Quyển 5 - Chương 5: Matsumoto khó xử
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Phương Minh Viễn dựa vào lưng ghế dựa, nhắm mắt trầm tư. Đã trải qua kiếp trước, hiểu được bố cục của ngành sắt thép Nhật Bản ở Hoa Hạ, đối với đại diện cho công ty Tân Nhật, Matsumoto lộ diện lúc này, Phương Minh Viễn một chút cũng không cảm thấy lạ.
Tân Nhật thiết đặt bố cục Hoa Hạ đã nhiều năm, có thể nói cũng là một công ty cỡ trung, từ phương diện mua thiết bị, cho đến tiến cử kỹ thuật, thời điểm tìm kiếm góp vốn, trước hết đều là công ty Nhật Bản.
Không có bất ngờ gì xảy ra, thì chính phủ trung ương sẽ mở cửa cho tư nhân tiến vào ngành sắt thép, hiện tại bắt đầu từ việc nhà họ Phương chuẩn bị dự án xây dựng nhà máy, rất có khả năng sẽ là một trong những nhà đầu tư sớm nhất. Như vậy, làm như người mở đường, việc Phương gia lựa chọn mua thiết bị và kỹ thuật, trở nên trọng yếu với các doanh nghiệp khác.
Dù sao giữa chủ doanh nghiệp tư nhân và quan viên doanh nghiệp nhà nước có nhiều bất đồng, bọn họ suy xét toàn diện và lâu dài. Các lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước rồi tới các chủ doanh nghiệp, nghĩbiện pháp có trăm lẻ một kiểu, chỉ sợ cũng không có hiệu quả rõ rệt. Cho nên, Matsumoto mới coi trọng Phương gia, thậm chí còn không tiếcxếp vào hạng mục viện trợ kinh tế của Nhật Bản, điều kiện ưu đãi như vậy nhằm lôi kéo Phương Minh Viễn, cầu được đơn đặt hàng của nhà họ Phương. Vì muốn lấy Phương gia khởi nên một cọc tiêu, dẫn đường tiến quân vào nghành sắt thép.
Nếu không trải qua "kiếp trước" thì Phương Minh Viễn không biết ngành sắt thép Hoa Hạ đã trải qua như thế nào, có lẽ đối với đề xuất của Matsumoto, khẳng định rất là động tâm. 3% lãi suất đối với người Nhật Bản mà nói, đã có thể nói là cho vay nặng lãi, nhưng đối với Hoa Hạ mà nói, cũng là lãi suất ưu đãi rồi.
Cho nên, hiện tại Matsumoto cực kỳ tin tưởng, và có lòng tin cực kỳ vững chắc, sự tình có thể nắm trong lòng bàn tay.
- Thường vụ, điều kiện ngài cho Phương gia này cũng quá ưu đãi rồi?
Ichiro –trưởng phòng thu thập tin tức của công ty Tân Nhật Hoa Hạ có chút khó hiểu hỏi. Matsumoto đề xuất trong cuộc đàm phán bên nhà họ Phương sẽ mua thiết bị và phía Nhật Bản sẽ hỗ trợ cho vay cũng là ngoài ý liệu. Theo Ichiro, điều kiện như vậy là đòn đánh dứt khoát để cuối cùng chứ không phải vào lúc đầu
- Rất ưu đãi hả? Matsumoto khẽ mỉm cười nói
Ichiro gật đầu nói:
- Đúng vậy, đối với người china, thường vụ...
- Anh Ichiro!
Matsumoto ngắt Ichiro, lạnh lùng nói:
- Tôi mặc kệ anh ở trong nước gọi người Hoa Hạ là như thế nào? Nhưng ở đây tôi hy vọng anh phải chú ý thân phận của mình, không cần mang phiền toái không cần thiết cho công ty.
- Vâng! Thuộc hạ biết sai rồi!
Ichiro đang ngồi trên ghế liền nhảy dựng lên, cúi đầu thật sâu nói.
- Cậu Ichiro, cậu phụ trách thu thập tình báo, chính sách của Hoa Hạ về nghành sắt thép, cùng với buôn bán tình báo các xí nghiệp, đối với tình huống nhà họ Phương hiểu biết không sâu, tôi có thể thông cảm. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở cậu, đừng quá tự cao mà khinh địch, rất có khả năng mang đến tổn thất lớn cho công ty! Các công ty Âu Mĩ, những công ty này, họ cảm thấy vô cùng bất mãn về việc công ty Nhật Bản chúng ta trấn ở Hoa Hạ, chỉ có điều bất hạnh là không có cơ hội thích hợp phá vỡ tình hình trước mắt, hiện giờ có cơ hội này, bọn họ là tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Matsumoto dịu giọng đi một ít nói.
