Quyển 3 - Chương 597: Lưu Trì tính toán chi li
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Quan Nhân Bình lo lắng cũng dễ hiểu, người lăn lộn một đời trong thể chế này như bọn họ, đối với việc thay đổi chính trị là vô cùng nhạy cảm. Lưu Trì xuất hiện vào lúc này, người sáng suốt nhìn là biết ngay, đây là đến thăng chức lập công .
Mặc dù nói mấy người Quan Nhân Bình có thể hoàn toàn không nể mặt Lưu Trì, họ đều về hưu cả rồi, cũng không phải một hệ thống, tài năng của bậc bề trên nhà Lưu Trì phải giỏi, trước mắt ở bộ đường sắt này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, vẫn còn thuộc quyền của Tô Hoán Đông, vì thế mà dù có muốn chỉnh đốn những cụ già này, bọn họ cũng chỉ là chó cắn phải gai - không có chỗ đặt mồm. Thế nhưng Quan Nhân Bình cũng không thể không lo lắng việc xử trí không nể nang như vậy, có làm Lưu Trì bất mãn với hãng vận tải Bình Xuyên hay không.
Dù sao Quan Nhân Bình bọn họ cũng thấy rất rõ ràng, chức bí thư huyện ủy hay chủ tịch huyện Bình Xuyên sau này, cuối cùng cũng sẽ vao tay Lưu Trì, mà hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên với Phương gia dù sao cũng là nhà đối với huyện Bình Xuyên, nếu như quan hệ không tốt với lãnh đạo địa phương, tuy là với thế lực Phương gia hiện giờ, cũng không cần sợ Lưu Trì, thế nhưng nếu như đối phương làm chuyện mờ ám gì đó, cuối cùng cũng là một chuyện phiền toái. Đôi khi như vậy, kẻ ác đánh nhau càng khiến người ta chán ghét. Cho nên Quan Nhân Bình mới vì một chuyện nhỏ như thế mà đến hỏi ý kiến Phương Minh Viễn - chỉ có hiểu được thái độ đối xử của Phương Minh Viễn với Lưu Trì, bọn họ mới dám chắc là mình đúng. Dù sao bọn họ cũng là đến giúp Phương Minh Viễn, không phải gây chuyện cho hắn.
Nhưng Phương Minh Viễn trong lòng cũng có chút khó chịu, sau khi Lưu Trì đến không lâu, tài năng thật phải không tệ, bao nhiêu sự chú ý của địa phương đến mình cũng không đủ, phải chăng y cũng có nhét người vào? Nhìn qua tố chất những người của y, một người mở cửa tiệm nhưng lại treo biển người trong nước không được vào, người kia nếu thực sự lại còn lấy trộm đồ thì quả thật mất mặt.
- Phương Minh Viễn đã trở về?
Ngồi ở một góc phòng làm việc, Lưu Trì vừa đọc công văn, vừa thuận miệng hỏi. Năm nay mới hai mươi bảy tuổi, nhìn y có phần nho nhã, nếu không phải biết rõ nội tình, hẳn ai cũng không ngờ, ông nội y từng là lãnh đạo quan trọng của quân đội. Hơn nữa, Lưu gia hiện nay vẫn còn bốn người phục dịch trong quân đội nước cộng hòa.
- Đã trở về
Ngụy Bá Đạt cúi người, lễ phép nói. Y chẳng qua chỉ là một gã nhân viên bình thường trong Ủy ban nhân dân thành phố Bình Hán, tuy là học ở đại học Phụng Nguyên, nhưng khi tốt nghiệp được phân công về thành phố Bình Hán, do không có gia thế, không có người chống lưng, nên chỉ là một nhân viên bình thường. Nhờ có Lưu Trì trọng dụng, y mới có cơ hội lên chức ở thành phố Bình Hán, có thể ở trước mặt đồng nghiệp và người trong gia đình nở mày nở mặt
- Hôm qua, hắn đi cùng với cục trưởng cục giáo dục thành phố Phụng Nguyên Tô Ái Quân, ngồi xe lửa đến Bình Xuyên, sau đó đi tiếp đến phố cổ Bình Xuyên. Sáng nay vừa triệu tập lãnh đạo hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên, giờ hẳn là đang họp.
