Quyển 3 - Chương 420: Ném phân
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Có điều Mã Diễm vẫn thấy hơi bất an, tên quân nhân đứng cạnh cửa, có vẻ như đang nghi ngờ ả, chốc chốc lại thấy y đưa ánh mắt dò xét về phía ả. Tự ả cũng biết, ả ở đây đã vượt quá thời gian cho phép. Làm gì có chuyện cứ đứng một chỗ làm đi làm lại một công việc, nhưng biết làm sao, với thân phận hiện nay của ả ở khách sạn thì không đủ tư cách để được phục vụ trong buổi lễ.
Mã Diễm có một chút hối hận, nếu biết tụi người kia ở trong đấy lâu như thế thì ả đã không đến từ rõ sớm thế này. Nhưng nếu bây giờ quay về trưởng quản nhất định sẽ phân công công việc khác, khi đấy liệu có được quay lại chỗ này không, điều đó thật khó mà nói được.
Trong lúc ả còn đang chần chừ quyết định, thì cánh cửa ra vào buổi tiệc bỗng bật mở.
Tư Mã Quân nâng ly chạm khẽ vào ly của Vũ Thu Hạ nói:
- Quách phu nhân, với một khoản vốn không nhỏ đầu tư vào sự nghiệp phát triển Tổ Quốc mà quý tập đoàn ưu ái giành cho tỉnh Quỳnh Hải chúng tôi, lãnh đạo tỉnh rất cảm kích, nhân dân Quỳnh Hải từ trên xuống vô cùng biết ơn, nên hôm nay có cử tôi đến để thay mặt tiếp đón mọi người.
“ Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu”. Việc đầu tư lần trước gần thành công thì lại bị thất bại, lỗi không ít cũng tại y, cho nên lần này y chủ động, coi như là lấy công chuộc tội. Nhưng vì trên đường đi gặp sự cố, tới được nơi thì buổi lễ ký kết cũng đã sắp kết thúc.
Thu Hạ không thể quên chuyện lần trước, cũng chính Tư Mã Quân là người khởi xướng trong vụ Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu yêu cầu góp vốn cổ phần của nhà nước. Chỉ vì y mà Phương gia và Quách gia phải long đong thiếu chút nữa thì bị hỏng việc, mất bao nhiêu thời gian, công sức. Cho nên trong lòng chẳng có chút thiện cảm nào với y. Nhưng mặt ngoài vẫn phải giả bộ, vì dù gì y cũng là một lãnh đạo cấp cao cuả tỉnh Quỳnh Châu, vuốt mặt thì phải nể mũi, về tình về lý cũng không thể để mất lòng y.
- Chủ tịch Tư Mã. Ông quá khách sáo rồi, chúng tôi được góp một phần sức nhỏ bé vào sự nghiệp phát triển kinh tế nước nhà là điều vô cùng vinh hạnh. Vì đất nước có phát triển thì chúng tôi những công dân này mới có thể ưỡn ngực, cao đầu với người nước ngoài.
Một câu nói xuất phát từ chính con tim của Vu Thu Hạ. Là người sinh ra và lớn lên trên đất Hồng Kông, biết rõ quá khứ nơi đây, người dân của đất Hương Cảng trong con mắt của người Anh chỉ là những kẻ thấp hèn, các quan chức cấp cao của chính phủ Hồng Kông không hề có một biện pháp nào để bảo vệ người dân của mình.
Trước chiến tranh thế giới thứ hai, người Hoa ở Hồng Kông cộng với người dân bản địa tỉ lệ không đủ áp đảo người Anh, bất luận trong lĩnh vực kinh tế hay chính trị, người Anh luôn nắm trong tay toàn quyền lực. Sau khi Hoa Hạ giành được thống nhất, sự nghiệp phát triển không ngừng, người Hoa dưới con mắt chính phủ Hồng Kông lúc đấy thuộc cầm quyền của Anh Quốc mới được coi trọng. Từ đó các tập đoàn tài chính của người Hoa ở Hồng Kông mới được hình thành, và dần dần trở thành thị trường chủ lực chính của Hồng Kông. Cho nên, đối với chính phủ Đại Lục mà nói, người Hoa cảm kích nhưng cũng có phần sợ hãi.