- Thường vụ, ý tứ của ngài là nói các công ty Âu Mĩ cũng coi trọng đơn đặt hàng của nhà họ Phương ?
Ichiro lộ ra bộ dáng kinh ngạc.
Tuy nói vậy, Masamichi Matsumoto trong lòng cũng hiểu được, Ichiro tuy là trưởng phòng tình báo, nhưng làm sao biết, hiện giờ ở Hoa Hạ, các công ty Âu- Mỹ đang tích cực tiến hành liên hệ với nhà họ Phương, ý đồ đột phá. Tuy vậy y vẫn thích thú hưởng thụ ánh mắt sùng bái và kinh ngạc của Ichiro.
- Ha hả, công ty sắt thép Albert, chỉ sợ cũng là một trong những công ty đang tích cực xúc tiến mà thôi!
Matsumoto cười lạnh nói.
- Hả?
Ichiro hít một hơi thật sâu
Công ty Albert là công ty có nhãn hiệu lâu đời, là xí nghiệp nổi tiếng thế giới, so sánh với Tân Nhật thì nội tình hùng hậu hơn.
- Như vậy thường vụ nhất định là có đối sách?
Ichiro liên thanh hỏi han.
- Đối sách? Ha ha ha ha...
Matsumoto đắc ý phá lên cười. Ichiro vội vàng giơ lên ngón tay cái.
Đối sách? Kỳ thật đối mặt với công ty Albert hay các công ty Âu – Mỹ khiêu chiến, Matsumoto trong lòng cũng không nắm chắc. Theo tình hình trước mắt, Phương gia dường như mua thiết bị và kỹ thuật cũng không có mấy tích cực. Hơn nữa Phương gia dường như coi trọng công ty sắt thép Âu Châu hơn.
Matsumoto cũng biết, Phương gia trong tay hiện giờ nắm giữ mấy hạng mục kỹ thuật inox trao đổi với công ty sắt thép Albert, hay là Hoa Hạ không nắm giữ kỹ thuật mới, cho nên vẫn chưa có ý định tiến cử kỹ thuật, đối với Phương gia mà nói, hiện giờ nhu cầu cũng không cấp bách lắm.
Hơn nữa đây cũng là một nhân tố bất lợi cho Tân Nhật. Ai cũng hiểu được, nếu công ty Albert nắm giữ kỹ thuật, như vậy tự nhiên phải ưu tiên suy xét mua thiết bị từ Albert, đây mới là lựa chọn thích hợp nhất. Hơn nữa công ty Albert vừa mới thay đổi đại diện, do Fernán Jacob chịu trách nhiệm, mở rộng thị trường công ty Albertở Hoa Hạ, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này.
Cứ như vậy, một bên có nhu cầu, một bên cần thị trường, song phương ăn rơ với nhau có thể khả năng xảy ra cực cao.
Sở dĩ ở vòng một đàm phán mà Matsumoto đưa ra điều kiện như vậy là tránh tình trạng Albert và nhà họ Phương ăn rơ với nhau. Ít nhất cũng muốn cho khi Phương gia suy nghĩ chọn Albert thì cũng cấp cho Albert tăng thêm phiền toái.
Tuy nhiên có được hay không trong lòng Matsumoto cũng không rõ ràng lắm.
Trước hết, công ty Albert nội tình hùng hậu, lực ảnh hưởng trong giới sắt thép khá cao, chí ít cũng trên Tân Nhật. Thiết bị, có thể nói là trải rộng toàn bộ thế giới.
Công ty Tân Nhật cũng từng mua thiết bị và kỹ thuật của công ty Albert. Cho nên ở điểm này Tân Nhật cũng không chiếm ưu thế gì.
Thứ nữa, Matsumoto cũng hiểu một điều rằng ba tỷ tệ đầu tư tuy lớn, nhưng đối với Phương gia mà nói, cũng không phải là khó có thể gom góp. Không chỉ có quán ăn Phương Gia trải khắp nước, mà còn siêu thị Carrefour, chưa kể ở Hongkong còn công ty điện ảnh, và công ty trò chơi ở Nhật Bản, hiện giờ tất cả đang ăn nên làm ra, hàng năm có thể cung cấp cho nhà họ Phương lợi nhuận khá khả quan, đó là chưa nói đến mối quan hệ với Ngân hàng Giao Thông. Điểm này rất nhiều công ty xí nghiệp trong nước khó mà so bì được. Hơn nữa Phương gia và Quách gia lại có quan hệ chặt chẽ, đa phần trên danh nghĩa danh nghiệp của Phương gia, cứ như vậy áp lực tài chính đối với họ cũng chẳng thấm vào đâu.
