Quyển 3 - Chương 513: Lý Hồng bất lực
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Rất nhiều năm về sau nhân dân thành phố Bành Từ vẫn còn nhớ rất rõ tấ cả những sự việc xảy ra vào mùa hạ năm chín mốt, năm đó thành phố Bành Từ xảy ra lũ lụt tuy không bị vỡ đê nhưng vẫn tạo nên những tổn thất nặng nề về kinh tế và nhà cửa, Cũng chính là vì năm đó Mạnh Quân chủ tịch tiền nhiệm, bí thư tiền nhiệm, chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Bành Từ; chủ nhiệm ủy ban xây dựng Lỗ Hán Minh và trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Từ Đức Lâm bị bắt giam. Cùng bị bắt giam còn có cả vợ của Lỗ Hán Minh và Từ Đông Kỷ cùng với những đứa con làm mưa làm gió ở Bành Từ của họ.
Nói đến thành tích lẫy lừng của ba người con trai của bọn họ một thời thì mỗi người dân Bành Từ đều có thể thao thao bất tuyệt không ngớt trong mấy giờ liền.
Khi tin tức được truyền đi, tuy rằng ngoài trời vẫn đang còn mưa lất phất, nước trên sông vẫn còn đang đục ngầu mãnh liệt nhưng trong thành phố Bành Từ tiếng pháo vẫn nổ tưng bừng y như đón tết vậy.
Tuy rằng kết quả phán quyết cuối cùng có chút không như mong đợi, bất kể là ba người Mạnh Xuân Sinh, hay là mấy người Mạnh Quân đều không bị tử hình hoặc chung thân, nhưng cứ nghĩ đến việc bọn họ phải trong nhà lao bóc lịch mười mấy năm, hơn nữa trên phán quyết còn quy định rõ không được tạm tha trước thời hạn hoặc giảm án, nên nhân dân thành phố Bành Từ vẫn vô cùng vui mừng.
Và những gia đình bị Mạnh gia, Lỗ gia và Từ gia làm cho tan cửa nát nhà đó cũng sẽ được bồi thường từ những khoản bị tịch thu từ ba gia đình đó. Tuy rằng chia ra thì số tiền mỗi người được nhận đều có hạn nhưng đây cũng là kỳ tích hiếm thấy, người dân Hoa Hạ cũng vô cùng lương thiện nên cũng rất dễ cảm thấy thỏa mãn, vào lúc đó chính quyền thành phố Bành Từ đã nhận được vô số lời cảm ơn. Chỉ có một điều làm bọn họ cảm thấy khó hiểu là bí thư thành ủy Chu Cảnh Minh và chủ tịch thành phố Võ Cảnh Sinh trong vòng nửa năm đều bị chuyển đi những thành phố khác và đều là những vị trí vô cùng ảm đạm.
Tất nhiên gặp xui xẻo không chỉ có ba gia đình mấy người Mạnh Quân, nhổ cỏ thì phải nhổ cỏ tận gốc, cán bộ trung cao cấp của thành phố cũng bị một phen lao đao lớn, trong đó bao gồm cả cục trưởng cục cảnh sát Miêu Chính Quân, tuy rằng ông ta không bị tống giam nhưng cũng bị điều đi những huyện khác, nghe nói là xuống huyện làm một phó cục trưởng hữu danh vô thực.
Hơn nữa cũng vào năm đó, bọn họ cũng nhớ rất rõ thành phố Bành Từ được quyên góp một lượng lớn đồ cứu tế, trong đó nhiều nhất và cũng dễ nhận thấy nhất đó chính là đồ của siêu thị Carrefour, hơn nữa chi nhánh siêu thị Carrefour ở thành phố BànhT năm đó đã được trang trí xong chuẩn bị nhập hàng về cũng được cho những gia đình bị mất nhà cửa mượn để làm nơi chú chân, chuyện này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với nhân dân thành phố Bành Từ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi nước rút siêu thị Carrefour khai trương, công việc kinh doanh buôn bán vô cùng phát đạt. Đây cũng xem như là một chút báo đáp của nhân dân thành phố đối với những giúp đỡ của siêu thị khi Bành Từ gặp hoạn nạn.
Tất nhiên cũng có những chuyện bọn họ không biết, ví dụ như khi ba người Mạnh Xuân Sinh bị nhốt vào ngục thì hai cánh tay vẫn còn bị đeo trên cổ.
-Tiểu Vũ, cuối cùng thì em cũng đến rồi.
Lý Vũ vừa mới bước vào phòng, Lý Hồng lúc này tóc tai bù xù gào khóc nhào tới.
-Nếu như em còn không đến chắc hai mẹ con chị bị đánh chết mất.