Tư Mã Quân nhìnVu Thu Hạ khoác trên mình bộ trang phục lộng lẫy, ánh mắt không giấu nổi sự thèm muốn. Người con gái xinh đẹp như Vu Thu Hạ trên thế gian này không phải là không có, nếu lục cả tỉnh Quỳnh Hải hơn mười triệu dân làm gì mà chẳng tìm ra vài người. Nhưng vừa xinh đẹp vừa khí chất lại có một thân phận cao quý như vậy, thì quả là người đầu tiên Tư Mã Quân được gặp. Chính trong khoảnh khắc đó, y mới hiểu rõ vì sao thời xưa bất cứ người dân bình thường nào cũng khao khát được lấy công chúa.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ thoảng qua. Tư Mã Quân có gan to thế nào cũng không dám để lộ ý nghĩ tày trời ấy. Ở Hoa Hạ có hàng trăm cán bộ như y. Nhưng để cầm đầu ngành vận tải Hồng Kông thì chỉ có mỗi tập đoàn vận tải Quách Thị mà thôi.
Tư Mã Quân xã giao với Vu Thu Hạ mấy câu, lại quay sang“ trao đổi” với Lâm Liên. Không phải là Lâm Liên không muốn tìm Phương Minh Viễn giúp y, mà là không biết Phương Minh Viễn ở đâu, cũng chẳng ai biết liệu hắn có còn ở trong buổi tiệc nữa hay không. Với lại Lâm Liên cũng cho rằng, với một kẻ đã từng gây cản trở trong hiệp định ký kết giữa Phương gia và Nhai Châu thì chẳng có tư cách gì để Phương Minh Viễn đích thân quay lại gặp. Cho nên cũng chẳng có ý đi tìm hộ y.
Tư Mã Quân cảm thấy bực tức trong lòng. Y bất mãn nghĩ, Phương Minh Viễn đúng là kẻ kiêu ngạo, không biết câu “Huyện lệnh phá cửa, tri phủ diệt môn” sao? Vu Thu Hạ là người Hồng Kông, y tự biết mình không thể làm gì được cô, nhưng người Phương Gia đều là người Hoa Hạ. Mặc dù y quản lý không hết tỉnh Tần Tây, nhưng ở vùng Quỳnh Hải này có ai dám xem nhẹ tiếng nói của Tư Mã Quân.
Là người đã có khả năng leo lên ngồi ở ghế phó chủ tịch, sao có thể bộc lộ cảm xúc một cách tùy tiện được. Cho nên Tư Mã Quân nhìn bề ngoài có vẻ cười cười nói nói thế thôi chứ trong đầu đầy ắp những ý nghĩ đen tối.
Những người trong ban lãnh đạo thành ủy Nhai Châu cũng không ai dám thất lễ với Tư Mã Quân. La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh đi hai bên cũng chỉ dám khúm núm tháp tùng. Nhưng Tư Mã Quân vẫn cảm thấy trong ánh mắt của họ có cái gì đó khác thường, làm Tư Mã Quân rơi vào thế họa vô đơn chí.
Tư Mã Quân cho rằng, ban đầu khi y đưa ra ý kiến này, mục đích cũng vì dân vì nước, vì sự nghiệp phát triển kinh tế của thành phố Nhai Châu nói chung và tỉnh Quỳnh Hải nói riêng. Bán đất chẳng qua cũng chỉ là hình thức thu nhập một lần, nếu như biết chuyển đất sang cổ phiếu, như thế chẳng phải xoay vòng sinh lợi sao, Phương gia và Quách gia vừa mở rộng được quy mô, vừa chứng minh được năng lực, có vốn cổ phần của nhà nước chẳng khác thêm gió đẩy buồm. Thật chẳng gì lợi hơn.