Ánh mắt Lưu Trì dừng lại chốc lát trên công văn, Phương Minh Viễn, tên này đối với y mà nói cũng không xa lạ, cha mẹ và ông nội hắn đều là quan lớn, tự do phát triển hơn những người cùng tuổi, có nhiều tin tức phát sinh. Phương Minh Viễn này, có thể nói là mấy năm qua, nhận được rất nhiều sự chú ý của cấp trên. Không vì hắn cống hiến cho đất nước một lượng vàng đáng kinh ngạc, thì cũng vì tài năng buôn bán thiên bẩm của hắn mà giật mình.
Trong thời gian mười năm ngắn ngủi, vốn là gia đình công nhân nhà máy thiết bị kéo ép kim loại bình thường ở Tần Tây, Phương gia bây giờ đã là chủ xí nghiệp kinh doanh nổi tiếng của tỉnh Tần Tây, gia sản phải kể đến trăm triệu. Điều khiến người ta càng khó tin hơn nữa chính là quá trình quật khởi của Phương gia, hoàn toàn không có gì trái pháp luật, không hề trốn thuế. Trái lại còn nộp thuế nhiều hơn cho công tác của chính quyền địa phương, dàn xếp khó khăn về công ăn việc làm của không ít gia đình liệt sĩ. Khiến cho dư luận về hắn trong dân chúng rất tốt. Hơn nữa, danh nghĩa sản nghiệp của Phương gia, cùng với tư bản Hong Kong và Nhật Bản qua lại mật thiết, nghe nói, trong danh nghĩa của Phương Minh Viễn còn có cổ phần của công ty Nhật Bản, điều này càng khiến chính quyến xem trọng hắn hơn. Năm trước còn cho phép hắn xây dựng một nhà máy lọc dầu quy mô lớn ở vùng duyên hải, phá vỡ kết cấu thống trị ba phần dầu mỏ, đá vôi và khí đốt của Hoa Hạ. Mặc dù cung cấp nguyên liệu cho nhà máy lọc dầu và tiêu thụ thành phẩm không phải ở trong nước, nhưng có người cực kỳ tức giận nếu như tiếp tục như vậy.
Mà nhà hắn - Bình Xuyên, quá trình quật khởi của Phương gia, thật là đạt được chỗ tốt. Vừa mới đến biên giới tỉnh Tần Tây, kinh tế huyện đã phát triển rất mạnh. Sản nghiệp Phương gia hiện giờ đã trở thành trụ cột phòng tài chính huyện Bình Xuyên, hằng năm ước chừng có một phần ba thu nhập xuất phát từ thuế của Phương gia. Nếu tính quan hệ mất thiết giữa Phương gia với những xí nghiệp tư nhân kia, tổng khoản thuế đã gần bằng một nửa thu nhập tài chính của huyện Bình Xuyên.
Con số như vậy, chứng tỏ sức ảnh hưởng của Phương gia ở huyện Bình Xuyên là không thể xem nhẹ. Hơn nữa đến giờ, rất nhiều cư dân huyện Bình Xuyên vẫn không quên thời gian trước đây khi hàng hóa cả nước giá cả tăng cao, thành phố Lạc Phúc vì muốn bình ổn giá cả ở Bình Xuyên đã cố gắng làm việc. Phần lớn cư dân huyện Bình Xuyên đúng là nhờ phúc của thành phố Lạc Phúc mới không tham gia phong trào đo của cải trên diện rộng mà bị mất tiền. Cùng với của cải của các địa phương khác đã bị thu hẹp lại một nửa so với khi bỏ ra, bọn họ đúng thật là những người may mắn.