Lý Vũ năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng so với những người có dáng bệ vệ ở tuổi này thì hoàn toàn không giống, thân hình của ông ta nhìn tương đối khỏe mạnh, lại thêm chiều cao hơn một mét tám mặc thêm bộ cảnh phục đứng ở đó trong rất uy nghiêm. Nhìn thấy chị gái mặt đầy nước mắt nhào tới, ông ta hơi nhíu mày sau đó lập tức giãn ra.
-Được rồi, chị à, không phải là em đã đến rồi đây sao?
Lý Vũ đỡ lấy vai Lý Hồng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Từ lúc biết tin, em vội vàng tìm người trung gian đi hòa giải, tìm được rồi là lập tức chạy tới đây ngay, em có phải là tôn hầu đâu mà có thuật phân thân.
-Đúng vậy, đúng vậy, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, bà đừng có trách móc cậu ấy nữa.
Mạnh Quân cười nói. Người em vợ này của ông ta chẳng những chức quan to hơn ông ta, mà còn lấy được vợ là con gái của một quan chức lãnh đạo cấp trung ương, tiền đồ sau này thật không thể định lượng được. Với mình thật sự không hợp, nếu không vì xảy ra chuyện này thì chưa chắc cậu ta đã đến.
-Tiểu Vũ, cậu xem xem, Xuân Sinh bị đánh đến nước này, sau khi cậu gọi điện đến cái tên họ Phương đó còn đến đánh gãy tay của Xuân Sinh nữa.
Lý Hồng tóc tai bù xù nằm ở một bên giường nhìn vào ba người Mạnh Xuân Sinh đang được thầy thuốc chăm sóc nói.
-Đánh gãy tay?
Lý Vũ nhướng mày hơi có chút kinh ngạc.
-Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc Lý, sau khi ông gọi điện, bọn họ liền đi ra được một lát cái người họ Phương đó dẫn theo hai người đến đánh gãy tay mấy người cậu Mạnh. Lúc đó chúng tôi cũng muốn ngăn lại nhưng đều bị bọn họ đánh cho.
Từ Đức Lâm vẻ mặt thảm thương nói. Trên mặt ông ta hai bên đều in năm ngón tay, vẫn còn hằn rất rõ.
-Có đánh chị không?
Lý Vũ kéo tóc Lý Hồng lên xem xét cẩn thận.
Lý Hồng trong lòng cảm động nói:
-Có, bọn chúng đạp vào bụng chị rất…
-Chị, chị phải nói thật, chỉ cần có nửa lời gian dối thì em sẽ đi ngay, cho dù bố có nói gì thì em cũng không đếm xỉa đến chuyện này nữa đâu.
Lý Vũ chặn lại nói.
Lý Hồng bị những lời này của ông ta dọa cho một trận, trong chốc lát bà ta như quả bóng bị xì hơi, nản lòng nói:
-Không đánh, nhưng chúng đánh anh rể cậu.
Lý Vũ thở phào nhẹ nhõm, chán ghét nhìn Mạnh Quân lúc này mới chậm rãi bước tới bên giường nhìn ba người Mạnh Xuân Sinh đang mê man bất tỉnh nhẹ giọng nói:
-Bác sĩ, tình hình của bọn họ có nặng lắm không?
Thầy thuốc kia lắc đầu nói:
-Không nặng lắm, đây là cho tác dụng của thuốc mê, hơn một tiếng sau có thể tỉnh lại. Xương cánh tay tuy rằng bị gãynhưng chỉ cần nối lại, nghỉ ngơi năm bảy tháng sau là không có vấn đề gì nữa. Chỉ có điều sau này không được bưng bê những vật nặng, nếu không sẽ có những tổn thất về sau. Chỉ cần chú ý một chút thì những vết thương ngày cơ bản là không có vấn đề gì. Chủ nhiệm Mạnh, xương đã được nối xong thạch cao cũng đã đắp xong rồi, ông còn có chuyện gì nữa không?
-Cám ơn bác sĩ Quách.
Mạnh Quân đáp:
-Ông có thể về được rồi.
Đợi cho bọn họ đi xong Từ Đức Lâm vội vàng đóng cửa lại. Ông ta còn chú ý thấy trước cửa còn có bốn người cảnh sát.
Lý Vũ tiện tay với lấy một chiếc ghế ngồi xuống nhìn khắp mọi người trong phòng. Những nơi ông ta nhìn đến, ngoài Lý Hồng ra thì không ai dám nhìn vào mắt ông ta.
-Tiểu Vũ, Xuân Sinh không sao rồi chứ?
Cái Lý Hồng quan tâm vẫn là tương lai của Xuân Sinh, nên vội vàng hỏi.