Do đó Matsumoto trong lòng cũng hiểu rất rõ một điều rằng trợ giúp Phương gia có lãi suất thấp, thoạt nhìn điều kiện như vậy, đối với Phương gia mà nói, cũng không có trọng yếu lắm.
Vì thế muốn đánh động Phương Minh Viễn thì Tân Nhật cần nỗ lực hơn nữa. Nhưng mà mình còn con bài nào nữa đâu?
Matsumoto cũng rất nhức đầu với vấn đề nầy. Từ khi biết tin chính phủ cho tư nhân tiến vào ngành sắt thép là y cũng suy nghĩ đến tình huống này rồi. Tân Nhật là công ty sắt thép lớn nhất Nhật Bản, nắm kỹ thuật độc quyền cũng khá nhiều.
Thứ nữa là tình trạng nhu cầu sắt thép trên thế giới giảm xuống, do biến động kinh tế toàn cầu, chưa kể Hoa Hạ hiện tại cũng có được kỹ thuật tiên tiến và ưu thế về nhân công sức lao động giá rẻ, các công ty xí nghiệp của Nhật Bản kỳ này không tránh khỏi va chạm chiến tranh. Tân Nhật ra tay ngay lúc này, bán hoặc chuyển nhượng tất cả kỹ thuật lạc hậu hoặc gây ô nhiễm nghiêm trọng hoặc dưới hình thức góp vốn mà chuyển sang Hoa Hạ, những kỹ thuật còn là đều có giá trị cao.
Nếu kỹ thuật bình thường, không tốt chút nào thì chắc chắn nhà họ Phương sẽ rất phản cảm, dù sao thì họ vẫn có kỹ thuật inox của Albert, và Matsumoto cũng điều tra được kỹ thuật của họ cũng vào những năm 80, ở châu Á xem như là tiên tiến rồi. Và chí ít so với Tân Nhật còn muốn tiên tiến hơn .
Mà phần chuyển nhượng kỹ thuật cao cấp - hiện đại, thì Matsumoto không có khả năng quyết định , chẳng những phải thông qua tổng bộ công ty, thậm chí phải được chính phủ Nhật Bản phê duyệt!
Cho vay cũng không làm khó Phương gia, còn kỹ thuật thì chẳng so được với người ta do đó mà trong tay Matsumoto cũng không còn nhiều lá bài mà lật nữa.
Tân Nhật thiết đặt bố cục Hoa Hạ đã nhiều năm, có thể nói cũng là một công ty cỡ trung, từ phương diện mua thiết bị, cho đến tiến cử kỹ thuật, thời điểm tìm kiếm góp vốn, trước hết đều là công ty Nhật Bản.
Không có bất ngờ gì xảy ra, thì chính phủ trung ương sẽ mở cửa cho tư nhân tiến vào ngành sắt thép, hiện tại bắt đầu từ việc nhà họ Phương chuẩn bị dự án xây dựng nhà máy, rất có khả năng sẽ là một trong những nhà đầu tư sớm nhất. Như vậy, làm như người mở đường, việc Phương gia lựa chọn mua thiết bị và kỹ thuật, trở nên trọng yếu với các doanh nghiệp khác.
Dù sao giữa chủ doanh nghiệp tư nhân và quan viên doanh nghiệp nhà nước có nhiều bất đồng, bọn họ suy xét toàn diện và lâu dài. Các lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước rồi tới các chủ doanh nghiệp, nghĩbiện pháp có trăm lẻ một kiểu, chỉ sợ cũng không có hiệu quả rõ rệt. Cho nên, Matsumoto mới coi trọng Phương gia, thậm chí còn không tiếcxếp vào hạng mục viện trợ kinh tế của Nhật Bản, điều kiện ưu đãi như vậy nhằm lôi kéo Phương Minh Viễn, cầu được đơn đặt hàng của nhà họ Phương. Vì muốn lấy Phương gia khởi nên một cọc tiêu, dẫn đường tiến quân vào nghành sắt thép.
Nếu không trải qua "kiếp trước" thì Phương Minh Viễn không biết ngành sắt thép Hoa Hạ đã trải qua như thế nào, có lẽ đối với đề xuất của Matsumoto, khẳng định rất là động tâm. 3% lãi suất đối với người Nhật Bản mà nói, đã có thể nói là cho vay nặng lãi, nhưng đối với Hoa Hạ mà nói, cũng là lãi suất ưu đãi rồi.