Nhưng vốn cổ phần nhà nước trong hạng mục này, về sau có làm Phương gia và Quách gia gặp bất lợi, phiền toái gì thì Tư Mã Quân cũng chưa nghĩ tới, mà nếu có thì cũng chẳng phải là trách nhiệm của y. Mặc dù y là một Đảng viên, nhưng người Hoa Hạ từ xưa đến nay đều có tư tưởng rất nặng nề về “ đất đai thì phải thuộc sở hữu của hoàng đế, và con người ai sống trên đấy cũng phải phục tùng theo”. Nhưng trải qua nhiều triều đại, vị hoàng đế đó ngày nay đã bị một nhóm người thay thế rồi.
Nếu Phương gia và Quách gia đầu tư ở đây, quy cho cùng cũng đều là người Hoa Hạ, khi đấy lợi ích “quốc gia” sẽ phải đặt lên cao nhất, vốn cổ phần của nhà nước tự nhiên sẽ xuôi chèo mát mái được hợp thức hóa, sau này đó sẽ là công đầu cảu Tư Mã Quân y, còn nếu có những phiền toái gì thì trách nhiệm vẫn cứ thuộc về Phương gia và Quách gia, chẳng liên quan gì đến Tư Mã Quân.
Một ý tưởng hay nhưng mà trong lúc thực hiện đã bị rào cản vô hình của Phương gia và Quách gia cản trở. Lúc đầu Tư Mã Quân không hiểu tại sao hạm đội quân Nam Hải đột nhiên lại có quyết định thu hồi hai vùng vịnh, và đến bây giờ nếu y vẫn chưa sáng tỏ thì thật là ngu ngốc hết sức, nhưng nghĩ cho cùng có hiểu thì cũng chẳng giải quyết được việc gì, thực tế mà nói, có muốn cũng không thể nắm được nhược điểm của Phương gia và Quách gia, vì vậy có muốn oán trách thì cũng chỉ có thể trách hạm đội quân Nam Hải, nhưng hạm đội quân Nam Hải có thời gian đâu mà đi để ý mấy chuyện linh tinh ấy.
Tỉnh Quỳnh Hải mấy năm trước, khi còn là một bộ phận của tỉnh Quảng Đông, kinh tế thuộc dạng kém phát triển, trên bản đồ lãnh thổ, bất kể tính theo diện tích hay tỉ lệ đầu người đều không thể so sánh được với các tỉnh khác. Thật là khó hiểu cho hành động của hạm đội quân Nam Hải. Nếu như có được ý kiến đóng góp của các cấp lãnh đạo ở hai tỉnh kinh tế phát triển như Quảng Đông và Chiết Giang thì có lẽ hạm đội quân Nam Hải đã phải suy xét kỹ càng hơn. Tư Mã quân cũng chỉ biết im lặng cho qua.
Nhưng hành động cố ý giấu mặt của Phương Minh Viễn khiến cho Tư Mã Quân cảm thấy khó chịu.
- Kia chính là Tư Mã Quân, phó chủ tịch tỉnh Quỳnh Hải, cũng là người mà lần trước khi các cháu ký kết thành công với ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, đã khởi xướng lên chuyện yêu cầu chuyển đất sang mua bán cổ phiếu. Cậu không ra gặp y sao?
Tất cả mọi người đều không để ý đến, phía trên đại sảnh, Phương Minh Viễn và ** đang đứng dựa vào lan can quan sát mọi người.
- Hắn chính là Tư Mã quân sao?
Phương Minh Viễn đưa ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đấy về phía Tư Mã Quân
- Xem ra có vẻ là người khó hợp tác.
- Dễ hợp tác? Hừ hừ, con người này cái tâm chỉ to hơn đầu mũi kim một chút.
** mặt tỏ đầy vẻ khinh thường
- Tuy nhiên cháu cũng không cần phải để ý đến y làm gì, nếu y có làm điều gì sau lưng cháu, chỉ cần chúng ta có lý, quân đội sẽ ra mặt cho cháu. Lật đổ một phó chủ tịch chẳng cần phải mấy ngày.