-Không sao? Sao có thể như thế được chứ?
Lý Vũ cười lạnh nói:
-Trước đây em đã từng nói với anh chị rồi, anh chị quá nuông chiều Xuân Sinh. Nhìn thấy cái đạo đức hiện tại của nó nếu như em không phải là cậu nó thì đã sớm bắt nó cho nó một phát đạn rồi.
Mặt Lý Hồng lập tức trắng bệch như tờ giấy, kéo tay Lý Vũ run rẩy nói:
-Tiểu Vũ, vậy bọn họ muốn thế nào?
-Trừ chị ra, tất cả mọi người kể cả ba đứa chúng nó đều bị xét xử.
Lời của Lý Vũ còn chưa nói xong, thì những người có mặt đều như bị đánh cho một gậy, Từ Đức Lâm ngồi bệt xuống đất, vợ của ông ta và Lỗ Hán Minh thì lại càng gào khóc to hơn. Bọn họ sao lại có thể không hiểu nếu như xét xử theo đúng pháp luật thì với những hành vi của bọn họ cho dù là tù chung thân thì cũng coi như là khoan hồng với bọn họ lắm rồi.
-Câm miệng hết lại cho tôi.
Trong mắt Lý Vũ hiện lên một tia nhìn chán ghét, theo tiếng hét của ông ta hai người phụ nữ kia y như gà bị cắt cổ vậy tiếng khóc lập tức im bặt.
-Mọi người sẽ không bị tử hình và chung thân đâu, cùng lắm thì chỉ là ngồi tù mười lăm năm thôi.
Lý Vũ trầm giọng nói.
“Mười lăm năm”, Lý Hồng ngây ra như phỗng nhìn Lý Vũ, khàn khàn nói:
-Xuân Sinh còn bị ngồi tù thì đời này của nó coi như xong rồi sao?
Những người khác có mặt tại hiện trường thì mỗi người mang theo một sắc mặt khác nhau, người thì hiện lên nét vui mừng vì thoát chết người thì đau thương vì sắp phải đi tù.
-Tiểu Vũ, nó dù sao cũng là cháu cậu, cậu có thể nhẫn tâm nhìn nó bị nhốt trong tù mười lăm năm sao, đó là nơi người có thể sống được sao? khi nó ra tù chẳng phải là đã bốn mươi tuổi rồi sao, còn gì là tiền đồ nữa chứ.
Lý Hồng như người điên túm lấy quần áo Lý Vũ lôi kéo gào khóc nói.
Trên mặt Lý Vũ xuất hiện một tia nhìn thương xót vỗ vỗ vai Lý Hồng nói:
-Chị, có thể đạt được kết quả như thế này đều là do có lãnh đạo ra mặt. Xuân Sinh gây ra bao nhiêu chuyện, trong lòng bọn họ là hiểu rõ nhất. Trước đây không cần nói, chỉ cần nói đến chuyện bán trộm đồ cứu tế thu lợi nhuận thì đã đáng bị tử hình rồi, huống hồ gì sau khi phạm tội bọn họ lại còn đi sinh sự với người ta, càn rỡ không ra cái thể thống gì.
-Ông lãnh đạo đã ra mặt mà cũng không được sao?
Lý Hồng nghi ngờ hỏi.
-Đây chẳng phải là lời của lãnh đạo sao, bọn họ còn dám không nghe? Ông lãnh đạo yêu thương nhất là cậu và Ngọc Lan, hai người đi cầu xin ông ấy đi.
-Đây là kết quả mà chúng em cầu xin cả một đêm mới có được đấy.
Trên mặt Lý Vũ hiện lên nét giận dữ nói:
-Chị đừng quên, người ta cũng có một người cha là lãnh đạo cấp bộ, hơn nữa rất nhanh sẽ trở thành lãnh đạo cấp nhà nước. Hơn nữa chuyện Xuân Sinh làm là cướp đồ cứu tế là làm khó thêm cho dân gặp nạn, nếu như để ông ấy biết được ông ấy nhất định là sẽ bắn Xuân Sinh đầu tiên. Em và Ngọc Lan đều không dám nói thật chuyện này cho ông ấy biết.
Lý Hồng ngơ ngác nhìn mặt Lý Vũ, nhìn như là muốn xác nhận xem ông ta có phải là em trai mình không vậy, sau đó chân nhũn ra ngã nhào xuống đất.
Lý Vũ vội vàng đỡ bà ta, dìu bà ta ngồi lên ghế sô phanói:
-Chị, lần này Xuân Sinh gây ra rắc rối quá lớn, nếu như không có quan hệ của ông Lãnh đạo thì đến cả em và bố cũng không cứu nổi anh chị. Hừm chỉ vào mặt con trai của bộ trưởng Tô chửi là cút đi, đây là chuyện đến em cũng không dám làm. Có được kết quả như thế này là đã không tồi rồi.