Cho nên, hiện tại Matsumoto cực kỳ tin tưởng, và có lòng tin cực kỳ vững chắc, sự tình có thể nắm trong lòng bàn tay.
- Thường vụ, điều kiện ngài cho Phương gia này cũng quá ưu đãi rồi?
Ichiro –trưởng phòng thu thập tin tức của công ty Tân Nhật Hoa Hạ có chút khó hiểu hỏi. Matsumoto đề xuất trong cuộc đàm phán bên nhà họ Phương sẽ mua thiết bị và phía Nhật Bản sẽ hỗ trợ cho vay cũng là ngoài ý liệu. Theo Ichiro, điều kiện như vậy là đòn đánh dứt khoát để cuối cùng chứ không phải vào lúc đầu
- Rất ưu đãi hả? Matsumoto khẽ mỉm cười nói
Ichiro gật đầu nói:
- Đúng vậy, đối với người china, thường vụ...
- Anh Ichiro!
Matsumoto ngắt Ichiro, lạnh lùng nói:
- Tôi mặc kệ anh ở trong nước gọi người Hoa Hạ là như thế nào? Nhưng ở đây tôi hy vọng anh phải chú ý thân phận của mình, không cần mang phiền toái không cần thiết cho công ty.
- Vâng! Thuộc hạ biết sai rồi!
Ichiro đang ngồi trên ghế liền nhảy dựng lên, cúi đầu thật sâu nói.
- Cậu Ichiro, cậu phụ trách thu thập tình báo, chính sách của Hoa Hạ về nghành sắt thép, cùng với buôn bán tình báo các xí nghiệp, đối với tình huống nhà họ Phương hiểu biết không sâu, tôi có thể thông cảm. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở cậu, đừng quá tự cao mà khinh địch, rất có khả năng mang đến tổn thất lớn cho công ty! Các công ty Âu Mĩ, những công ty này, họ cảm thấy vô cùng bất mãn về việc công ty Nhật Bản chúng ta trấn ở Hoa Hạ, chỉ có điều bất hạnh là không có cơ hội thích hợp phá vỡ tình hình trước mắt, hiện giờ có cơ hội này, bọn họ là tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Matsumoto dịu giọng đi một ít nói.
- Thường vụ, ý tứ của ngài là nói các công ty Âu Mĩ cũng coi trọng đơn đặt hàng của nhà họ Phương ?
Ichiro lộ ra bộ dáng kinh ngạc.
Tuy nói vậy, Masamichi Matsumoto trong lòng cũng hiểu được, Ichiro tuy là trưởng phòng tình báo, nhưng làm sao biết, hiện giờ ở Hoa Hạ, các công ty Âu- Mỹ đang tích cực tiến hành liên hệ với nhà họ Phương, ý đồ đột phá. Tuy vậy y vẫn thích thú hưởng thụ ánh mắt sùng bái và kinh ngạc của Ichiro.
- Ha hả, công ty sắt thép Albert, chỉ sợ cũng là một trong những công ty đang tích cực xúc tiến mà thôi!
Matsumoto cười lạnh nói.
- Hả?
Ichiro hít một hơi thật sâu
Công ty Albert là công ty có nhãn hiệu lâu đời, là xí nghiệp nổi tiếng thế giới, so sánh với Tân Nhật thì nội tình hùng hậu hơn.
- Như vậy thường vụ nhất định là có đối sách?
Ichiro liên thanh hỏi han.
- Đối sách? Ha ha ha ha...
Matsumoto đắc ý phá lên cười. Ichiro vội vàng giơ lên ngón tay cái.
Đối sách? Kỳ thật đối mặt với công ty Albert hay các công ty Âu – Mỹ khiêu chiến, Matsumoto trong lòng cũng không nắm chắc. Theo tình hình trước mắt, Phương gia dường như mua thiết bị và kỹ thuật cũng không có mấy tích cực. Hơn nữa Phương gia dường như coi trọng công ty sắt thép Âu Châu hơn.
Matsumoto cũng biết, Phương gia trong tay hiện giờ nắm giữ mấy hạng mục kỹ thuật inox trao đổi với công ty sắt thép Albert, hay là Hoa Hạ không nắm giữ kỹ thuật mới, cho nên vẫn chưa có ý định tiến cử kỹ thuật, đối với Phương gia mà nói, hiện giờ nhu cầu cũng không cấp bách lắm.