Sự tự tin cuả ** thu hút sự chú ý của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn mỉm cười, hắn không có thói quen, sau khi bị đánh sau lưng rồi lại còn phải tìm cách nịnh nọt đối phương. Với lại điều quan trọng hơn là, hắn biết con đường làm quan phía trước của Tư Mã Quân chẳng còn được bao lâu nữa. Cơn bão bất động sản sẽ càn quét cả tỉnh Quỳnh Hải, trong số những quan chức bị dính líu chỉ có duy nhất một người bị đưa ra xét xử, đó chính là Tư Mã Quân. Theo như những gì ở kiếp trước thì chỉ trong 2 năm ngắn ngủi, y đã nhận hàng chục triệu hối lộ, thậm chí cả người nhà của y cũng bị liên lụy vào vụ án này, nghe nói con gái y nhận hối lộ ít nhất khoảng bảy triệu. Tất nhiên những con số này chỉ là do báo chí đưa ra, còn con số thật là bao nhiêu, thảo dân như Phương Minh Viễn không thể biết được.
Với một kẻ mà con đường làm quan chẳng được bao, tương lai lại thất thế ngồi tù. Phương Minh Viễn lại càng không có hứng thú. Cho dù có phải nịnh nọt luồn cúi thì cũng không tìm người như y.
Tư Mã Quân không muốn ở lại bữa tiệc này lâu hơn nữa, y liền tìm cớ để rút lui. La Hiểu Lập và Vu Lâm Sinh thở phào trong bụng, tuy rằng bọn họ trong lòng vô cùng bất mãn với cách làm của hạm đội quân Nam Hải. Nhưng việc đã đến mức này thì điều có thể làm được chỉ có thể là lo cho lễ ký kết đầu tư của Quách gia và Phương gia vào Nhai Châu được diễn ra thành công tốt đẹp, nếu như Tư Mã Quân mà có nói gì ảnh hưởng đến buổi lễ thì họ chỉ có đường nhảy lầu tự vẫn. Cho nên Tư Mã Quân muốn ra về, thật là trúng ý họ quá. Sao chổi này, càng về sớm thì càng an tâm.
Cửa chính của bữa tiệc chậm rãi mở ra, Tư Mã Quân, La Hiển Lập, Vu Lâm Sinh cùng với mấy người tháp tùng bước những bước nhanh ra ngoài, vừa mới đặt chân ra khỏi cửa thì nhìn thấy một vật lạ từ đâu bay đến đập vào trần nhà, sau âm thanh nhỏ “ba”, vô số những giọt nho nhỏ từ trên rơi xuống…
Mã Diễm có một chút hối hận, nếu biết tụi người kia ở trong đấy lâu như thế thì ả đã không đến từ rõ sớm thế này. Nhưng nếu bây giờ quay về trưởng quản nhất định sẽ phân công công việc khác, khi đấy liệu có được quay lại chỗ này không, điều đó thật khó mà nói được.
Trong lúc ả còn đang chần chừ quyết định, thì cánh cửa ra vào buổi tiệc bỗng bật mở.
Tư Mã Quân nâng ly chạm khẽ vào ly của Vũ Thu Hạ nói:
- Quách phu nhân, với một khoản vốn không nhỏ đầu tư vào sự nghiệp phát triển Tổ Quốc mà quý tập đoàn ưu ái giành cho tỉnh Quỳnh Hải chúng tôi, lãnh đạo tỉnh rất cảm kích, nhân dân Quỳnh Hải từ trên xuống vô cùng biết ơn, nên hôm nay có cử tôi đến để thay mặt tiếp đón mọi người.
“ Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu”. Việc đầu tư lần trước gần thành công thì lại bị thất bại, lỗi không ít cũng tại y, cho nên lần này y chủ động, coi như là lấy công chuộc tội. Nhưng vì trên đường đi gặp sự cố, tới được nơi thì buổi lễ ký kết cũng đã sắp kết thúc.
Thu Hạ không thể quên chuyện lần trước, cũng chính Tư Mã Quân là người khởi xướng trong vụ Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu yêu cầu góp vốn cổ phần của nhà nước. Chỉ vì y mà Phương gia và Quách gia phải long đong thiếu chút nữa thì bị hỏng việc, mất bao nhiêu thời gian, công sức. Cho nên trong lòng chẳng có chút thiện cảm nào với y. Nhưng mặt ngoài vẫn phải giả bộ, vì dù gì y cũng là một lãnh đạo cấp cao cuả tỉnh Quỳnh Châu, vuốt mặt thì phải nể mũi, về tình về lý cũng không thể để mất lòng y.
