điều đến một chức vụ râu ria không quan trọng, rồi đến anh trai, chị dâu, cha mẹ cô cũng bị làm khó dễ, cuộc sống của gia đình nàng thật khổ không nói nổi. Ngay lúc Vương Tuyết Kiều thực sự không chống đỡ nổi nữa, thì Ngụy Bá Đạt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, lại còn là bí thư mới điều đến của Phó Chủ tịch huyện.
Thế là Vương Tuyết Kiều lọt vào thế tấn công của Ngụy Bá Đạt, mà không hề mảy may chống cự liền rơi vào tay giặc, trở thành người tình của Ngụy Bá Đạt huyện Bình Xuyên. Có Ngụy Bá Đạt làm người che chở, thoạt đầu những bọn lãnh đạo kia như thể lũ đầy tớ kéo nhau đến cửa nhà nịnh hót lấy lòng, chức vụ công tác của cô cũng được điều chỉnh, anh trai, chị dâu, cha mẹ côlại được đối xử bình thường, thậm chí còn được bồi thường không ít.
Đương nhiên, kết quả như vậy cũng không làm Vương Tuyết Kiều cảm thấy thỏa mãn, thế nhưng Ngụy Bá Đạt cũng đã nói, Lưu Trì chỉ vừa mới đến Bình Xuyên, chỗ ngồi chưa vững, giúp đỡ Vương Tuyết Kiều thoát khỏi cảnh khốn cùng không khó, nhưng muốn thực sự chỉnh đốn những tên lãnh đạo kia thì còn phải chờ Lưu Trì đứng vững ở huyện Bình Xuyên đã, thì Ngụy Bá Đạt mới có đủ sức giúp cô hoàn thành nguyện vọng. Vương Tuyết Kiều nghĩ thấy cũng có lý nên tạm thời cho qua. Nhưng sau khi đã trải qua một phen bị đọa đày, Vương Tuyết Kiều nhận thấy rằng người trong nhà hoặc là sẽ ở trong quan trường, hoặc là sẽ ở trên thương trường, nhất định phải có chút thành tựu, còn không, nếu như một ngày Ngụy Bá Đạt bị điều ra khỏi huyện Bình Xuyên, nhà họ Vương ở lại sẽ không thể nào an bình được. Cuộc sống như vậy Vương Tuyết Kiều đã chịu đựng đủ rồi.
Thế nên khi phố cổ Bình Xuyên tiến hành tuyển thương nhân, Vương Tuyết Kiều liền xin Ngụy Bá Đạt ra mặt giúp đỡ anh trai Vương Triết của mình thuê một cửa tiệm, bảo anh ta mướn hai gã nhân viên đến phụ việc buôn bán. Dù sao thì với Vương Triết lúc này, việc quản lý trông nom chẳng qua chỉ là mắt nhắm mắt mở, Vương Triết vốn cũng vô công rồi nghề, mỗi ngày cũng có thể bỏ chút thời gian trông nom tiệm.
Vài tháng tiếp theo, do nhân khí phố cổ Bình Xuyên hưng thịnh, vị trí cửa tiệm của anh trai cô lại tốt, nên thu nhập tăng rõ rệt. Hai ngày trước, khi gặp mặt, chị dâu còn than vắn thở dài, hối hận lúc đầu đã không kiên quyết, ngay cả có vay tiền cũng phải thuê lại cửa tiệm.
Vương Tuyết Kiều tính đi tính lại, nếu như dựa theo thu nhập trung bình mấy tháng tới, thì chỉ cần thời gian một năm, số vốn đầu tư cho cửa tiệm đã có thể thu hồi, đến đầu tháng tư sang năm sẽ có lãi. Vương Tuyết Kiều còn cao hứng cân nhắc xem làm thế nào thuyết phục Ngụy Bá Đạt, bảo hắn ra mặt giúp đỡ để thuê cửa tiệm tiếp theo.
Không ai ngờ, Vương Triết vừa gọi điện thoại đến, nói là chiều nay tấm biển hiệu của cửa tiệm đã bị nhân viên quản lý phố cổ cưỡng chế tháo gỡ trước mặt mọi người, họ còn nói nếu như dám treo biển hành nghề lần nữa sẽ thu hồi cửa tiệm. Vương Tuyết Kiều nghe xong nổi giận, gọi cho Ngụy Bá Đạt ngay lập tức.