Hơn nữa đây cũng là một nhân tố bất lợi cho Tân Nhật. Ai cũng hiểu được, nếu công ty Albert nắm giữ kỹ thuật, như vậy tự nhiên phải ưu tiên suy xét mua thiết bị từ Albert, đây mới là lựa chọn thích hợp nhất. Hơn nữa công ty Albert vừa mới thay đổi đại diện, do Fernán Jacob chịu trách nhiệm, mở rộng thị trường công ty Albertở Hoa Hạ, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này.
Cứ như vậy, một bên có nhu cầu, một bên cần thị trường, song phương ăn rơ với nhau có thể khả năng xảy ra cực cao.
Sở dĩ ở vòng một đàm phán mà Matsumoto đưa ra điều kiện như vậy là tránh tình trạng Albert và nhà họ Phương ăn rơ với nhau. Ít nhất cũng muốn cho khi Phương gia suy nghĩ chọn Albert thì cũng cấp cho Albert tăng thêm phiền toái.
Tuy nhiên có được hay không trong lòng Matsumoto cũng không rõ ràng lắm.
Trước hết, công ty Albert nội tình hùng hậu, lực ảnh hưởng trong giới sắt thép khá cao, chí ít cũng trên Tân Nhật. Thiết bị, có thể nói là trải rộng toàn bộ thế giới.
Công ty Tân Nhật cũng từng mua thiết bị và kỹ thuật của công ty Albert. Cho nên ở điểm này Tân Nhật cũng không chiếm ưu thế gì.
Thứ nữa, Matsumoto cũng hiểu một điều rằng ba tỷ tệ đầu tư tuy lớn, nhưng đối với Phương gia mà nói, cũng không phải là khó có thể gom góp. Không chỉ có quán ăn Phương Gia trải khắp nước, mà còn siêu thị Carrefour, chưa kể ở Hongkong còn công ty điện ảnh, và công ty trò chơi ở Nhật Bản, hiện giờ tất cả đang ăn nên làm ra, hàng năm có thể cung cấp cho nhà họ Phương lợi nhuận khá khả quan, đó là chưa nói đến mối quan hệ với Ngân hàng Giao Thông. Điểm này rất nhiều công ty xí nghiệp trong nước khó mà so bì được. Hơn nữa Phương gia và Quách gia lại có quan hệ chặt chẽ, đa phần trên danh nghĩa danh nghiệp của Phương gia, cứ như vậy áp lực tài chính đối với họ cũng chẳng thấm vào đâu.
Do đó Matsumoto trong lòng cũng hiểu rất rõ một điều rằng trợ giúp Phương gia có lãi suất thấp, thoạt nhìn điều kiện như vậy, đối với Phương gia mà nói, cũng không có trọng yếu lắm.
Vì thế muốn đánh động Phương Minh Viễn thì Tân Nhật cần nỗ lực hơn nữa. Nhưng mà mình còn con bài nào nữa đâu?
Matsumoto cũng rất nhức đầu với vấn đề nầy. Từ khi biết tin chính phủ cho tư nhân tiến vào ngành sắt thép là y cũng suy nghĩ đến tình huống này rồi. Tân Nhật là công ty sắt thép lớn nhất Nhật Bản, nắm kỹ thuật độc quyền cũng khá nhiều.
Thứ nữa là tình trạng nhu cầu sắt thép trên thế giới giảm xuống, do biến động kinh tế toàn cầu, chưa kể Hoa Hạ hiện tại cũng có được kỹ thuật tiên tiến và ưu thế về nhân công sức lao động giá rẻ, các công ty xí nghiệp của Nhật Bản kỳ này không tránh khỏi va chạm chiến tranh. Tân Nhật ra tay ngay lúc này, bán hoặc chuyển nhượng tất cả kỹ thuật lạc hậu hoặc gây ô nhiễm nghiêm trọng hoặc dưới hình thức góp vốn mà chuyển sang Hoa Hạ, những kỹ thuật còn là đều có giá trị cao.
Nếu kỹ thuật bình thường, không tốt chút nào thì chắc chắn nhà họ Phương sẽ rất phản cảm, dù sao thì họ vẫn có kỹ thuật inox của Albert, và Matsumoto cũng điều tra được kỹ thuật của họ cũng vào những năm 80, ở châu Á xem như là tiên tiến rồi. Và chí ít so với Tân Nhật còn muốn tiên tiến hơn .
Mà phần chuyển nhượng kỹ thuật cao cấp - hiện đại, thì Matsumoto không có khả năng quyết định , chẳng những phải thông qua tổng bộ công ty, thậm chí phải được chính phủ Nhật Bản phê duyệt!
Cho vay cũng không làm khó Phương gia, còn kỹ thuật thì chẳng so được với người ta do đó mà trong tay Matsumoto cũng không còn nhiều lá bài mà lật nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.