-Mười lăm năm đấy, con người có thể có mấy lần cái mười lăm năm chứ.
Lý Hồng gào khóc nói:
-Tiểu Vũ, cậu quen biết nhiều trong toàn án, trong viện kiểm sát, có thể nghĩ cách để Xuân Sinh không phải vào tù không?
-Chị.
Lý Vũ trợn mắt nói:
-Chị có biết Xuân Sinh phạm tội gì không? Nếu như chúng ta còn làm chuyện mờ ám trong đó, nếu như Tô Ái Quân biết được, thì anh ta sẽ tố đến tòa án tối cao, đến viện kiểm sát tối cao, thậm chí là đến ban tổ chức trung ương và ban kỷ luật trung ương, đừng nói là mười lăm năm, đến cả cái mạng nhỏ của mấy người cũng đừng có mơ giữ được, đến cả Lý gia nhà ta lúc đó cũng sẽ bị liên lụy, chẳng nhẽ đến lúc ấy chị mới hài lòng? Em nói cho chị biết một là lĩnh mức án mười lăm năm, hai là tử hình, chị chọn đi.
Bây giờ là lúc nào rồi lại còn muốn có được một kết quả không tưởng, kết quả thế này nếu sau này để người khác biết được, thì rõ ràng người ta sẽ cười vào mặt nhà họ Tô, chỉ là một đứa con của một quan chức cấp thành phố tép riu lại dám chửi bới ức hiếp con của bộ trưởng trước mặt mọi người. Đối phương đã là nể mặt ông lãnh đạo tiền nhiệm kia lắm rồi mới chịu nhượng bộ như vậy, nếu như đã gây họa thì tự mình mà đi chịu lấy.
Tuổi tác của Tô Hoán Đông trẻ hơn rất nhiều so với vị lãnh đạo tiền nhiệm kia, bây giờ có vị lãnh đạo đó che chở thì không sao, nhưng đến lúc ông ấy mất đi rồi người ta còn nể mặt nữa không? Đến lúc đó người ta lại nổi trận lôi đình thì ai đi ngăn cản?
Lý Hồng gào càng to, những người trong phòng người nào cũng vẻ mặt tang thương, đến cả mạnh Quân và Mạnh Xuân Sinh đều khó tránh khỏi nạn tù tội thì bọn họ càng đừng có mơ.
Lý Vũ chán ghét nhìn mấy người Lỗ Minh Hán và Từ Đông Kỷ, nếu như không phải là sợ bọn họ chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì thì ông ta đã mặc kệ sự sống chết của bọn họ. Làm quan tham lam không có gì đáng nói nhưng ăn dày như thế thì đúng là ít thấy.
-Tiểu Vũ, nhưng bọn chúng đã đánh gãy tay của Xuân Sinh, đây là cố ý hại người, đem nhốt cái tên thiếu niên đó vào tù cho hắn ở vài năm trong đó.
Hai mắt Lý Hồng sáng lên kéo gấu áo Lý Vũ hét đến khàn cả giọng.
-Xuân Sinh ngồi tù cũng phải cho chúng ngồi tù, phải cho chúng ngồi tù.
Lý Vũ giơ tay tát cho Lý Hồng một cái, Lý Hồng ngã trên đất nhìn trân trân vào Lý Vũ hét lớn:
-Tiểu Vũ, em dám đánh chị.
-Đánh chị là nhẹ đó.
Lý Vũ bừng bừng tức giận nói:
-Chi dựa vào cái gì bắt người ta ngồi tù? Vậy vì sao người ta đánh Xuân Sinh? Vì Xuân Sinh chọc ghẹo con gái nhà người ta, đụng chạm vào người thư ký và người bạn ngoại quốc kia của người ta? Chị rút cuộc là có muốn Xuân Sinh sống hay không? Chị sợ chuyện này chưa to, trung ương chưa biết có phải không? Chị sợ nhà họ Lý còn chưa đủ mất mặt có phải không? Em nói cho chị biết, người ta đánh Xuân Sinh là chuyện tốt, ít nhất cũng chứng minh người ta sẽ không làm gì mờ ám sau lưng, nếu không cứ coi như là có em bảo lãnh thì người ta không có cách bỏ tù Xuân Sinh sao? Chuyện Xuân Sinh có thể làm được lẽ nào công tử nhà bộ trưởng lại không làm được?