- Sao? Em nói tấm biển hiệu thế nào? Chuyện gì đã xảy ra?
Ngụy Bá Đạt kinh ngạc nói.
Theo lý mà nói, đâu cần phải như vậy chứ, lúc trước Vương Triết lấy cửa tiệm, cũng là do y ra sức, việc này tuy không có nhiều người biết, thế nhưng phần lớn ban quản lý phố cổ đều biết cả. Nếu như Vương Triết có kinh doanh gì đó sai trái, thì cũng không đáng phải làm như vậy trước mặt công chúng. Như vậy chẳng phải làm mất mặt mình sao?
- Dĩ nhiên là biển hiệu cửa hàng rồi
Vương Triết nói không rõ ràng, Vương Tuyết Kiều thì cho rằng chắc hẳn là như thế.
- Bá Đạt à, bọn họ còn đe dọa anh trai em, nếu còn treo biển hiệu nữa, họ sẽ thu hồi cửa tiệm. Bọn họ ức hiếp người quá đáng, anh trai em đã đóng tiền thuê một năm rồi, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi hủy hợp đồng, thu hồi cửa tiệm chứ?
Vương Tuyết Kiều nũng nịu nói
- Anh hãy lấy lại công bằng cho ông chủ Vương của chúng ta đi
Giọng Vương Tuyết Kiều vốn dĩ đã quyến rũ, lúc này lại đầy tâm huyết, lọt vào tai Ngụy Bá Đạt lại càng yểu điệu, khiến y tê liệt hết nửa người.
- Được được được, việc này ta nhớ rồi
Nếu không phải đang ở tiệm ăn, Ngụy Bá Đạt hẳn đã trêu ghẹo Vương Tuyết Kiều vài câu, nhưng y nhìn thấy phía sau quầy hàng lúc này là nhân viên phục vụ, đành phải tự kiềm lòng.
Bỏ điện thoại xuống, Ngụy Bá Đạt không quay về phòng ngay, mà lấy điếu thuốc ra châm, dạo hai vòng ở hành lang. Chuyện của Vương Triết quả thật có chút kỳ quặc, ban quản lý phố cổ làm sao mà không nể mặt mình như vậy được?
Tuy rằng Ngụy Bá Đạt cũng biết, ban quản lý phố cổ Bình Xuyên kia đều là thuộc hạ của Phương gia, mà sức ảnh hưởng của Phương gia ở tỉnh Tần Tây mà nói, thì cán bộ cấp huyện cũng không đủ để nói. Như mấy người Lý Đông Tinh, nếu không phải vì trước đây Phương gia nổi dậy trong lúc mọi người hợp tác, thì hôm nay họ muốn gặp người chủ chốt của Phương gia cũng không phải chuyện dễ dàng. Thế lực của Lưu Trì tuy mạnh, nhưng dù sao cũng vừa mới tới huyện Bình Xuyên, căn cơ chưa vững, sức ảnh hưởng không thể nào sánh được với Phương gia.
Thế nhưng người không cùng phe, vì một chuyện thế này mà làm đến mức như vậy sao? Huống hồ, lẽ nào Phương gia không nhìn ra, với thế lực và sức mạnh của Lưu Trì, đến Bình Xuyên hẳn sẽ có ngày thay thế chức bí thư huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện, Phương gia lập nghiệp ở Bình Xuyên này, chẳng lẽ họ không sợ sau này Lưu Trì đẩy bọn họ xuống hay sao?
Ngụy Bá Đạt lưỡng lự hết lần này đến lần khác, vẫn chưa gọi điện thoại.
Khi Nguy Bá Đạt quay trở về, y thấy ba cô gái từ nhà vệ sinh đi ra, Ngụy Bá Đạt không cầm được sáng mắt lên, cô lớn tuổi nhất xem chừng khoảng hai mươi ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt thanh tú tinh khôi như một đóa phù dung, khoác một bộ trang phục công sở, lộ rõ vòng eo và đôi chân thon dài. Theo sau nàng là hai cô gái còn trẻ hơn, lại mang điệu bộ sinh viên, tuy rằng một người dẫn đầu như vậy không đủ khiến người khác cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng đều là mỹ nhân, người nào cũng hơn Vương Tuyết Kiều, không có ai dưới cả.