- Chủ tịch Tư Mã. Ông quá khách sáo rồi, chúng tôi được góp một phần sức nhỏ bé vào sự nghiệp phát triển kinh tế nước nhà là điều vô cùng vinh hạnh. Vì đất nước có phát triển thì chúng tôi những công dân này mới có thể ưỡn ngực, cao đầu với người nước ngoài.
Một câu nói xuất phát từ chính con tim của Vu Thu Hạ. Là người sinh ra và lớn lên trên đất Hồng Kông, biết rõ quá khứ nơi đây, người dân của đất Hương Cảng trong con mắt của người Anh chỉ là những kẻ thấp hèn, các quan chức cấp cao của chính phủ Hồng Kông không hề có một biện pháp nào để bảo vệ người dân của mình.
Trước chiến tranh thế giới thứ hai, người Hoa ở Hồng Kông cộng với người dân bản địa tỉ lệ không đủ áp đảo người Anh, bất luận trong lĩnh vực kinh tế hay chính trị, người Anh luôn nắm trong tay toàn quyền lực. Sau khi Hoa Hạ giành được thống nhất, sự nghiệp phát triển không ngừng, người Hoa dưới con mắt chính phủ Hồng Kông lúc đấy thuộc cầm quyền của Anh Quốc mới được coi trọng. Từ đó các tập đoàn tài chính của người Hoa ở Hồng Kông mới được hình thành, và dần dần trở thành thị trường chủ lực chính của Hồng Kông. Cho nên, đối với chính phủ Đại Lục mà nói, người Hoa cảm kích nhưng cũng có phần sợ hãi.
Tư Mã Quân nhìnVu Thu Hạ khoác trên mình bộ trang phục lộng lẫy, ánh mắt không giấu nổi sự thèm muốn. Người con gái xinh đẹp như Vu Thu Hạ trên thế gian này không phải là không có, nếu lục cả tỉnh Quỳnh Hải hơn mười triệu dân làm gì mà chẳng tìm ra vài người. Nhưng vừa xinh đẹp vừa khí chất lại có một thân phận cao quý như vậy, thì quả là người đầu tiên Tư Mã Quân được gặp. Chính trong khoảnh khắc đó, y mới hiểu rõ vì sao thời xưa bất cứ người dân bình thường nào cũng khao khát được lấy công chúa.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ thoảng qua. Tư Mã Quân có gan to thế nào cũng không dám để lộ ý nghĩ tày trời ấy. Ở Hoa Hạ có hàng trăm cán bộ như y. Nhưng để cầm đầu ngành vận tải Hồng Kông thì chỉ có mỗi tập đoàn vận tải Quách Thị mà thôi.
Tư Mã Quân xã giao với Vu Thu Hạ mấy câu, lại quay sang“ trao đổi” với Lâm Liên. Không phải là Lâm Liên không muốn tìm Phương Minh Viễn giúp y, mà là không biết Phương Minh Viễn ở đâu, cũng chẳng ai biết liệu hắn có còn ở trong buổi tiệc nữa hay không. Với lại Lâm Liên cũng cho rằng, với một kẻ đã từng gây cản trở trong hiệp định ký kết giữa Phương gia và Nhai Châu thì chẳng có tư cách gì để Phương Minh Viễn đích thân quay lại gặp. Cho nên cũng chẳng có ý đi tìm hộ y.
Tư Mã Quân cảm thấy bực tức trong lòng. Y bất mãn nghĩ, Phương Minh Viễn đúng là kẻ kiêu ngạo, không biết câu “Huyện lệnh phá cửa, tri phủ diệt môn” sao? Vu Thu Hạ là người Hồng Kông, y tự biết mình không thể làm gì được cô, nhưng người Phương Gia đều là người Hoa Hạ. Mặc dù y quản lý không hết tỉnh Tần Tây, nhưng ở vùng Quỳnh Hải này có ai dám xem nhẹ tiếng nói của Tư Mã Quân.