-Hồng, những lời cậu ấy nói đúng đấy. Cho dù thế nào thì cũng giữ được tính mạng tôi và Xuân Sinh, còn về chuyện tù mười lăm năm, có người nhà trong sở cảnh sát, đợi qua vài năm đợi sóng gió qua đi, rồi đến lúc bọn họ không chú ý nữa sẽ theo chế độ ra ngoài chữa bệnh mà ra, chỉ có mấy năm thôi, không dài đâu.
Mạnh Quân ôm lấy Lý Hồng run rẩy nói.
Nói đến thành tích lẫy lừng của ba người con trai của bọn họ một thời thì mỗi người dân Bành Từ đều có thể thao thao bất tuyệt không ngớt trong mấy giờ liền.
Khi tin tức được truyền đi, tuy rằng ngoài trời vẫn đang còn mưa lất phất, nước trên sông vẫn còn đang đục ngầu mãnh liệt nhưng trong thành phố Bành Từ tiếng pháo vẫn nổ tưng bừng y như đón tết vậy.
Tuy rằng kết quả phán quyết cuối cùng có chút không như mong đợi, bất kể là ba người Mạnh Xuân Sinh, hay là mấy người Mạnh Quân đều không bị tử hình hoặc chung thân, nhưng cứ nghĩ đến việc bọn họ phải trong nhà lao bóc lịch mười mấy năm, hơn nữa trên phán quyết còn quy định rõ không được tạm tha trước thời hạn hoặc giảm án, nên nhân dân thành phố Bành Từ vẫn vô cùng vui mừng.
Và những gia đình bị Mạnh gia, Lỗ gia và Từ gia làm cho tan cửa nát nhà đó cũng sẽ được bồi thường từ những khoản bị tịch thu từ ba gia đình đó. Tuy rằng chia ra thì số tiền mỗi người được nhận đều có hạn nhưng đây cũng là kỳ tích hiếm thấy, người dân Hoa Hạ cũng vô cùng lương thiện nên cũng rất dễ cảm thấy thỏa mãn, vào lúc đó chính quyền thành phố Bành Từ đã nhận được vô số lời cảm ơn. Chỉ có một điều làm bọn họ cảm thấy khó hiểu là bí thư thành ủy Chu Cảnh Minh và chủ tịch thành phố Võ Cảnh Sinh trong vòng nửa năm đều bị chuyển đi những thành phố khác và đều là những vị trí vô cùng ảm đạm.
Tất nhiên gặp xui xẻo không chỉ có ba gia đình mấy người Mạnh Quân, nhổ cỏ thì phải nhổ cỏ tận gốc, cán bộ trung cao cấp của thành phố cũng bị một phen lao đao lớn, trong đó bao gồm cả cục trưởng cục cảnh sát Miêu Chính Quân, tuy rằng ông ta không bị tống giam nhưng cũng bị điều đi những huyện khác, nghe nói là xuống huyện làm một phó cục trưởng hữu danh vô thực.
Hơn nữa cũng vào năm đó, bọn họ cũng nhớ rất rõ thành phố Bành Từ được quyên góp một lượng lớn đồ cứu tế, trong đó nhiều nhất và cũng dễ nhận thấy nhất đó chính là đồ của siêu thị Carrefour, hơn nữa chi nhánh siêu thị Carrefour ở thành phố BànhT năm đó đã được trang trí xong chuẩn bị nhập hàng về cũng được cho những gia đình bị mất nhà cửa mượn để làm nơi chú chân, chuyện này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với nhân dân thành phố Bành Từ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi nước rút siêu thị Carrefour khai trương, công việc kinh doanh buôn bán vô cùng phát đạt. Đây cũng xem như là một chút báo đáp của nhân dân thành phố đối với những giúp đỡ của siêu thị khi Bành Từ gặp hoạn nạn.
Tất nhiên cũng có những chuyện bọn họ không biết, ví dụ như khi ba người Mạnh Xuân Sinh bị nhốt vào ngục thì hai cánh tay vẫn còn bị đeo trên cổ.
-Tiểu Vũ, cuối cùng thì em cũng đến rồi.
Lý Vũ vừa mới bước vào phòng, Lý Hồng lúc này tóc tai bù xù gào khóc nhào tới.
-Nếu như em còn không đến chắc hai mẹ con chị bị đánh chết mất.
Lý Vũ năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng so với những người có dáng bệ vệ ở tuổi này thì hoàn toàn không giống, thân hình của ông ta nhìn tương đối khỏe mạnh, lại thêm chiều cao hơn một mét tám mặc thêm bộ cảnh phục đứng ở đó trong rất uy nghiêm. Nhìn thấy chị gái mặt đầy nước mắt nhào tới, ông ta hơi nhíu mày sau đó lập tức giãn ra.