Ngụy Bá Đạt thầm thở dài một tiếng, tỉnh Tần Tây này thật đúng là nơi sinh ra mỹ nữ
Ngụy Bá Đạt vẫn dõi mắt theo bóng dáng ba cô gái biến mất ở hành lang, nơi đó là phòng cao nhất của tửu lầu Phương gia, phải là những tình huống đặc biệt mới mở, chỉ có những nhân vật có sức ảnh hưởng hoặc những người lãnh đạo đến ăn cơm mới mở phòng này.
Vào thời điểm Lưu Trì nhậm chức, lãnh đạo huyện Lữ Lương đã chiêu đãi hắn tại phòng cao nhất của tửu lầu Phương gia. Ngụy Bá Đạt tuy không đủ tư cách đến đó, nhưng cũng đi vào nhìn thoáng qua. Phòng đó ở buồng trong, bên ngoài có thể bày hai bàn, để cho những nhân viên đi theo ăn cơm, bên trong tuy rằng diện tích không thua gì bên ngoài, nhưng chỉ bày một bàn, chừa phần lớn không gian để sinh hoạt.
Ngụy Bá Đạt nhíu nhíu mày, xem ra hôm nay tửu lầu Phương gia có nhân vật tai to mặt lớn nào tới đây, không biết là vị lãnh đạo huyện nào? Nhưng ba cô gái ấy y đều chưa từng gặp qua ở chính phủ hay đảng ủy, không biết có lai lịch thế nào?
- Trưởng ban thư ký Ngụy, ngài đã đến đây thì đừng về, ngài mà tức giận chẳng phải là làm khó chúng tôi sao? Nếu như vậy, lão già này xin tạ lỗi với ngài
Lão mập Mễ lúc này cũng xuất hiện ở hành lang, nhìn quanh quất vài cái rồi đến chỗ Ngụy Bá Đạt, ngay lập tức tươi cười. Thực sự là không có lòng dạ nào ăn cơm của bọn họ, trong phòng bên trái thì chờ Ngụy Bá Đạt không trở lại, bên phải chờ Ngụy Bá Đạt thì không thấy bóng dáng, sáu người không khỏi nói lo thầm trong bụng, nghĩ rằng Ngụy Bá Đạt hẳn đã mượn cớ nghe điện thoại mà bỏ đi.
Bọn họ nghĩ đến đó thì có chút hoang mang. Phải nói chuyện bọn họ thèm muốn thị trường huyện Bình Xuyên không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng muốn vào thị trường huyện Bình Xuyên mà không có người dẫn đường, muốn độc quyền một ngành sản xuất nào đó của huyện Bình Xuyên thì quả là mơ mộng hão huyền.
Tuy rằng Ngụy Bá Đạt đòi hỏi như vậy có chút quá đáng, nhưng bọn họ đều muốn biết, rốt cục thì y dựa vào cái gì mà cho rằng sau một năm, bọn họ có thể buôn bán lời to? Làm một gã thương nhân, biết được cơ hội buôn bán ngay trước mắt nhưng lại chắc chắn không nắm được, thì hẳn là thống khổ nhất rồi.
Ngụy Bá Đạt khẽ cười nói:
- Đây là tấm lòng của ông chủ Mễ, tôi chẳng qua chỉ vừa nói chuyện điện thoại xong rút điếu thuốc ra hút ở chỗ này mà thôi.
Lão mập Mễ rủa thầm trong lòng, Ngụy Bá Đạt này "bộ dạng ăn uống" như thế thật khó coi, nếu như cũng có thể xem là quân tử thì e là trên đời này không có được bao nhiêu người. Bản thân mình dù thế nào vẫn cầm tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được, mà bọn quan chức này lại dùng thủ đoạn của chính phủ, còn muốn theo chính phủ kiếm tiền. Như vậy, cũng xứng đáng là quân tử.
Mặc dù trong lòng chửi rủa, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, chỉ cười tủm tỉm kéo Ngụy Bá Đạt về phòng.
- Thư ký Ngụy, đây là sự thật ư?
Lão mập Mễ hỏi giọng run run, mặt đầy vẻ khó tin.
- Dĩ nhiên là thật, thời hạn cụ thể còn chưa rõ, nhưng nội trong một năm, chắn chắc sẽ hoàn thành.