Lưu Trì lúc này đến Bình Xuyên, cũng như nhiều người đoán, ngay cả nhờ cậy vào huyện Bình Xuyên cũng phải phụ thuộc vào thời cơ của thành phố Phụng Nguyên, một là dựa thế đề bạt, hai là tạo cho mình một lý lịch lẫy lừng. Hiện giờ những người cấp cao của Trung Quốc ngày càng chú trọng đến năng lực phát triển kinh tế của cán bộ, Lưu Trì nếu có thể nán lại huyện Bình Xuyên hai ba năm, trước mắt để mặc chủ trương nhà nước, sau khi con đường làm quan phát triển, khó mà đoán được hiệu quả thúc đẩy. Dĩ nhiên, nếu như có thể cùng Phương gia trở thành đồng minh thân thiết thì quả là không còn gì bằng.
Hiện giờ ở thủ đô, vài nhà cùng với Phương gia có quan hệ hợp tác, mấy năm qua đều kiếm được đầy chậu đầy bình, hơn nữa quan trọng là, nguồn gốc những của cái này đều chính đáng, không ai dám nói gì. Không phải đầu cơ trục lợi, buôn bán đất đai, có thể nói quan thương câu kết mà được các loại đơn đặt hàng của nhà nước, tuy là không ai nói gì, nhưng trong lòng, đánh giá của cấp trên cũng không cao.
- Nghe nói bạn anh ở phố cổ mở cửa tiệm bị người ta gỡ biển hiệu?
Lưu Trì thản nhiên nói.
Ngụy Bá Đạt liền giật người một cái, vội vàng nói:
- Tôi đã hỏi thăm qua, việc này tuy rằng đối phương hành động có hơi quá đáng, nhưng y cũng có phần không đúng, nên tôi đã góp ý với y rồi, sau này không được treo biển với nội dung như vậy nữa.
Tối qua y đã gọi điện thoại hỏi thăm qua, tốn không ít công sức mới biết được người ra lệnh gỡ biển hiệu không phải là ban quản lý phố cổ mà là Phương Minh Viễn.
Mặc dù nói mấy người Quan Nhân Bình có thể hoàn toàn không nể mặt Lưu Trì, họ đều về hưu cả rồi, cũng không phải một hệ thống, tài năng của bậc bề trên nhà Lưu Trì phải giỏi, trước mắt ở bộ đường sắt này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, vẫn còn thuộc quyền của Tô Hoán Đông, vì thế mà dù có muốn chỉnh đốn những cụ già này, bọn họ cũng chỉ là chó cắn phải gai - không có chỗ đặt mồm. Thế nhưng Quan Nhân Bình cũng không thể không lo lắng việc xử trí không nể nang như vậy, có làm Lưu Trì bất mãn với hãng vận tải Bình Xuyên hay không.
Dù sao Quan Nhân Bình bọn họ cũng thấy rất rõ ràng, chức bí thư huyện ủy hay chủ tịch huyện Bình Xuyên sau này, cuối cùng cũng sẽ vao tay Lưu Trì, mà hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên với Phương gia dù sao cũng là nhà đối với huyện Bình Xuyên, nếu như quan hệ không tốt với lãnh đạo địa phương, tuy là với thế lực Phương gia hiện giờ, cũng không cần sợ Lưu Trì, thế nhưng nếu như đối phương làm chuyện mờ ám gì đó, cuối cùng cũng là một chuyện phiền toái. Đôi khi như vậy, kẻ ác đánh nhau càng khiến người ta chán ghét. Cho nên Quan Nhân Bình mới vì một chuyện nhỏ như thế mà đến hỏi ý kiến Phương Minh Viễn - chỉ có hiểu được thái độ đối xử của Phương Minh Viễn với Lưu Trì, bọn họ mới dám chắc là mình đúng. Dù sao bọn họ cũng là đến giúp Phương Minh Viễn, không phải gây chuyện cho hắn.