Là người đã có khả năng leo lên ngồi ở ghế phó chủ tịch, sao có thể bộc lộ cảm xúc một cách tùy tiện được. Cho nên Tư Mã Quân nhìn bề ngoài có vẻ cười cười nói nói thế thôi chứ trong đầu đầy ắp những ý nghĩ đen tối.
Những người trong ban lãnh đạo thành ủy Nhai Châu cũng không ai dám thất lễ với Tư Mã Quân. La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh đi hai bên cũng chỉ dám khúm núm tháp tùng. Nhưng Tư Mã Quân vẫn cảm thấy trong ánh mắt của họ có cái gì đó khác thường, làm Tư Mã Quân rơi vào thế họa vô đơn chí.
Tư Mã Quân cho rằng, ban đầu khi y đưa ra ý kiến này, mục đích cũng vì dân vì nước, vì sự nghiệp phát triển kinh tế của thành phố Nhai Châu nói chung và tỉnh Quỳnh Hải nói riêng. Bán đất chẳng qua cũng chỉ là hình thức thu nhập một lần, nếu như biết chuyển đất sang cổ phiếu, như thế chẳng phải xoay vòng sinh lợi sao, Phương gia và Quách gia vừa mở rộng được quy mô, vừa chứng minh được năng lực, có vốn cổ phần của nhà nước chẳng khác thêm gió đẩy buồm. Thật chẳng gì lợi hơn.
Nhưng vốn cổ phần nhà nước trong hạng mục này, về sau có làm Phương gia và Quách gia gặp bất lợi, phiền toái gì thì Tư Mã Quân cũng chưa nghĩ tới, mà nếu có thì cũng chẳng phải là trách nhiệm của y. Mặc dù y là một Đảng viên, nhưng người Hoa Hạ từ xưa đến nay đều có tư tưởng rất nặng nề về “ đất đai thì phải thuộc sở hữu của hoàng đế, và con người ai sống trên đấy cũng phải phục tùng theo”. Nhưng trải qua nhiều triều đại, vị hoàng đế đó ngày nay đã bị một nhóm người thay thế rồi.
Nếu Phương gia và Quách gia đầu tư ở đây, quy cho cùng cũng đều là người Hoa Hạ, khi đấy lợi ích “quốc gia” sẽ phải đặt lên cao nhất, vốn cổ phần của nhà nước tự nhiên sẽ xuôi chèo mát mái được hợp thức hóa, sau này đó sẽ là công đầu cảu Tư Mã Quân y, còn nếu có những phiền toái gì thì trách nhiệm vẫn cứ thuộc về Phương gia và Quách gia, chẳng liên quan gì đến Tư Mã Quân.
Một ý tưởng hay nhưng mà trong lúc thực hiện đã bị rào cản vô hình của Phương gia và Quách gia cản trở. Lúc đầu Tư Mã Quân không hiểu tại sao hạm đội quân Nam Hải đột nhiên lại có quyết định thu hồi hai vùng vịnh, và đến bây giờ nếu y vẫn chưa sáng tỏ thì thật là ngu ngốc hết sức, nhưng nghĩ cho cùng có hiểu thì cũng chẳng giải quyết được việc gì, thực tế mà nói, có muốn cũng không thể nắm được nhược điểm của Phương gia và Quách gia, vì vậy có muốn oán trách thì cũng chỉ có thể trách hạm đội quân Nam Hải, nhưng hạm đội quân Nam Hải có thời gian đâu mà đi để ý mấy chuyện linh tinh ấy.
Tỉnh Quỳnh Hải mấy năm trước, khi còn là một bộ phận của tỉnh Quảng Đông, kinh tế thuộc dạng kém phát triển, trên bản đồ lãnh thổ, bất kể tính theo diện tích hay tỉ lệ đầu người đều không thể so sánh được với các tỉnh khác. Thật là khó hiểu cho hành động của hạm đội quân Nam Hải. Nếu như có được ý kiến đóng góp của các cấp lãnh đạo ở hai tỉnh kinh tế phát triển như Quảng Đông và Chiết Giang thì có lẽ hạm đội quân Nam Hải đã phải suy xét kỹ càng hơn. Tư Mã quân cũng chỉ biết im lặng cho qua.