Ngụy Bá Đạt dù bận vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, nhìn lão Mễ chờ đợi nói:
- Không biết các vị cảm thấy tin tức này có đáng giá không, vậy được bốn mươi phần trăm cổ phần công ty chứ?
- Đáng giá đáng giá
Lão mập Mễ luôn miệng đáp
- Đề xuất của thư lý Ngụy, tôi ủng hộ vô điều kiện
Hắn chưa dứt lời, những người còn lại đã không chịu được cùng nhao nhao. Không phải ai cũng ngốc, nếu đúng như lời Ngụy Bá Đạt, thì trong thời gian một năm, huyện Bình Xuyên sẽ do thành phố Phụng Nguyên quản lý, như vậy đúng là đã trao cho bọn họ một khối bánh hạnh nhân từ trên trời rơi xuống. Nói cách khác, sau một năm, bọn họ đã có tư cách tổ chức sự nghiệp ở thành phố Phụng Nguyên
Thâm niên kinh doanh của thành phố Phụng Nguyên, không phải thành phố Thiên Hán kia, mà là trung tâm tỉnh Tần Tây, tỉnh lị tỉnh Tần Tây, những người cùng nghề ở Thiên Hán còn phải ao ước đến chết chứ mà có vào thành phố Phụng Nguyên kinh doanh, vậy có nghĩa là bọn họ với tài sản của danh nghĩa khác cũng có thể từng bước đi vào thị trường Phụng Nguyên mà không bị thế lực bản xứ chèn ép quá mức, đây quả là cơ hội hiếm có.
Ngụy Bá Đạt thầm cười khẩy, thương nhân trọng tiền bạc, quả đúng là như vậy. Khi vừa mới nghe mình yêu cầu bốn mươi phần trăm cổ phần, cả bọn trông như lão già đã chết, vậy mà bây giờ lại chuyển sang sắc mặt như thế, thật sự khiến người khác khinh thường.
- Đây là sự thật mà tỉnh đã làm và đều biết, chỉ còn tìm cơ hội thích hợp để tuyên bố thôi
Tô Ái Quân nghiêm mặt nói
- Thành phố Duy Nam bên kia thì thế nào?
Phương Minh Viễn hỏi. Phụng Nguyên muốn chiếm huyện Bình Xuyên, việc này cậu hiển nhiên đã sớm biết, thế nhưng thành phố Duy Nam bên kia vẫn không cam lòng - điều này cũng dễ hiểu, không những diện tích quản lý lớn, tổn thất này càng không thể chấp nhận. Không còn Bình Xuyên, toàn bộ đời sống ở Duy Nam sẽ đi xuống theo, vốn dĩ là con dê đầu đàn, làm không khéo lại trở thành kẻ theo đuôi, ai mà chịu được.
Tô Ái Quân cười khà khà hai tiếng mà nói:
- Tốt lắm, bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố, hội đồng nhân dân thành phố Duy Nam, chỉ còn vài người lãnh đạo chủ chốt, ban tổ chức cán bộ tỉnh hứa hẹn trong hai năm thăng cấp toàn bộ lên một bậc, đến khi ban tổ chức cán bộ tỉnh chấp thuận, sẽ không hạ phái cán bộ trong tỉnh, vì trước mắt cán bộ của thành phố Duy Nam người được chọn có chí tiến thủ đang tăng lên, như vậy sẽ không có trở ngại nữa.
Phương Minh Viễn lắc đầu, hoàn toàn không còn gì để nói. Đây là quan trường Hoa Hạ, bọn quan viên chủ quản một phương, không phải để tạo phúc một phương, mà là để có thể trèo lên một địa vị cao. Thế nên, miễn là có thể thăng chức, quyền lợi của địa phương có bị tổn hại hay không, trong lòng bọn họ không quan trọng. Những nhà lãnh đạo trước kia của thành phố Duy Nam vì sao không muốn, không phải là lo lắng Bình Xuyên sẽ do Phụng Nguyên quản lý, mà là cuộc sống ở Duy Nam chắn chắc bị ảnh hưởng, ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của họ. Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có thể nói là bắt được điểm này, giải quyết tận gốc một lần, lần này nhỏ, lực cản của quan trường phía trên rất nhiều, đến mức sự phản đối của dân chúng, đó đều là chân tướng chưa rõ ràng của quần chúng.