-Được rồi, chị à, không phải là em đã đến rồi đây sao?
Lý Vũ đỡ lấy vai Lý Hồng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Từ lúc biết tin, em vội vàng tìm người trung gian đi hòa giải, tìm được rồi là lập tức chạy tới đây ngay, em có phải là tôn hầu đâu mà có thuật phân thân.
-Đúng vậy, đúng vậy, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, bà đừng có trách móc cậu ấy nữa.
Mạnh Quân cười nói. Người em vợ này của ông ta chẳng những chức quan to hơn ông ta, mà còn lấy được vợ là con gái của một quan chức lãnh đạo cấp trung ương, tiền đồ sau này thật không thể định lượng được. Với mình thật sự không hợp, nếu không vì xảy ra chuyện này thì chưa chắc cậu ta đã đến.
-Tiểu Vũ, cậu xem xem, Xuân Sinh bị đánh đến nước này, sau khi cậu gọi điện đến cái tên họ Phương đó còn đến đánh gãy tay của Xuân Sinh nữa.
Lý Hồng tóc tai bù xù nằm ở một bên giường nhìn vào ba người Mạnh Xuân Sinh đang được thầy thuốc chăm sóc nói.
-Đánh gãy tay?
Lý Vũ nhướng mày hơi có chút kinh ngạc.
-Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc Lý, sau khi ông gọi điện, bọn họ liền đi ra được một lát cái người họ Phương đó dẫn theo hai người đến đánh gãy tay mấy người cậu Mạnh. Lúc đó chúng tôi cũng muốn ngăn lại nhưng đều bị bọn họ đánh cho.
Từ Đức Lâm vẻ mặt thảm thương nói. Trên mặt ông ta hai bên đều in năm ngón tay, vẫn còn hằn rất rõ.
-Có đánh chị không?
Lý Vũ kéo tóc Lý Hồng lên xem xét cẩn thận.
Lý Hồng trong lòng cảm động nói:
-Có, bọn chúng đạp vào bụng chị rất…
-Chị, chị phải nói thật, chỉ cần có nửa lời gian dối thì em sẽ đi ngay, cho dù bố có nói gì thì em cũng không đếm xỉa đến chuyện này nữa đâu.
Lý Vũ chặn lại nói.
Lý Hồng bị những lời này của ông ta dọa cho một trận, trong chốc lát bà ta như quả bóng bị xì hơi, nản lòng nói:
-Không đánh, nhưng chúng đánh anh rể cậu.
Lý Vũ thở phào nhẹ nhõm, chán ghét nhìn Mạnh Quân lúc này mới chậm rãi bước tới bên giường nhìn ba người Mạnh Xuân Sinh đang mê man bất tỉnh nhẹ giọng nói:
-Bác sĩ, tình hình của bọn họ có nặng lắm không?
Thầy thuốc kia lắc đầu nói:
-Không nặng lắm, đây là cho tác dụng của thuốc mê, hơn một tiếng sau có thể tỉnh lại. Xương cánh tay tuy rằng bị gãynhưng chỉ cần nối lại, nghỉ ngơi năm bảy tháng sau là không có vấn đề gì nữa. Chỉ có điều sau này không được bưng bê những vật nặng, nếu không sẽ có những tổn thất về sau. Chỉ cần chú ý một chút thì những vết thương ngày cơ bản là không có vấn đề gì. Chủ nhiệm Mạnh, xương đã được nối xong thạch cao cũng đã đắp xong rồi, ông còn có chuyện gì nữa không?
-Cám ơn bác sĩ Quách.
Mạnh Quân đáp:
-Ông có thể về được rồi.
Đợi cho bọn họ đi xong Từ Đức Lâm vội vàng đóng cửa lại. Ông ta còn chú ý thấy trước cửa còn có bốn người cảnh sát.
Lý Vũ tiện tay với lấy một chiếc ghế ngồi xuống nhìn khắp mọi người trong phòng. Những nơi ông ta nhìn đến, ngoài Lý Hồng ra thì không ai dám nhìn vào mắt ông ta.
-Tiểu Vũ, Xuân Sinh không sao rồi chứ?
Cái Lý Hồng quan tâm vẫn là tương lai của Xuân Sinh, nên vội vàng hỏi.
-Không sao? Sao có thể như thế được chứ?
Lý Vũ cười lạnh nói:
-Trước đây em đã từng nói với anh chị rồi, anh chị quá nuông chiều Xuân Sinh. Nhìn thấy cái đạo đức hiện tại của nó nếu như em không phải là cậu nó thì đã sớm bắt nó cho nó một phát đạn rồi.