Nhưng Phương Minh Viễn trong lòng cũng có chút khó chịu, sau khi Lưu Trì đến không lâu, tài năng thật phải không tệ, bao nhiêu sự chú ý của địa phương đến mình cũng không đủ, phải chăng y cũng có nhét người vào? Nhìn qua tố chất những người của y, một người mở cửa tiệm nhưng lại treo biển người trong nước không được vào, người kia nếu thực sự lại còn lấy trộm đồ thì quả thật mất mặt.
- Phương Minh Viễn đã trở về?
Ngồi ở một góc phòng làm việc, Lưu Trì vừa đọc công văn, vừa thuận miệng hỏi. Năm nay mới hai mươi bảy tuổi, nhìn y có phần nho nhã, nếu không phải biết rõ nội tình, hẳn ai cũng không ngờ, ông nội y từng là lãnh đạo quan trọng của quân đội. Hơn nữa, Lưu gia hiện nay vẫn còn bốn người phục dịch trong quân đội nước cộng hòa.
- Đã trở về
Ngụy Bá Đạt cúi người, lễ phép nói. Y chẳng qua chỉ là một gã nhân viên bình thường trong Ủy ban nhân dân thành phố Bình Hán, tuy là học ở đại học Phụng Nguyên, nhưng khi tốt nghiệp được phân công về thành phố Bình Hán, do không có gia thế, không có người chống lưng, nên chỉ là một nhân viên bình thường. Nhờ có Lưu Trì trọng dụng, y mới có cơ hội lên chức ở thành phố Bình Hán, có thể ở trước mặt đồng nghiệp và người trong gia đình nở mày nở mặt
- Hôm qua, hắn đi cùng với cục trưởng cục giáo dục thành phố Phụng Nguyên Tô Ái Quân, ngồi xe lửa đến Bình Xuyên, sau đó đi tiếp đến phố cổ Bình Xuyên. Sáng nay vừa triệu tập lãnh đạo hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên, giờ hẳn là đang họp.
Ánh mắt Lưu Trì dừng lại chốc lát trên công văn, Phương Minh Viễn, tên này đối với y mà nói cũng không xa lạ, cha mẹ và ông nội hắn đều là quan lớn, tự do phát triển hơn những người cùng tuổi, có nhiều tin tức phát sinh. Phương Minh Viễn này, có thể nói là mấy năm qua, nhận được rất nhiều sự chú ý của cấp trên. Không vì hắn cống hiến cho đất nước một lượng vàng đáng kinh ngạc, thì cũng vì tài năng buôn bán thiên bẩm của hắn mà giật mình.
Trong thời gian mười năm ngắn ngủi, vốn là gia đình công nhân nhà máy thiết bị kéo ép kim loại bình thường ở Tần Tây, Phương gia bây giờ đã là chủ xí nghiệp kinh doanh nổi tiếng của tỉnh Tần Tây, gia sản phải kể đến trăm triệu. Điều khiến người ta càng khó tin hơn nữa chính là quá trình quật khởi của Phương gia, hoàn toàn không có gì trái pháp luật, không hề trốn thuế. Trái lại còn nộp thuế nhiều hơn cho công tác của chính quyền địa phương, dàn xếp khó khăn về công ăn việc làm của không ít gia đình liệt sĩ. Khiến cho dư luận về hắn trong dân chúng rất tốt. Hơn nữa, danh nghĩa sản nghiệp của Phương gia, cùng với tư bản Hong Kong và Nhật Bản qua lại mật thiết, nghe nói, trong danh nghĩa của Phương Minh Viễn còn có cổ phần của công ty Nhật Bản, điều này càng khiến chính quyến xem trọng hắn hơn. Năm trước còn cho phép hắn xây dựng một nhà máy lọc dầu quy mô lớn ở vùng duyên hải, phá vỡ kết cấu thống trị ba phần dầu mỏ, đá vôi và khí đốt của Hoa Hạ. Mặc dù cung cấp nguyên liệu cho nhà máy lọc dầu và tiêu thụ thành phẩm không phải ở trong nước, nhưng có người cực kỳ tức giận nếu như tiếp tục như vậy.