Nhưng hành động cố ý giấu mặt của Phương Minh Viễn khiến cho Tư Mã Quân cảm thấy khó chịu.
- Kia chính là Tư Mã Quân, phó chủ tịch tỉnh Quỳnh Hải, cũng là người mà lần trước khi các cháu ký kết thành công với ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, đã khởi xướng lên chuyện yêu cầu chuyển đất sang mua bán cổ phiếu. Cậu không ra gặp y sao?
Tất cả mọi người đều không để ý đến, phía trên đại sảnh, Phương Minh Viễn và ** đang đứng dựa vào lan can quan sát mọi người.
- Hắn chính là Tư Mã quân sao?
Phương Minh Viễn đưa ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đấy về phía Tư Mã Quân
- Xem ra có vẻ là người khó hợp tác.
- Dễ hợp tác? Hừ hừ, con người này cái tâm chỉ to hơn đầu mũi kim một chút.
** mặt tỏ đầy vẻ khinh thường
- Tuy nhiên cháu cũng không cần phải để ý đến y làm gì, nếu y có làm điều gì sau lưng cháu, chỉ cần chúng ta có lý, quân đội sẽ ra mặt cho cháu. Lật đổ một phó chủ tịch chẳng cần phải mấy ngày.
Sự tự tin cuả ** thu hút sự chú ý của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn mỉm cười, hắn không có thói quen, sau khi bị đánh sau lưng rồi lại còn phải tìm cách nịnh nọt đối phương. Với lại điều quan trọng hơn là, hắn biết con đường làm quan phía trước của Tư Mã Quân chẳng còn được bao lâu nữa. Cơn bão bất động sản sẽ càn quét cả tỉnh Quỳnh Hải, trong số những quan chức bị dính líu chỉ có duy nhất một người bị đưa ra xét xử, đó chính là Tư Mã Quân. Theo như những gì ở kiếp trước thì chỉ trong 2 năm ngắn ngủi, y đã nhận hàng chục triệu hối lộ, thậm chí cả người nhà của y cũng bị liên lụy vào vụ án này, nghe nói con gái y nhận hối lộ ít nhất khoảng bảy triệu. Tất nhiên những con số này chỉ là do báo chí đưa ra, còn con số thật là bao nhiêu, thảo dân như Phương Minh Viễn không thể biết được.
Với một kẻ mà con đường làm quan chẳng được bao, tương lai lại thất thế ngồi tù. Phương Minh Viễn lại càng không có hứng thú. Cho dù có phải nịnh nọt luồn cúi thì cũng không tìm người như y.
Tư Mã Quân không muốn ở lại bữa tiệc này lâu hơn nữa, y liền tìm cớ để rút lui. La Hiểu Lập và Vu Lâm Sinh thở phào trong bụng, tuy rằng bọn họ trong lòng vô cùng bất mãn với cách làm của hạm đội quân Nam Hải. Nhưng việc đã đến mức này thì điều có thể làm được chỉ có thể là lo cho lễ ký kết đầu tư của Quách gia và Phương gia vào Nhai Châu được diễn ra thành công tốt đẹp, nếu như Tư Mã Quân mà có nói gì ảnh hưởng đến buổi lễ thì họ chỉ có đường nhảy lầu tự vẫn. Cho nên Tư Mã Quân muốn ra về, thật là trúng ý họ quá. Sao chổi này, càng về sớm thì càng an tâm.
Cửa chính của bữa tiệc chậm rãi mở ra, Tư Mã Quân, La Hiển Lập, Vu Lâm Sinh cùng với mấy người tháp tùng bước những bước nhanh ra ngoài, vừa mới đặt chân ra khỏi cửa thì nhìn thấy một vật lạ từ đâu bay đến đập vào trần nhà, sau âm thanh nhỏ “ba”, vô số những giọt nho nhỏ từ trên rơi xuống…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.