Mặt Lý Hồng lập tức trắng bệch như tờ giấy, kéo tay Lý Vũ run rẩy nói:
-Tiểu Vũ, vậy bọn họ muốn thế nào?
-Trừ chị ra, tất cả mọi người kể cả ba đứa chúng nó đều bị xét xử.
Lời của Lý Vũ còn chưa nói xong, thì những người có mặt đều như bị đánh cho một gậy, Từ Đức Lâm ngồi bệt xuống đất, vợ của ông ta và Lỗ Hán Minh thì lại càng gào khóc to hơn. Bọn họ sao lại có thể không hiểu nếu như xét xử theo đúng pháp luật thì với những hành vi của bọn họ cho dù là tù chung thân thì cũng coi như là khoan hồng với bọn họ lắm rồi.
-Câm miệng hết lại cho tôi.
Trong mắt Lý Vũ hiện lên một tia nhìn chán ghét, theo tiếng hét của ông ta hai người phụ nữ kia y như gà bị cắt cổ vậy tiếng khóc lập tức im bặt.
-Mọi người sẽ không bị tử hình và chung thân đâu, cùng lắm thì chỉ là ngồi tù mười lăm năm thôi.
Lý Vũ trầm giọng nói.
“Mười lăm năm”, Lý Hồng ngây ra như phỗng nhìn Lý Vũ, khàn khàn nói:
-Xuân Sinh còn bị ngồi tù thì đời này của nó coi như xong rồi sao?
Những người khác có mặt tại hiện trường thì mỗi người mang theo một sắc mặt khác nhau, người thì hiện lên nét vui mừng vì thoát chết người thì đau thương vì sắp phải đi tù.
-Tiểu Vũ, nó dù sao cũng là cháu cậu, cậu có thể nhẫn tâm nhìn nó bị nhốt trong tù mười lăm năm sao, đó là nơi người có thể sống được sao? khi nó ra tù chẳng phải là đã bốn mươi tuổi rồi sao, còn gì là tiền đồ nữa chứ.
Lý Hồng như người điên túm lấy quần áo Lý Vũ lôi kéo gào khóc nói.
Trên mặt Lý Vũ xuất hiện một tia nhìn thương xót vỗ vỗ vai Lý Hồng nói:
-Chị, có thể đạt được kết quả như thế này đều là do có lãnh đạo ra mặt. Xuân Sinh gây ra bao nhiêu chuyện, trong lòng bọn họ là hiểu rõ nhất. Trước đây không cần nói, chỉ cần nói đến chuyện bán trộm đồ cứu tế thu lợi nhuận thì đã đáng bị tử hình rồi, huống hồ gì sau khi phạm tội bọn họ lại còn đi sinh sự với người ta, càn rỡ không ra cái thể thống gì.
-Ông lãnh đạo đã ra mặt mà cũng không được sao?
Lý Hồng nghi ngờ hỏi.
-Đây chẳng phải là lời của lãnh đạo sao, bọn họ còn dám không nghe? Ông lãnh đạo yêu thương nhất là cậu và Ngọc Lan, hai người đi cầu xin ông ấy đi.
-Đây là kết quả mà chúng em cầu xin cả một đêm mới có được đấy.
Trên mặt Lý Vũ hiện lên nét giận dữ nói:
-Chị đừng quên, người ta cũng có một người cha là lãnh đạo cấp bộ, hơn nữa rất nhanh sẽ trở thành lãnh đạo cấp nhà nước. Hơn nữa chuyện Xuân Sinh làm là cướp đồ cứu tế là làm khó thêm cho dân gặp nạn, nếu như để ông ấy biết được ông ấy nhất định là sẽ bắn Xuân Sinh đầu tiên. Em và Ngọc Lan đều không dám nói thật chuyện này cho ông ấy biết.
Lý Hồng ngơ ngác nhìn mặt Lý Vũ, nhìn như là muốn xác nhận xem ông ta có phải là em trai mình không vậy, sau đó chân nhũn ra ngã nhào xuống đất.
Lý Vũ vội vàng đỡ bà ta, dìu bà ta ngồi lên ghế sô phanói:
-Chị, lần này Xuân Sinh gây ra rắc rối quá lớn, nếu như không có quan hệ của ông Lãnh đạo thì đến cả em và bố cũng không cứu nổi anh chị. Hừm chỉ vào mặt con trai của bộ trưởng Tô chửi là cút đi, đây là chuyện đến em cũng không dám làm. Có được kết quả như thế này là đã không tồi rồi.
-Mười lăm năm đấy, con người có thể có mấy lần cái mười lăm năm chứ.
Lý Hồng gào khóc nói:
-Tiểu Vũ, cậu quen biết nhiều trong toàn án, trong viện kiểm sát, có thể nghĩ cách để Xuân Sinh không phải vào tù không?