Mà nhà hắn - Bình Xuyên, quá trình quật khởi của Phương gia, thật là đạt được chỗ tốt. Vừa mới đến biên giới tỉnh Tần Tây, kinh tế huyện đã phát triển rất mạnh. Sản nghiệp Phương gia hiện giờ đã trở thành trụ cột phòng tài chính huyện Bình Xuyên, hằng năm ước chừng có một phần ba thu nhập xuất phát từ thuế của Phương gia. Nếu tính quan hệ mất thiết giữa Phương gia với những xí nghiệp tư nhân kia, tổng khoản thuế đã gần bằng một nửa thu nhập tài chính của huyện Bình Xuyên.
Con số như vậy, chứng tỏ sức ảnh hưởng của Phương gia ở huyện Bình Xuyên là không thể xem nhẹ. Hơn nữa đến giờ, rất nhiều cư dân huyện Bình Xuyên vẫn không quên thời gian trước đây khi hàng hóa cả nước giá cả tăng cao, thành phố Lạc Phúc vì muốn bình ổn giá cả ở Bình Xuyên đã cố gắng làm việc. Phần lớn cư dân huyện Bình Xuyên đúng là nhờ phúc của thành phố Lạc Phúc mới không tham gia phong trào đo của cải trên diện rộng mà bị mất tiền. Cùng với của cải của các địa phương khác đã bị thu hẹp lại một nửa so với khi bỏ ra, bọn họ đúng thật là những người may mắn.
Lưu Trì lúc này đến Bình Xuyên, cũng như nhiều người đoán, ngay cả nhờ cậy vào huyện Bình Xuyên cũng phải phụ thuộc vào thời cơ của thành phố Phụng Nguyên, một là dựa thế đề bạt, hai là tạo cho mình một lý lịch lẫy lừng. Hiện giờ những người cấp cao của Trung Quốc ngày càng chú trọng đến năng lực phát triển kinh tế của cán bộ, Lưu Trì nếu có thể nán lại huyện Bình Xuyên hai ba năm, trước mắt để mặc chủ trương nhà nước, sau khi con đường làm quan phát triển, khó mà đoán được hiệu quả thúc đẩy. Dĩ nhiên, nếu như có thể cùng Phương gia trở thành đồng minh thân thiết thì quả là không còn gì bằng.
Hiện giờ ở thủ đô, vài nhà cùng với Phương gia có quan hệ hợp tác, mấy năm qua đều kiếm được đầy chậu đầy bình, hơn nữa quan trọng là, nguồn gốc những của cái này đều chính đáng, không ai dám nói gì. Không phải đầu cơ trục lợi, buôn bán đất đai, có thể nói quan thương câu kết mà được các loại đơn đặt hàng của nhà nước, tuy là không ai nói gì, nhưng trong lòng, đánh giá của cấp trên cũng không cao.
- Nghe nói bạn anh ở phố cổ mở cửa tiệm bị người ta gỡ biển hiệu?
Lưu Trì thản nhiên nói.
Ngụy Bá Đạt liền giật người một cái, vội vàng nói:
- Tôi đã hỏi thăm qua, việc này tuy rằng đối phương hành động có hơi quá đáng, nhưng y cũng có phần không đúng, nên tôi đã góp ý với y rồi, sau này không được treo biển với nội dung như vậy nữa.
Tối qua y đã gọi điện thoại hỏi thăm qua, tốn không ít công sức mới biết được người ra lệnh gỡ biển hiệu không phải là ban quản lý phố cổ mà là Phương Minh Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.