Nếu là ở nước Mỹ, muốn thay đổi khu vực hành chính của thành phố là một phiền phức lớn, không khéo còn phải mở một cuộc bỏ phiếu toàn dân
Việc này đối với thành phố Duy Nam mà nói dĩ nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng đối với Bình Xuyên mà nói, lại cũng không phải chuyện xấu. Trở thành huyện trực thuộc thành phố Phụng Nguyên, huyện Bình Xuyên sẽ có đủ khả năng thúc đẩy chính trị, kinh tế, tài nguyên càng nhiều hơn, còn việc nâng cao hơn nữa mức sống huyện Bình Xuyên sẽ thật nhanh chóng, chắc chắc là có lợi.
- Minh Viễn, tên Lưu Trì ấy, cháu phải lưu ý một chút. Một khi Bình Xuyên trở thành huyện trực thuộc Phụng Nguyên, mấy người Lý Đông Tinh và Lữ Lương đoán chừng đều lần lượt bị điều đi, mà thế chỗ cho bọn họ rất có thể chính là Lưu Trì
Tô Ái Quân nghiêm túc nói
- Mà cái tên Lưu Trì này, bởi bối cảnh xuất thân, tác phong luôn khá cương quyết. Hơn nữa chú còn nghe nói, dưới tay hắn cũng chẳng thể lôi thôi
Tác phong khá cương quyết, chỉ có điều là ngoan cố và tin tưởng vào phương pháp cưỡng chế hơn là dùng lời lẽ khéo léo. Đối với Lưu Trì, Phương Minh Viễn thực ra cũng không giống như hắn biểu hiện ra bên ngoài. Từ lúc Lưu Trì được điều về đây, Phương Minh Viễn đã chú ý tới y. Đối với việc công tác của y ở Thiên Hán cũng có nghe thấy. Lưu Trì giữ chức quản lý một xí nghiệp quốc hữu, bởi vì hơn nửa năm mà không có tiền lương, công nhân kéo đến trước cửa Ủy ban nhân dân huyện biểu tình, Lưu Trì không nương tình mà dùng đến cảnh sát, buộc công nhân giải tán, còn bắt giữ bảy tên cầm đầu, sau đó, bảy tên ấy đều bị phán năm đến mười năm tù, với tội danh... dường như là cái gì đó làm nguy hại an ninh quốc gia, nhiễu loạn trật tự xã hội
Như thế chẳng phải thả chó đánh rắm sao? Bọn công nhân chẳng qua chỉ vì làm hơn nửa năm không có lương, không còn cách nào sinh sống mới đến huyện đòi giải thích rõ ràng, không tấn công ủy ban nhân dân huyện, cũng không có hành động gì quá khích, nếu có thể làm nguy hại an ninh quốc gia, nhiễu loạn trật tự xã hội, như vậy thì quốc gia này cũng quá yếu đuối rồi, đến mức ngay cả lương của công nhân cũng có thể đe dọa sự an toàn của nó. Nhưng Hoa Hạ trường hợp bỏ đi này rất nhiều, một số biết đối nhân xử thế, một số thậm chí còn có hồ sơ đầy bụi bặm trong tòa án
Hơn nữa, Tô Ái Quân không biết, tên Lưu Trì này, Phương Minh Viễn cũng có ấn tượng từ trước, y là Phó chủ tịch thường trực thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây, năm 2009, bị bắt giam, nghe đâu của cải tham ô hối lộ lên đến mấy chục triệu nhân dân tệ. Dĩ nhiên người Hoa Hạ hiểu rõ, con số này không có ý nghĩa, căn cứ vào truyền thống Hoa Hạ, cầm chắc ít nhất là gấp năm lần, thậm chí có thể còn nhiều hơn.
Thế nên không cần Tô Ái Quân nhắc nhở, Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ, nếu như Lưu Trì này chủ quản huyện Bình Xuyên, thì Phương gia ở đó sẽ không còn hợp tác thuận lợi như khi Lý Đông Tinh chủ quản. Nếu nói Lý Đông Tinh chẳng qua chỉ muốn cải thiện cuộc sống của bản thân, cấp cho người thân chút vốn liếng, thì Lưu Trì này chính là một con cá mập biển cô độc, lòng tham không đáy, mà sở thích lại khác thường, đối với y, Phương gia nhất định phải có sự đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.