-Chị.
Lý Vũ trợn mắt nói:
-Chị có biết Xuân Sinh phạm tội gì không? Nếu như chúng ta còn làm chuyện mờ ám trong đó, nếu như Tô Ái Quân biết được, thì anh ta sẽ tố đến tòa án tối cao, đến viện kiểm sát tối cao, thậm chí là đến ban tổ chức trung ương và ban kỷ luật trung ương, đừng nói là mười lăm năm, đến cả cái mạng nhỏ của mấy người cũng đừng có mơ giữ được, đến cả Lý gia nhà ta lúc đó cũng sẽ bị liên lụy, chẳng nhẽ đến lúc ấy chị mới hài lòng? Em nói cho chị biết một là lĩnh mức án mười lăm năm, hai là tử hình, chị chọn đi.
Bây giờ là lúc nào rồi lại còn muốn có được một kết quả không tưởng, kết quả thế này nếu sau này để người khác biết được, thì rõ ràng người ta sẽ cười vào mặt nhà họ Tô, chỉ là một đứa con của một quan chức cấp thành phố tép riu lại dám chửi bới ức hiếp con của bộ trưởng trước mặt mọi người. Đối phương đã là nể mặt ông lãnh đạo tiền nhiệm kia lắm rồi mới chịu nhượng bộ như vậy, nếu như đã gây họa thì tự mình mà đi chịu lấy.
Tuổi tác của Tô Hoán Đông trẻ hơn rất nhiều so với vị lãnh đạo tiền nhiệm kia, bây giờ có vị lãnh đạo đó che chở thì không sao, nhưng đến lúc ông ấy mất đi rồi người ta còn nể mặt nữa không? Đến lúc đó người ta lại nổi trận lôi đình thì ai đi ngăn cản?
Lý Hồng gào càng to, những người trong phòng người nào cũng vẻ mặt tang thương, đến cả mạnh Quân và Mạnh Xuân Sinh đều khó tránh khỏi nạn tù tội thì bọn họ càng đừng có mơ.
Lý Vũ chán ghét nhìn mấy người Lỗ Minh Hán và Từ Đông Kỷ, nếu như không phải là sợ bọn họ chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì thì ông ta đã mặc kệ sự sống chết của bọn họ. Làm quan tham lam không có gì đáng nói nhưng ăn dày như thế thì đúng là ít thấy.
-Tiểu Vũ, nhưng bọn chúng đã đánh gãy tay của Xuân Sinh, đây là cố ý hại người, đem nhốt cái tên thiếu niên đó vào tù cho hắn ở vài năm trong đó.
Hai mắt Lý Hồng sáng lên kéo gấu áo Lý Vũ hét đến khàn cả giọng.
-Xuân Sinh ngồi tù cũng phải cho chúng ngồi tù, phải cho chúng ngồi tù.
Lý Vũ giơ tay tát cho Lý Hồng một cái, Lý Hồng ngã trên đất nhìn trân trân vào Lý Vũ hét lớn:
-Tiểu Vũ, em dám đánh chị.
-Đánh chị là nhẹ đó.
Lý Vũ bừng bừng tức giận nói:
-Chi dựa vào cái gì bắt người ta ngồi tù? Vậy vì sao người ta đánh Xuân Sinh? Vì Xuân Sinh chọc ghẹo con gái nhà người ta, đụng chạm vào người thư ký và người bạn ngoại quốc kia của người ta? Chị rút cuộc là có muốn Xuân Sinh sống hay không? Chị sợ chuyện này chưa to, trung ương chưa biết có phải không? Chị sợ nhà họ Lý còn chưa đủ mất mặt có phải không? Em nói cho chị biết, người ta đánh Xuân Sinh là chuyện tốt, ít nhất cũng chứng minh người ta sẽ không làm gì mờ ám sau lưng, nếu không cứ coi như là có em bảo lãnh thì người ta không có cách bỏ tù Xuân Sinh sao? Chuyện Xuân Sinh có thể làm được lẽ nào công tử nhà bộ trưởng lại không làm được?
-Hồng, những lời cậu ấy nói đúng đấy. Cho dù thế nào thì cũng giữ được tính mạng tôi và Xuân Sinh, còn về chuyện tù mười lăm năm, có người nhà trong sở cảnh sát, đợi qua vài năm đợi sóng gió qua đi, rồi đến lúc bọn họ không chú ý nữa sẽ theo chế độ ra ngoài chữa bệnh mà ra, chỉ có mấy năm thôi, không dài đâu.
Mạnh Quân ôm lấy Lý Hồng run rẩy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.